WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bên Thắng/Bên Thua & Những Kẻ Ở Bên Lề

thanh nien xung phong logo

Cơn sốt rét triền miên
Tóc mọc rồi lại rụng
Mùa xuân thành báo động
Đoá hoa nhầu trên tay

Hơn mọi sự anh hùng
Là điều này nhỏ bé
Làm vợ và làm mẹ
Tuổi ba mươi chối từ

Anh Ngọc

Đầu tháng 12 năm trước, Huy Đức cho trình làng Bên Thắng Cuộc với lời thưa đầu tuy rất tự tín nhưng cũng vô cùng nhũn nhặn:

“Đây là công trình của một nhà báo mong mỏi đi tìm sự thật. Tuy tác giả có những cơ hội quý giá để tiếp cận với các nhân chứng và những thông tin quan trọng, cuốn sách chắc chắn không tránh khỏi những thiếu sót, chắc chắn sẽ còn được bổ sung khi một số tài liệu được Hà Nội công bố. Hy vọng bạn đọc sẽ giúp tôi hoàn thiện nó trong những lần xuất bản sau.”

Vài hôm sau, BBC ghi nhận công trình biên khảo của Huy Đức là một trong “Mười Chuyện Nổi Bật Ở Việt Nam Năm 2012.”  Nói cho chính xác: Bên Thắng Cuộc  không chỉ “nổi bật” ở VN, và nguyên do cũng không phải chỉ vì “tác giả có những cơ hội quý giá để tiếp cận với các nhân chứng và những thông tin quan trọng” mà (có lẽ) là vì nó đã được viết với sự công tâm – dù mọi vấn đề không hẳn đã luôn luôn được trình bầy một cách khách quan, như mong đợi.

Trước đây, vào năm 2009, nhà văn Nguyễn Quang Lập cũng đã nói đến cái tâm của người bạn đồng nghiệp của mình với ý (gần) tương tự:

“… có trí lực để viết những bài báo như Huy Đức cũng không ít người, cũng không ít người có thể viết hay hơn, nhưng có cái tâm sáng trưng như thằng Huy Đức để nói thẳng, nói to những điều tâm huyết như nó thì quả là hiếm.

Nhiều vị thức giả, của cả đôi bên, đã có lời bàn vô cũng như bàn ra về Bên Thắng Cuộc. Thường dân thứ như tôi, cái thứ muôn đời chỉ có chỗ đứng ở phe nước mắt nên không dám nói leo hoặc bàn theo ai mà chỉ xin được phép thưa thêm – đôi lời – về Những Kẻ Ở Bên Lề.

Họ ở bên lề, bị thiên hạ bỏ quên, và chỉ được nhắc đến – với rất nhiều xót sa, và trân trọng – bởi một người ngoại cuộc (*) bằng một thiên tiểu luận Trực Diện Với Cái Chết Và Nỗi Đau: Vấn Đề Thanh Niên Xung Phong Trong Chiến Tranh Việt Nam (1950-1975) đã được Phương Hoà chuyển ngữ, và đăng thành nhiều kỳ trên diễn đàn talawas.

Chúng tôi xin phép ghi lại vài trích đoạn – ngăn ngắn – với hy vọng vấn đề sẽ được công luận quan tâm đúng mức hơn, cùng với ước mong được xem đây như một lời tri ân để gửi đến tác giả, cùng dịch giả:

- Khi nêu lên vấn đề về bản chất của cuộc chiến, công trình nghiên cứu này nhằm mục đích nghiên cứu lịch sử của một lực lượng xã hội và quân sự có tên là “Thanh niên xung phong” trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam giữa hai nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (miền Bắc) và Việt Nam Cộng hòa (miền Nam) chủ yếu diễn ra từ năm 1965 đến 1975. Nụ cười rạng rỡ của các cô gái anh hùng trên nhật báo và phim ảnh tuyên truyền của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trong chiến tranh đã chu du khắp thế giới, nhưng số phận bi thảm của chính những người nữ anh hùng vô danh này vẫn chưa được mọi người biết đến đầy đủ. Vấn đề này vẫn còn mang tính nhạy cảm ở Việt Nam dù người ta đã giới thiệu một bộ sử mang tính thực chứng về cuộc đấu tranh giải phóng đất nước; bộ sử này mới đây đã góp phần trong việc xác định một vị trí quan trọng hơn của các nhân vật lịch sử bị lãng quên, đặc biệt là của thành viên các đoàn Thanh niên xung phong.

