Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của một nhóm người hoang tưởng là cơn ác mộng của nhiều người

Hình (Corbis): Ông Henri Kissinger, trưởng phái đoàn Hoa Kỳvà Ông Lê Đức Thọ, trưởng phái đoàn CSBV, họp mật bên lề cuộc hòa đàm Paris.
Cuộc tranh luận trên Internet về việc phục hồi Hiệp Định Paris 1973 bắt đầu sau khi bản tin “Hội nghị Diên Hồng: Bầu Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH” của Việt Báo tường thuật rằng một hội nghị mệnh danh là Hội Nghị Diên Hồng Hải Ngoại được tổ chức tại Little Saigon, Westminster, California đã bầu ra Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH. Một trong nhiệm vụ của ủy ban này là phục hồi Hiệp Định Paris 1973 và tái lập lại VNCH ở miền Nam Việt Nam. Qua cuộc tranh cãi sôi nổi, người ta thấy chủ trương hoang tưởng này xem ra sẽ chết yểu, như đa số chúng ta đã dễ dàng nhìn thấy ngay từ đầu.
Ý kiến của độc giả
Tôi viết ba bài bình luận về chính phủ lưu vong và việc phục hồi Hiệp Định Paris (1). Những bài này được phổ biến rộng rãi trên Internet. Riêng trên mạng Đàn Chim Việt, ba bài này đã thu hút khá nhiều người đọc và nhận được tổng cộng khoảng trên 500 ý kiến.
Những người chống đưa ra những lý luận rất vững chắc. Họ đóng góp ý kiến để xây dựng trong tinh thần dân chủ. Nhưng những người ủng hộ tiếc thay không đưa ra một lý luận nào cụ thể nào. Trái lại, có người chỉ trích một cách đơn giản rằng những ai không đồng ý là những kẻ phá đám hoặc “làm không nổi thì hãy im lặng để người khác làm, không nên bàn ra tán vào làm nhụt chí của những người có nhiệt tình với đất nước và đồng bào.”
Một độc gỉa với bút hiệu Thượng Đình viết: “Những người mơ ước trở lại Hiệp Định Paris dựa vào Điều 9a (‘Quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam là thiêng liêng, bất khả xâm phạm’), và Điều 9b (‘Nhân dân miền Nam Việt Nam tự quyết định tương lai chính trị của miền Nam Việt Nam thông qua tổng tuyển cử thật sự tự do và dân chủ, có quốc tế giám sát’). Tuy nhiên, Hiệp Định Paris 1973 đã bị khai tử từ ngày 8-1-1975.Việt Nam đã thống nhất vào năm 1976 và gia nhập LHQ vào 1977.Hoa Kỳ cũng đã công nhận Hà Nội vào năm 1995 rồi.Ủy Ban Luật Gia Vận Động Vãn Hồi Hiệp Định Paris 1973 đã cố gắng vận động quốc tế vào năm 1986-1987. Ủy Ban Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền cũng đã cố gắng vận động Tòa Án Công Lý Quốc Tế và chính phủ Hoa Kỳ vào năm 1989 và 1990. Hơn 20 năm sau, Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời Việt Nam Cộng Hòa (UBLĐLTVNCH) bỏ công bỏ của một lần nữa vào chuyện một cách vô ích. Các ông các bà đang đi trên mây.”
“UBLĐLTVNCH chủ trương lấy lại miền Nam, còn để mặc miền Bắc cho CSVN.Nghĩa là lại muốn một lần nữa chia đôi đất nước.Vấn đề không còn phải là hoang tưởng nữa mà là điên khùng. Bây giờ thử dẹp cái chính phủ lưu vong của các ông đi và thay vào đó một ủy ban đặc nhiệm tầm thường, liệu các ông các bà này con hăng say đến mù quáng nữa hay không?”

Hình (Corbis): Bốn phái đoàn họp để ký Hiệp Định Paris 1973. Trưởng phái đoàn Hoa Kỳ là Bộ Trưởng Ngoại Giao Henri Kissinger.Trưởng phái đoàn VNCH là Phó Thủ Tướng Nguyễn Lưu Viên.Trưởng phái đoàn CSBC là Ông Lê Đức Thọ. Trưởng phái đoàn MTGPMN là Tướng Nguyễn Văn Hiếu.
