Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng là cơn ác mộng của nhiều người

Hình (Corbis): Ông Henri Kissinger, trưởng phái đoàn Hoa Kỳvà Ông Lê Đức Thọ, trưởng phái đoàn CSBV, họp mật bên lề cuộc hòa đàm Paris.
Cuộc tranh luận trên Internet về việc phục hồi Hiệp Định Paris 1973 bắt đầu sau khi bản tin “Hội nghị Diên Hồng: Bầu Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH” của Việt Báo tường thuật rằng một hội nghị mệnh danh là Hội Nghị Diên Hồng Hải Ngoại được tổ chức tại Little Saigon, Westminster, California đã bầu ra Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH. Một trong nhiệm vụ của ủy ban này là phục hồi Hiệp Định Paris 1973 và tái lập lại VNCH ở miền Nam Việt Nam. Qua cuộc tranh cãi sôi nổi, người ta thấy chủ trương hoang tưởng này xem ra sẽ chết yểu, như đa số chúng ta đã dễ dàng nhìn thấy ngay từ đầu.
Ý kiến của độc giả
Tôi viết ba bài bình luận về chính phủ lưu vong và việc phục hồi Hiệp Định Paris (1). Những bài này được phổ biến rộng rãi trên Internet. Riêng trên mạng Đàn Chim Việt, ba bài này đã thu hút khá nhiều người đọc và nhận được tổng cộng khoảng trên 500 ý kiến.
Những người chống đưa ra những lý luận rất vững chắc. Họ đóng góp ý kiến để xây dựng trong tinh thần dân chủ. Nhưng những người ủng hộ tiếc thay không đưa ra một lý luận nào cụ thể nào. Trái lại, có người chỉ trích một cách đơn giản rằng những ai không đồng ý là những kẻ phá đám hoặc “làm không nổi thì hãy im lặng để người khác làm, không nên bàn ra tán vào làm nhụt chí của những người có nhiệt tình với đất nước và đồng bào.”
Một độc gỉa với bút hiệu Thượng Đình viết: “Những người mơ ước trở lại Hiệp Định Paris dựa vào Điều 9a (‘Quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam là thiêng liêng, bất khả xâm phạm’), và Điều 9b (‘Nhân dân miền Nam Việt Nam tự quyết định tương lai chính trị của miền Nam Việt Nam thông qua tổng tuyển cử thật sự tự do và dân chủ, có quốc tế giám sát’). Tuy nhiên, Hiệp Định Paris 1973 đã bị khai tử từ ngày 8-1-1975.Việt Nam đã thống nhất vào năm 1976 và gia nhập LHQ vào 1977.Hoa Kỳ cũng đã công nhận Hà Nội vào năm 1995 rồi.Ủy Ban Luật Gia Vận Động Vãn Hồi Hiệp Định Paris 1973 đã cố gắng vận động quốc tế vào năm 1986-1987. Ủy Ban Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền cũng đã cố gắng vận động Tòa Án Công Lý Quốc Tế và chính phủ Hoa Kỳ vào năm 1989 và 1990. Hơn 20 năm sau, Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời Việt Nam Cộng Hòa (UBLĐLTVNCH) bỏ công bỏ của một lần nữa vào chuyện một cách vô ích. Các ông các bà đang đi trên mây.”
“UBLĐLTVNCH chủ trương lấy lại miền Nam, còn để mặc miền Bắc cho CSVN.Nghĩa là lại muốn một lần nữa chia đôi đất nước.Vấn đề không còn phải là hoang tưởng nữa mà là điên khùng. Bây giờ thử dẹp cái chính phủ lưu vong của các ông đi và thay vào đó một ủy ban đặc nhiệm tầm thường, liệu các ông các bà này con hăng say đến mù quáng nữa hay không?”

Hình (Corbis): Bốn phái đoàn họp để ký Hiệp Định Paris 1973. Trưởng phái đoàn Hoa Kỳ là Bộ Trưởng Ngoại Giao Henri Kissinger.Trưởng phái đoàn VNCH là Phó Thủ Tướng Nguyễn Lưu Viên.Trưởng phái đoàn CSBC là Ông Lê Đức Thọ. Trưởng phái đoàn MTGPMN là Tướng Nguyễn Văn Hiếu.
Một độc giả ký tên Trung Kiên viết: “Không cần suy nghĩ, tôi dám khẳng định là… không thể thực hiện được, nếu không muốn nói là ‘hoang tưởng’. Với tôi, Hiệp Định Balê 1973 đã chìm vào dĩ vãng và chỉ còn giá trị lịch sử mà thôi! Cho dù được Mỹ, Pháp hỗ trợ khơi dậy…thì cũng chỉ để bàn cho vui! Thiển nghĩ, với quân đội hùng hậu, phản lực chiến đấu, xe tăng thiết giáp mà còn không cản được tham vọng của CSVN, thì “vận động quốc tế” bằng nước bọt…cũng bằng thừa, tốn hơi hao của! Ai, hay lực lượng nào có khả năng ép CSVN phải trở lại Hiệp Định Paris? Có con thú nào chịu nhả con mồi khi nó đã ngoạm trong miệng, nếu không bị đánh đau thừa chết thiếu sống? Đừng mơ tưởng viễn vông, dối mình lừa người! Không hiểu các ông LS nghĩ thế nào mà vẫn hoài vọng hoang tưởng như thể?Đồng ý với tác giả Nguyễn Quốc Khải rằng …”lội ngược dòng là chết. Tương kế tựu kế là sách lược khôn ngoan cho một quốc gia nhỏ bé và chậm tiến như Việt Nam trong tình trạng hiện nay. Về mặt quốc nội, yểm trợ những nhà dân chủ kiên cường ở trong nước là quốc sách.”
Một độc giả với bút hiệu Trực Ngôn viết: “Chính vì ‘thằng CSVN chết đến đít rồi’ nên không cần phục hồi lại cái Hiệp Định Paris 1973, mà cần đoàn kết để hất bỏ thằng CSVN!”
