Nhân 35 năm Ngày 30-4, thế này mới là tình nghĩa dân tộc
Mùa hè năm 2005, tôi có dịp thăm thị xã Appomattox, bang Virginia, gần thủ đô Hoa Kỳ Washington DC. Đây là một địa điểm lịch sử, quanh năm đông khách du lịch. Sân bay, ga xe lửa ở gần. Bãi xe bus rộng. Khắp các bang nước Mỹ đổ về đây. Và mỗi ngày, hàng trăm khách quốc tế, đổ đến, từ Nhật Bản, châu Âu, Mỹ la tinh, Úc …
Nơi đây, hơn 140 năm trước, vào năm 1865, Bắc – Nam, cuộc nội chiến bi thảm Bắc – Nam Hoa Kỳ, sau 4 năm diễn ra quyết liệt, đã kết thúc với cuộc đầu hàng của quân phía Nam trước đại diện quân phía Bắc. Từ đó, thị trấn nhỏ Appomattox trở thành di tích lịch sử lớn, đánh dấu thời điểm chấm dứt nội chiến, mở ra thời kỳ thống nhất đất nước, để từ đó Hoa Kỳ gắn bó dân tộc và mở rộng bờ cõi, trở nên cường quốc số 1, hùng mạnh nhất thế giới cả về chính trị, quân sự, kinh tế – tài chính lẫn văn hóa, giáo dục.
Cả thị trấn Appomattox trở thành bảo tàng sống, mang tên Công viên Quốc gia Lịch sử – National Historical Park.
Trung tâm là ngôi nhà Courthouse, nơi đại diện 2 bên gặp nhau, được giữ nguyên như cũ, nằm ngay giữa thị trấn, cạnh là nhà lưu niệm, giữ lại vô vàn kỷ vật: quân phục, giày mũ, vũ khí, huân chương, quân hàm, quân hiệu, cờ từng đơn vị, bản đồ, tranh vẽ các trận chiến, chân dung, đồ họa, ảnh… về cuộc nội chiến. Cạnh đó là cửa hàng lưu niệm luôn đông khách, bán sách, tranh, tượng, đĩa DVD, băng ghi âm, áo thể thao, đĩa, cốc in hình lịch sử, bưu ảnh. Còn có phòng chiếu phim và một sân khấu ngoài trời để xem kịch, nghe hòa nhạc…
Cuộc đi thăm Appomattox để lại trong tôi một ấn tượng rất sâu, rất đậm. Anh bạn đại tá hải quân Mỹ Collins và anh bạn nhà báo Mỹ Andrew say sưa kể cho tôi những chuyện xúc động về cuộc nội chiến, về tác dụng lịch sử của việc chấm dứt nội chiến, xóa bỏ nguy cơ chia thành 2 quốc gia, tạo nên sự thống nhất và củng cố quốc gia Hoa Kỳ một cách vững chắc và mạnh mẽ liên tục cho đến ngày nay.
Từ sau khi thăm bảo tàng sống này, đã 5 năm nay, cứ đến tháng 4, nhớ đến ngày 30 tháng 4 ở nước ta, tôi lại nhớ đến tháng 4 năm 1865 ở Hoa Kỳ, cách nhau đúng 110 năm. Cùng vào tháng 4, cùng vào cuối mùa xuân, tiếng súng nội chiến bi thảm, quân miền Bắc và quân miền Nam bắn giết nhau chấm dứt, quân miền Nam đầu hàng quân miền Bắc. Nhiều điểm giống nhau. Nhưng cũng nhiều điều khác hẳn nhau. So sánh, đối chiếu thấy có khá nhiều điều bổ ích.
Hoa Kỳ lập quốc từ ngày 4 tháng 7 năm 1776 với bản Tuyên Ngôn Độc Lập lịch sử, kết thúc cuộc chiến chống đế quốc Anh, giải thoát 13 vùng đất thuộc địa của nước Anh. George Washington là Tổng thống đầu tiên của Hợp Chúng Quốc Mỹ (United States of America). Hiến pháp Hoa Kỳ do Thomas Jefferson khởi thảo được thông qua ngày 17-9-1787.
Hoa Kỳ được tạo nên bởi nhiều vùng khác biệt, do dân tứ xứ nhập cư, chủ yếu là từ hơn gần chục nước châu Âu: Anh, Ireland, Pháp, Bồ Ðào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan, Đức, Ba Lan, Hy Lạp… cùng với hàng chục thổ dân bản địa tạo thành, với nhiều tiếng nói khác nhau…
Do đất rộng, lại tốt, chăn nuôi, trồng trọt phát triển nhanh, các chủ trại đưa đông đảo dân nghèo châu Phi sang khai khẩn, mở ra những nông trại lớn ở phìa Nam, tạo nên cuộc buôn bán nô lệ quy mô lớn với những công ty chuyên tuyển mộ, vận chuyển, mua, nhượng, thuê, bán nhân lực lao động, gồm hàng trăm, hàng nghìn rồi hàng vạn, chục vạn người da đen từ châu Phi…
Dẩn dần 2 vùng Bắc và Nam có những đặc điểm khác nhau. Miền Bắc phát triển mạnh công nghiệp, điện lực, cơ khí, đường xá, giao thông, vận tải, đường bộ, đường sắt, hải cảng, thu hút hầu hết dân di cư từ châu Âu.
Miền Nam đất rộng, phì nhiêu, mở nhiều nông trại lớn dùng hơn 85% dân nô lệ nhập cư, trồng lúa mì, trồng bông, chăn nuôi quy mô lớn ngựa, cừu, bò. Tôn giáo, dân tộc giữa Bắc Nam cũng có những khác biệt.
