WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Lực lượng nào sẽ lãnh đạo cuộc đấu tranh sắp tới?

1. Bối cảnh hiện nay

Trong thập niên qua, những diễn biến tại VN tạo ra phong trào góp ý, phản biện sôi nổi của mọi tầng lớp nhân dân đối với đảng và nhà cầm quyền cs. Điều này đã là cơ duyên thúc đẩy toàn dân thay đổi tư duy chính trị, ngay cả đối với những đảng viên nòng cốt, cũ lẫn mới trong Đảng CSVN. Đại bộ phận nhân dân trong và ngoài nước, trong và ngoài đảng đã từ từ tiến lại gần nhau, tạm gác ý hệ đối chọi Quốc – Cộng để cùng chung lưng đấu cật đòi hỏi đảng cs phải tỏ thái độ quyết liệt với bá quyền Trung Quốc (TQ), ép buộc nhà cầm quyền Hà Nội phải chiều theo ý nguyện nhân dân, mở rộng dân chủ và tạo điều kiện cho toàn dân có cơ hội tham gia việc nước.

Ai sẽ lãnh đạo? Ảnh On the net

Cả hai, Đảng CSVN và các tổ chức chính trị người Việt hải ngoại dường như đều bế tắc đường lối, không nắm được xu hướng dân tộc và xu thế thời đại.

CS vẫn bất chấp dư luận, tiếp tục hành xử như chủ nhân duy nhất của đất nước, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến nguyện vọng nhân dân.

Các đảng phái hải ngoại cũng trì trệ không kém, chưa vượt lên được chính mình, hoặc vì e ngại dư luận những phần tử chống cộng cực đoan, một con số khá nhỏ, nên chưa mạnh dạn bắt tay để cùng thành lập phong trào đấu tranh với nhân dân trong nước và các đảng viên phản tỉnh đang hòa mình vào dòng sống chung. Những đảng viên phản tỉnh này càng ngày càng nhiều, tích cực vận động ép buộc Đảng CSVN phải trở về với dân tộc, nếu muốn tồn tại và được quốc dân chấp nhận.

Một xu hướng đấu tranh mới của nhân dân đã lộ diện. Mọi người trông chờ một tổ chức, một lực lượng mới sẵn sàng dẫn đạo quần chúng trên bước đường dân chủ hoá chế độ để có khả năng tổng hợp sức mạnh toàn dân mà phát triển đất nước và bảo vệ bờ cõi.

Thực ra, yêu cầu này đã từng bước hình thành từ khá lâu trước kia. Trong nước là từ 1975. Ngoài nước là thời điểm Hoa Kỳ (HK), vì quyền lợi toàn cầu nên mạnh dạn nối lại bang giao với VN. Kể từ đó, khối quần chúng thầm lặng, tức đáy tầng quốc dân, từng ngày từng bước xích lại bên nhau. Hiện tượng này xảy ra rất tự nhiên và không gượng ép.

Toàn thể nhân dân đều nhanh chóng nhận ra rằng cuộc chiến nồi da xáo thịt vừa qua là do những ý hệ và tay sai ngoại bang điều khiển, chứ hoàn toàn không thuộc ý chí quốc dân VN. Quần chúng hai miền Nam Bắc ban đầu còn ngượng ngùng, e dè lẫn nhau tạo ra bởi cuộc chiến. Không lâu sau đó, mọi người thấy rằng mình đều là con dân Việt, gọi nhau là đồng bào thì cớ gì phải “làm mặt lạ” với nhau? Sự phân biệt đối xử chỉ xảy ra giữa nhà cầm quyền vừa thắng trận với nhân dân bên “bại trận” miền Nam, và nhân dân bên “chẳng-được-gì” miền Bắc, chứ giữa những người đồng chủng thì tuyệt nhiên không có gì để phải “phân biệt” nhau cả.

Đây là chỉ dấu cho thấy rằng mặt tầng, tức Đảng CSVN, đã không theo kịp và xa rời đáy tầng quốc dân. Minh chứng rõ ràng nhất là nhân dân không ủng hộ nhà cầm quyền. Đáy tầng hiện nay sống chung chứ không sống với mặt tầng. Mặt tầng không hoà vào được đáy tầng. Họ hành động chỉ vì quyền lợi của mặt tầng, nên bị đáy tầng chối bỏ không hợp tác. Đảng CSVN do vậy, đã thất bại trong công cuộc thúc đẩy quần chúng xây dựng và bảo vệ tổ quốc.

Cùng một hình thức đó, khi HK thiết lập bang giao với CSVN, quần chúng “hai bên” lúc đầu còn ngần ngại, còn bị những tổ chức với tư tưởng cực đoan ngăn cản, biểu tình chống đối. Họ chủ trương không đồng ý cho du lịch VN, không thuận tình cho gửi tiền giúp đỡ thân nhân, dẫu đã nêu ra lý lẽ làm như thế là nuôi dưỡng chế độ bạo tàn, là công nhận kẻ thù, là kéo dài chế độ sắt máu. Họ nhìn gần nhưng không nhìn được xa, thấy cái hại ngắn hạn trước mắt mà không nhìn ra điều lợi dài hạn về sau. Cuối cùng, thế lực mặt tầng này phải đồng ý chấp nhận thua cuộc và hòa vào đáy tầng thầm lặng mà quyết tâm hơn.

Trên phương diện đấu tranh và viễn kiến chính trị, đây là một lợi thế tuyệt vời để thay đổi chiến lược chiến thuật cho phù hợp với tình hình mới.

2. Thử đề nghị một tư duy mới

Trong công cuộc dân chủ hoá đất nước hiện nay, chúng ta phải vận dụng được ba mũi tấn công đồng loạt sau đây.

Thứ nhất, là từ đáy tầng quốc dân VN thuộc mọi thành phần dân tộc. Đây là lực lượng xung yếu chủ chốt nằm tại quốc nội.

Thứ hai, là các đảng viên phản tỉnh yêu nước. Cùng với toàn dân, họ sẽ là sức mạnh đáng kể đòi buộc Đảng CS phải dân chủ hoá chế độ, đưa đảng về vị trí bình đẳng với các đảng phái khác trong sinh hoạt chính trị quốc dân.

Cuối cùng, là hậu phương hải ngoại tích cực vận động quốc tế áp lực CSVN phải tôn trọng nhân quyền, tiến đến dân chủ, cho nhân dân tham dự vào việc thiết kế đời sống chính trị và xã hội, đồng thời trả lại tự do cho toàn dân.

Trước đây, các tổ chức chính trị hải ngoại đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc, đến cả máu xương và niềm tin của đồng bào cũng không cách nào đưa nổi một vài kháng chiến quân về nước. Thật bất ngờ, trời cho cơ hội ngàn vàng mà chưa biết khai thác đúng mức. Hàng năm, tự dưng có cả trăm ngàn “chiến sĩ” trong tay về nước tranh đấu công khai và hợp pháp. Họ chẳng cần ai lôi kéo tuyên truyền mà tự nguyện thực hiện một cách rất tự nhiên như ăn như ngủ. Họ kể cho người thân nghe về cuộc sống hải ngoại; về sự vững chắc lớn mạnh của các cộng đồng người Việt xa quê là do được sinh hoạt trong môi trường tự do; về sức sản xuất hàng hoá, của cải bạc tiền của ba triệu kiều bào xa xứ, về tỷ lệ, vượt xa GDP của hơn 85 triệu dân trong nước, nhờ kinh tế thị trường không định hướng xã hội chủ nghĩa; về nhân và dân quyền đáng lẽ nhân dân phải đương nhiên được hưởng do các công ước quốc tế công nhận, ngay chính CSVN cũng đã ký kết vào v.v…

Việc rù rì kể chuyện của Việt kiều thăm quê, thoạt nhìn, tưởng như nhỏ bé và vô nghĩa, ban đầu còn bị dư luận lên án không nên trở về. Nhưng, nó đã thực sự góp phần lớn lao vào việc thúc đẩy nhân dân trong nước nhận ra quyền lợi bao lâu nay đã bị cs cướp đoạt, đồng thời cho họ niềm tin có đồng bào hải ngoại hỗ trợ và trở thành chỗ dựa vững chắc, khiến họ mạnh mẽ và hăng hái đứng lên biểu tình đòi quyền lợi cho mình. Những chuyện kể đó cũng được các cán bộ lớn nhỏ dù không muốn cũng vẫn nghe, vẫn nhìn thấy, và cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nó giúp thay đổi tư duy của họ đối với “kẻ thù” cũ, và vai trò của đảng với dân tộc. Nó tạo những ưu tư và thắc mắc, buộc họ phải nhận định dân đúng hay đảng đúng, đảng dắt dân hay chính nhân dân đã dắt đảng ra khỏi tụt hậu và khủng hoảng hai thập niên vừa qua?

