WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhân 35 năm Ngày 30-4, thế này mới là tình nghĩa dân tộc

Tượng đài “trận chiến” tại West Point. Được thiết lập vào năm 1897 để đặc biệt tri ân những người lính đã hy sinh trong cuộc Nội Chiến.

Mùa hè năm 2005, tôi có dịp thăm thị xã Appomattox, bang Virginia, gần thủ đô Hoa Kỳ Washington DC. Đây là một địa điểm lịch sử, quanh năm đông khách du lịch. Sân bay, ga xe lửa ở gần. Bãi xe bus rộng. Khắp các bang nước Mỹ đổ về đây. Và mỗi ngày, hàng trăm khách quốc tế, đổ đến, từ Nhật Bản, châu Âu, Mỹ la tinh, Úc …

Nơi đây, hơn 140 năm trước, vào năm 1865, Bắc – Nam, cuộc nội chiến bi thảm Bắc – Nam Hoa Kỳ, sau 4 năm diễn ra quyết liệt, đã kết thúc với cuộc đầu hàng của quân phía Nam trước đại diện quân phía Bắc. Từ đó, thị trấn nhỏ Appomattox trở thành di tích lịch sử lớn, đánh dấu thời điểm chấm dứt nội chiến, mở ra thời kỳ thống nhất đất nước, để từ đó Hoa Kỳ gắn bó dân tộc và mở rộng bờ cõi, trở nên cường quốc số 1, hùng mạnh nhất thế giới cả về chính trị, quân sự, kinh tế – tài chính lẫn văn hóa, giáo dục.

Binh sỹ liên bang tại Appomattox Courthouse, tháng Tư 1865 (Ảnh: Timothy O’Sullivan)

Cả thị trấn Appomattox trở thành bảo tàng sống, mang tên Công viên Quốc gia Lịch sử – National Historical Park.

Trung tâm là ngôi nhà Courthouse, nơi đại diện 2 bên gặp nhau, được giữ nguyên như cũ, nằm ngay giữa thị trấn, cạnh là nhà lưu niệm, giữ lại vô vàn kỷ vật: quân phục, giày mũ, vũ khí, huân chương, quân hàm, quân hiệu, cờ từng đơn vị, bản đồ, tranh vẽ các trận chiến, chân dung, đồ họa, ảnh… về cuộc nội chiến. Cạnh đó là cửa hàng lưu niệm luôn đông khách, bán sách, tranh, tượng, đĩa DVD, băng ghi âm, áo thể thao, đĩa, cốc in hình lịch sử, bưu ảnh. Còn có phòng chiếu phim và một sân khấu ngoài trời để xem kịch, nghe hòa nhạc…

Cuộc đi thăm Appomattox để lại trong tôi một ấn tượng rất sâu, rất đậm. Anh bạn đại tá hải quân Mỹ Collins và anh bạn nhà báo Mỹ Andrew say sưa kể cho tôi những chuyện xúc động về cuộc nội chiến, về tác dụng lịch sử của việc chấm dứt nội chiến, xóa bỏ nguy cơ chia thành 2 quốc gia, tạo nên sự thống nhất và củng cố quốc gia Hoa Kỳ một cách vững chắc và mạnh mẽ liên tục cho đến ngày nay.

Từ sau khi thăm bảo tàng sống này, đã 5 năm nay, cứ đến tháng 4, nhớ đến ngày 30 tháng 4 ở nước ta, tôi lại nhớ đến tháng 4 năm 1865 ở Hoa Kỳ, cách nhau đúng 110 năm. Cùng vào tháng 4, cùng vào cuối mùa xuân, tiếng súng nội chiến bi thảm, quân miền Bắc và quân miền Nam bắn giết nhau chấm dứt, quân miền Nam đầu hàng quân miền Bắc. Nhiều điểm giống nhau. Nhưng cũng nhiều điều khác hẳn nhau. So sánh, đối chiếu thấy có khá nhiều điều bổ ích.

Hoa Kỳ lập quốc từ ngày 4 tháng 7 năm 1776 với bản Tuyên Ngôn Độc Lập lịch sử, kết thúc cuộc chiến chống đế quốc Anh, giải thoát 13 vùng đất thuộc địa của nước Anh. George Washington là Tổng thống đầu tiên của Hợp Chúng Quốc Mỹ (United States of America). Hiến pháp Hoa Kỳ do Thomas Jefferson khởi thảo được thông qua ngày 17-9-1787.