- Giống như các đồng nghiệp ở Liên Xô, phụ nữ Việt Nam không những không bị cấm ra mặt trận, mà còn ở ngay chính giữa mặt trận. Các cô gái TNXP trực tiếp tham gia chiến đấu, đặc biệt là trên đường mòn HCM, nơi có sự hoà nhập nhất với quân chủ lực, và với những người trong đội TNXP Giải phóng miền Nam thì chiến đấu là nhiệm vụ chính thức. Như chúng ta thấy, trong phần lớn thời gian, ranh giới giữa bộ đội nơi tiền tuyến và các lực lượng hậu cần không hề tồn tại. Việc lực lượng hậu cần cũng hứng chịu lửa đạn là chuyện bình thường của mọi cuộc chiến, nhưng trường hợp Việt Nam trở nên đặc biệt do một số lý do: độ tuổi tuyển mộ quá trẻ, họ gần như hoàn toàn không được chuẩn bị chút nào, và cách thức quản lý thuần chính trị và quân sự được áp dụng với họ. Sĩ quan trong Quân đội Nhân dân Việt Nam và cựu cán bộ TNXP bị ảnh hưởng nặng nề bởi những đau đớn khủng khiếp thường nhật của các cô gái làm việc cùng họ, hoặc dưới quyền họ, phải chịu đựng. Nhưng tất cả bị tấm màn im lặng phủ kiến, bởi người ta muốn đây phải là cuộc chiến tranh nhân dân.

- Đối với những thiếu niên-lính này (thậm chí trong một vài trường hợp là trẻ em-lính), vũ khí chỉ là cuốc chim đơn giản, xẻng lớn và hành trang trí thức ít ỏi mang theo người chỉ là vài năm học sơ cấp ở trường. Họ gặp nhau và chỉ trong mấy ngày là bị đẩy ra tuyến lửa. Không có kiến thức quân sự, tất cả họ đều được huấn luyện tại chỗ như câu khẩu hiệu “Khắc làm, khắc biết” đã tóm ý. Đối với những học sinh nữ ở các thành phố chẳng biết gì ngoài việc cầm bút, tham gia các công việc lặt vặt trong gia đình, hay còn được mẹ nuông chiều và ban đêm vẫn còn sợ ma thì sự hụt hẫng của họ thật dữ dội. Sau khi được tập hợp và biên chế thành đơn vị, những TNXP được nhanh chóng gởi ra tuyến lửa.

-  “Những bông hoa trên tuyến lửa” chắc chắn là cụm từ có ý nghĩa nhất và thường xuyên được sử dụng để tóm tắt số phận bi thảm của những cô gái TNXP ngoài mặt trận. Do lực lượng TNXP được hình thành từ hơn 50% là nữ và do người ta vẫn chưa làm được gì nhiều để biết được số phận của họ ra sao, chúng ta hãy thử xem hiện nay chiến tranh còn dai dẳng như thế nào trong thịt da của những đóa “Hoa lan trong rừng cháy” này, như nhà văn Minh Lợi đã nhắc đến điều đó trong truyện ngắn của mình. Từ vài năm nay, những cựu Nữ TNXP thuật lại sự thật họ đã trải qua và nó khác hẳn với chủ nghĩa anh hùng mà Nhà nước vẫn tuyên truyền. Những câu hỏi liên quan đến thân xác của phụ nữ trong hoàn cảnh chiến tranh bắt đầu lộ rõ qua lời kể của những người còn sống sót. Thông qua những câu chuyện kể của họ, họ đòi hỏi phải có một cách nhìn nhận nhất định về chiến tranh gắn liền với nhận định của Svetlana Alexievitch: “Những câu chuyện kể của phụ nữ có một bản chất khác và bàn về một chủ đề khác. Chiến tranh, dưới mắt phụ nữ, có những màu sắc riêng, những mùi vị riêng, cách giải thích riêng và không gian tình cảm riêng của họ. Cuối cùng là những từ ngữ riêng. Người ta thấy trong những câu chuyện đó không có anh hùng cũng chẳng có những chiến công phi thường nào, mà đơn giản chỉ là những cá nhân bị cuốn vào một công việc phi nhân tính của con người ”.

