WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cựu tù nhân Điếu Cày kể chuyện

141126003

Nguyễn văn Hải đã ngồi tù trước đây.

Ông cho biết đã bị giam nhiều ngày, tra khảo và đánh đập – và bắt phải khai tên của những người tổ chức chống Trung Quốc, những người vận động các cuộc biểu tình chống Trung quốc và nhà nước Việt Nam.

Nhưng lần này thì khác. Một nhà blogger chính trị, còn được gọi là Điếu Cày, phải đối mặt với một phiên toà xử kín tại thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 10 Tháng Chín 2008.

Tội danh của ông là trốn thuế.

Tuy nhiên, thời điểm ông bị bắt thật đáng ngờ. Điếu Cày bị bắt vào tháng Tư, nhiều ngày trước khi cuộc rước đuốc Olympic đã đi qua Việt-Nam trên đường đến Bắc Kinh.

Tội trốn thuế, theo tổ chức phi chính phủ Human Rights Watch, là một “cái cớ” để giam ông Nguyễn văn Hải không cho ông biểu tình chống Trung Quốc.

“Tôi chẳng sợ,” Nguyễn nói qua một người thông ngôn. “Tôi biết trước những rủi ro.”

Tuyên án: có tội.

Ông bị kết án 21 năm rưỡi tù. Ông cho biết ông đã ở tù sáu năm.

• • •

Sáng thứ Bảy, ông Nguyễn văn Hải, 63 tuổi, ngồi ở một băng ghế trong Công viên Tự Do Sid Goldstein (Freedom Park) ở Westminster.

Nguyễn nói một cách mạch lạc gần như thầm thì về cuộc sống của mình tại Việt Nam – về chuyện chiến đấu cho miền Bắc, về việc mở một cửa hàng điện tử vào năm 1990, và về chuyện chuyển trọng tâm của mình về việc tranh đấu cho nhân quyền ở Việt Nam.

Đã lâu Human Rights Watch lên án Việt Nam là một trong các quốc gia có thành tích tồi tệ nhất thế giới, nói rằng chính phủ “triệt tiêu hầu như tất cả các hình thức bất đồng chính kiến.”

Họ cứ bắt tôi phải nhận tội và họ sẽ đối xử nương tay với tôi”, Nguyễn nói về nhiều vụ giam giữ ông. “Nhưng tôi không làm được. Tôi đã chẳng có làm gì sai. “

• • •

Nguyễn văn Hải sinh ra tại Hải Phòng, miền Bắc Việt Nam, vào năm 1952, hai năm trước khi quân đội cộng sản lấn chiếm, khởi sự cuộc nội chiến 20 năm.

Ông đã phải chịu đựng hai mươi năm tuyên truyền: về nỗi kinh hoàng của chủ nghĩa tư bản và về những người được coi là những người láng giềng kém cỏi ở phương Nam của mình.

“Tất cả mọi thứ bị cấm tiệt,” ông nói. “Không có radio, không có TV, không có giáo dục. Giáo dục của họ chỉ là để loại bỏ chủ nghĩa tư bản.”

Ông cũng phải theo một quy luật mà tất cả các các nam giới đến tuổi phải đi quân dịch.

Từ khi ông18 tuổi cho đến khi Sàigòn sụp đổ vào ngày 30 tháng tư năm 1975, ông tiến quân về phía Nam với các đồng chí của mình.

“Tất cả những gì tôi biết là do họ nói với tôi,” ông kể.

Ngày mà Sài Gòn thất trận, ông Nguyễn bắt đầu nghỉ hai tuần ở Vũng Tàu, một thị trấn khoảng 60 dặm về phía Nam Sàigòn.

“Tôi thấy miền Nam đẹp như thế nào,” ông nói. “Mắt tôi bắt đầu mở ra. Người miền Nam đã có một cuộc sống tốt hơn. “

 

Một hôm, đi lang thang qua chợ ông bỗng nhìn thấy một người phụ nữ trẻ bán hàng ở một sạp trái cây với mẹ cô. Cô 18 tuổi; ông 23. Nguyễn đến bên cô và tự giới thiệu mình.

Cha cô là một đại úy trong lực lượng cảnh sát của thành phố. Hai tuần sau đó, ông đến chơi với cô gái trẻ và gia đình cô, dùng cơm tối với họ, chia sẻ những câu chuyện với họ.

