Người Hoa tháo chạy khỏi Trung Quốc
Việc gì phải cuốn gói bỏ đi khỏi một nước được xem là sắp trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới để đến một nước đang lao đao bờ vực sụp đổ khỏi vị trí cường quốc số một như Mỹ? Thế nhưng chuyện nực cười đầy mỉa mai này lại đang xảy ra với nhiều người Trung Quốc. Một lần nữa, thử đặt câu hỏi là vì sao?
Ván bài có ít nhiều cơ hội
Viết trên Forbes (28/10/2012), cây bút Gordon Chang cho biết, tổ chức Global Financial Integrity ước lượng rằng, từ năm 2000 đến 2011, Trung Quốc đã mất 3,79 ngàn tỉ USD bởi các vụ tuồn tiền ra nước ngoài bất hợp pháp. Trong 2 năm qua, 1,05 ngàn tỉ USD đã bị thất thoát; và theo Wall Street Journal, chỉ trong 12 tháng (tính đến tháng 9/2012), khoảng 225 tỉ USD đã “vượt biên” khỏi Trung Quốc.
Tình trạng này đang làm thiệt hại đáng kể dự trữ ngoại tệ quốc gia Trung Quốc. Một trong những nguyên nhân trực tiếp khiến kinh tế Trung Quốc bất ngờ bị “thoái vốn” là do hiện tượng ngày càng có nhiều người giàu Trung Quốc bỏ ra nước ngoài. Theo báo cáo mới nhất của “Hồ Nhuận bách phú” (Hurun Report), Hoa lục hiện có hơn một triệu “thiên vạn phú ông” với tài sản hơn 10 triệu tệ (1,6 triệu USD).
Tuy nhiên, bản báo cáo công bố ngày 31/7/2012 trên cũng cho biết, hơn 16% trong nhóm “thiên vạn phú ông” đã di cư ra nước ngoài hoặc đang nộp hồ sơ di trú, trong khi 44% người khác có ý định tương tự trong tương lai gần. 1/3 tài sản người giàu Trung Quốc hiện cũng ở nước ngoài. Theo The Economist (4/8/2012), niềm tin chính đang bị mất ở Trung Quốc. Hiện chỉ có chừng 28% người giàu còn bày tỏ hy vọng cho hai năm tới, giảm từ 54% so với năm 2011.
Victor Shih thuộc Đại học Northwestern (Mỹ) cho biết, 1% các hộ gia đình giàu nhất Trung Quốc đang sở hữu 2-5 ngàn tỉ USD tài sản (bất động sản, vốn lưu động). Cho nên, nếu họ “manh động”, dự trữ ngoại tệ Trung Quốc chắc chắn ảnh hưởng, chưa kể những tác động kéo theo đối với hệ thống tài chính quốc gia và sự vận hành của cỗ máy kinh tế…
Ngoài ra, có đến 85% người giàu đang lên kế hoạch cho con ra nước ngoài du học. Theo CNN, trong niên khóa 2009-2010, Trung Quốc đã qua mặt Canada, Ấn Độ và Hàn Quốc để trở thành nước có nhiều du học sinh nhất tại Mỹ; và tiếp tục tăng 23% (lên đến hơn 723.000 du học sinh) tại Mỹ trong niên khóa 2010-2011. Từ năm 1999 đến nay, số du học sinh Trung Quốc đứng thứ hai tại Đại học Harvard (chỉ thua Canada). Điều này cho thấy thêm rằng, hệ thống giáo dục Trung Quốc chưa bao giờ là niềm tự hào đối với chính công dân nước họ.
Cuộc tháo chạy khỏi Trung Quốc thật ra đã hình thành từ nhiều năm và bắt đầu bùng nổ vài năm gần đây. Làn sóng di cư đang hướng đến Canada, Anh, Australia và đặc biệt Mỹ. Chỉ riêng tại Mỹ, 65% đơn xin di trú diện đầu tư trong năm tài khóa 2011 đều đến từ Trung Quốc (Wall Street Journal 11/5/2012). Theo chương trình này, người đứng đơn và thân nhân trực tiếp được phép thường trú tại Mỹ nếu họ đầu tư ít nhất một triệu USD vào Mỹ và thuê mướn được 10 công nhân làm việc trong 2 năm.