Ông Rambo Trần châm biếm như sau: “Các cụ và bô lão chính trị sa lông quen thói hoang tưởng và luôn sống trong thế giới mộng mơ … Thôi !Kệ các cụ tuổi lớn về hưu không có gì để làm, con cháu đi làm cả ngày các cụ và các bô lão chính trị gia sô lông rỗi nên tụ họp bàn cải để giết thời gian.Đừng nặng lời các cụ vì người ta nói khi các cụ càng lớn tuổi thì lại càng lú lẩn.”
Một độc giả với bút hiệu là Tào Lao nghi ngờ rằng: “Những người cổ súy cho việc này đâu phải vì mục đích như họ đưa ra, biết bao sự kiện khác cũng vậy thôi, ở đâu cũng có kẻ ham tiền, ham quyền, ham danh, ham lợi và họ múa may quay cuồng đủ mọi cách để đạt được điều đó!”
Phản ứng trắc tréo của Ông Nguyễn Ngọc Bích
Ô. Nguyễn Ngọc Bích đã viết bốn bài liên quan đến Hiệp định Paris 1973 (2). Tất cả các bài này đều có tựa đề rất kêu như danh xưng UBLĐLTVNCH, nhưng nội dung “cà kê dê ngỗng”, không có chủ điểm, lạc đề, thiếu mạch lạc, rất khó theo dõi. Một độc giả với bút hiệu là Phạm Hùng nhận xét: “Một bài bình luận mà ông Bích viết như là nói chuyện ê a với vợ con ở nhà. Ông thường viết lung tung, rồi đột nhiên đổi đề tài và đột nhiên kết luận, nên lập luận của ông khó thuyết phục người đọc.” Ô. Nguyễn Ngọc Bích lại cố tình tránh né những câu hỏi độc gỉa nêu ra. Thí dụ như:
(a) Việc phục hồi Hiệp Định Paris hoang tưởng hay khả thi? Nếu khó thực hiện thì khó ở những điểm nào và vì sao?
(b) Chính Phủ VNCH (lưu vong) mà ô. Bích là một thành viên, đã làm được gì trong bốn năm vừa qua, đặc biệt về việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973?
(c) Tại sao ô. Bích lại tách ra khỏi Chính Phủ VNCH (lưu vong) để lập UBLĐLTVNCH và cũng để vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973?
(d) Những việc vân động 20 năm trước đây đã thất bại, tại sao bây giờ ô. Bích vẫn muốn lập lại công việc này? Ô. Bích đã hỏi ý kiến những người đi trước ông như GS Vũ Quốc Thúc và LS Nguyễn Hữu Thống chưa?
(e) Ô. Bích đã gập ô. Phạm Gia Khiêm, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Ngoại Giao của CSVN vào tháng 3, 2007. Mục tiêu để làm gì và kết quả ra sao?Tại sao Ông Bích tiếp tục dấu kín chuyện này trong năm năm nay cho đến bây giờ.Chuyện này có liên quan gì đến việc từ chức của một số người trong Ban Chấp Hành của Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ không?
Người ta nhớ lại chuyện Ông Đỗ Ngọc Yến, cố chủ nhiệm tờ báo Người Việt, bí mật gặp một số viên chức cao cấp Cộng Sản vài năm trước đây. Tin này chỉ bị tiết lộ ra ngoài khi có sự xung đột nội bộ của tờ báo này.
Ô. Bích thỉnh thoảng lại ngụy tạo ra một vài tình tiết trong bài ông viết để cố ý gây hiểu lầm và tạo hiềm khích để ly gían. Thí dụ như trong bài “Giải pháp VNCH: hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó” ô. Bích bảo tôi chê các ông Vương Văn Bắc, Vũ quốc Thúc, Lâm Chấn Thọ, Nguyễn Hữu Thống, v.v. “không hiểu gì luật quốc tế, về ngoại giao, về thủ tục LHQ” bằng tôi. Nhưng trong cả ba bài của tôi, không có chỗ nào tôi viết như vậy. Trái lại, tôi còn khuyên ông Bích nên tham khảo những vị này. Họ là những người trí thức được kính trọng của miền Nam Việt Nam và đáng bậc thầy của ông Bích.Chính tôi đã liên lạc trực tiếp với họ và dựa khá nhiều vào những tài liệu và sách của họ khi viết ba bài bình luận.
Trong một bài tôi có tường thuật rằng “Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam chính thức bị giải tán vào ngày 25-4-1976.” Chỉ có vậy, nhưng trong bài “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thật phũ phàng” ô. Bích lại dựng đứng lên rằng tôi đổ trách nhiệm về chuyện này cho VNCH. Thật là khôi hài.
Cũng trong bài “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thật phũ phàng” Ông Bích kết tội tôi “do cảm hứng đã bịa đặt hoàn toàn” ra vụ phát thanh bài hát I’m Dreaming of a White Christmas dùng để báo động về cuộc di tản của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ vào ngày 29-4-1975. Trong khi đó sự việc này có thật. Ô. Frank Snepp, một cựu nhân viên CIA của Mỹ tại Việt Nam ở lại Saigon cho đến ngày chót, đã tường thuật như vậy trong tài liệu giới thiệu cuốn sách “Decent Interval” và ngay chính trong cuốn sách này (3). Ông Bích không hiểu được rằng tôi không có một lý do gì bịa đặt ra cuộc báo động di tản, một chuyện vô thưởng vô phạt đối với cuộc tranh luận. Ông Bích đã sai lầm mà lại còn kết tội đối phương. Cho đến hôm nay, rất tiếc ông vẫn chưa có một lời xin lỗi.
Trong các bài tôi viết, tôi đều nói là CSVN trắng trợn vi phạm Hiệp Định Paris chỉ ít lâu sau khi được ký kết khiến vào đầu 1974 Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã phải tuyên bố hiệp định này vô gía trị. Đến khi CSBV xua quân tràn qua sông Bến Hải vào đầu tháng 4, 1975 trước sự làm ngơ của cả thế giới, Hiệp Định Paris 1973 đã bị khai tử từ ngày đó.