“Họ lo lắng những gì cộng sản sẽ làm đối với họ,” ông cho hay. “Họ rất sợ hãi.”

Nhưng riêng ông, đó là những giây phút tuyệt vời.

“Đó là một thời gian vui sướng trong đời tôi“, Nguyễn nói, mỉm cười. “Tất cả mọi thứ trở nên xinh đẹp.”

 

Nhưng sau đó, điện thoại của ông reo.

Đó là ngày 11 tháng 5, năm 1975, và cấp trên của ông yêu cầu ông ‘làm việc’ cùng họ trong một phòng họp tại trụ sở chính. Ông biết chuyện gì sẽ đến.

“Họ đưa tôi đi,” ông Hải nói. “Họ đưa tôi đi vì tôi đã có liên hệ với con gái của vị Đại úy cảnh sát.”

Trong tù, Nguyễn và bạn tù của ông không được phép ra ngoài, có rất ít để ăn và bị tra tấn.

Sáu tháng sau, Nguyễn đã được thả và sau đó bị đuổi ra khỏi quân đội.

“Tôi đã đi Vũng Tàu,” ông nói. “Nhưng khi đến đó, cô gái đã biến mất. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy một lần nữa.”

• • •

Cuối cùng Nguyễn gặp một người khác và kết hôn khi ông 31. Ông dọn đến Thành phố Hồ Chí Minh, theo học điện tử và mở một cửa tiệm vào đầu năm 1990.

Ở Westminster, tại Đài tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam, Nguyễn mô tả sự căng thẳng chuyện tham gia chính trị của ông vào năm 2000, đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình. Ông và vợ đã ly dị vào năm 2006.

Ông có một người con gái ở Canada, và một trai và một gái vẫn còn ở Việt Nam. Ông đã không gặp được họ kể từ khi ông bị bắt vào năm 2008.

Trong chín tháng qua, kinh nghiệm của ông tại Little Saigon, nơi có con số cư dân người Việt lớn nhất bên ngoài Đông Nam Á, trên nhiều phương diện cũng giống như trải nghiệm của những người đã rời Việt Nam sau khi Sài Gòn thất thủ cách đây 40 năm.

Ông đang sống với bạn bè và cố gắng xây dựng một cuộc sống mới trong khi vẫn giữ kết liên lạc với những gì đang xảy ra trên quê hương của mình.

Ông nói trên các phương tiện truyền thông người Mỹ gốc Việt về tình hình trở quê nhà – cân bằng sự giận dữ chống lại chính quyền Cộng sản với vận động chống lại sự hung hăng của Bắc Kinh ở Biển Đông.

“Tôi không có việc làm,” ông nói. “Nhưng tôi vẫn cố gắng chăm chú vào chuyện nhân quyền tại Việt Nam.”

• • •

Chuyện bắt đầu vào năm 2000, với một trang blog.

Ông Hải đã chứng kiến ​​trong nhiều năm qua sự đói nghèo và áp bức của đồng bào của mình.

“Nếu chúng ta không tranh đấu cho họ,” ông nói, “sẽ không ai khác làm.”

Ông Hải đã viết về những gì ông chứng kiến ở Việt Nam, ông cho biết, để mọi người trên thế giới có thể nhìn thấy các vi phạm của nhà nước Việt Nam.

Ông tham gia cuộc biểu tình và chụp ảnh. Ông nói rằng ông đã nhìn thấy sự tàn bạo của cảnh sát. Ông đã giúp thành lập Hội Nhà Báo Tự do.

Hội đã bắt đầu công việc của họ vào ngày 09 tháng 9, năm 2007. Và sau đó công việc của ông – và mối nguy nan – đã bắt đầu một cách nghiêm trọng.

Hội đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình chống Trung Quốc, trong đó có một cuộc biểu tình ngày 16 tháng 12, 2007, trước Đại sứ quán Trung Quốc. Sau đó, ông Hải xuống đường, trên đường đi bộ về nhà mình, Cảnh sát đã chặn ông lại.

“Tôi đã bị đánh,” ông Hải nói. “Họ xiết cổ tôi cho đến khi tôi ngất đi và quẳng tôi vào một chiếc taxi. Họ đưa tôi đến một văn phòng bắt đầu đánh đập và tra khảo tôi. “

Điều đó đã không ngăn cản được ông ta.

Có những cuộc biểu tình trong suốt tháng Mười Hai và tràn sang năm mới.