Trong vài trường hợp, do thời gian chờ trung bình hai năm để được cấp visa EB5 định cư thường trú Mỹ, nhiều dịch vụ “cò” đã ra đời; đồng thời một số người cũng được tư vấn đến những nơi dễ hơn chẳng hạn đảo St. Kitts ở Caribbean hoặc thậm chí Bulgaria hay nước Đông Âu nào đó rồi từ đó tìm cách thâm nhập vào sâu châu Âu. Với dân giàu xổi Trung Quốc, một triệu USD là khoản tiền không phải quá sức để có được tấm vé “vượt biên chính thức” mang cả gia đình ra nước ngoài. Nó bộc lộ một sự thật mỉa mai rằng, Trung Quốc vẫn là nơi chưa mang lại giấc mơ ngay cả đối với chính công dân mình!
Hiện tượng ra đi không chỉ xảy ra đối với người giàu mà cả với giới trí thức. Một phóng sự mới đây trên New York Times (31/10/2012) đã cho thấy việc này. Ở tuổi 30, Trần Quát đã đạt được nhiều thành công mà nhiều người Trung Quốc mơ ước: có một căn hộ riêng và một nghề lương cao tại công ty đa quốc gia. Nhưng vào giữa tháng 10/2012, cô Trần đã xách valy đáp chuyến bay nửa đêm đến Australia để bắt đầu cuộc sống mới, làm lại từ đầu, chấp nhận rủi ro.
Như hàng trăm ngàn người khác cô Trần cũng mất niềm tin khi sống ở đất nước mình, nơi môi trường ngày càng kinh khủng, tham nhũng ngày càng lộng hành và người dân thấp cổ bé họng ngày càng bị đẩy xuống tận cùng của hố đen xã hội, nơi mà một bộ phận công nhân và nông dân đang chua chát oằn mình biến thành những nấc thang cho công cuộc phát triển trong khi một bộ phận thiểu số bòn rút cạn kiệt sinh lực quốc gia lại nhẫn tâm đánh cướp tất cả những gì có thể cướp và thậm chí cả tự do.
“Dân trung lưu ở Trung Quốc không cảm thấy an toàn cho tương lai và đặc biệt cho tương lai con cái” – nhận xét của Tào Thông, giáo sư Đại học Nottingham – “Họ cũng không nghĩ tình trạng chính trị (Trung Quốc) là ổn định”. Sự kiện Bạc Hy Lai đã để lại nhiều dư chấn chưa tan. “Sẽ tiếp tục có nhiều bất ổn và rủi ro, thậm chí ở cấp cao nhất, thậm chí ở cấp Bạc Hy Lai” – nhận định của Lương Tại, chuyên gia di trú thuộc Đại học Albany – “Người dân (Trung Quốc) đang tự hỏi rồi điều gì sẽ xảy ra trong hai ba năm tới trước mắt”…
Sự giũ áo ra đi của Trần Quát là sự tiếp bước theo chân 508.000 người Trung Quốc đã từ bỏ quê hương đến 34 quốc gia thuộc Tổ chức phát triển hợp tác kinh tế (OECD) vào năm 2010 (tăng 45% so với năm 2000); là sự tiếp bước theo chân 87.000 người Trung Quốc đến định cư tại Mỹ năm 2011 (so với 70.000 năm trước đó). Theo Bộ Thương mại Trung Quốc, hiện có đến 800.000 người Trung Quốc đang làm việc tại nước ngoài gấp 13 lần năm 1990. Họ chấp nhận làm mọi việc, từ chạy bàn, lái taxi đến bốc vác, với tâm lý chẳng thà “khổ” ở Mỹ hoặc Anh còn “sướng” hơn ở Trung Quốc nhiều lần! “Tất cả cho thấy hiện tượng trên được thúc đẩy bởi nỗi sợ mất mát tại Trung Quốc” – theo Hạng Bưu, nhà nhân khẩu học Đại học Oxford – “Ra nước ngoài trở thành một ván bài có thể mang lại ít nhiều cơ hội”.