Tuy nhiên trong bài “Hiệp Định Paris 1973 Cộng Sản càng muốn quên thì ta càng phải nhắc,”ông Bích bịa đặt trắng trợn và ngây ngô rằng tôi cho Hà Nội có quyền xé bỏ Hiệp Định Paris và thôn tính miền Nam. Ông Bích viết nguyên văn như sau: “Ông [Nguyễn Quốc Khải] cho Hà Nội làm thế (thôn tính miền Nam) là họ có quyền, nghĩa là có quyền xé bỏ cả lời cam kết long trọng của họ (với chữ ký của họ).” Thật là xấu hổ.Tôi nhận thấy ông Bích có nhiều khả năng làm một CAM (công an mạng) hơn là một thủ tướng, dù là lâm thời, của VNCH.
Nhiều người muốn biết Chính Phủ VNCH (lưu vong) được thành lập từ 2008 mà ô. Bích là một thành viên, đã làm được gì trong bốn năm vừa qua, đặc biệt về việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973. Trong bài “Giải pháp VNCH: hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó” Ông Bích trả lời rằng Chính Phủ VNCH đã tiếp súc với một số văn phòng đại diện Lập Pháp Hoa Kỳ về vấn đề Biển Đông, nhưng hoàn toàn không nhắc nhở gì đến việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris. Như thế người ta phải hiểu rằng về lãnh vực này Chính Phủ VNCH (lưu vong) không có gì để tường thuật, nghĩa là không đạt được kết quả nào cả. Vậy đây có phải là lý do khiến Ông Bich tách ra khỏi Chính Phủ VNCH (lưu vong) vàthành lập UBLĐLTVNCH để bắt đầu lại việc phục hồi Hiệp Định Paris hay không?
Việc chọn danh xưng UBLĐLTVNCH cho thấy ngay đây là một chính phủ lưu vong. Chính vì vậy ngay tại “Hội Nghị Diên Hồng Bolsa” (4) ủy ban này đã xác định “không dùng danh xưng Tổng Thống hay Phó Tổng Thống hoặc Thủ Tướng, Phó Thủ Tướng Chính Phủ mà dùng danh xưng Chủ Tịch.” Tất cả đều tương tự như Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương và Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia trong thời Đệ Nhị Công Hòa. Nếu đây chỉ là một ủy ban đặc nhiệm, thì tại sao phải đặt vấn đề danh vị tổng thống và thủ tướng làm gì.
Trong bài báo “Giải pháp VNCH hoang tưởng, vô vọng, hay chỉ là khó?” phổ biến vào ngày 17-1-2013 Ông Bích đã cải chính rằng Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH chỉ “một ‘task force’, [tức là một lực lượng đặc nhiệm], để làm việc mà không hề phải đòi làm chính-phủ.”Như vậy các vị này đã thấy vấn đề.Nhưng họ cần phải bỏ những từ dao to búa lớn (Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH) dễ gây phiền toái và chọn một danh xưng khác để thay thế.
GS Vũ Quốc Thúc và LS Nguyễn Hữu Thống rất minh bạch và khiêm tốn khi các vị này lập ra các ủy ban đăc nhiệm: Ủy Ban Luật Gia Vận Động Vãn Hồi Hiệp Định Paris 1973 và Ủy Ban Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền. Tôi khuyên Ông Bích nên tìm đọc bài “Những trò hề chính phủ lưu vong”của Ông Góp Gió, bài “Tản mạn về chính phủ Việt Nam lâm thời hải ngoại” của tác giả Lão Mộc, và bài “Chỉ một ngày lập xong chính phủNguyễn Ngọc Bích” của Bà Đào Nương, tức là Bà Hoàng Dược Thảo, chủ nhiệm kiêm chủ bút tờ báo Saigon Nhỏ.
Trong bài “Hiệp Định Paris 1973 Cộng Sản càng muốn quên thì ta càng phải nhắc,” Ông Nguyễn Ngọc Bích khẳng định CSVN muốn quên Hiệp định Paris. Tôi nghĩ ông Bích suy diễn một cách sai lầm hoặc trí óc của ông đã lẫn. Đối với chúng ta, như LS Nguyễn Hữu Thống tuyên bố, Hiệp Định Paris 1973 chỉ đem lại “hòa bình cho những nấm mồ” (5) Đối với người Mỹ, như Ông Frank Snepp nhận định, Hiệp Định Paris 1973 chỉ đem lại một khoảng cách chạy tội (decent interval) cho Hoa Kỳ. Tuy nhiên, đối với CSVN, Hiệp Định Paris 1973 là một thắng lợi to lớn. Nhờ đó, họ đẩy được Mỹ ra khỏi Việt Nam và chiếm trọn miền Nam Việt Nam. Do đó họ đâu có muốn quên. Trái với Ông Bích nói, năm nay 2013 đánh dấu 40 năm ngày ký Hiệp Định Paris 17-1-1973, chính quyền Việt Nam tổ chức những sinh hoạt khắp nơi để nhắc nhở đến chiến thắng này.
Thật là oái ăm cho Ông Bích, Đàn Chim Việt (ĐCV) để tấm hình “Thông Tin Về Hoạt Động Kỷ Niệm 40 Năm Ngày Ký Hiệp Định Pa-Ri, Hà Nội, ngày 17 tháng 1 năm 2013” ngay trong bài của Ông Bích, một chứng cớ rành rành là Hà Nội đang chuẩn bị kỷ niệm 40 năm ngày ký Hiệp Định Paris. Bên dưới tấm hình ĐCV chú thích “Hà Nội muốn quên Hiệp Định Paris?” Điều này khiến tôi nghi ngờ về khả năng suy luận của ông Bích. Một độc giả với bút hiệu Trung Kiên đã nhận xét về việc này như sau: “Bài viết mới ‘Hiệp định Paris 1973: CS càng muốn quên thì ta càng phải nhắc’ này của ông Nguyễn Ngọc Bích cho thấy ông đã bị chao đảo trong suy nghĩ và nhận định mất rồi! Có thật CSVN muốn quên Hiệp Định Paris 1973 mà chính nó (Hiệp Định Paris) đã tạo cho họ chiến thắng VNCH như ông Bích nghĩ?”
