Vai trò Việt Nam Cộng Hoà ở đâu trong cuộc chiến vừa qua?
Mỗi thất bại trong cuộc đời là một lần phải nhìn lại, đánh giá lại những gì đã thực hiện để rút ưu khuyết điểm cho cuộc sống tương lai, cá nhân cũng như tập thể. Cuộc chiến khốc liệt kết thúc vào tháng 4/1975 là một kinh nghiệm quá đau thương cho cả dân tộc. Nó tạo ra sự chia rẽ, phân hoá cùng cực trong lòng con dân Việt. Ai cũng biết đoàn kết là quan trọng và ai cũng kêu gọi đoàn kết, nhưng xem ra tình hình còn lâu quốc dân Việt mới kết đoàn thành một khối để xây dựng và bảo vệ đất nước, một khi chúng ta không mổ xẻ rốt ráo vấn đề mà vẫn cưu mang tư duy đem theo từ khi Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) sụp đổ.
Những sai trái và lỗi lầm dường như chỉ được chúng ta “dành” cho phe kia, mà ít ai chịu soi rọi xem lỗi phần mình ở đâu trong cuộc chiến nồi da xáo thịt vừa qua. Người Mỹ có thành ngữ it takes two to tangle, phải có hai người mới sinh chuyện, chứ một người thì chẳng bao giờ là vấn đề. Chúng ta mạnh miệng chửi phe kia cho hả dạ nhằm lấp liếm trách nhiệm (?), chưa mấy người lo tìm khuyết điểm rồi cũng mạnh miệng rủa xả (?) hay ít nhất, nghiêm khắc phê phán phe ta mà rút kinh nghiệm học hỏi. Có đứng trên tinh thần khách quan như vậy chúng ta mới lớn nổi cùng nhân dân trong công cuộc đưa đất nước thoát khỏi tình trạng bế tắc chính trị hiện nay. Còn nếu cứ “lùn” trong suy tư và hành động, ngồi không khua mép thì cs cũng làm y vậy, và họ chẳng mất sợi lông nào, dân tộc cũng chẳng tiến được đến đâu. Đứng yên, đã là lùi. Xem chừng quốc dân VN bị lùi vì đứng yên một chỗ còn lâu lắm. Người cs dám phê bình và tự phê. Phe quốc gia, thường hãnh diện là hay hơn, tốt hơn cs, liệu có dám tự phê và chăm chú lắng nghe những lời góp ý chân thành, hay sẽ dãy nảy như đỉa phải vôi?
Ai viết bài phê bình cs thì vỗ tay hoan hô, ai động đến mình thì nhiếc mắng không tiếc lời. Đó không phải là thái độ nghiêm túc học hỏi để tiến bộ. Lãnh đạo được ai? Hay sẽ đưa quốc dân đến vũng lầy khác còn tệ hơn cs?
Hãy cùng tập lắng nghe nhiều tiếng nói phản biện, nhiều phê bình xây dựng mà đổi mới tư duy. Bằng không, sẽ thiếu hẳn tinh thần học hỏi để đưa dân tộc tiến lên. Nếu nắm được quyền lực, có lẽ chúng ta cũng độc tài không kém cs, vì không thích ai nói khác những gì lãnh đạo muốn nghe! Thái độ này rất nguy hiểm cho dân tộc. Những bài học vua chúa nghe lời xu nịnh của bầy tôi mà cầm tù các con dân can đảm dâng bản điều trần để đất nước đi lên, đến độ mất nước rẫy đầy trong lịch sử. Xin phép không phải trích dẫn. Chúng ta có chịu học hỏi hay không?
Nhân ngày 30 tháng 4 đau thương, hãy cùng nhau tìm hiểu vai trò của VNCH nằm ở đâu trong chiến cuộc vừa qua, trước khi tiếp tục hô hào VNCH muôn năm, hay ít nhất, kêu gọi giữ vững tinh thần và giương cao cờ vàng ba sọc đỏ khắp nơi, chẳng lẽ chỉ là vũ khí “chống cộng” duy nhất?
Điều mà ai cũng công nhận là Tổng thống Ngô Đình Diệm, vị sáng lập VNCH được Tây phương đưa về để giữ vai trò lãnh đạo đồng minh của Mỹ ở VN hòng ngăn chặn cs tại Đông Nam Á, tránh sự sụp đổ của quân bài domino đầu tiên, có thể ảnh hưởng trực tiếp và nghiêm trong đến các quân bài kế tiếp. Sự kiện lịch sử này, dù có là thiện ý của họ đi chăng nữa, và dù ông Diệm có muốn hay không trong vai trò đó, nó cũng đã là thất bại trước hết của Mỹ và đồng minh miền Nam. Bắc Việt có cơ sở để tuyên truyền rằng chính quyền Nam Việt là tay sai đế quốc mà nhân dân miền Bắc có nghĩa vụ phải giải quyết để thống nhất đất nước. Hẳn nhiên, miền Nam bị động trong công cuộc vận động chính trị toàn dân “chống cộng,” trong khi miền Bắc khôn khéo sử dụng lý tưởng “chống Mỹ cứu nước” nhằm đạt được sự toàn vẹn lãnh thổ không bị chia cắt, chứ họ không hề kêu gọi thống nhất đất nước để xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Chính quyền của cả hai nền Cộng hoà miền Nam đương nhiên có thể làm nhiều hơn trong khả năng của mình để thuyết phục quần chúng xúm quanh lãnh đạo mà giữ nước. Thế nhưng chúng ta đã thất bại trong công cuộc vận động chính trị dành dân đó. Bằng chứng rõ nét nhất là rất nhiều trí thức miền Nam trở nên thân cộng và vô bưng chiến đấu chống lại chính quyền. Một cách khách quan, ý tưởng của họ cho rằng miền Nam bị Mỹ điều khiển, không thể tự chủ quyết định sinh mạng chính trị cho dân chúng, là có cơ sở.
Quân đội VNCH chiến đấu rất anh dũng. Không ai phủ nhận chuyện đó. Nhưng trong sâu thẳm đáy lòng, ai ai cũng chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc, và không mấy ai có ý nghĩ rằng miền Nam có khả năng sẽ chiến thắng cộng sản, cho dù Mỹ, Tây phương và đồng minh thuộc khối tự do yểm trợ dồi dào. Tâm lý “từ huề đến thua” đã xuất hiện. Họ không muốn bắn giết những người anh em đồng chủng. Rất nhiều đồng bào trong vùng “xôi đậu” hoặc ở các tỉnh “thành đồng miền Nam” hoàn toàn ủng hộ, bảo vệ và che dấu cán bộ và bộ đội Bắc Việt. Dân chúng và quân nhân miền Nam rất kiên cường, nhưng vẫn thích nghe nhạc “phản chiến” của họ Trịnh. Sự xuất hiện của “nữ hoàng chân đất” Khánh Ly và cây đàn thùng Trịnh Công Sơn trong các buổi văn nghệ luôn luôn thu hút đông đảo khán giả. Điều này nói lên tâm lý bất an của người dân trong cuộc chiến và ước mơ đất nước thanh bình, cháy bỏng không kém mơ ước thống nhất đất nước của phe kia, dù rằng chưa biết thanh bình theo chiều hướng nào.