Nếu biết khai thác đúng mức, người Việt hải ngoại phải vận dụng được điều này: Trong lúc nhà nước rất cần tư bản, kỹ thuật quản lý, phương tiện và chất xám trí thức hải ngoại nên đang ra sức kêu gọi, ta phải trở về trực tiếp đấu tranh, ngoài mặt là “hợp tác” nhưng bên trong là cùng nhân dân tranh đấu, sẽ mang đến nhiều kết cục khó thể ngờ được cho phong trào dân chủ.

Khi chọn lựa “quay về” và đi vào lòng dân tộc, các tổ chức đấu tranh sẽ không còn xa rời quần chúng mà thấu hiểu tâm tư tình cảm người dân trong nước, từ đó kịp thời chỉnh đốn chiến thuật  và hàng ngũ khi có biến chuyển mới tại VN. Họ còn có thể trực tiếp vận động quốc dân và chiêu hồi đảng viên cs, giúp họ tỉnh ngộ rồi quay lại gây áp lực buộc đối thủ đáp ứng nguyện vọng nhân dân, trở về với dân tộc; đồng thời tiếp sức các tôn giáo, các nhà dân chủ và trí thức trong nước. Đây chính là cơ hội để gây dựng cơ sở kinh tài, huấn luyện và đào tạo cán bộ tại chỗ, từng bước hình thành nền tảng cho cuộc đấu tranh lâu dài, vững mạnh, rất cương quyết mà cũng đầy sáng tạo. Môi trường này sẽ dễ dàng nối kết các tổ chức lại với nhau để lớn mạnh và tranh đấu hữu hiệu hơn.

Song song với phong trào ở quốc nội, các nhân sự tại hải ngoại phải vận động quốc tế lên tiếng ủng hộ công cuộc dân chủ hoá đất nước, buộc Đảng CS phải đối thoại nghiêm túc và chia sẻ quyền hành với nhân dân. Điều này hoàn toàn phù hợp với quyền lợi HK, Tây phương và các quốc gia liên quan tới biển Đông (ASEAN, Đài, Hàn, Nhật, Úc, Ấn, ngay cả với Trung Đông, vì đây là đường hàng hải huyết mạch vận chuyển dầu hỏa và hàng hoá giao thương). Chắc chắn nó sẽ đem đến sự đồng tình dễ dàng của quốc tế, đồng thời hoá giải áp lực Trung Cộng, tạo điều kiện thuận lợi cho các phần tử còn e dè bàn tay can thiệp của “kẻ lạ” mà mạnh dạn phấn khởi trở về hoà vào dòng sống chung.

CSVN đã không đoàn kết được đại khối quốc dân, còn các tổ chức chính trị người Việt hải ngoại thì sao?

Những tổ chức chính trị hải ngoại không hơn gì CSVN, cũng không nhận ra xu thế mới của toàn dân. Dù ước mơ “cấm vận” cs, hoặc mơ ước cộng đồng người Việt không nên quay về để mong cs sụp đổ mau lẹ hơn, nhưng đáy tầng quốc dân thì thấy rõ những bất lợi tai hại này và họ đã bất chấp, mạnh mẽ chấp nhận đồng bào trong nước. Tạm thời nhân dân bị ngăn cách bởi địa lý và hoàn cảnh chính trị chứ hoàn toàn không ngăn trở bởi lòng người. Vậy thì việc gì phải từ chối, xua đuổi nhau?

Ban đầu, quần chúng trong và ngoài nước đến với nhau chỉ do nhu cầu thăm hỏi, giúp đỡ cá nhân. Dần dần tiến những bước xa hơn, nâng đỡ bảo bọc nhau thiết thực hơn. Từ đóng góp cho nạn nhân bão lụt, cho trẻ mồ côi, người già cơ nhỡ, tình nguyện chữa bệnh cho đồng bào, rồi mở đường làm ăn buôn bán, đến những giao lưu của giới trí thức, các nhà dân chủ và văn nghệ sĩ, dù nhà cầm quyền luôn luôn sợ hãi và giới hạn những hoạt động này. Họ ngại rằng nếu con dân Việt bắt tay được với nhau tạo ra “diễn biến hoà bình,” sẽ bất lợi và thách thức quyền lực của họ.

Bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt không đáng nêu ra gây tranh cãi trong bài “Giữa đại hội Việt kiều, một nỗi bình an” của luật sư Nguyễn Hữu Liêm, tại sao ta không đặt ngược vấn đề lại thế này: Từ chỗ kết tội người Việt hải ngoại là bọn “hút máu nhân dân, bám đít đế quốc, say mê bơ thừa sữa cặn ngoại bang,” dần dần biến thành “khúc ruột ngàn dặm,” rồi thành những “đại biểu Việt kiều” được chính đảng và nhà nước đón tiếp nồng hậu, có hoa tươi, có thảm đỏ và có cả xe-hụ-còi long trọng đón rước về dự “đại hội?” Điều này cho thấy rằng Đảng CS đang thua kém trong cuộc đấu trí với chúng ta, đang đầu hàng bọn “phản động và phản bội tổ quốc” này, mặc dù những “Việt kiều yêu nước” đó không nhận mình là “đại diện hải ngoại,” mà chỉ do nhà nước gượng gạo gán ép cho.

Có lẽ do anh chưa nói hết, hoặc ta chưa hiểu hết ý của NHL, và có lẽ do quá nóng lòng với đất nước mà những bài viết của anh đã gây ồn ào chống đối chăng? Nhưng nếu nhìn ở khía cạnh đấu tranh chính trị, cần tranh thủ dư luận quần chúng quốc nội thì sự việc dám quay về “dấn thân,” ban đầu có thể gây tranh luận sôi nổi trong cộng đồng hải ngoại, nhưng quả thực đây là một hình thức mới, dễ gây hình ảnh thiện cảm với đồng bào trong nước hơn là chủ trương triệt để chống cộng, tiêu diệt và muốn một mất một còn với CS. Nhà nước cũng đang thua cuộc trong việc thu phục lòng dân và đưa ra nội dung mới cho việc phát triển và bảo vệ đất nước. Tất nhiên, nhân dân sẽ dễ dàng chấp nhận lý tưởng nhân quyền, tự do dân chủ và đa nguyên chính trị do hải ngoại cùng trí thức quốc nội hô hào hơn là quốc hoạ tham nhũng, độc quyền độc đảng và bóp nghẹt chính trị hiện nay.

Những người trí thức chân chính chỉ hành động vì quyền lợi tối thượng của dân tộc, chứ không nhằm phục vụ bản thân hoặc đảng phái riêng tư nào. Đảng phái chỉ là phương tiện giúp cho sự đóng góp hữu hiệu hơn, nhưng một khi nó không còn đáp ứng nguyện vọng của đảng viên và nhân dân, đương nhiên phải bị đào thải. Làm thế nào để đào thải nó chóng vánh hơn lại tuỳ thuộc chọn lựa cá nhân và bản thân từng đoàn thể.

Các lực lượng chính trị hải ngoại phải thấy được điều này: Một tổ chức đấu tranh mang nhãn hiệu hoặc nội dung chống cộng thuần tuý sẽ không vận động được quần chúng trong nước. Lý do: Nghe hai chữ ”chống cộng,” người dân sẽ ngờ vực không muốn tham gia vì nó gây tâm lý bất ổn. Lại nội chiến, huynh đệ tương tàn nữa hay sao? Đông đảo nhân dân đều nhận ra rằng hội nhập, toàn cầu hoá, vươn ra biển lớn rất quan trọng cho VN lúc này. Họ thiết tha với những gì thực tế trong đời sống quanh họ: Có cơm ăn áo mặc, tiến đến ăn ngon mặc đẹp, có tiền cho con cái học hành, sửa lại căn nhà dột mái v.v… Họ cũng mong muốn nhà nước cởi mở, thương dân, có những chương trình xã hội giúp đỡ nhân dân thiết thực hơn, cho dân có tiếng nói trực tiếp và góp phần chuyển đổi, dân chủ hoá chế độ trong hoà bình và trật tự.