Vào những năm 1850, quốc hội Mỹ thảo luận vấn đề thực hiện giải phóng nô lệ, nghiêm cấm việc buôn bán con người. Thế là có sự phân hóa. Các đại biểu các bang miền Bắc muốn nghiêm cấm ngay, triệt để. Các đại biểu miền Nam không phản đối, nhưng muốn trì hoãn để kéo dài, vin cớ nạn buôn bán nô lệ tuy không hợp đạo lý nhưng là động lực quan trọng cho phát triển kinh tế, có lợi cho mọi người, cứu cả người nô lệ khỏi chết đói; cho nên chỉ cần làm ngay là đối xử nhân đạo, không đánh đập chửi bới nô lệ, sau này sẽ hay.
Cuộc tranh luận gay gắt, đến hồi bế tắc khi Abraham Lincoln trúng cử Tổng thống Liên bang. Ông là người đề xướng dứt khoát việc hủy bỏ ngay nạn phi nhân này. Thế là đại diện 11 bang phía Nam tuyên bố ly khai thành các Cộng đồng phía Nam – Confederations – tách khỏi 23 bang phía Bắc vẫn ở trong Union – Hợp Chúng quốc.
Trận chiến diễn ra suốt 4 năm, trên những chiến tuyến di động, nằm khoảng giữa và ở về phía Đông Hoa Kỳ. Có hồi miền Nam thắng thế, kéo theo 7 bang về phía mình là: Bắc Carolina, Alabama, Florida, Georgia, Louisana, Mississipi và Texas. Từ đầu năm 1865 thắng lợi nghiêng hẳn về phía Bắc đông người hơn, lại do công nghiệp cung cấp nhiều vũ khí trang bị tốt, xe lửa, tầu chiến, pháo binh mạnh hơn.
Mùa Xuân 1865, quân miền Bắc do tướng Ulysses S. Grant là tổng chỉ huy, lúc ấy ông 43 tuổi, đánh chiếm thành phố Richmond, thủ phủ bang Virginia, cũng là thủ phủ của Miền Nam, (gần cuối tháng 3), và 2 tuần lễ sau vây chặt đội quân lớn của đại tướng Robert F. Lee, tổng chỉ huy quân miền Nam, giáng đòn quyết định ở hẻm núi gần Appomattox, khiến quân miền Nam bị cạn lương thực, không thể chờ quân tiếp viện còn ở xa, buộc phải đầu hàng ngày 9-4-1865.
Trong 4 năm nội chiến, số quân của 2 bên lúc cao nhất lên đến 2 triệu 800 ngàn quân, quân miền Bắc chừng 1 triệu 6, quân miền Nam chừng 1 triệu 2. Tổn thất cả 2 bên là 628 ngàn binh lính tử trận. Số dân miền Bắc chừng 24 triệu, số dân miền Nam chừng 11 triệu, khi chiến tranh kết thúc.
Cuộc viếng thăm khu Vườn Lịch sử Quốc gia Appomattox để lại ấn tượng sâu đậm nhất là cảnh đầu hàng đã diễn ra rất cảm động, gây bất ngờ lớn cho quân miền Nam bại trận. Cảnh này được kể lại, tái tạo bằng nhiều tranh vẽ, phóng sự, tường thuật tại chỗ bởi các phóng viên báo chí hồi ấy. Chỉ tiếc rằng hồi ấy máy ảnh còn thô sơ, nặng nề, chưa có máy quay phim, máy ghi âm.
Đại thể cuộc nội chiến Hoa Kỳ kết thúc rất độc đáo, không giống bất kỳ cuộc chiến nào khác, rất đẹp, cảm động, rất có hậu.
Đó là đêm 8-4-1865, đội quân chủ lực của miền Nam do tướng Gordon chỉ huy ở trong tình trạng tuyệt vọng, Tướng Gordon gửi báo cáo cho tướng R. Lee ở gần đó: “Chúng tôi đã chiến đấu bằng mọi khả năng. Thưa Đại tướng, chúng tôi không thể làm gì hơn”. Tướng Lee triệu tập gấp bộ Tham mưu, lắc đầu rầu rĩ: “Tình hình này, tôi không thể làm gì hơn là đến gặp tướng Grant để đầu hàng”. Nơi hẹn gặp nhau là ngôi nhà nhỏ mang tên Courthouse giữa thị trấn Appomattox gần đó.
Nửa giờ sau tướng Grant có mặt. Ông cố tình mặc cực kỳ giản dị, không quân phục, không huân chương, không mang kiếm, ủng đầy bùn, áo khoác đen. Tướng Lee mặc quân phục tươm tất chào trình diện. Tướng Grant bắt tay, mời ngồi. Tướng Lee đề nghị tướng Grant đề ra những điều kiện đầu hàng. Tướng Grant đã nghĩ kỹ, liền thảo xong ngay rồi đưa cho tướng Lee yêu cầu xem lại và có ý kiến gì không. Tướng Lee đọc to, chậm rãi: “… vũ khí, đại bác, tài sản công phải liệt kê, sắp xếp, giao nộp đủ, trừ kiếm, súng ngắn cá nhân của sỹ quan; lừa ngựa và tư trang của sỹ quan, binh lính được phép giữ lại. Giao nộp xong, mọi sỹ quan binh sỹ đều được trở về nguyên quán. Họ sẽ không bị cơ quan công quyền nào quấy nhiễu với điều kiện tôn trọng lệnh đầu hàng và mọi luật lệ địa phương…”. Lừa ngựa rất cần cho nghề nông ở miền Nam ai mang theo được phép mang về.
Tướng Lee tươi tỉnh hẳn lên, vui mừng hiểu ra rằng quân lính của mình không bị giam giữ như tù binh chiến tranh, không bị làm nhục, hành hạ, cũng không ai bị ra tòa về tội phản loạn.
Cuối cùng tướng Grant hỏi tướng Lee có cần điều gì không? Tướng Lee cám ơn: “Thưa những điều này sẽ làm quân lính tôi rất lên tinh thần. Chỉ có một vấn đề khẩn cấp là chúng tôi cạn sạch lương thực …”. Tướng Grant đáp ứng ngay, ra lệnh xuất lập tức 25 ngàn khẩu phần cho đội quân phía Nam.