Một độc giả ký tên Trung Kiên viết: “Không cần suy nghĩ, tôi dám khẳng định là… không thể thực hiện được, nếu không muốn nói là ‘hoang tưởng’. Với tôi, Hiệp Định Balê 1973 đã chìm vào dĩ vãng và chỉ còn giá trị lịch sử mà thôi! Cho dù được Mỹ, Pháp hỗ trợ khơi dậy…thì cũng chỉ để bàn cho vui! Thiển nghĩ, với quân đội hùng hậu, phản lực chiến đấu, xe tăng thiết giáp mà còn không cản được tham vọng của CSVN, thì “vận động quốc tế” bằng nước bọt…cũng bằng thừa, tốn hơi hao của! Ai, hay lực lượng nào có khả năng ép CSVN phải trở lại Hiệp Định Paris? Có con thú nào chịu nhả con mồi khi nó đã ngoạm trong miệng, nếu không bị đánh đau thừa chết thiếu sống? Đừng mơ tưởng viễn vông, dối mình lừa người! Không hiểu các ông LS nghĩ thế nào mà vẫn hoài vọng hoang tưởng như thể?Đồng ý với tác giả Nguyễn Quốc Khải rằng …”lội ngược dòng là chết. Tương kế tựu kế là sách lược khôn ngoan cho một quốc gia nhỏ bé và chậm tiến như Việt Nam trong tình trạng hiện nay. Về mặt quốc nội, yểm trợ những nhà dân chủ kiên cường ở trong nước là quốc sách.”
Một độc giả với bút hiệu Trực Ngôn viết: “Chính vì ‘thằng CSVN chết đến đít rồi’ nên không cần phục hồi lại cái Hiệp Định Paris 1973, mà cần đoàn kết để hất bỏ thằng CSVN!”
Ông Rambo Trần châm biếm như sau: “Các cụ và bô lão chính trị sa lông quen thói hoang tưởng và luôn sống trong thế giới mộng mơ … Thôi !Kệ các cụ tuổi lớn về hưu không có gì để làm, con cháu đi làm cả ngày các cụ và các bô lão chính trị gia sô lông rỗi nên tụ họp bàn cải để giết thời gian.Đừng nặng lời các cụ vì người ta nói khi các cụ càng lớn tuổi thì lại càng lú lẩn.”
Một độc giả với bút hiệu là Tào Lao nghi ngờ rằng: “Những người cổ súy cho việc này đâu phải vì mục đích như họ đưa ra, biết bao sự kiện khác cũng vậy thôi, ở đâu cũng có kẻ ham tiền, ham quyền, ham danh, ham lợi và họ múa may quay cuồng đủ mọi cách để đạt được điều đó!”
Phản ứng trắc tréo của Ông Nguyễn Ngọc Bích
Ô. Nguyễn Ngọc Bích đã viết bốn bài liên quan đến Hiệp định Paris 1973 (2). Tất cả các bài này đều có tựa đề rất kêu như danh xưng UBLĐLTVNCH, nhưng nội dung “cà kê dê ngỗng”, không có chủ điểm, lạc đề, thiếu mạch lạc, rất khó theo dõi. Một độc giả với bút hiệu là Phạm Hùng nhận xét: “Một bài bình luận mà ông Bích viết như là nói chuyện ê a với vợ con ở nhà. Ông thường viết lung tung, rồi đột nhiên đổi đề tài và đột nhiên kết luận, nên lập luận của ông khó thuyết phục người đọc.” Ô. Nguyễn Ngọc Bích lại cố tình tránh né những câu hỏi độc gỉa nêu ra. Thí dụ như:
(a) Việc phục hồi Hiệp Định Paris hoang tưởng hay khả thi? Nếu khó thực hiện thì khó ở những điểm nào và vì sao?
(b) Chính Phủ VNCH (lưu vong) mà ô. Bích là một thành viên, đã làm được gì trong bốn năm vừa qua, đặc biệt về việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973?
(c) Tại sao ô. Bích lại tách ra khỏi Chính Phủ VNCH (lưu vong) để lập UBLĐLTVNCH và cũng để vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973?
(d) Những việc vân động 20 năm trước đây đã thất bại, tại sao bây giờ ô. Bích vẫn muốn lập lại công việc này? Ô. Bích đã hỏi ý kiến những người đi trước ông như GS Vũ Quốc Thúc và LS Nguyễn Hữu Thống chưa?