Hoa Kỳ được tạo nên bởi nhiều vùng khác biệt, do dân tứ xứ nhập cư, chủ yếu là từ hơn gần chục nước châu Âu: Anh, Ireland, Pháp, Bồ Ðào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan, Đức, Ba Lan, Hy Lạp… cùng với hàng chục thổ dân bản địa tạo thành, với nhiều tiếng nói khác nhau…

Do đất rộng, lại tốt, chăn nuôi, trồng trọt phát triển nhanh, các chủ trại đưa đông đảo dân nghèo châu Phi sang khai khẩn, mở ra những nông trại lớn ở phìa Nam, tạo nên cuộc buôn bán nô lệ quy mô lớn với những công ty chuyên tuyển mộ, vận chuyển, mua, nhượng, thuê, bán nhân lực lao động, gồm hàng trăm, hàng nghìn rồi hàng vạn, chục vạn người da đen từ châu Phi…

Dẩn dần 2 vùng Bắc và Nam có những đặc điểm khác nhau. Miền Bắc phát triển mạnh công nghiệp, điện lực, cơ khí, đường xá, giao thông, vận tải, đường bộ, đường sắt, hải cảng, thu hút hầu hết dân di cư từ châu Âu.

Miền Nam đất rộng, phì nhiêu, mở nhiều nông trại lớn dùng hơn 85% dân nô lệ nhập cư, trồng lúa mì, trồng bông, chăn nuôi quy mô lớn ngựa, cừu, bò. Tôn giáo, dân tộc giữa Bắc Nam cũng có những khác biệt.

Vào những năm 1850, quốc hội Mỹ thảo luận vấn đề thực hiện giải phóng nô lệ, nghiêm cấm việc buôn bán con người. Thế là có sự phân hóa. Các đại biểu các bang miền Bắc muốn nghiêm cấm ngay, triệt để. Các đại biểu miền Nam không phản đối, nhưng muốn trì hoãn để kéo dài, vin cớ nạn buôn bán nô lệ tuy không hợp đạo lý nhưng là động lực quan trọng cho phát triển kinh tế, có lợi cho mọi người, cứu cả người nô lệ khỏi chết đói; cho nên chỉ cần làm ngay là đối xử nhân đạo, không đánh đập chửi bới nô lệ, sau này sẽ hay.

Cuộc tranh luận gay gắt, đến hồi bế tắc khi Abraham Lincoln trúng cử Tổng thống Liên bang. Ông là người đề xướng dứt khoát việc hủy bỏ ngay nạn phi nhân này. Thế là đại diện 11 bang phía Nam tuyên bố ly khai thành các Cộng đồng phía Nam – Confederations – tách khỏi 23 bang phía Bắc vẫn ở trong Union – Hợp Chúng quốc.

Trận chiến diễn ra suốt 4 năm, trên những chiến tuyến di động, nằm khoảng giữa và ở về phía Đông Hoa Kỳ. Có hồi miền Nam thắng thế, kéo theo 7 bang về phía mình là: Bắc Carolina, Alabama, Florida, Georgia, Louisana, Mississipi và Texas. Từ đầu năm 1865 thắng lợi nghiêng hẳn về phía Bắc đông người hơn, lại do công nghiệp cung cấp nhiều vũ khí trang bị tốt, xe lửa, tầu chiến, pháo binh mạnh hơn.

Mùa Xuân 1865, quân miền Bắc do tướng Ulysses S. Grant là tổng chỉ huy, lúc ấy ông 43 tuổi, đánh chiếm thành phố Richmond, thủ phủ bang Virginia, cũng là thủ phủ của Miền Nam, (gần cuối tháng 3), và 2 tuần lễ sau vây chặt đội quân lớn của đại tướng Robert F. Lee, tổng chỉ huy quân miền Nam, giáng đòn quyết định ở hẻm núi gần Appomattox, khiến quân miền Nam bị cạn lương thực, không thể chờ quân tiếp viện còn ở xa, buộc phải đầu hàng ngày 9-4-1865.