Vấn đề “vượt biên chính thức”, chứ không phải “chảy máu chất xám”, đang trở thành chủ đề được bàn cãi căng thẳng trên các phương tiện truyền thông chính thống. Phương Trúc Lan, giáo sư Đại học Nhân Dân, gần đây đã viết trên tờ Diễn Đàn Nhân Dân rằng, nhiều người dân Trung Quốc đang “bỏ phiếu bằng đôi chân”, ám chỉ sự bày tỏ mất niềm tin bằng thái độ giũ áo ra đi…
Còn ai tháo chạy nữa?
“Tháo chạy khẩn cấp” là từ chính xác để nói về bọn này: đám quan tham từng vét sạch két sắt nhà nước rồi cao chạy xa bay. Theo bản tin China News ngày 6/6/2012, thống kê chính thức từ Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao Trung Quốc cho biết có tổng cộng 18.487 viên chức Trung Quốc đang trốn tại nước ngoài bởi dính vào tham nhũng và biển thủ ngân khố từ năm 2000-2011.
Bọn tội phạm này (trong đó có những tên cộm cán như Cao Sơn, Dương Tú Châu, Tưởng Cơ Phương, Trình Tam Xương) đã mang theo hơn 157 tỉ USD. Vụ việc trở thành nóng bỏng đến mức một hội thảo liên ngành với chuyên đề về nạn viên chức tham nhũng trốn ra nước ngoài đã được tổ chức tại Bắc Kinh ngày 23/5/2012.
Năm 2011, Ngân hàng Trung ương Trung Quốc đưa ra báo cáo cho biết có 18.000 viên chức đã trốn ra nước ngoài từ 1995-2008 với số tài sản thất thoát lên đến 125,7 tỉ USD. Trong thực tế, theo Lý Thành Ngạn, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu liêm chính Chính phủ thuộc Đại học Bắc Kinh, số viên chức đào tẩu có thể lên đến 10.000 với tài sản thất thoát lên đến hơn 150 tỉ USD. Từ năm 2011, Bắc Kinh đã bắt đầu theo dõi tài khoản cũng như nơi ở của thân nhân viên chức.
Theo China Economic Weekly, việc giám sát này đã giúp chặn được trung bình 50 viên chức trốn khỏi Trung Quốc mỗi ngày! Theo Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao Trung Quốc Tào Kiến Minh, với sự giúp đỡ của giới tư pháp nước ngoài, Trung Quốc đã bắt được 1.631 tội phạm đào tẩu và thu hồi được 1,2 tỉ USD.
Trong số bọn “tội phạm kinh tế” đào tẩu, bọn quan tham hám gái là đáng chú ý hơn cả. Trong vụ “ăn đường sắt” chấn động Trung Quốc, lực lượng chống tham nhũng đã phát hiện một trong những kỹ sư chính của Bộ Đường sắt Trung Quốc, Trương Thự Quang, có một biệt thự cực sang (5 phòng ngủ, 5 toilet) theo phong cách Địa Trung Hải tại Los Angeles, trị giá 840.000 USD, khi lương của hắn chỉ có 365 USD/tháng! Hẳn nhiên ngôi biệt thự tại Mỹ là nơi được thiết kế để Trương “hạ cánh” một khi đánh hơi thấy tai họa sắp chụp xuống đầu – một thủ đoạn quen thuộc của giới “lỏa quan”.
Năm 2010, một viên chức viễn thông tại Tứ Xuyên, tên Lý Hướng Đông, bỗng nhiên ly dị vợ và tống “mụ ấy” sang Canada. Thế rồi, ngày nọ, chỉ một ngày trước khi có lệnh bắt chính thức tội biển thủ 60 triệu USD, “Lý tiên sinh”, liệu việc như thần, đã nhanh chóng chuồn mất dạng sang Canada.