“Họ hỏi tôi ai đã tổ chức các cuộc biểu tình,” ông nói. “Cuối cùng, họ nhận ra rằng chính tôi là một trong những người tổ chức.”

Ông bị bắt, theo Human Rights Watch, ít nhất 15 lần vào khoảng tháng Chín năm 2007 và tháng 4 năm 2008, khi thời gian nằm tù dài nhất của ông đã bắt đầu.

“Thật đủ tồi tệ đủ khi chính quyền Việt Nam loại một nhà hoạt động chống Trung Quốc ra khỏi đường phố chỉ vài ngày trước khi ngọn đuốc Olympic đi qua TP Hồ Chí Minh,” bà Elaine Pearson, phó giám đốc khu vực châu Á của Human Rights Watch, cho biết trong một tuyên bố vào thời điểm đó. “Nhưng bỏ tù anh ta trong lúc đó vì một tội danh đáng nghí ngờ là một sự hèn mạt quá mức.”

Ông đã trải qua 2 1/2 năm tù, bị kẹt trong xà lim không có thời gian tập thể dục, bị chuyển từ nhà tù đến nhà tù khác nên ông không thể gặp được người thăm nuôi, phải thực hiện một cuộc tuyệt thực để phản đối chuyện bị giam của mình.

Trong khi đó, cảnh sát nhắm đến mục tiêu gia đình của ông.

“Họ sử dụng tuyên truyền chống lại chúng tôi,” Nguyễn Trí Dũng, con trai 29 tuổi của Nguyễn cho biết, trong một email. “Họ gọi gia đình tôi là những kẻ khủng bố và phản động. Hàng xóm xa lánh chúng tôi. Nhiều người nguyền rủa mẹ tôi. … Những gì họ làm thật đáng kinh tởm. “

Tháng 10 năm 2010, lính hộ tống ông Hải đến cửa của nhà tù.

“Tôi nằm tù xong thời hạn của tôi và đã bước ra khỏi nhà tù,” Nguyễn nói.

“Tại cửa trại giam, tôi đã bị bắt một lần nữa.”

Ông bị buộc tội trốn thuế – một lần nữa – và, vào năm 2012, bị kết án 12 năm tù và 5 năm quản chế.

Các quan chức Mỹ, kể cả Bộ trưởng Ngoại giao Hillary Clinton khi đó và Tổng thống Barack Obama, người đã tranh đấu cho ông.

“Chúng tôi lo ngại về những hạn chế về quyền tự do ngôn luận và phiên tòa sắp tới của những người sáng lập cái gọi là Hội Nhà báo Tự Do,” bà Clinton cho biết trong năm 2011 trong chuyến thăm Việt Nam.

Ông Hải nói Đảng viên Cộng sản tiếp tục dời ông từ trại giam này đến trại giam khác, vì vậy gia đình ông không thể tìm thấy ông. Ông kể lại: họ đã đánh đập ông và bắt ông nhận tội hoạt động phi pháp,.

Ông tiếp tục những cuộc tuyệt thực của ông, thậm chí phải vào nhà thương một lần.

Rồi một ngày kia, ông được trả tự do – đại loại là như vậy!

Ngày 21 tháng 10, ngay sau khi Mỹ nới lỏng lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam, cai tù đưa ông ra khỏi nhà tù lên vào một xe buýt.

“Tôi đã được đưa thẳng đến sân bay,” ông Hải nói. “Tôi đã được đưa lên một chiếc máy bay và gửi đi Hoa Kỳ. Tôi đã không có sự lựa chọn.”

Ông đã hạ cánh tại Mỹ, đã được cấp quy chế tị nạn của chính phủ Mỹ, và chuyển đến Westminster để bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Ông Hải vẫn chưa được gặp lại những người thân trong gia đình mình ở Việt Nam.

“Họ sẽ không cho phép tôi,” ông nói.

Nguyên bản tiếng Anh Ocregister.com

Nguyễn Khoa Thái Anh chuyển ngữ

12 Phản hồi cho “Cựu tù nhân Điếu Cày kể chuyện”

  1. Dân quèn says:

    Từ hình ảnh thoát Cộng của những người như Bùi Tín , Cù Huy hà Vũ , Điếu cày người Việt VNCH đón nhận họ với nhiều tâm trạng khác nhau , không ít nhiều mang lại khó khăn cho họ trong những buổi tiếp xúc được gọi là truyền thông chống Cộng .