Sau hơn hai thập niên tiếp xúc với người Việt hải ngoại và hơn một thập niên bình thường hoá bang giao với HK, nhân dân và cán bộ đều đã mở rộng tầm nhìn rất nhiều. Cả nước đều thấy mọi người cần cố gắng tối đa để có cuộc sống cá nhân tốt đẹp và đất nước tiến nhanh hơn, ít nhất bắt kịp các quốc gia trong vùng. Tuy không được phép nói ra nhưng ai cũng cảm thấy xót xa, hổ thẹn vì thua kém lân bang và bị Trung Quốc hà hiếp, coi thường. Những bức xúc này được thể hiện qua việc cả nước hăng hái lên mạng học hỏi và tìm hiểu những thông tin ngoài-luồng-lề-trái, vì họ biết thông tin lề phải chỉ một chiều, dối trá và bịp bợm. Bức xúc đó còn được thể hiện bởi mọi tầng lớp xã hội, qua việc dân oan đòi nhà đất, tôn giáo đòi cơ sở thờ tự, truyền giáo, công nhân đòi quyền lợi, thanh niên hồ hởi biểu tình đòi chính quyền cứng rắn hơn với TQ dù bị cấm đoán, trí thức và đảng viên phản tỉnh yêu nước đòi đảng và nhà nước dân chủ hoá chế độ, chấp nhận cho các đảng phái khác hiện diện hợp pháp và đưa đảng CS trở về vị trí sinh hoạt chính trị bình đẳng.

Hiện nay, quốc dân đều cảm nhận được rằng đảng và nhà nước hoàn toàn bất lực trước tất cả những yêu cầu nêu trên, nhưng chẳng ai muốn đời sống xáo trộn và đất nước chiến tranh. Họ ao ước một cuộc cách mạng nhung, hoặc một tổ chức chính trị có viễn kiến thời đại, nhìn ra nhu cầu thiết yếu của đất nước hầu can đảm hành động, vượt lên tâm thức nhỏ hẹp quốc – cộng mà dẫn dắt dân tộc tiến lên. Chỉ ngồi hô hào suông sẽ vô phương khả thi hoặc công cuộc dân chủ hóa đất nước tiếp tục dậm chân tại chỗ và khó có cơ thành tựu. Thêm nữa, về mặt pháp lý, tìm cách thành lập một đảng chính trị, dù chính thức hay không, nơi quốc gia sở tại người Việt hải ngoại cư ngụ, sẽ trở thành bất hợp pháp khi tổ chức này chống lại một quốc gia (ví dụ VN) đang có quan hệ ngoại giao với chính quyền đương nhiệm.

Khi chưa có thế và lực, vận động quốc tế ủng hộ gặp nhiều khó khăn như trong giai đoạn hiện nay. Họ đang làm ăn với VN, có quyền lợi ở đó, tại sao phải tiếp tay chúng ta? Hay như thực tế chính trị Hoa Kỳ, khi cần phiếu của người Việt, các ứng cử viên hoặc các dân biểu sẵn sàng hụ hợ lên giọng đòi hỏi này nọ dùm chúng ta, cũng chưa chắc thành công. Nếu chính sách đối ngoại quốc gia thay đổi, họ sẵn sàng bỏ rơi như đã từng bỏ rơi VN Cộng Hoà. Đây là bài học đắt giá mà người Việt phải thuộc lòng. Đối với HK và có lẽ tất cả, không có bạn hoặc thù trường kỳ, chỉ có quyền lợi quốc gia là đáng kể. Dường như chỉ một mình Đảng CSVN là nhìn không ra, vẫn tin tưởng vào tình hữu nghị Việt – Trung để kiên định lập trường XHCN.

Một khi toàn dân có thể chứng minh cho thế giới thấy rằng VN có khả năng xoay chuyển tình thế, phù hợp với trào lưu dân chủ phổ quát toàn cầu, giúp đem lại lợi lộc gấp bội cho họ trong kinh doanh buôn bán, giao thương hàng hải và góp phần ổn định tình hình biển Đông, việc tranh thủ sự đồng tình sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Một điều chúng ta phải đặc biệt quan tâm để thay đổi chiến thuật và hoạch định đường lối cần thiết. Gần đây, Trung Cộng (TC) theo dõi rất kỹ tình hình chính trường VN. “Kẻ lạ” đang lo ngại người Việt quốc nội và hải ngoại bắt tay được với nhau. Họ càng lo sợ hơn nữa nếu Đảng CSVN hồi tâm trở về làm hoà với dân tộc để cùng chống lại họ, ước mơ biến biển Đông thành bến bãi ao nhà có cơ tan thành mây khói, có thể còn bị đòi lại đất đai biên giới và vịnh Bắc Bộ. Chính vì thế mới đầu năm, đại sứ Trung Cộng tại Hà Nội, ông Tôn Quốc Tường, đã trịch thượng cảnh cáo VN nên hợp tác thì phát triển, còn đối đầu thì thất bại, chớ dại làm hỏng đại cục (?) Gần hơn nữa, báo chí Trung Quốc đồng loạt cảnh báo về ý đồ quốc tế hoá biển Đông của VN và kêu gọi nhà nước TQ triệt để giải quyết nguy cơ này. Họ cũng áp lực Pháp hủy bỏ hội thảo về biển Đông vào phút chót, do quỹ Gabriel Peri dự định tổ chức trong hai ngày 27 và 28 tháng 2, khi thấy hội thảo kiểu này cuối tháng 11, 2009 vừa qua tại VN có tác dụng rất tốt, đã có khoảng 50 học giả ở 20 quốc gia tham dự. Cuối tháng 7 sắp tới, sẽ có thêm một hội thảo khác sẽ được tổ chức tại Hoa Kỳ do các trí thức VN đang sinh sống tại Mỹ, Pháp, Đức, Thụy Sĩ, Bỉ và Nhật cùng thực hiện. Có thể TC cũng sẽ tìm cách ngăn chặn.

Vì nhìn thấy người Việt trong, ngoài nước đoàn kết với nhau mà nơi bài Quan hệ Trung – Việt mãi mãi xanh tươi vừa đăng trên báo điện tử Thế giới và Việt Nam của Bộ Ngoại giao VN, giọng điệu ông ta đã mềm mỏng hơn, không còn vẻ xấc xược như trước, tuy vẫn nhắc lại 16 “chữ vàng” và còn cố nhét thêm 16 chữ khác: “sơn thủy tương liên, văn hoá tương thông, lý tưởng tương đồng, vận mệnh tương quan.” Họ vẫn trơ mặt, không biết ngượng miệng, bô bô “củng cố và tăng cường tình hữu nghị, hợp tác toàn diện là điều phù hợp với lợi ích căn bản của hai nước, cũng như nguyện vọng chung của nhân dân hai nước” (?). Chiêu bài rẻ tiền này bịp bợm được ai, ngoại trừ một nhóm nhỏ Lê Chiêu Thống thời đại, quyết ôm chân TQ để hưởng nốt miếng đỉnh chung thừa thãi do kẻ lạ thí cho?

Kẻ lạ còn cho tay chân bộ hạ vào các trang mạng hải ngoại được đông đảo giới trẻ trong và ngoài nước hăng hái tham gia tranh luận về tình hình đất nước, để phát biểu linh tinh phá đám, hoặc ru ngủ người Việt làm lợi cho TC. Họ vẫn tiếp tục đánh phá các trang mạng này khiến anh em ta vốn đã ít ỏi và bận rộn mưu sinh phải mệt mỏi đối phó với phương tiện và nhân sự dồi dào của họ. Xin dành cho các bạn thân yêu và kiên cường của chúng ta những bông hồng thắm đượm tình nghĩa quê hương.