Sự viện dẫn từ chối không ký Hiệp định Genève để tránh trách nhiệm thống nhất đất nước trong hoà bình bằng cuộc Tổng tuyển cử, rất đáng cho chúng ta suy nghĩ. Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà ba lần gửi thư nhắc nhở VNCH thông qua Ngô Đình Diệm vào các tháng 7/1955, tháng 5 và 6/1956, miền Nam đều từ chối trả lời, đưa chúng ta đến hai suy luận:
- Nam Việt thấy không thể thắng trong cuộc Tổng tuyển cử tự do này nên giữ thái độ im lặng, không thèm trả lời.
- Mỹ không ủng hộ cuộc tuyển cử nên VNCH cũng “theo chân thày” luôn.
Sự kiện lịch sử đó nên được chúng ta đánh giá thế nào? Nó đưa chúng ta đến, hay ít nhất cho Bắc Việt, hai kết luận:
- Vì nhiều lý do, miền Nam không đủ khả năng vận động quần chúng không những ở miền Bắc, mà ngay cả trong Nam nếu diễn ra bầu cử toàn quốc.
- Chính quyền và dân chúng Nam Việt mất chính nghĩa, thông qua việc đánh mất tinh thần độc lập để quyết định sinh mạng chính trị cho mình, mà bị “đàn anh” Mỹ điều khiển.
Cuộc Tổng tuyển cử dự trù xảy ra vào tháng 7/1956, nhưng do Ngô Đình Diệm không phúc đáp ba lá thư nhắc nhở trước đó, có tài liệu cho rằng chính phủ VNDCCH đã gửi thêm ba lá thư nữa vào các tháng 3/1958, tháng 7/1959 và tháng 7/1960. VNCH vẫn không muốn hiệp thương, càng khiến Bắc Việt có lý do để “thống nhất” đất nước bằng võ lực.
Tự trong thâm tâm, người dân miền Nam thấy rõ Mỹ đã lún quá sâu vào chính trường VN, và nếu vì bất cứ lý do nào họ thay đổi chính sách và rời bỏ VN, chính quyền không thể đứng vững. Mối lo âu này đã trở thành hiện thực khi quốc hội HK bỏ phiếu ra đi trong danh dự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh bỏ ngỏ vùng cao nguyên, tạo sự rút quân hỗn loạn sau đó. VNCH sụp đổ nhanh chóng.
Sau này, có lẽ đã nhìn ra vấn đề, chính phủ Đệ nhất Cộng hoà thông qua cố vấn Ngô Đình Nhu, tìm cách “đi đêm” với chính phủ VNDCCH. Nhưng mọi sự đã trễ tràng. Với những hạn chế tự do tôn giáo đối với tôn giáo lớn nhất VN, có đến 70-80% quần chúng miền Nam là Phật tử, càng khiến chính quyền Ngô Đình Diệm mất thêm chính nghĩa để vận động toàn dân chống cộng. Chính phủ của ông chỉ nhận được sự đồng tình bởi đa số tuyệt đối của khối công giáo, nhưng không đại đa số của toàn thể dân chúng. Hai sự kiện đó cản trở sự tham chiến của Mỹ ở VN, gây ra cái chết thương cảm cho Tổng thống của nền Đệ nhất Cộng hoà.
Một loạt những biến động chính trị sau đó của giới quân phiệt (cũng do Mỹ giật dây?) càng làm dân chúng chán ngán, không mấy ai cảm thấy an tâm mà chiến đấu. Rất nhiều thanh niên “trốn lính” khiến chính quyền phải “bắt lính,” chứ không còn bao sự tự nguyện “đi quân dịch là thương nòi giống” nữa. Lính ma, lính kiểng là sự thực không thể chối cãi.
Nhiều người cho rằng nền Đệ nhị Cộng hoà còn kém phẩm chất hơn đệ nhất, từ tư cách cá nhân các nhà lãnh đạo đến sự lệ thuộc nặng nề vào Mỹ. Cũng xin phép không cần minh chứng thêm.
Khi Hoa Kỳ thay đổi chiến lược trong cuộc chiến tranh lạnh, bắt đầu tìm cách nói chuyện với Bắc Việt để bàn kế hoạch rút quân “trong danh dự” ra khỏi VN, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu cực lực chống lại ý kiến đó. Điều này đã tạo ra sự phẫn nộ đối với Tổng thống Nixon, và ông đòi “cắt cổ” Tổng thống Nam Việt (!), nghe được từ những cuốn băng ghi âm tại Toà Bạch ốc mới được giải mật năm 2007 và 2008 vừa qua. Trong những cuộn băng này, có nhiều đoạn chính phủ HK coi Nguyễn Văn Thiệu là cái gai cần cắt bỏ, và họ đã nhiều lần đe dọa ông Thiệu sẽ cắt giảm viện trợ, còn nói thẳng nếu không ngồi vào bàn Hội nghị Balê, số phận ông sẽ không khác lắm với Tổng thống Diệm!
Nói khác đi, số phận chính trị Nam Việt nằm trong tay người Mỹ. Khi con bài đã hết linh nghiệm hoặc không còn cần thiết cho quyền lợi HK nữa, đương nhiên phải bị dẹp bỏ!
Hoa Kỳ nói riêng và phương Tây nói chung, đến VN với chiêu bài giữ gìn nền dân chủ cho thế giới tự do, tặng cho chính quyền đồng minh bốn chữ rất kêu, “tiền đồn tự do,” chẳng khác nào Trung Cộng tặng nhà nước hiện tại 4 tốt và 16 chữ vàng! Nhưng họ chỉ coi VNCH là con cờ trong tay không hơn không kém. Đây là bài học quý giá cho cộng đồng VN hải ngoại và đặc biệt tại Mỹ, làm sao vận động chính giới HK ủng hộ công cuộc dân chủ hoá đất nước của chúng ta và làm thế nào đưa được càng nhiều người Mỹ gốc Việt vào các chức vụ công quyền càng tốt.
Con dân Việt tộc được gì từ chiêu bài dân chủ và cộng sản của “ngoại bang” đó, ngoại trừ việc cả hai phe Quốc-Cộng bôi mặt gà nhà hùng hổ chém giết lẫn nhau, mà cứ nghĩ rằng chỉ mình mới có chính nghĩa và yêu nước thương nòi hơn phe kia!? Cả hai miền Nam Bắc đã là những quân cờ mẫn cán cho hai phe tự do và cộng sản sử dụng. VN là nơi thử nghiệm vũ khí đôi bên, và là chiến tranh nóng cho thế giới an hưởng hoà bình, dầu mong manh, của Chiến tranh Lạnh năm nao.
