Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?
LTG. Tình cờ đọc hai bài thơ hay của Đỗ Trung Quân và Lý Thụy Nguyên về chuyện của hai thế hệ (thiển nghĩ Lý Thụy Nguyên/NTL cũng là người trong nước), tôi, một người hải ngoại xin đáp lại bằng một bài con cóc của mình. Xin ghi lại dưới đây hai bài thơ tâm huyết của hai người, được biết thuộc hai thế hệ tuổi đời chênh nhau đến gần nửa thế kỷ. Cả hai bài trên đã xuất hiện trên Facebook. Xin quý vị đọc từ dưới lên trên.
Bài thơ thứ nhất “Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất” của nhà thơ Đỗ Trung Quân viết như một lời nhắn nhủ tuổi trẻ khi ông thấy cảnh các Fan tuổi teen cuồng nhiệt của K-pop đón một nhóm nhạc pop hoành tráng đến Việt Nam ở phi trường hôm 28/11 vừa qua. Bài thứ hai là “Nước mắt mà là thứ còn lại duy nhất – thì chúng ta chẳng còn gì.”
Vì Ai Gây Dựng Cho Nên Nỗi Này?
Thái Anh
Đọc (2 bài) thơ các anh sao lòng đau quặn thắt
Có phải nước Việt độc lập rồi
Hà cớ gì thằng Mỹ-Việt này phải hoang mang?
Có đúng chúng tôi, người hải ngoại vong bản,
tìm bơ thừa sữa cặn
Các anh làm đếch gì cầu cạnh một lũ ra đi!
***
Có phải thế giới đại đồng là gương của Bác?
Bốn bể là nhà, người Việt nay đã sang sông
Làm con dân thiên hạ, chuyện nước non bao đồng
Công lao của các anh bộ đội
Vượt trường sơn giải thoát lấy sơn hà
Khỏi tay Mỹ và Ngụy?
Xin các anh cũng đừng quên người miền Nam Việt Cộng
Lỡ dại
Cùng Đảng ta tóm lấy quê nhà
Sửa sang hay tàn phá
Là công các anh đấy tôi chẳng dự phần!
Tôi là dân Mẽo chưa xong
Lo gì chuyện hy sinh các anh lầm hiến dâng cho Đảng!
***
Thuở “giải phóng” đầu chít khăn tang
Nhỏ lệ bàng hoàng tôi coi như nước mất nhà tan
Cơn ác mộng hãi hùng nay đã thành sự thật
“Hoà giải hoà hợp” tanh bành thôi
Thanh bình rồi
Sao cả nước vẫn đi hoang?
Sao đầy dẫy những nhà giam học tập
Tù tội gì sao hãm hại anh em?
Nam Bắc một nhà các anh đừng hôi của
Nhà chúng em rồi cũng thuộc các anh thôi!
Sổ đỏ sổ đen lòng người bạc thếch
Người nhận họ, kẻ nhận hàng
Nhiều người trắng tay vì xã hội đại đồng nay đã đến!
***
Cả triệu người xô nhau xuống biển làm mồi cho hải tặc kình ngư
Thôi đành mộng tưởng tang thương
Chính thể miền Nam tiêu tán rồi
Cộng sản mại bản phải từ đây Thiên đường?
Hay vẫn “mưa sa trên màu cờ đỏ”?
***
Cột đèn điện đứng trơ vơ
Nay làm bạn với cái loa bắt đầy phường xóm
Chứng nhân đó cho 1 cuộc đổi đời
Nó biết đi nên vượt biên lưu vong nơi hải ngoại
Người ‘sống còn’ ở lại, “chết cũng dở, sống cũng dở”
“Phải đâu thơ”!
Tuổi trẻ chúng tôi tồi dở phải du sinh
Chẳng ‘hiến thân’ cho chính nghĩa hoang đường
Cũng chẳng vì Dân chủ Cộng hoà mà nồi da sáo thịt!
Ngày miền Nam thất thủ
Đến nay hơn phần tư thế kỷ
Đã trọn trăm năm ngày Bác xuống tàu (1)
Từ ‘cứu nước’ đến bán nước chủ nghĩa này có hiến trọn giang san
Cho Đảng hay tom góp xương máu của dân làm tài sản
Củng cố ngai vàng Bộ Chính trị
Hay hiến dâng cho phương Bắc?
