Hạt Ươm Hư [3]
Chương 8.
- Ình… ình…
Hai tiếng nổ lớn vào sáng sớm, làm mọi người trong phố nhốn nháo.
Dân chúng tưởng Việt cộng pháo kích phố Thành, trước khi đưa quân đội Bắc Việt vào. Từ sáng hôm qua, khi đoàn xe tăng đi ngang qua phố, rồi xuôi về Sài Gòn, nhiều lời đồn truyền tai nhau. Họ bảo: Cộng sản ác lắm. Đàn ông họ bỏ tù và bắn hằng loạt, đàn bà mà son phấn họ sẽ cắt, rút móng tay, chân. Cộng sản đi đến đâu, là pháo kích bừa bãi vào nơi sắp chiếm đóng…
Vì thế, khi nghe hai tiếng nổ lớn, mọi người đều hoảng hốt.Ngoài chợ Thành, kẻ buôn người bán, quẩy gánh, thúng, đóng các sạp hàng, chạy tán loạn. Phút chốc cái chợ tan hoang, tiêu điều. Rau cỏ, bánh trái vứt bừa bãi, không còn một bóng người lai vãng.
…
Vài gia đình, lại rón rén mở cửa bước ra đường nghe ngóng. Không một động tĩnh.
Im lìm đến đáng sợ!
Vài phút sau đó, sự chờ đợi như đến căng cứng, không thể chịu nỗi nữa, tất cả mọi cánh cửa mở bung ra; nhưng, họ vẫn lấp ló bên trong cánh cửa, nhìn dè chừng.
Vài phút sau đó nữa, họ thấy một tốp người từ trong nội thành chạy ra.
Đầu tiên là bốn chiếc xích lô của dân Ba Làng nghèo khổ, ngoài phố, gần lò mỗ heo, dẫn đầu. Trên những xe xích lô chất đầy hàng của Quân tiếp vụ do người Mỹ cung cấp cho chiến trường miền Nam. Sau những chiếc xích lô, là những chiếc xe đạp chở quá tải, bánh xe gần như xẹp lốp, cố gắng đạp cho nhanh. Sau đó nữa, là những con người, tay xách tay mang, cả kẹp vào nách, mọi thứ mà họ lấy được. Cuối cùng là mụ Bốn Cao, ngồi sau bọc-ba-ga, chiếc xe ba-gác của ông A Ùi.
Gã H’nia đang cố đạp cho nhanh, nhưng vì tải nhiều thứ, nên gã vừa thở hổn hển, vừa trẹo chân đạp.
- Đồ ở đâu mà nhiều vậy, chị Bốn? – Vài người hỏi.
Mụ Bốn Cao nín khe, làm như không nghe.Mụ hối gã Dân tộc.
- Đạp nhanh lên H’nia, rồi còn trở lại chở tiếp. Tối có “thưởng”!
Gã Dân tộc thiểu số, bấy giờ đã rành tiếng Việt lắm rồi.Gã biết cả những gì bọn người Kinh ma mãnh, thường nói bóng gió, đẫy đưa.
H’nia ở đợ cho mụ Bốn Cao gần chục năm, từ khi là một thanh niên cao, to 16 tuổi, từng dẫn đường mụ.Gã càng hiểu biết tánh tình của mụ chủ hơn.Những buổi trưa, cả phố, mọi nhà đều đóng cửa ngủ trưa.Đó là lúc, gã thỉnh thoảng trổ tài. Gã tắm truồng… theo kiểu người Dân tộc vùng cao, mà mụ chủ của gã đã dạy!
Mụ Bốn Cao vô sinh, nên H’nia đi lên, xuống trong nhà thoải mái.Thường, gã đống cái khố, che cái cần che, vô tư đi long nhong trong nhà mụ Bốn Cao.Ra ngoài đường, đố ai biết H’nia là một người Dân tộc thiểu số. Chỉ khi nào nhìn vào hàm răng gã khi cười, toàn vàng là vàng, do ông Nha sĩ gần nhà lão Tôn trồng, mới biết gã là ai. Nhưng ít khi H’nia cười. Có cười, ấy là đôi môi nhích lên vén một bên như con đỉa, không đuôi, không đầu, vừa khinh khỉnh, vừa ngu dại của núi rừng Khánh Vĩnh.