Tới đây, con dân Việt cũng có thể rút ra thêm hai bài học nữa.
- Khi VN không thể tự lực, khi nhân dân không có thế và lực nào trong tay, mọi sự cầu viện, giúp đỡ từ bên ngoài dù mang danh nghĩa gì, nếu không khéo vận dụng, họ sẽ nắm đằng cán và muốn múa dao thế nào chúng ta cũng khó mà xoay trở.
- Trong mọi quan hệ quốc tế, quyền lợi quốc gia là chính yếu. Tất cả những kêu gọi từ tình nghĩa cộng sản cho đến đồng minh tự do cũng chỉ là chiêu bài. Phải thấy rõ điều đó và nhìn nhận rằng không ai thương lo cho dân tộc bằng sự cố gắng lo toan từ chính mình.
Có thể nói không ngoa rằng con dân Việt tộc đã chịu đựng hết thảy những âm mưu, ân oán, hận thù và bom đạn thế giới giáng xuống mảnh đất gầy guộc ốm yếu VN thân yêu kia. Chúng ta, ở cả hai bên, đã không sáng suốt thoát khỏi mê cung của cuộc Chiến tranh Lạnh, dại dột ôm thùng thuốc súng cho thế giới mà hồ hởi chém giết nhau!
Có phải lỗi này do nhà nước và nhân dân miền Bắc gây ra không?
Chính quyền và dân chúng miền Nam có lỗi gì đối với dân tộc hay không?
Nêu lên những điểm này không phải để kết tội một ai, càng không là kêu gọi duy trì chế độ hiện hữu, mà để chúng ta, con dân Việt ở cả hai phía, cùng nhau nghiêm túc suy tư tìm cho ra con đường ngắn nhất phải đi trong những ngày sắp tới.
Một chế độ không do dân chúng tự chọn, buộc phải chọn qua một “đồng minh” dù là mạnh nhất thế giới, dù mang chiêu bài dân chủ, có xứng đáng để chúng ta phục hồi lại, hay phải tìm một con đường khác, con đường dân tộc, bao gồm hầu hết đáy tầng quốc dân, mới có khả năng ôm được mọi người vào lòng mà chung tay dựng xây đất nước?
Chữ “phe kia” ở đây, xin đừng hiểu gói gọn trong chế độ độc tài hiện hữu, mà phải đứng trên lập trường dân tộc xét đoán. Bởi có rất nhiều đảng viên cs yêu nước không kém hoặc hơn hẳn chúng ta, vẫn đang nằm trong guồng máy đó chỉ vì họ khó có sự chọn lựa nào khác ở thời điểm hiện tại.
Làm thế nào cởi bỏ tâm lý thù địch, lớn lên trong tư duy, hể hả bắt tay nhau trong tình nghĩa đệ huynh để chung tay dân chủ hóa VN nhằm xây dựng và bảo vệ đất nước, là trách nhiệm nặng nề của mỗi con dân Việt tộc hôm nay. Đã qua rồi giai đoạn rủa xả, đổ lỗi cho nhau, nếu chúng ta mong muốn đồng hành cùng đáy tầng quốc dân trong cuộc cách mạng dân tộc đã bị đứt quãng bởi chiến cuộc đau thương vừa qua.
Một thể chế chính trị hậu cs, dù mang bất kỳ danh nghĩa nào, với màu cờ và lý tưởng gì, nếu đi ngược lợi ích dân tộc, toàn thể nhân dân Việt Nam đều có nghĩa vụ phải tiếp tục đấu tranh chống lại hoặc thay đổi nó.
Nhận diện rõ vấn đề như vậy, chúng ta mới dám hiên ngang vươn vai Phù Đổng đứng lên vượt thắng chính mình, vượt thắng hào quang quá khứ, nếu có, để kêu gọi đoàn kết.
Con dân Việt trên dưới, trong ngoài một lòng sẽ mạnh mẽ vượt lên sự đối đầu quốc – cộng hạn hẹp, chuyển hoá tư duy về nguồn, đẩy nhanh con tàu VN ra khỏi vũng lầy hiện tại mới có cơ may dong thuyền ra biển lớn mà vẫy vùng trên đại dương thế giới mênh mông ngoài kia.
© Tạ Dzu
© Đàn Chim Việt Online
Thời gian qua đã đủ để bạn đọc các báo biết về ông Bùi Tín hơn. Các bạn khi đọc thơ hay bài viết của Lu Hà có thấy mùi rượu men của Bùi Tín không? Thật là mặc áo ai vào cũng không sai được nốt Bất Tín. Ông Nguyễn Thuận Phẩm trên báo Tổ Quốc đã nói ra một phần lai lịch của Bùi Tín để thấy sự bất tín của Y. Tôi trước đây là phóng viên quân đội cũng vào Nam và sau này ra biên giới viết bài rất am hiểu ông Bùi Tín. Đúng như bác Nguyễn Cảnh Thông đã nói rõ là từ bất mãn, không được phong hàm tướng, lại ham nhanh giầu cho nên Bùi Tín cho con là Bùi Hưng qua ngả biển Móng cái vào Trung quốc trước là tìm đường để gặp Hoàng Văn Hoan với hy vọng ông Hoan là bạn của ông nội mình để nương nhờ tiến thân. Nhưng khi qua Trung quốc biết Hoàng Văn Hoan chưa chắc đã tin vì chính Bùi Tín đã là người viết bài chửi Hoàng Văn Hoan khi ông này chạy sang Trung quốc nên y cho con thẳng ngả Hongkong, còn Bùi Tín qua ngả Đông Âu rồi ra nước ngoài xin tỵ nạn. Bùi Hưng ở Hong kong làm phiên dịch cho liên hợp quốc về người tỵ nạn liên lạc với ông Võ Văn Ái là thân tín của sư ông Nhất Hạnh nhờ giúp để được ra tự do. Những điều tôi kể các bạn có thể chứng minh được qua nhiều người tỵ nạn ở Hongkong nhất là nhiều người tham gia trong phong trào dân chủ tại trại Witehoed khongkong khi xưa. Nay Bùi Tín ơn công đó đã nhiều lần qua thăm sư ông tại Làng Mai Pháp và học Thiền ở đó. Nhưng tâm điên đảo do ý chi phối quá mạnh, khẩu giữ không được nên tu không thành công phải về. Nay và thói này vẫn hay chửi càn nói bậy các bạn đã thấy qua các bài viết của ông ta. Như ông Nguyễn Cảnh Thông, ông Nguyễn Thuận Phẩm và bao bạn đọc viết là chính xác. Lu Hà hay biet danh HoDam…cũng là y hết và y còn nhiều danh khác nữa.