 “…  thu hoạch của chiến thắng 1975 hoàn toàn chỉ thuộc về đàn ông. Cũng như bao cuộc chiến khác, khi ‘cánh đàn ông từ chiến trường trở về’, dù theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, tái tạo một Việt Nam xã hội chủ nghĩa chiến thắng và đầy đực tính, đã không đếm xỉa đến sự dấn thân của phụ nữ trong chiến tranh nhân dân.”

Sau cuộc chiến – nếu sống sót – những cành lan trong rừng cháy, những đoá hoa nhầu nát, hay những quả chanh khô (theo như cách nói của đời thường) sẽ trở thành những con số không tròn trĩnh: không chồng, không con, không nhà, và không chế độ!

Đồng đội của họ, những kẻ “may mắn” hơn – vẫn theo ghi nhận của công trình biên khảo thượng dẫn: “… đều được đưa vào đền thờ các liệt sĩ được sử sách chính thức công nhận. Trong số những nữ liệt sĩ nổi tiếng nhất, phải kể đến: mười cô gái tại ngã ba Đồng Lộc ở tỉnh Hà Tĩnh và mười hai cô gái ở Truông Bồn trong tỉnh Nghệ An. Đặc biệt, mười cô gái tại ngã ba Đồng Lộc (huyện Can Lộc) ở tỉnh Hà Tĩnh được thần thánh hóa và người ta đã dựng lên một đài tưởng niệm nguy nga để tôn vinh họ.”

Và câu chuyện của Những Bông Hoa Trên Tuyến Lửa, khủng khiếp thay, vẫn tiếp tục bị cánh đàn ông Việt Nam “khai thác” dù thân xác họ đã được chôn kín trong … những “đài tưởng niệm nguy nga” – như tiếng kêu thương (thản thốt) vừa nghe được vào hôm 28 tháng 12 năm 2012, của blogger Nguyễn Hữu Vinh:

“Khủng khiếp … Truông Bồn! Nhưng không phải khủng khiếp về sự hy sinh của hàng trăm chiến sĩ nơi đây năm xưa, mà là số tiền khủng của dân mà ngày nay người ta vung vít tung ra, để rồi không tránh khỏi lũ ‘sâu’ tha hồ đục khoét, thế mà cũng chưa rõ là 175 tỉ như nhiều báo đưa, hay là 

Audio clip: Adobe Flash Player (version 9 or above) is required to play this audio clip. Download the latest version here. You also need to have JavaScript enabled in your browser.

 loan báo hôm qua, hay gần 400 tỉ theo dự toán của địa phương từ 4 năm trước. Khủng khiếp nữa là, dường như phong trào quăng tiền tỉ cho những dự án thô kệch một cách thảm hại kiểu này tại xứ sở thuộc loại nghèo nhất nước cứ ngày một dữ dội hơn, nào là Tượng đài Chiến thắng Đồng Lộc (1998), không rõ bao nhiêu tiền, nhưng làm mất 3 năm; tiếp theo là Cụm tượng đài 10 nữ TNXP Ngã Ba Đồng Lộc (2010), hết 14 tỉ mà chưa đã cơn say, lại thêm Đài tưởng niệm các anh hùng, liệt sỹ ngành GTVT tại Ngã ba Đồng Lộc(2012), thêm 14 tỉ nữa.”