Ông Bích nói là biết ơn tôi đã mở màn cho việc xét lại Hiệp định Paris cách đây 40 năm với bài “Sự thật phũ phàng về Hiệp định Paris 1973.” Điều này cũng sai luôn. Chinh vì ông Bích thành lập chính phủ lưu vong lấy tên là Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời Việt Nam Cộng Hòa và chủ trương phục hồi Hiệp Định Paris 1973 mà tôi nhận thấy đó là hai sai lầm lớn và có ảnh hướng xấu đối với những hoạt động tranh đấu cho dân chủ tự do ở trong và ngoài nước nên tôi phải lên tiếng và để góp ý kiến với công luận.
Kết luận
Ông Nguyễn Ngọc Bích và Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH chưa cho thấy sẽ dự định làm gì khác để phục hồi Hiệp Định Paris ngoài việc gửi phái đoàn lên gặp đại diện lập pháp Hoa Kỳ, gửi thư cho LHQ, và lấy chữ ký cho thỉnh nguyện thư.Những sự kiện này khiến người ta phải nghĩ rằng kế hoạch xem ra chưa được nghiên cứu thì đã ra quân. Nhưng thực ra chưa có quân, mới chỉ có tướng.Cuộc tranh luận trên Internet vừa qua cho thấy UBLĐLTVNCH và người lãnh đạo còn quá non nớt trong chính trị. Bản lãnh, tinh thần tự trọng, khả năng suy luận và tài viết của một ông thủ tướng lưu vong cần phải được đánh giá lại. Điều này lại càng làm cho tôi tin rằng việc phục hồi Hiệp Định Paris 1973 là không tưởng. Nó sẽ chết yểu, không kèn không trống.
Trong khi đồng bào ruột thịt của chúng ta ở trong nước vinh danh những người lính VNCHđ ã hy sinh để bảo vệ đảo Hoàng Sa(6) (7) và CSVN đang tan rã (8), trong ngoài thành một khối tranh đấu cho 90 triệu con người có dòng máu Việt, một nhóm người ở hải ngoại quay lưng vể tương lai, lội ngược dòng thời gian, tìm cách chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCHtrên nửa phần đất còn lại một cách hoang tưởng. Nếu gọi những người này là những kẻ có đầu óc bệnh hoạn, quả thật không sai.
Ước mơ được làm thủ tướng lưu vong của Ông Nguyễn Ngọc Bích chỉ còn là ảo mộng. Ôi sự thật quả là phũ phàng!
Đọc các bài liên quan của ông Nguyễn Ngọc Bích
Các bài liên quan của ông Nguyễn Quốc Khải
—————————-
Chú thích:
(1) Ba bài gồm “Mạn đàm về chính phủ lưu vong,” “Sự thật phũ phàng về Hiệp Định Paris 1973,” và “Phục hồi Hiệp Định Paris: hoang tưởng hay hiện thực.”
(2) Bốn bài gồm “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thực phũ phàng,” “40 năm sau một cuộc phản bội,” “Gỉai pháp VNCH hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó?” và “Hiệp Định Paris 1973 CS càng muốn quên thì ta càng phải nhắc.”
(3) Frank Snepp, “Decent interval”, Random House, 1977.
(4) Từ của Bà Đào Nương, chủ nhiệm kiêm chủ bút của Báo Saigon Nhỏ.
(5) Nguyễn Hữu Thống, “Hiệp Định Hòa Bình Paris dẫn đến hòa bình cho những nấm mồ,” Việt Vùng Vịnh, 2-6-2010.
(6) MS Thân Văn Trường, “Thăm vợ liệt sũ Ngụy Văn Trà,” danlambao, 19-1-2013.
(7) Nguyễn Thiện, “Cần vinh danh những người con đất Việt hy sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974,” Dân Luận, 19-1-2013.
(8) Ngô Nhân Dụng, “Đảng Cộng Sản đang tan rã,” Người Việt, 18-1-2013.
Nếu cái tựa đề bài viết này của ông Nguyễn Quốc Khải dừng lại ở chỗ;
“Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng“…
…thiển nghĩ cũng đã đủ! Nhưng tiếc là nó kéo theo câu…” là cơn ác mộng của nhiều người“..trở thành trớt quớt, hơi bị khó hiểu…!
Tuy nhiên, kết luận của ông Khải rằng:…”Trong khi đồng bào ruột thịt của chúng ta ở trong nước vinh danh những người lính VNCH đã hy sinh để bảo vệ đảo Hoàng Sa (6) (7) và CSVN đang tan rã (8), trong ngoài thành một khối tranh đấu cho 90 triệu con người có dòng máu Việt, một nhóm người ở hải ngoại quay lưng vể tương lai, lội ngược dòng thời gian, tìm cách chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCH trên nửa phần đất còn lại một cách hoang tưởng. Nếu gọi những người này là những kẻ có đầu óc bệnh hoạn, quả thật không sai“.
…cũng có lý lắm…Nhưng “Nếu gọi những người này là những kẻ có đầu óc bệnh hoạn, quả thật không sai“…thì cũng hơi bị nặng đấy, đành rằng đó là sự thật (hu hu hu)…
Thế nhưng có những sự thật lại không thể nói ra trắng trợn được, vì rằng người ta thích uống nước đường, chớ không chịu nghe những lời thật… như; thuốc đắng giã tật…sự thật hay mất lòng!
“Bác Lê Dân Việt đọc cái nội dung bài viết của ông NQK mấy lần mà không hiểu được ý ông muốn nói cái gì, thì chắc là bác đọc mau quá, hay vì đọc nhẩy nên không hiểu đấy thôi…/…Ở phần giữa thì ông Khải phản biện, đối chất với ông Bích, phần kết thì ông nói đến ‘cơn ác mộng của nhiều người’: Nếu ‘một nhóm người ở hải ngoại lội ngược dòng thời gian, tìm cách chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCH trên nửa phần đất còn lại’…/…Đúng là ác mộng cho rất nhiều người thật. Nếu VN lại phải quay trở về thời đất nước phân đôi, hai bên đánh nhau trối chết, máu đổ thịt tan. Tôi nghĩ tới là đã rởn tóc gáy lên rồi, đúng là cơn ác mộng! ” (Phạm Quốc Thái)
——————————————
Ồ thì ra thế!