Họ siết chặt tay nhau, dơ tay chào nhau để từ biệt.
Trên chiến tuyến còn khói lửa, tin chấm dứt chiến tranh lan cực nhanh, binh sỹ miền Bắc hò hét, tung mũ, ôm nhau, hôn nhau, nhiều nơi bắn súng loạn xạ ăn mừng chiến thắng. Đại tướng U. Grant liền ra lệnh ngừng ngay những biểu hiện ồn ào. Ông ra nghiêm lệnh “Quân miền Nam đã đầu hàng; Chúng ta không được phép reo vui trên thất bại đau buồn của họ.” Ông giải thích cho toàn quân: “Chúng ta phải giữ trọn vẹn tình anh em trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ”. Ông nói thêm “Điều cả nước ăn mừng là các bang miền Nam đã trở về lại trong Union – Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ – gồm các bang anh em bình đẳng”.
Thủ tục chấm dứt chiến tranh được cử hành sau đó 3 ngày, vào sáng 12-4, trong một khu rừng cạnh Appomattox. Tướng Chamberlain chỉ huy đội quân miền Bắc. Tướng Gordon, 4 lần bị thương, chỉ huy 28 ngàn quân miền Nam đến nộp súng, đại bác, xe cộ, quân kỳ các đơn vị…
Khi mọi việc bàn giao xong, tướng Chamberlain đột nhiên hô lớn: “Tập họp! Nghiêm! Bồng súng! Chào!”. Tiếng kèn vang lên, thế là quân lính miền Bắc thẳng người bồng súng tay phải đặt ngang ngực, mắt nhìn thẳng, nhiều đôi mắt đẫm lệ vì xúc động, kính chào những người anh em miền Nam của mình vừa buông súng.
Một bức tranh màu tuyệt đẹp hình tướng Gordon cưỡi con ngựa trắng quỳ gối, tuốt gươm trần chúc mũi chào đội quân thắng trận, và đội quân thắng trận bồng súng chào tạm biệt những người anh em miền Nam của mình.
Vâng, thực tế lịch sử tháng 4 – 1865, 145 năm về trước trên đất Hoa Kỳ là như thế. Phải là một dân tộc trưởng thành, chuộng tình nghĩa, đậm tình nhân ái, ngấm sâu tình tự dân tộc, mới có những cung cách xử sự cao thượng đến vậy. Điều này giải thích vì sao một dân tộc rất trẻ, mới hình thành có vài trăm năm, qua nội chiến bi thảm, đã cố kết chung lòng chung sức xây dựng thành công một cường quốc hùng mạnh bậc nhất thế giới.
Nhân dân ta, nhất là lãnh đạo đảng CS rất nên tìm hiểu sự kiện lịch sử tháng 4-1865 trên đất Hoa Kỳ, đối chiếu với những gì họ đã làm sau 30-4-1975, sẽ có vô vàn bài học thấm thía và bổ ích.
Nguồn: Bùi Tín Blog (VOA)
MỸ LÀ MỸ, VIỆT NAM LÀ VIỆT NAM
Mỹ là một dân tộc, đất nước hợp chủng. Có nghĩa nhiều nguồn gốc chủng tộc, nhiều nguồn gốc văn hóa văn minh khác nhau gộp lại thành nước Mỹ. Trong đó có nhiều tinh hoa khác nhau nhưng cũng có thể có nhiều cặn bả khác nhau. Thế nhưng chính các tinh hoa lại trội vượt, chiến thắng được các cặn bả, và đã làm nên được một đất nước Mỹ phát triển hùng mạnh kể từ thời lập quốc đến nay. Cuộc chiến tranh Nam Bắc Mỹ cũng chính là một khía cạnh của sự đấu tranh đó. Miền Bắc giải phóng nô lệ là chính nghĩa, đã chiến thắng miền Nam bảo thủ, hẹp hòi, khai thác nô lệ theo cách ích kỷ, lạc hậu. Nhưng các tướng lãnh đạo cả hai miền Nam Bắc Mỹ tiêu biểu đều là những con người cá tính. Bài viết của ông Bùi Tín chỉ nhằm nói lên tính cách cá tính đó. Cá tính tốt đẹp của cá nhân là điều ai cũng không phục, đó là tình cảm tự nhiên của con người. Những con người cá tính đáng khen đó, dù họ ở chiến tuyến nào, như tướng Grant, tướng Lee, hay tướng Gordon. Cuộc chiến Nam Bắc Mỹ kết thúc, nhưng không có điều gì đáng tiếc xảy ra, một phần là cá tính tốt đẹp của cấp chỉ huy như đã thấy, phần khác là chính nghĩa của miền Bắc, nhất là tinh thần nhân bản của người lãnh đạo tối cao là A. Lincoln. Viêt Nam là một dân tộc phương Đông, thuần chủng hơn, nhưng từ truyền thống mà đi lên, lại kinh qua thời gian dài mất nước dưới chế độ thực dân, lòng người đã có nhiều biến chuyển. Lại nữa, chủ nghĩa Mác lại đưa vào một ý thức hệ hoàn toàn xa lạ với truyền thống VN. Cho nên những người lãnh đạo cuộc chiến tranh VN lúc đó như ông Trường Chinh, Lê Duẩn …. không thể so sánh với các tướng theo kiểu Mỹ như trên đã nói. Bởi tinh thần Mỹ vẫn là tinh thần độc lập, tự do của mỗi cá nhân, nên các tướng lãnh, quân sĩ đều có thể có cá tính riêng. Tinh thần VN trong giai đoạn đó thì hoàn toàn ngược lại. Tất cả nhất nhất đều phải theo lệnh lạc, quyết định, cá tính của ông Lê Duẩn, và