Tôi biết chân tơ kẽ tóc ông ta nhưng nghĩ ông không thể quá như bây giờ nên không nói, nay qua đọc nhiều lời can ngăn, chỉ bảo của ông Người Quán Sát, Nguyễn Quốc Việt, Nguyễn Thiện Nhân v.v…và của nhiều bạn đọc muốn ông ta hồi tâm phản tỉnh thấy cái sai mà sửa đừng làm hổ thẹn với đời, các vị lão thành tri thức này biết ông ta là dao hai lưỡi muốn ông ta dùng ngày còn lại của đời mà hồi tâm cống hiến cho phong trào đấu tranh cho Dân chủ Việt nam của các bạn trẻ trong và ngoài nước chống bất công, độc quyền, tham nhũng của những người cộng sản bảo thủ, nhưng ngựa quyen đường cũ ông ta đã không biết nghe theo lời góp ý chân thành đó. Đã vậy lại mượn chuyện đấu tranh cho Dân chủ phản công lại họ khi viết bậy về Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người đã hết lòng vì dân chủ Việt nam chống bạo quyền Lê Duẩn, Đỗ Mười và Lê Đức Thọ cũng Nông Đức Mạnh, cổ súy cho bảo vệ chủ quyền đất nước trước sự bành trướng của Trung quốc, nên tôi buộc phải hé một chút để bạn đọc thấy về Bùi Bất Tín này.
Tôi là người sinh ra trong gia đình cách mạng, bố mẹ theo kháng chiến từ những năm 1935 và đã làm cán bộ cao cấp của Đảng và Nhà nước Việt nam. Nhưng tôi thấy nay những người lãnh đạo Đảng bảo thủ này đã đi quá xa, lấy uy thế tham nhũng độc đoán chuyên quyền nên tôi ủng hộ phong trào Đân chủ hiện nay. Cháu xin các vị tri thức lão thành thông cảm để chúng cháu sửa gáy ông Bùi Tín chút cho hết cái kiểu đầu cao bồi tráo trở đi. Cháu biết các bác rất lịch thiệp ôn hòa lấy chí nhân, đạo đức khuyên can, nhưng vô ích thôi vì đó là bạn chất rồi, nhập vào máu khó sửa lắm. Đúng như ông Nguyễn Hoàng hà đã nhận định sẽ có nhiều người Việt nam yêu nước sửa cho ông ta. Nay đến lân cháu và nhiều người khác nữa để lắp lại chân dung hoàn chỉnh của ông Bùi Tín cho bạn đọc thấy mà ông ta không thể chối cãi được.
Thưa bạn đọc và quý báo! Tôi trân trọng giới thiệu sơ qua về ông ta và con ông ta và trích nguyên văn sự góp ý thẳng thắn của ông Nguyễn Thuận Phẩm.
Trân trọng:
Phạm Đình Loan.
Gửi Bùi Tín
Cha của ông là nhà yêu nước, là bạn thân của cụ Hồ Chí Minh
sao ông không đặt câu hỏi về cha mình tại sao cụ chọn Bác làm bạn.Nếu như ông cho rằng Hồ Chí Minh xấu thì chắc chắn cha của ông ngu,hoặc cha ông là kẻ nịnh thần.Ông già rồi sắp xuống mồ rồi mà một điều sơ đẳng như thế còn không hiểu sao?.Tôi là lớp người sinh sau ông, không được chức danh là đại tá như ông nhưng tôi sẵn sàng DẠY ông điều này: Đã là người thì phải biết nhân biết nghĩa,biết căm giận ai biết thương yêu ai.Mồ mả dòng tộc của ông còn nằm trên đất Việt-cái nơi đã sinh ra ông,đem đến trình độ cho ông để ông trở thành một nhà báo quân đội.Ông có quyền đấu tranh chống những bất công trong XH như bao người khác.Đằng này ông hèn nhát chạy trốn sống chui lủi ở đất người rồi chõ mõm vào nói lời xằng bậy.Ông tưởng những thông tin của ông là quý giá lắm sao?.Chúng tôi không biết sao?Ngay cả cha của ông là cụ Bùi Bằng Đoàn nằm dưới đất cũng đau lòng than vãn tại sao mình lại có thằng con như vậy?.Ông nên biết rằng những người tài cao hơn ông như Tướng Nguyễn Cao Kỳ, người đối mặt với ông trên chiến tuyến, vẫn tìm về cội nguồn thắp hương cho ông bà tổ tiên.Còn ông?sao ông bẩn thỉu vậy?,ông nhơ nhuốc vậy?.Những đứa con ông nó sẽ đánh giá người cha của mình thế nào?.Là lớp người sinh sau ông tôi thực sự khinh miệt ông.Ông thực sự là một kẻ cặn bã.
Nguyễn Thuận Phẩm.
Bài viết này của Nguyễn Thuận Phẩm hay Đình Loan gởi ông Bùi Tín đây?
Ông bà đặt câu hỏi với ông Bùi Tín rằng: “Cha của ông là nhà yêu nước, là bạn thân của cụ Hồ Chí Minh sao ông không đặt câu hỏi về cha mình tại sao cụ chọn Bác làm bạn. Nếu như ông cho rằng Hồ Chí Minh xấu thì chắc chắn cha của ông ngu, hoặc cha ông là kẻ nịnh thần“.
Ông bà không thấy rằng câu hỏi của mình dở như cám hâm hay sao?
Ở cái thời kỳ đồ đá ấy, mọi tin tức đều bị bưng kín thì bác Hồ là nhất, đọc Trần Dân Tiên ca ngợi bác thì ai ai cũng phải cúi đâu khâm phục bác Hồ như cha dà dân tộc huống hồ gì cha của ông Bùi Tín.
Nhưng ngày nay nhiều tài liệu đã được giải mã thì bác Hồ đúng là một tên già dâm tặc! Một điều sơ đẳng như thế mà ông hay bà Đình Loan và Nguyễn Thuận Phẩm không hiểu hay sao?
Không lẽ ở thời đại này mà vẫn còn có kẻ ngu trung như ông hay bà?
VẤN ĐỀ PHẢI LÀ Ở CHỖ TRONG SÁNG
Vấn đề phải là ở chỗ không cố nhằm chống bản thân riêng của bất cứ người nào. Vấn đề chính là coi hành động, lời nói của người đó có lợi hay có hại đối với quyền lợi chung của đất nước và xã hội ra sao trong hiện tại ra sao. Như vậy quá khứ không thành vấn đề mà chính hiện tại và triển vọng tương lai đúng đắn của mọi người mới là điều đáng nói nhất.
