WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Làn sóng sám hối về Cách mạng Văn hóa ở TQ

Các nhóm Hồng vệ binh Trung Quốc xuống đường trong Cách mạng Văn hóa - Ảnh: AFP

Các nhóm Hồng vệ binh Trung Quốc xuống đường trong Cách mạng Văn hóa – Ảnh: AFP

Nhằm nhắc nhở thế hệ trẻ không được quên bài học lịch sử, nhiều cựu Hồng vệ binh ở Trung Quốc đã công khai xin lỗi về thời kỳ Cách mạng Văn hóa (1966 – 1976).

Vào một buổi sáng tháng 10.2013, Trần Tiểu Lỗ, con trai út của Nguyên soái Trung Quốc Trần Nghị, tổ chức cuộc gặp gỡ với 8 giáo viên và 14 bạn học cũ. Không giống những buổi họp lớp thường tràn ngập niềm vui pha lẫn cảm xúc bồi hồi về những ngày tháng xưa, cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí u sầu và ảm đạm. Đó là cuộc gặp của sự ăn năn và tha thứ.

Nước mắt Hồng vệ binh

Với tư cách Chủ tịch Hội Cựu học sinh giai đoạn 1966 -1968 tại Trường trung học Bắc Kinh số 8, Trần Tiểu Lỗ (67 tuổi) đứng dậy, cúi đầu và đại diện cho các học sinh nói lời xin lỗi vì làm nhục và đánh đập thầy cô giáo trong thời Cách mạng Văn hóa. Các cựu học sinh khác cũng làm theo Trần. Những lời nói hối hận hòa lẫn với ngôn từ an ủi và nước mắt tuôn tràn trên các khuôn mặt. Theo tờ China Daily, trước khi tổ chức cuộc gặp, Trần đã đăng tải lời xin lỗi trên trang blog của nhóm cựu học sinh vì “trách nhiệm trực tiếp trong việc lên án và đưa nhiều người đến trại cải tạo”. Theo ông Trần, lời xin lỗi tận đáy lòng của ông với các thầy cô và bạn cũ “dù muộn nhưng cần thiết”.

Ngày 8.8.1966, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Mao Trạch Đông quyết định phát động cuộc Cách mạng Văn hóa (tên gọi chính thức là Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản), một phong trào trên toàn quốc đã mang lại khổ đau về tinh thần và thể xác cho hàng triệu người. Là con trai của Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Trần Nghị, Trần Tiểu Lỗ từng làm Chủ tịch Ủy ban Cách mạng của Trường trung học Bắc Kinh số 8, ngôi trường dành cho con cái của các lãnh đạo cao cấp.

Phong trào tại trường của Trần đã khiến hai giáo viên tự tử và một người bị tàn tật. Trần Tiểu Lỗ kể rằng do sợ bị quy kết phản cách mạng, ông đã “tích cực tham gia” trong giai đoạn đầu và “không đủ can đảm để dừng những hành động phi nhân” khi mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. “Đó là khoảng thời gian khủng khiếp. Lời xin lỗi chính thức của tôi đến quá muộn nhưng đó là điều tôi phải làm vì sự thanh thản tâm hồn, sự phát triển của xã hội và tương lai đất nước”, tờ China Daily dẫn lời ông Trần.

Trần Tiểu Lỗ không phải là Hồng vệ binh duy nhất bày tỏ sự ăn năn về thời Cách mạng Văn hóa mặc dù thân thế ông bảo chứng cho sự quan tâm của truyền thông nhà nước ở Trung Quốc. Vào tháng 6, Lưu Bá Cần, cựu quan chức văn hóa ở thành phố Tế Nam thuộc tỉnh Sơn Đông, châm ngòi cho một cuộc tranh luận gay gắt về Cách mạng Văn hóa trên internet khi công khai xin lỗi về vụ vây ráp nhà một người bạn học vào năm 1966. Việc bị cuốn đi bởi không khí Cách mạng Văn hóa không thể biện hộ cho “các hành động xấu xa” mà tôi là “một cá nhân chịu trách nhiệm”, Lưu viết trên tạp chí Viêm Hoàng Xuân Thu. Một tháng sau, một cựu Hồng vệ binh khác tên Trương Hồng Binh (67 tuổi) công khai bày tỏ sự ăn năn về cái chết của mẹ mình, người bị xử bắn vì nói xấu Mao Trạch Đông ở nhà. Chính Trương cùng cha mình đã tố cáo việc này với nhà chức trách. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình”, Trương nói.