Con bài tẩy của Trung Cộng đã rõ như vậy, tại sao CSVN không mau mắn thực tâm hoà hợp hoà giải dân tộc trong tình nghĩa anh em một nhà? Đưa tay ra cho người-quen-khúc-ruột-ngàn-dặm nắm chắc hầu chống kẻ thù chung?

Đảng CSVN hiện đang ”lú,” liệu người Việt hải ngoại có đủ khôn ngoan nhập cuộc cùng đáy tầng quốc dân để đóng trọn vai trò người chú khôn hay không? (Cha nó lú có chú nó khôn – ca dao tục ngữ).

3. Kết

Làn sóng đáy của đáy tầng quốc dân đang chuyển động mạnh mẽ và đang khát khao hình thành một tổ chức, một lực lượng mới: Lực Lượng Dân Tộc.

Đây, là nơi hội tụ quốc dân VN không phân biệt gái trai, già trẻ, tôn giáo, lập trường, chính kiến, kinh thượng… Miễn, là đến với nhau trong tình anh em và nghĩa đồng bào. Nó sẽ đãi lọc, đào thải một cách cay đắng, chua xót đớn đau mặt tầng cực đoan của cả hai phía và đập tan những cố gắng trái chiều với xu thế  toàn dân, cũng như những kết hợp bịp bợm, giả trá trên mặt tầng. Nó chỉ chấp nhận những cố gắng hoà hợp hoà giải chân tình, công khai và thẳng thắn, không mị dân.

Về mặt kỹ thuật tuyên truyền, bất cứ tổ chức nào mang danh xưng hoặc hơi hướm cộng sản, chỉ nhằm kết hợp những đảng viên để dân chủ hoá đảng nhưng vẫn chấp nhận sự cai trị độc đoán, sẽ gặp phải e dè và đố kỵ bởi phía “chống cộng.” Cũng vậy, tổ chức nào mang sắc thái chống cộng quyết liệt, không đội trời chung, cũng vô phương thuyết phục được “nửa khối” quốc dân kia. Còn quốc – cộng là còn đối đầu huỷ diệt mà không đưa đến hợp tác xây dựng. Công cuộc dân chủ hoá đất nước là trách nhiệm của toàn thể con dân VN, không thể hoàn thành chỉ do một thành phần quốc dân chủ xướng. Phải thấy được yêu cầu của tổ quốc hôm nay: Nhu cầu tập hợp sức mạnh dân tộc chống kẻ thù chung. Và chỉ có dân tộc mới đủ bao dung, gồm được cả quốc lẫn cộng, ngõ hầu thành công phát triển đất nước và bảo vệ bờ cõi.

Một điều quan trọng nữa rất đáng chúng ta lưu tâm, không nên quan niệm rằng tất cả những gì xấu xa, sai trái đều do “phe kia” mà ra cả. Còn “phe mình” thì đúng và tốt hết. Quan điểm này sẽ tạo những đối đầu bất lợi không cần thiết, trong lúc quê hương đang cần một tổng lực toàn dân.

Hãy lắng nghe nhận xét của tuổi trẻ trong nước mà điều chỉnh đường hướng đấu tranh cho hợp với thực tế. Ta hãy nghe một thành viên tiêu biểu của vài trang mạng toàn cầu phát biểu, tuy một số điều có người chưa hẳn đồng ý với anh:

“…Tôi tiếp cận với các bài chống cộng vào khoảng năm 1996-1997… Thứ nhất là loại bài chống cộng chỉ để mà chống cộng không hơn không kém. Hay nói cách khác, những bài này phủ nhận tất cả những gì thuộc về Cộng sản. Và tất nhiên để đạt được mục đích này họ sẵn sàng xuyên tạc bóp méo sự thật bằng mọi cách. Loại bài này thì nói chung ai bình tĩnh đọc xong thì khỏi phải đọc chuyện cười.

Thứ hai là loại bài viết vừa thiếu thông tin trong nước lại vừa xem thường người dân đang sống trong nước. Với loại bài viết này người viết tự đặt mình ở một đẳng cấp khác, cao hơn người đọc (được cho là người dân trong nước). Những bài này có chút kiến thức nhưng lại thiếu mất cái tâm. Họ viết rất nhiều, khen nước ngoài đây đó, so sánh rất hay. Nhưng rất tiếc rút cuộc họ đưa ra những kết luận kiểu như 95% dân trong nước là thiếu hiểu biết, kiến thức kém, trẻ em trong nước thiếu nhân cách (?!) v.v… Những bài viết này dù hay bao nhiêu đi nữa cũng không nhận được sự đồng cảm của người đọc. Bởi lẽ, người đọc họ không cần ai đứng trên “dạy” họ mà là cần một sự đồng cảm từ những người có thể đặt mình vào vị trí họ – những người dân trong nước!

Một đặc điểm nữa là đa số bài viết không có hồi kết. Có nghĩa là ra sức nêu lên Việt Nam là xấu, là tồi tệ… Cộng sản là ươn hèn v.v… nhưng rốt cuộc chỉ dừng lại ở đó và không nêu ra một hướng giải quyết. Những bài viết như thế này tạo cho người đọc một cảm giác là ‘ôi! tưởng gì chứ chê bai thì ai mà chẳng làm được!’…”

Ta cũng hãy nhìn vào một thành phần khác, con cháu các cán bộ, được đào tạo bởi chính Đảng CSVN để coi họ suy nghĩ thế nào về đất nước. Một Lê Thị Công Nhân vừa ra khỏi tù đã khẳng định tiếp tục đấu tranh. Một Cù Huy Hà Vũ, con thi sĩ Huy Cận, dám kiện thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bất chấp Hiến pháp và luật pháp VN cho phép khai thác bôxít Tây Nguyên. Mới đây, anh còn đưa đề nghị vinh danh 58 chiến sĩ VN Cộng Hoà đã hy sinh trong trận chiến chống Trung Quốc, bảo vệ Hoàng Sa năm 1974. Một Nguyễn Tiến Trung thành đạt tại nước ngoài nhưng cương quyết quay về đấu tranh rồi bị bỏ tù… Và còn nhiều những tâm hồn Việt tộc khác nữa.

Đây là cuộc chuyển hoá tâm thức dân tộc lớn lao. Nó đòi hỏi mỗi con dân Việt phải nghiêm khắc xét mình, đặt câu hỏi rằng tổ quốc trong hơn một thế kỷ qua đang đi về đâu, rồi sẽ tiến đến đâu? Và mỗi người phải làm gì để đáp ứng yêu cầu của đất nước? Liệu chúng ta có bắt lại được nhịp thở dân tộc hay không, hay tiếp tục đắm chìm trong đói nghèo và tụt hậu dưới sự cai trị độc đoán của Đảng CSVN? Trong cuộc đấu trí gắt gao sắp tới, đáy tầng quốc dân thắng hay mặt tầng chính trị rác rưởi sẽ thắng? Ai sẽ đào thải ai? Tư duy chuyển hoá tâm thức về nguồn dân tộc này đã thấm nhập cả vào đảng viên những lãnh đạo đảng, đến nỗi trên tờ Quân Đội Nhân Dân ngày 4/4 vừa qua, ở mục chính luận, tiến sĩ Lê Văn Bảo cũng phải ưu ái nhắc đến trong bài Phòng, chống “tự diễn biến” từ bên trong và bên trên.

Đất nước đang thiết tha mong đợi những tư duy trong sáng, những trí tuệ tuyệt hảo, những con tim thương yêu và tha thứ, vỗ về ôm ấp nhau trong tình nghĩa anh em, mang tâm thức dân tộc và dấu ấn thời đại, vượt hẳn lên trên sự chia rẽ và đấu đá cục bộ quốc – cộng, thực hiện một cuộc cách mạng dân tộc toàn diện và triệt để mà dẫn dắt quốc dân tiến lên. Càng ngày càng có nhiều tiếng nói trong đảng đòi hỏi Đảng CS phải từ bỏ con đường XHCN mà đi theo con đường dân tộc làm chủ đạo.

Lực lượng nào có khả năng dung hợp và đoàn kết đại khối quốc dân sẽ lãnh đạo đất nước, đồng thời được nhân dân tích cực tiếp tay khơi mở, nối lại mạch sống quốc dân đã bị đứt quãng vì cuộc chiến tương tàn quốc – cộng vừa qua, mà cả hai bên đã u mê nên phải ôm lấy chiến tranh nóng trong cuộc Chiến tranh Lạnh thế giới, bày ra bởi cả hai phe Tự do và CS quốc tế.

