Có hay không âm mưu đảo chính của Phùng Quag Thanh?
Phải nói rằng, lúc đầu, việc Trần Đại Quang được Bộ chính trị đảng giới thiệu và trung ương 14 nhất chí đề cử vào vị trí Chủ tịch nước làm dư luận hết sức bất ngờ. Nhiều người nghĩ, bà Tòng Thị Phóng, uỷ viên bộ chính trị hai nhiệm kỳ, nếu không làm chủ tịch Quốc Hội, thì phù hợp nhất cho bà là vị tri Chủ tịch nước. Không lẽ để bà này làm gì cho hết nhiệm kỳ cuối cùng, trong khi chẳng có gì bị cho là sai lầm. Vả lại, từ trước tới nay, Quân đội và Công an là đại diện cuả công cụ bạo lực, thường không nắm ngôi đứng đầu đảng và đứng đầu nhà nước, chỉ để giữ bộ mặt dân chủ và thể diện ngoại giao. Người ta buộc phải suy luận rằng, Trần Đại Quang chắc vừa lập công trạng gì rất lớn liên quan tới vận mệnh sinh tồn của chế độ. Suy luận tưởng chỉ đơn thuần là cảm tính này có lẽ lại đúng.
Theo tập quán tuyên dương công trạng trong nội bộ đảng từ trước đến nay, công đầu là công cứu giá, tức cứu nguy chế độ thường được hưởng ngôi Chủ tịch nước. Ông Lê Đức Anh đột ngột lên Chủ tịch nước vì có công giải vây cho chế độ, bằng bình thường hoá quan hệ với Trung Quốc, tránh cho chế độ một nguy cơ sụp đổ do kiệt quệ, cuối những 80. Điều này khớp với tin tức bị tiết lộ và đồn đoán về vụ âm mưu đảo chính của Phùng Quang Thanh mà Trần Đại Quang là người phát giác và trực tiếp tổ chức chiến dịch dẹp loạn. Cũng theo tin rò rỉ và dư luận, âm mưu đảo chính là có thật.
Sự hình thành âm mưu có thể bắt nguồn từ chuyến đi có quy mô khác thường cuả Bộ quốc phòng Việt Nam thăm Trung Quốc, từ ngày 16 đến 18 tháng 10 năm 2014, do chính Phùng Quang Thanh dẫn đầu cùng 16 sĩ quan cao cấp khác, trong đó có 12 người mang quân hàm cấp tướng (6 trung tướng, 6 thiếu tướng), 1 người mang quân hàm đại tá, lần lượt đến từ Bộ Quốc phòng, Bộ Tổng tham mưu, Tổng cục Chính trị, Không quân, Hải quân, Biên phòng, Thông tin và Quân khu 2.
Trong cuộc hội đàm ngày 17/10 với Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Thường Vạn Toàn, hai bộ trưởng đã đạt được được “Đồng thuận nguyên tắc 3 điểm”, trong đó điểm thứ hai là “quân đội hai nước tăng cường đoàn kết, cung cấp bảo đảm vững chắc cho củng cố vị thế cầm quyền của Đảng Cộng sản hai nước, bảo vệ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội.”
Sau đó, ngày 18/10, một việc cũng rất khác thường là việc ký kết Bản ghi nhớ kỹ thuật về việc thiết lập đường dây điện thoại nối thẳng bảo mật giữa Bộ Quốc phòng hai nước.
Trước đó, cùng ngày 16 tháng 10 năm 2014, khi đoàn ông Thanh sang Trung Quốc, tại Milan, Italia, bên lề hội nghị cấp cao ASEM 10, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có cuộc gặp với Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường. Nhưng tin tức không nói gì về nội dung trao đổi.
Ngày 13/02/2015 trong cuộc điện đàm với Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh, ông Jhon Kerry đã nhắc lại lời mời của Tổng thống OBAMA mời TBT Nguyễn Phú Trọng thăm Mỹ trong năm 2015.
Ngày 17/03/2015, Trần Đại Quang thăm Mỹ chuẩn bị cho chuyến thăm Mỹ ngày 6-10/07/2015 cuả Nguyễn Phú Trọng.