Gã bắt đầu nhử, như mụ Bốn Cao từng rình!
Ở đợ cho mụ Bốn Cao nhiều năm, H’nia trở thành một gã người Kinh láu cá vô thường.Trái lại, mụ Bốn Cao đổi ngược, trở chứng, thích thành một thứ người dân tộc lai căng.Mụ thích ngắm gã ở đợ tắm truồng và mặc khố đi trong nhà.Mụ còn bắt H’nia thổi khèn. Ôi. Tiếng khèn của H’nia vào buổi trưa ngái ngủ, vào những canh khuya khó chợp mắt, thao thức, như tiếng con rắn rung chuông, đụt vào tai mọi cư dân trong phố. Tiếng trầm trầm, bỗng bỗng giữa trưa và giữa đêm, nghe đến tê tái cả người.
Cái tánh ác, ranh và tham, thì mụ Bốn Cao giầu lắm!
Nhưng mụ lại có cái đầu thiểu năng!
Mụ Bốn Cao và gã H’nia làm gì giữa trưa hè oi ả, nhiều người nhìn thấy.Nhà nào cũng có lầu.Có lầu cao, lầu thấp. Họ nhìn thấy thông thống cái giếng con, cạnh cái sân gạch của nhà mụ! Nó trần trụi, như khi mụ nằm, ngồi, đứng trên thân thể cao lớn của gã Dân tộc vùng cao, đang ngày càng bắt đầu ranh mãnh, quỷ ma.
Nhưng H’nia là người dễ dạy.Thật ra, gã càng ngày càng lém lỉnh.Gã cung cúc phục vụ bà chủ tận tụy và không bao giờ hé môi.Vì gã biết, đường về Bản làng đã bị khép kín, khi lần cuối H’nia trở về thăm cha mẹ già. Nơi đầu ngàn, của núi rừng trùng trùng, điệp điệp cây cối vươn cao của quận Khánh Vĩnh, gã nhìn thấy một tấm bảng gổ, ghi hàng chữ:
“Cấm vào. Khu Cách mạng trú đóng!”. Kèm theo cái hình sọ người, màu đen cùng hai cái xương trắng bắt chéo nhau!
Đây không còn là vùng “da beo”, mà là khu Việt cộng trú đóng, vượt khỏi sự kiểm soát của quân đội VNCH.
…
Nghe có “thưởng” cho tối nay, H’nia cong đít lên, rướn người đạp tới.Cái mông tròn ủm của gã, chỉa vào mặt mụ Bốn Cao. Mụ đưa tay, xoa xoa cái mông u ú thịt, rồi bóp mấy cái thật mạnh. Gã Dân tộc biết, khi bà chủ vui hay hừng chí thường có cử chỉ ấy. H’nia khoái lắm. Đêm nào được ‘thưởng”, gã lâng lâng cả người qua ngày hôm sau. Nghĩ đến cảnh tượng, mụ Bốn Cao ngồi trên bụng mình, như ngồi trên lưng con ngựa điên trở chứng, phi vun vút tới đoạn đường cuối đầy hãnh tiến, đôi vú thây lẩy còn săn cứng, của mụ chủ, nhấp nhô, nhấp nhô, trùng trùng vó ngựa, gã cứng cả người sảng khoái.
H’nia tắp xe vào lề, vác mọi thứ đem vào nhà. Mụ Bốn Cao khóa cửa. H’nia quay đầu xe trở ngược, mụ Bốn Cao nhảy lên ngồi chàng hảng, sau cái bọc-ba-ga. Mụ ôm thắt lưng, lần xuống, kín đáo véo vào mông H’nia thật mạnh. Gã Dân tộc thấy đau nhói lên, nhưng hừng chí, đạp chiếc xe ba-gác lao vun vút. Đến ngã ba chợ, khi quặc cái cua, chiếc xe nghiêng qua một bên, muốn lật. Mụ Bốn Cao ré lên.
- Từ từ, chỗ này dễ lật. H’nia, mày nhớ hông? Tối có “thưởng”!
&
Tuấn dắt chiếc xe đạp “đòn dông”, phóng ra đường chạy theo H’nia, qua cửa Đông, rồi về phía trại Trung Dũng Diên Khánh. Trước mắt anh, là một cảnh hổn độn đến dễ sợ!
