WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Phạm Duy, thôi thế cũng xong

Pham Duy
Như vậy là ông đã ra đi, sự ra đi này sẽ vinh quang biết bao nếu cuối đời ông không có những lầm lẫn, nhiều người vẫn lấy làm tiếc cho điều này.

Nói về nhạc của ông thì nó mênh mông quá, ảo diệu quá, rất nhiều người đã viết về ông với sựcông nhận ông là cây đại thụ của nền âm nhạc Việt Nam, ta hãy chùng lòng xuống với:” đường về đêm đêm mưa rơi ướt bước chân em…” ” ngày đó có em đi nhẹ vào đời…”

Phạm Duy đã có biết bao nhiêu người viết về ông, trải dài một đời theo thăng trầm của đất nước, ông đã chứng kiến lịch sử, sự đổi thay cuộc đời bằng trái tim của người nghệ sĩ, như ông viết:” khóc cười theo vận nước nổi trôi” Ông sống nhiều, viết nhiều và nhạc của ông trải rộng trên ba miền đất nước, ngay từ hồi còn nhỏ, tôi đã nghêu ngao: chiều ơi lúc chiều về…, rồi lớn lên theo cùng với những giòng nhạc của ông, 1954 di cư vào Nam thì có Ngày trở Về, ngày trở về của người thương binh gặp lại mẹ già, gặp lại người yêu vừa bi tráng, vừa hào hùng, đau khổ thay, bản nhạc này được ông làm tựa đề cho một chương trình nhạc của ông khi xin về sống Việt Nam. Ngày trở về lê lết của một kẻ ăn mày, ăn xin, như một lời xin lỗi, vâng ,hôm nay người lầm đường lạc lối đã trở về, xin tạ tội với mọi người, đến nỗi gì mà phải quỵ lụy như thế, vậy ra trong những nét nhạc thanh thoát của ông, những rung động tuyệt vời đó là sự bao phủ cho một đầu óc ươn hèn, một cái điều bình thường mà người có chút liêm sỉ không thể làm được.

Ngày ông trở về Việt Nam, nhiều người đã lý giải nguyên do một cách khác nhau, người ta cho vì bài thơ Về đi thôi của Lưu trọng Văn, con của nhà Lưu trọng Lư: về thôi, về thôi, làm gì có trăm năm mà đợi làm gì có kiếp sau mà chờ, người thì bảo do Chế lan Viên chiêu dụ, người dễ dãi thì bảo về để kiếm tiền, người thì bảo về để kiếm vợ (do cái tính lăng nhăng của ông), nhưng theo tôi, nguyên do thúc đẩy ông trở về VN là bởi sự ẩn ức, khi Cộng sản dần dần cho hát lại nhạc của nhiều người sáng tác ở miền Nam trước 1975, ngay cả người có nhạc ca tụng người lính của Quân lực VNCH như Trần thiện Thanh thì nhạc của Phạm Duy vẫn tuyệt đối cấm, không một bài nào được trình diễn dù là những bản nhạc ca tụng thời ông tham gia kháng chiến, sự mong muốn trở về càng mãnh liệt hơn khi ông nhận được cuốn băng, cuốn băng chỉ là một cuộc phỏng vấn một lão bà có con được gọi là liệt sĩ vì đã hy sinh trong cuộc chiến, khi người phỏng vấn hỏi cụ già này muốn nói gì nữa không thì bất chợt bà cất tiếng hát: ai có nghe tiếng hát hành quân xa, mà không nhớ thương người mẹ già…đây là bài hát Nhớ người ra đi, Phạm Duy làm trong thời còn tham gia kháng chiến. Khi nghe được cuốn băng này, PD đã thốt lên: bao nhiêu năm rồi, họ còn nhớ tôi như vậy sao?!

Như trên tôi nói rằng ông bị ần ức vì một gia tài nhạc đồ sộ như thế, những bài hát hay như thế mà lại chỉ được hát ở hải ngoại có vài triệu người, trong khi khối hơn 80 triệu thì hoàn toàn không được cất lời ca cùng ông, và 30 năm đã qua, những người ở VN thuôc lứa tuổi 30, 40 hầu như không biết, không nghe gì về Phạm Duy và ông đã bị chúng hạ gục. Nhưng một người đã thành danh như vậy, đến cuối đời rồi, cần gì phải bon chen, ông là sao Bắc Đẩu ai cũng biết, Bắc Đẩu thì luôn phải rực sáng chứ không thể biến mình thành lu mờ vì cái danh mà mình đã có.

Bây giờ ta xét tới tại sao VC cho Phạm Duy trờ về, người mà đã bỏ chúng ra đi, nhưng từ khi về thành cho tới 1975, ông không đá động gì tới họ, ông miệt mài sáng tác nhạc, quãng thời gian ông theo kháng chiến coi như một đoạn đời đã xong, một dòng nhạc đã sang trang.