Gần hai tháng sau, ngày 13/5/2015, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông Ted Osius xuất hiện lần đầu tiên trên đài truyền thanh Việt Nam (VOV) chính thức tuyên bố là Hoa Kỳ sẽ đón tiếp Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng với những nghi thức cấp cao nhất.
Hai ngày sau đó, ngày 15/5/2015, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh đã đón tiếp Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Thường Vạn Toàn tại biên giới Lào Cai một cách long trọng nhân dịp tổ chức buổi Tọa đàm hữu nghị quốc phòng Biên giới Việt Nam- Trung Quốc lần thứ hai. Tại cuộc tọa đàm này có một chi tiết rất nhiều hàm ý là việc Thường Vạn Toàn tận tay trao tặng Phùng Quang Thanh chiếc bình sứ Trung Quốc, như một thông điệp “hãy giữ lấy bình quý.”
Rất có thể bằng cách nào đó, tình báo Trung Quốc đã nắm được nội dung chuyến thăm Mỹ của Nguyễn Phú Trọng, trong đó có việc nâng quan hệ Việt Mỹ lên Đối tác chiến lược toàn diện, và những cam kết đặc biệt về quan hệ Quốc phòng, mà Trung Nam Hải coi là mối nguy hiểm như một sự phản bội chủ nghĩa. Có khả năng Trung Quốc tạo dựng một tài liệu tình báo và gây áp lực cho Phùng Quang Thanh chuẩn bị cuộc đảo chính, không cần biết có thành công, nhưng ít nhất cũng đe dọa cảnh cáo sự tồn vong của chế độ nếu thân Mỹ.
Những thông tin mật loại này, có thể bị mạng lưới đặc tình của Trần Đại Quang phát giác. Và những động tác chuẩn bị chiến dịch, có thể bị mạng lưới an ninh chính trị quân đội nằm trong tay Bí thư TW đảng, Tổng cục trưởng tổng cục chính trị Ngô Xuân Lịch phát hiện.
Âm mưu có thể được dự kiến kế hoạch thực hiện vào thời gian Nguyễn Phú Trọng thăm Mỹ.
Nhưng ngay từ ngày 19/06/2015 Phùng Quang Thanh đã phải sang thăm Pháp. Không biết có lời mời của chính phủ Pháp hay không, nhưng báo chí Pháp trong thời gian này, không hề có dòng tin nào. Bức ảnh gặp Bộ trưởng M. Le Drian cũng chỉ thấy trên các báo cuả Việt Nam. Báo Việt Nam cũng không hề nói chuyến thăm này bắt đầu ngày nào và kết thúc ngày nào.
Căn cứ vào một phóng sự video cuả TTXVA được quay tại bệnh viện George Pompidou, thì Phùng Quang Thanh nhập viện ngày 20/06, một ngày sau khi gặp Bộ quốc phòng Pháp và xuất viện ngày 10/07, đúng ngày kết thúc chuyến thăm Mỹ cuả Nguyễn Phú Trọng. Như vậy, Phùng Quang Thanh có lẽ đã bị “treo” từ trước và suốt thời gian chuyến thăm Mỹ cuả Nguyễn Phú Trọng, theo kế hoạch định trước cuả Bộ Chính trị.
Trước chuyến thăm Mỹ ba ngày, ngày 03/07/2015, cùng một lúc, Tư lệnh và Chính uỷ bộ tư lệnh thủ đô, trung tướng tư lệnh Phí Quốc Tuấn và trung tướng chính uỷ Lê Hùng Mạnh nhận quyết định cuả “thủ tưởng cơ quan”, bàn giao tức khắc cho thiếu tướng Nguyễn Doãn Anh – Phó Tư lệnh và thiếu tướng Nguyễn Thế Kết – Phó Chính Ủy, và nghỉ chờ về hưu. Lễ bàn giao do Ngô Xuân Lịch chủ trì điều khiển.