Vậy thì cái chính yếu không phải một người hành động hoặc nói ra điều gì. Cái chính là hành động và lời nói đó của họ vì mục đích gì, có động cơ ra sao, nhất là họ nói và làm có thành thật, đúng đắn hay không, hay chỉ là giả dối, xạo xự. Đấy, phê phán, đánh giá, nhận xét mọi người trong đời sống xã hội là như thế. Còn nếu chỉ nhằm mạt sát cá nhân, nhằm đả kích bản thân riêng tư thì liệu người làm điều đó đã hoàn toàn có mục đích hay động cơ đúng đắn hoặc hợp lý hay chưa. Xét người là quyền của mọi người, của toàn xã hội, không phải chỉ của riêng cá nhân nào trong chính những trường hợp hay thực tế như thế.
GIÓ NGÀN
Nguyễn Thuận Phẩm nào đó – bầy đặt lấy tên họ nghe như có vẻ là tên thực – tuổi tác có đáng là con cháu chủa ông Bùi Tín chưa mà dám mang cả ông cụ thân sinh là ông Bùi Tín để nói chuyện? Đúng là một chế độ tồi bại thì mới có những đứa tay sai vô giáo dục cỡ này.
Phẩm giá gì đám “dư luận viên”?
Xem ra bài viết này gói ghém tấm lòng của tác giả Tạ Dzu đối với TỔ QUỐC, thế nhưng cách biện bạch có phần lấn cấn khi nói về VNCH. Theo tác giả thì cụ Ngô Đình Diệm là do Mỹ và phương tây “bê” về?
Tác giả quên rằng, chính Hoàng Đế Bảo Đại đã phải năn nỉ nhiều lần ông Diệm mới chịu nhận lời về làm Thủ Tướng và thành lập chính quyền Quốc Gia Việt Nam, sau khi truất phế Bảo Đại, ông Diệm đã được nhân dân miền Nam tín nhiệm qua một cuộc Trưng Cầu Dân Ý, và sau đó được chọn làm Tổng Thống qua một cuộc (bầu cử) tự do đầu phiếu!
Tác giả có quá hàm hồ không khi viết rằng:…”Một chế độ không do dân chúng tự chọn, buộc phải chọn qua một “đồng minh” dù là mạnh nhất thế giới, dù mang chiêu bài dân chủ, có xứng đáng để chúng ta phục hồi lại…?”
Thiển nghĩ, không ai có ý định “phục hồi” lại chế độ VNCH, vì những người thuộc chế độ cũ đã luống tuổi cả rồi, thế nhưng, không ai có thể phủ nhận rằng; rất nhiều người Việt Nam đang mong mỏi Dân chủ hoá Việt Nam với một nền kinh tế thị trường (tự do) , nó chính là mô hình mà VNCH đã theo đuổi và hình thành, tác giả nghĩ sao về điều này?
Tôi đồng ý với tác giả khi viết rằng…”Tìm một con đường khác, con đường dân tộc, bao gồm hầu hết đáy tầng quốc dân, mới có khả năng ôm được mọi người vào lòng mà chung tay dựng xây đất nước…Một thể chế chính trị hậu cs, dù mang bất kỳ danh nghĩa nào, với màu cờ và lý tưởng gì, nếu đi ngược lợi ích dân tộc, toàn thể nhân dân Việt Nam đều có nghĩa vụ phải tiếp tục đấu tranh chống lại hoặc thay đổi nó“.
Trên đây hẳn là niềm mơ ước của tác giả, của tôi và của nhiều người, tất cả nhân dân hai miền Nam-Bắc cũng như ở hải ngoại, đều là nạn nhân của csvn, chúng ta cần phải có sự cảm thông, bỏ qua mọi dị biệt, bất đồng để đoàn kết thành một khối, làm đối trọng với lãnh đạo csvn, có khả năng “ép” họ phải tôn trọng Dân Chủ và Luật pháp, được như thế thì hoài bão của chúng ta mới sớm thành đạt!
Tác giả viết…”Chữ “phe kia” ở đây, xin đừng hiểu gói gọn trong chế độ độc tài hiện hữu, mà phải đứng trên lập trường dân tộc xét đoán. Bởi có rất nhiều đảng viên cs yêu nước không kém hoặc hơn hẳn chúng ta, vẫn đang nằm trong guồng máy đó chỉ vì họ khó có sự chọn lựa nào khác ở thời điểm hiện tại.”
Tôi cũng nghĩ như tác giả, và mong ước rằng suy đoán của tác giả cũng như niềm hi vọng của tôi sẽ biến thành sự thật, nhưng nhìn chung vào hoàn cảnh đất nước hiện nay cho thấy, lãnh thổ và lãnh hải, biển đảo của Việt Nam bị Tầu xâm chiếm, ngư dân bị Tầu hiếp đáp, bắn giết, thế mà chỉ những lão thành cách mạng, các cán bộ đảng viên hưu trí lên tiếng…
Còn những người lãnh đạo, đương chức đương quyền vẫn câm miệng như hến, nhân dân trong nước bị CA trù dập, khủng bố, và lòng yêu nước của nhân dân đang bị chính đảng và nhà nước csvn triệt tiêu, thì còn hi vọng gì ở LÒNG YÊU NƯỚC nơi họ nữa?
đảng việt gian cọng sản phải bị tiêu diệt / nhứt định trong một ngày gần đây , do sự tàn ác với đồng bào ruột thịt . Nguyên nhân đvgcsvn phải bị hủy diệt là do ra lệnh > con giết cha , vợ giết chồng , đầy tớ giết chủ , anh em giết lẩn nhau . Trái đất tròn > tất nhiên phải có luật bù trừ > có tạo ắc có diệt của định luật tự nhiên vủ trụ .
TU_NHAN_DAN_
” Mỹ Cút (Cút hết,cút sạch ” Mỹ thèm,mong dược CÚT,CÚT NHANH,và kẻ THẮNG phải LẠY “sói trán” Ngụy nhào (vì “bạn vàng”nhẫn tâm bán đứng”);Tóm lại Việt Nam d4a Thống nhất,hết chiến tranh (chống Mỹ-Ngụy)từ 30-4-75) Nhưng yêu cầu “Ông,Anh,Bạn” (tôi thiếu MỘt que là tròn TÁM bó)Tạ DZU
hãy bình tĩnh coi lại Chế độ CHXH Chủ Nghĩa Việt Nam trong 35 năm qua có cuộc bàu cử nào đúng nghĩa “dân chủ” chưa? hay vẫn :Đảng (Công Sản) cư (thông qua cái tổn chức mang tên Mặt trân Tổ Cuốc” dân bàu;Thế thì :Anh,Ông,Bạn (Tạ Dzu) trước khi quy trách cho Chế độ (Ngô-đình-Diệm) VNCH từ chối “hiệp Thương,Tổng tuyển cử (1956) từ chối. Với CS Việt Nam,Lư Manh,Gian trá từ trong “bụng Mẹ” cho nên 95/100 Dảng Viên (có chứ,quyền) không mang tên thật :Hồ chí Minh tên thật la Nguyễn-Tất-Thành,rồi :Nguyễn-Ái-Quôc,Lê-Đức-Thọ họ thât là Phan,Con Phan-Đình-Hòe,Việt Gian cỡ “bự,Tay sai của Pháp,Và 2 em hắn thằng mang họ Đinh (Đức-Thiện,thằng mang họ Mai (chí-Thọ; Văn-Tiến-Dũng (Đại Tướng)tên thật Lê Hoài,người làng Cổ Nhuế (có nghề đi lấy PHÂN)
Lê Mai.Thứ trưởng Ngoại Giao,chỉ là bí danh;Phan-Hiền,Thứ trưởng Ngoại Giao chính họ là LÊ (bên ngoại của tôi) Có thể nói Gian manh từ tên gọi;
Từ đó,đại đa số những ngườ VN Tỵ Nạn Chính Trị (Tỵ nạn Công Sản đúng nhgĩa)không phải tha phương cầu thực như Phạm-Minh-Mẫn (Hồng Y “quốc Doanh”) đã gọi. yêu cầu lần sau đừng “hàm hồ” lên tiếng khi chưa đọc,nghiên cứu có căn cứ.