(e) Ô. Bích đã gập ô. Phạm Gia Khiêm, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Ngoại Giao của CSVN vào tháng 3, 2007. Mục tiêu để làm gì và kết quả ra sao?Tại sao Ông Bích tiếp tục dấu kín chuyện này trong năm năm nay cho đến bây giờ.Chuyện này có liên quan gì đến việc từ chức của một số người trong Ban Chấp Hành của Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ không?
Người ta nhớ lại chuyện Ông Đỗ Ngọc Yến, cố chủ nhiệm tờ báo Người Việt, bí mật gặp một số viên chức cao cấp Cộng Sản vài năm trước đây. Tin này chỉ bị tiết lộ ra ngoài khi có sự xung đột nội bộ của tờ báo này.
Ô. Bích thỉnh thoảng lại ngụy tạo ra một vài tình tiết trong bài ông viết để cố ý gây hiểu lầm và tạo hiềm khích để ly gían. Thí dụ như trong bài “Giải pháp VNCH: hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó” ô. Bích bảo tôi chê các ông Vương Văn Bắc, Vũ quốc Thúc, Lâm Chấn Thọ, Nguyễn Hữu Thống, v.v. “không hiểu gì luật quốc tế, về ngoại giao, về thủ tục LHQ” bằng tôi. Nhưng trong cả ba bài của tôi, không có chỗ nào tôi viết như vậy. Trái lại, tôi còn khuyên ông Bích nên tham khảo những vị này. Họ là những người trí thức được kính trọng của miền Nam Việt Nam và đáng bậc thầy của ông Bích.Chính tôi đã liên lạc trực tiếp với họ và dựa khá nhiều vào những tài liệu và sách của họ khi viết ba bài bình luận.
Trong một bài tôi có tường thuật rằng “Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam chính thức bị giải tán vào ngày 25-4-1976.” Chỉ có vậy, nhưng trong bài “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thật phũ phàng” ô. Bích lại dựng đứng lên rằng tôi đổ trách nhiệm về chuyện này cho VNCH. Thật là khôi hài.
Cũng trong bài “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thật phũ phàng” Ông Bích kết tội tôi “do cảm hứng đã bịa đặt hoàn toàn” ra vụ phát thanh bài hát I’m Dreaming of a White Christmas dùng để báo động về cuộc di tản của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ vào ngày 29-4-1975. Trong khi đó sự việc này có thật. Ô. Frank Snepp, một cựu nhân viên CIA của Mỹ tại Việt Nam ở lại Saigon cho đến ngày chót, đã tường thuật như vậy trong tài liệu giới thiệu cuốn sách “Decent Interval” và ngay chính trong cuốn sách này (3). Ông Bích không hiểu được rằng tôi không có một lý do gì bịa đặt ra cuộc báo động di tản, một chuyện vô thưởng vô phạt đối với cuộc tranh luận. Ông Bích đã sai lầm mà lại còn kết tội đối phương. Cho đến hôm nay, rất tiếc ông vẫn chưa có một lời xin lỗi.
Trong các bài tôi viết, tôi đều nói là CSVN trắng trợn vi phạm Hiệp Định Paris chỉ ít lâu sau khi được ký kết khiến vào đầu 1974 Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã phải tuyên bố hiệp định này vô gía trị. Đến khi CSBV xua quân tràn qua sông Bến Hải vào đầu tháng 4, 1975 trước sự làm ngơ của cả thế giới, Hiệp Định Paris 1973 đã bị khai tử từ ngày đó.
Tuy nhiên trong bài “Hiệp Định Paris 1973 Cộng Sản càng muốn quên thì ta càng phải nhắc,”ông Bích bịa đặt trắng trợn và ngây ngô rằng tôi cho Hà Nội có quyền xé bỏ Hiệp Định Paris và thôn tính miền Nam. Ông Bích viết nguyên văn như sau: “Ông [Nguyễn Quốc Khải] cho Hà Nội làm thế (thôn tính miền Nam) là họ có quyền, nghĩa là có quyền xé bỏ cả lời cam kết long trọng của họ (với chữ ký của họ).” Thật là xấu hổ.Tôi nhận thấy ông Bích có nhiều khả năng làm một CAM (công an mạng) hơn là một thủ tướng, dù là lâm thời, của VNCH.