Trong 4 năm nội chiến, số quân của 2 bên lúc cao nhất lên đến 2 triệu 800 ngàn quân, quân miền Bắc chừng 1 triệu 6, quân miền Nam chừng 1 triệu 2. Tổn thất cả 2 bên là 628 ngàn binh lính tử trận. Số dân miền Bắc chừng 24 triệu, số dân miền Nam chừng 11 triệu, khi chiến tranh kết thúc.

Cuộc viếng thăm khu Vườn Lịch sử Quốc gia Appomattox để lại ấn tượng sâu đậm nhất là cảnh đầu hàng đã diễn ra rất cảm động, gây bất ngờ lớn cho quân miền Nam bại trận. Cảnh này được kể lại, tái tạo bằng nhiều tranh vẽ, phóng sự, tường thuật tại chỗ bởi các phóng viên báo chí hồi ấy. Chỉ tiếc rằng hồi ấy máy ảnh còn thô sơ, nặng nề, chưa có máy quay phim, máy ghi âm.

Đại thể cuộc nội chiến Hoa Kỳ kết thúc rất độc đáo, không giống bất kỳ cuộc chiến nào khác, rất đẹp, cảm động, rất có hậu.

Đó là đêm 8-4-1865, đội quân chủ lực của miền Nam do tướng Gordon chỉ huy ở trong tình trạng tuyệt vọng, Tướng Gordon gửi báo cáo cho tướng R. Lee ở gần đó: “Chúng tôi đã chiến đấu bằng mọi khả năng. Thưa Đại tướng, chúng tôi không thể làm gì hơn”. Tướng Lee triệu tập gấp bộ Tham mưu, lắc đầu rầu rĩ: “Tình hình này, tôi không thể làm gì hơn là đến gặp tướng Grant để đầu hàng”. Nơi hẹn gặp nhau là ngôi nhà nhỏ mang tên Courthouse giữa thị trấn Appomattox gần đó.

Nửa giờ sau tướng Grant có mặt. Ông cố tình mặc cực kỳ giản dị, không quân phục, không huân chương, không mang kiếm, ủng đầy bùn, áo khoác đen. Tướng Lee mặc quân phục tươm tất chào trình diện. Tướng Grant bắt tay, mời ngồi. Tướng Lee đề nghị tướng Grant đề ra những điều kiện đầu hàng. Tướng Grant đã nghĩ kỹ, liền thảo xong ngay rồi đưa cho tướng Lee yêu cầu xem lại và có ý kiến gì không. Tướng Lee đọc to, chậm rãi: “… vũ khí, đại bác, tài sản công phải liệt kê, sắp xếp, giao nộp đủ, trừ kiếm, súng ngắn cá nhân của sỹ quan; lừa ngựa và tư trang của sỹ quan, binh lính được phép giữ lại. Giao nộp xong, mọi sỹ quan binh sỹ đều được trở về nguyên quán. Họ sẽ không bị cơ quan công quyền nào quấy nhiễu với điều kiện tôn trọng lệnh đầu hàng và mọi luật lệ địa phương…”. Lừa ngựa rất cần cho nghề nông ở miền Nam ai mang theo được phép mang về.

Tướng Lee tươi tỉnh hẳn lên, vui mừng hiểu ra rằng quân lính của mình không bị giam giữ như tù binh chiến tranh, không bị làm nhục, hành hạ, cũng không ai bị ra tòa về tội phản loạn.

Cuối cùng tướng Grant hỏi tướng Lee có cần điều gì không? Tướng Lee cám ơn: “Thưa những điều này sẽ làm quân lính tôi rất lên tinh thần. Chỉ có một vấn đề khẩn cấp là chúng tôi cạn sạch lương thực …”. Tướng Grant đáp ứng ngay, ra lệnh xuất lập tức 25 ngàn khẩu phần cho đội quân phía Nam.

Tướng Ulysses S. Grant và Tướng Robert E. Lee (từ Trái sang Phải)

Họ siết chặt tay nhau, dơ tay chào nhau để từ biệt.

Trên chiến tuyến còn khói lửa, tin chấm dứt chiến tranh lan cực nhanh, binh sỹ miền Bắc hò hét, tung mũ, ôm nhau, hôn nhau, nhiều nơi bắn súng loạn xạ ăn mừng chiến thắng. Đại tướng U. Grant liền ra lệnh ngừng ngay những biểu hiện ồn ào. Ông ra nghiêm lệnh “Quân miền Nam đã đầu hàng; Chúng ta không được phép reo vui trên thất bại đau buồn của họ.” Ông giải thích cho toàn quân: “Chúng ta phải giữ trọn vẹn tình anh em trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ”. Ông nói thêm “Điều cả nước ăn mừng là các bang miền Nam đã trở về lại trong Union – Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ – gồm các bang anh em bình đẳng”.