những người thân cận khác của ông, và phải theo hệ thống lãnh đạo chung của khối, hay ít ra cũng nằm chung trong mục đích và ảnh hưởng như thế, nên ý thức hệ CS là chính, mà không phải đạo đức cá nhân hay cá tính được quyền xen vào đó. Cho nên, cảm hứng tinh thần của Mỹ như ngày nay ông Bùi Tín đã làm, có thể là một sự chân thực nhưng không có mang ẩn ý gì như nhiều người bình luận. Nhưng điều đó không có nghĩa nuối tiếc hay mong ước được chuyện của VN nhất thiết phải hoàn toàn giống với Mỹ. Ông Bùi Tín có thể viết bài theo cảm tính, một cách vô tư, trách ông ta cũng là dở. Nhiều người ngày nay còn không tha thứ theo quan điểm của mình mà cứ xoáy vào và miệt thị ông Bùi Tín cũng là cái dở. Mọi ý nghĩa khách quan chỉ là sự tự do riêng và hoàn cảnh riêng của ông Bùi Tín. Lúc xưa khác, ngày nay khác thế thôi. Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài. Những người nào không thông cảm được với ông Bùi Tín, thì ngay bản thân họ cũng khó được ai chia sẻ hay thông cảm, thế thôi. Chỉ có điều đáng nói là cái lạc quan, lãng mạn trong bài viết của ông Bùi Tín, không cho thấy đó đúng là cái “lạc quan và lãng mạn” của người CS theo đúng nghĩa. Nói khác đi, ông Bùi Tín rõ ràng vẫn không mang được tính chất như thế, nên việc ông đào thoát, và việc viết bài của ông ngày nay, theo cách gì đi nữa, thì cũng chỉ mang tính các riêng biệt của ông Bùi Tín thôi. Cho nên, mọi người ngày nay chưỡi ông Bùi Tín chỉ theo cảm tính, máy móc, đều cho thấy họ vẫn còn có một chút tinh thần cạn hẹp hay thiên lệch nào đó.
Võ Hưng Thanh
(23/8/11)
“Khi mọi việc bàn giao xong, tướng Chamberlain đột nhiên hô lớn: “Tập họp! Nghiêm! Bồng súng! Chào!”. Tiếng kèn vang lên, thế là quân lính miền Bắc thẳng người bồng súng tay phải đặt ngang ngực, mắt nhìn thẳng, nhiều đôi mắt đẫm lệ vì xúc động, kính chào những người anh em miền Nam của mình vừa buông súng.
Một bức tranh màu tuyệt đẹp hình tướng Gordon cưỡi con ngựa trắng quỳ gối, tuốt gươm trần chúc mũi chào đội quân thắng trận, và đội quân thắng trận bồng súng chào tạm biệt những người anh em miền Nam của mình.” Quotes
Đọc chuyện người; mà cám cảnh cho thân phận của trận chiến kết thúc tại VN !
Sau trận “Huynh Đệ tương Tranh của Mỹ; Nước Mỹ xây dựng sau chiến tranh và trở thành một Cường Quốc.
Hãy nhìn lại số phận của nước nhược tiểu Việt Nam! Sau cái tổn phí người và của tại VN, thì ngay khi im tiếng súng ; Cảnh đổ nát sau chiến tranh còn HOANG TÀN hơn nữa ! Bây giờ hãy coi coi còn lại bao nhiêu thước đất cho cái tên gọi là Việt Nam?
Nhân số còn cao hơn khi còn chiến tranh , vì những di dân lạ đổ vô con lai tàu chiếm 1/3 con số trẻ nít toàn quốc. Tài sản cũng không còn bao nhiêu, mà người lạ lại tăng cao trong nước . Không bao lâu nữa thì tiếng nói cũng sẽ thay đổi thành tiếng LẠ .
Bởi vậy, sau đây mời NhatLan và quí vị đọc một ý kiến của tôi cho bài “Bao Giờ Giải Phóng Hà Nội” bị bỏ sót không đăng.
Nhớ nước đau lòng con quocquoc…(BHTQ)
Đau đớn lắm quí vị ơi, lác đác vài con yến không làm được mùa xuân khi cả nước đã bị bọn trồng người thuần hóa bắt sao cúi đầu chịu vậy. Cái mà bọn quốc tặc sợ nhất là “tuổi trẻ và tôn giáo” thì tất cả đang trong trạng thái “rơi tự do”. Đối với tuổi trẻ, chúng đã hoàn toàn thành công ru ngủ bằng sự thúc đẩy đua đòi ăn chơi, lắc nhẩy nhậu nhẹt, nhìn vào hiện tượng lúc nào cũng thấy tuổi trẻ VN lê la say xỉn trên các đường phố khắp nước có đau lòng không. Thanh niên tuổi trẻ nào còn “có lòng” thì cũng chỉ là chiếc lá không lái giữa dòng . Còn tôn giáo, thành trì đạo đức cuối cùng, thì phòng tuyến thứ 3 cũng đã bị thủng nhiều lỗ to tướng. Ngày nay đâu còn ai tin vào những bộ Áo Đen, Áo Nâu, Áo Vàng nữa !!!
Xin mượn bài ca dao sau đây để trả lời câu hỏi “Bao giờ giải phóng Hà Nội ?” :
Bao giờ cho đến tháng Ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Bai ca dao bi thieu, xin dang lai nguyen van :
Bao giờ cho đến tháng Ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào
Bởi vậy, sau đây mời NhatLan và quí vị đọc một ý kiến của tôi cho bài “Bao Giờ Giải Phóng Hà Nội” bị bỏ sót không đăng.