Tương tự, Dương Tương Hồng, Bí thư một quận tại Ôn Châu, khi đánh hơi thấy “có động”, đã “tiên hạ thủ” bằng cách gấp rút tổ chức lễ cưới cho con gái tại Paris để lấy cớ đi Pháp. Có điều, khi “tẩu vi” (và không trở lại), “Dương đại nhân” đã ôm theo 12 triệu USD tiền hối lộ từ giới trùm bất động sản! Cần chú ý rằng, ở một nơi mà luật chỉ cho phép công dân mang không hơn 50.000 USD ra nước ngoài mỗi năm như Trung Quốc, những vụ tuồn hàng triệu đôla như nói trên đã cho thấy rằng hẳn phải có các đường dây “dịch vụ” tinh vi chắc chắn như thế nào từ những tên quan tham nhũng khác.
Nó cho thấy thêm rằng lỗ hổng luật pháp Trung Quốc lớn như thế nào, cho thấy một hiện tượng “ăn xổi ở thì” lan rộng như thế nào, không chỉ ngoài xã hội mà cả trong giới chính quyền, với tâm lý vơ vét thật đậm rồi chuồn. Cho đến nay, Trung Quốc vẫn chưa có giải pháp đồng bộ trong việc ngăn chặn giới chức tham nhũng trốn ra nước ngoài. Tháng 1/2012, chính quyền Quảng Đông tuyên bố viên chức nào có thân nhân di cư nước ngoài sẽ không được thăng chức. Đó hoàn toàn là một biện pháp chữa cháy tạm thời.
Nguyễn Cao Trí (petrotimes.vn)
Trung Quốc đang sờ gáy Mỹ:
Trung quốc vừa tiến hành phóng thử một tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (ICBM) có tên là Đông Phong-31A hôm 30/11. Đây là tên lửa được cho là có thể tiêu diệt mục tiêu ở mọi nơi trên nước Mỹ, trang tin Focus Taiwan dẫn nguồn từ một bài báo trên trang web huanqiu.com ở Bắc Kinh hôm 7/12 cho biết.
Theo nguồn tin trên, đây là lần thứ hai Trung Quốc tiến hành thử nghiệm tên lửa Đông Phong-31A đa đầu đạn (DF-31A) kể từ hồi tháng 8 đến giờ.
Vụ thử tên lửa Đông Phong-31A diễn ra trong bối cảnh ông Tập Cận Bình – tân Chủ tịch Quân ủy Trung ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc, vừa mới ra lệnh cho Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa (PLA) xây dựng một lực lượng tên lửa hùng mạnh.
Ông Tập Cận Bình – cũng là tân Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã đưa ra chỉ thị trên hôm 5/12 trong cuộc họp với các quan chức của Lực lượng Pháo binh Số 2 thuộc Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa. Theo ông Tập Cận Bình, lực lượng pháo binh đóng vai trò nòng cốt trong sức mạnh răn đe chiến lược của Trung Quốc, là lực lượng hậu thuẫn chiến lược cho vị thế cường quốc của Trung Quốc và cũng là một nền tảng quan trọng trong việc bảo vệ an ninh quốc gia.
Vụ thử tên lửa Đông Phong-31A mới nhất được cho là nhằm để tăng cường sức mạnh cho kho vũ khí hạt nhân chiến lược của Trung Quốc đồng thời để củng cố lập trường cứng rắn của quân đội Trung Quốc với Mỹ.
Tên lửa Đông Phong-31A có tầm bắn khoảng 11.200 km và có khả năng mang 5 đầu đạn cùng lúc. Với tầm bắn trên, Đông Phong-31A có khả năng bắn tới gần như mọi vị trí trên khắp nước Mỹ. Một quan chức tình báo Mỹ cho rằng tên lửa Đông Phong 31A có thể tấn công hạt nhân các thành phố của Mỹ.
Kiệt Linh – (theo Focus Taiwan)
Trích: ““Dân trung lưu ở Trung Quốc không cảm thấy an toàn cho tương lai và đặc biệt cho tương lai con cái” – nhận xét của Tào Thông, giáo sư Đại học Nottingham – “Họ cũng không nghĩ tình trạng chính trị (Trung Quốc) là ổn định”.
Vấn đề không phải đơn giản là nói đem tiền về xây dựng đất nước. Thực tế ở Trung Quốc tài sản của người dân không được luật lệ bảo đảm thì người dân sẽ đem cất giữ tài sản ở nơi khác. Không thay đổi luật lệ và cách thức cai trị mà cứ nói đem tiền về xây dựng đất nước thì chỉ là nói nghe cho hay nhưng người dân không nghe và không tin.