Báo tuổi trẻ đưa tin cả con và cháu cuả Phùng Quang Thanh đều sang Pháp đón Phùng Quang Thanh về nước, nhưng trong bản tin tường thuật ngắn tại sân bay Nội Bài, thì chỉ tả lại Phùng Quang Thanh “có vẻ khoẻ mạnh, tươi cười, tự đi và không có người dìu”, kèm theo bức ảnh chụp mờ từ xa, không hề có mặt “con và cháu” trong đám người xúm quanh. Trong khi đó, tin vỉa hè nói rằng cả Phùng Quang Hải và bà vợ ông Thanh đều “bị trúng đạn, và đều tử vong”.
Có thể suy đoán rằng, thông qua mật vụ và đặc tình, Bộ chính trị chắc đã khẳng định âm mưu đảo chính cuả Phùng Quang Thanh là có thật. Một kế hoạch nhằm dập tắt âm mưu đã được cấp bách thảo luận trong số những uỷ viên quan trọng nhất. Trong số này chắc không có Nguyễn Tấn Dũng, bởi dù không có bằng chứng đồng mưu, nhưng chính ông Dũng là người bổ nhiệm các ông Phí Quốc Tuấn và ông Lê Hùng Mạnh. Và đúng ngày 1/07/2015, tại hội nghị tổng kết thi đua toàn quân, ông Dũng nói Quân đội trước hết phải trung thành với Tổ quốc.
Trong những ý kiến xử Phùng Quang Thanh chắc có ý kiến đòi xử tử hình, nhưng không đựơc chấp nhận, nên tư tưởng này bị các phần tử thù ghét họ Phùng lợi dụng mượn gió bẻ măng, tự tuyên xử tử hình cho Phùng Quang Thanh, và có ý định tự tổ chức ám sát, ngay trong thời gian ông Thanh nằm viện. Những người thực hiện ý đồ này chính là những người tuồn tin cho Hãng tin Đức DPA nhằm mục đích tung hoả mù, tạo không khí thật thật, giả giả, gây nhiễu loạn để lợi dụng cơ hội thực hiện mưu đồ ám sát. Nhưng công việc đã không thành. Chắc chắn phải là người trong cuộc, có bằng chứng đủ sức thuyết phục mới được hãng tin này đưa lên mặt báo. Trong những người theo ông Thanh sang Pháp, không thể không có tai mắt cuả ông Lịch, thậm chí là người mà ông Thanh không thể nghi ngờ.
Phùng Quang Thanh chắc chắn sau khi rời bệnmh viện, đã được đưa về, và giam lỏng tại trụ sở bộ Tổng tham mưu.
Ngày 16 -18 tháng 7, ông Trương Cao Lệ, Phó thủ tướng và là thành viên ban Thường vụ Bộ chính trị đảng Cộng sản Trung quốc viếng thăm Việt Nam.
Hai ngày sau, ngày 20/7/2015, Tướng Võ Văn Tuấn, phó Tham mưu trưởng quân đội CSVN đã công bố Tướng Thanh về nước ngày 25/7, đồng nghĩa với việc cho Tướng Thanh tái xuất hiện trở lại nhưng chỉ trong khuôn viên Bộ quốc phòng, không được về nhà, sau cả tháng chữa bệnh ở nước ngoài.
Những chuyện đưa đón lộn xộn sau này, chỉ là chuyện dàn dựng, và báo Tuổi trẻ được chỉ định làm con rối đầu đàn.
Thư ký riêng cuả ông cho biết vì lý do chưa hoàn toàn hồi phục, ôngThanh sẽ tránh gặp đông người, ồn ào, dễ gây căng thẳng có hại cho sức khoẻ. Nhưng lần ra khỏi khuôn viên Bộ Tổng tham mưu, từ sau ngày về nước lại là tối liên hoan “Khát vọng đoàn tụ”. Tại sao lại là khát vọng đoàn tụ. Ai khát vọng, và đoàn tụ với ai. Bản nhạc mở màn lại là bản nhạc “Ca Ngợi tổ quốc” nổi tiếng cuả Trung Quốc. Đêm liên hoan này đã được chuẩn bị từ trước. Nghĩa là chuẩn bị cho việc ăn mừng đảo chính thành công. Ông Quang, ông Lịch và ông Trọng vẫn lịch sự cho diễn, nhưng ông chủ của đêm diễn bây giờ được đưa đến từ phòng giam dưới hầm Bộ Tổng tham mưu. Sự xuất hiện này của ông cho biết là ông đã thú nhận để đổi lấy toàn mạng cho riêng ông và giữ được “bình” cho chế độ.
