WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hạt Ươm Hư [1]

Chương 3.

Chị cả Tuấn, là Hiệu Phó của một trường trung học ở Nha Trang. Chị cùng chồng dạy chung một trường, thi thoảng, vài tuần mới trở về Diên Khánh.

Sáng nay, chị trở về đột ngột, bằng chiếc xe “hon-da đam” cũ, màu xanh, dù hai hôm trước chị đã về.

Thời trước 1975, giáo sư có cuộc sống rất thoải mái, nếu biết xoay trở, dạy thêm tại gia, có thể nuôi cả gia đình. Thầy Du, dạy toán, thầy Điền dạy Anh ngữ, là một điển hình ở Diên Khánh. Chị của Tuấn, còn cả một đàn em bảy đứa.Vì thế, chị cũng mở lớp dạy Sinh ngữ ở Nha Trang. Chị đã nuôi người em trai kế ăn học, thành tài, vừa trở thành Luật sư ở Sài Gòn 1975. Chị dấm dúi, dành dụm tối đa để giúp các em nên người. Trước kia, hằng đêm, chị kèm Tuấn và người chị kế Tuấn hai môn sinh ngữ Pháp và Anh. Ông Năm còn cho Tuấn học thêm Anh ngữ với thầy Điền, khoảng sáu năm cùng với các con ông.

Vừa về đến nhà, chống chiếc xe, chị nói.

- Cậu ơi, “chúng nó” chiếm Buôn Mê Thuột cả mấy hôm nay rồi! Bây giờ, ở Nha Trang, bọn cướp, bắt đầu hoành hành, đốt nhà dân, cướp tiệm vàng, lộn xộn lắm cậu ơi! Người ta đồn rằng: đoàn quân di tản còn sót lại ở miền Trung, cộng binh lính triệt thoái trên Cao nguyên sắp kéo vào đây. Ui chao! “Chúng nó” mà vào, chúng giết tập thể hàng loạt như vụ Mậu Thân. Chúng từng cho rằng: miền Nam, trai, thì theo Mỹ và gái là Me Mỹ, bán trôn nuôi miệng! Thảm họa sắp đến rồi cậu ơi. Trai đi lính , chúng bắn bỏ, gái thì chúng kẹp móng tay, kéo ra.

Chị Tuấn, vừa nói, vừa run. Chị khóc hù hụ!

Ông Năm đang ngồi “retouch” mấy tấm ảnh (thời đó rất thịnh hành – ảnh ghép nhạc – nghĩa là: người ta ghép ảnh mình vào những bản nhạc, làm kỷ niệm. Những bài hát phổ biến nhất: “Anh không chết đâu anh”, “Người ở lại Chalie”, “Nổi buồn gác trọ”, tuỳ theo tình cảnh của mỗi cá nhân vui, buồn thế sự! Ông buông cây bút lông, bực tức, nói.

- Mang danh Giáo sư, lại là Hiệu phó, một trường tăm tiếng ở Nha Trang, sao ăn nói càn rỡ, thế cháu. Cái gì là “chúng nó”! Cách mạng! Cách mạng, cháu nhé! Thế nào là cách mạng? Cách mạng là đạp đổ cái cũ thối nát, lập nên một cái mới – tốt đẹp hơn, nhân bản hơn – cho một xã hội hài hòa, tự do và công bằng bác ái! Quân cách mạng đang tiến vào miền Nam, như chẻ tre, như một dòng thác cuồn cuộn sôi sùn sục! Cách mạng đã từng đánh thực dân Pháp, lấy lại Hà Nội, đã giải phóng cho nhân dân miền Bắc thoát ách đô hộ thực dân phong kiến, lập nên chính thể VNDCCH. Bây giờ, thế tấn công của… ta, chống đế quốc Mỹ sắp thành công! Hai miền Nam, Bắc sẽ thông thương nay mai.Hòa bình sẽ lập lại, thống nhất đất nước.Hai miền sẽ quên đi quá khứ thương đau vì chia cắt, sẽ xây dựng đất nước, quê hương. Ai hơi đâu, dư thời gian, mà đi nhốt cả nữa triệu quân Ngụy miền Nam, và, lấy kềm, búa kéo mấy cái móng tay, móng chân, của những mụ đàn bà dài hơi thời gian!