Nhớ nước đau lòng con quocquoc…(BHTQ)
Đau đớn lắm quí vị ơi, lác đác vài con yến không làm được mùa xuân khi cả nước đã bị bọn trồng người thuần hóa bắt sao cúi đầu chịu vậy. Cái mà bọn quốc tặc sợ nhất là “tuổi trẻ và tôn giáo” thì tất cả đang trong trạng thái “rơi tự do”. Đối với tuổi trẻ, chúng đã hoàn toàn thành công ru ngủ bằng sự thúc đẩy đua đòi ăn chơi, lắc nhẩy nhậu nhẹt, nhìn vào hiện tượng lúc nào cũng thấy tuổi trẻ VN lê la say xỉn trên các đường phố khắp nước có đau lòng không. Thanh niên tuổi trẻ nào còn “có lòng” thì cũng chỉ là chiếc lá không lái giữa dòng . Còn tôn giáo, thành trì đạo đức cuối cùng, thì phòng tuyến thứ 3 cũng đã bị thủng nhiều lỗ to tướng. Ngày nay đâu còn ai tin vào những bộ Áo Đen, Áo Nâu, Áo Vàng nữa !!!
Xin mượn bài ca dao sau đây để trả lời câu hỏi “Bao giờ giải phóng Hà Nội ?” :
Bao giờ cho đến tháng Ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Xin dang lan gui nay, cancel 2cai dagui vi thieu
Bởi vậy, sau đây mời NhatLan và quí vị đọc một ý kiến của tôi cho bài “Bao Giờ Giải Phóng Hà Nội” bị bỏ sót không đăng.
Nhớ nước đau lòng con quocquoc…(BHTQ)
Đau đớn lắm quí vị ơi, lác đác vài con yến không làm được mùa xuân khi cả nước đã bị bọn trồng người thuần hóa bắt sao cúi đầu chịu vậy. Cái mà bọn quốc tặc sợ nhất là “tuổi trẻ và tôn giáo” thì tất cả đang trong trạng thái “rơi tự do”. Đối với tuổi trẻ, chúng đã hoàn toàn thành công ru ngủ bằng sự thúc đẩy đua đòi ăn chơi, lắc nhẩy nhậu nhẹt, nhìn vào hiện tượng lúc nào cũng thấy tuổi trẻ VN lê la say xỉn trên các đường phố khắp nước có đau lòng không. Thanh niên tuổi trẻ nào còn “có lòng” thì cũng chỉ là chiếc lá không lái giữa dòng . Còn tôn giáo, thành trì đạo đức cuối cùng, thì phòng tuyến thứ 3 cũng đã bị thủng nhiều lỗ to tướng. Ngày nay đâu còn ai tin vào những bộ Áo Đen, Áo Nâu, Áo Vàng nữa !!!
Xin mượn bài ca dao sau đây để trả lời câu hỏi “Bao giờ giải phóng Hà Nội ?” :
Bao giờ cho đến tháng Ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Van bi thieu, dang lai lan nua nguyen van bai ca dao :
Bao giờ cho đến tháng Ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Thú thật tôi không mấy phục cái ông Bùi Tín này.
Bài này ổng viết quả là có tình có lý; mà thực ra ổng không thể
viết khác được, vì đó là lịch sử của Mỹ và có chứng tích đàng hoàng,
không ai có thể chối cãi được.
Tôi vẫn có ác cảm với ông này bởi vì chính ổng có tham dự vào cuộc chiến
trong vai trò quan trọng–chủ bút của cơ quan ngôn luận độc nhất của Cộng Sản, lèo
lái dư luận cảm tính cuả người dân miền Bắc bao nhiêu năm, qua những bài
tuyên truyền láo khoét, đồng thời cổ động việc trấn áp chống đối bằng công an
mật vụ tù đày cải tạo… Hẳn là vào thời ấy ổng cũng biết tỏng là những gì ổng
nói ổng viết không phải là sự thật, mà là lừa bịp. Câu hỏi đặt ra là tại sao lúc ấy
ổng không ra khỏi đảng như một số người can đảm khác đã làm, hoặc tìm cách
sửa sai, v.v., cho dân chúng nhờ? Đặc biệt là trong những bài sau này (khi ổng
đã ra nước ngoài, được tự do ăn nói), ổng vẫn có vẻ như nhẹ tay đối với tập đoàn
mà ổng đã từng là một thành viên đắc lực cúc cung phục vụ; ổng không dùng những
ngôn ngữ mà trước kia chắc chắn ổng đã dùng trong những bài nói về Miền Nam.
Rất tiếc tôi không có thể đọc hết tất cả những bài ổng viết sau này; nhưng những bài
của ổng mà tôi có đọc đều có tinh thần như vậy.
Ổng có mặt trong lúc tướng Minh bàn giao, và ổng đã tuyên bố trịch thượng hỗn láo
thế nào, sao ổng vội quên thế?
Cũng trong tinh thần ấy, tôi thấy những đảng viên Cộng Sản như Hoàng Minh Chính (đã chết), Võ Văn Kiệt (cũng đã chết), Võ Nguyên Giáp, v.v., chỉ là dissenters…cuội lúc về già hết xí quách…
Tôi muốn hỏi họ là tại sao lúc đương quyền họ không làm gì để sửa sai cho nhân dân cả nước được nhờ? Xin nhớ là tất cả những vị này lúc trước đều nắm những địa vị then chốt của chế độ Cộng Sản. Câu trả lời chỉ có thể là bởi vì quyền lợi vật chất tinh thần họ được hưởng quá lớn, họ không thể bỏ được!
Dù sao tôi cũng cám ơn Ông Bùi Tín đã cho biết một chút xíu về lịch sử của Mỹ.
Kính gởi Van Dzu !