Con dân nào đang thiết tha với tiền đồ tổ quốc, trang bị bằng tinh thần dân tộc trong sáng và đầy tình nghĩa yêu thương, quyết tâm cùng đáy tầng quốc dân giành lại quyền tự chủ và sinh mệnh chính trị toàn dân, sẽ tạo được những Hội Nghị Bình Than, Hội Nghị Diên Hồng, tiếp nối những triều đại rực rỡ như thời Lý – Trần trong lịch sử quê hương.

Hãy lắng nghe tiếng vi vu hồn nướclàn gió đáy đang dồn thổi áp lực ngày một mạnh mẽ, chuyển hoá và đào thải từ đáy tầng quốc dân lên mặt tầng thống trị.

©  Tạ Dzu

© Đàn Chim Việt

35 Phản hồi cho “Lực lượng nào sẽ lãnh đạo cuộc đấu tranh sắp tới?”

  1. Thật hay và chính xác vô cùng. Hoan hô Người Quán Sát, chúng tôi yêu quý ông. Tôi thấy đây là lời đáng cần để chúng ta suy nghĩ và thực hành nếu yêu nước và vì tự do Dân chủ Việt nam. Hoan hô Người Quán Sát, hoan hô báo Tổ quốc, diền đàn cho tất cả những ai yêu Tự do và Dân chủ Việt nam.
    Xin Người Quán Sát hãy nên viết cả về đề tài đoàn kết này.
    Huế, ngày 20 tháng 4 năm 2010.
    Hoàng Thị Thi Thơ

  2. Hãy hành động đúng phân biệt rõ ràng ai là thiện nhân
    ai kẻ ác vì một Việt nam dân chủ và tự do mới.
    Chúng tôi hoan hô ý kiến thật xác đáng này. Trong lúc phong trào dân chủ trong nước đang phô trương hình ảnh vị tướng kiên cường chống độc đoán chuyên quyền, chống việc nhu nhược cúi luồn Trung quốc, muốn bảo vệ lãnh thổ lãnh hải và hải đảo Việt nam, chống tệ tham nhũng, đòi tự do và Dân chủ mà tấm gương là Đại tướng Võ Nguyên Giáp thì báo chí hải ngoại một số người đã không biết phân biệt trắng đen, đem ông Giáp gộp vào với phe Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Tô Đức Rứa đại diện cho tham nhũng, độc đóan chuyên quyền và phát xít, lại nhu nhược trước Trung quốc là không đúng. Như vậy chẳng khác nào vô tình ta phá phong trào dân chủ ở trong nước rồi. Các bạn nên biết, chỉ riêng việc Đại tướng Võ Nguyên Giáp được đông đảo các Sỹ quan tướng lĩnh trong quân đội xưa và lược lượn trí thức và sinh viên nay ở Việt nam mà phong trào Dân chủ đang muốn lôi kéo họ ủng hộ phong trào dân chủ đã là quý giá biết chừng nào, lại chưa kể tới đại đa số nhân dân trong nước nữa cũng tôn quý ông. Chúng ta nếu không biết phân biệt thực hư, tốt xấu thì sẽ làm mất đi sự ủng hộ to lớn của những lực lượng này thì thắng sao được Cộng sản độc đoán, phát xít kia. Cũng như chúng ta không thể gói những người sỹ quan hay binh lính Việt nam cộng hòa anh dũng với các tướng lính tham sống sợ chết tham nhũng thời Mỹ Thiệu được. Làm sao có thể gói những người chiến sỹ Việt nam Cộng hòa đã anh hùng hy sinh oanh liệt để bảo vệ Hoàng sa và Trường sa với tổng thống Thiệu, Kỳ và Phạm Duy được? Hai lực lượng này khác hẳn nhau về bản chất, không thể không phân định rõ ràng. Cho nên đừng cái gì ghét cộng sản hay ghét chế độ Việt nam cộng hòa xưa cũng gói cả vào một giọ như vậy. Người tốt và xấu, vàng và đất thó phải khác nhau, không lẫn lộn được. Người có trí không làm như vậy mà phải biết tranh thủ người tốt, thậm chí ngay cả thành phần nhân dân còn do dự cũng phải lôi kéo về với mình, hãy chỉ chĩa mũi nhọn phân hóa những kẻ phát xít, chuyên quyền tham nhũng và bạc nhược trước Trung quốc hôm nay. Đó là quan điểm và thái độ đúng đắn nhất.
    Chúng tôi hoan hô ý kiến và thái độ rất đúng mực và chính xác của Người Quán Sát. Ông thật là không phụ lòng bạn đọc trong và ngoài nước đã yêu quý ông từ thời xa xưa những năm 1976 khi phong trào đổi mới của ông Nguyễn Văn Linh với việc cần làm ngay đã xuất hiện trên báo chí trong nước thật hào hùng. Nay lại xuất hiện trở lại với phong trào đấu tranh cho tự do và Dân chủ mới, đúng là trí thức già, đáng kính biết bao. Ông viết bài vừa hay là rất đạo lý, với kẻ ác thì thấy cay chát vì lời phê phán của ông nhẹ mà sâu cay. Xin cảm ơn Người Quán Sát. Chúng tôi hy vọng ông sẽ cống hiến nhiều hơn cho đất nước hôm nay, cho quý báo và bạn đọc xa gần.
    Hà nội, ngày 20 tháng 4 năm 2010.
    Thay mặt những sinh viên trường đại học Bách khoa Hà nội.
    Lưu Tường Vinh.

  3. Lâm Vũ says:

    Chính Nguyễn Cảnh Thông là “ma phá cỗ” chứ ai vào đó nữa mà la với lối! Toàn những chuyện vớ vẩn, láo khoét.

    Ở đâu ông Kỳ có đủ tiền mỏ sân golf? Chỉ có những đại tư bản “xah” hay “đỏ” mới đủ tư cách nói chuyện đó! Thời Mỹ Ngụy, Pham Duy vẫn chỉ là “nghệ sĩ”, không có chức vụ gì trong chính phủ VNCH, và có lẽ ông cũng không muốn. Chức vụ chính thức cao nhất của ông PD thời đó, theo tôi biết, là Giám đốc gì đó trong sở truyền hình Sài Gòn…

    Nnững chuyện khác, kiểu lính Mỹ “nghênh ngang bắt gái Việt giữa chốn đông người” đúng là tưởng tượng quá phong phú… Ngay thời 67, 68 lúc quân đội Mỹ đông nhất, cũng ít khi có chuyện lính Mỹ đi nghên ngang ngoài đường… Họ phải làm việc hay đánh nhau.. lúc nghỉ phép thương cũng giải trí ở nhưng địa điểm nhất định dành riêng cho lính Mỹ… Chỉ có nhân viên dân sự Mỹ mới có tự do đi đâu thì đi, mướn nhà ở đâu cũng được…

  4. Lê Nguyên says:

    “Lực lượng nào sẽ lãnh đạo cuộc đấu tranh sắp tới”. “Sắp tới”, nghĩa là hiện nay chưa có cuộc đấu tranh nào, hoặc cuộc đấu tranh hiện nay không liên quan gì đến cuộc đấu tranh sắp tới?
    Xin hãy đừng quên cuộc đấu tranh hiện nay. Hiện nay cuộc đấu tranh chủ yếu là tự phát, nhưng nó sẽ đến giai đoạn đấu tranh tự giác…