Như vậy thì câu …”Phục hồi Hiệp Định Paris 1973: Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng là cơn ác mộng của nhiều người” …
…không trớt quớt hay hơi bị khó hiểu…(như TK viết ở trên)..mà lại là một sự thật, nếu…
(lại với chữ NẾU) ý tưởng của ông Nguyễn Ngọc Bích được thực hiện “chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCH trên nửa phần đất còn lại“… thì quả là CƠN ÁC MỘNG không chỉ cho nhiều người, mà là cho cả dân tộc VN nữa đấy!
Mới nghĩ đến chiến tranh tái bùng nổ mà tôi cũng đã cảm thấy rùng mình như vừa trải qua một “cơn ác mộng” hãi hùng!
ĐÊM NGUYỆN CẦU
Kính dâng tổ quốc mến yêu.
Chân thành ghi ơn những người đã và đang chiến đấu cho hòa bình Việt Nam.
Lê Minh Bằng, Quốc khánh 1966
Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối
Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài
Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai
Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu.
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu
Bâng khuâng nghe súng vang trong sa mù
Buồn gục đầu nghẹn ngào nghe non nước tôi trăm ngàn ưu sầu
Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này
Nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài.
Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn.
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền.
Vì đất nước đang còn ưu phiền.
Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên.
Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu.
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu
Quê hương non nước tôi ai gây hận thù tội tình
Nhà Việt Nam yêu dấu ơi bao giờ thanh bình?
Đọc cái tựa bài: “Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng là cơn ác mộng của nhiều người” thấy ngồ ngộ, rồi đọc cái nội dung bài viết của ông NQK đi lại mấy lần mà không hiểu được ý ông muốn nói cái gì trong bài, ngoài việc mượn, trích nhưng câu nói, viết của bạn đọc và ông NNB, mà không nói ra được cái ước mơ nhóm người hoang tưởng (NNB và những người ủng hộ) ấy tại sao lại là cơn ác mộng của nhiều người ( nhóm chống lại tái xét HĐ Paris)
Theo sự hiểu biết của tôi ác mộng là một giấc mơ hãi hùng, làm cho người trong giấc mơ phải giật mình thức giấc, mất ngủ sau đó vì bị ám ảnh bởi giấc mơ ghê rợn đến tóc gáy. Vậy theo như tựa bài của ông NQK: việc tái xét HĐ Paris là ước mơ của một nhóm hoang tưởng là ông NNB và những người ủng hộ tinh thần ấy, tại sao lại trở thành sự sợ hãi, mất ăn mất ngủ như một cơn ác mộng của nhiều người khác, trong đó có ông NQK không? Nếu có ông trong đó, thì tại sao vậy? Còn nếu không có ông thì ai đã mượn ông để nói dùm họ ( “nhiều người khác”)?
Ông đã khảng định việc tái xét HĐ Paris chỉ là một ước mơ hoang tưởng của một nhóm người ( thiểu số) thì tại sao nhiều người ( đa số) phải sợ tới mất ăn mất ngủ vì ác mộng vậy thưa ông NQK?
Đồng ý với bác LDV. Tựa đề thật phản cảm. Nói tóm lại, tại sao không bỏ thì giờ làm những điều mình nghĩ, đi theo con đừong mình cho là phải để giành lại TDDC cho VN, lại bỏ thì giờ chê bai đả kích con đừong của ngừoi khác làm gì? Mỗi người có lối suy nghĩ và tranh đấu riêng, họ không thể bắt ai theo họ được cả. Chỉ có bọn CS là dí súng, bỏ tù bắt người dân theo chúng thôi. Hãy theo cách riêng của mình mà chống cộng, đừng bận rộn chống kẻ khác rồi khoác áo là “ác mộng” của … (nhiều) ngừoi khác. Ông NQK đưa ra những lập luận đồng tình với ông để làm gì? Dù tất cả đồng tình với ông cũng chẳng nói lên điều gì vì nhóm chủ trương phục hồi Hiệp Định Paris làm việc của họ, có suy nghĩ riêng của họ, và hy vọng riêng của họ. Có thiệt hại gì cho ai đâu? Đề nghị ông NQK bỏ thì giờ ra nghĩ cách riêng của ông để chống Cộng và rủ những ngừoi đồng tình với ông làm theo, có phải thực tế, giúp ích cho dân cho nứơc như ý ông muốn hơn không? Có cần phải có một cuộc trưng cầu dân ý để chọn cách chống cộng? Con nít quá!
Đây chỉ là lời vô tư, không đứng về phe nào cả. Nếu cả hai phe đều thật lòng muốn chống Cộng, muốn thay đổi VN thì tạ sao lại bỏ thì giờ chống nhau? Và trong chuyện này ông NQK “sinh sự” trứơc.
“Đây chỉ là lời vô tư, không đứng về phe nào cả. Nếu cả hai phe đều thật lòng muốn chống Cộng, muốn thay đổi VN thì tạ sao lại bỏ thì giờ chống nhau? Và trong chuyện này ông NQK “sinh sự” trứơc“.
Chào Mythanh
TK đồng tình với lập luận của ông NQK không có nghĩa là “fan” hay phe của ông Khải, mà chỉ là “cùng chung một lối suy nghĩ” mà thôi.
Nếu ông Bích hay bất cứ ai lập một đảng mang tên “VNCH” với chủ trương đường lối và phương cách đấu tranh rõ ràng, được phổ biến rộng rãi, để cùng với các đảng phái khác đấu tranh đòi DÂN CHỦ cho Việt Nam…thì TK ủng hộ hết mình…
Nhưng ở đây ông Bích đã dùng những từ ngữ đao to búa lớn… nào là đòi “phục hồi HĐ Paris 1973” rồi lại đến “Giải pháp VNCH: “Hoang tưởng,” “vô vọng” hay chỉ là khó?“…thì quả là bất bình thường!