Nhiều cô cậu sang du học, rồi học không nổi gạ mấy cậu Mỹ gốc Việt rồi xin ở lại có cô đi làm nail sống! Rồi đây các nước Tây phương (đang giẫy chết) sẽ đầy tàu chệt!
Nghề lam Nails là “thuộc về dân Việt” không có dân nước nào “tranh giành địa vị độc tôn” này ở Mỹ, Canada và Anh dù bây giờ lác đác có dân da đen, dân Mễ, dân Ba-lan nhưng cũng thuộc hàng…. tép riu. Chưa thấy dân Tầu chính gộc làm Nails bao giờ, có chăng dân người Việt gốc Hoa từ Việt nam sang định cư từ thế kỷ trước.
Bạn Minh Đức nêu ra đó cũng là một lý do nhưng cái chính là Đảng và Nhà nước Trung quốc có chính sách bất thành văn cho tư bản đỏ tấn công vào Mỹ và châu Âu. Nếu không thì một cái kim cũng chẳng lọt. Tôi thấy cách nhân định của bạn Nguyễn Mỹ Việt là vô cùng chuẩn xác. Nước Mỹ đã là một bộ phận của Hoa kiều và một bộ phận nữa của người Do thái. Còn cái phần bé nhỏ ít có trọng lượng là người nghèo Mỹ. Đất nước này nói cho cùng là không còn thấy tương lai nữa. Việt nam tham nhũng nhiều, đạo đức suy đồi nhưng một khi thể chế chính trị thay đổi thì hơn Mỹ nhiều. Đó là điều chắc chắn! Nhưng không ai giám làm cách mạng cả mà lại sẵn sàng hút thuốc phiện, dùng Heroin và trai gái để hủy hoại thân mình. Hay đem dao chơi nhau trong khi bị bóc lột, bị cướp đất thì lại cam chịu, đi thành hàng dài lên Hà nội để kiện. Thật là ngang trái thiếu trí tuệ vô cùng. Cứ như ông Đoàn Văn Vươn, người người như ông thì bố bảo giám cướp đất của dân. Tiếc là chỉ có một mình ông giám làm còn toàn là người uống thuốc ngủ cả.
Trước hết là những người ra đi đó đem tiền bạc và tài năng làm cho nước khác giàu mạnh. Trung Quốc mất của cải và chất xám mà nuôi mộng làm bá chủ thế giới thì chỉ là giấc mơ viển vông mà thôi. Trước đây Trung Quốc cũng đề ra thuyết ba thế giới, Trung Quốc mơ sẽ lãnh đạo một phe nhưng đâu có làm được vì chính sách kinh tế, xã hội sai lầm làm đất nước bị lạc hậu, suy yếu.
Trích: “cô Trần cũng mất niềm tin khi sống ở đất nước mình, nơi môi trường ngày càng kinh khủng, tham nhũng ngày càng lộng hành và người dân thấp cổ bé họng ngày càng bị đẩy xuống tận cùng của hố đen xã hội”
Những người dân Trung Quốc bỏ đi nước khác sống cùng với tài sản và tài năng của họ vì tại nước khác tài sản của họ được bảo đảm hơn, con người trong đời sống được tôn trọng hơn. Họ bỏ đi vì xã hội Trung Quốc kém tôn trọng luật lệ, quyền con người kém được tôn trọng. Những thứ gọi là cai trị theo pháp luật, nhân quyền mà đảng CS Trung Quốc xem thường, không tôn trọng, thật sự có ảnh hưởng đến kinh tế và sự giàu mạnh của một quốc gia. Đất lành chim đậu. Cai trị theo pháp luật, tôn trọng con người làm cho một nước trở thành đất lành khiến người khác muốn đến sống. Thiếu những thứ đó, các con chim sẽ bỏ đi tìm mảnh đất khác.