Thế nhưng 1954 ông đã không nói gì về hơn một triệu người di cư lánh nạn CS, không nói gì về cuộc chém giết khốc liệt miền Bắc đem vào miền Nam, trừ bản nhạc độc nhất nói về Phạm phú Quốc thì 1975, sau khi phải bỏ chạy một lần nữa, ông đùng đùng thóa mạ bọn chúng, đây là những bản nhạc ông sáng tác sau khi qua được Mỹ:

Một ngày năm bốn cha lìa quê hương
lánh Bắc, vô Nam, cha muốn xa bạo quyền
……………………………………………………….
Một ngày bẩy lăm đứng ở cuối đường
loài quỷ dữ xua con ra đại dương
……………………………………………………….
Ở bên nhà em không còn đứng đợi chờ anh
Ở bên này anh căm thù lũ Cộng tàn hung

Ông cũng đã phổ nhạc một bài thơ có lời như sau:

Từ vượn lên người mất mấy triệu năm
Từ người xuống vượn mất bao nhiêu năm?
xin mời thế giới tới thăm
những trại tập trung núi rừng sâu thẳm
tù nhân ở truồng từng bầy đứng tắm
rệp muỗi ăn nằm hôi hám tối tăm
khoai sắn tranh dành, cúm, bắn, chém, băm
đánh đập tha hồ, chết quăng chuột gặm
Loài vượn này không nhanh mà chậm
khác vượn thời tiền sử xa xăm
chúng đói, chúng gầy như những cái tăm
và làm ra của cải quanh năm
xin mời thế giới tới thăm.

Với những bài nhạc như thế, chửi chúng như thế, sao VC vẫn cho ông ta về, và ông ta can đảm dám xin về, đáng lý sự căm thù càng phải chồng chất thêm chứ, suy ra, cả Nguyễn cao kỳ, Phạm Duy đều là công cụ cho chúng lợi dụng tuyên truyền, một mặt chúng được tiếng là xóa bỏ hận thù cho thế giới nhìn thấy, một mặt, chúng đánh phá Cộng Đồng Hải Ngoại, chia rẽ các tổ chức chống Cộng để các đoàn thể nghi kỵ lẫn nhau.

Nào phải chúng ưa gì Nguyễn cao Kỳ hay Phạm Duy, chẳng qua chúng ráng ngậm bồ hòn làm ngọt để đạt được mục đích nói trên. Kỳ hay PD có về thì có làm gì lợi cho bọn chúng đâu, hay chế độ đó đã qua thời kỳ quá độ để đi lên Chủ nghĩa bóc lột, qua thời kỳ chúng cần hồng hơn chuyên, cả cái đảng đó giờ chỉ nghĩ đến là chuyện vơ vét tiền cho chặt túi.

Có điều với một người sống nhiều như PD, ông ta phải có những nhận thức bắt buộc, thí dụ những bản nhạc ông làm có phải là do sống trong chế độ Tự Do ông mới có cơ hội để sáng tác, hẳn ông cũng biết những người bạn cùng thời với ông như Văn Cao, Đoàn Chuẩn Từ Linh… họ đã không thể còn làm được gì khi mà các tác phẩm đều bị chỉ đạo, phải có tính Đảng, tính Dân tộc.

Bây giờ, chúng ta nghe những lời trần tình của Phạm Duy nói lý do sự trở về của ông:

…. Sau 30 năm ở miền Bắc nước Việt, khi đất nước bị chia đôi, tôi phải di cư vào Nam; sau 24 năm ở Sài Gòn, khi quê hương đã thống nhất, tình hình còn căng thẳng, tôi phải qua sống tại Mỹ trong 30 năm, khi tôi đã 80 tuổi, tình hình trong nước đã ổn định, tôi muốn được trở về quê hương, sống nốt quãng đời còn lại.

…..với ý nghĩ chim bay về tổ, lá rụng về cội, cái khát khao – hay khắc khoải- cuối cùng của tôi là được trở về sống chết ở quê mình…

Tôi trở về vì tôi yêu nước…(không hiểu ông có biết câu: yêu nước là yêu XHCN không nhỉ?!)

Nếu quả thực chỉ thuần túy là ao ước của chiếc lá muốn rụng về cội thì cũng được đi, cũng là những ao ước của nhiều người năm xưa, bỏ nước ra đi ở khoảng tuổi 30, nhưng trở về là khi không còn chế độ CS ở đó.

Tuy vậy, sự trở về cũng chẳng suông sẻ gì, một bài báo đăng trên tờ Đầu Tư, người viết tên Nguyễn Lưu đã viết như sau:

Dân tộc VN có tình lý: đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ chạy lại. Tuy nhiên ” không đánh kẻ chạy lại” cần được hiểu thêm rằng : kẻ chạy lại là ai, và ” không đánh ” có nhất thiết đống nghĩa với việc xem người đó là thần tượng, là nhân vật tiêu biểu để đón rước trọng thể? Tôi muốn nói tới trường hợp của nhạc sĩ Phạm Duy, người mới được xưng tụng sau đêm nhạc Ngày Trở Về.