Thủ tục chấm dứt chiến tranh được cử hành sau đó 3 ngày, vào sáng 12-4, trong một khu rừng cạnh Appomattox. Tướng Chamberlain chỉ huy đội quân miền Bắc. Tướng Gordon, 4 lần bị thương, chỉ huy 28 ngàn quân miền Nam đến nộp súng, đại bác, xe cộ, quân kỳ các đơn vị…

Khi mọi việc bàn giao xong, tướng Chamberlain đột nhiên hô lớn: “Tập họp! Nghiêm! Bồng súng! Chào!”. Tiếng kèn vang lên, thế là quân lính miền Bắc thẳng người bồng súng tay phải đặt ngang ngực, mắt nhìn thẳng, nhiều đôi mắt đẫm lệ vì xúc động, kính chào những người anh em miền Nam của mình vừa buông súng.

Một bức tranh màu tuyệt đẹp hình tướng Gordon cưỡi con ngựa trắng quỳ gối, tuốt gươm trần chúc mũi chào đội quân thắng trận, và đội quân thắng trận bồng súng chào tạm biệt những người anh em miền Nam của mình.

Vâng, thực tế lịch sử tháng 4 – 1865, 145 năm về trước trên đất Hoa Kỳ là như thế. Phải là một dân tộc trưởng thành, chuộng tình nghĩa, đậm tình nhân ái, ngấm sâu tình tự dân tộc, mới có những cung cách xử sự cao thượng đến vậy. Điều này giải thích vì sao một dân tộc rất trẻ, mới hình thành có vài trăm năm, qua nội chiến bi thảm, đã cố kết chung lòng chung sức xây dựng thành công một cường quốc hùng mạnh bậc nhất thế giới.

Nhân dân ta, nhất là lãnh đạo đảng CS rất nên tìm hiểu sự kiện lịch sử tháng 4-1865 trên đất Hoa Kỳ, đối chiếu với những gì họ đã làm sau 30-4-1975, sẽ có vô vàn bài học thấm thía và bổ ích.

Nguồn: Bùi Tín Blog (VOA)

45 Phản hồi cho “Nhân 35 năm Ngày 30-4, thế này mới là tình nghĩa dân tộc”

  1. Trung Kiên says:

    Cám ơn ông Bùi Tín đã nhắc chuyện người (Mỹ) để nhớ đến Việt Nam ta!

    Cứ tới ngày 30 tháng 4 là những chuyện buồn trong quá khứ lại hiện về. Chiến tranh đã cướp đi bao sinh mạng, trong đó có những người cha, người con, người em, người anh, và cả người tình!!!

    GÓI QUÀ ĐẦU NĂM

    Lý do mà tôi “đi tu” chính là tôi đã sống trong chiến tranh, chứng kiến bao nhiêu cái chết quá đau thương… Tôi nghĩ tới cuộc chiến phi nghĩa, khi mà anh em cùng một nhà lại chém giết lẫn nhau! Nhất là những người lính miền bắc, chỉ vì một số người cầm quyền nhân danh các thứ chủ nghĩa này nọ để xua quân vào miền nam chém giết chính đồng bào của mình. Trước khi nhắm mắt, có lẽ họ chẳng biết họ chết trong núi rừng, trong đói khổ, để cho ai và được điều gì???

    Chiến tranh đã chấm dứt từ ngày 30/4/1975, Hoà bình đã trở lại từ ngày ấy, nhưng lòng người vẫn ly tán, vì chế độc tàn ác và chủ trương gây hận thù, chia rẽ của đảng và nhà nước csvn!

    Mẹ Việt Nam yêu dấu ơi, bao giờ mới thật sự thanh mình, dân tộc thống nhất, tình người nở hoa???

    Xin thắp nén hương lòng cho tất cả những người đã nằm xuống, (kể cả hai miền NAM lẫn BẮC) trong cuộc chiến vừa qua!