- Nhưng… dân miền Nam đã học nhiều bài học chiến tranh, cậu! Huế, Cai Lậy, Bình Long…

Ông Năm liếm cho nhọn đầu cây bút lông, rồi đặt xuống.

- Cháu muốn nói: Bình Long anh dũng, Kom Tum kiêu hung. Hừ… Bọn Ngụy quyền Sài Gòn, tuyên truyền láo khoét!

- Cậu. Cậu nói sao! Ai, Ngụy quyền? Ôi Chúa! (Chị Tuấn, theo Đạo nhà chồng).

- Thằng Nguyễn Văn Thiệu, thằng Nguyễn Cao Kỳ, thằng Dương Văn Minh, thằng Khiêm… đều là Ngụy quyền miền Nam!

- Oh. My God! Cậu đặt hàng đống sách báo Sài Gòn, nào là: Trắng Đen, Chính Luận, Con Ong… Cậu thấu rõ tình hình hơn những ai. Sao Cậu lại gọi mấy ông nắm chính quyền bằng “thằng”!

- Vài ngày nữa, cháu sẽ hiểu!

&

Chiến tranh đã tới. Tới rất gần và nhanh như một cơn bão xoáy. Người dân Nha Trang, đã bắt đầu chạy vội vã. Chạy đồng loạt, như những triều cường, hết lớp này, đến lớp khác, chồng chất lên nhau trong hỗn loạn, tơi bời! Bấy giờ, không còn là những vệ tinh vây quanh, mà là trực hướng Sài Gòn, thẳng tới.

Những chiếc xe, mọi loại, đều quá tải, đuôi quỵt xuống, sát lề, lê lết chạy rề rề. Lê, chứ không chạy như bình thường, vì quá tải! Nhưng rồi họ cũng đi qua.

Sau nhiều kêu gọi trên radio “tử thủ”, bây giờ đến Cam Ranh, dừng lại và… tử thủ tiếp!

&

Bảy Rắn xuất hiện bất ngờ trước nhà Tuấn.Hắn đi ngã nghiêng như thường lệ, sau ngày làm việc tu mấy ve rượu đế.Nhìn dáo dác, thấy ông Năm ngồi đọc báo, hắn thong thả bước vào.

- Anh Nem, “phẻ” hông?

- Kìa chú Chín! Cảm ơn. Phẻ, phẻ… Chú lên tôi có chuyện chi vậy?Ngồi đây, ngồi đây chú.

Ông Năm kéo cái ghế đẩu nhỏ, Tuấn thường ngồi sửa ảnh, đẩy về phía Bảy Rắn. Bảy Rắn ngồi xuống kéo vạt áo vàng xỉn, lau vội hai bên thái dương.

- Có tin mừng anh Nem!

- Tin mừng gì vậy chú?

- “Mấy ổng”… đang trên đường tiến quân. Trở ngại lớn nhất ở đèo Đơn Dương đã dọn xong! Mẹ. Mấy thằng “rằn ri” cũng dữ thiệt. Chúng quyết tử thủ bằng cùng, nên cuối cùng cũng bị nướng sạch!

- Thế à! Vậy tụi Ngụy Sài Gòn bây giờ đang ở đâu?

- Một số được tàu Hải quân của chúng, chở đi; một số còn bị kẹt lại ở dưới Nha Trang. Anh Nem biết tại sao hông? Mẹ, tụi Ngụy nó bắn nhau để giành chỗ lên tàu trốn vào Sài Gòn, bất kể sĩ quan với lính! Đúng là Ngụy!

- Đúng là tin mừng!

Bảy Rắn chu cái miệng chuột, nhỏ thó, bổ vào lỗ tai ông Năm.

- “Chúng nó” đang chạy trối chết! Đường bộ, đường biển, đều tắc nghẽn! Bọn Ngụy ngu bỏ mẹ! Chúng cứ tưởng, chúng thả hai quả bom dưới cầu Bống, là “quân ta” không còn đường đi à!?“Mấy ổng”, đang từ đèo Lương Sơn, xuống Đại Điền Đông, qua Cải Lộ Tuyến, trèo qua ngã ba Thành. Giao tranh cầu Bống chỉ là hư chiêu, anh Nem!