    Đồng cảm có ,nghi ngờ có , chống đối có xen lẫn một chút như ganh tị ! Đôi khi có cả cái tính chất như ép buộc của kẻ mạnh với người yếu thật chẳng giống ai ( yếu vì họ từng là Cộng Sản ) .

    Sự lầm lẫn tai hại nhất phát xuất từ quan điểm sai lầm cố hữu , chỉ có tự do dân chủ mới thắng được CS ? Có đúng vậy không ….!

    Dùng quân sự để tiêu diệt Cộng sản là việc cả thế giới tự do không chấp nhận vì nó dẫn đến chiến tranh thế giới lần thứ ba . Khi biết rằng ý thức dân chủ không có môi trường phát triển trong xã hội CS , có người đã cho rằng cỉ có tôn giáo , niềm tin từ những đức tin mới là vũ khí duy nhất chiến thắng CS ! Hình như cả ông Diệm và ông Nhu đã chọn con đường này khi đương đầu với CSVN . Thực tế quân sự và tôn giáo đều bất lực trước CS .

    CS có thể hy sinh đến người Việt CS cuối cùng trong chien tranh và vô hiệu hoá , quốc doanh hoá tôn giáo .

    Như vậy , cái gì đã khiến cho Đông Âu và LX sụp đổ ? Khi hiểu được vấn đề này , người Việt Cờ Vàng may ra mới ngộ được muốn chống Cộng phải làm gì cho có hiệu quả . Phải biết trân quý những con người như Bùi Tín , Nguyễn chí Thiện , Cù huy hà Vũ hay Điếu Cày ….vv….!

    Đôi khi bị ở thế trá hàng vẫn phải chấp nhận vì phong trào vận động thức tỉnh CS là chính . Một hai hạt sạn nào trà trộn nào sá gì .

    Nói như tế này để chúng ta thấy được , CS chỉ có thể đổ vỡ từ bên trong lòng Đảng khi đã tiến lên lãnh đạo cai trị . Ngọn cờ tự do và dân chủ không thể chiến thắng CS , chỉ có ý thức tự do dân chủ kết hợp cùng tranh giành quyền uy và tiền bạc của các lãnh tụ CS mới làm cho một chế độ CS sụp đổ .

    Do đó đúng ra người Việt hải ngoại VNCH phải giúp người Việt trong nước bằng cách nào bớt đau khổ do CS cai trị , vẫn hơn tuyên bố tiêu diệt CS đến điểm tận cùng .

  2. tonydo says:

    Xin mượn hai câu mở đầu trong bài thơ “Ngổn Ngang Sự Đời” của đàn anh Vạn Ngàn để vào thư thú hai gửi bạn Điếu Cày:
    (Sự đời qủa thật ngổn ngang
    Anh vàng anh đỏ đều sang Hoa Kỳ) (hết trích)

    Dân ta đơn giản. Cái gì cũng luộc, khá thì chấm nước mắm Vạn Vân, nghèo thì hoà muối với nước lạnh cũng đằm miệng đưa cơm.
    Trắng thì trắng tuyền, đen phải đen ngòm, không có màu ngà ngà ở giữa. Đó là văn hoá Việt, với bốn nghìn năm chống chọi với người anh em khổng lồ phương bắc, chẳng có thời gian ngơi nghỉ để tô son điểm phấn.

    Nói là nói thật lòng. Cãi thì phải phồng mang, trợn mắt đến cùng. Ai đời qua tá túc, làm quen trong xóm người ta lại oang oang 30/4 là ngày Thống Nhất. Tiến Sỹ Soọc Bôn đấy nhá! Ngu mấy cũng phải hiểu cái thê thảm, cái đau thương của người mất con, kẻ mất chồng, tay trắng lao ra biển cả mênh mông, vô định, trên con tàu đầy nước mặn và nước mắt, chật ních người.

    Người Việt Nam Cộng Hòa, tính đến 75 khôn hơn con cháu bác đảng nhiều lần, khỏi cãi. Qua đây gần nửa thế kỷ, họ càng khôn hơn.
    Thế mà bạn còn nhảy cẫng lên, thay vì nói thật là Việt Cộng muốn em tù tới chết nên em phải nhờ Mỹ giải phóng sang đây, qúi đàn anh, đàn chị qua trước, học rông, hiểu nhiều, xin chỉ bảo, bạn lại la ỏm tỏi là qua để tranh đấu cho ngày về của tôi và….của qúi vị.