Nhiều người muốn biết Chính Phủ VNCH (lưu vong) được thành lập từ 2008 mà ô. Bích là một thành viên, đã làm được gì trong bốn năm vừa qua, đặc biệt về việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris 1973. Trong bài “Giải pháp VNCH: hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó” Ông Bích trả lời rằng Chính Phủ VNCH đã tiếp súc với một số văn phòng đại diện Lập Pháp Hoa Kỳ về vấn đề Biển Đông, nhưng hoàn toàn không nhắc nhở gì đến việc vận động phục hồi Hiệp Định Paris. Như thế người ta phải hiểu rằng về lãnh vực này Chính Phủ VNCH (lưu vong) không có gì để tường thuật, nghĩa là không đạt được kết quả nào cả. Vậy đây có phải là lý do khiến Ông Bich tách ra khỏi Chính Phủ VNCH (lưu vong) vàthành lập UBLĐLTVNCH để bắt đầu lại việc phục hồi Hiệp Định Paris hay không?
Việc chọn danh xưng UBLĐLTVNCH cho thấy ngay đây là một chính phủ lưu vong. Chính vì vậy ngay tại “Hội Nghị Diên Hồng Bolsa” (4) ủy ban này đã xác định “không dùng danh xưng Tổng Thống hay Phó Tổng Thống hoặc Thủ Tướng, Phó Thủ Tướng Chính Phủ mà dùng danh xưng Chủ Tịch.” Tất cả đều tương tự như Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương và Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia trong thời Đệ Nhị Công Hòa. Nếu đây chỉ là một ủy ban đặc nhiệm, thì tại sao phải đặt vấn đề danh vị tổng thống và thủ tướng làm gì.
Trong bài báo “Giải pháp VNCH hoang tưởng, vô vọng, hay chỉ là khó?” phổ biến vào ngày 17-1-2013 Ông Bích đã cải chính rằng Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH chỉ “một ‘task force’, [tức là một lực lượng đặc nhiệm], để làm việc mà không hề phải đòi làm chính-phủ.”Như vậy các vị này đã thấy vấn đề.Nhưng họ cần phải bỏ những từ dao to búa lớn (Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH) dễ gây phiền toái và chọn một danh xưng khác để thay thế.
GS Vũ Quốc Thúc và LS Nguyễn Hữu Thống rất minh bạch và khiêm tốn khi các vị này lập ra các ủy ban đăc nhiệm: Ủy Ban Luật Gia Vận Động Vãn Hồi Hiệp Định Paris 1973 và Ủy Ban Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền. Tôi khuyên Ông Bích nên tìm đọc bài “Những trò hề chính phủ lưu vong”của Ông Góp Gió, bài “Tản mạn về chính phủ Việt Nam lâm thời hải ngoại” của tác giả Lão Mộc, và bài “Chỉ một ngày lập xong chính phủNguyễn Ngọc Bích” của Bà Đào Nương, tức là Bà Hoàng Dược Thảo, chủ nhiệm kiêm chủ bút tờ báo Saigon Nhỏ.
Trong bài “Hiệp Định Paris 1973 Cộng Sản càng muốn quên thì ta càng phải nhắc,” Ông Nguyễn Ngọc Bích khẳng định CSVN muốn quên Hiệp định Paris. Tôi nghĩ ông Bích suy diễn một cách sai lầm hoặc trí óc của ông đã lẫn. Đối với chúng ta, như LS Nguyễn Hữu Thống tuyên bố, Hiệp Định Paris 1973 chỉ đem lại “hòa bình cho những nấm mồ” (5) Đối với người Mỹ, như Ông Frank Snepp nhận định, Hiệp Định Paris 1973 chỉ đem lại một khoảng cách chạy tội (decent interval) cho Hoa Kỳ. Tuy nhiên, đối với CSVN, Hiệp Định Paris 1973 là một thắng lợi to lớn. Nhờ đó, họ đẩy được Mỹ ra khỏi Việt Nam và chiếm trọn miền Nam Việt Nam. Do đó họ đâu có muốn quên. Trái với Ông Bích nói, năm nay 2013 đánh dấu 40 năm ngày ký Hiệp Định Paris 17-1-1973, chính quyền Việt Nam tổ chức những sinh hoạt khắp nơi để nhắc nhở đến chiến thắng này.