Dù chỉ ở bên lề, và dù đã qua bên kia thế giới, mà còn bị bầm dập (tới) cỡ đó thì trách sao cuộc đời những người trong cuộc không bị te tua – nhất là những kẻ ở bên thua cuộc!

© Tưởng Năng Tiến

(*) Chú thích của talawas: François Guillemot là chuyên viên nghiên cứu tại Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia (CNRS), phụ trách kho tài liệu Việt Nam tại Viện Nghiên cứu Đông Á (IAO, Lyon, Pháp). Ông lấy bằng tiến sĩ về lịch sử tại Ecole pratique des hautes études (EPHE, Paris) năm 2003. Hiện ông nghiên cứu về những vấn đề văn hoá trong chiến tranh của người Việt, và về chủ nghĩa dân tộc phi cộng sản của người Việt, chẳng hạn như về Đảng Đại Việt. Tiểu luận này được thuyết trình lần đầu tại hội thảo quốc tế, “Bản sắc cơ thể ở Việt Nam: Chuyển hoá và Đa dạng”, tại Ecole normale superieure lettres et sciences humaines, Lyon. Tác giả cảm ơn Christopher E. Goscha, Agathe Larcher, Claire và William J. Duiker, Vatthana Pholsena, Tuong Vu, Edward Miller và Trang Cao đã giúp ông dịch (từ tiếng Pháp sang tiếng Anh) và hiệu đính tiểu luận này để đăng trên Journal of Vietnamese Studies vào mùa thu 2009.

5 Phản hồi cho “Bên Thắng/Bên Thua & Những Kẻ Ở Bên Lề”

  1. TovanLai says:

    Nhưng đừng ai nghĩ rằng tôi đang suy sụp, sợ hãi để dồn những đòn tấn công cuối cùng để toan tính rằng tôi có thể thoả hiệp, đầu hàng mong đổi lấy sự an toàn. Điều đó sẽ không bao giờ có, dù tôi có bị thế nào đi chăng nữa.

    NGƯỜI BUÔN GIÓ

    Nghe muon khoc

  2. Dao Cong Khai says:

    Ông Tưởng Năng Tiến ơi, vấn đề này không phải là “nhạy cảm”; mà là sự lường gạt của đảng và nhà nước đối với các cô gái đó, cũng như lường gạt và tuyên truyền với dư luận thế giới về hình ảnh của các cô gái đó. Bản chất của chế độ VC là lường gạt, tuyên truyền, và vắt chanh bỏ vỏ. Bọn tui sống ở miền Nam trước giải phóng, đã từng học qua cuốn ĐỒNG CHÍ THƯƠNG BINH, của nhà văn hồi chánh Nguyễn Triệu Nam; trong cuốn đó tác giả mô tả rõ sự lường gạt và vắt chanh bỏ vỏ của Việt Minh đối với một thương binh của họ rồi.

    Khó hiểu những danh từ bên VC ngày nay quá! “Nhạy cảm” có nghĩa là lường gạt phải không?

  3. Người Bên Lề says:

    Làm cây thông giữa rừng
    Chỉ reo khi gió thổi
    Làm cây thông giữa rừng
    Chỉ reo khi gió thổi
    Đứng bên lề chính trị
    Mà vẫn chẳng yên thân!

    Tặng anh Người Buôn Gió
    —————————————

    Giữa Bao Lằn Đạn??

    14.01.2013) – Hà Nội – Từ khi công an tỉnh Nghệ An chuyển giao tôi cho phía Hà Nội, cuộc hỏi cung diễn ra gay gắt hơn nhiều lần trước đây. Bỗng nhiên sau khi cặm cụi miệt mài đối phó với từng câu hỏi,một hơi thuốc lá làm tôi chợt nhận ra trọng tâm của các câu hỏi dẫn để xoáy vào vấn đề gì.