Cho đến Đại hội đảng XII, người ta vẫn cho ông lên ngồi chủ tịch đoàn. Ông phải làm tốt vai diễn để chứng thực cho sự thống nhất, đoàn kết trong nội bộ đảng. Ông phải thể hiện lòng trung thành để đổi lấy cái mạng sống của ông.
Thằng con trai của ông , đại tá Phùng Quang Hải biệt vô âm tín từ ngày ông bị cho đi chữa bệnh, không biết thực còn sống hay đã chết. Cái tổng công ty 319 cuả nó và của ông bây giờ chưa thấy ai gì tới triển vọng, tương lai ra sao cả.
Câu chuyện này có thật không? Khi nào người Việt có dân chủ, tức là khi nào Cộng sản đi, thì mọi việc khắc rõ.
05/02/2016
© Bùi Quang Vơm
© Đàn Chim Việt
Giống như dựng chuyện Ông Phùng Quang Thanh bị ám sát ở Paris – Nay lũ chó hoang 3 que xỏ lá lại bày trò đểu – Nên , tức khí Bà Nội ngay đầu ĐẦU NĂM MỚI – phải CHỬI CHO ĐÃ MIỆNG :
Đ. má con mẹ đứa nào đẻ ra thằng Vơm viết bài này cùng đám hóng hớt …giả mù rờ đít voi , mà tòan nói LÁO !
Cò mồi à,
Thấy thương quá…
Mất dạy vậy sao thuyết phục được độc giả, em?
Đâu phải chửi đụ má người ta là chứng tỏ được mình đúng?
Bửa nào gặp…má em, anh Ngu phải nhắc nhở bà. Con bà nó chửi đụ má người ta, rồi người khác chửi lại đụ má nó, bà nghỉ sao?
Phải dạy lại con bà cho nó biết cách nói chuyện đường hoàng chớ?
Nhất định, gặp…má em, anh Ngu sẽ can thiệp, với ý tốt…
NÓI VỀ CHỦ NGHĨA XÃ HỘI THẬT VÀ CHỦ NGHĨA XÃ HỘI ẢO
Người Việt Nam từ ngàn xưa đã chứng tỏ rất có tinh thần xã hội. Điều đó biểu lộ qua những câu ca dao tục ngữ hết sức quen thuộc như “Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”, “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng” v.v… Hay khi có giặc ngoại xâm, toàn dân lăn xả vào chiến đấu mà quên hết mọi quyền lợi riêng tư chẳng hạn. Đó có thể nói là bản chất của quan điểm xã hội khách quan, là sự nhận thức tự nhiên về quan điểm chủ nghĩa xã hội đích thực.
Thật vậy, nếu trong mỗi nước hay toàn thể thế giới loài người mọi cá nhân chỉ đều hoàn toàn vị kỷ, dĩ nhiên xã hội nói chung không thể tồn tại và phát triển, đó chính là quan điểm khách quan về xã hội, hay cũng chính là ý nghĩa của quan điểm duy xã hội đích thực, hay chủ nghĩa xã hội đích thực. Có nghĩa chủ nghĩa xã hội là quan điểm sống của nhiều người, hay của toàn xã hội, chủ trương đặt xã hội lên cao hơn cá nhân, đặt lợi ích rộng khắp lên trên lợi ích riêng tư, vị kỷ. Chủ nghĩa như vậy không bao giờ nghịch lý lại với quan niệm tự do dân chủ, không bao giờ vì lợi ích riêng tư của mình mà quên đi quyền lợi chính đáng của người khác, bao giờ cũng đặt mọi tinh hoa và mọi lợi ích chung của xã hội lên trên hết. Đó chính là chủ nghĩa xã hội thật, vì nó xuất phát từ con tim và lý trí của mỗi người, xuất phát từ tấm lòng và mục đích cao đẹp chung của tất cả mọi người.