Một người nữa là nhà văn Chu Lai đã viết trong Tạp chí Thế Giới:

Một người từng bỏ kháng chiến theo Thực dân Pháp, khi Pháp rút lại theo Ngô Đình Diệm và khi Ngụy quyền sụp đổ lại chạy qua Mỹ. Và tại đó đã viết hàng loạt bài kêu gọi chống Cộng, với giọng điệu sặc mùi hiếu chiến, nay thấy VN vươn lên mạnh mẽ(!), lại xin trở về! hà cớ gì phải tung hô, xưng tụng đến thế?

Hai bài viết này không phải là tự phát, bắt nguồn từ sự ganh tức, các bài viết trên các tờ báo của CS phải có sự chỉ thị và được kiểm duyệt. Với sự còn mang đầy căm tức như vậy, liệu những điều họ hô hào ” xóa bỏ hận thù ” hay ” khép lại dĩ vãng ” ta có tin được không? Thật ra nhưng lời hô hoán trên cộng với nghị quyết 36 chỉ là những mồi chài để người Việt Hải ngoại đem tiền về đầu tư. “Các anh thấy nhé, Phó Tổng Thống của các anh là Nguyễn cao Kỳ, nhạc sĩ PD còn thong thả trở về thì các anh có gì phải lo ngại “. Phải, đừng có lo ngại gì hết, cứ mang tiền về, gây dựng được cơ ngơi xong, chỉ việc chụp cái mũ trốn thuế, thế là các anh bỏ của chạy lấy người, ta chỉ việc nhẹ nhàng tiếp thu thôi.

Một người nữa là Việt Quang viết có hơi buồn cười: “giá ông ấy (PD) đừng bỏ kháng chiến về thành thì giờ này biết đâu ông chẳng là Bộ Trưởng Văn Hóa “. Giả như PD còn ở lại đó thì thật là một mất mát to lớn cho Việt Nam, làm sao có được những bài hát rung động lòng người trong những ngày ông sống ở miền Nam, ở lại, chắc ông sẽ là một Tố Hữu trong âm nhạc, cùng lắm có được vài bản nhạc đại loại như “Cô gái vót chông ” hay “Tiếng đàn Ta Lư “, ở lại, với khả năng phổ thơ tuyệt vời, ta sẽ khốn khổ nghe những bài hát như :” yêu biết mấy khi nghe con tập nói, tiếng đầu lòng con gọi Sít ta Lin “… Để mong được sự chiếu cố, mong lấy lòng nhà nước CS, Phạm Duy đã trơ tráo nói:” bọn ở Hải ngoại bảo tôi là người chống Cộng? chống gì, tôi chỉ có chống gậy thì có”, hình như ông ta không cho là mình đã làm những bài nhạc tôi dẫn chứng ở trên, hoặc ông ta có thể nói với bọn VC là những bài nhạc đó là của một PD thời kỳ sai đường lạc lối, lúc ” chưa đủ chín chắn”, để chúng tin ông hơn, ông ta đã thốt lên những lời như thế này:” Ba mươi năm (1975 – 2005), một đêm dài, tỉnh dậy thấy mặt trời, tôi đã quên tất cả,” quên gì, lạ thật, quên bao nhiêu năm tháng êm ấm ở miền Nam, nơi nuôi dưỡng ông để viết nhạc? quên cả những lời chửi bới bọn chúng hay sao! với một người dễ quên tất cả như vậy, có đáng tin không? biết đâu, một ngày nào đó, sau vài năm sống ở VN, ta lại nghe ông ta thốt lên: ” mấy năm, một đêm dài, tỉnh dậy thấy mặt trời, nhưng mặt trời u ám quá, tôi lại quên tất cả”. Ta có mở rộng vòng tay ra nữa không, có thể nhưng ngán ngẫm quá. Như vậy suy ra, Trịnh công Sơn, Văn Cao… hóa ra lại là những người có tư cách hơn Phạm Duy nhiều, họ đã chọn một lý tưởng cho họ, nhưng khi biết là điều họ chọn đã không đúng, họ cam chịu, không trâng tráo lật lọng, không thò lò muôn mặt. Để được VC cho về mạnh mẽ hơn, PD đã lải nhải:” bọn họ bảo là tôi ở phía họ, nay sao lại bỏ đi, tôi ở phía họ bao giờ?”, với tư cách con người như vậy, ta cũng chẳng nên buồn, khi ông ta cầm cái hộ khẩu tên ông ta, chụp hình cười toe toét như có ý nói rằng ta đã tìm được chân lý, được nhà nước chính thức chấp nhận cho ta trở về rồi đấy, ôi mừng lắm thay.