Bọn thanh niên, phá cửa kho đạn, đem súng ra bắn ầm ì. Thằng Đức, người xã Diên Thạnh, lớp 11 ban A, đang đưa cây M.16 ngắm bắn những trái gòn treo lơ lững trên cây. Vài thằng khác, mang mấy cây M.72, dài hơn nửa thước, to bằng bắp vế, ra khu tập bắn, loay hoay tìm cách sử dụng. Thì ra, hai tiếng nổ lớn lúc sáng sớm, làm tán loạn dân tình, do mấy ông mãnh này gây ra!
- Không nên dây dưa với bọn thanh niên đang hăng máu. Tẩu là thượng sách!
Tuấn nghĩ thế. Anh bỏ đi và đạp xe lên Chi khu Diên Khánh.
…
Một cảnh tượng cũng không kém gì dưới trại Trung Dũng!
Người ta khiêng, vác mọi thứ, sau khi đập khóa, cửa hàng Quân tiếp vụ. Gạo, vãi trắng xóa đầy đường từ cổng vào Chi khu.
Tuấn dựng xe nhìn.
Hàng đống đồ Quân tiếp vụ, cho chiến tranh, cho sinh hoạt đời sống để chống chiến tranh, chồng chất lên nhau cao ngút như núi. Lòng tham con người bị chiếm lĩnh bởi vật chất trước mắt, làm họ mờ đi lí trí. Cái gì có trước mắt, là họ lấy.Cao, trèo không tới, họ lấy từ bên dưới. Thế là họ rút ra.Những bao gạo, và những thùng đồ hộp, được họ rút ra không suy tính.
Những tấn hàng từ trên cao đổ xuống. Bấy giờ, họ mới biết đang làm điều ngu xuẩn!
Máu đổ ra lênh láng bởi những thùng đồ hộp tiếp tế của quân đội Mỹ đổ ụp xuống; và, nhiều người chết trên những bao gạo 50 ký có lằn vải chỉ xanh.
Nhưng người ta vẫn lao vào, như con thiêu thân!
Tuấn thấy mụ Bốn Cao đứng ngoài cửa canh chừng chiếc xe ba-gác, mắt láo liên.
- H’nia. Cái tủ lạnh, cái tủ lạnh…Mày bỏ bao gạo, khiêng cho tao nhanh… – Mụ Bốn Cao chỏ miệng vào, gào lên.
H’nia, bỏ bao gạo xuống, theo cái chỉ tay của mụ Bốn Cao. Gã quay sang trái, định cõng cái tủ lạnh thì mọi thứ, đều đổ ụp xuống!
Mụ Bốn Cao chết điếng người, khi thấy K’nia nằm khuất dưới những bao gạo, đầy máu. Mụ định chạy, nhưng một bàn tay, dường như lớn lắm, vô hình, nắm vai mụ, bóp cứng làm mụ tê tái cả người, đứng yên…
&
Lão Tôn đang ngồi viết nhật ký. Lão ghi lại chiến tích oai hùng của đoàn quân giải phóng, thì nghe hai tiếng nổ lớn. Lão cũng dò dẫm như mọi người, len lét nhìn xem tình hình. Cái mũi “ó đâm”, cùng đôi tai chuột, hít hít liên tục, dò xét, ngửi, nghe. Lão biết, đây là giây phút quyết định cho cuộc đời và con cái lão.Lão không muốn tạo nghi ngờ, như khi ông Xã trưởng nằm vùng từng hỏi.
Lão Tôn chờ!
Khi đợt thứ hai hôi của, lão quyết định cột cái khăn đỏ trên cánh tay trái, khệnh khạng bước ra đường với cây gậy ngắn quơ quơ.
Vừa khi ấy, mụ Bốn Cao, cùng H’nia, bước xuống chiếc xe ba-gác, khi tới gần nhà. Lão nhìn quanh, thấy nhiều người đang chạy ngược xuôi, đi hôi của, lão nói.
- Bốn. Cô lấy xe ông A Ùi làm cái chi vậy?
Mụ Bốn Cao hoảng hốt, nói.
- Cha A Ùi trốn mất rồi! Chả bỏ lại cái xe ba-gác, em thấy tiếc, định đem về sau này xài!
- Chớ không phải em Bốn, vừa mới “phùa” đầy nhóc hai cái xe ba-gác? Đừng gạt anh!