TK không nghĩ là “chống nhau” ở đây, mà sự việc cần phải được tranh luận, mổ xẻ cho rõ ràng, nếu ý tưởng của ông Bích “thực sự” khả thi và có lợi cho đại cuộc giải thể csvn hầu xây dựng một nước Việt Nam…DÂN CHỦ thì chúng ta nên góp tay vào, còn nếu như chỉ là…là phèng hát bội, thì cần phải chấm dứt ngay!
Cũng cần phải nhắc lại rằng, trước đây csvn đã từng tuyên truyền rằng, vì hận thù và muốn phục hồi lại chế độ VNCH nên đã có “một số người VNHN đã đánh phá quê hương” (sic)…
Rất nhiều ngường trong chúng ta đã phải lên tiếng đả phá lập luận này của csvn, không phải như họ tuyên truyền dối trá, mà NVHN chỉ muốn đấu tranh cho DÂN CHỦ Việt Nam mà thôi!
Nay với những từ ngữ và ý tưởng của ông Bích (như đã nói ở trên), nếu chúng ta ủng hộ ông Bích thì có khác nào, không chỉ là bất thường, hoang tưởng, mà còn sa vào cái bẫy của csvn nữa, đúng không?
Đả đảo Mythanh!
ĐẢ ĐẢO!
ĐẢ ĐẢO!
(Bằng vào ” hành động quyết liệt” này, tôi tuyên bố, tôi là “cục gạch” đầu tiên-xí phần trước- trong hàng những cục gạch ủng hộ ông Nguyễn Quốc Khải).
Xin đừng quên tôi trong …bài viết tới!
vannam.
Trả lời anh Trung Kiên:
Những từ anh TK cho là “đao to búa lớn” chẳng có gì đao to búa lớn cả, chúng chỉ diễn tả đúng mục đích của nhóm ông NNB muốn thực hiện, nói một cách khách quan. Cái từ “cơn ác mộng của nhiều người” mới là đao to búa lớn đó. Hay là gọi người khác là “hoang tưởng” mới là quá chủ quan. Chuyện mò kim đáy biển, mà có người muốn làm hãy cảm phục và chúc lành, vì họ làm cũng là để tìm một con đường tốt hơn là đường CS cho đất nước thôi, nói họ “hoang tưởng”, “bất bình thường” mới là … không biết đất trời đó.
CS tuyên truyền nói NVHN hận thù là luận điệu muôn đời của chúng, chẳng phải vì vậy mà phải đả phá công việc của nhóm ông NNB để khỏi “sa bẫy” của chúng.
Còn to miệng đòi đấu tranh cho Dân chủ VN thì tốt nhất là LÀM chuyện mình cho là đúng thay vì “chấm dứt” chuyện của người khác mà mình cho là không hợp với mình. Vì trong lúc bận rộn chống người khác thì không chống cộng được phải không? Chưa kể còn tiếp tay cho chúng. Không tin vào công việc của ông NNB thì im lặng không ủng hộ, thế là đủ, đừng đem cái chủ quan của mình ra kêu gào, đừng khoác áo TDDC ra kêu gào vì tự hành động đả phá
niềm tin của người khác đã là phản TDDC rồi. Nên nhớ nhóm ông Bích không có súng ống quyền lực gì để bắt ai theo họ cả, họ chỉ làm việc bằng giấy tờ ôn hòa, không làm hại ai. Ngay cả CS nếu chỉ thuyết phục người bằng giấy tờ, bằng bất bạo lực thì cũng không bị chống cơ mà.
Mong anh TK suy nghĩ khách quan và miễn lý luận một chiều. Thanks
@bác vannam: Không ngờ bác ham được nêu danh trong bài ông NQK mà nỡ lòng đả đảo mt … to quá. Hu hu kỳ này chính mt mới là bị “ác mộng” đi nè ;p
Chào bạn Mythanh,
Theo tôi ở đây chẳng có phe phái nào cả, chúng ta chỉ tranh luận cho lẽ phải, điều ngay mà thôi.
Đồng ý hoàn toàn với bạn là tại sao chúng ta cùng một mục tiêu sau cùng là diệt độc tài CSVN, dựng tự do dân chủ nhân quyền cho đồng bào quốc nội mà cứ tôí ngày bới lá tìm sâu, hễ ai lập ra một phong trào nào, là không cần biết họ đúng hay sai, cứ phùng mang, trợn mắt lên công kích không cần biết phải quấy trắng đen gì cả. Lúc nào cũng cho mình là đúng, là #1 hết, ai nói trái với mình là sai hết.
Nói thì dễ, làm mới khó. Làm hết khả năng của mình trước, được hay không còn tùy thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hoà nữa. Thất bại là mẹ thành công. Có làm là có sai lầm, làm sao tránh khỏi, nhưng có làm còn hơn ở đó mà hô khẩu hiệu rỗng như thùng trống.
Việc tái xét hiệp định Paris là khả thi, tuy nhiên tôi không đặt kỳ vọng nhiều vào nhóm của ông NNB, nhưng tôi vẫn ủng hộ tinh thần của nhóm ông ấy. Có thể có những nhóm khác cũng đang vận động trong chiều hướng chung này, để buộc CSVN phải tôn trọng quyền tự quyết của nhân dân Việt nam qua cuộc bầu cử đa đảng có sự giám sát của Liên hiệp quốc.
Bạn đừng hiểu lầm ông bạn Vân Nam, có lẽ ông ta đang nói xéo mấy người khác đó. Người ta chỉ tự nguyên làm viên gạch lót đường cho đại cuộc, chứ đâu có ai muốn làm viên gạch lót đường cho một tác giả như NQK đạp lên mặt chỉ vì muốn được đưa tên vào bài viết vô bổ của ông ta. Danh dự cái gi ở đó.Bạn Vân Nam đang tung hô bạn đó. Cali có gì lạ không mỹ nhân?
hihi cám ơn bác LDV. Từ “phe” chỉ là nói nôm na cho nghĩa “take side”, “ủng hộ quan điểm” đó mà.