    Còn nhớ, một trong năm điều bác Hồ dạy thiếu nhi là: Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm.
    Anh em mình không hơn ai nên khỏi phải lo chuyện khiêm tốn.
    Dũng cảm thì chúng ta đã chẳng cầm AK-47 xông về phía trước đó sao.

    Tuy nhiên, cái thật thà mới là cái khó để sống trong xóm Cờ Vàng. Như đã nói, hàng xóm toàn loại học hành đâu ra đó. Họ hiểu rộng nên mình phải thật thà học hỏi thêm chút nào hay chút đó.

    Khôn cho người ta rái, dại cho người ta thương, dở dở ương ương chỉ tổ cho người ta ghét. Nói thật với Điếu Cày, cái này thì mình tương đối khá, mấy bác Cộng Hòa khoái nói chuyện với mình. Còn khi bà cụ mình mất tại Việt Nam thì các đồng chí bí thư, hội phụ nữ..v.v. cũng quây quanh mình chia buồn, an ủi.

    Hoa Kỳ được ví như cái “Melting pot”, không lâu nữa, đỏ với vàng sẽ quyện vào nhau. Và vì Vàng nhiều hơn, theo phép phối màu, màu mới có lẽ là Cam.

    Hai màu sáng và dễ nhận nhất là Đỏ và Vàng. Những bảng trên đường phố nói lên điều đó.
    Tuy nhiên, dân ta hình như ngán cả hai màu này. Có lẽ đã đến lúc trộn nó lại thành màu Cam mà lại hay cho đất nước, quê hương.
    Cũng vẫn sáng tươi, dễ nhận, nhưng không Đỏ, không Vàng.
    Giữ sức khỏe nghe Điếu Cày.

  3. tonydo says:

    Gửi bạn Điếu Cày-Nguyễn Văn Hải.
    Mình vác K-44 tới Quảng Bình thì bỏ lại cho các chị du kích bắn Con Ma, Thần Sấm, đi B-dài, mấy năm sau bạn mới đủ tuổi cầm súng vô giải phóng miền Nam.

    Mình cải tạo lao động trên đất mỏ, bạn lang thang bến phà Bính, cũng gần nhau. Cả hai chúng mình cùng được đế quốc Mỹ cưu mang. Đầu mình một nửa là Ngụy, bạn gái Điếu Cày cũng con phản động. Bạn nối tiếng, mình già cả không ai chấp. Vì thế, phải tới hôm nay, sau cả năm suy nghĩ nát óc, mới dám viết thư này cho bạn.

    Nếu bạn cho rằng mình vô danh tiểu tốt, vô tổ quốc…muốn ké bạn kiếm hơi thì mình xin lỗi. Còn bạn cho mình là người đồng cảnh, đồng hương, đồng kéo điếu cày hút thuốc lào Tiên Lãng thì xin có vài hàng tâm sự, chia sẻ của người đi trước với kẻ đến sau.

    Thành phố Westminster, Little Saigon mà bạn đang cư ngụ là nơi hội tụ của tất cả những tay giỏi giang, thông minh nhất của phía Việt Nam Cộng Hoà. Mình từng sống ở Thăng Long thành cả chục năm, đầu đường xó chợ, láu cá ra mặt, lại thêm giọng tiếng Anh tương đối chuẩn của một anh già thất thập “từ vựng thì nói trước quên sau, vì qua đây đã 30 tuổi “.

    Nhưng mỗi lần mình tới Cali, tiếp xúc với đàn anh Nguyễn Hữu Chánh, Liên Thành, Ngô Kỷ, Lý Tống, Dương Đại Hải, Đào Minh Quân, Phan Kỳ Nhơn và đàn chị Trần Thanh Hiền, Trần Diệu Chi là mình hiểu rõ, người như Điếu Cày và Tonydo chẳng là cái thá gì với những vị trên.

    Ngay đến đàn anh Nguyễn Chí Thiện, khi còn tại thế cũng “đành nhắm mắt đưa chân để cho con tạo nó xoay vần cò cưa”.

    Thượng Đế đã an bài số phận anh em mình dưới màu cờ Đỏ. Chúng ta, trong đó có cả nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Lê Diễn Đức..v.v. đang phải sống trong xóm cờ Vàng. Oái oăm cuộc đời quả là muôn hình vạn trạng, không lường trước được.