Đến bao giờ Việt Nam thành thuộc địa của Tàu
Thành Bắc thuộc lần cuối cùng
Các bác X có màng không?
Hay vẫn bình chân như vại
Ngồi tại ngai vàng thái thú, thích hèn với giặc ác với dân?
Trong khi các anh làm gì đó ngoài chuyện rơi nước mắt?
Than khóc làm gì cho thối ruột thối gan!
Mưu cầu hạnh phúc như tôi và trẻ Việt nước ngoài
Vài trăm năm nữa như người Do Thái trở về
Quê nhà Việt Nam có Tàu hóa chưa?
NKTA
_________________________________________
(1) Latouche Tréville năm 1911 chứ không phải Tàu cộng.
Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất
Đỗ Trung Quân 28/11/2012
Ngày ấy bọn tôi hai mươi tuổi
Ria lún phún
Mắt cận lòi
Dân Sài Gòn tiểu tư sản, đọc sách triết, tóc hippie
Được phong tặng “thanh niên chậm tiến”
Thôi thì biết thân phận mình, đứa đi làm công nhân, đứa đi làm rẫy, đứa thanh niên xung phong coi như trả món nợ dù chả vay ai thời tiền – hậu – chiến
Ngày Polpot tràn qua An Giang, Ba Chúc thảm sát đồng bào
Tổ quốc lâm nguy
Bọn tôi sôi sục ra biên giới
Ngày Trung Quốc tấn công Việt Nam
Tổ quốc lại lâm nguy
Có thằng em khai gian tuổi
Vác balo lên đường
Gác mọi tranh chấp ý thức hệ
vệ quốc trước đã
Ai không tử sĩ
Ai không phế binh
Thì về
Đứa đạp xích lô.
Đứa chạy xe ôm, đứa đi khuân vác
Bình thường.
Nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.
Nhưng các em ạ
Chúng tôi không bao giờ rơi lệ
Những chuyện tào lao
Chúng tôi không mất thì giờ nửa đêm run rẩy, gào thét trước cổng sân bay để đón đứa lạ hươ lạ hoắc
đến bố mẹ ở nhà cũng chả biết đi đâu
tôi nghĩ đơn giản thế này
Bố tôi chết tôi mới khóc
Mẹ tôi chết tôi mới khóc
Bạn tôi chết tôi mới khóc
Đồng bào tôi mất tích ngoài biển Đông tôi mới khóc
Nước mắt ngày càng quý hiếm lắm các em ạ
Hãy cố mà để dành
Mà nhỏ xuống cho điêu linh đất nước
Mà rưng rưng cho nỗi nhục bị cỡi cổ đè đầu
Làm nô lệ
Tôi bảo các em lần này thôi nhé
Đừng làm xấu hổ thêm xứ sở mình
Nhục
Biển Đông
Quá
Đủ
ĐTQ
28/11/2012
*****
Nước mắt mà là thứ còn lại duy nhất – thì đất nước chúng ta chẳng còn gì
Ly Thuy Nguyen 29/11/2012
Bây giờ chúng tôi mới vừa qua hai mươi tuổi
Chẳng phải dân Sài Gòn cũng chẳng phải dân Hà Nội, quan trọng gì thành phố
Đâu chẳng là đất nước mình
Là đất nước mình nhưng biết gì về văn hoá nước mình
Mỗi một lần bật tivi lên là HBO CNN ESPN
Là MTV là hàng trăm những kênh mà nhà đài kí hợp đồng với các “Cường quốc năm châu khác”
Mà tôi vẫn hay gọi đùa là quân cựu thực dân
Hôm nay xem cái ảnh rồi đọc bài thơ muốn hỏi chú Trung Quân
Chú có biết về tiến trình toàn cầu hoá
Xâm lấn của thực dân ngày nay chẳng còn lộ liễu như tên bay đạn nổ
(Đấy là tôi giả vờ không nói đến những cuộc chiến ở Trung Đông
Không muốn vội giải thích về sự nhúng tay của Mỹ tại cuộc chiến ở Israel với Palestine
Trong 4 ngày ở dải Gaza hơn 200 người chết
Hơn 50% là trẻ nhỏ
Tôi sẽ giả vờ không nói về điều này vậy
