Hạt Ươm Hư [3]
Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5, Phần 6, Phần 7,
Chương 7.
Cái xác Bảy Rắn chưa kịp chôn, còn ở trong Vườn Trầu nhà ông Xã trưởng, thì hôm sau, một chuyện trọng đại xẩy ra.
Quân Bắc Việt đang tiến vào thị trấn Diên Khánh.
Đó là vào lúc sáu giờ, khi lão Tôn thức dậy và bắt đầu ghi nhật ký phố Thành, như thường lệ.
Trời sinh ra lão Tôn, có đôi tai và cái mũi “ó đâm” rất thính!
Những tiếng ù ù… gầm rú của xích xe tăng, đang bò qua cầu Sông Cái càng lúc, rõ dần. Lão Tôn đang viết dỡ dang trang sách, đút vội vào túi quần, nghểnh tai nghe ngóng, định vị trí. Lão tung cửa chạy ra ngoài đường.
Ông Năm, chủ tiệm hình “Bóng Tối”, cũng vừa dắt chiếc vespa ra khỏi nhà. Ông khởi động đạp cái bàn đạp bên hông xe, trèo lên. Lão Tôn kêu ré lên, đưa tay vẫy vẫy.
- Ông Năm. Chờ tôi với. Tôi đi cùng ông.
Lão Tôn thót người, nhảy lên đệm xe, ôm chặt cứng hông ông Năm. Chiếc xe lao vút đi về hướng Cải lộ tuyến, nơi có cây Dầu đôi vài trăm tuổi.
Bên kia cầu Sông Cái, hàng mấy chục chiếc xe tăng T.54, nòng pháo xếp xuống, kềnh kềnh như những con bọ hung, nối đuôi nhau tiến vào thị trấn Diên Khánh. Chiếc cầu do người Mỹ xây lên, để quân lính Mỹ và Triều Tiên di chuyển trong chiến tranh và đóng quân bên kia đèo Lương Sơn, trước kia, run bần bật. Chiếc trước chạy, chiếc sau nối tiếp, cứ thế, tỏa ra đầy khói đen. Đến những chiếc gần cuối, những cái xích của tăng T.54, cào lên một lớp nhựa đường đen thui, bắn vãi về sau. Bộ đội Bắc Việt, đội nón cối, nằm, ngồi đầy bên ngoài trên chiếc xe tăng, dáo dác nhìn ngược xuôi.
Qua khỏi cây cầu, đến ngã ba Cải lộ tuyến, bọn lính Tăng khựng lại. Chúng dò dẫm phương hướng.
Quẹo trái, hay quẹo phải?
Cái nòng súng T.54 đang nâng lên cao từ từ. Chợt nhiên, nó bắn một phát đạn. Nó bắn thị uy hay bắn “sảng”!?
Vừa khi ấy, một chiếc xe Jeep của Quân Cảnh VNCH, từ dốc cầu Ông Cạn, hú còi, chạy xuống chận đầu đoàn xe tăng. Ông Bé, Xã trưởng, anh họ gã Bảy Rắn – vừa bị bắn chết sáng hôm qua – rút cây colt 45 ngang hông, bắn ba phát lệnh, rồi đeo vào tay trái cái vòng vải đỏ. Ông móc trong túi áo ra một lá cờ Mặt Trận, cột chặt vào cây ăng-ten xe!
Chiếc xe tăng đầu tiên rống ga, cái nòng súng quay phải, trái liên tục như dò dẫm. Khẩu pháo T.54 hạ xuống từ từ, chĩa thẳng vào chiếc xe jeep của quân đội VNCH, chuẩn bị loạt pháo thứ hai. Khi cái cờ xanh đỏ của Mặt Trận, được ông Xã trưởng Bécột chặt trên cái ăng-ten chiếc xe jeep, gã lái chiếc xe tăng, chợt hiểu. Nó quẹo phải, theo gã Xã trưởng tiến về phố Thành.
Ông Xã trưởng nằm vùng hú còi, dẫn đường!