Không những tráo trở mà còn ươn hèn, ông ta đã cúi đầu nghe những lời khuyên bảo như một người Công giáo thành khẩn lắng nghe sự khuyên bảo của ông Cha khi vừa xưng tội xong, ông vâng dạ với những người mà năm xưa khi ông theo kháng chiến, những người này chưa ra đời, những kẻ trong ban Văn hóa Thành phố chỉ bằng một phần ba tuổi đời của ông, cũng may, những người này không biết nhiều về ông, còn lớp cùng tuổi như ông, lớp người căm thù ông thì nay đã chết cả rồi, nếu không, chưa chắc ông đã được về. Ông ta không có được một chút đởm lược như Hoàng Cầm :” tôi bỏ đảng, họ không cho, bắt tôi phải làm đơn xin, tôi không xin, muốn bỏ là bỏ ”

Tôi có coi cuốn DVD Ngày Trở Về của ông trình diễn tại Sài Gòn mà ông là người dẫn giải chương trình (MC), tôi thấy tội nghiệp cho ông khi cố kể lể những gì mình từng tham gia thời kháng chiến, nhất là những bản nhạc chẳng dính líu gì tới kháng chiến như bài Thuyền viễn xứ, bài hát được phổ từ thơ của Huyền Chi mà câu” sóng Đà Giang, thuyền qua xứ người”, ông bảo rằng thuyền đã lầm lỡ đi ra xứ người (Hải ngoại), giờ quay trở về, tội nghiệp thay, thời của nhà thơ Huyền Chi thuyền có đi xa lắm thì cũng chỉ là đi sang làng bên hay tỉnh bên, thế đã là viễn xứ rồi, làm gì mà thuyền có thể đi qua xứ người như Mỹ. Cũng vậy, bài Quê nghèo của ông, ông rên rỉ rằng lời bài hát đó thực ra nó như thế này:”… bao giờ anh lấy được đồn Tây, hỡi anh” mà từ trước ta chỉ biết lời hát đó như sau:” bao giờ cho lúa được mùa luôn, lúa ơi”, cho là lời hát nguyên thủy ông làm lúc theo kháng chiến thì nó là như vậy, nhưng tội nghiệp cho ông, cố gắng kể lể nhưng khi hát câu đó, Quang Linh vẫn hát: bao giờ cho lúa được mùa luôn, lúa ơi”. Có xấp mình xuống, đọc hàng ngàn kinh ăn năn tội, ông cũng không thể làm sạch mình được, không sạch với bọn chúng, còn thì dơ bẩn vô cùng với những người trước giờ đã ngưỡng mộ ông. Trước đây, tôi cứ nghĩ rồi ông sẽ đi vào văn học sử, nhưng nay, có điều cần suy nghĩ lại, lịch sử sẽ phán xét, có nhiều người ở đây vẫn còn ngưỡng mộ nhạc của ông, đúng ra ông xứng đáng có tên trong văn học sử, Hữu Loan chỉ có một bải thơ mà còn được người đời nói nhiều như vậy huống chi cả một gia tài nhạc đồ sộ của ông, nhưng nay, người ta có chút ngại ngần khi muốn nêu tên ông.

Chắc chắn cái chết của ông, nhà nước CSVN không nói gì nhiều, ai lại vinh danh kẻ phản bội mình, cho về nước đã là cố gắng lắm rồi, còn ca tụng ư, không bao giờ, có lẽ ông cũng sẽ chẳng được ai xưng tụng mình, cả phía bên này lẫn phía bên kia vì sự tráo trở của ông. Từ ngày ông về, không biết có sáng tác được bản nào hay ho không, tôi chỉ được nghe hai bài ông viết toàn là nói về tình dục, bài thứ nhất tên ” Thiên duyên tình mộng “, bài thứ nhì: Đêm hôm đó, cũng là nói về dục tính, thôi cũng được, còn hơn là ca tụng bác và đảng, có lẽ bọn chúng có căn dặn ông ta rồi, muốn làm nhạc gì thì làm nhưng có không được làm những bài nào ca tụng đảng, điều này nếu không dặn có thể PD sẽ làm, với bản chất con người như vậy thì bảo gì mà không được, nhưng chúng không cho ca ngợi vì thấy trơ trẽn quá, trước đây đã phản và chửi lại bọn chúng, giờ mà bốc thơm chẳng khác gì Judas ca ngợi Chúa.

Dù cay đắng cùng tận với Phạm Duy. tôi phải nhìn nhận ông là một thiên tài, cho nhiều năm sau này, chưa chắc đã có được một PD thứ hai, thôi thế cũng xong, nhưng tiếc quá, ông là cây cổ thụ mà tôi hằng ngưỡng phục, có thể về sau người ta vẫn hát nhạc của ông nhưng lời hát làm người ta bớt rung động đi nhiều, cũng tiếc quá, không biết ông có đọc cuốn:” Hồi ký của một thằng hèn” của Nhạc Sĩ Tô Hải không? nay ông chết rồi, giá ông sống thêm được ít nữa, biết đâu chúng ta lại chẳng có dịp đọc một cuốn Hồi ký nữa, đó là cuốn Hồi ký: Sự trở về của một thằng hèn. Duy Quang, con ông vừa mới chết, chết vì nghe theo ông về VN để lây bệnh viêm gan, một thứ bệnh rất phổ biến ở VN, nay tới ông, người ta bảo nghĩa tử là nghĩa tận, nhưng có những cái tận cần phải nói. Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi.

Trần Như Xuyên

47 Phản hồi cho “Phạm Duy, thôi thế cũng xong”

  1. doctin says:

    Nếu biết dzậy, tớ thà ở hải ngoại chống Cộng chớ nhất quyết không chống gậy về nước . Nhục quá ! Muộn quá dzồi ! Mần sao tớ trở về lại được cõi dương đây !