  2. Ca ngợi Mỹ thì chỉ nên ca ngợi về tự do và Dân chủ chứ không thể cái gì cũng nhắm mắt khen bậy được. Một kẻ chuyên gây chiuến tranh vì dầu hoả thì xâm lược I-Rắc bị cả thế giới phỉ nhổ, vì muốn bá quyền mà đem quân sang tận Afganitan để rồi dân Mỹ phản đối la ó. Người Việt nam sao quyên Mỹ ném bôm tàn phá miêng Bắc, giết hại bao người, rồi rải chất độc mầu ra cam nay định phủi tay. Còn cộng sản nếu đúng là cộng sản chính gốc như ông Max vạch ra thì thật tốt nhưng tiếc là nó là chủ nghĩa không tưởng nên những nhà Cộng sản Việt nam lợi dụng nó làm cách mạng sau đó lấy chính nó hà hiếp bóc lột tham nhũng. Đó là điều phải nên phân biệt cho đúng.
    ông Bùi Tín vừa mới hôm qua dựng chuyện vẽ voi nói xấu ông Giáp bị dư luận trong và ngoài nước phê phán quá trời thì nay bỗng dưng đúng như mọi người lại phê phán hơn đó là khen Mỹ một cách sống sượng và các cậu Lu-Hà và HôĐâmchạt …hễ có ai nói giọng bán nước, ca ngợi đế quốc thực dân là nó ôm chân ca ngợi ngay.
    Mọi bạn đọc không đồng ý với tác giả Hoàng Sỹ Bình lại vì quá tức giận mấy cậu thanh niên hay viết bậy chửi càn trên báo nên đã lấy tên là Bố Lu Hà là không nên. Dù sao đó cũng là không lịch sự tao nhã trong văn phong, cho rằng dù họ có ăn nói hỗn láo đến mấy thì mình không đọc là hơn đừng nên vì thế mà lại đôi co, càng khiên shọ hung hăng hơn, nói bậy hơn trên báo. Tôi và bạn đọc có phần đồng ý quan điểm của bạn là: Ở nước ta đời nào cũng có kẻ bán nước cầu vinh. Như bạn nói” hình như nhà nó có Zen gia truyền bán nước hại dân hay sao đó, thật tởm, lại giọng du côn khi ai góp ý cho mà xem. Đúng như tác giả góp ý mà mày cần mở mắt ra nhìn và rỏng lỗ tai mà nghe nhưng đừng sủa hay làm thơ điên nhé: Hãy nghe người dân yêu nước góp ý này:
    ” Chưa ai nghe quan điểm lập luận ngu dại đến như vậy.Chuyện tầu thoả hiệp với Trung quốc và Nga là chuyện của họ còn chuyện Việt nam là của Việt nam, những mối quan hệ kia chỉ có thể chi phối chứ không thể có tính quyết định được. Cũng ví dụ như chuyện trong nhà tác giả là chuyện riêng, mà hàng xòm câu kết với nhà bên mà ai đó lại bảo chủ nhà phải theo một trong ba hàng xóm sao? Thật là quan điểm bán nước hơn là xây dựng. Ở nước ta thời nào cũng có kẻ bán nước chính là chuyên mê tín nước ngoài, vọng da trắng và kẻ giầu có hơn là muốn tự lập tin vào sức mạnh của nhân dân, của dân tộc và của chính mình. Tôi không hề đồng ý với ý kiến này và tôi tin đa số nhân dân cũng không tán thành quan điểm nghe có tính bán nước cầu vinh đó.”
    Đến ngay ông Bùi Tín xưa chửi Mỹ dã man ném bom Hà nội Hải phòng như vậy và nay tự nhiên khen Mỹ vô cớ thì phải biết những người mê tín Mỹ hay Trung cộng là lẽ thường tình vì đó lả bản chất của những kẻ cơ hội, muốn chóng giầu mà sinh ra.
    Trân trọng cùng các bạn đọc và góp ý với ông Bùi Tín nên tắt đi giọng văn mà người Việt nam nói đó là kiểu “khen đểu” này,làm như vậy nghe hèn và khom lưng quá.
    Nguyễn Hoàng Tùng.