Dà, bác vannam và mt vốn là người cùng làng (Bân) làm sao hiểu lầm bác í được. Chỉ có bác, biết cả đến nơi “sinh quán” của mt mà mt không biết bác LDV là ai mới là không có “phe” đây nè ;p
@Mythanh,
Hì hì..tặng Mythanh bài thơ này:
Biết nhau trong nhóm “nhà tù”
Tình quen như đã, mặt ngoài rằng không.
Mến trọng một phận má hồng
Trí tâm đâu kém anh hùng nam nhi
Tình Tiền Thơ (3T) phú dâng trào
Tặng người quốc nội anh hào đấu tranh.
Mộng lệ nhân ấy là ngã
Họ lê dân Việt có là ai xa.
Bác Lê Dân Việt đọc cái nội dung bài viết của ông NQK mấy lần mà không hiểu được ý ông muốn nói cái gì, thì chắc là bác đọc mau quá, hay vì đọc nhẩy nên không hiểu đấy thôi.
Ở phần giữa thì ông Khải phản biện, đối chất với ông Bích, phần kết thì ông nói đến ‘cơn ác mộng của nhiều người’: Nếu ‘một nhóm người ở hải ngoại lội ngược dòng thời gian, tìm cách chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCH trên nửa phần đất còn lại’.
Đúng là ác mộng cho rất nhiều người thật. Nếu VN lại phải quay trở về thời đất nước phân đôi, hai bên đánh nhau trối chết, máu đổ thịt tan. Tôi nghĩ tới là đã rởn tóc gáy lên rồi, đúng là cơn ác mộng!
Thành thật cám ơn ông Phạm Quốc Thái về lời giải thích trên đây. Ông đã thấy ác mộng rành rành như thế, nhưng khổ nỗi, một số người không nhìn ra được.
Miệng thì nói “cứng”:
“Hoang tưởng, hoang tưởng,hoang tưởng”!
“Bệnh hoạn, bệnh hoạn, bệng hoạn”!
Nhưng tim… đập “lô tô”: Ác mộng! Ác mộng! Ác mộng!
Xin cho cả hai việc- không thể xảy ra (hoang tưởng) và … định xảy ra (ác mộng)- XẢY RA CÙNG LÚC!
“rành rành ra như thế, nhưng khổ nỗi cả ông Phạm Quốc Thái lẫn ông NQK không nhìn ra được.”!!!
Đọc cái tựa bài: “Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng là cơn ác mộng của nhiều người” thấy ngồ ngộ, rồi đọc cái nội dung bài viết của ông NQK đi lại mấy lần mà không hiểu được ý ông muốn nói cái gì trong bài, ngoài việc mượn, trích nhưng câu nói, viết của bạn đọc và ông NNB, mà không nói ra được cái ước mơ nhóm người hoang tưởng (NNB và những người ủng hộ) ấy tại sao lại là cơn ác mộng của nhiều người ( nhóm chống lại tái xét HĐ Paris)
Theo sự hiểu biết của tôi ác mộng là một giấc mơ hãi hùng, làm cho người trong giấc mơ phải giật mình thức giấc, mất ngủ sau đó vì bị ám ảnh bởi giấc mơ ghê rợn đến tóc gáy. Vậy theo như tựa bài của ông NQK: việc tái xét HĐ Paris là ước mơ của một nhóm hoang tưởng là ông NNB và những người ủng hộ tinh thần ấy, lại trở thành sự sợ hãi, mất ăn mất ngủ như một cơn ác mộng của nhiều người khác, trong đó có ông NQK không? Nếu có ông trong đó, thì tại sao vậy? Còn nếu không có ông thì ai đã mượn ông để nói dùm họ ( “nhiều người khác”)?
Ông đã khảng định việc tái xét HĐ Paris chỉ là một ước mơ hoang tưởng của một nhóm người ( thiểu số) thì tại sao nhiều người ( đa số) phải sợ tới mất ăn mất ngủ vì ác mộng vậy thưa ông NQK?
Tôi chưa thể biết được Phục hồi Hiệp Định Paris 1973 là mong muốn cụ thể của bao nhiêu chục triệu người VN ; nhưng có thể biết rỏ Phục hồi Hiệp Định Paris 1973 là cơn ác mộng của trên 1 tỷ tên Tàu khựa.
Đọc xong các ý kiến của những fan của ông Bích, ông Thống…. và chính của các ông đó, tôi rất mừng là các ông còn rất trẻ, trẻ như thanh niên 17 tuổi.
Đúng dzậy! Trẻ tới mức không biết giải toả năng lượng của mình đi đâu, chỉ còn đành viết để dùng chị Năm xóc lọ cho đã cái ham muốn được phục vụ nhân dân, mà ở VN không ai cần tới cái công việc phục vụ đó!
Chúc mùng công cuộc xóc lọ còn tiếp diển dài dài của cái gánh xiệc Bolsa, hầu mua vui cho dân VN!
Sang năm, tới Hoàng Sa!
Hồ Tinh còn trẻ hơn các ông NNB, ô.Thống nhiều, Hồ chỉ như đứa bé lên 3, ai sai chi làm nấy. Vì ngây thơ nên vô tội, dầu có ký cái CH 1958 để chia chác giang sơn với VÚ EM Trung Cộng, nhưng em Hồ vẫn vô can là vậy !