nó đòi hỏi cả luận văn của tôi)
Chú Quân này chú có biết không
những đứa trẻ chú cười chê là một phần của thế hệ tiếp theo tôi đấy
Là thế hệ sinh sau thời hậu chiến
Nói ngôn ngữ khác rồi, văn hoá cũng khác ngày xưa
Và họ – cũng như tôi – là nạn nhân của cái nền văn hoá tạp nham
Ngẩng đầu nhìn quanh báo đài lăng xê những tuổi tên của những đất nước nào xa lạ
Trước khi chú hỏi tại sao trẻ con khóc vì bọn nào lạ hoắc
Sao chú không hỏi nền giáo dục nào khiến trẻ con phát điên
Sao chú không hỏi xã hội thế nào người lớn đâm sau lưng nhau, anh chị em giành nhau cái nhà cho bố mẹ ra ngoài đường ngủ
Sao chú không hỏi truyền thông thế nào toàn du nhập những văn hoá ngoại lai báo chí thì một điều Ngọc Trinh gái ngoan, Mai Phương Thúy lộ hàng, Hoàng Thùy Linh băng sếch
(Đấy là tôi ví dụ một vài – chẳng đổ lỗi cho những cô con gái; mà những kẻ nhân danh nhà báo viết những câu đến ngữ pháp còn sai; tin bài giật tít)
Sao chú không hỏi thế hệ nào đã nuôi dạy bọn trẻ con như thế
Những bài học về tình người ở đâu trong trường học
Khi thầy cô giáo nghèo vật chất đói tâm hồn?
Chú Quân này, tôi bảo, đổ lỗi cho trẻ con thì dễ thôi
Vì chú chẳng đứng trong gót giày của chúng tôi,
Trong mắt bọn trẻ con, thế giới còn cái gì mà mừng vui khám phá?
Cái cơ sở tồi tàn đổ nát, những tham nhũng, những bất công
Mười sáu năm học ra trường chạy chọt đủ đường mà không ai cho đi dạy học
Hơn tám mươi cô giáo ở Yên Bái bị đuổi ra biên chế vì lỗi của một vài ông to
Người dân mất đất lên Hà Nội kêu oan bị công an phường đến đuổi
Đâu đó ở Tiên Lãng Hải Phòng có một trận đánh đẹp,
Giữa quân-và-dân
Thì đồng ý không phải đứa trẻ nào cũng biết những điều tôi vừa chỉ ra
Nhưng tôi biết – và tôi đã từng là một trong bọn chúng
Chú Quân này, ai cũng có những nỗi buồn thế hệ
Thế hệ chúng tôi là cái thế hệ chẳng-còn-gì
Cái nhục của quốc gia này, nếu mà đổ lỗi
Cũng đừng đến lượt lũ trẻ con.
Mà cũng đừng chuyện bé xé ra to
Cái làm tôi xấu hổ chẳng phải mấy thằng bé khóc ở sân bay
Mà là cái nền văn hoá bị lụi tàn mà người lớn hay các nhà chức trách cũng đâu buồn giữ
Mà là cụ Hiền Đức bao nhiêu tuổi rồi vẫn phải cặm cụi ngược xuôi đi bảo vệ người dân mất đất
Mà là những người chỉ thích trách cứ trẻ con.
Tôi chẳng viết bài thơ này để trách chú đâu
Cũng chẳng phân bua vì những cái mà thế hệ trước chúng tôi nhìn chúng tôi mà trách cứ
Nhưng tôi viết điều này để cho chú hiểu
Dạy trẻ con chẳng dễ lắm đâu
Và nếu chỉ đem cái tuổi đời ra để mà nói với nhau
Thì thông điệp của chú dù đúng dù sai, bọn trẻ con sẽ chẳng bao giờ hiểu.
NTL
29/11/2012
-”Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất”!
-”Nước mắt là thứ còn lại duy nhất”!
Văn chương gì thế nhỉ?”Duy nhất”có nghĩa là chỉ có một,vậy thì còn có gì khác nửa đâu mà còn lại ?
Tại sao không viết là: ” Hãy tiết kiệm thứ chỉ còn (sót) lại” hay là “Chỉ còn lại nước mắt” ?