- Rồi, rồi… Đúng là tin vui! Chú Bảy về đi. Chú lo phận Chú, tôi lo phận tôi, nhớ nhé!

Bảy Rắn lầm lủi bước. Những bước chân không còn thuôn ngoan, mà là những bước chân, mười ngón nhón mạnh, không xộc xềnh hình rắn!

… Chín giờ.

Tuấn vừa đưa lưỡi liếm cây bút lông cho nhọn thêm, như thói quen, để quét lên những khuôn mặt tráo đổi hình hài của chính họ cho đẹp thêm, trên những tấm ảnh, mang đủ mọi loại bản nhạc đang ưa chuộng.

Rì rì… rì rì… cộng lẫn tiếng người lao xao, la ó vang lại.

Tuấn bỏ cây bút lông khi nghe tiếng rì rì kéo dài của thứ âm thanh xe cộ đang chạy. Anh chạy ra lề đường nhìn.

Ui chao! Một đoàn xe nhà binh dài bất tận, quẹo vô ngã ba A Ùi bọc vào phố Thành. Những chiếc xe nhà binh chật như nêm cối, người với người. Hai bên hông xe treo đủ mọi loại vật dụng cho một gia đình cần tới nó. Xoong chão, nồi, bếp ga, xe đạp, thậm chí có những giỏ, lồng nhốt những con gà, vịt và ngay cả chó cũng treo toòng teng hai bên hông xe.

Những con mắt thất thần, hoang mang tột độ nhìn mà như không nhìn, thấy mà như không thấy, trước mắt cái gì cả, như những xác chết, vất vưỡng. Những ánh mắt vô hồn đầy tang thương. Chỉ còn lại: Chồng ôm ghì chặt vợ, con ôm thít chặt nơi vú mẹ, ngồi chật kín trong lòng xe.

Dường như, họ sợ, sẽ có một tốp người di tản “ăn có” sẽ nhảy vào những chiếc xe nhà binh, vốn dĩ đã có nhiều người đi theo và sẽ bám vào nữa.

Những người lính Quân đoàn 1 và 2, đang trên đường tháo chạy cùng vợ con vào Cam Ranh. Con đường “tử thủ” kế tiếp, theo lệnh tổng thống Thiệu (như một kế sách buộc chính quyền Mỹ nhận trách nhiệm cuộc chiến ở Đông Dương, mà họ tự nhảy vào, thay thế người Pháp, ngăn chận làn sóng Đỏ Cộng Sản), mà ông Thiệu muốn thăm dò thiện chí người Mỹ về chiến tranh Việt Nam.

Nhưng ông Thiệu đã tính sai một nước cờ!

Người Mỹ (hoặc chính quyền Mỹ) thực dụng hơn ông Tổng Thống của một nước nhược tiểu nghĩ! Gần 60 ngàn binh lính Hoa kỳ, đã ngã xuống chiến trường miền Nam VN, đã gây nên sự phẫn nộ các công dân Hoa kỳ.Một số thanh niên trong phong trào “híp-pi” ở Hoa Kỳ xuống đường biểu tình, đòi rút quân đội khỏi VN. Một số khác bất mãn hơn, trốn nghĩa vụ công dân, di dời qua Canada sinh sống bằng nghề trồng cây cần sa, mà bọn “phản chiến híp-pi” thích sử dụng và trốn tránh chiến tranh. Đổi lại, những công dân Canada, hiểu thế nào là mối họa cộng

sản đang lên cao, họ đầu quân vào lính Hoa Kỳ. Nước Mỹ càng nóng lên sau vụ ca sĩ tài danh Jone Fonda, đưa lên những trang báo, những hình ảnh, mà Ả vào Chiến Khu của Việt cộng lẫn ngay thủđô Hà Nội. Thêm vào đó, Todd Oliver, một người Pháp, một nhà văn nổi và cũng là nhà báo nổi tiếng, ủng hộ cuộc chiến của Bắc Việt.

Người Mỹ đành buôn(+g) VNCH!