    Tang lễ Phạm Duy
    Thứ hai, 4 tháng 2, 2013

    Cả Hội nhạc sỹ Việt Nam và Hội nhạc sỹ thành phố Hồ Chí Minh đều không gửi vòng hoa tới chia buồn khi biết tin Phạm Duy, cây đại thụ của nền tân nhạc, qua đời.

    Nhạc sỹ Phạm Duy được an táng tại nghĩa trang Công viên Bình Dương trong ngày hôm qua.
    ( Trích )

  2. Khach Vieng Tham says:

    03-02-2013, 01:53 PM
    Khách Viếng Thăm
    Nhạc sỉ Pham Duy vừa qua đời

    Theo tôi, nhạc sỉ vẩn chống cộng cho đến hết cuộc đời, bằng cách của ông… dù phải mang nhiều tiếng nguyền rủa cay độc khinh miệt …nhưng Phạm Duy vẩn phải làm trước khi mất : đó là tìm đủ mọi cách mang cho bằng được những bản tình ca bất hủ đến với dân miền Bắc CS và ông đã thành công. Tôi tin rằng ông nhắm mắt mãn nguyện

    Tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời, mẹ hiền ru những câu êm đềm…

    Dân miền Nam lớn lên trong dòng nhạc thấm đậm nhân bản tình người ? có ai mà chiụ đựng được :Tiến về SG ta quét sạch giặc thù

    Thay vì nổi gIận với Phạm Duy xin hãy có tầm nhìn xa hơn
    “tiếng nước tôi 4000 năm ròng rả buồn vui
    Khóc cười theo vận nước nổi trôi, nước ơi
    Tiếng nước tôi, tiếng mẹ ru từ lúc nằm nôi
    Thoát nghìn năm thành tiếng lòng tôi, tiếng ơi

    Tôi yêu tiếng ngang trời. Những câu hò giận hờn khôn nguôi
    Nhớ nhung hoài mãnh tình xa xôi
    VƯNG TIN VÀO MỘNG ĐEP NGAY MAI

    Tôi yêu đất nứoc tôi, nằm phơi phới bên bờ biển xanh
    Ruộng đồng vun sóng ra thái bình, nhìn trùng dương hát câu no lành
    Đất nước tôi ! dãy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn
    Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi
    Đất nước tôi ! Núi rừng cao miền Bắc lửa thiên
    Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi
    Tôi yêu những sông trường, biết ái tình ở giòng sông Hương
    Sống no đầy là nhờ Cửu Long, máu sông Hồng đỏ vì chờ mong

    Người yêu thế giới mịt mùng
    Cùng tôi xây đắp ruộng đồng Việt Nam
    LÀM SAO CHẮP CÁNH CHIM NGÀN
    NHÌN TRUNG NAM BẮC KẾT HÀNG MẾN NHAU

    Phạm Duy và âm nhạc như dòng suối trong lành đang từ từ gột rửa những tâm hồn sắt máu bị Đãng molest cã một thời gian dài
    Sự trở về của ông làm cho bọn nhạc chính chủ, cã đời xổ nhạc vì cái sổ hưu phải ganh tỵ và đau xót cho sự nghiệp bưng bô rồi đây sẽ bị vứt vào xọt rác vì không có con ma nào thèm nghe
    Phạm Duy và âm nhạc xin đừng vội vàng so sánh , đường đời vạn nẽo cũng như con đường đấu tranh 9 người 10 ý . Ông có cách của ông .Xin tôn trọng lẩn nhau

    Ps : xin đội ơn cha mẹ đã ru con từ lúc nằm nôi bằng Tình Ca mặc dù cha me sinh con ra ở xứ lạ quê người, có đến thăm VN con mới hiểu tại Sao ? Con ước mong Sao tất cã trẻ em VN được may mắn như con thay vì bị buộc phải kính yêu lảnh tụ

    • Tien Ngu says:

      Tiên Ngu tin rằng bà con sẽ ghi nhận cái…chí tình của bạn đối với nhạc sỉ Phạm Duy…

      Tuy nhiên bạn cũng nên hiểu rằng nhạc sỉ Văn Cao chẳng bao giờ phải…đích thân mang những dòng nhạc của ông ta đến với dân miền Nam VN trước năm 1975.

      Tác giả của…đồi sim tím, hay những vần thơ bất hủ cùa Quang Dũng, cũng chẳng có dịp theo tác giả xuôi Nam mà…quãng cáo…

      Thế nhưng mà nhạc và thơ của Văn Cao, của Nguyễn hữu Loan, của Quang Dũng…, lúc nào cũng sống mãi trong lòng người Nam. Người yêu thơ nhạc, đều tri ân, cãm tạ, không bao giờ quên những đóng góp của họ đối với nền văn hoá nước nhà…

      Cho nên, dựa vào cái cớ…thân mang nhạc về cho đồng bào miền Bắc thưỡng thức (khai hoá), để thanh minh thanh nga sự…vĩ đại của Pham Duy. Nghe…không được ổn lắm…

      Có nền văn hoá của miền Nam VN, VNCH, mới có thiên tài Trịnh công Sơn, nhạc sỉ Phạm Duy cũng có cơ hội nâng tài sáng tác, phổ nhạc lên đỉnh điểm của sự nghiệp ở môi trường đó.