Đúng như bạn Đồ Trọc đã nhận định, đó là chính sách của Trung quốc để có kế lâu dài mà gây áp lực lên Mỹ và Thế giới. Họ có ý định sẽ phá kế hoạch cấm vận kinh tế Trung quốc một khi có sự cắng thẳng với Hoa kỳ và thế giới bên ngoài. Khi nhiều nhà tư bản đỏ của Trung quốc vào các nước trong đó có Hoa kỳ thì coi như lệnh cấm vận không có giá trị nữa. Giống như Việt nam xưa, dù Mỹ ra lệnh cấm vận nhưng hàng năm người Việt gửi tiền về cho người thân là gần 15 tỷ đô-la chưa kể hàng hóa thì lệnh kia tác dụng không còn bao nhiêu. Vậy nay Trung quốc người Hoa ở Hoa kỳ và trên toàn thế giới là bao nhiêu. Không thể dưới 15 triệu. Họ lại là những kẻ giầu có qua tham nhũng, tiền nhiều như mưa đến nỗi hễ ngân hàng nào của Mỹ hay công ty nào có nguy cơ đổ vỡ phải bán là họ mua ngay. Cho nên, Trung quốc có sức ép mạnh vào chính sách của Hoa kỳ chứ không phải chỉ có một chiều là từ Mỹ đến với Trung quốc. Chuỵện các sư Tây tạng tự thiêu nay đã hơn 90 người, châu Âu lê án và cử phái đoàn đi thăm viếng điều tra, Mỹ thấy xấu hổ quá vì Thế giới cho là nhu nhược với Trung quốc thì nay cũng cử một đoàn nhỏ đi nhưng sau đó chẳng có sự phản ứng dữ dội gì. Chỉ có vài lời phàn nàn giống như phát ngôn viên Việt nam trước Trung quốc bành trướng đảo biển. Mỹ càng ngày càng mất đi vai trò của mình trước một Trung quốc hgùng mạnh là điều đã trông thấy rõ và càng chết khi mà Israel cứ gây hấn với Paletine làm kẻ hiếu chiến, đồ tể cả thế giới chửi mà Mỹ vẫn nhắm mắt tung hứng. Uy tín nay quá là tồi tệ. Có gì để nói nữa đâu? Tôi rất bực tức về việc này muốn rằng nước Mỹ phải khôi phục mau trở lại, hãy đứng lên như một người khổng lồ mà thế giới hằng mong đợi chứ cứ xỉu thế này là hết hơi khó dậy lắm. Hỡi nước Mỹ ơi ! Nước Mỹ không hiểu Trung quốc bằng người Việt nam. Một chính phủ Mỹ lại đi hỏi sự góp ý của cha con Lý Quang Diệu một nhà Trung quốc chính nòi. Thật có bị điên hay không đấy! OBama ơi! Ông sao ngây thơ vậy?
Bài viết nhảm. Hầu hết những kẻ tham nhũng chưa bị lộ của tất cả các nước trên thế giới đều đào tẩu ra nước ngoài chẳng cứ gì quan tham nhũng Trung Cộng.
Hãy xem rất nhiềui tỷ phú Nga, Ba-lan, Tiệp…. hoàng thân quốc thích cá quốc gia Ả-rập cũng đều sang Anh, Mỹ, Pháp…. để sống đế vương.
Trung quốc dân số 1300 triệu dân và khoảng >100 triều Hoa kiều trên toàn thế giới, việc mỗi ngày 50 quan chức tham nhũng “ù té chạy” ra nước ngoài nhằm nhò gì mà Nguyễn Thấp Trí phải lo hộ cho Trung Cộng. Thủ tướng Lý Hiển Long của Singapore là người Hoa cũng như anh em Thatsin thủ tướng Thái là người Hoa đấy.
Thôi đi anh bạn (Thấp) Trí, đúng là “khéo dư nước mắt khóc người Trung Hoa” di tản.
Bài này nhận định sai về hiện tượng người Hoa rời Trung quốc. Đây là quốc sách của Trung quốc hiện nay, nếu trộn lẫn gần tỷ rưỡi người Hoa ra thế giới thì đương nhiên cả thế giới thuộc về họ mà không cần phải tốn kém cho những cuộc chiến. Nếu lượng người Hoa chạy ra nước ngoài với mức độ như hện nay thì 50năm sau, các dân tộc khác Death by China là đương nhiên.
