WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [13]

Tiếp theo các phần: IIIIII, IVVVIVIIVIIIIXXXI và XII

Một cảnh trồng rau trong nhà tù. Ảnh chỉ mang tính minh họa

Một cảnh trồng rau trong nhà tù. Ảnh chỉ mang tính minh họa

Bọn tù đại ca ở trại gọi là bọn ”thi đua” , tôi trở về trại không thấy chúng khám đồ, tên trùm ” thi đua ” hỏi tôi ở đội gạch về phải không, hắn bảo ngồi đây đợi hắn đi lấy chìa khóa buồng. Lát sau hắn quay lại cùng với cán bộ trực trại tên H. Cán bộ trực trại tên H nối tiếng về sự ngang tàng , coi thường cả Ban Giám Thị, tù nào thấy cán bộ H cũng sợ. Cán bộ H bảo.

- Mày em thằng T chợ Giời à.?

Tôi gật đầu

- Vâng ạ.

Anh T chợ Giời Trần Cao Vân là bạn của anh thứ ba tôi, có đi cùng anh tôi đón tôi về ở đội gạch. Anh buôn bán ở chợ nên quan hệ nhiều, anh cũng khá giả và rất quý anh trai tôi. Có lẽ anh tôi đã nhờ anh lo lót cho.

Quản giáo bảo trùm thi đua.

- Xem có đồ gì lấy cho nó, nhìn như thằng ăn mày.

Thi đua dẫn tôi về buồng đội rau xanh cuả trại. Vài tên đàn em thi đua mang quần áo, chăn màn cho tôi và hỏi cần gì không. Tôi không cần gì cả, giờ chỉ cần ngủ. Đội rau xanh đi làm bên ngoài trại chưa về, tôi nhìn thấy đồ đạc của đội khá nhiều, quần áo cũng tốt, có cả xoong nồi, ti vi. Nơi đây cuộc sống khác nhiều với đội gạch trước.

Cuộc sống đội mới dễ chịu hơn. Hàng ngày chúng tôi đi ra ngoài trại trồng rau, cuốc đất. Tôi được giao một khoảnh ruộng trồng rau muống cạn. Hàng ngày gánh nước tưới rau, nhổ cỏ, vun xới tự giác làm. Không bị ai đốc thúc, miễn rau tốt thì thôi. Đội trưởng đội mới là em vợ của trùm giang hồ Khánh Trắng, nên hắn cũng không thèm đánh đập quay quắt tù nhân khác. Tầm hắn chỉ đụng độ với các anh chị có tên tuổi, tiền nhà hắn cũng nhiều, nhà hắn lên thăm tuần mấy lần. Bọn tù trong đội chỉ cần tự giác, việc thằng nào thằng đấy làm cho tốt là yên ổn.

Sau tôi mới biết đây là đội điển hình của trại, đội mà tù gọi là ”con ông cháu cha. Con bà hàng phở” Trong đội rau toàn con của cán bộ công an, quân đội, con của các nhà lắm tiền, con cả của giáo sư, tiến sĩ… thân phận tôi là thấp kém nhất, ngang bằng con em của mấy thằng nhà không giàu nhưng có họ hàng với các cán bộ khác trong trại giam. Đội rau toàn tù gia đình khá giả, nên chuyện vật chất của các tù nhân nhiều người như bên ngoài, thậm chí còn xa hoa hơn.

Nhà tôi mỗi tháng cho 200 nghìn, gửi ở nhà dân. Hàng ngày họ nấu thức ăn cho bọn tù đội tôi, có mấy gia đình dân sống nhờ đội chúng tôi để cung cấp mọi thứ. Có những tù nhân ở đội tôi một ngày tiêu đến cả một hai trăm nghìn. Ở mức nhà tôi gửi chỉ đủ cho tôi tằn tiện mua thức ăn có chút thịt, cá và xà phòng, kem đánh răng, thuốc lá và trà loại rẻ tiền. Thế là ước mơ so với hoàn cảnh nhà mình, tôi biết nhà tôi cũng cố gắng lắm.