    Tôi có phải là đảng viên đảng Việt Tân không.?

    Câu hỏi này không phải hôm nay, khi nhà chức trách thấy tôi đi vào Vinh, nơi đang diễn ra phiên toà của mười mấy thanh niên mà nhà cầm quyền kêu tội của họ là tham gia Canh Tân Cách Mạng Đảng gọi tắt là Việt Tân. Câu hỏi này được đặt ra từ lâu lắm rồi.

    Với các bạn đọc, những người tôi tôn trọng nhất, tôi xin trả lời trước sau như một. Tôi không phải là đảng viên của bất kỳ đảng phái nào. Với phía nhà chức trách thì cứ để họ tìm hiểu, phía những người được gọi là ” nhà đấu tranh dân chủ xịn ” khác thì cứ để họ tung tin lờ mờ.

    Tôi chơi với những người bạn tốt, họ có thể là đảng viên đảng Cộng Sản hoặc có thể là đảng viên đảng Việt Tân ( mà thực sự tôi cũng không rõ họ có đúng là đảng viên Việt Tân hay không, vì họ chưa bao giờ nói với tôi, chỉ thấy khi nhà cầm quyền bắt họ đem ra xét xử thì trong cáo trạng nói thế). Tôi chả ác cảm với bất kỳ đảng phái nào hết. Cũng như không ác cảm với tôn giáo nào hết.

    Nhưng khi tôi phải đối phó những câu hỏi nghi vấn tôi có phải là đảng viên đảng Việt Tân hay không.? Thì dư luận từ một số nhà ” đấu tranh dân chủ ” đưa nghi vấn tôi là đặc tình của an ninh Việt Nam. Điều đáng nói chính những nhà ”dân chủ ” này tạo ra dư luận tôi là Việt Tân để an ninh Việt Nam điều tra. Trong khi tôi chật vật với cơ quan an ninh điều tra về chuyện đó, thì bên ngoài họ đưa tiếp tin tôi là đặc tình của nhà cầm quyền.

    Cánh cửa nhà tù bỗng rộng mở, tôi nhìn thấy nó đã hé ra. Không phải vì tôi có tội, mà vì dư luận để tạo rằng tôi có tội, đã được tạo ra từ cả hai bên là nhà cầm quyền và những nhà ” đấu tranh dân chủ quốc nội ”. Chỉ cần dư luận dấy lên nghi ngờ,số phận tôi sẽ được định đoạt.

    Những nhà ”đấu tranh dân chủ ” không muốn thiên hạ nhìn họ ngồi ở salon trong khi tôi lặn lội khắp những điểm nóng bỏng. Như thế chả mấy chốc tôi được dành nhiều thiện cảm của đám đông hơn họ. Bởi thế họ phải làm gì đó để tôi không thể ngược xuôi đến nơi như thế. Và điều tốt nhất để giải thích cho dư luận việc tôi có mặt mọi nơi mà vẫn vẹn toàn ( không bị bắt tù ) thì chỉ là người của phía an ninh.

    Những nhà chức trách thì cũng quá mệt mỏi với việc chỗ nào tôi cũng có mặt từ Tôn Giáo, biểu tình NoU, dân oan, dân chủ, dân quyền.. Và.chuyên án nào cũng phải kết thúc, chả thể cứ kéo dài năm này qua năm khác mãi được. Chưa kể ai tôi cũng quen, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây, ai thì thằng Hiếu Gió cũng quen, cũng chuyện, cũng đi cùng.

    Tình cảnh của tôi chỉ có một con đường.

    Không giao du, không gặp ai, không đến chỗ nào có sự kiện.

    Chỉ có thế tôi mới chứng minh tôi không phải là đặc tình, không phải là đảng viên của đảng phái nào. Và hơn hết chỉ có thế tôi mới an toàn về thân thể cũng như danh dự.