Đánh giá lại Cách mạng Văn hóa

Tranh cãi về việc xét lại toàn diện Cách mạng Văn hóa cũng được xới lại vào tháng 4, khi một cụ già họ Khâu ngoài 80 tuổi bị tòa án ở tỉnh Chiết Giang kết án 3 năm rưỡi tù giam vì tội giết một bác sĩ năm 1967. Khi cáo trạng được đưa ra vào thập niên 1980, Khâu đã bỏ trốn và mới bị bắt hồi năm ngoái. Vụ xử án làm dấy lên các phản ứng trái chiều tại Trung Quốc. “Việc quy trách nhiệm cho các cá nhân trong giai đoạn khi hệ thống pháp lý gần như không hiện hữu là không đúng. Cả thủ phạm và nạn nhân đã bị hy sinh bởi các phe phái chính trị trong thời kỳ đó”, ông Vương Thuận An, Trưởng khoa Tội phạm học thuộc Đại học Khoa học Chính trị và Luật pháp Trung Quốc nói với tờ Hoàn Cầu thời báo.

Vào năm 1981, đảng Cộng sản Trung Quốc chính thức công nhận Cách mạng Văn hóa là một sai lầm, một thời kỳ “hỗn loạn đặt ra thử thách cam go với đảng, nhà nước và nhân dân Trung Quốc”. Dù thừa nhận trách nhiệm của Mao Trạch Đông, Đảng Cộng sản Trung Quốc cho rằng phong trào “bị thao túng bởi những bè lũ phản cách mạng Lâm Bưu và Giang Thanh”. Tuy nhiên, nhà chức trách Trung Quốc vẫn chưa đưa ra kết luận cặn kẽ và thấu đáo về phong trào và hiếm khi có các phát biểu chính thức về thời kỳ này, theo tờ Hoàn Cầu thời báo.

Dẫu vậy, trong cuộc họp báo cuối cùng trước khi về hưu vào tháng 3 năm ngoái, nguyên Thủ tướng Ôn Gia Bảo cảnh báo những ảnh hưởng còn sót lại của Cách mạng Văn hóa vẫn hiện hữu và các bi kịch lịch sử tương tự có thể tái diễn nếu đất nước không hướng đến cải cách chính trị. Phát biểu của ông Ôn Gia Bảo được cho là ám chỉ đến những nỗ lực khôi phục “văn hóa đỏ” của cựu Bí thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai, người vừa bị tuyên án chung thân hồi cuối tháng 9 về tội nhận hối lộ, biển thủ công quỹ và lạm quyền. Theo ông Lưu Sơn Ưng, nhà nghiên cứu chính trị tại Viện Khoa học xã hội Trung Quốc, sự đồng thuận về Cách mạng Văn hóa mà các lãnh đạo Trung Quốc đạt được từ thập niên 1980 vẫn được áp dụng đến nay. Lịch sử, nếu được ghi lại một cách trung thực, sẽ luôn có tác dụng như bài học răn đe, tờ China Daily dẫn lời Lưu.

Sơn Duân (Thanhnien.com)

Tags:

10 Phản hồi cho “Làn sóng sám hối về Cách mạng Văn hóa ở TQ”

  1. quang phan says:

    Nghĩ về chữ hiếu

    Sơn Diệu Mai

    Vào đầu thập kỷ 60 thế kỷ trước, XX, Mao trạch Đông đưa cả nước Trung Hoa vào cuộc phiêu lưu Đại nhảy vọt, dẫn đến nạn đói khủng khiếp, giết chết từ 35 đến 55 triệu người (theo ông Lý Chí Tuỵ là 43 triệu). Khoảng giữa thập kỷ, để dập xoá tội ác của mình và tấn công các đối thủ, Mao quyết định mở cuộc thanh trừng dưới chiêu bài Cách mạng văn hoá. Thanh thiếu niên được tổ chức thành các đội Hồng vệ binh. Đám thanh thiếu niên này được phép đốt sách, đánh đập các giáo sư, đốt phá chùa chiền và hương miếu thờ tổ tiên. Họ được quyền chà nát tất thảy dưới chân mình và chỉ tôn trọng duy nhất “ông vua Mao yêu dấu”.