  5. Cơm chưa dọn, cỗ chưa bầy đã thấy ma đến phá.
    Mới hôm qua, hội nghị Non Sông của mấy ông, mấy bà ở hải ngoại tụ vạ được báo chí đang tải rầm rộ quá. Đến gần nhìn vào hình ảnh của các đại biểu dự hội nghị chuẩn bị tiếp quản đất nước khi Đảng CSVN đổ thì thấy gần như 95 % là các vị Việt nam Cộng hòa cả thôi, chỉ có khác giờ không mặc áo rằn ri, khoác súng đeo lon thôi. Người dân Việt nam đã chán Cộng sản đến cổ thật nhưng vẫn còn có thể chưa chán bằng cái thây ma nhà nước Việt nam Cộng Hòa. Các bạn xem, các vị bán nước này, Tổng thống Việt nam Cộng gà là Nguyễn Văn Thiệu khi xưa còn Mỹ thì tham nhũng kinh khủng, nịnh trên nạt dưới, để lính Mỹ nghênh nghang bắt gái Việt ta hiếp giữa đông người, khi chiến sự đang nóng thì mồn hắn nói tử thủ nhưng khi quân giải phóng mới kéo đến Đà nẵng thì đã cao chạy sa bay với nhiều va-li vàng của ngân sách quốc gia, nay đã về nơi nào đâu có biết. Còn phó tổng thống Cao Kỳ thì cũng chạy nốt nhưng nay lại khôn lỏi về Việt nam mở các sân Golf và buôn bán bất động sản, ca ngợi nhà nước tham nhũng này quá trời. Còn ông bộ trưởng văn hóa thông tin Phạm Duy thì về Ba đình Hà nội hát những bài ca thời tiền kháng chiến vui với các vị lãnh đạo Cộng sản khi xưa cùng đống chí chiến khu Việt bắc. Chỉ tiếc là chưa có ông Bùi Tín ở đó viết vài bài ca ngợi không khí đoàn kết này.
    Lại nữa, bạn đọc hãy hỏi đoàn đại biểu chính phủ lưu vong này có bao nhiêu vị đã gửi tiền về Việt nam tậu nhà, mua đất? Có lẽ là 90 % hoặc hơn. Ôi! Hóa ra các vị là Việt kiều yêu nước cả. Cho nên, người Việt ở nước ngoài ngấy các vị đại biểu này quá. Tất nhiên cũng có một số ít những vị ở đây đáng kính trọng lắm vì hết lòng tham gia tích cực vào phong trào đấu tranh bất bạo động cho Dân chủ Việt nam. Vì thế, vàng thau lẫn lộn quá, cho nên phong trào dân chủ trong nước cũng như những nhà đấu tranh cho dân chủ ở Hải ngoại khi cộng sản Việt nam đổ sẽ có một cuộc Dân Chủ Diêm Hồng, lúc đó sẽ mời các vị Dân chủ ở hải ngoại về dự tham gia một nhà nước dân chủ mới nhưng phải chọn lọc trong số các quý vị này, nếu ai có ý khôi phục nhà nước thây ma Việt nam Cộng hòa thì xin về hưu nghỉ luôn cho rồi để đất nước nhờ và mấy ông Cộng sản bảo thủ , phát xít hà hiếp dân, ăn hối lộ thì cũng rứa. Xin A-le-húp! Biến ngay!
    Tôi cho rằng đây nên phát biểu lý do hội nghị gặp mặt này chỉ là nhân dịp mỗi người quá nhớ nhau, có chút tiền để dành đem đến đây tụ vạ ăn liên hoan thôi chứ đừng gọi là hội nghị non sông hay tự mang danh Nhà nước Việt nam lưu vong nhé, kẻo nhân dân, bạn đọc xa gần nói rằng: “cơm chưa dọn, cỗ chưa bầy đã thấy ma đến phá cỗ! ” Ôi! Sao nhanh vậy cà !
    Nguyễn Cảnh Thông

  6. Cỗ chưa bầy đã thấy ma đến phá.
    Nhìn vào hình ảnh của các đại biểu dự hội nghị chuẩn bị tiếp quản đất nước khi Đảng CSVN đổ được báo chí ở Hải ngoại đăng thì thấy gần như 95 % là các vị Việt nam Cộng hòa cả thôi, chỉ có khác giờ không mặc áo rằn ri, khoác súng đeo lon thôi. Người dân Việt nam đã chán Cộng sản đến cổ thật nhưng vẫn còn có thể chưa chán bằng cái thây ma nhà nước Việt nam Cộng Hòa. Các bạn xem, các vị bán nước này, Tổng thống Việt nam Cộng gà là Nguyễn Văn Thiệu khi xưa còn Mỹ thì tham nhũng kinh khủng, nịnh trên nạt dưới, để lính Mỹ nghênh nghang bắt gái Việt ta hiếp giữa đông người, khi chiến sự đang nóng thì mồn hắn nói tử thủ nhưng khi quân giải phóng mới kéo đến Đà nẵng thì đã cao chạy sa bay với nhiều va-li vàng của ngân sách quốc gia, nay đã về nơi nào đâu có biết. Còn phó tổng thống Cao Kỳ thì cũng chạy nốt nhưng nay lại khôn lỏi về Việt nam mở các sân Golf và buôn bán bất động sản, ca ngợi nhà nước tham nhũng này quá trời. Còn ông bộ trưởng văn hóa thông tin Phạm Duy thì về Ba đình Hà nội hát những bài ca thời tiền kháng chiến vui với các vị lãnh đạo Cộng sản khi xưa cùng đống chí chiến khu Việt bắc. Chỉ tiếc là chưa có ông Bùi Tín ở đó viết vài bài ca ngợi không khí đoàn kết này.
    Lại nữa, bạn đọc hãy hỏi đoàn đại biểu chính phủ lưu vong này có bao nhiêu vị đã gửi tiền về Việt nam tậu nhà, mua đất? Có lẽ là 90 % hoặc hơn. Ôi! Hóa ra các vị là Việt kiều yêu nước cả. Cho nên, người Việt ở nước ngoài ngấy các vị đại biểu này quá. Tất nhiên cũng có một số ít những vị ở đây đáng kính trọng lắm vì hết lòng tham gia tích cực vào phong trào đấu tranh bất bạo động cho Dân chủ Việt nam. Vì thế, vàng thau lẫn lộn quá, cho nên phong trào dân chủ trong nước cũng như những nhà đấu tranh cho dân chủ ở Hải ngoại khi cộng sản Việt nam đổ sẽ có một cuộc Dân Chủ Diêm Hồng, lúc đó sẽ mời các vị Dân chủ ở hải ngoại về dự tham gia một nhà nước dân chủ mới nhưng phải chọn lọc trong số các quý vị này, nếu ai có ý khôi phục nhà nước thây ma Việt nam Cộng hòa thì xin về hưu nghỉ luôn cho rồi để đất nước nhờ và mấy ông Cộng sản bảo thủ , phát xít hà hiếp dân, ăn hối lộ thì cũng rứa. Xin A-le-húp! Biến ngay!
    Tôi cho rằng đây nên phát biểu lý do hội nghị gặp mặt này chỉ là nhân dịp mỗi người quá nhớ nhau, có chút tiền để dành đem đến đây tụ vạ ăn liên hoan thôi chứ đừng gọi là hội nghị non sông hay tự mang danh Nhà nước Việt nam lưu vong nhé, kẻo nhân dân, bạn đọc xa gần nói rằng: “cơm chưa dọn, cỗ chưa bầy đã thấy ma đến phá cỗ! ” Ôi! Sao nhanh vậy cà !
    Nguyễn Cảnh Thông

    • K.D. says:

      (from wikipedia)

      Trong nhiều năm sau chiến tranh, những người biết rõ số phận của 16 tấn vàng tại các cơ quan chức năng nhà nước đã không đính chính tin đồn. Sau này, khi thông tin đã được phổ biến rộng rãi qua loạt phóng sự điều tra của báo Tuổi Trẻ. Khi được hỏi tại sao lâu nay Nhà nước Việt Nam không đính chính, ông Lữ Minh Châu, cựu Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, trả lời: “Mình biết rất rõ là số vàng đó vẫn còn, đã được kiểm kê cẩn thận và đưa vào tài sản quốc gia, nhưng không đính chính vì đó là tin đồn đăng trên báo chí, có ai đặt câu hỏi chính thức với Nhà nước đâu”. [17]

      [sửa] Giải oan
      Sau hơn 30 năm, tháng 12 năm 2005 hồ sơ mật được phép giải mã, chính phủ Anh công bố Hồ sơ Bộ Ngoại giao trong đó có phần nói về chuyện vị lãnh đạo của chính quyền Việt Nam Cộng hoà chuyển sang sống tại khu ngoại ô của London như thế nào. Tuy nhiên, hồ sơ này không nói đến số vàng nào được ông Thiệu mang tới Anh.[12]

      Trả lời phỏng vấn BBC ngày 29 Tháng 12 năm 2005[12], Cựu Tổng trưởng Kế hoạch Nguyễn Tiến Hưng nói rằng số tiền vàng này chưa mang ra khỏi Việt Nam, nhưng ông không phải là nhân chứng của vụ việc.