Lịch sử thì không thể bỏ qua được, nhưng theo tôi do hoàn cảnh địa lý nhân dân miền Bắc vào thời kỳ đó thì không thể không theo CS được.Có tội thỉ phải kể lớn nhất là chóp bu CS Bắc việt, bọn người nầy đã âm mưu, xuyên tạc sự thật về Miền Nam để hòng lường gạt nhân dân Miền Bắc chiến đấu cho mưu đồ đen tối cho CSVN. Kết quả cuối cùng thì cũng hơn 1 triệu sinh mạng con em nhân dân Miền Bắc đã phải hy sinh cho mưu đồ đen tối đó và tang tóc đau thương cho nhân dân Miền Nam cho đến tận ngày hôm nay. Chỉ khi những người cộng sản thấy rõ bộ mặt thật hại dân hại nước của bọn người lúc nào mồm miệng cũng nói nghĩa tình, phải trái chỉ là giả dối, thì họ đã quy đầu về với nhân dân. Theo tôi đó là một điều tốt, bớt đi một tên CS là bớt đi một khó khăn cho nhân dân và ta lại có thêm một đồng đội mới. Hơn lúc nào hết chúng ta cần sự đoàn kết của nhân dân hai miền Nam Bắc và sự hoàn lương của những người CS, thì mới mong đánh đuổi được bọn gian ác, giả nhân, giả nghĩa CSVN.
Thật là tiếc cho ông Bùi Tín không chạy ra nước ngoài sớm để được học lớp tập huấn này cho mau trưởng thành lên Đại phản quốc.Đúng như Người Yêu Nước góp ý. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,thật là thầy nào trò vậy.
Phạm Huy Cường
Đọc toàn bộ tờ báo này chúng tôi thật vui thích vì có nhiều cô chú viết bài hay quá. Tôi thích đọc nhất là bài viết của chú Nguyễn Quốc Việt viết thật hay hè! Các bạn tôi và tôi thấy ý kiến đóng góp của đa số bạn đọc về bài viết này là chuẩn xác, đúng ông Bùi Tín đã khen không đứng chỗ đi khen kẻ chuyên gây chiến tranh, làm đất nước Việt nam tan nát, rồi lại vờ đứng ra cứu vớt họ, chẳng khác gì phá tổ kiến, xịt hơi cay chất độc vào tổ sau đó lại vớt chúng sang tổ khác. Nhưng vậy ông Bùi Tín đã xú phạn cả dân tộc Việt nam, xúc phạm những người trong hàng ngũ VNCH đã khổ vì Mỹ. Ông đúng là khen bậy rồi. Tôi là phụ nữ, ba tôi xưa là đại tá phải đi cải tạo ở Sơn Tây, má tôi chết cũng vì Mỹ bỏ rơi, ba tôi đang lâm trận tại Đà nẵng. Chúng tôi sao có thể quyên tội ác đó của Mỹ. Chúng tôi vừa qua về Việt nam tham gia quyên góp tiền giúp đỡ trẻ tàng tật bị chất độc mầu da cam, nhìn thấy chúng không ai cầm được nước mắt. Thế mà Mỹ phủi tay không chịu đóng góp trách nhiệm bồi thường cho họ. Thật là tàn nhẫn.
Chuyện báo chí là nơi diễn đàn hay như thế này mà sao các quý vị cứ lấy đây để chửi bới nhau hoài. Rõ ràng bạn đọc đã thấy các quý vị lợi dụng quá mức báo này làm bậy chứ không hề có ý thức vì đất nước. Nên dẹp ngay để khỏi khổ người khác. Chúng tôi đề nghị quý báo không nên để những người như Lu Hà, Hodamchat vào đây hễ có ai viết gì là nói chẹn họng hay viết bậy chửi họ. Thế còn là thể thống gì? Tinh thần và thái độ đó ở Hải ngoại còn không được chấp nhận chứ đừng nói là ở Việt nam. Các bạn thấy, báo chí ở Canada hay bất kỳ quốc gia nào ai mà làm vậy họ có bị nhà nước trừng trị không? Mình nói đấu tranh cho tự do và Dân chủ mà không biết tôn trọng người khác, tôn trọng báo và hàng triệu bạn đọc thì sao nói là yêu nước hay Dân chủ đây? Tôi thấy các bạn nên chấm dứt, từ nay đừng làm khổ bạn đọc và chúng tôi.
Còn các bạn đọc khác cũng không nên cố chấp, mấy bạn đó có viết gì mình không xem bỏ qua là họ chán phải thôi. Họ có mấy hình ảnh, mấy bài nhai đi nhai lại cũng chỉ là chửi ông Hồ vì có lẽ ba mẹ ông bà họ nhiều đời bị thua thiệt rồi nên họ sân hận thôi. Đó là lẽ đương nhiên. Nhưng có điều đó là mối thù riêng, còn của người khác thì để người khác nói nhưng họ cứ nói ra rả là vì có vài ba người vẫn đôi co họ tưởng ai cũng muốn nghe họ nói mà thành thật chẳng có ai cả.
Thật là khổ, đây cũng là sân hận chưa bỏ được mà thôi, hoà giải nỗi gì? Với những người thế này nhân nghiã hay nói lời đẹp cũng là vô nghĩa. Đúng là cha ông ta xưa có câu: “Nhân Bất học bất chi lý”, vậy các anh có học mà? Đừng nên để người ta nói nước chẩy lá khoai môn mà.
Ottawa, ngày 30 tháng 4 năm 2010.
Hoàng Thuỳ Dương.
Bài này của Bùi tín viết lại lẩn thẩn đi khen Mỹ không đúng cách vì Việt nam không nợ gì Mỹ, chỉ có Mỹ nợ nhân dân Việt nam mà thôi. Đúng như bạn đọc đã chỉ rõ, những tên đế quốc, tư bản súng ống này đã ném bom, rải chất độc mầu Da cam giết hại hàng triệu triệu dân lành mà nay trên thân thể họ vẫn còn nhức nhối khiến cả thế giới, trong đó có cả nhân dân Mỹ cũng phải lên án. Rồi chuyện bỏ bạn chậy lấy thân, vậy cớ gì ông Đại tá cộng sản nhà nòi này lại khen ngợi nức nở chúng đến như vậy và lại có người khen ngợi ông ta. Tôi thấy dù có lập luận, nguỵ biện, che đậy kiểu gì thì đứa trẻ con Việt nam chúng cũng không thể nghe được và sẽ phản đối chứ đừng nói là bạn đọc toiàn là người có ăn có học.