Gần tới cầu Ông Cạn, cảnh cũ cũng lập lại. Lớp nhựa đường bị bóc ra từng mảng, đen đặc bay về sau. Ông Xã trưởng Bé, xuống xe, điều khiển từng chiếc tăng qua cầu, vì cầu Ông Cạn nhỏ và hẹp.
Ông Năm đèo lão Tôn, lách lẹo qua cầu, giúp ông Bé Xã trưởng, điều khiển đoàn quân tăng qua cầu an toàn. Khi đoàn tăng, qua hết cầu. Ông Xã trưởng mới nói.
- Cái băng đỏ của anh đâu rồi?
Lúc bấy giờ, ông Năm mới nhớ đến khẩu hiệu ngầm, trong tổ chức, nằm vùng. Ông lấy ra tấm vải đỏ, cột vào cánh tay.
Không hiểu lão Tôn cố ý hay tình cờ, cũng có một miếng vải đỏ khá dài, bề ngang bằng ba lóng tay. Lão cột chặt vào cánh tay, đến nổi gân.
Ông Xã trưởng và ông Năm, ngẩn người nhìn lão Tôn.
- Ông cũng là…?
Lão Tôn không trả lời, vội trèo lên ghế chiếc xe jeep ông Xã trưởng nằm vùng, nhặt đâu đó, khi lính Cộng Hòa tan rã, tháo chạy rồi bảo.
- Trước mắt… trước mắt, như… chạy lửa! Ông Bé. Cái loa, ông để chỗ nào?
- Dưới chân ông.
Chiếc xe Jeep vượt đoàn tăng, vào ngã ba A Ùi, với cờ Mặt Trận!
- Việt cộng vào rồi!
- Không, cách mạng vào rồi!
Lão Tôn thầm nghĩ.Lão mỉm cười, tự khen cái sự thông minh của mình. Là người từng trốn chạy chiến tranh trước kia ở ngoài Trung, lão đã từng chứng kiến, cảnh những tên Việt cộng nằm vùng, khi có thời cơ cướp chính quyền, như chúng thường rêu rao. Chúng thường đeo băng đỏ để dễ nhận diện nhau. Là người lo xa, lão Tôn luôn luôn giấu một cái băng đỏ như thế trong người, ngừa hậu sự khỏi bị chết oan, khi biết chiến tranh ngày càng ác liệt. Thật ra, lão chẳng ưa gì CS. Vợ lão chết dưới tay chúng mà. Lão muốn an phận làm người, có cuộc sống an nhàn, nên lão phải thủ thân!
Lão ngồi trên hai cái gọng che gió, nắng mưa, của chiếc xe Jeep nhà binh, bắt loa nói huyên thuyên.
- Đây là Mặt Trận giải phóng miền Nam, đại diện cho chính quyền lâm thời. Quân Cách mạng đã giải phóng miền Trung, thoát ách Đế quốc Mỹ, Ngụy! A lô, a lô… Quân Cách mạng đang vào. Bà con ra chào đón đoàn quân cách mạng…
Qua khỏi chợ Thành, đoàn xe T. 54 chợt ngưng ngang ngay ngã ba. Cái ngã ba bề ngang trên bốn thước, chỉ đủ cho một chiếc xe jeep hoặc xe lam ba bánh chạy. Trước mặt chiếc xe tăng là những dãy nhà lầu.
Mà cái nòng nóng súng T.54 lại quá dài! Những chiếc xe tăng T.54, đứng khựng lại. Cũng lại cái ngã ba đường! Cái nòng súng T.54 lại bắt đầu bấn loạn, như khi vào ngã ba Cải Lộ tuyến. Cái nòng súng, càng lúc, càng quay lên cao.
- Ình!
Nó bắn một phát đạn hù dọa. Rồi một phát nữa như tức tối!
- Ình!
Khi thấy chiếc xe Jeep của ông Xã trưởng, quay ngược lại. Nó thốc tháo đâm đầu tiến tới.