    Lần mình nghe Lê Diễn Đức nói tiếng Ba Lan, tiếng Nga và tất nhiên tiếng Anh nữa, mình mừng ra mặt. Kiếm được nhân tài cùng cảnh rồi!
    Nghe Mạc Việt Hồng trả lời trên đài BBC, lại một lần hy vọng. Tương lai đất nước nhờ những người trẻ tài ba như hai vị này.

    Nhưng cho đến nay, ngoài những hình ảnh trên Đàn Chim Việt Info, RFA, Radio Free Asia, Houston, Texas, Lê Diễn Đức, người chắc cùng tuổi Điếu Cày, cũng đành tắt tiếng.

    Xin lỗi Điếu Cày, bà xã thiếu bó hành ta, mình phải chạy ra chợ mua gấp. Hẹn thư sau.
    Chúc sức khỏe bạn.

    • VẠN NGÀN says:

      NGỔN NGANG SỰ ĐỜI

      Sự đời quả thật ngổn ngang
      Anh vàng anh đỏ đều sang Hoa Kỳ
      Anh vàng đi trước từ khi
      Bảy lăm sụp đổ còn gì nữa đâu

      Tiếp liền anh đỏ đi sau
      Miền Nam vô đến đã hầu ngẩn ngơ
      Giống như Dương Thị Thu Hương
      Thiên Đường Mù mịt tìm đường tháo lui

      Bây giờ thế hệ mới rồi
      Bao em thái tử đỏ hồi này qua
      Chỉ trừ bao nỗi xót xa
      Điếu Cày, Cù Vũ cũng là ở đây

      Nên thôi đất nước thế này
      Toàn nòi xuất khẩu biết ngày nào sang
      Cờ xanh cờ đỏ cờ vàng
      Giống y bát quái ngổn ngang trận đồ

      Thật là nước Mỹ tay cao
      Nó như cái phễu hút vào mọi nơi
      Lênin quả thật hố rồi
      Thấy toàn đêm trước sáng ngời là đây

      Ai ngờ tư bản phây phây
      Thị trường mở rộng tháng ngày thoi đưa
      Quả là ông Mác bứa bừa
      Từng coi tư bản đào mồ tự chôn

      BẠT NGÀN
      (26/7/15)

  4. Ông Ba says:

    “Sois belle et tais toi” là tiếng Tây ( còn tiếng Mỹ kêu bằng Be beautiful but shut up; tiếng Ta thì kêu bằng Hãy cứ đẹp đi và im miệng dùm cho) là một bộ phim cũ rồi do anh Alain Delon và chị Mylène Demongeot đóng. Chị này hồi ấy trẻ và đẹp tui khoái không thua gì chị B.B. Tại vì cái vai nữ hay nói nhiều quá (bi giờ kêu bằng xí xọn) nên đạo diễn bèn cho một nhân vật khác trong phim phán cái câu lấy làm tiêu đề cho cuốn phim.
    Tui có ý định tặng anh Hải và mấy anh chị cùng cảnh ngộ câu chuyện không đầu không đuôi trên.

  5. TIẾU NGÀN says:

    ĐỊNH MỆNH ĐIẾU CÀY

    Anh từ trong ấy đi ra
    Từ trong “quần chúng” có mà khác chi
    Gặp cơn binh lửa li bì
    Chiến tranh nhập ngũ cũng y mọi người !

    Đạn bom rồi cũng phải lùi
    Hòa bình lập lại anh vào Miền Nam
    Thương yêu con gái “ngụy quân”
    “Lập trường chính trị” liệu chừng đó anh !

    Công an theo dõi đành rành
    Tuy là bộ đội dễ anh yên nào
    Khiến thành định mệnh lao đao
    Quân hàm lột sạch sa vào bơ vơ !

    Bổng dưng Trung Quốc trở cờ
    Khiến tình đồng chí trơ vơ bao ngày
    Biển Đông dậy sóng xạt xài
    Anh đi phản đối lai rai vào tù !

    Hai mốt năm ngỡ âm u
    Bổng nhiên có Mỹ lù lù cứu ra
    Tưởng rằng phận bạc xót xa
    Nào ngờ bổng chốc được ra nước ngoài !

    Quả là định mệnh Điếu Cày
    Từ anh tù rục hóa người tự do
    Nay anh là Hải Nguyễn Văn
    Tên theo lối Mỹ hỏi rằng vui không !