    Rất buồn là nhiều người anh em của tôi đã phải trong chốn lao tù, còn tôi thì giã từ như vậy. Nhưng tôi tin rằng Pau Lê Sơn, Nguyễn Văn Cương, Tạ Phong Tần, Điếu Cày,Cù Huy Hà Vũ … không hề trách cứ tôi, bởi tôi sống trọn vẹn nghĩa tình trong khả năng mà tôi có thể có.

    Hiếu Gió chụp hình với Bùi Hằng (bìa phải), chi Nhung mẹ Phương Uyên (giữa) và dì của Phương Uyên tại nhà khách tu viên DCCT Hà Nội

    Tôi cũng không oán trách gì những nhà ” đấu tranh dân chủ ” đang ngồi trong bóng tối tìm cách khoét mâu thuẫn giữa tôi và những người bạn của mình. Hoặc tìm cách tạo dư luận xấu cho tôi để thiên hạ nghi ngờ, xa lánh. Chính trị là cuộc chơi cần nhiều thủ đoạn, mọi mưu toan đều phải có. Ngàn xưa đến nay thiên hạ đều làm thế, chả có gì là lạ.

    Từ một con ngõ bụi bặm, trong một kiếp đời lưu manh, giang hồ. Tôi chơi một cuộc chơi đấu tranh với điều bất công trên đất nước này, đầy nguy hiểm và thiệt thòi. Đến nay không bị xử án tù đã là một điều thành công. Thành công nhất là sự vẹn toàn của mình không phải trả giá bằng khai báo về một người nào khác. Không phản trắc, không trở cờ, không bán anh em, bằng hữu…để được tiền tài, danh vọng hay sự an toàn của mình.

    Giờ tôi chỉ có ước mơ, thanh thản viết những mẩu chuyện, tản văn về cuộc sống. Hàng chiều đi đón con, đi chợ, nấu cơm.

    Thật buồn là tôi có bản lĩnh chấp nhận tù đày, đối mặt với hiểm nguy. Nhưng tôi không đủ độ trì để đối diện với những lời xuyên tạc của những người mà họ vẫn rêu rao rằng họ đấu tranh cho chính nghĩa. Ai cũng khó vẹn toàn, tôi chỉ là một cá nhân nhỏ bé. Chẳng mơ ước công hầu, khanh tước, chả mơ đến giấc mộng quan trường hay những điều lớn lao mình sẽ làm nên trong cuộc đời này.

    Nhưng đừng ai nghĩ rằng tôi đang suy sụp, sợ hãi để dồn những đòn tấn công cuối cùng để toan tính rằng tôi có thể thoả hiệp, đầu hàng mong đổi lấy sự an toàn. Điều đó sẽ không bao giờ có, dù tôi có bị thế nào đi chăng nữa.

    NGƯỜI BUÔN GIÓ

    Nguồn: http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/706/706?utm_source=facebook&utm_medium=addthis&utm_campaign=nguoibuongio1972

  4. Kẻ Giác Ngộ says:

    Số phận hẩm hiu của những nữ TNXP!

    Nữ TNXP – Ngày ấy bây giờ
    23:20 14/06/2012
    http://www.chaobuoisang.net/baotinh/thaibinh/nu-tnxp-ngay-ay-bay-gio-175212.htm

    Sau những năm tháng chiến tranh, nhiều nữ TNXP lại lặng lẽ trở về quê hương. Không chồng con, tuổi già sức yếu, nhiều bệnh tật và cuộc sống khó khăn là hoàn cảnh chung của nhiều nữ thanh niên xung phong ngày ấy.