Với những gì trải qua ở đội gạch, thì việc trồng rau có nặng những còn hơn chán. Tôi lại thích thú với việc trồng rau. Các tù nhân khác họ còn lười hơn, họ lo tiền để đi nuôi cá, cắt cỏ, chăn trâu, làm trách nhiệm. Còn đám còn lại chỉ mươi thằng làm việc nặng là gánh nước tưới rau. Nhẹ hơn thì làm đám cuốc hay đám xới sáo. Tôi ở đám làm nặng nhất trong đội, nhưng thế cũng hơn chán. Tôi vui vẻ làm, chả cần lo lót hay nịnh bợ quản giáo hay trách nhiệm vì tôi bằng lòng an phận với công việc nặng nhất trong đội rồi.

Đội rau có con của một vị tướng công an, con một vị đạ tá quân đội và vài thằng con của giáo sư như đã nói. Bởi thế cuộc sống thanh bình gần một năm nhờ hơi của đám ấy. Tất nhiên con của những vị đó khi có đợt đặc xá thường được tha ngay. Một năm có 3 đợt như vậy, gần một năm thì chẳng còn ai. Tính chất đội rau bắt đầu mang mùi vị của anh chị, tiền bạc, hối lộ như các đội khác. Chỉ có công việc thì có nặng cũng chả nặng được hơn vì trồng rau không thể bới ra vác gạch được.

Đội có vài người mới vào, trong đám đó có một tên tù khoảng 45 tuổi. Anh ta gầy gò, thái độ nhút nhát, mắt la mày lém như sợ hãi tất cả. Đội rau của tôi buổi sáng đều ăn sáng, đứa nào nhà giàu ăn cháo lòng, phở ở nhà dân. Nhà nghèo thì ăn mỳ tôm không. Tôi thấy anh bạn tù mới không có gì ăn, tôi bảo mời anh bát mỳ nhé. Anh nói thèm ăn trứng luộc, nếu tôi mua hộ hai quả thì anh khi nào gia đình anh lên thăm sẽ trả. Tôi mua hai quả trứng luộc, anh ngồi ở luống rau tay nhổ cỏ, tay cầm trứng ăn mắt dáo dác nhìn quanh như đang ăn vụng.

Đến bữa ăn, anh ta lại nhờ tôi mua hộ thức ăn. Tôi mua cho anh ta suất anh như của tôi, anh ta ăn ngon lành, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi cười rúc rích. Chả hiểu anh ta thuộc loại gì, tôi cũng không hỏi.

Ba ngày sau nhà anh ta thăm, đội rau chúng tôi gia đình đến gặp luôn ngoài đội, không cần vào trại. không hẳn gia đình anh mà là đồng bọn của anh đến thăm. Đi hai xe ô tô xịn đời mới nhất, lúc đó đến xe máy Hon Đa đã oai rồi, huống chi là ô tô Camry đen bóng.

Các bạn anh gọi anh lên phòng quản giáo gặp, họ bê từng thùng bia và đồ nhậu vào đó suốt từ sáng đến chiều. Lúc hết giờ anh ta đi ra cùng với quản giáo chào các bạn đến thăm về. Anh ta ngang tàng ngoắc tay gọi tôi đến.

- Bê giúp anh mấy đồ này về buồng.

Đống đồ của anh ta thật giá trị, cả đời tù tôi chưa nhìn thấy những thứ xa xỉ như thế. Ngay cả ngoài đời tôi cũng chưa bao giờ dùng những đồ đắt tiền như vậy xà phòng Camay, dầu gội, thuốc lá 555, thịt gà luộc, thịt hộp, cá hộp, pate hộp….bia Heneken, rượu Johnny Walker.

 Cả đội tôi xầm xì, có người nhận ra anh ta là một tay anh chị có tên tuổi ngoài giang hồ đã lâu không thấy tăm hơi. Thì ra vậy, tôi hỏi sao lúc đầu anh vào khác thế, anh cười nói.