Thật là oái ăm cho Ông Bích, Đàn Chim Việt (ĐCV) để tấm hình “Thông Tin Về Hoạt Động Kỷ Niệm 40 Năm Ngày Ký Hiệp Định Pa-Ri, Hà Nội, ngày 17 tháng 1 năm 2013” ngay trong bài của Ông Bích, một chứng cớ rành rành là Hà Nội đang chuẩn bị kỷ niệm 40 năm ngày ký Hiệp Định Paris. Bên dưới tấm hình ĐCV chú thích “Hà Nội muốn quên Hiệp Định Paris?” Điều này khiến tôi nghi ngờ về khả năng suy luận của ông Bích. Một độc giả với bút hiệu Trung Kiên đã nhận xét về việc này như sau: “Bài viết mới ‘Hiệp định Paris 1973: CS càng muốn quên thì ta càng phải nhắc’ này của ông Nguyễn Ngọc Bích cho thấy ông đã bị chao đảo trong suy nghĩ và nhận định mất rồi! Có thật CSVN muốn quên Hiệp Định Paris 1973 mà chính nó (Hiệp Định Paris) đã tạo cho họ chiến thắng VNCH như ông Bích nghĩ?”
Ông Bích nói là biết ơn tôi đã mở màn cho việc xét lại Hiệp định Paris cách đây 40 năm với bài “Sự thật phũ phàng về Hiệp định Paris 1973.” Điều này cũng sai luôn. Chinh vì ông Bích thành lập chính phủ lưu vong lấy tên là Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời Việt Nam Cộng Hòa và chủ trương phục hồi Hiệp Định Paris 1973 mà tôi nhận thấy đó là hai sai lầm lớn và có ảnh hướng xấu đối với những hoạt động tranh đấu cho dân chủ tự do ở trong và ngoài nước nên tôi phải lên tiếng và để góp ý kiến với công luận.
Kết luận
Ông Nguyễn Ngọc Bích và Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH chưa cho thấy sẽ dự định làm gì khác để phục hồi Hiệp Định Paris ngoài việc gửi phái đoàn lên gặp đại diện lập pháp Hoa Kỳ, gửi thư cho LHQ, và lấy chữ ký cho thỉnh nguyện thư.Những sự kiện này khiến người ta phải nghĩ rằng kế hoạch xem ra chưa được nghiên cứu thì đã ra quân. Nhưng thực ra chưa có quân, mới chỉ có tướng.Cuộc tranh luận trên Internet vừa qua cho thấy UBLĐLTVNCH và người lãnh đạo còn quá non nớt trong chính trị. Bản lãnh, tinh thần tự trọng, khả năng suy luận và tài viết của một ông thủ tướng lưu vong cần phải được đánh giá lại. Điều này lại càng làm cho tôi tin rằng việc phục hồi Hiệp Định Paris 1973 là không tưởng. Nó sẽ chết yểu, không kèn không trống.
Trong khi đồng bào ruột thịt của chúng ta ở trong nước vinh danh những người lính VNCHđ ã hy sinh để bảo vệ đảo Hoàng Sa(6) (7) và CSVN đang tan rã (8), trong ngoài thành một khối tranh đấu cho 90 triệu con người có dòng máu Việt, một nhóm người ở hải ngoại quay lưng vể tương lai, lội ngược dòng thời gian, tìm cách chia đôi đất nước một lần nữa, để dành một nửa phía Bắc cho CSVN, mơ tưởng tái lập VNCHtrên nửa phần đất còn lại một cách hoang tưởng. Nếu gọi những người này là những kẻ có đầu óc bệnh hoạn, quả thật không sai.
Ước mơ được làm thủ tướng lưu vong của Ông Nguyễn Ngọc Bích chỉ còn là ảo mộng. Ôi sự thật quả là phũ phàng!
Đọc các bài liên quan của ông Nguyễn Ngọc Bích
Các bài liên quan của ông Nguyễn Quốc Khải
—————————-
Chú thích:
(1) Ba bài gồm “Mạn đàm về chính phủ lưu vong,” “Sự thật phũ phàng về Hiệp Định Paris 1973,” và “Phục hồi Hiệp Định Paris: hoang tưởng hay hiện thực.”
(2) Bốn bài gồm “Hiệp Định Hòa Bình Paris 1973 và những sự thực phũ phàng,” “40 năm sau một cuộc phản bội,” “Gỉai pháp VNCH hoang tưởng, vô vọng hay chỉ là khó?” và “Hiệp Định Paris 1973 CS càng muốn quên thì ta càng phải nhắc.”
(3) Frank Snepp, “Decent interval”, Random House, 1977.
(4) Từ của Bà Đào Nương, chủ nhiệm kiêm chủ bút của Báo Saigon Nhỏ.