Trước mặt, là tiệm Pharmacy của bà Hai Thơ. Chiếc tăng rấn lên, quên rằng cái nòng súng chưa hạ xuống. Nữa cái nhà đổ sập.Chiếc tăng ủi thêm vào, rồi nó lui ra.Đất đá, gạch ngói, rớt ầm ầm phủ cả chiếc tăng. Gã lái xe mất phương hướng, cái nòng súng quẹt qua, quẹt lại, hai căn nhà hai bên đổ sập cả mặt tiền. Hàng loạt chiếc tăng phải de lại. Chiếc đầu tiên mới đủ chỗ, rướn đi tiếp.
Trời sáng hẳn.
Khi đoàn quân Bắc Việt tiến vào hai con đường của phố Thành, mọi người ùa ra, đứng hai bên đường vẩy tay và la ó, như một lũ điên. Nhiều gã trai tráng trong phố, chạy ra leo lên những chiếc tăng reo hò vui mừng.
Từ trên căn gác lững, nơi Tuấn và một người anh thường ngủ, đang là Luật sư hành nghề ở Sài gòn; Tuấn nhìn xuống.
Hình ảnh đầu tiên, đập vào mắt anh, không là những chiếc Tăng T.54, mà là những lá cờ của Mặt Trận giải phóng miền Nam treo đầy! Những lá cờ này, được treo trước nhà, hay trên sân thượng của những Hoa kiều, sống rất lâu ở phố Thành!
Tổng Thống Ngô Đình Diệm, là một vị Tổng Thống anh minh.Ông rất đúng, khi ban hành nhiều sắc luật.trong đó có: Cấm người Hoa, nhiều mặt về buôn bán. Ông sợ số người Hoa ngụ cư này, thao túng kinh tế và lũng đoạn nền chính trị miền Nam.
Những lá cờ này, từ đâu ra, khi mà người dân phố Thành, lúc đó mới biết, đó là cờ: Mặt Trận Giải phóng miền Nam???
Tuấn nhìn đám người dưới đường đang vui mừng la ó, hò reo quân Bắc Việt, lẩm bẩm.
- Reo hò cho đã đi, rồi từ từ thấm đòn!
Tuấn nhìn đoàn xe tăng đang chầm chậm tiến vào. Anh nhìn thấy, dẫn đầu đoàn tăng là ông Năm trên chiếc xe vespa, sau đó là ông Xã trưởng cùng lão Tôn đang vung cái loa nói thao thao. Tuấn giật mình, hoảng hốt.
- Sao kỳ vậy? Lão Tôn là Việt cộng nằm vùng, mình không ngạc nhiên, nhưng lão Xã trưởng Bé mà cũng nằm vùng à?! Hèn chi, lão ta chứa gã Bảy Rắn giả điên, nhận bà con. Mẹ. Lão Tôn “chơi chẳng bao giờ đã”, như lời mụ Bốn Cao rao khắp phố cũng ghê gớm thiệt! Miền Nam sắp mất vào tay CS rồi!!!
Lão Tôn đưa cái loa, ngang cái mũi “ó đâm”, nói rổn rảng.
- Kính thưa đồng bào trong phố. Đây là đoàn xe tăng đầu tiên, của quân đội nhân dân chính quy, từ Hà Nội, đang trên đường vào tiếp thu Sài gòn. Họ đi đường xa, xin bà con ủng hộ quân đội cách mạng những gì có thể. Họ là bộ đội cụ Hồ! A lô… a lô… Bà con có nghe tôi nói?
Bà con có nghe tôi nói? Ai, chứ lão Tôn mà nói câu này, thì phải hiểu bằng một ý khác. Lão ghi vào sổ nhật ký là tàn đời trong giai đoạn tranh tối, tranh sáng này!
Tuấn đưa mắt quan sát.