      Dư luận nhân dân đặt câu hỏi về việc ông Thiệu có mang vàng ra ngoài hay không và nếu không thì giờ ở đâu.[5]

      Trong loạt phóng sự điều tra được đăng từ ngày 26 tháng 04 năm 2006, báo Tuổi Trẻ đã phỏng vấn các nhân chứng trực tiếp liên quan đến 16 tấn vàng, làm rõ rằng cựu Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu không “đánh cắp” số vàng này. Tuy nhiên, ông đã qua đời từ trước đó, vào năm 2001.

      Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, số lượng tiền vàng kiểm kê đều khớp với sổ sách từng chi tiết nhỏ.[1]

      (from Wikipdedia)

      =============================================

  7. Đọc ý kiến của bạn Nguyễn Tùng và Người Yêu Nước tôi thấy các bạn trẻ ngày nay có lý trí và tâm huyết với đất nước Việt mình và rất chăm lo lo cho phong trào dân chủ Việt nam. Với Người Yêu Nướcc thì chắc chắn đã biết rõ hoàn cảnh lịch sử miêng Bắc nhưng năm 1954 đến 1975, nên tôi không nói nữa, nhưng với bạn Nguyễn Tùng thì do sinh ra lớn lên trên đất phương Nam nên không hiểu về hoàn cảnh lịch sử phía Bắc những năm này.
    Ngày đầu như cha mẹ bạn Nguoi Yeu Nưoc và các vị tướng như ông Giáp và nhiều người tri thức khác theo kháng chiến là từ lòng yêu nước, muốn đánh Pháp dành lại độc lập cho Tổ quốc chứ không phải bằng lòng yêu gì với Chủ nghĩa Cộng sản. Những thúe này bị Đảng CSVN du nhập vào nước ta chỉ là du nghủ mọi người thôi, nhưng tướng Giáp đã không chịu ngủ trong bài thánh kinh chủ nghĩa Cộng sản đó, ông ngay ngày đó chủ trương tính dân tộc và không đồng ý đổi tên Đảng Lao động Việt nam ra Đảng Cộng Sản Việt nam và nhất là không đồng ý mở chiến dịc mậu Thân năm 1968 vì biết sẽ gây ra đổ máu cho cả hai phía, vì hai con hổ đang lúc mạnh đánh nhau thì chắc các con vật xung quanh phải chết và ông lại không muốn thực thi chính sách đánh nhà tư sản ở phía Bắc và cả khi thông nhất đất nước ở phía Nam, ông phê phán các chính sách đó đặc biệt không muốn cúi đầu trước Trungq uốc mà đồi hỏi quan hệ bình đẳng nên bị Lê Duẩn, Đỗ Mười, Lê Đức Thọ và nhón Đảng CS độc đoán bảo thủ, ôm chân Trung quốc lúc đó tập trung hạ bệ ông. Nhưng vì uy tín và ảnh hưởng của tướng Giáp quá lớn trong quân đội và Trí thức, Nhân dân cho nên họ không giám loại ông mà dùng cách hạ dần chức vụ của ông. Nhưng tai hại cho họ là ông không ham chức vụ nên cả khi bị hạ đến chức Bộ trưởng bộ Sinh đẻ có kế hoạch ông cũng không từ nan, vẫn nhận làm và làm lại thành công mỹ mãn. Cũng chính từ đây xuất hiện hai phe trong đảng CSVN rõ rệt không tuân phục nhau nữa đó là phe bảo thủ do Lê Duẩn sau này là Đỗ Mười và nay hậu duệ là Nông Đức Mạnh và bên kia là những tướng lĩnh quân đội và nhiều nhà trí thức, trong đó thu hút đặc biệt là lãnh đạo ở phía Nam và miền Trung. Cho nên, phong trào Dân chủ Việt nam đã lấy ông là biểu tượng chính nghĩa đấu tranh cho dân chủ ôn hòa nhưng hiệu quả và đang tranh thủ sự động tình của các vị tướng lĩnh trong quân đội Việt nam, các nhà trí thức yêu nước cùng đa số nhân dân lao động. Báo BauxiteVN trang đầu tiên in hình ông là ý nghĩa này chứ không phải tôn sùng cộng sản như các bạn nghĩ. Chuyện động chạm đến uy tín của Đại tướng Võ Nguyên Giáp là ảnh hưởng đến phong trào Dân chủ trong nước là vì vậy. Ngày nay những người Công sản bảo thủ vẫn muốn hạ uy tín của ông, muốn ông chết để không gây ảnh hưởng được với lực lượng dân chủ tiến bộ và nhân dân, nhất là các vị tướng lĩnh. Họ còn sợ khi tướng Giáp mất phe tiến bộ sẽ không cam chịu là rất có thể sẽ tấn công mãnh liệt hơn. quyết liệt hơn.
    Vì thế, những nhà trí thức già như ông Nguyễn Hoàng Hà, hay ông Nguyễn Quốc Việt v.v…tuy không phải là Đảng viên CSVN nhưng rất yêu quý phong trào dân chủ đã có lời nói ra một phần chân tướng sự thật này. Giả sử ông Bùi Tín muốn lấy ai đó là ví dụ thì sẽ không gây nên sự bất bình phản ứng của những người đấu tranh cho Dân chủ trong nước nhất là các vị triứ thức già và sinh viên hiện nay. Nếu là những người ở phía Nam không hiểu tướng Giáp thì họ không nói đâu, nhưng với ông Bùi Tín, người đã đi nhiều năm bên Đại tướng Võ Nguyên Giáp thì họ không thể không nói. Họ biết ông Bùi Tín vì ông là đàn em của họ về tuổi đời và cả sự nghiệp nữa, nên họ cho rằng ông Bùi Tín vì sân hận không được phong hàm cao nên nay viết bài nói xấu Đại tướng là vị vậy. Có lẽ điều này ông Bùi Tín hiểu rõ hơn. Nhưng tôi nói thật, giờ là lúc phong trào dân chủ trong nước đang lấy uy tín và ảnh hưởng của vị tướng này làm d biểu tượng chống Đảng CS độc đoán chuyên quyền và tham nhũng, cho nên mong các bạn hiểu đừng nên bịa chuyện nói xấu không đúng sự thật về ông, xúc phạm đến những người yêu nước chân chính. Nếu các bạn dài hơi hãy nói về Lê Duẩn hay Lê Đức Thọ, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Tô Đức Rứa v.v… những người độc đoán chuyên quyền và căm ghét dân chủ, luôn đàn áp người yêu nước và yêu dân chủ Việt nam hôm nay, cổ vũ cho những tấm gương đấu tranh cho phong trào này như Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Lý, Pham Thị Thanh Nghiêm v.v…
    Trân trọng gửi lời chào tới các bạn dù ở bất kỳ chính kiến nào, miễn là yêu nước yêu Dân chủ và tự do Việt nam.
    Người Quán Sát

    • chú tư ruộng says:

      Dân tôi xin Người Quán Sát cho một vài dẫn chứng về việc ông Giáp không thìch chủ nghĩa CS,không đồng ý mở chiến dịch Mậu Thân,phong trào Dân chủ VN lấy ông Giáp làm biểu tượng đấu trang…Rất cám ơn.

  8. K.D. says:

    Bài hay. Cám ơn bác Tạ Dzu.
    Hình như bác quên chị Tạ phong Tần.

    Đi theo “con đường dân tộc” nếu chỉ nói thế, e rằng người ta sẽ tưởng bác hô hào chấp nhận một ĐCS mới đã cải tiến. Con đường dân tộc này có thể nói rõ hơn nữa là đi đi theo “con đường dân chủ đa nguyên” vì tôi nghĩ dân tộc không thể nào chấp nhận chế độ độc đảng được nữa. Chỉ có 3 triệu đảng viên so với 83 triệu người dân mà ĐCSVN vẫn còn nắm quyền được. Đó đủ để thấy rằng mục đích “tiêu diệt ĐCSVN” không phải là mục đích hàng đầu của người dân VN. Đó vẫn có thể là mục tiêu thứ nhì hay thứ ba gì đó.. nhưng người dân sẽ không tích cực theo đuổi nó mà mong chờ người khác làm thay. Tức là con đường đấu tranh chống ĐCSVN không có hành động ủng hộ tích cực từ người người dân mà phải nhờ vào thế lực ngoại bang.