(5) Nguyễn Hữu Thống, “Hiệp Định Hòa Bình Paris dẫn đến hòa bình cho những nấm mồ,” Việt Vùng Vịnh, 2-6-2010.
(6) MS Thân Văn Trường, “Thăm vợ liệt sũ Ngụy Văn Trà,” danlambao, 19-1-2013.
(7) Nguyễn Thiện, “Cần vinh danh những người con đất Việt hy sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974,” Dân Luận, 19-1-2013.
(8) Ngô Nhân Dụng, “Đảng Cộng Sản đang tan rã,” Người Việt, 18-1-2013.
Thôi xin các “bô lão” còn chút sức tàn hãy để tâm vào ngắm hoa thưởng nguyệt, cãi vã nhau chỉ thêm tổn thọ. Lực Bất Tòng Tâm rồi các Bô lão ơi!
Theo luật lao động, 65 tuổi bắt buộc phải về hưu (ở Việt nam là 60) vậy các cụ tuổi 77 và gần 80 cả, 1 chân đã thò xuống lỗ huyệt, vậy ai sẽ bầu các cụ làm thủ tướng, quốc trưởng mà ham lập ra chính phủ Lâm Thời làm gì. Nếu có Tâm, có Tầm hãy làm cố vấn cho lớp trẻ đầy nhiệt huyết tạo dựng cơ đồ lật đổ chế độ cộng sản dành hạnh phúc cho nhân dân Vn hơn là đưa những chuyện đã trở thành lịch sử và dĩ văng và khó như không thể quay trái đất ngược lại thời gian.
Nhân đây Tào Lao cũng đính chính, ông Nguyễn Quốc Khải trích dẫn không chính xác câu mà Tào Lao đã “phản loạn” trong 1 bài nào đó.
Mệt quá với các cụ. Nếu các cụ đồng ý, Tào Lao sẽ mời 2 cụ Bích và cụ Khải đến tệ xá của Tào Lao uống trà thưởng nguyệt và hòa giải.
Ô. lại mang cái tuổi già ra để chê cười ? năm 72 tuổi Lý Thường Kiệt vẫn xin vua được ra đánh giặc Tàu ! ông có nhớ lịch sử VN gọi Lý thường Kiệt là lão tướng không ? Chính vì cái tuổi già đó mà họ cảm thấy cần làm việc gì đó để lại cho hậu sinh. Nếu khả thi, sẽ có người kế thừa con đường của ông ta. Người ta có tâm với đất nước sao ông lại chê cười ?
Thời xưa chưa có luật lao động, còn bây giờ luật lao động không được thuê trẻ con và người 65 tuổi phải về hưu (ở Vn 60 tuổi). Tôi đố ông già người Việt nào định ở Mỹ, Anh, Pháp Đức… >60 tuổ đang thất nghiêp mà xin được việc đấy. Đợi đến rằm Tây Đen hay Tết Tây Đen may ra xin được việc.
Lịch sử 4 ngàn năm dựng nước và giữ nước của Vn chỉ có 1 lão tướng Lý Thường Kiệt. Sao lại so sánh ông Bích và ông Khải với Lý tướng quân được nhỉ?
Gia đình ông Minh có mở xưởng sản xuất bánh bao không đấy?
Ông Tào Lao à, trong chính trị không mang luật lao động ra nói, ông ngố mà sân lại cải bậy rồi. Ông xem các TT. Mỹ họ ở độ tuổi nào ? Người ta chỉ biết các ông Nguyễn Hữu Thống , Nguyễn Ngọc Bích v.v… gần đất xa trời nhưng còn tinh thần nghĩ đến vận nước, cái tri thức của họ cần gì ai thuê mà mang luật lao động ra nói ? ông có thấy ô. Bùi Tín , Nguyễn Minh Cần ở độ tuổi nào ? và rất nhiều ô. VNCH” gần đất xa trời” hàng ngày viết báo để khai mở trình độ chính trị cho dân quốc nội ? Lòng yêu nước không cho phép họ về hưu các ông biết chứ ? Hay các ông cứ thấy những chức họ nhận trong cái chính phủ của họ rồi ông nóng máy ? Cuộc đấu tranh còn dài và khó khăn, chức tước của họ chỉ để hợp pháp cho tiếng nói của họ thôi, họ có hưởng được gì mà các ông nhảy tong tong !
Người ta chỉ biết các ô. NNB, Nguyễn Hửu Thống v.v.. chứ chưa ai biết Tào lao là ai .