Dân chúng bắt đầu đem mọi thứ có được mang đến tận những chiếc xe tăng, hân hoan dâng quà. Đám bộ đội còn rất trẻ, cở tuổi Tuấn, hí hửng nhận.Trên lầu cao, đám Hoa kiều liệng xuống những bao gạo nặng ký cùng đồ ăn, thức uống. Trên ban công nhà ông Thuận Thanh ném xuống những hộp sửa ông Thọ. Ông cố tình ném thật mạnh, vào đầu một gã bộ đội, rồi thụt người vào. Gã bộ đội trẻ, la ré lên, ôm cái đầu máu cùng hộp sửa ông Thọ, nháo nhác nhìn.
Tuấn lắc đầu, nhìn cái ban công nhà ông Thuận Thanh không một bóng người, chép miệng.
- Đồ vô hậu, ăn ở bạc ác. Hèn chi lão sinh chục đứa con gái, không trai!
Trời bắt đầu nóng.Cái nóng hừng hực lửa của bắt đầu vào Hè.
Đó là ngày 2 tháng 3, năm 1975.
Đoàn xe tăng nổ máy, bắt đầu di chuyển xuôi Nam, cho một hành trình kế tiếp. Ông Năm dẫn đầu đoàn xe, tiếp đến lão Xã trưởng Bé nằm vùng, cùng lão Tôn trên chiếc xe jeep với cái loa luôn luôn léo nhéo, trực hướng Cam Ranh.
- Chiến tranh và khói lửa đang chờ họ trước mặt. Liệu đám thanh niên miền Bắc mới lớn này, dù có chết, xác lấp đầy núi rừng Trường Sơn, do một chủ nghĩa ngoại lai du nhập, có bao người còn lại để nhìn thấy một Sài Gòn – Hòn Ngọc Viễn Đông – với ánh sáng chói lòa, tỏa khắp thành phố..
Ôi. Dân tộc Việt Nam, cả hai miền Nam, Bắc. Hãy bắn giết nhau đi, dù đồng chủng!
Tuấn thầm nghĩ.Anh bước vào nhà khép cánh cửa lại, anh ngồi xuống giữa nhà, nhập vào thiền và quên đi tất cả.
Một kiếp phù du!
&
Người con gái ông Năm, 21 tuổi, gọi Tuấn bằng anh, vì con cô cậu. Cô đưa cho Tuấn một tấm ảnh bằng lụa, nói.
- Ba bảo: Anh chụp lại tấm ảnh này, rồi rửa ra 200 tấm ảnh, cở 9×6. Phải xong chiều nay!
Tuấn mở mắt, đưa chân duỗi dài ra vì ngồi thiền khá lâu, rồi đứng dậy, cầm tấm ảnh.Đó là tấm ảnh của một ông già tốt tướng, râu trắng bạc phơ.Anh hỏi.
- Hình ai đây?
- Đố anh đấy!
Tuấn lắc đầu, chịu thua.
- Bác Hồ đấy nhé!
- Bác Hồ nào?
- Chính thị bác Hồ Chí Minh mà lị! Ba giữ tấm ảnh này lâu lắm rồi!
Tuấn nhìn kỷ bức ảnh lần nữa, anh không nghĩ: đó là ảnh ông Hồ. Anh nói.
- Đây không phải ảnh ông Hồ Chí Minh.Trong những tờ báo, cậu đặt mua ở Sài Gòn, Tuấn thấy hình ổng nhiều lần. Đó là khuôn mặt của một con cáo, hai tai vễnh như tai chuột, miệng thì nhọn, hơi hô, gầy đét như một kẻ nghiện thuốc lá rất nặng. Đây không thể là hình ông Hồ, một khuôn mặt phúc hậu, trái với ảnh ông Hồ trên các tờ báo Tuấn đọc hàng ngày.
- Nhưng rõ là Bác Hồ mà lại! Bởi vậy, ba mới kêu anh chụp lại, phóng ảnh 6×9, phát cho dân trong phố để… thờ!