      Với cs, họ sẽ không có cơ hội đó. Họ sẽ là…nhạc nô. Chắc chắn..

      Sau này, khi cs mở cửa, họ cũng chưa chắc thưỡng thức Trịnh công Sơn hay Phạm Duy. Hai anh nhạc sỉ này chị được họ lợi dụng danh tiếng khi xưa, để tiếp tục lừa, ru ngủ dân VN mà thôi…

      Sự thật về cá nhân hai anh nhạc sỉ này, phải được phơi bày. Lấy cái tài mà lấp liếm chuyện sớm đầu tối đánh, vô tình hay cố ý tiếp tay với VC lừa dân, dân tộc, tổ quôc, dẫn đến…chính nghĩa, chính danh cùa VC.

      Chỉ muốn lấy nhạc mà…phục vụ cho…nhân dân, không chính trị chính em gì cả?

      Nghe nó…bất lương quá.

  3. Trần Lộc says:

    Qua những lời góp ý của nhiều người, xin anh em lưu ý 1 điều : tác giả bài viết Phạm Duy thôi thế cũng xong không có ác ý hay thù hằn gì PD, ta thấy tác giả đã xưng tụng PD là thiên tài, nói rằng nhiều năm sau nữa cũng chưa chắc có được một PD thứ hai, phải thấy được cái không thù hằn đó thì mới thấy được những nhận xét của TG đúng hay sai.
    Riêng với tôi, tôi đống ý với TG bài viết rằng : NS PD là một người có tài nhưng thiếu nhân cách, nếu cứ vin vào cái tài, vin vào sự yêu thích nhạc của PD mà cứ tung hô mọi thứ về PD thì không đúng, tác giả TNX cũng mê nhạc PD vậy, nhưng có những cái cần nói thì phải nói, không phải cứ nhắm mắt mà tung hô.
    Khi PD nói :” họ bảo tôi chống cộng, tôi chống bao giờ, chống gậy thì có ” cho là ông không chống cộng nhưng ông không thể phủ nhận rằng ông TRỐN CỘNG, từ chiến khu rồi dinh tê (lần thứ nhất trốn) 1954 di cư vô Nam( lần thứ 2 trốn), 1975 qua Mỹ ( lần thứ 3 trốn). VC chúng biết điều này chứ.
    Tới câu :” họ bào tôi đừng về phía họ, nay sao bỏ đi, tôi đứng phía họ bao giờ ” Thực ra chúng tôi cũng chẳng vinh dự gì khi được một người tráo trở như ông đứng chung, có tài đấy nhưng ông hèn quá, không đứng chung vậy hỏi ông suốt bao nhiêu năm ăn cơm gạo của miền Nam, ông đứng với ai ? với Kampuchia hay Lào ? rồi ông theo đoàn người không nhận là đứng chung qua Mỹ ở đây ông sinh hoạt âm nhạc với những người Việt trốn cộng, cũng không đứng chung ? vậy chắc ông đứng chung với người Mỹ ?!
    Tận cùng của sự hèn là khi BBC hỏi : lúc ở Philippine( trại tỵ nạn ), ông (PD) có làm một số bài nhạc tỵ nạn ca ? BBC hỏi ác quá, người ta muốn về, thèm về, van xin về mà cứ hỏi cắc cớ, hỏng hết việc, Chối thế nào được, những bản nhạc còn đó, đành phải thú nhận, thú nhận trong hèn hạ :” tôi làm trong lúc hốt hoảng ! ” còn gì để nói nữa không? ôi thiên tài âm nhạc, ôi những bài hát vô cùng dễ thương được làm bởi 1 người như thế này ư ?!
    Trong những ý kiến có bạn bảo phê bình người chết là hèn, vậy xin hỏi khi người ta nói về Lenin, về Tần Thủy Hoàng, về Hitler đều hèn tất cả ?! Đừng nói rằng chết rồi là hết chuyện, đừng nói nữa, khi đã là người của quần chúng, dù sống hay chết, luôn bị người ta dòm ngó, bao nhiêu người về VN, nào ai nói, chỉ như NCK, PD hay chưa về như KL mới có chuyện, người của đám đông phải bị như vậy. Tôi đồng ý với tác giả TNX : dù nghĩa tử là nghĩa tận, nhưng cũng có những cái tận cần phải nói.