Nguyễn-Quốc-Cường có ý kiến được nhưng xin giải thích thêm mệnh đề: ‘”Không có ai thua,ai thắng (không có quốc hận hay ngã mạn thắng lợi) vì đó là công lao xương máu của toàn dân “Thêm nữa xin cho dẫn chứng về việc ” cha con Bùi-Tín nào và đã phạm lỗi nói càn gì?.Cám ơn.
Nguyễn Quốc Cường viết:
“Thua là Mỹ thua, đất nước mình thắng chứ người Việt nam tất cả đều thắng và ngay cả những người Cộng sản hay Việt nam cộng hòa cũng đều thắng cả, không có ai thua.”
Sai!
Đây là những thành phần thua, theo thứ tự, từ thua nặng nhất:
0. Dân tộc Việt Nam
1. Quân lực Việt Nam Cộng Hòa
2. Dân miền Nam Việt Nam
3. Khoảng một triệu bộ đội sinh bắc tử nam và mẹ của họ, chết cho vài chục ông tỷ phú cán bộ cao cấp.
4. Dân miền Bắc
̀5. Mỹ
Ai thắng, theo thứ tự, từ thắng to nhất:
0. TRUNG QUỐC
1. Bộ chính trị ĐCSVN
2. ĐCSVN
Hiện giờ thành viên BCT ĐCSVN là mộ̣t lũ bù nhìn của CSTQ, đang làm giầu trên xương máu đồng bào.
Xin ông Cường đừng ngụy biện nữa.
Tôi dám nói rằng: nếu nhu+ hai anh em DIỆM+ NHU thụ+c hiện chuyện đi đêm vó+i CSBV “Công sản Bắc việt do chúa Đảng Hồ chí Minh lãnh chúa” thành công năm1963; mà Mỹ không kịp phát hiện ra truóc để lật đổ hai anh em ông DIỆM+NHU; thì nhân dân miền Nam việt-nam phải chịu một cái ĐAU thuong kéo dài; thay vì cho đến năm 1975 bên VNCH mó+i bị lật đổ; khiến thảm cảnh miền Nam chịu Tang thuong đến 35 năm cộng thêm 12 năm nũ+a. Nếu HÔCHI MINH đuọc anh em Diệm+ Nhu liên hệ đến HCM để hòa họ+p dân tộc, và CSVN khi đã thống nhất đất nuóc; thì cái dã tâm của chúng truóc tiên là tiêu diệt TÔN-GIÁO, TU+-SẢN MẠI BẢN, và VN sẽ là nhà tù to ló+n nhất duói tay CHÚA ĐẢNG HCM,và bè Đảng. Tôn giáo nhỏ thì bị diệt truóc; sau đó là Thiên chúa giáo. riêng Phật-giáo là thanh phần khá đông;nhu+ng phú+c tạp; không ai chịu nghe ai; nên dễ nghe theo Đảng,và chùa chiền sẽ biến thành no+i để đấu tố; kiểm điểm; nếu ông thầy chùa nào khéo nịnh theo cán-bộ; thì đuọc cán bộ cho làm TỔ TRUỎNG để chỉ điểm; hay kiểm tra dân,và báo cáo lên cán-bộ để đuọc tăng thêm phần ăn. chú+ không phải làm TỔ-SU+ nhu+ VẠN HẠNH thọi LÝ.
Cuối cùng, nuóc VIETNAM sẽ mất vào tay TQ càng lẹ ho+n sau đó; vì HCM đã tận trung vó+i TQ; vì HCM đã mang o+n nặng vó+i MT Đông; khi đuọc MTĐ giải cúu, cho vào làm Đảng viên của TQ; đuọc gả cho Tăng t. Minh.
Hai quần-đảo HS,và TS mà HCM đã nhò+ PVĐ ký cho TQ. Nếu còn HCM sau chuyện đi đêm của hai anh em Diệm Nhu thành công; thì HCM đã dâng cho TÀU cả VN là điều chắc chắn.
Chùa, chiền; nhà thò+ sẽ nhìn vào TQ sẽ thấy. Tôi không cần giải thích. Mù+ng cho Dân miền Nam còn hạnh phúc thêm 12 năm THỌ; HANH PHUC vì CSVN chu+a kịp nhận vụ đi đêm của Diệm Nhu.
Sự xụp đổ cuả nền Ðệ Nhất VNCH là việc tất nhiên phải xảy ra, nếu chỉ đổ lổi chỉ do người Hoa Kỳ là điều hoàn toàn muốn bỏ qua những sai lầm tệ hại cuả GIA ÐÌNH TRỊ họ Ngô. Sự xuất hiện cuả MTGPMN có nhiều lý do, nó không hoàn toàn do miền Bắc dựng nên; nếu không có lưả thì ắt là không có khói, lưả đó chính là Ngô Ðình Diệm muốn miền Nam phải đi theo Công Giáo với những mưu hiểm là diệt âm thầm các tôn giáo khác.
PGHH là thành phần chống Pháp triệt để từ khi xuất hiện, cái lý do để hình thành tôn giáo nầy chính là để chống lại thực dân Pháp đô họ dân miềm Nam lúc bấy giờ rất khắc nghiệt, nếu so với miền Bắc và miền Trung thì sự hà khắc đó chỉ có người BỊ TRỊ miền Nam là thấm thiá nhiều hơn cả. Chính lúc đất nước bị chia đôi, PGHH như con cá nằm trên thớt suốt 9 năm GIA ÐÌNH TRỊ đó, tôn giáo nầy ngay lập tức được họ Ngô đặt ngoài vòng pháp luật, hoàn toàn không có tư cách trước pháp lý, được xem như thành phần PHIẾM LOẠN với danh xưng như kẻ ÐẦU TRỘM ÐUÔI CƯỚP.