- Mẹ kiếp. Cái dân tộc VN đến quái lạ.Thờ gì không thờ. Đi thờ một gã, đã giết chính dân tộc mình! Mậu Thân ở Huế, Hè Đỏ Lửa ở Quảng Trị, Bình Long chết thảm… không cho họ một bài học? – Tuấn định buột miệng, nhưng anh kịp dừng lại, nói lãng.
- Được rồi! Tuấn đi làm việc đây.
Tuấn biết, tấm ảnh đã được sửa, thêm thắt, cho đúng khuôn mặt của một Cha già lãnh đạo dân tộc!
&
Buổi chiều, ông Năm cùng lão Tôn trở về trên chiếc xe vespa. Bây giờ, lão Tôn là người sốt sắng nhất phố Thành.Lão đi vận động từng nhà, kêu gọi họ đến tiệm ông Năm, mua ảnh chủ tịch Hồ Chí Minh về thờ, không quên kèm thêm lời hù dọa.Người ta ùn ùn kéo đến mua ảnh.
Tuấn cố tránh mặt, leo lên căn gác lửng ngủ, nên không biết ông Năm bán một tấm ảnh bao nhiêu tiền.
Đang ngủ, chợt nhiều tiếng khóc thảm thiết từ dưới đường vọng lên, làm Tuấn thức giấc. Anh chạy ra ban công nhìn xuống. Một cảnh tượng làm anh đến sửng sờ. Trên con lộ nhỏ bốn thước chiều ngang, 500 thước chiều dài, bọc xuống ngã ba A Ùi. Anh thấy, trước mỗi nhà là một cái bàn thờ, với di ảnh Hồ Chí Minh, được trân trọng đặt giữa bàn, với hai cây đèn cầy hai bên, cùng bánh trái.
Tuấn thấycó người ôm bàn thờ quỳ khóc, như chính cha mẹ họ chết.Họ quỳ hàng loạt, như những công dân hiếu hạnh.
- Sao mà giống ngày Phật tử xuống đường ở Huế năm Mậu Thân!
Ô kìa…
- Bác Hồ ơi, là bác Hồ! Hu… hu… Bác sống khôn, thác thiêng, hãy về đây mà chứng giám! Bác chết chi quá sớm, để không nhìn thấy thành quả chiến thắng ngày hôm nay, Nam Bắc đã một nhà. Công ơn Bác, dân miền Nam chúng con một lòng trân trọng biết ơn! Hu… hu…
Đó là giọng khóc của mụ Bốn Cao. Mụ khóc nghe ghê, đến rợn tóc gáy, sởn cả da, gai gai! Nó nheo nhéo như cái loa ở phố treo vội vã hồi chiều, để tuyên truyền chiến thắng.
Lão Tôn tay trái đeo băng đỏ, tay phải cầm cây gậy quơ quơ, đang đi gần đó, thấy vậy bước tới. Vừa nhìn thấy lão Tôn, mụ Bốn Cao chụp vai lão Tôn, khóc nức lên đến thảm thiết.
- Ông Tôn ơi, là ông Tôn! Hu… hu…
- Nín khóc, nín khóc cô Bốn. Hôm nay là ngày đại thắng miền Nam, chớ nên khóc lóc làm mất không khí linh thiêng ngày cúng vái!
Mụ Bốn Cao nằm vật xuống, hai tay đập thùi thụi xuống đùi.
- Ông Tôn ơi, là ông Tôn ơi. Hu… hu… Sao hồi trước, ông không nói cho tôi biết, ông là người của Cách mạng, là người… của bác Hồ yêu quý của chúng ta… Tôi sẽủng hộông hết mình! – Miệng vẫn lu loa, mắt ráo hoảnh, mụ liếc nhìn lão Tôn, van lơn.
Lão Tôn khoái chí trong bụng, cúi xuống, nói nhỏ.
- Vậy, vẫn mùa hoa khế tím nhé, em Bốn Cao!
Tuấn đóng sập cánh cửa, buông câu.
- Rõ một bọn phường chèo nhơ bẩn!