    Chúng tôi tới xã Đông Hoà, thành phố Thái Bình thăm bà Trần Thị Huệ, người nữ thanh niên xung phong thời đất nước còn lửa đạn. Nay bà đang sống trong ngôi nhà cấp 4 lụp xụp chừng hơn 20m2. Năm 1966, khi mới 18 tuổi, cô thiếu nữ Huệ quyết định viết đơn xin được nhập vào Đại đội 6 thanh niên xung phong, cùng đồng đội san rừng, bạt núi, mở đường, san lấp hố bom cho từng đoàn xe tiến vào chiến trường. Trở về quê hương năm 1967 và sinh được một người con trai, những tưởng đó là nơi nương tựa cho mình lúc cuối đời, nào ngờ đứa con trai lại đau ốm triền miên, tính tình lại thất thường và thường xuyên bỏ nhà đi lang thang. Nhà chỉ có 1 sào ruộng khiến cuộc sống của bà vô cùng cơ cực. (Bà Trần Thị Huệ trao đổi cùng phóng viên Thaibinhtv.vn)

    Hoàn cảnh của bà Đinh Thị Hin Loan, phường Kỳ Bá cũng không khá hơn. Năm 1967, bà Loan đi thanh niên xung phong đến năm 1973 trở về quê hương. Lấy chồng và sinh được 4 người con thì 1 người con mất sớm do bệnh hiểm nghèo, 3 người còn lại thì đau ốm, bệnh tật liên miên. Nỗi đau, nỗi bất hạnh bà chỉ biết nuốt ngược vào trong. Sức khoẻ ngày một yếu, cuộc sống của cả gia đình với 5 miệng ăn chỉ trông vào đồng trợ cấp thương binh của 2 vợ chồng. Đó cũng là hoàn cảnh chung của nhiều nữ thanh niên xung phong ở Thái Bình.

    Ông Hoàng Xuân Ánh – Chủ tịch Hội cựu TNXP tỉnh Thái Bình cho biết: Chúng tôi đã tổ chức nhiều hoạt động giúp đỡ hội viên nghèo, hội viên có hoàn cảnh đặc biệt khó, nhất là các chị em không có chồng con.

    Bài báo viết hôm 14/06/2012, tức là cách nay mới 7 tháng, vậy mà trong suốt hơn 40 năm nay:
    Tỉnh Thái Bình hiện có trên 40.000 cựu TNXP. Trong đó số gia nhập hội mới chỉ là 29.000, số còn lại chưa gia nhập hội vì nhiều lý do khác nhau. Vậy cho đến bao giờ thì họ mới có thể “được phép” nhập hội để được giúp đỡ?

  5. Kẻ Giác Ngộ says:

    Chào ông Tưởng Năng Tiến!

    Chẳng riêng gì Ông, tôi, mà cả hàng chục triệu người dân, có lẽ cả những người lính, bộ đội và “thanh niên xung phong” cũng chỉ là “những kẻ ở bên lề”.

    Kẻ thắng thì huyênh hoang tự đắc, bất kể đến nỗi khổ đau của dân tộc và đất nước, người thua thì hậm hực, ấm ức…Chỉ những “người bên lề” phải cam tâm gánh chịu đau thương…trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết!

    Người ta ca tụng, động viên để đưa “Những Bông Hoa” ra tuyến lửa”, nhưng họ đã không cần biết đến đời sống hẩm hiu của những thành phần này sau khi chanh đã bị vắt hết nước, đó là số phận của những cưu nữ thanh niên xung phong!

    Bến không chồng” của những cựu nữ TNXP
    http://vietbao.vn/Phong-su/Ben-khong-chong-cua-nhung-cuu-nu-TNXP/2131511816/262/

    Hy sinh cả tuổi xuân của mình nơi chiến trường, khi trở về họ không chỉ mang trong mình nỗi đau về thể xác mà còn chịu nhiều thiệt thòi về tinh thần. Đó là cuộc sống hiện tại của những nữ cựu TNXP không chồng, một thời “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”.

    Một chiều giữa tháng 7, khi mà cả nước đang trong không khí chuẩn bị kỷ niệm 65 năm Ngày thương binh liệt sĩ 27/7, chúng tôi tìm về xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa – nơi có 116 cựu thanh niên xung phong, trong đó có 71 người là nữ và có hơn 10 người cùng chịu cảnh không chồng.

Phản hồi