- Anh Tôn. Mình yêu nhau dưới bầu trời, có dàn hoa khế tím, như một chia sẻ ngọt bùi yêu đương.Bốn có gì, sẽ chia sẻ với anh. Đừng nói với ai nhé!
- Không được! Anh là người Cộng Sản, là người của Cách mạng tiên tiến, vì dân, như bác Hồ kính yêu từng nói.Bác đã vì nhân dân miền Nam chúng ta, đáp tàu thủy qua Pháp, làm bồi bàn, mà nên danh, nên sự nghiệp ngày nay. Anh không thể nào, làm trái những điều Bác mong muốn: Ta phải tự chủ bản thân, không ăn cắp, không ăn xin của ai và không lấy vật của người khác dù là của địch!
- Tôn ơi. Sao lại nói vậy?
- Ta không nói. Bác Hồ nói vậy! Ta, kẻ làm người cách mạng, chí công vô tư. Tôn này là đầy tớ của nhân dân. Vì nhân dân, Tôn này làm tất cả!
- Ông muốn gì? Mụ Bốn Cao đỏ mặt, chuyển sang tái. – Mụ gào lên.
- Bốn ơi! Bốn đã đi hai chuyến rồi. Chuyến này, Bốn nên dành cho anh!
- Ê. Lão Tôn, đừng quá đáng nha. Người ta kháo rằng: ở phố Thành này có ba “khứa lão” nằm vùng: ông Năm tiệm hình“Bóng tối”, cha Bảy Rắn điên điên, khùng khùng giả dạng, và lão Xã trưởng Bé vừa mới xuất hiện. Còn Tôn. Tôn ơi… mày là thằng Cách mạng dỏm. Nghe chữa!
Lão Tôn như điên lên! Lão quơ quơ cây gậy, mà từ khi lão ngồi chễm chệ trên chiếc xe jeep của lão Xã trưởng Bé nằm vùng cho giặc. Lão cầm cây gậy, như mặc định: lão có toàn quyền sinh sát trong tay, sau ông Năm chủ tiệm hình “Bóng Tối” và gã Xã trưởng Bé nằm vùng. Lão định tát mụ Bốn Cao vài cái cho hả giận. Khi cây gậy lão Tôn vừa mua để làm dáng uy quyền, bị giữ cứng ngắt bởi một bàn tay to lớn, thò ra gọn gàng. Tiếng thổ âm, lơ lớ.
- Tôn. Mày liệu cái thần hồn của mày. Xéo ngay!
Lão Tôn nhìn “thằng Mọi”, (như lão hằng nghĩ) thân thể nó toàn máu me đầm đìa, taycầm con dao quắm dọa. Lão Tôn sợ rum rúm, bỏ gậy chạy vụt đi.
Đó là tiếng nói từ núi rừng Khánh Vĩnh của H’nia.
Mụ Bốn Cao, nhìn sửng H’nia, đôi chân run run. Chợt nhiên, mụ quỳ mọp xuống.
- Anh H’nia yêu thương của em!
Gã H’nia nhào tới, hai con mắt lồi ra, như mắt ma, quỷ của rừng Khánh Vĩnh. Đôi mắt đỏ kè lẫn máu.Gã đè mụ Bốn Cao xuống, bóp cổ.
Cái lưỡi của mụ Bốn Cao, càng lúc, lặc lè dài thêm ra. Nó dài hơn cả thước, quấn vào cổ gã Dân tộc định siết mụ! Gã H’nia cầm con dao quắm đi rừng, thường đeo ngang hông hồi còn trẻ, chém xuống thật lực.
Mụ Bốn cao la ú ớ trong cổ họng, máu tuôn ra đầm đìa.Nhưng, mụ vẫn cố đưa cái chân dài, đạp vào hạ bộ H’nia.
Nhưng… mụ đá vào thinh không. Gã Dân tộc biến mất!
Mụ Bốn Cao ngồi bật dậy, đưa tay rờ cần cổ, rồi thọc tay vào miệng, xem còn lưỡi không. Mụ thở hồng hộc.Trán mụ tươm đầy mồ hôi.
Mụ biết: mụ vẫn còn sống và không bị cắt lưỡi.
Đó chỉ là giấc mơ, bị ám ảnh bởi cái chết của gã Dân tộc có tên H’nia!