    Vẫn có người cứ khăng khăng “tiêu diệt ĐCSVN là ước vọng hàng đầu của người trong nước”, nhưng tôi không tin là họ có thể bất lực đến thế ở tỉ số 83 vs. 3 như thế vì “ước vọng hàng đầu” của cả dân tộc đối với tôi là chuyện sống chết, như việc chống Tàu, chống Pháp năm xưa ấy.

    Sau việc “Độc Lập” mà “Tự do – Hạnh Phúc” chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ người dân đã biết đặt “Tự Do, Hạnh Phúc” lên hàng đầu. Phương thức đấu tranh mới phải bắt đầu bằng “Tự Do – Hạnh Phúc”… rồi sau đó cái gì cần làm người dân vẫn sẽ ủng hộ để làm. Và với mục đích “giải thể ĐCSVN” điều này đòi hỏi người đấu tranh phải thuyết phục người dân trong nước hiểu được mức tối cần của nó khi gọi là mục tiêu tích cực duy nhất. Tiếp theo đó là trình bày cặn kẽ thêm để người dân thấy rằng họ có sách lược hành động tích cực. Không có sách lược về hành động tích cực rõ ràng để giải thể ĐCSVN, thì đường lối Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc của bác Kiểng vẫn được ưa thích hơn vì trong hành động, đường lối này có nhiều triển vọng hơn qua “diễn biến hòa bình” mà nhà cầm quyền đang e ngại.

    Đường hướng đấu tranh này đòi hỏi các tổ chức phải về nước tạo ảnh hưởng và hợp tác với các khối trong nước, chứ không thể nào bởi tuyên truyền từ nước ngoài mà thôi. Đấu tranh cho quốc nội mà không hiểu địa thế, nhân sinh, không có đối tác ở trong và ngoài nước… thì hơi mơ hồ.

    Tôi nhận thấy có hai kiểu đấu tranh rất rõ ràng. (1) đấu tranh nhằm mục đích bảo vệ CĐNVHN khỏi sự xâm nhập của CS, của COCC. (2) đấu tranh nhằm mục đích góp phần xây dựng xã hội dân chủ đa nguyên ở VN. Và so far thì tôi thấy rằng kiểu đấu tranh (1) không có ích lợi gì cho người dân quốc nội cả. Đồng thời, tôi rất kính nể những người thuộc thành phần (2) vì ghét CS hay không trong ý thức, họ vẫn không để ý thức làm giảm tính tích cực trong hành động.

    Với tư duy này khi sống ở Cali, trước tiên tôi đã bị cho là “ngây thơ”… rồi thì đến “bị CS tuyên truyền nhồi sọ”… Gần đây tôi được lên chức “cán bộ CS”. Có lẽ sau này tôi sẽ được xem là “lãnh đạo CS” cũng nên.

    K.D

  9. phuc hong says:

    Hay nhin thang vao nuoc NGA ..nen tang cua cncs…dan dan su that lam sang to , nhung the he sau len lanh dao co hoc co dao duc hon…huong chi may ten csvn tham lam , xuan ngoc ,co co tinh MU MAT nhan loai cung se mo mat cho bon ho nhin ra su that…

  10. Trung Hoàng says:

    Lằn ranh QC trong lúc nầy càng khoét sâu, kẻ được lợi trước mắt chính là TQ, trong khi bản thân người CC thì chẳng được lợi gì nhiều cho lắm, lại chỉ chuốt lấy sự xa lánh phần đông trong nước, nhất là tuổi trẻ hiện nay cả trong và ngoài nước.

    Nếu trong nước TQ có cả một đoàn kỳ binh trong chính quyền lẫn ngoài xã hội, thì ở ngoài cũng không thiếu những thành phần sẵn sàng tiếp tay tiếp sức trong tự nguyện lẫn vô tình, thực hiện cho họ đường lối phân hoá chia rẽ dân Việt mãi mãi, qua tiêu đề rất hấp dẫn là chống cộng và phải tiêu diệt CS.

    Tung lên mạng những cò mồi cuả họ mắng chửi thậm tệ những thành phần người Việt trở về nước, với luận điểm rất oai hùng là về nước là đầu hàng CS, bưng bô cho CS. Ngoài mặt cho thấy họ rất đúng, nhưng thực chất là chỉ có lợi và rất ư là lợi cho chính TQ mà thôi. Bởi vì không một hậu thuẩn bên ngoài nào ủng hộ cho thành phần CCTÐ nầy lật đổ được CSVN hiện nay, trong khi toàn dân Việt trong và ngoài nước chỉ có thể làm thay đổi từ từ, chuyển hoá theo lộ trình “diển biến hoà bình”, trên bước đường cùng nhau dân chủ hoá đất nước với thời gian mà thôi.

    Tôi hoàn toàn đồng tình với bạn Tạ Dzu, lực lượng chủ yếu trên bước đường dân chủ hoá đất nước luôn là người dân Việt nói chung trong nước, người dân Việt hải ngoại chỉ ở vai trò hổ trợ nhưng là thành phần trọng yếu, thúc đẩy mạnh mẻ nhất với nhiều phương tiện sẵn có. Ðộng lực và năng lực đầy đủ để có thể tiến nhanh đến mục tiêu dân chủ hoá đất nước, bởi vì họ có được sự phát biểu tự do với sự sáng tạo tự chủ, không bị gò ép dưới áp lực nặng nề cuả NCQCS hiện nay.

    Sự phát biểu phản biện cuả người trong nước không thể giống như lời phát biểu cuả người hải ngoại, họ luôn luôn phải khéo léo và cẩn trọng từng lời từng chử để tránh con mắt cú vọ cuả nhà CQCS. Trong khi người dân Việt ở nước ngoài thì hoàn toàn không bị một sức ép gò bó nào cả, đó chính là lợi điểm cuả dân Việt bên ngoài, mà người trong nước chắc chắn là không bao giờ có được. Vì vậy, động lực và năng lực thúc đẩy nhanh tiến trình dân chủ hoá chính là người bên ngoài có lợi thế hơn, cũng như phải định hướng những bước tiến nhanh nhất ngắn nhất để đi đến mục tiêu như ý mong muốn.

    Hơn lúc nào hết, điểm đứng dân tộc phải là điểm đứng chung cho tất cả dân Việt, một điểm đứng khả dĩ có thể ngăn chận được làn sóng bá quyền bành trướng cuả Bắc Kinh, những động thái phô trương thanh thế hiện nay cuả họ ở Biển Ðông Á đã từng bước từng bước lộ rõ dã tâm chiếm đoạt cho bằng được, đúng theo cái Lưỡi Bò tự diễn tự hành tự tung tự tác cuả kẻ cuồng bạo nầy.

    Một thể chế có thể thay đổi hay phải mất đi theo thời gian, nhưng đất nước và dân tộc thì không thể biến đổi hay mất đi được. NCQCSVN hôm nay không thể tồn tại mãi, nhưng đất nước và dân tộc Việt Nam sẽ phải vĩnh hằng với thời gian.

    Ðất nước bị lấn mòn lần thì rồi dân tộc sẽ bị đồng hoá là việc phải đến và khó tránh khỏi, muốn hồi phục lại thì là một việc không phải dể dàng lắm. Hãy nhìn cái gương Tây Tạng mà nghiệm xét để mà có một quyết tâm chuyển hoá, sự chuyển hoá cuả tất cả mọi phe phiá, chớ không phải chỉ riêng cho một phe phiá nào. Ðó mới chính là sự chuyển hoá toàn diện triệt để cho mọi dân Việt.

    Hãy thay đổi tư duy chai cứng lổi thời, bước ngoặt chuyển hoá để cùng nhau tiến bước trên lộ trình dân chủ hoá đất nước, với hai mục tiêu trước mắt: Chống độc tài_Ngăn bành trướng.

    Xin trân trọng.

Leave a Reply to Nguyễn Cảnh Thông