Năm 1974, chính quyền Mỹ bỏ mặc VNCH, đơn phương chống làn sóng Đỏ, mà họ biết nó rất tai hại sau này. Thất Hạm đội 7, nằm ngoài khơi Thái Bình dương đã “kính nhi, viễn nhi”, ngó lơ, khi Trung cộng tiến chiếm Hoàng Sa. Để sau này, Hoa kỳ, ôm hận ngàn thu, khi con sử tử Đại Hán (đã từng bị sĩ nhục đớn đau trên chính mảnh đất và quê hương họ: Nơi đây, người Trung Quốc và Chó không được vào!) thức giấc như lời cảnh báo của thiên tài quân sự  Napoléon!

&

Phố Thành là một con phố nhỏ. Chỉ có ba con đường mang tên những nhân sĩ, trí thức xã thân cho đất nước. Bọc bên ngoài, là con Quốc lộ 1. Đường Trần Quý Cáp dài khoảng 500 mét, là tới chợ Thành, ngay một ngã ba nhỏ. Bên kia là đường Phan Bội Châu, cũng chạy tới cái ngã ba nhỏ ấy, rồi quặt phải, chạy tiếp cũng khoảng 500 thước tới ngã ba A Ùi. Con Quốc lộ 1 vắt ngang qua đây.

Tuấn thấy hơi kỳ lạ! Tại sao, đoàn người di tản không chạy trên con Quốc lộ 1, mà quẹo vào phố?Tuấn chạy nhanh đến ngã ba Thành (cũng là nơi con Quốc lộ 1 chạy qua – ở cuối mỗi hai đầu con phố).

Một “con rắn xe nhà binh” đầy ắp người và người, chen nhau ngồi trong lòng xe, đuôi nối đuôi, cố tiến vào Cam Ranh, càng sớm càng tốt. Mệt mỏi, đau đớn, ê chề, thầm lặng. Những con ngươi ngơ ngác nhìn nhau, nhìn xuống, nhìn lên, như trông chờ một cái gì đó vô cùng thất vọng.

Tuấn nhìn ngược hướng về phía Nha Trang, rồi quật người về hướng Cam Ranh. Anh không thể tưởng tượng được, đâu là những con người đầu tiên và cuối cùng – Trên-một-cái-lằn-đen- như kiến ấy. Chỗ nào mút tầm nhìn? Chịu thua!

Tuấn chạy ngược về nhà. Quốc lộ 1 đã bế tắc!

Cái nóng của đầu mùa hè đang vào! Những tiếng khóc, tiếng kêu la của những bà Mẹ và con nít bắt đầu rên rĩ.

- Nước! Xin cho nước, bà con ơi!

Những cánh tay giơ lên, kêu gào, van xin… tha thiết.

Sô, chậu… mọi thứ có thể chứa nước, tuôn ra mọi nhà. Những người trên những chiếc xe nhà binh, uống ừng ực! Nhưng họ cũng vẫn còn kêu xin. Những thùng nước lớn, từ trên những căn lầu hắt xuống trên thân thể những người trong đoàn di tản, càng lúc càng nhiều. Bớt cơn khát và nóng bức, họ bắt đầu ăn. Dân trong phố tiếp tế mọi thứ cho họ.

&

Bảy Rắn đang ngất ngưỡng “thị sát” đầu phố, cuối phố, với cái tang trắng trên trán.

- Chạy đi đâu… chạy đi đâu! Hè, hè… Thôi, trở về nhà đi mấy ông bà ơi! Vào Cam Ranh rồi cũng chạy tiếp nữa…

- He, he… ông điên, tụi mày ơi! Vài đứa bé không khỏi ngạc nhiên, bớt sợ, nhìn xuống vỗ tay, la ó!

- Tất cả, xin chú ý! Tất cả xin chú ý, lần nữa! Một, hai, ba, bốn… Xin chú ý…

Sự im lặng trùm xuống.

- Tất cả binh lính và mọi người phải giữ trật tự! Ai, ngồi yên chỗ đó! Chúng tôi sẽ thu xếp trật tự cho mọi người. Chúng tôi đưa mọi người vào khu phố này, là để giải quyết cho các đoàn xe của Bộ chỉ huy Quân đoàn, vào Cam Ranh trước nhất để tái phối trí… tử thủ!