    Trong đám Hồng vệ binh đó có một cậu tên là Zhang Hongbinh, 11 tuổi, tự nguyện đổi tên thành Zhang Garde-Rouge. Lúc đó, cha Zhang bị kết tội vì ông ta là giám đốc một cơ quan y tế, đám Hồng vệ binh bắt ông ta chịu 18 cuộc đấu tố, chửi rủa, bắt ông ta đội trên đầu cái mũ có tai lừa ghi dòng chữ: “Con chó liếm đít”. Trong một cuộc đấu tố, vợ ông ta, nữ y tá Fang Zhongmou trèo lên bục để bảo vệ chồng, nhưng chính Zhang, con trai họ, đứng trong đội Hồng vệ binh lại chửi mẹ một cách điên cuồng để bảo vệ “cách mạng”.

    Năm 1968, đến lượt mẹ Zhang trở thành cái đích bắn phá của quyền lực. Fang Zhongmou là con gái của một địa chủ, bị hành quyết năm 1951. Để chuộc tội có gốc rễ tư sản, chị phải rời thành phố về trại cải tạo hai năm, làm công việc quét dọn chuồng xí. Zhang thấy hình phạt đó vô cùng xứng đáng. Trước mắt cậu, mẹ không còn là mẹ mà chỉ còn là kẻ thù giai cấp.

    Tháng giêng năm 1970, Fang Zhongmou hết hạn cải tạo, được phép trở về gia đình. Cuộc xum họp không dài lâu bởi trong khi cha con Zhang còn tôn trọng Mao thì mẹ cậu, ngược lại, hoàn toàn bị bẻ gẫy vì nỗi thống khổ. Không chỉ những nhục nhã, khốn cùng mà vợ chồng chị phải chịu, đứa con gái đầu của chị đã bị chết đột ngột trên quảng trường Thiên An Môn, trong một buổi lễ tôn xưng Mao. Một chiều tháng Hai, chị hét lên: “Mao đã huỷ diệt gia đình tôi. Tại sao tôi phải tôn kính ông ta? Nếu ông ta muốn cho dân tộc hạnh phúc, ông ta phải từ chức”. Trong nỗi tuyệt vọng và đau đớn, chị đã xé tấm chân dung Mao treo trên tường và ném vào lửa. Hai cha con Zhang sửng sốt: Đó là một hành vi phạm thượng. Zhang nhẩy bổ đến, hét: “Đồ phản bội, tao sẽ đập nát cái đầu chó của mày”. Cậu ta xông đến đấm mẹ, dập mẹ xuống đất rồi bắt đầu đánh mẹ với chiếc gậy mà chính cha cậu ta chìa cho con. Sau đó, Zhang trói mẹ vào một chiếc ghế. Cha Zhang tuyên bố: “Tao sẽ đi tố cáo nó”. Ông ta đi. Nhưng Zhang nghi ngờ sự trung thực của cha. Vậy thì, cậu ta phải đích thân hành động.

    Zhang viết một lá thư tố cáo mẹ, đề nghị nhà nước phải xét xử và hành quyết Fang Zhongmou nhân danh nền chuyên chế vô sản. Rồi cậu ta mang lá thư ấy đến nhà một sĩ quan trong khu. Sau đó, cha Zhang ly hôn để tránh tiếng xấu xa, Zhang vô cùng sung sướng vì mẹ cậu ta, kẻ thù nhân dân đã bị hành quyết. Cậu ta được nêu lên làm gương sáng cho thanh thiếu niên trong khu vực.

    Năm tháng trôi qua, đứa trẻ 11 tuổi năm ấy giờ đã 58 tuổi, luật sư, khá thành đạt. Song le, người ta gọi ông ta là “đứa con tội phạm”. Họ hàng nhổ nước bọt khi ông ta đi qua. Zhang Hongbinh bắt đầu nghi ngờ mình: Ông ta là bậc anh hùng hay là con quỷ?

    Bây giờ, để chuộc lại tội lỗi của mình, Zhang Hongbinh mở một Blog trong đó ông ta kể lại câu chuyện này. Một số người trách ông ta làm nhơ bẩn ký ức nước cộng hoà nhân dân. Tuy nhiên, chính phủ Trung quốc không dám ngăn cấm. Zhang tuyên bố: “Chẳng quan trọng gì những lời doạ nạt. Tôi đã chết một lần rồi, cái ngày mà tôi giết mẹ tôi.”

  2. motnhaVietNam@com says:

    Có ai ở ngoài nước còn bản văn về Hiệp Định Paris 1972 hãy đưa lên Internet cho tất cả bà con Việt Nam trong nước đọc để hiểu.

    Hãy xúc tiến mau lẹ giữa người Việt Nam. Ý kiến trước hết phải loại bỏ ảnh hưởng bọn Trung cộng ra khỏi Việt Nam là đúng đắn.