Tôi cho rằng ông lẩn thẩn thật rồi và khen kiểu này đúng như nhiều bạn đọc nói là ông khen đểu thì cũng là chơi Mỹ một vố mà thôi. Ngày 30 tháng 4 ông Bùi Tín quả đã tặng cho Mẽo một bài đau quá!
Ban Mê thuột, 29 tháng 4 năm 2010.
Hoàng Chính Cần.
Thưa ông Hoang Chinh Can (Xin không bỏ dấu vì sợ không đúng tên thật),
Tôi đọc bài viết của ông Bùi Tín đến bốn lần. Và mỗi lần tôi đều khóc tức tưởi như nhau. Tôi khóc vì thương cho dân tộc ta không có được tinh thần thượng võ mà người Hoa Kỳ đã đối xử với nhau. Tôi khóc để thầm tiếc những người chiến thắng đã quên lịch sử Việt, khi mà các triều đại trước chiến thắng quân Tàu xâm lược cũng đều làm như vậy đối với kẻ thù. Và tôi khóc vì đau buồn khi thấy nhiều người vô cảm trước lối xử sự lẽ ra cần có với nhau. Chúng ta còn phải học rất nhiều để có một Việt Nam bất khuất và hùng cường bác Hoang Chinh Can a.
Trần Dụng, một chứng nhân của ba cuộc chiến: Nhật, Pháp, rồi Quốc-Cộng
Doc bai viet nay cua tac gia Bui Tin, toi da in lai de doc va ghi nho. Tac gia da tom tat gay gon du de cho ta nho nhung su kien dang nho ve cuoc noi chien bac Nam truoc khi nuoc My thanh Hiep chung quoc. Toi se khong quan tam den qua khu doi tu su nghiep cua tac gia trong giai doan noi chien o nuoc ta vua qua ma trong do khong ai co du khon ngoan de chon lua cho minh huong di dung nhat, nhat la o tuoi thanh nien khi nuoc ta khong may tro thanh thi diem cua chien tranh lanh con goi la chien tranh y thuc he ,ai dung ai sai giua CS va chu nghia tu ban tu do . Do vay toi se khong vach la tim sau hay danh gia 1 tri thuc nha van ,nha chinh tri chang han nhu ong Bui Tin hay 1 tuong Vo ng Giap la the nay the no,ma phai lam sao hieu duoc tu duy khach quan ,y tuong chan chinh thanh khan,tam trang buc xuc cua nguoi si phu buc xuc cho dat nuoc va au lo cho dan toc. Toi muon de nghi voi cac vi viet bai(blog)o day la neu giu duoc binh tinh,vo tu se tran trong tac gia va lich su nhau la vi minh viet ra la de phi bay cai suy nghi cua minh ve 1 de tai ma tac gia da co cong nghien cuu,to bay cai nhin cua ho ve dat nuoc cua CHUNG TA 1 cach vo vu loi cua nguoi co tuoi va cung la nguoi tran tro nhieu vi dat nuoc con bat cong ngheo kho. Chung ta co phai mat tien dau de tra cho cong lao cho tac gia va chung ta cung khong phai lo so la tieng noi cua ho se co tieng vang tac dong len y thuc nguoi dan ngoai tru cac nguoi dang cai tri dat nuoc hien tai. The thi khong co ly do nao de ta viet len nhung loi chuoi rua doi voi tac gia bang cach buoi moc cai qua khu xa xoi non dai ma ai trong chung ta cung co the mac phai. Chi co nguoi dang thu huong on hue cua che do thi moi thay di ung voi nhung y kien xay dung ma xet ra bat loi cho thieu so nguoi dang de dau de co nhan dan voi 1 che do doc tai toan tri. Vi vay chi co tam hon phong khoang khach quan hieu hoa cau tien thi moi don nhan duoc loi hay y dep cua nguoi cam but, dong thoi huong ung theo suy nghi dung dan cua nguoi , ma neu muon thi nen dong gop y kien cua minh lam sao co tinh thuyet phuc nguoi khac 1 cach tich cuc. Toi thay co nhieu nguoi tham gia y kien to ra kem coi khi phe phan nang loi voi nhung nha viet van dua ra lap luan cua minh ve dat nuoc neu so voi nguoi ma ho huong ung voi tam trang dong cam voi tac gia .Truong hop nay da xay ra doi voi cu Hoang minh Chinh ,tuong Tran Do, Dai ta Bui Tin va ngay ca tuong nguyen cao Ky ma chinh toi cung khong the nao chap nhan hanh tung cua ong khi con la thu tuong doc dien cua che do cu. Co nghia la chung ta chi can nhin vao viec lam cua ho hom nay de xem ho co kha nang va tai thuyet phuc. y chi xay dung tich cua bieu lo duoc tinh yeu nuoc bat vu loi la duoc. Tat ca chung ta deu la nan nhan cua ngu dot nen moi bi dam chim trong cuoc noi chien tuong tan vua qua va roi 1 cuoc thong nhat tuy rang guong ep ,cuong buc nhung da la 1 su thong nhat toan ven lanh tho ,dang le suc manh cua nuoc ta se duoc nhan len gap doi…Nguoi CSVN ho con say men chien thang nen ngu quen qua lau, nguoi thua tran bi tu day cai tao, sua duoi thi dang tiep tuc oan han nghi ngo khong muon hoa giai voi cuu thu da co qua nhieu gian doi va thu doan. Nguoi dan van khac khoai trong cho mong sao co nhung anh hung hao kiet ,anh thu VN thay duoc cai tac hai cua 2 cai quan tinh tren da lam tri tre cho su phat trien dat nuoc, se dung len lam nen lich su gom gop giang son ve 1 moi hoa giai dan toc de cung chung kien tao dat nuoc va chong ngoai xam.