    Thật là con tạo đa đoan
    Cho dư bầm dập mới toan lên đời
    Nhân quyền đúng kiểu Điếu Cày
    Nhờ Trời run rủi đâu hoài kỳ công !

    TẾU NGÀN
    (25/7/15)

  6. quandannambo says:

    ( Trích )
    Tặng Hải Cụt.
    Kễ-lễ ba-sàm rõ dỡ hơi.
    Hay gì những chuyện chuột và dơi.
    Điếu cày liềm búa, đồ ôn-dich.
    Điếu bát sao vàng, thứ mắc toi.
    Cơm Hán dính răng đừng khoe mẽ.
    Tiền Ngô chặt túi chớ hoang lời.
    Một người, chín ngợm trông mà gớm
    Một lủ giun, sâu của giống nòi.
    Chí Phèo Nguyển-văn-Lợi

  7. quandannambo says:

    chào anh hải-cụt
    *
    trông anh vẫn khõe nhẫy
    sức khỏe của ông vủ-béo và chị thanh-thủy thế nào
    ba người vẫn hợp ý nhau đấy chứ
    *
    ôi dào
    kễ lễ mãi cũng mõi mồm ông ạ
    tôi phục ông thật
    nói dối nhiều như thế

    trông ông vẫn tươi tắn và tự nhiên như người hà lội
    ông quã là có tài
    *
    thôi
    có vài hàng hõi thăm ông
    nếu
    có quà tặng là cà chua trứng thối
    thì
    ông nhận in ít thôi nhé
    *
    đừng có ham hố mà gom cho đẫy vào
    tuổi già sức yếu
    làm sao ông khuân hết về nhà cho đươc
    loại quà ấy
    thì
    thiên hạ có hàng núi
    đừng sợ thiếu
    *
    chào
    đàn két đàn két đại đàn két
    thành lông thành lông đại thành lông*

  8. bên lể says:

    Cố gắn lên ,”NUGYEN”.You are half way there.
    Nữa đường rổi , nửa đường nừabạn có dạng làm Giám Đốc “Sinnh Bắc Từ Nam”đó.
    you’re good “NUGYEN”

  9. TBA says:

    Khâm phục con người Nguyễn Văn Hải, Điếu Cày. Anh đúng là người hùng, rất hiền nhưng rất can đảm không lùi bước trước bạo quyền.

  10. triết lý gia 0001 says:

    Cho tôi được góp ý…..một cách thẳng thắn dể hiểu…..rất bình dân. ” thà là có một kẻ thù khôn ngoan hơn là có một người bạn ngu..dốt”… châm ngôn này đã có từ lâu,tôi thích kẻ thù là việt-cộng vì họ rỏ ràng là kẻ thù,tôi thích cờ vàng chống cộng vì họ chống cộng rỏ ràng.Tôi không thích thành phần thứ 3,tức là bên Việt-cộng hay bên Quốc-gia điều có cái sai cái đúng tôi không đứng bên nào hết,tôi đứng khoảng giữa cho riêng tôi???!!!!!! Và kết quả là không giống ai,bên Việt-cộng hay bên Quốc-gia họ điều dùng thành phần thứ 3 theo kiểu dùng rồi bỏ,bởi vậy thành phần này như ma-quỷ khóc về….đêm……họ luôn than thân trách phận,là bị vắt chanh bỏ võ,dể hiểu,vì ai họ cũng theo và không theo ai!!!!!. Cũng như buôn bán vậy,người ta chỉ nuông chìu bạn hàng ruột của mình dĩ nhiên……..còn khách qua đường hay vãng lai thì làm sao được như khách VIP rỏ ràng.THeo tôi trong tình huống này người Mỹ đang dùng thành phần thứ 3…..trong một thời gian nào đó,dùng rồi bỏ nên hiểu theo nghĩ như vậy,vì thành phần này….không giống ai. Thật vậy,nếu Việt-cộng không bán nước theo kiểu “hội nghị thành đô”…..không tuân thủ 16 chữ vàng và 4 tốt do tàu-cộng đề ra thì tàu-cộng làm gì có…..cửa để đến Việt-nam!!!!…..cho nên muốn diệt tàu-cộng thì phải diệt Việt-cộng trước rỏ ràng….._____ không ai dại gì đi chống tàu-cộng mà nhè cái thằng bán nước là Việt-cộng mà đi kêu gào,thì không khác nào đưa mặt cho nó đấm….đá.Cũng như chống ăn trộm thì phải kêu cảnh-sát không ai dại gì chống ăn trộm mà lại đi kêu đồng bọn của ăn trộm…..vậy thì không khác nào đưa mặt cho ăn trộm đánh!!!.____cho nên tui cho là chống kiểu này là chống vô duyên….tệ.Rỏ ràng.Cũng như hiện tại chế độ VN là độc tài cai-trị và tham nhũng,tham ô,đã là độc tài một đãng,mà kêu gọi tự do báo chí,thì làm sao độc tài? làm sao tham nhũng? có kêu gọi đến tết Ma-rốc cũng không bao giờ được.Thay vì kêu gọi tự do báo chí thì nên theo tình hình chung là đấu tranh cho dân chủ nhân quyền lật đổ chế độ Việt-cộng tạo ra phổ thông đầu phiếu,lập tức chúng ta sẽ có mọi tự do,trong đó có tự do báo chí…….Tóm lại diệt Việt-cộng lật đổ chế độ Việt-cộng tạo ra dân chủ phổ thông đầu phiếu thì lập tức,tụi tàu-cộng sẽ bị đuổi ra khỏi nước VN và lập tức sẽ có mọi quyền tự do. Đấu tranh là đấu tranh từ cái gốc….!!!!!….chứ nhè cái ngọn mà đấu tranh thì muôn đời không bao giờ thành công.Tại sao việt-cộng khoái thành phần thứ 3 chống họ,vì thành phần này đấu tranh kiểu cải-lương,dở hơi,đấu tranh từ cái ngọn,dĩ nhiên không làm gì được họ,và họ có sợ đâu,họ cho ra khỏi nước rồi xong,vì ra nước ngoài thành phần thứ 3 không làm nên trò trống gì,đã vậy còn phá bỉnh tiếp những người cờ vàng,vì bởi lẻ thành phần thứ 3 họ không theo ai ngoài chính họ.Diệt chế độ Việt-cộng là sẽ có tất cả mọi cái……..tự do,đơn giản là vậy……có gì đâu khó hiểu mà phải vẽ vời tùm lum..nay kính.