  4. Nguyễn Tha Hương says:

    Lịch sử sẽ phán xét PD dựa theo cái tài lẫn đức độ và nhân cách. Tài làm nhạc của PD thì không ai chê cả nhưng ở đây, người ta chỉ chê PD qua nhân cách.
    Phạm Duy: một con người có tài nhưng không có nhân cách.
    Có tài nhưng lại thiếu đức (lang chạ với em dâu lẫn con dâu)
    Có tài nhưng mất nết : làm nhạc tục tỉu để đời cho con cháu của Phạm Duy chiêm ngưỡng : 10 bài tục ca .
    Phạm Duy nếu kẹt lại ở miền Bắc sau 1954 thì PD e rằng còn tệ hơn Tố Hữu chứ không thể so sánh PD với ông Hoàng Cầm và Văn Cao được.
    Văn Cao có buồn cho thân phận bị cộng sản bạc đãi, phải sống trong cảnh nghèo khó thì ông chỉ uống rượu cho quên đời. Còn PD, sống ở Mỹ tuy không làm ra tiền lúc về già nhưng vẫn sống đầy đủ, không đói rách như Văn Cao và Hoàng Câm vì nhờ vào tiền già và nhiều phúc lợi y tế của nước Mỹ. Thế mà PD đã thóa mạ đất nước đã cưu mang ông khi BBC phỏng vấn :
    BBC: Khi ông về lại Việt Nam, phản ứng của chính quyền thế nào, có vấn đề gì không?

    PD: Rất tốt. Khi tôi về, đầu tiên, tôi xin lại, hồi tịch lại, tôi lại trở thành người Việt Nam ngay. Tôi không còn là người Mỹ nữa. Đó là một cái rất tốt.
    PD nói với nguyễn đắc xuân là PD ở VN sướng hơn ở Mỹ:
    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/01/130130_nguyen_dac_xuan_noi_ve_pham_duy.shtml
    Ngoài 90 tuổi còn lạy lục cộng sản để được trở về VN gặm cỏ non :
    bản nhạc “Thiên duyên tình mộng” làm khi về VN do Bảo Yến hát :
    http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thien-Duyen-Tinh-Mong-Bao-Yen/IW68W0DD.html

    Em đã đưa anh, đi vào tình tự
    Anh cũng theo em, anh cũng theo em tới nơi đợi chờ
    Tình, tình tự này, tình nơi chung gối,chờ,
    Chờ đợi này, đến kiếp duyên đôi
    Em níu lưng anh, em níu lưng anh như những con sâu cuộn tròn
    Anh cắn môi em, anh cắn môi em, ngây ngất trong muôn ngàn nụ hôn
    Em đã đưa anh, em đã đưa anh, ra vùng thẹn thùng
    Anh cũng theo em, anh cũng theo em thoát ly ngại ngùng
    Tình, tình của mình, tình không ngăn cấm
    Tình, tình địa đàng, hơn cõi thiên tiên
    Em quấn chân anh, anh gác chân em,
    Ta khóa nhau trên giường tình
    Anh uốn lưng cong, em ưỡn lưng ong cho sét âm dương nổ tung
    Tình là không kinh hãi, tung giây trói buộc,
    tình là không gian dối, yêu không ngần ngại
    Ta đã yêu nhau, ta đã yêu nhau trong nhiều mộng đẹp
    Ta cũng yêu nhau, ta cũng yêu nhau với da thịt mềm
    Tình, t ình tự này, trời cho ta đấy,
    Tình, tình tự này, giữ lấy cho nhau.

    Hết ý !

  5. Le Binh says:

    Tôi cũng đồng ý với một số quí vị rằng ở xứ tự do thì ai muốn về VN thì về, nhưng đừng đem cộng đồng người Việt hải ngoại ra chửi, người Việt hải ngoại đâu có cướp đất cướp nhà của quí vị đâu. Nếu có lòng tự trọng thì nói với bọn cs rằng tôi về đây để sinh sống chứ không bàn chính trị, hay là chính quyền tự do hay cs cũng vậy nếu chính quyền làm sai thì sẽ có người lên tiếng phản đối, đây là chuyện bình thường. Nói chung, trước 75 hay sau 75 cũng vậy ,một số người chửi quốc gia nhiều rồi bỏ chạy theo cs, sau khi sống với bọn cs thì sợ, im hơi không dám mở miệng, tại sao vậy ? tất cả chúng ta đều biết lý do.

    • dzung nguyen says:

      Rất đồng ý với Mr Le Binh.
      về dưỡng già, ăn phở, cầy tơ lá mơ quê hương, tôi đồng ý và kính trọng-nhưng chửi cộng đồng bên này để có 1 chút điểm với vietcong thì quá tệ, không xếp hạng vào loại người ngợm nào được.
      Có le bịnh tâm thần-dementia-chăng?

  6. Builan says:

    tracy says:
    31/01/2013 at 17:53

    “Cách đây khá lâu, trên tờ Viet Weekly có đăng 1 bài viết về Phạm Duy khi họ về VN và gặp ông. Nếu tôi nhớ không lầm thì họ viết “Phạm Duy than rằng hồi PD ở Mỹ, Đỗ Ngọc Yến đồng thuận với chuyện Phạm Duy về VN, bây giờ PD ở VN bị người Việt bên Mỹ chống đối quá mà không thấy Đỗ Ngọc Yến nói năng gì “

    & tôi cũng “dè dặt, thân trong” đưa thêm tin;
    “NẾU TÔI KHÔNG LẦM” thì ông ĐNY đã chết từ lâu rồi , thưa TRACY !!!!