  3. Vũ Thiện Tâm says:

    Đối với CS những chữ tình thương, tình yêu quê hương, tình nghĩa dân tộc chỉ là những danh từ tưởng tượng nếu không nói là hão huyền. Đây là những cụm từ chúng dùng để lừa bịp nhân dân, dụ dỗ đồng bào. Hãy nhìn lại xem tất cả các lãnh tụ CS trên thế giới, những tên đồ tể giết người không gớm tay, những con ‘yêu tinh’ đội lốt người của thế kỷ. Từ Karl Marx, Lenin, Stalin, Mao trạch Đông, Fidel Castro, Hồ chí Minh v.v… Đã có bao nhiêu triệu người đã chết dưới tay bọn chúng do bị tù đầy ở Siberia, cải cách ruộng đất, cách mạng văn hóa v.v…. Có tên nào thể hiện tình nghĩa dân tộc, tình yêu quê hương không? Những con ‘yêu tinh’ lãnh đạo đã và đang đào tạo một thế hệ ‘ác quỷ’ lãnh đạo.

  4. vohoan says:

    Nhìn người mà nghỉ loanh quanh
    Vì theo chủ nghỉa đành quên tình người..VN

  5. quocquoc says:

    Thực ra nguyên nhân chính của Civil War Mỹ không chỉ thuần nhất là vấn đề giải phóng nô lệ, có thể nói lí do chính là quyền lợi kinh tế và quyền làm luật. Nô lệ được giải phóng chưa hẳn vì tính nhân đạo. Thời đó những tiểu bang phía Bắc, kinh tế chủ yếu là nhà máy sản xuất thành phẩm, người da đen làm công nhân được trả lương, cũng như vùng Trung Tây là những cánh đồng lúa mì mà phần lớn dùng đến máy móc không cần nhiều đến sức người, bởi vậy cả Bắc và Trung đều không cần duy trì chế độ nô lệ. Nhưng phía Nam bao gồm những đồn điền trồng cây bông vải cần nhiều đến sức người, nô lệ làm việc không có lương chỉ được “bao ăn và chỗ ở”, bởi vậy người da trắng cần nô lệ để làm không công. Đến khi Quốc Hội thông qua đạo luật ưu đãi miền Bắc là miền Nam chỉ được bán nguyên liệu bông vải cho miền Bắc chứ không được phép xuất cảng ra nước ngòai cung nhu mien Bac duoc doc quyen san xuat thanh pham, thì các tiểu bang phía Nam ly khai bắt đầu cho cuộc nội chiến 4 năm. Khi kết thúc chiến tranh, kẻ thua người bại đều là da trắng và cai trị theo cùng một chủ nghĩa cả, nô lệ dù có được giải phónghay không thì đen vẫn là đen và vẫn bị luật pháp kỳ thị. Cuôc chiến Việt Nam thì khác, đây là cuộc chiến giữa Thiện và Ác, dân tộc Việt Nam bất hạnh nên thằng Ác nó thắng thì làm sao có chuyện “tình nghĩa” đươc. Nếu ngày ấy VNCH chiến thắng quân Cộng Sản Bắc Việt thì Tình Nghĩa Dân Tộc đã được phân phát cho người bên kia chiến tuyến ngay, chắc chắn như vậy vì người lính VNCH hy sinh chiến đấu để Bảo Vệ Tình Nghĩa Dân Tộc, bằng cớ là ngay từ khi cuộc chiến còn bất phân thắng bại phía Nam đã luôn mở rộng vòng tay mời gọi phía bên kia về với Tình Nghĩa Dân Tộc bằng Chính Sách Chiêu Hồi rất nhân đao. Trong khi đó, người Cộng Sản Bắc Việt “chiến đấu” để Thủ Tiêu Tình Nghĩa Dân Tộc. Năm 1953, vào lúc Cộng Việt đang cần người và súng đạn của Cộng Tầu nhất, thì bác Mao bắt Uncle Hồ phải có hành động cụ thể bày tỏ lòng trung thành bằng Chiến Dịch Đấu Tố Giết Người qua cái gọi là Cải Cách Ruộng Đất để tiêu hủy Tình Nghĩa Dân Tộc, và chú Hồ đã cùng chúng cháu hành quân vừa chôn sống vừa cắt cổ hàng trăm ngàn người, gây ra tội ác kinh khủng như vậy là chơi theo kiểu “qua sông dìm thuyền” để không còn phương tiện về với “tình nghĩa dân tộc” được nữa thì chỉ còn nước chạy theo giặc đời đời. Sau Cải Cách Ruộng Đất, dân miền Bắc đã phải răm rắp dâng nạp Đảng tất cả giá trị con người mà Thuợng Đế đã trao cho từ khi sinh ra. Rồi thảm sát Mậu Thân tại Huế hàng ngàn người bị giết theo nhiều kiểu khác nhau, người bị chày vồ phang vào đầu kẻ bị chôn sống, người nào tu 70 kiếp may ra mới được giết bằng đạn thì đã cho là sung sướng lắm rội Sau năm 1975, hàng triệu người vào tù, hàng triệu người bỏ nước ra đi với bao nhiêu trăm ngàn chết trong Biển Đông, thêm vào bây giờ cái tội bán nước dâng biển cho giặc Tầu, người dân nào chỉ cần nói “tôi yêu nước” là đủ tội đeo gông vào cổ rồi. Như vậy Dân Tộc làm gì còn cánh cửa Tình Nghĩa nào mở ra cho chúng nó chui vào, mà có thì bọn chúng cũng chẳng dám ngoái cổ nhìn lại và chỉ còn con đường duy nhất là tội ác càng thêm ác. Chả hiểu sao lúc này hay xuất hiện những bài mở đường cho giả nhân giả nghĩa. Những con cọp no đang mong mỏi được mãn nhiệm vào năm tới, những con cọp đói sắp thay thế, và xương thịt máu mủ đồng bào sắp bị hao tổn nhiều hơn.