@Hoàng thùy Dung! Xin bạn hãy thận trọng lời nói! Chuyện “Người Hoa tháo chạy khỏi Trung Quốc” và chuyện tham nhũng của đám lãnh đạo Đảng (cướp) và nhà nước của bạn. Thì có ăn nhậu, mắc mớ gì đến…Mấy ông VNCH già và con cháu của họ??? Avcđ xin giúp bạn một chút kiến thức để bạn hiểu rõ hơn về nước Mỹ nha! Bạn viết, trích. “Tôi tin vài năm nữa có quốc tịch Mỹ có thể ra tranh cử Tổng thống nữa chứ chẳng chơi.”…Bạn cần nên biết: Muốn tranh cử hay để được bầu TT Mỹ, bạn phải là US born. Nếu chỉ có quốc tịch Mỹ theo dạng di dân, bạn chỉ được làm đến chức Thống Đốc tiểu bang thôi! Vài hàng cùng bạn, chúc bạn tương lai nhiều tốt đẹp. Trân trọng….. Áo vải cờ đào.
“Giống Tầu,chỉ có Việt nam”, mà hình như số du học sinh VN(cả hàng chục nghìn)”ở”Mỹ hiện nay đã nhiều hơn gấp bội thời VNCH, và nước XHCN.VN đã được xếp hàng thứ 4 trong số 10 nước có nhiều sinh viên học tại Mỹ.
Ở Cali,nhiều VK”mới” mua nhà(trả cash!)cho con cháu du(học?!)sinh,để sau này bố mẹ có dịp”đoàn tụ”,khi cùng nhau có”greencard”,hoặc con cái nếu lấy VK”cũ”(như con trai cả,và con gái của ĐC
“Ếch xì xằng”), thì sẽ lại được”greencard”nhanh hơn.
Vì vậy mà các”cán ngố”(như Tô Huy”cũng” Rứa !)đua nhau cho con cái đi du học ở các nước Âu Mỹ,dù không kiếm được việc làm,ở lại nước ngoài,thì trở về VN cũng được Bố Rứa đặt làm TGĐ Tổng công ty nhà nước Betamex, chỉ vì có bằng Master,biết mặc váy ngắn(mini jupe),và hơn nửa thuộc loại COCC!
Dù sau các”cán ngố” loại này cũng biết”nhìn xa,trông rộng”(chớ không”ăn sổi,ở thì”như nền kinh tế”lạc hướng XHCN” !),nên “bố chí”con cháu như vậy,để đợi ngày Tầu Quen” sẽ ngậm nhấm hết đất,biển, hoặc cho An nam”nhập Tống” trong một”Thế giới đại đồng”,thì sẽ cùng Tấu Quen nhe”16 cái răng vàng”, để tự chúc tụng 4 lần”Hẩu lớ, Hảo lớ”,trước khi”di tản”qua Bắc Mỹ đoàn tụ với con cháu đã”nằm vùng”sẵn sàng ở đây!
Nói theo kiểu VũDuyGian(g)
Thì đời là dư rứa, chừ hỏi chàng mần răng?
Đừng nên vì chẳng được ăn
Mà chàng uấtức,.. rồi nằm lăn ra giữa đàng???!!!
Khuyên chàng bìnhtỉnh đi chàng
Cấy chi hắn tới, thì rõràng sẽ tới thui…
Cứ ngồi chờ đó cho tui
Không sớm thì muộn, bạn cũng phải chui vô hòm !!!
Lại thêm 1 kẻ”suy bụng ta,ra bụng người”,vì bụng ta trống rỗng nên phải”sủa”
(như NH.Vện!)để xin ăn,thay vì chuyên chạy qua”cửa sau”(như chóp bu CSVN!) của bụng người đã ăn!!
Nếu loại lai-”Vãng duy du”-thực tiếp tục ăn ở”cửa sau”(mà tiếng Tống gọi là
“hậu…?”!),thì: “Không sớm thì muộn…phải chui vô hòm” Thế giới đại đồng đấy!