    Say mê yêu thich ngưỡng mộ NHẠC PD thì là quyền cuả mỗi ngưoi Nhưng không vì thê đói hoỉ moị người phaỉ YE^U luôn những thứ nầy -( cũng như những lời phát biệu vô duyên) cuả PD !
    NGHE muốn ói !!! Phẩm chất PD

    https://www.youtube.com/embed/uf10Q0gsUno?feature=player_detailpage
    https://www.youtube.com/embed/lPrhpXEkPWI?feature=player_detailpage
    https://www.youtube.com/embed/ncc1l1Cksiw?feature=player_detailpage
    https://www.youtube.com/embed/aBAImTdEzdY?feature=player_detailpage

    • tracy says:

      Ông Đỗ Ngọc Yến qua đời năm 2006, ông Phạm Duy về nước năm 2005. Có thể tôi lầm lẫn khi nói VW về nước, có thể họ phỏng vấn ông Phạm Duy bằng điện thoại?

      • Lê Dân Việt says:

        @ Tracy,

        Cho dù ông Đỗ Ngọc Yến có đồng thuận với việc PD về nước, thì ông ĐNY cũng không thể nào đồng ý hay bênh vực PD khi PD thốt ra những câu làm thương hại đến cộng đồng người Việt hải ngoại. Không phải cứ là bạn với nhau là phải bênh vực lẫn nhau, bất luận phải quấy trắng đen. Nếu bạn làm sai thì dù là bạn thân thì cũng phải góp ý phản đối, chứ đừng mong muốn bênh vực.

        Qua ý của bạn ông ĐNY “đồng thuận” với chuyện đi về VN của PD, phải chăng bạn ngụ ý một điều gì? Ông Yến chấp nhận ông PD về VN cho một mission nào đó??? I don’t think so althrough I know Mr. Đo had his own mission.But it’s over after his dead.

  7. ngcungmithu says:

    Viết bài thóa mạ một người đã chết, phải chăng cũng là một “thằng hèn” … Lúc còn sống, ông ấy cũng đã không muốn trả lời cho những bài như thế này. Có thể ông ấy đã mượn câu nói của Nhất Linh :”Đời tôi để lịch sử xử, tôi không ai xử cả” …

    • Tien Ngu says:

      Còn con mắt bị…bù lạch ăn, đọc không hiểu người ta đã…vị tha, nhẹ tay, thì được gọi là…hí, không phải là hèn…

      Chử tài gần với chử tai một vần. Có tài mần…tân nhạc cãi cách, mà không có giáo dục, bị thiên hạ nhổ vào mặt phẹt phẹt. Âu đó cũng là chuyện phải đạo. Không có gì oan ức cả…

      Toàn dân VN đã từng bị…ăn cám xú của Việt Cộng gần nữa thế kỷ, không kể hàng triệu oan hồn nạn nhân của VC bay theo gió rền tĩ hằng đêm…

      Ấy thế mà anh nhạc sĩ…cãi cách, hồ hỡi ôm bằng được VC chứng nhận, cho mần công dân của chúng, là chuyện…sướng, cười te tét, chửi cha nạn nhân của VC. Thiệt nà…trên cả những gì thô bỉ nhất.

      Nhạc hay là một chuyện, đáng khen. Nhưng…quỉ dâm dục, sớm đầu tối đánh một cách thô bỉ, phải bị…vạch mặt. Có tài sáng tác nhạc hay, rồi muốn…mần gì cũng được, không cho thiên hạ…chửi à, vô lí vậy?

      Đâu phải ảnh chết rồi là hết chuyện? Hồ chí Minh chết mấy chục năm rồi, có hết chuyện đâu?

      Là người của công chúng, phải chấp nhận…công tội được…phân minh. Không nên ỷ mình viết nhạc hay, rồi coi công chúng như…các con của mình, chơi trò xử…ép, bóp họng thiên hạ…

      Thúi cũng phải bảo là…thơm à?

  8. tracy says:

    Cách đây khá lâu, trên tờ Viet Weekly có đăng 1 bài viết về Phạm Duy khi họ về VN và gặp ông. Nếu tôi nhớ không lầm thì họ viết “Phạm Duy than rằng hồi PD ở Mỹ, Đỗ Ngọc Yến đồng thuận với chuyện Phạm Duy về VN, bây giờ PD ở VN bị người Việt bên Mỹ chống đối quá mà không thấy Đỗ Ngọc Yến nói năng gì “. Vì không có tờ VW trong tay nên không thể nhớ chi tiết mà VW đã đăng, nhưng đại khái là thế.
    Đọc Hồi Ký của PD khá lâu, và ông ta viết khi không bị áp lực làm vừa lòng ai, PD kể lại chuyện mình viết bài hát Tiếng Hát Sông Lô với giết bao nhiêu giặc thù mà thật ra chỉ có 1 vài tên gì đó.
    Thành ra nhiều bài viết nói “PD giây phút nói thật”, tôi ngờ cái giây phút nào là giây phút thật lòng của ông.
    Tuy nhiên những bài hát của ông , nhất là với tiếng hát có một không hai của Thái Thanh đã từng làm cho tôi yêu thương đất nước Việt Nam với bài Việt Nam, Việt Nam, bài Tình Hoài Hương , bài Thuyền Viễn Xứ….

Phản hồi