- Đm tao tù 4 lần, lần thứ 5 này tao vào đéo thấy thằng nào biết tao là ai, tao vờ thế xem sao, đóng giả tù lần đầu chơi ý mà. Thế nào có đúng ông em lại mua hộ anh trứng, lúc tay bốc cỏ, tay cầm trứng nhai đéo nhịn được cười, tí nữa nghẹn. Mày đúng là thằng khờ.

Anh ta cho tôi nhiều đồ trong đống ấy, lần đầu tiên tôi biết mùi thịt hộp. Ở nhà tôi có ăn bao giờ đâu, tôi loay hoay còn không mở nổi làm gẫy cái khóa nắp, phải lấy dao chọc vào mở ra.

Hôm sau anh ta được chỉ định làm đội trưởng. Anh bảo tôi ăn cùng, tôi bảo em sống kiểu em quen rồi. Nếu anh quý em thì cứ để cho em sống vậy. Chứ anh thế nào cũng được đặc xá về, em lại bơ vơi.

Anh ta nói.

- Tù có câu, mưa lúc nào, mát mặt lúc ấy.Mày không nghe à.

Tôi không nghe, nhất định ở góc riêng. Anh ở trên cùng hội trách nhiệm. Tôi làm việc trồng rau của mình chăm chút, anh làm đội trưởng tôi cũng không nhờ, không cậy gì. Không phải tôi làm cao, mà đơn giản tôi không có nhu cầu xin làm nhẹ hơn, mọi thứ gia đình tôi cho tuy không nhiều nhưng đủ cho tôi có sức khỏe lao động. Ở cùng anh ta sướng về miếng ăn, công việc nhưng chả bền bằng mình cứ chấp nhận làm và sống như mình đang ở.

Vài tháng sau, anh xích mích với đội trưởng đội khác. Tên kia ưỡn ngực thách anh dùng dao đâm. Anh đâm nhát xuyên vai. Trại chuyển anh về trại tạm giam để khởi tố thêm tội ” cố ý gây thương tích”. Thật đáng tiếc, chỉ cần thêm hai tháng nữa là anh được đặc xá. Bọn tù nham hiểm, chúng thường biết đối thủ sắp được đặc xá để khiêu khich lấy số má. Nhiều tay anh chị đã phải nín nhịn trước vài tên mới nổi. Nhưng anh ta thì không chấp nhận.

Tôi vui buồn với ruộng rau của tôi. Ruộng rau tôi được phân trông ở liền mấy nhà dân, lúc rảnh tôi vào nhà họ chơi, xem ti vi và nói chuyện. Tôi làm chăm lắm, luống rau của tôi lúc nào cũng tươi tốt. Vụ thu hoạch su hào đầu mùa, quản giáo bán được giá. Ông gọi tôi đến khen và hỏi tâm tư của tôi. Tôi nói.

- Nhà cháu không có điều kiện có quà cho thầy, nên cháu làm bù. Cháu nghĩ trồng rau tốt thầy bán được giá cũng là tiền.

Ông quản giáo nói.

- Đm mày nói đúng, mày cứ làm tốt thế này, nhà không cho tiền tao cho. Đéo gì mấy cái thằng tù kia cứ thích sống bằng tiền, tao cho sống bằng tiền. Chứ tao có đòi ai bao giờ đâu. Tự chúng nó đéo muồn làm, muốn chơi thì đưa tiền tao đấy chứ.

Tôi bảo ông.

- Cháu muốn mua ít sách nông nghiệp trồng rau, trồng lúa đọc để làm tốt.

Ông quản giáo cười phá lên.

- Lần đầu tao thấy thằng tù như mày, tao để ý mày từ hồi thằng V nó làm đội trưởng. Nó nói tao nó rất quý và nể mày. Tao thấy nó quý mày thế mà mày không nhờ vả gì, tao đánh giá mày khác. Mai tao bảo cô mua sách cho. Giờ có chuyện này – ông hạ giọng- mày theo dõi trong đội có chuyện gì thì báo tao, nếu mà cần gặp báo mày chỉ cần để thùng nước giữa lối đi làm ám hiệu.