Ngược lại học thuyết Mác coi khái niệm chủ nghĩa xã hội được gọi tên là xã hội chủ nghĩa chỉ là một quan điểm riêng về ý thức hệ. Tức Mác coi lý thuyết của mình là chân lý duy nhất đúng, bởi vậy cưỡng chế mọi người hay toàn xã hội phải theo quan điểm lý thuyết riêng của Mác đặt ra, tức trên nền tảng đấu tranh giai cấp, trên cơ sở chuyên chính vô sản, trên mục đích tiến tới xã hội vô sản tột cùng được mệnh danh đó là xã hội cộng sản khoa học. Có nghĩa đó phải là xã hội làm ăn tập thể, xã hội kinh tế tập thể, phải rập khuôn theo tư tưởng và niềm tin của Mác, nó hi sinh hay dẫm lên mọi nguyên tắc tự do dân chủ khách quan tự nhiên mà Mác kêu là dân chủ kiểu tư sản, hay đạo đức kiểu tư sản.
Như vậy rõ ràng khái niệm xã hội chủ nghĩa theo quan điểm của Mác hoàn toàn không giống gì với loại chủ nghĩa xã hội khách quan tự nhiên như từ đầu đã nói. Vả nếu khái niệm chủ nghĩa xã hội khách quan, tự nhiên ban đầu được hiểu là chủ nghĩa xã hội thật, tức đích thực, thì khái niệm xã hội chủ nghĩa sau chỉ còn là chủ nghĩa xã hội ảo hay chủ nghĩa xã hội giả, vì thực chất nó không thể phát huy tác dụng về xã hội đích thực mà ngược lại còn làm phương hại cho chủ nghĩa xã hội đích thực.
Bởi con người có sống hồn nhiên, tự do dân chủ, tự mình làm chủ lấy mình, không phải gò bó bất kỳ điều gì từ ngoài, mọi quan điểm xã hội khách quan tự nhiên khi ấy mới là thật, phát huy đúng thực chất, thiện nguyện và tự nguyện, kết quả ý nghĩa xã hội hay chủ nghĩa xã hội nói chung được phát huy triệt để, đề cao triệt để. Trái lại nếu con người bị gò bó, phải làm theo lệnh lạc và tổ chức, phải đóng kịch giả tạo, chắc chắc quan điểm vị kỷ cá nhân sẽ phát huy cao độ, như vậy cũng không bao giờ còn chủ nghĩa xã hội thật được mà chỉ biến tướng trong thực tế hay thực chất là chủ nghĩa xã hội giả hay chủ nghĩa xã hội ảo.
Đó cũng chính là tại sao một chủ nghĩa xã hội thực tức muốn đem công bằng hạnh phúc đến cho tất cả mọi người ban đầu từ mức tương đối để dần lên mức tuyệt đối, phổ biến, có thể do một đảng xã hội dân chủ tự do nào đó lãnh đạo, thì ngược lại cái gọi là xã hội chủ nghĩa chỉ có thể do đảng cộng sản mác xít lêninít lãnh đạo, vì chỉ đảng này mới tự cho mình là đảng của giai cấp vô sản hay giai cấp công nhân thuần túy. Cái đầu thì không cần theo học thuyết Mác nhưng có thể tham khảo học thuyết Mác. Trái lại cái sau thì không cần tham khảo bất kỳ lý thuyết khoa học khách quan nào khác, mà chỉ quyết đoán duy nhất theo học thuyết Mác, đó vốn là cái mà ngay từ đầu được Mác gọi là chuyên chính giai cấp hay chuyên chính vô sản.