Nuoc My noi chien o cac the ky truoc ma ong BT da ke cho ta nghe,no khong khac gi nhieu so voi cuoc chien Quoc Cong vua qua ma dan ta ganh chiu. truoc day 150 nam nguoi ta da lam duoc chuyen hoa giai song chung hoa binh thi sao cac nguoi lanh dao CSVN lai lanh dam tho o khong ra tay, buoc 1 buoc tien khoi de hanh xu quyen lam chinh tri nghia la te the an bang te the cua minh cho nguoi dan duoc nho. Bai nay toi viet len cai suy nghi cua 1 nguoi dan tam thuong, chu nghia khong gay gon vi khong phai la nguoi co khieu viet van,chi mong nhan gui den voi nhung ban gop y vao trang Web nay se khong con qua man cam hay di ung voi cac nha tri thuc van nhan dang co cai nhin thuc te muon xay dung dat nuoc nhu ong Bui Tin tren day.Dong thoi toi cung muon duoc ban Nguyen hoang Tung va nhung ai con thu cuu se khong con di ung voi xu huong hoa giai dan toc xuyen qua bau cu tu do de co duoc 1 the che da dang thich hop cua van minh the gioi hien nay xet ra khong con la noi e so cho su phan hoa dan toc ma la 1 yeu cau cap rthiet cho 1 VN phu cuong hon bao gio .
Cam on DanChimViet khong bo sot ykien cua quocquoc
Kính gửi Nguyễn Hoàng Tung,
-Đồng gửi Bô Lũ Cà và những Hai Lúa Giả tức “ngụy 2 lúa” để “tường”.
“Văn là Người”, đọc ông tôi thấy ông vẫn còn đầy những hận thù mang trong người qua cái luận điệu Vẹt theo kiểu lí luận VẸM mà chỉ có thứ dân bị ngu hóa mới tin theo. Xem như vậy Đảng vẫn huấn luyện cán bộ theo lối dùi đục chấm mắm tôm. Tôi chả bênh gì Bùi Tín, nhưng những điều ông Bùi Tín nói là một sự thật lịch sử chứ không phải là khen nịnh kiểu Tố Hữu khóc Sít Ta Nin nâng hòn Cộng Sản . Bùi Tín nói không sai về sự kiện nhưng không thich hợp khi vận dụng sự kiện này thanh một thông điệp. Cái mà tôi không đồng ý với Bùi Tín là đã lấy Civil War của Mỹ so với Cuộc Chiến Diệt Chủng mà Bác Và Đảng của ông đã và vẫn đang thực hiện, nhưng tôi không thể phủ nhận giá trị ngòi bút của ông Bùi Tín đã rất ảnh huởng nhiều đến quần chúng nhất là đối với người trong nước, bằng chứng là đã làm ông tức điên cuồng. Rất tiếc ông và những kẻ chiến thắng không biết gì về những suy tư và con người của tuổi trẻ chúng tôi lúc đó. Để hiểu một chút về “tuổi trẻ Ngụy” thời làm “tay sai cho Mỹ”, tôi xin nhắc lại lời bạn tôi là Anh Hùng Nguyễn Ngọc Trụ trước khi bị lôi ra bắn, ngày 24-10-1976 tại Trại Cải Tạo An Dưỡng, đã nói với Tòa Án Quân Sự Khu 7 QĐND rằng, “Súng đạn của Cộng Sản hay của Mỹ đều là hiểm họa của dân tộc Việt Nam, nhưng lúc đó các ông đã buộc chúng tôi không còn cách nào khác hơn là tạm đứng về phía cái “họa nhẹ” để chống cái “họa lớn” của dân tộc là Cộng Sản … “(sẽ gửi Đàn Chim Việt bài viết riêng về người anh hùng này). Tôi không phải là một nhà văn hay một nhà báo, nhưng tôi là một độc giả biết đọc. Trừ một đôi khi bị giả dạng(kiểu Hai Lúa Australia đã bị), “những tên Ngụy” chúng tôi ăn nói lịch sự “thật” chứ không lịch sự “ngụy” như những ai chửi người khác là Ngụy mà khi ngôn thì từ nhớn tới bé chỉ thấy phun ra toàn những ngôn … ngụy. Nếu các ông chửi ai, dù bịa ra tội để chửi, mà chửi có lí luận có logic vẫn có thể thuyết phục được người đọc, còn ngưòi bị chửi sẽ tức điên lên nhưng vẫn phải ngả nón thán phuc. Các ông được trường lớp Cộng Sản huấn luyện về môn chửi rất kỹ, mà chửi như các ông thì chán quá, “rút kinh nghiệm” nghe các đồng chí.
Cam on ban QUOC QUOC da thang than vach mat chi ten nhung ke cuong tin den ngu xuan theo dom an tan…ma che do csvn da dao tao voi gia re mat….
Trịnh Ngữ Ngôn, tác giả của bài thơ Quê Hương Và Chủ Nghĩa, và những bài thơ khác.
Quê Hương và Chủ Nghĩa
(Gửi tuổi trẻ Việt Nam)
Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay,
Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui
Mắt mỏi mòn trông đợi
Những mầm cỏ xanh tươi.
Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi
Tâm tư đau nhức nhối
Cuộc đời vẫn nổi trôi.
Em nhìn về tương lai
Cố giấu tiếng thở dài
Mắt dường như ngấn lệ
Có phải vì khói cay?
Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã.
Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ,
Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân
Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá
Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả
Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố
Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng
Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa
Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay
Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc
Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô
Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống.
Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù.
Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam!
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói
Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,
Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương,
Biết đâu là sự thật
Em tìm thấy con đường.
Tự-Do sẽ nở hoa
Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn
Đốt những đám cỏ khô
Dọn đường cho em đi làm lịch sử.
Trịnh Ngữ Ngôn – Sg
——————————-
Had the leaders of the Communist of Vietnam behaved in a civilized manner like the American then Vietnam would have been much better now. They still to this day enjoy the glory of a so-call victory.I am really sad.