Cho dù PGHH không bao giờ chấp nhận sự độc tài cuả CS lúc bấy giờ, nhưng tinh thần CHỐNG PHÁP thì họ chẳng thua kém người CS mà còn là thành phần cầm cây tầm vong vạt nhọn, nằm nóp giử đất trước cả người CS xuất hiện. Mãi đến thời Ðệ Nhị VNCH, tướng Kỳ là Chủ Tịch UBHPTƯ mới ký cho PGHH có tư cách hợp pháp hành đạo bắt đầu từ năm 1966. Bắt đầu khi TT Thiệu thì PGHH bị phân hoá làm ba cho đến nay, từ trong nước cho đến hải ngoại cũng vẫn luôn bị phân hoá chia ba mãi mãi. Bài học đó vẫn đang hiện thực trước mắt. Bởi vì PGHH luôn luôn từ trong lòng dân tộc mà hình thành, ắt hẳn là nó phải bị phân thây xẻ thịt mãi mãi như vậy thôi.
Nhà CQCSVN hiện nay tuy là họ vô thần, nhưng ít nhất là họ vẫn cho một BÐDPGHH hoạt động, in ấn truyền đạo một phần nào, nhưng dưới thời GIA ÐÌNH TRỊ họ Ngô, hãy nhớ là PGHH được đặt ngoài vòng pháp luật cuả họ, hay nói khác đi là PGHH không là một tôn giáo được họ nhìn nhận. Một thể chế muốn chống cộng mà lại coi thành phần thực sự dân tộc là KẺ PHIẾM LOẠN, và bị bức tử như hành động bức tử Lê Quang Vinh thì liệu thể chế đó đáng được tồn tại hay không trước dân tộc. Ai cũng nói mình mới là chính nghiã, nhưng tất cả đều không dám nói và nhìn lại sự thật cả.
Kẻ cầm tầm vong CHỐNG PHÁP lại là KẺ PHIẾN LOẠN trước lịch sử dân tộc thế ư !!!. Thì AI LÀ KẺ BẺ CONG LỊCH SỬ DÂN TỘC???
Xin trân trọng.
Tôi không có ý mổ xẻ quá khư,nhưng xét thấy có những điều không thật nên xin góp ý:
Dưới vỏ bọc “trung dung”, tác giả đã cố gắng tạo ra cái “chính nghĩa” cho Cộng Sản Bắc Việt trong cuộc chiến tranh nam bắc tương tàn kéo dài 20 năm với kết quả là trên dưới 4 triệu người VN đã nằm xuống một cách vô lý.
Tôi xin được ngắn gọn :
1- Tác giả Tạ Dzu cho rằng Cộng Sản Bắc Việt tiến hành chiến tranh để thống nhất đất nước vì chính phủ của Tổng Thống Diệm không chịu tiến hành tổng tuyển cử tự do. Tác giả có năm mơ không ? Chữ “tuyển cử tự do” làm gì có trong tự điển của Cộng Sản Việt Nam ? (“xin phép không cần chứng minh thêm”). Nên nhớ Hồ Chí Minh kiểm soát (và kềm kẹp) một số dân đông hơn chính quyền Việt Nam Cộng Hòa khá nhiều. Và thật sự là Việt Nam Cộng Hòa không hề ký hiệp định Genève nên không có bổn phận phải thi hành cái hiệp định ký bởi Thực Dân & Cộng Sản mà hậu quả là sự bức tử chính mình. Cộng Sản Việt Nam vi phạm hiệp định Paris ngay từ khi nó chưa ráo mực (theo nghĩa đen) thì đã sao ?
2- Thống nhất để cả nước quay về “một mối hận thù, một mối đau thương ” (thơ Nguyễn Chí Thiện) thì thống nhất làm gì ? Và giải phóng cho ai khi mà Cộng Sản đì đến đâu là dân bỏ chạy đến đó ?
3- Từ 1954 Cộng Sản Bắc Việt đã gài người ở lại Miền Nam để chuẩn bị chiến tranh bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản . Năm 1960 thành lập Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, lúc đó đâu có quân Mỹ ở Việt Nam mà đòi “chống Mỹ cứu nước” ? Ảnh hưởng của Mỹ trên Việt Nam Cộng Hòa lúc đó cũng như ảnh hưởng của Mỹ đối với Nhật Bản, Ấu Châu sau chiến tranh. Mỹ đến để giúp tái thiết đất nước , xây đựng nền dân chủ, xây dựng quân đội, thế thôi. Chính quyền của tổng thống Diệm vẫn có quyền tự quyết, bằng chứng là Mỹ phải hạ ông Diệm mới có thể đem quân vào Miền Nam.
Hãy đồng hành với phong trào đòi tự do và Dân chủ Việt nam!
Thưa đồng bào!
Gần đến ngày 30 tháng 4, phong trào Dân chủ Việt nam xin bà con chúng ta đừng phân định được thua làm gì để gây hận thù. Thua là Mỹ thua, đất nước mình thắng chứ người Việt nam tất cả đều thắng và ngay cả những người Cộng sản hay Việt nam cộng hòa cũng đều thắng cả, không có ai thua. Vì ở chế độ nào người Việt nam phải tuân theo chế độ đó, cho nên không phân định là ai, thành phần gì miễn là phải yêu nước và ủng hộ cho Dân chủ và Tự do của Việt nam. Phải có cách nhìn nhận như thế. Đất nước đã thống nhất đó là điều quan trọng, giờ nên tập trung và việc chống độc Đảng chuyên quyền khôi phục tự do và Dân chủ Việt nam.