Như vậy kết luận sự khác nhau giữa chủ nghĩa xã hội thật hay đích thực và chủ nghĩa xã hội giả hay ảo tức khái niệm xã hội chủ nghĩa hoàn toàn đặc thù kiểu mác xít, là do nguồn cội xuất phát từ quan điểm tư duy cục bộ chủ quan của chính bản thân Mác. Có nghĩa từ một quan điểm chỉ mang tính cá nhân, đảng của nó lại biến thành chân lý khách quan của toàn lịch sử và xã hội theo cách tự mệnh danh nào đó, đó là điều hoàn toàn phi lý. Bởi vì khách quan chỉ có thể là khoa học và phổ quát, không thể chỉ riêng tư một người hoặc niềm tin một chiều theo đó. Như vậy Mác là người của tư tưởng xã hội đích thực hay chỉ là người của tư tưởng xã hội không đích thực, tức chủ quan hay “nhay nháy” được gọi là xã hội chủ nghĩa mà thực chất không ăn nhập gì với chủ nghĩa xã hội khách quan chân chính mà nhiều khi ngược lại còn làm phương hại và triệt tiêu cả chủ nghĩa xã hội chân chính thì ai cũng có thể suy xét và kiểm nghiệm lại nó trong thực tế khách quan được.
ĐẠI NGÀN
(04/02/16)
KHOA HỌC LÝ LUẬN VÀ LÝ LUẬN KHOA HỌC
Ngày nay có người cho rằng Tổng bí thư đảng CSVN luôn phải là người của miền Bắc và là người có lý luận. Có nghĩa đó là lý luận chủ nghĩa Mác Lênin, cũng là lý luận mà ban khoa giáo trung ương đã tròm trèm cả hơn nửa thế kỳ nay cương quyết nhồi nặn cho cả nước hay toàn dân phải theo nhằm bảo vệ Đảng. Vậy nhưng lý luận chủ nghĩa MLN có khác với khoa học lý luận và lý luận khoa học như thế nào không, chưa chắc cả trên 4.5 triệu đảng viên CSVN lâu nay đã biết.
Lấy hình ảnh nôm na, người ta vẽ CNML giống như cái hình nào đó, kiểu hình vuông, tròn, hay tam giác chẳng hạn lên trên một tờ giấy trắng to bản, rồi tha hồ đồ, phết, vẽ vời dọc ngang chính trong cái hình đó mà không bao giờ được phép vẽ ra ngoài. Kết quả cuối cùng chỉ có làm cho hình vẻ đó đen kịt mà không ai còn biết mô tê gì nữa.
Điều này không phải nay mới có mà vốn từng xảy ra ngay trong bản thân của Mác. Mác vẽ vào không gian vô hạn một hình vẽ riêng của mình rồi tự cho rằng hình vẽ đó là duy nhất đúng cũng như nó chiếm trọn toàn bộ không gian vô hạn, đó là chủ thuyết chuyên chính vô sản và chủ nghĩa cộng sản ảo giác, giáo điều mà Mác đã từng xiển dương trong toàn thế giới ngay khi đó.
Thế nhưng ý nghĩa hay giá trị của lý luận không thể bao giờ chỉ là lý luận suông cách vô bổ vì không có thực chất hay không có căn cứ, mà phải lý lý luận có cơ sở thực tiển và có nền tảng khoa học, tức chính xác và hoàn toàn khách quan. Chẳng hạn loài người đã từng có thời lý luận mặt trời quay quanh trái đất, vì thấy cứ sáng là mặt trời mọc và chiều tối là mặt trời lặn mất và cứ luôn như vậy. Nhưng dù có lý luận cả ngàn đời như thế thì chân lý khách quan vẫn cứ là trái đất quay quanh mặt trời mà ngày nay mọi người đều biết.
Có nghĩa lý luận mà không có nền tảng khoa học chính xác, không dựa trên cơ sở khoa học khach quan chính xác, đó chỉ là thứ lý luận suông, lý luận của người say rượu, lý luận của kẻ chủ quan, lý luận của anh mù quáng, và không khó khăn gì để tìm ra triệu triệu trường hợp như thế trong cõi đời này. Chặng hạn, nếu người ta muốn giải một hệ thống phương trình nào đó có nhiều tham số khác nhau, thế nhưng chỉ cần bỏ sót một hay thiếu nhiều tham số quan trọng, tất nhiên sự giải bài toán đó chỉ là công cốc và không bao giờ tìm ra được các đáp số hay kết quả thích nghi, đúng đắn.