  6. Đầu Xuân Kỷ Sửu,Nguyễn-Minh-Triết đến Bộ TTM QĐND (Hà-Nộ)đã nói rõ : “Bỏ điều 4 trong Hiến Pháp (độc Đảng,Độc Quyền CAI TRỊ)là chúng ta (Đảng CSVN)TỰ SÁT;Cho nêncàng làm mất lòng dân.Bọn lãnh đạo Đảng lại càng CÚI ĐẦU,TUÂN LỆNH làm tay sai cho TÀU Bởi vì :Chúng THAM GIƯ
    Quyền lực
    Chúng (CSVN) kêu gọi :Hòa Giải,Hòa Hợp,nhưng chúng lại tuyên bố :Hòa hợp,nhưng không HÒA TAN (Trắng,ĐỎ vẫn Riêng).Và khi ngồi thương thuyết,thì theo biện chứng :
    Chúng tôi (CS)thương thảo nhằm CHIA món hàng ANH Có;Cò món của chúng tôi các anh “Đừng cóhòng,và đừng có Mơ Tưởng.
    Chúng ra rả :Quên HẬN THÙ,Hướng tới TƯƠNG LAI,xây dựng đất nước (trong khi chúng đang DÂNG :Biển,Đảo,Biên Giới cho Quan Thầy nòi HÁN) Nguyễn-Cao “Kầy” bưng bô cúi đâu theo sau,cũng “Sủa” y trang lũ VẸM;
    Thậm chí chúng không buông tha cả nhưng người đã CHẾT(mong XOÁ TỘI chúng đã gây ra) Hãy nhìn vào Nghĩa Trang Quân độ Biên Hòa,Gò Vấp (Và các nơi)
    Chúng chưa biết nói tớ 2 tiếng XIN LỖI thì những gì chúng kêu gọi chỉ nhưng ai có bộ ÓC bằng thứ “bã cơm”mới tin;Hãy nhìn vào những tên :trong chính phủ (bù nhìn)CMGiải Phóng miền Namkể cả Lý thuyế Gia CS Trần-Văn-Giàu,Phạm-Văn-Bạch v.v.và v..Ngay như Tôn-Đức-THĂNG(Chủ Tich-
    Nước còn phải nói : Đ.M TAO còn phải (IM)Sihanơk sau khi hết chiến tranh,trong buổi tiếp tân có Đại Sứ Đông Âu hỏi (bằng tiếng Pháp,Dại ý :Đối với Cựu Hoàng Sihanơok tính sao? Phạm-Văn-Đồng Thủ Tướng trả lờ dứt khoát ” IL EST FINIT” Hắn hết rồi, (hết còn lơi dụng;Tôi mắc chứng “hôn tâm” chỉ nhớ có thế,Nhưng ĐÒN ĐAU (CS) thì nhó HOÀI,NHỚ MÃI.