Tôi ngẩn người, giờ tôi nghĩ trước khi gọi tôi lên ông gọi thằng T người TH, khi nó bước ra khỏi phòng ông nét mặt nó rất khác, vừa đắc ý vừa gian. Tôi nghĩ cách nói cho ông ta hiểu, một lát tôi nói.

- Thầy thương cháu, cháu rất biết ơn, có thế lúc này cháu ở đây không có gì cho thầy, nhưng cháu hứa sau này cháu sẽ đền đáp. Cháu nếu có đi tù thì sẽ nhất quyết không đi vì tội lưu manh nữa đâu. Thầy cho cháu được sống như cháu đang sống, cháu sống cố gắng né tránh những gì của nhà tù, cháu không làm được những việc mà người khác làm, cháu không muốn giống họ.

Ông quản giáo thấy tôi từ chối, vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt, ông hầm mặt nói.

 - Thôi tùy mày, tao tạo mày cơ hội để có điểm cải tạo. Mày muốn làm kiểu mày cũng tốt, thôi mày cứ làm tốt như đang làm cũng được.

Tôi ra khỏi phòng ông, cảm thấy cuộc sống tới sẽ giông tố. Có khi tôi sẽ bị chuyển đội khác. Ở đội tôi 6 tháng lại có người bị chuyển ra đôi gạch vì quản giáo không ưa. Một là nhà không lo lót, hai là có vấn đề gì quản giáo ghét. Tôi ngồi nhặt cỏ trên mảnh ruộng mà cả hơn năm trời qua tôi đã gắn bó. Tôi băn khoăn không biết anh tôi có tiền để lo cho tôi ở lại đây không bị chuyển đi đội khác không. Tôi nhờ người gọi điện về, anh tôi quát là nhà không có tiền gì hết.

Mấy hôm sau tôi được báo gặp gia đình. Tôi ra chỗ gặp chỉ thấy người hàng xóm, anh ta đưa tôi 200 nghìn sinh hoạt hàng tháng và cho biết gia đình tôi khánh kiệt, đổ vỡ rất bi đát. Giờ chỉ lo tiền ăn cho tôi một tháng là quá sức với hoàn cảnh nhà.

Tháng nữa là đến giai đoạn thanh lọc chuyển đội khác. Tôi gánh nước đi giữa hàng rau mới đang nhu nhú lên xanh. Tôi nghe như thấy chúng rủ rỉ an ủi tôi. Tôi cúi xuống vuốt ve và thầm thì nói với chúng, tao sẽ phải đi ra đội gạch, nhưng tao không sợ vác gạch nữa. Thời gian chăm chúng mày vừa qua đã làm tao khỏe rất nhiều. Lúc trước tao chưa làm nặng tao mới không chịu được. Giờ thì nhờ có chúng mày tao đã khỏe nhiều rồi, nhìn bắp chân và tay tao đây này.

Tôi vẫn làm việc bình thường, có lúc đang nhổ cỏ tôi thấy ông quản giáo đi qua đứng lại nhìn tôi làm vài giây rồi ông đi.

Danh sách chuyển đội được đọc, không có tên tôi. Tôi nghĩ có lẽ vì danh sách đã được lên từ lâu , tên tôi sẽ ở đợt sau. Người cũ đi người mới lại về, tù nhân nào về đội rau cũng phải chạy tiền , dài ngắn tùy theo mức án, tùy theo quan hệ. Một thời gian sự thanh lọc lại diễn ra, những tù nhân nào ”hết mầu ” lại bị chuyển đi đội khác.

 (Còn nữa)

© Đàn Chim Việt

1 Phản hồi cho “Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [13]”

  1. Lê Nin Mũi Lõ Đít Đỏ says:

    Một lãnh tụ Cộng Sản Xô Viết đã từng có câu nói nổi tiếng:

    ” Hai mươi tuổi mà không theo CS là không có trái tim.
    Bốn mươi tuổi mà vẫn còn theo CS là không có cái đầu.”

Leave a Reply to Lê Nin Mũi Lõ Đít Đỏ