Do đó, căn cứ của lý luận không bao giờ ra ngoài khoa học lý luận. Mà khoa học lý luận cũng như mọi khoa học khác trước hết phải luôn bao quát, cụ thể, khách quan, chính xác. Đó là lô-gích học khoa học thật sự mà không phải chỉ là thứ lô-gích hình thức, ngụy biện và hoàn toàn giả tạo nhiều mặt như chính Mác đã từng đưa ra và áp dụng. Cho nên không có ý thức khoa học, không có tinh thần khoa học, không có mục đích khoa học khách quan thật sự cũng không bao giờ có lý luận khoa học hay khoa học lý luận.
Mọi kiểu lý luận suông, tức lý luận để lý luận, hay lý luận một chiều kiểu lý luận cả vú lấp miệng em, kiểu lý luận độc đoán, chuyên chính, kiểu lý luận ng
Mọi kiểu lý luận suông, tức lý luận để lý luận, hay lý luận một chiều kiểu lý luận cả vú lấp miệng em, kiểu lý luận độc đoán, chuyên chính, kiểu lý luận ngụy biện, kiểu lý luận giả tạo hay giả dối đều không phải lý luận chân chính hoặc có giá trị đúng đắn. Như lý luận của hai mụ đàn bà chưởi nhau ngoài chợ, chỉ có những người bênh mụ này hay mụ kia mới thấy đó là lý luận đúng. Tức mọi lý luận không mang tính nhân văn, không tôn trọng tự do dân chủ, đi ngược lại mọi ý nghĩa hay giá trị khách quan có thật, đều chỉ là kiểu lý luận lấy thịt đè người hoặc kiểu hàng tôm hàng cá không thực sự ích lợi gì cho ai cũng như không bao giờ ích lợi chung gì cho toàn xã hội cả.
Nếu ai không tin mọi điều trên, cứ thách mọi người lý luận mác xít hiện nay ở nước ta cứ thử phản biện đúng đắn lại mọi điều nói trên xem sao, coi chúng có thực chất, thực tế hay không, hay cũng chỉ là rỗng tuếch và sáo ngữ phần nhiều là chính ?
THƯỢNG NGÀN
(06/02/16)
Đãng ta lúc nào cũng nhân ái và rộng lượng ,đáng lẽ ra Phùng quang Thanh đả bị xử tử bằng đại bác cho đáng tội làm chó cho Tàu. Nhưng nghe nói trong Bộ chính trị cũng có nhiều chó Tàu lắm nên tốt hơn hết là dẹp cha nó cái Đãng Rựa mận này cho rồi !
CHÓ NGÀN
Chú mày vờ vịt chưởi Cộng chó Hà Nội rồi đá giò lái phỉ báng người góp ý kiến thành tâm như Ngàn thì cũng lộ tẩy cái nết lưu manh của phường cò mồi Cộng Lú Côn An.
Không nên vô văn hóa như thế nữa nhé! Rõ khổ, dân tộc Việt tôi phong cách cứ ngày càng suy đồi kể từ khi Cộng láo cai trị đến nay.
Mậu, dách, phé.
Chú em không nên theo đuôi qua để tấn công ,như vậy là không tốt chú em à !
Góp ý cho bài chủ đi ,nên nhớ là phải ăn nói cho đàng hoàng lịch sự một chút, đừng nói theo kiễu mất dạy như thế nữa nhé !
Bưng bít mãi bây giờ mới lộ ra. Có vẻ như tiểu thuyết gián điệp, nhưng tôi nghĩ là nhiều phần là đúng. Khó bịa được những chuyện như vậy. Nay mọi việc đã được sắp xếp xong, người ta mới bắt đầu hé lộ dần dần. Còn nhiều chuyện “bí mật” nữa mong được biết thêm.
Mấy anh CS thì chỉ được cái dàn cảnh là giỏi: mọi việc đều tốt đẹp. Sự thực các anh chém giết nhau tàn bạo còn hơn gangster nữa (Bá Thanh, Quý Ngọ đó!!)