    • camtexas says:

      ” triết lý gia 0001 says:”
      Phãi nói thẳng như vậy ,tức là phải dứt khoát theo cờ Đỏ CSVN độc tài hay theo cờ vàng dân chủ.,chơ không “trong nước thì dứng dưới lá cờ đãng để đấu tranh dân chủ” (cuôi) đẻ tìm hộ chiếu “mã qui” nhưng khi qua Mỹ lại không đứng trong hàng ngũ dân chủ đấu tranh vói VC trong nước ,tức cờ vàng mà mè nheo ,muốn làm cha hay làm thầy ,hay vẫn mang tính “anh hùng ” VC dốt đít thủa nào,làm đàn bò trên trường sơn ,làm đàn bò về thành phố .Nghĩa là cs vẫn là cs,vẫn “bok hồ ” vẫn đãng quan vinh ” “vẫn VN canh cho thế giới ngũ” nghĩa là vẫn thích làm “ông trạng Phét” (ta con ông trạng ,cháu ong nghr/nói dóc trên trơi dưới đất nghe
      Đầu óc xơ cúng như vậy thì sao “ra hãi ngoại đẻ dạy dổ dân hãi ngoại về dân chủ (báo chí) đẻ phối hợp trong và ngoài ăn rập khuôn …ŨNG HỘ ĐÃNG QUANG VINH
      Cho nen thành phần này ,như thanh thủy cù vủ điếu cày ,lê diễn đức (balan qua đinh cu tại Mỹ theo bầy đàn ,như cá hồi tụ lại trong mùa nước..) sẻ chĩ là và vẫn là cờ đỏ >VC cho đi ,nếu thuyết phục được TNCS ,”làm cha được TNCS ,và xóa được cờ vàng thì tốt ,nếu không thì coi như được trã công cho họ …Nuôi quân 3 năm ,dùng 01 giờ , Nếu quân chết có quân khác thay thế…
      Ôi “gà tây ,wisky tràn mứa…Ngũ say một giấc chiêm bao .sực tính (bổng nghe )…cờ đỏ lao xao trong đầu !”
      Tôi là người vô tổ quốc ,không đỏ không vàng ,vì cờ đỏ không là cờ tổ quốc ,cờ vàng là cờ tay nguy tay sai bán nước (ai nói vậy hè?)
      (cam)

Leave a Reply to quandannambo