Sau khi đọc bài tường thuật trên đây, tôi nhận thấy việc ông Nguyễn Ngọc Bích bịa đặc hay xuyên tạc một số chi tiết trong các bài ông viết là không đứng đắn. Ông Bích tự bôi xấu ông ta chứ không bôi xấu gì được ông Khải. Như vậy ai còn tin ông Bích được nữa. Tôi tình cờ tìm thấy rất nhiều bài viết rất hay của ông Nguyễn Quốc Khải trên Internet. Mời các độc gỉa vào xem
Tôi là một cựu quân nhân VNCH. Trước đây tôi không hiểu gì lắm về hiệp định Pari. Chỉ biết sơ sơ là CSVN vi phạm hiệp định này và nếu phục hồi được nó thì sẽ lấy lại được miền Nam Việt Nam. Nghe thế ai mà chẳng thích thú. Nhưng sau khi theo rõi các ông thảo luận, tôi thấy vấn đề không đơn giảng như các ông chánh phủ lưu vong nói. Nhiều chánh phủ lưu vong quá tôi không còn nhớ ai vào với ai nữa. Riêng cái chuyện bỏ CSVN trở lại danh sách những nước vi phạm tôn giáo còn chưa làm xong. Rồi đến dự luật Nhân Quyền đưa vào quốc hội Hoa Kỳ rồi cũng nằm chết ở đó hàng chục năm nay rồi. Bao nhiêu năm nay cha Lý vẫn còn bị giam trong tù còn chưa cứu được. Nói chi đến việc trở về hiệp định Pari và lấy lại miền Nam để tái lập nước VNCH.
Chính xác!
Tôi đồng quan điểm với ông!
Trong mỗi cuộc tranh luận sẽ có nhiều ý kiến khác nhau là chuyện thường, nhất là đối với những đề tài quan trọng. Điều này giúp tìm kiếm sự thật trong một xã hội dân chủ. Ông Khải chỉ là một trong nhiều người góp ý về việc thành lập Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH và chủ chương vãn hồi Hiệp Định Paris, mà ông ta thấy sai lầm. Ô. Bích cũng đã viết nhiều bài phản hồi.
Trong cuộc tranh cử tổng thống Hoa Kỳ kéo dài khoảng một năm với bao nhiêu cuộc tranh luận. Sau cùng ông Obama chỉ được hơn một nửa số phiếu của cử tri tòan quốc một chút xíu (50.6%). Nhìn vào con số này, nước Mỹ là một nước chia rẽ chăng? Từ ngày lập quốc đến nay, không ông tổng thống Mỹ nào được 100% số phiếu cả.
Nếu muốn có sự đoàn kết 100% trên lý thuyết như ông Dat Nguyen chủ trương, thì chỉ có cách cấm tự do phát biễu (freedom of expression), cấm tự do báo chí (freedom of press) như chế độ CSVN hiện nay đang làm. Tôi còn nhớ một vài năm trước đây, Nguyễn Tấn Dũng cấm không cho Viện Nghiên Cứu Phát Triển Quốc Tế (International Development Institute viết tắt là IDS), một tổ chức tư nhân do TS Nguyễn Quang A làm chủ tịch, phổ biến công cộng những bài nghiên cứu của Viện này. Để phản đối IDS đã tự đóng cửa.
Tôi hoàn toàn đồng ý với một nhận xét chính xác của ô. Trung Kiên là tố cáo CSVN vi phạm Hiệp Định Paris là đúng. Nhưng phục hồi Hiệp Định Paris là một vấn đề hoàn toàn khác hẳn. Việc phục hồi Hiệp Định Paris không thể làm được và không nên làm như nhiều người đã giải thích.
Sau cuộc hội thảo trực tuyến này, người nào còn thấy muốn trở lại Hiệp Định Paris, hãy cứ làm. Không ai cấm quý vị cả. Cá nhân tôi muốn thấy hành động của quý vị. Tôi thất vọng là trong 4 năm qua, nhóm Chính Phủ VNCH lưu vong trong đó gồm cả Ông Nguyễn Ngọc Bích, cũng đã nói nhiều nhưng chưa cho biết đã thực hiện được gì về việc vận động vãn hồi Hiệp Định Paris. Có quý vị nào rành về chuyện này không? Một vài người đã hỏi ô. Bích, nhưng ông ta vẫn yên lặng.
Toàn ăn nói nhảm nhí! Lịch sử đã chứng minh sự đấu tranh là sự đào thải cái chưa hoàn thiện. Chế độ Xã hội cũng vậy; một chế độ Xã hội không phát triển theo kịp thời đại, một chế độ chưa hoàn thiện thì ắt sẽ có chế độ xã hội mới tốt đẹp hơn. Tất nhiên không có chế độ xã hội nào là hoàn mỹ, phật có lúc vẫn sai nữa là con người. Cho nên bây giờ lịch sử đã chứng minh và an bài. Cho nên ta không nên công kích chế độ xưa làm gì. Tôi đang sống dưới chế độ XHCN tôi thấy rất tốt, tất nhiên còn nhiều thiếu sót nhưng xã hội ta đang dần thay đổi để phù hợp với thời kỳ mới. Chúng ta nên sống với hiện tại và tôn trọng quá khứ dù nó có đau buồn thì cũng có ngày ấy mới có hôm nay. Nếu chúng ta cứ bởi móc quá khứ, gieo rắc chiến tranh thì giống như afganistank hay I-rắc rồi lybia….chiến loạn liên miên thì người dân vô tội chẳng bao giờ có cuộc sống yên ổn. Bởi thế dù chế độ xã hội nào đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng cũng muốn người dân sống trong hạnh phúc, yên bình. Tuy cuộc sống hiện tại của chúng ta chưa thật sự giàu có nhưng ít nhất cũng ko phải chịu sự tàn khóc của bom đạn chết chốc. Hãy sống với lòng vị tha và nhân ái. Như nước Mỹ, hay Pháp và cả Nhật nữa đều là những nước từng xâm chiếm VN ta. Nhưng trong thời kỳ đổi mới học và ta sẵn sàng bắt tay nhau, hỗ trợ nhau phát triển và gìn giữ hòa bình khu vực thì sao các bạn trong chế độ Sài Gòn cũ còn gay gắt quá khứ làm gì. Tôi hiểu các bạn chỉ vì nghĩ kẻ bị thua nên muốn xả giận nhưng hãy bao dung và có tầm nhìn lớn hơn các bạn ạ!