  7. Bo Lu Ca says:

    1.Nói gì thì nói cũng phải “nói có sách, mách có chứng”, những góp ý của ông Hai Lúa ở đồng bằng nam bộ hay ông Phạm Hữu Tình là có bằng chứng thực lịch sử và chúng tôi những nhân chứng ngày đó vẫn còn sống đây và bố anh Lu Cà và HoĐâmChật đều vẫn còn cả, vậy sao nói bậy nói càn xuyên tạc lịch sử được, rồi chửi người này người nọ đáng tuổi ông cụ tổ mình là thằng, thật là lũ con mất dạy, chắc là mẹ nó cũng xót ruột đẻ ra lũ mất dạy này.
    Mỹ thua, thủ tướng và phó cùng với tướng tá chạy bỏ mẹ, vắt chân lên cổ, 80 người một ghe đến philipine mà vẫn còn nói láo được. Lịch sử là lịch sử, không thể cãi cối cãi chày.
    Chỉ có điều, không nên sân hận mà mất trí khôn, hay khóc lóc suốt năm này sang năm khác để rồi khổ cả một thế hệ phía sau. Các bạn trẻ đọc báo này hôm nay sẽ thấy những kẻ con nhà mất dạy trên báo này chửi càn. Hôm nay chắc đọc đến đây thằng Lu-Cà sắp lại làm thơ đểu và thằng HôĐâmchật lại phải nát óc hay đem vài ba bức ảnh luôn để trong người để in lên báo cho mà coi. Thôi thì khổ nhà báo thôi, lại phải để chúng nôn mửa ra đây thôi. Còn bạn đọc chạy hết rồi, chẳng ai đọc làm gì cho thối.
    Bố Lu Cà

  8. Hai lua says:

    Thua cac Bac Toi Hai lua O australia la Cuu quan nhan QLVNCH ,toi chua co y kien gi ve bai viet Tren day cua Bui tin ,Con bon Cong an gia Danh Hai lua Post y kien tren khg phai la Toi xin chan thanh cam on cac Bac

  9. Bo Lu Ca says:

    Nói gì thì nói cũng phải “nói có sách, mách có chứng”, những góp ý của ông Hai Lúa ở đồng bằng nam bộ hay ông Phạm Hữu Tình là có bằng chứng thực lịch sử và chúng tôi những nhân chứng ngày đó vẫn còn sống đây và bố anh Lu Cà và HoĐâmChật đều vẫn còn cả, vậy sao nói bậy nói càn xuyên tạc lịch sử được. Mỹ thua, thủ tướng và phó cùng với tướng tá chạy bỏ mẹ, vắt chân lên cổ, 80 người một ghe đến philipine mà vẫn còn nói láo được. Lịch sử là lịch sử, không thể cãi cối cãi chày.
    Chỉ có điều, không nên sân hận mà mất trí khôn, hay khóc lóc suốt năm này sang năm khác để rồi khổ cả một thế hệ phía sau.
    Bố Lu Cà

  10. Lien nguyen says:

    đảng cộng sãn VN là tảng đá vô tri không lồ đã ngăn cản bước tiến của Dân tộc Việt-Nam.
    35 năm trôi qua, đã qúa đủ để chúng ta khẵng định như vậy. Xin quý vị đừng để mất thì giờ tranh luận thêm nữa, mà xin hảy tự hỏi chính mình đã làm được những gì để góp phần muôn một trong công cuộc lật đổ tảng đá vô tri kia, để giúp cho hơn 80 triệu đồng bào ta trong nước sớm có đưọc tự do dân chủ và nhân quyền. Với một kiến thức hẹp hòi, người viết xin đề nghi: 1/-Người Việt tỵ nạn cộng sản ở hãi ngoại, bằng mọi phương tiện (trực tiếp hay gián tiếp) chuyển tải bài viết trên của “Bác” Bùi về nước cho thân nhân mình, cho bạn bè mình .v.v… 2/-Người trong nước, nếu có cơ hội đọc bài nầy, cũng xin tìm cách phổ biến ra.
    Theo bản tin của Uỷ Ban người Việt nước ngoài, trong năm 2009 có khoảng năm trăm ngàn(500.000) “Việt kiều” về thăm quê hương. Chẳng phải đó là năm trăm ngàn (500.000) Thông Điệp Dân Chủ Nhân Quyền đã vượt bức tường lửa chuyển tải về trong nước đó sao ?

Phản hồi