Đúng như bạn Nguyễn Trung Kiên đã viết: “Còn chuyện lằng nhằng và hay xuyên tạc bóp méo sự thật vẫn là mấy thằng cha con sân hận thây ma Việt nam cộng hòa. Chuyện lịch sử hãy còn nguyên, mới tinh, mọi người còn sống sờ sờ ra đây mà còn nói láo, cãi chầy thì hỏi nói với chúng nó làm gì. Bọn Lu Hà hay những tên tay sai khác cho ngoại bang dù là Mỹ hay Trung quốc cũng vậy thôi. Chúng ta đấu tranh cho Tự do và Dân chủ Việt nam chứ đâu có đấu tranh cho châu Âu hay Mỹ? Lập nhà nước mới trong dân chủ tự do không cần đến bọn này, có chúng chỉ làm hỏng việc vây bẩn đất nước thôi. Hay dọn chúng như dọn tư tưởng Cộng sản bảo thủ vậy. Ngay ở Mỹ đa số những người theo chế độ cũ Việt nam Cộng hòa họ có bảo thủ đâu, họ rất tiến bộ đấu tranh cho dân chủ Việt nam rất mạnh, điều này phong tào Dân chủ Việt nam biết rất rõ và luôn ghi nhận. Chỉ riêng mấy thằng ôm khối hận lại ít học, thiếu đức, đời nào cũng chỉ muốn làm tay sai cho ngoại bang là vậy thôi. Tốt hơn hết, phân liệt chúng, kẻ nào phá phong trào dân chủ Việt nam thì kể cả bây giờ lẫn khi Cộng sản đổ không cho về Việt nam vĩnh viễn để phá nước hại dân nữa là tốt nhất. Hãy để chúng ở Mỹ hay các nước đó mà làm cách mạng mồn khôi phục lập nhà nước Việt nam cộng hòa. Nói với chúng thì không gì là phải cắt bỏ chứ đừng dùng tình thương vì chúng cố ý không muốn tử tế. Cha con Bùi Tín cũng vậy, chúng ta vẫn để cửa cho cha con ông ta, nếu không xin lỗi việc nói càn cũng không cho về luôn. Để chúng ở đó là lập hội, mà viết bậy. Cuộc cách mạng Dân chủ cũng không cần cái thứ này, chỉ khổ đất nước mất đòan kết thôi. Cứ Bùi Tín, Bùi Hưng là con nó nếu xin Vi-sa không cho về là biết nhau ngay. Xin các nhà Dân chủ Việt nam có danh sách tên của từng đứa này để phân liệt chúng. Tôi tin Lu Hà là Bùi Hưng đó. Chúng ta cần người yêu nước kể cả người đảng viên cộng sản lẫn Việt nam Cộng hòa nhưng tuyệt nhiên không cần những kẻ bán nước hại dân, không có chúng chợ vẫn đông, phong trào vẫn đi lên, lại đoàn kết hơn, đỡ phức tạp. Từ nay trở đi không đọc bài của Bùi Tín nữa bất luận nó viết cái gì. Đó là cách hữu hiệu nhất. Xin các bác, các chú, các ông những vị lão thành luôn sống thanh liêm, nho tiết hết lòng ủng hộ phong trào Dân chủ Viẹt nam không cần bận tâm, khuyên giải mãi rồi chúng không nghe đâu, nước chảy đầu con vị thôi. Chúng cháu không như Cộng sản đâu, cộng sản cần tiền chúng gửi về mua nhà để có ngoại tệ làm giầu nên nhiều khi mắc hợm chúng, còn chúng cháu chỉ có mục tiêu là đòi Dân chủ đa Đảng đã nên không thể bị chúng lừa được, phân biệt phân minh ai là người yêu nước, ai là bán nước hại dân. Vì thế, xin các bậc lão thành dành tâm viết bài chỉ dẫn chúng cháu là chúng cháu quý rồi. Hãy cổ vũ chúng cháu, cổ vũ Lê Thị Công Nhân, cha Lý, Pham Thị Thanh Nghiêm, Cù Huy Hà Vũ, Vũ Bình v.v…những người đã dấn thân cho cho phong trào Dân chủ này. Đất nước không bao giờ quyên công lao của các bậc tiền bối lão thành, đó là điều chắc chắn! Hãy đồng hành cùng với chúng tôi vì tự do và Dân chủ Việt nam! Hãy bỏ đi thành kiến chia rẽ vì một Việt nam mới. ”
Thưa bà con Việt nam trong và ngoài nước !
Chúng tôi đang cần sự ủng hộ của tất cả người Việt trên khắp hoàn cầu này. Không có ai thua, ai thắng, không có quốc hận hay ngã mạn thắng lợi vì đó là công lao xương máu của toàn dân. Hãy bỏ đi hận thù, hãy đoàn kết cùng nhau chống độc đảng chuyên quyền, tham nhũng bất công và bất lực trước Trung quốc bành trướng. Hãy xuống đường cùng chúng tôi!
Dân chủ và Tự do cho Việt nam muôn năm!
Hãy đồng hành cùng với chúng tôi những người đấu tranh cho tự do và Dân chủ Việt nam!
Ngày mới cho Việt nam đang đến gần!
Hà nội ngày 21 tháng 4 năm 2010.
Nguyễn Quốc Cường
Thưa anh Nguyễn Quốc Cường
Nếu..”Vì ở chế độ nào người Việt nam phải tuân theo chế độ đó“…thì làm sao có thể…”giờ nên tập trung vào việc chống độc Đảng chuyên quyền khôi phục tự do và Dân chủ Việt nam.“?
Tôi hiểu được LÒNG YÊU NƯỚC của Anh, khi mong muốn…”cho nên không phân định là ai, thành phần gì miễn là phải yêu nước và ủng hộ cho Dân chủ và Tự do của Việt nam. Phải có cách nhìn nhận như thế… và “Hãy bỏ đi hận thù, hãy đoàn kết cùng nhau chống độc đảng chuyên quyền, tham nhũng bất công và bất lực trước Trung quốc bành trướng. Hãy xuống đường cùng chúng tôi! Dân chủ và Tự do cho Việt nam muôn năm! Hãy đồng hành cùng với chúng tôi những người đấu tranh cho tự do và Dân chủ Việt Nam“…
Phải khẳng định rằng, chế độ csvn không còn phù hợp với hoàn cảnh đất nước, những người lãnh đạo đảng csvn đã phản bội nhân dân, phản bội đảng viên, và nhất là đã trở thành tập đoàn bán nước hại dân, cần phải được thay thế!
Cũng xin được góp ý với Anh thế này;
Anh viết…”Chúng ta cần người yêu nước kể cả người đảng viên cộng sản lẫn Việt nam Cộng hòa nhưng tuyệt nhiên không cần những kẻ bán nước hại dân”
Tôi hoàn toàn đồng ý với Anh, nhưng xin được hỏi lại, ai là kẻ bán nước nếu không phải là ông Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và tập đoàn lãnh đạo csvn hiện nay?
Với thời đại internet, tất cả những hành động bán nước hại dân mà lãnh đạo csvn đã làm và tìm mọi cách giấu diếm, nay đã bị khai quật, phơi trần. Ông Bùi Tín là người đã góp phần làm sáng tỏ những vụ việc này, do vậy, suy nghĩ của Anh…;
“Cứ Bùi Tín, Bùi Hưng là con nó nếu xin Vi-sa không cho về là biết nhau ngay. Xin các nhà Dân chủ Việt nam có danh sách tên của từng đứa này để phân liệt chúng“…đã mâu thuẫn với chính suy nghĩ của Anh ở bên trên.
Phong trào đấu tranh cho Dân Chủ Việt Nam đang cần sự góp tay của tất cả mọi người, không thể nói rằng…” không có chúng chợ vẫn đông. Đã là DÂN CHỦ thì mọi người đều có quyền phát biểu ý kiến của mình, nếu những tiếng nói đó phát xuất từ cái “TÂM” xây dựng, và đối tượng đấu tranh là lãnh đạo csvn…thì đểu được trân trọng.