    Chuyện còn lại giữa các phe Việt Nam rất dễ tính. Ai tự thấy mình tay chưa nhúng chàm, cứ ở lại, sinh hoạt như mọi người, tham dự bầu cử, ứng cử tự nhiên nếu có năng lực.

    Ai tự thấy ở lại không được vì nợ máu với nhân dân quá nặng, ơn, oán đồng bào nạn nhân tự ý tìm đến không còn đường sống, có cơ hội được phép ra đi.

    Đây là sinh lộ mở ra cho mọi người, mọi bên liên quan. Còn hơn theo Tàu cầm chắc cái chết trong tay.

    Phong trào sám hối cách mạng văn hóa, Thiên An Môn đang trổi dậy ở Tàu, vì sao có hiện tượng này?

    Những kẻ cầu đầu cộng sản Tàu hiện tại không tử tế gì, chúng nó là những con hạm, đại hạm. Còn giữ được chế độ cộng sản, chúng phải giữ để ăn tiếp. Áp lực dân chúng Trung Hoa chống đối quá mạnh, áp lực giao thương, kinh tế và luật pháp thế giới quá mạnh hổ trợ thêm cho dân Trung Hoa, không thay đổi hệ thống chính trị hiện tại, bọn đầu xỏ cộng sản Tàu phải chết.

    Đấy là lý do chúng phải diệt những phần tử là mầm móng làm dân Tàu toàn quốc trổi dậy. Chúng phải hy sinh những tên cộng sản hoàng gia như Bo xi Lai, Bạc Hy Lai, và một số các tên khác đại hạm. Chúng vừa mới tuyên một án tử hình nữa cho một tên đảng viên có hơn ba mươi tuổi đảng. Không trấn an lòng dân Tàu là chúng phải chết.

    Phong trào sám hối ở Tàu hiện nay có nguyên nhân là như thế. Đảng cộng sản Tàu không thay đổi, dân Trung Hoa phải bứng gốc chúng mà chúng thì không còn kiểm soát nổi tình hình một khi dân Tàu đứng dậy. Chúng phải tỏ ra sám hối để may ra còn có nhẹ tội nếu chúng không còn kềm hãm nổi con thuyền Trung cộng.

    Đảng viên cộng sản Việt theo Tàu sẽ chết chẳng những vì tay bọn Tàu mà sẽ chết với tay người Việt. Đặng Ngọc Viết, bốn tên cướp đất mới chết. Từ đây trở đi sẽ còn nhiều người như vậy nữa.

    Ai dại thì chết, Khôn quá cũng chết, tham ăn chết sớm hơn, càng gian ác càng chết sớm. Chỉ có người biết là sống. Hãy biết nắm lấy cơ hội sống còn.

    Ở ngoài nước làm ơn xúc tiến nhanh lên, trong nước đồng bào ủng hộ tối đa. Phải loại bỏ bàn tay của tên ác ôn Trung cộng khỏi Việt Nam càng sớm càng tốt

  3. Vô Sản-Xuất says:

    Cách mạng XHCN = cách mạng Xoá Hết Chữ Nghĩa.

  4. QDND-VN says:

    Đảng hay nhận sai lầm nhưng không có ai nhận trách nhiêm kỷ luật trước dân! (Dù sai lầm đã làm chết cả triệu dân)

  5. GV Cap III - Nguyen Thi H says:

    Lịch sử sang trang cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tội ác cộng sản cuối cùng cũng sẽ được phơi bày tất cả.

  6. Tudo.com says:

    sóng sám hối về Cách mạng Văn hóa ở TQ

    Vậy khi nào CS VN sám hối về Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm miền Bắc ?
    Còn việc gây ra chết chóc hơn 4000,000 người khi xâm lăng miền Nam, cướp tài Sản nhà cửa đuổi dân đi vùng Kinh Tế mới, cướp vàng đẩy dân ra biển cho sóng nuốt và hải tặc thì sao ?

    Thế hệ hôm nay hảy biết điều đó. Tuổi trẻ hôm nay phải nhớ và đòi cho được món nợ đó mà Đảng CSVN đã gây ra.

    Khối tài Sản khổng lồ mà đám Việt gian CS có là kết quả của việc cướp của giết người ở trên !

  7. Sài Gòn năm cũ says:

    Khi những kẻ lãnh đạo một chế độ bày tỏ sự sám hối về quá khứ, chế độ ấy đang ở thời kỳ hấp hối. Lo sợ về sự trừng phạt thảm khốc xãy ra cho bản thân khiến những kẻ lãnh đạo của nó phải tỏ ra hối hận. Chẳng phải vì ân hận mà vì những kẻ này biết rằng mình không còn điều khiển được chế độ ấy!