Lại “tử thủ”!

Tử thủ…

Đà Nẵng, Buôn Mê Thuột, đèo Đơn Dương, cây Cầu Bống, và bây giờ, sắp tới… Cam Ranh!

Không còn một tĩnh từ nào để nói nữa, để giải thích cho động từ “tử thủ”! Một nguyên thủ quốc gia, phải làm việc, phải minh mẫn; chứ không nên “Tố” như một ván bài, mà chính Ông ta không hiểu! – Một Tổng Thống nước nhược tiểu!

Ông Thiệu, có thể, không biết rằng: Sau chiến tranh biên giới Nga-Trung, người Mỹ, đã để Trung cộng tự phát triễn đất nước, để chận sự bành trướng quân sự của Liên sô. Hoa Kỳđã không ngờ, họđã nuôi, đã vỗ mập con sư tửĐại Hán đang ngủ… sẽ làđại họa sau này!

Mặc tiếng loa kêu gào, bọn trẻ thoáng giật mình, ngước nhìn, nhưng vẫn nhớ tới gã điên đeo tang trắng. Chúng mặc kệ, đưa mắt tìm kiếm Bảy Rắn. Bảy Rắn thoát thành hơi, biến mất!

Một đoàn xe “jeep” sáu, bảy chiếc, với những nữ quân nhân Dù, mũ vải nghiêng vành, vừa thổi còi, vừa đưa loa nói oang oang.

Lần đầu tiên trong đời, Tuấn được nhìn thấy những nữ quân nhân sĩ quan này. Họ thật oai vệ trong bộ quần áo rằn ri. Họ không thua gì những nam sĩ quan cùng ngành! Cũng “bốt-đờ-sô”, cũng súng ngắn ngang thắt lưng với cái thắt lưng to bảng, made in USA, của người lính thời chiến tranh. Tuấn nghĩ: anh chưa là lính; nhưng anh sẽ là lính trong thời chiến tranh leo thang trên đất nước VN này. Nhưng bây giờ, Tuấn hiểu: cuộc chiến đã tàn! Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Buôn Mê Thuột… dù có còn chống chỏi, đánh trả lẻ tẻ…; nhưng Nha Trang, đã hốt hoảng tháo chạy, thì còn gì niềm tin quật khởi!

Uy quyền của đấng Thượng đế, hay còn gọi là đấng Toàn năng; sản sinh ra loài người; sẽ không là: danh vọng, tiền tài và bạo lực! Ngoài áp lực và tai nạn, với “áp suất thời cuộc” – sinh (đẻ) ra 3, 5, 7, 15 chân- là ngoài dự sinh!

Ngài sinh ra những con vật:

Có hai chân và bốn chân.

Con vật 2 chân: hân hoan làm người, và cũng hân hoan trụy lạc, nhân giống thêm ra.

Còn con vật 4 chân?

Đó là mọi loài động vật! Đi 4 chân, như loài người! Chúng cũng biết di truyền qua nòi giống; nghĩa là, chúng cũng biết “đụ, địt” theo tiếng… địa phương!

Loài 3, 5, 7, 13… là loài đơn lẻ! Chúng thích… chơi mồm hơn nói! Chúng lớn tiếng: “Bọn Ngụy quyền VNCH bám đế quốc Mỹ để sống, và làm giàu trên xương máu nhân dân miền Nam”. Nhưng ngược lại, chúng đã mại Quốc cầu vinh, từ những năm 1958, ở miền Bắc Việt Nam, mà chúng gọi là cuộc cách mạng đại thần thánh!

Ôi Việt Nam! Có đau đớn nào hơn, khi cuộc cách mạng đại thần thánh đang quét xuống miền Nam Việt Nam?

Sự đau đớn của mọi dân tộc, không bắt đầu từ… thiên tai! Nó bắt đầu bằng những điều khác…

(Còn tiếp)

© Đàn Chim Việt

Hạt Ươm Hư [1]

Hạt Ươm Hư [2]

Hạt Ươm Hư [3]

Hạt Ươm Hư [4]

Hạt Ươm Hư [5]

Hạt Ươm Hư [6]

Hạt Ươm Hư [7]

Pages: 1 2 3

Phản hồi