  8. Phan Huy says:

    Chuyên Kể về Một Thời Cuồng Điên

    Câu chuyện bắt đầu từ bên trời Âu
    Trong trí tưởng tượng hai ông già râu
    Về một thế giới đại đồng toàn hảo
    Ở đó con người bình đẳng như nhau…

    Rồi ở nước Nga có một chàng điên
    Đầu óc nổi loạn tên là Lê Nin
    Đem ra quảng cáo cho tuồng hát dạo
    ‘Cuộc cách mạng của con người trên hành tinh.’

    Cách mạng bắt đầu ngay tại nước Nga
    Máu chảy đầu rơi bảo táp phong ba
    Hàng chục triệu người chết trong hờn oán
    Cuối cùng nước Nga trở thành nước ma…

    Cách mạng xã hội lây sang nước Tàu
    Phá huỷ tất cả làm lại từ đầu
    Đói rách triền miên, người thành con thú
    Đặc quyền đặc lợi dành riêng đảng Mao…

    Cách mạng xã hội tràn sang Đông Âu
    Những dân tộc này thật là khổ đau
    Chìm trong đêm đen, sau bức màn sắt
    Xe tăng, đại bác đè siết trên đầu…

    Cách mạng xã hội lấn sang Cam pu Chia
    Cả nước thành một cánh đồng  mộ bia
    Đầu lâu, xương người chất cao như núi
    Bầy diều hâu đỏ réo nhau đi về…

    Cách mạng con người truyền sang nước ta
    Bởi một thằng con nghiệp chướng oan gia
    Cứu mình chưa xong đòi đi cứu nước
    Mang về từ cái nôi Mạc tư Khoa.

    Thế rồi mù quáng như con thiêu thân
    Lao vào ngọn lửa quên ngủ quên ăn
    Cả nước ra quân trên đường cách mạng
    Chẳng biết về đâu trên cõi dương gian.

    Chỉ biết đi theo cái gậy lộ trình
    Của đảng tiền phong vô địch tài tình
    Tiến nhanh tiến mạnh trên đường chủ nghĩa
    Thẳng đến thiên đàng hạnh phúc quang vinh.

    Nhắm mắt mà đi, về đâu? không cần biết!
    Đã có đảng lo, suy nghĩ làm gì?
    Đi lui trở về thành con người vượn
    Mà cứ tưởng mình đệ nhất văn minh…

    Cho đến ngày nay năm châu thế giới
    Qua cơn ác mộng một thời cuồng điên
    Nước ta vẫn còn chìm sâu đêm tối
    Chủ nghĩa phi nhân và đảng bạo quyền.

    Trích http://fdfvn.wordpress.com

  9. kỳ Lưu says:

    Trên toàn thế giới hiện nay chỉ một mình ta là người đứng ra dảng dải về văn hoá.
    Không có Nguyển Kỳ Lưu này thì dương dan sẻ suy đồi
    văn hoá dẩu có xin lổi vạn lần.

    Kỳ Lưu

  10. MotKhucRuot says:

    ” Vào năm 1981, đảng Cộng sản Trung Quốc chính thức công nhận Cách mạng Văn hóa là một sai lầm …. ” .
    Bọn CS là một lũ súc sanh , coi mạng sống con người rẽ rúm , sẵn sàng phạm tội ác chống lại con người một cách tàn bạo , vô luân .
    ” Một tháng sau, một cựu Hồng vệ binh khác tên Trương Hồng Binh (67 tuổi) công khai bày tỏ sự ăn năn về cái chết của mẹ mình, người bị xử bắn vì nói xấu Mao Trạch Đông ở nhà. Chính Trương cùng cha mình đã tố cáo việc này với nhà chức trách.” .
    Chỉ có chế độ CS mới khuyến khích , đề cao những hành động vô luân .
    Một chế độ , một băng đảng luôn cố tình phạm tội ác ghê tỡm nhất để đạt mục đích nhưng luôn dùng chữ ” sai lầm ” , với ai không ũng hộ bọn chúng thì bọn chúng kết án là phản động , phản quốc , chống lại nhân dân …..Hõi bọn CS là loại người gì ??? Nếu không phãi là một lũ chó má , súc sanh .
    Nhìn đoàn người viếng linh cữu tên Giáp lùn , tôi thật sự ngao ngán , phải chăng họ là người hay là quỹ . ” ngưu tần ngưu , mã tầm mã ” .

Leave a Reply to Vô Sản-Xuất