Tác giả trích lời phê bình sau đây của một độc giả có bút hiệu là Thích Tào Lao, chứ không phải Tào Lao. Có lẽ tác giả lộn tên giữa hai người.
Thích Tào Lao:
“Những người cổ súy cho việc này đâu phải vì mục đích như họ đưa ra, biết bao sự kiện khác cũng vậy thôi, ở đâu cũng có kẻ ham tiền, ham quyền, ham danh, ham lợi và họ múa may quay cuồng đủ mọi cách để đạt được điều đó!”
Ông Tào Lao chém một câu khá mạnh như sau:
“Họp lại Hội nghị Paris? Khùng hết thuốc chữa!
Mấy lão già tâm thần gần đất xa trời nói nhảm! Cả thế giới biết Bắc Việt vi phạm hiệp định Paris từ ngay sau khi chữ ký chưa khô nét mực(1973), nhưng các nước tham gia hội nghị ngay ngày ấy họ còn chẳng hơi đâu lên tiếng, họ mặc kệ 2 miền choảng nhau, kể cả tổng thống Mỹ cũng như quốc hội Mỹ không tăng viện trợ mà còn cắt viện trợ, không nhưng thế Kissinger còn than “Sao họ (VNCH) không chết lẹ cho rồi”, bây giờ sau 40 năm lại đòi họp lại.
Mấy lão già này không tâm thần thì cũng khùng, đến trẻ con cũng không thèm nghe. Nước nào sẽ đứng ra tài trợ (tốn kém hàng chục triệu đô-la) và với danh nghĩa gi để mời các nước đến họp trong khi chính phủ VNCH và Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam VN đã bị xóa sổ? Giả thử, có một thằng điên nào đó viết giấy mời họp, nhưng chính phủ cộng sản Vn không trả lời và không đến họp thì bú…c nó chứ làm gì nó. Mang quân đến đánh nó hả?
Mẹ kiếp, nếu mấy lão khung kia đến Las Vegas đánh bạc, thua bài có đòi nhà cái xóa đi chơi lại hay không? Chuyện chính trị nói cứ như chuyện trẻ ranh chơi trò ú tim không bằng. Hiệp định Genève và Paris đã đi vào dĩ vãng và lịch sử của thế kỷ XX, nếu ai có khả năng bắt trái đất quay ngược lại thì hãy bàn đến chuyện tào lao này.”
Ông Phạm Hùng à, ông ăn nói sao để người ta đừng đánh giá bản chất của ông, sao gọi là lão già ? Cái đầu của ông không sánh được với những cái đầu ” lão già” này đâu!
Bác VIỆT bắn nhầm rồi.
Còm ở trên là của độc giả Thích Tào Lao.
Còm ở dưới là của độc giả Tào Lao.
Câu ‘Mấy lão già tâm thần gần đất xa trời nói nhảm! ‘ là của Tào Lao.
Ông Phạm Hùng chỉ có câu: ‘Tác giả trích lời phê bình sau đây của một độc giả có bút hiệu là Thích Tào Lao, chứ không phải Tào Lao. Có lẽ tác giả lộn tên giữa hai người.‘.
Bác VIỆT hãy nhắm kỹ trước khi bóp cò để khỏi trúng lộn người.
không tương đúng là già bị lẫn ̣đem hiệp định Balê ra mà nói lúc nầy trong khi trong nước và người hải ngoại đang tìm cách nào để khai tử cs
Ha ha ha ha ….
Tại sao ông Nguyễn Quốc Khải đã tin rằng việc phục hồi HĐP là Hoang Tưởng, là ảo mộng.v.v….mà ông lại tỏ ra “bức xúc” hơn cả mấy anh chị “dư luận viên” của “đảng ta” vậy ?
Việc vận động phục hồi HĐP của nhóm ông Nguyễn Ngọc Bích có đúng đã là một cơn “Ác Mộng Của Nhiều Người”, khiến có kẻ phải lồng lộn lên như heo bị chọc tiết ?
Người ta “ảo Mộng”, người ta “vỡ mộng”, người ta mắc bệnh “hoang Tưởng” thì kệ người ta….mắc mớ gì đến ông NQK mà ông NQK cứ cào đầu, bứt tai, gào rú …y như là chính ông NQK bị nhóm ông NNB kiện về tội lật lọng, bội tín và là kẻ “hiếp dâm” …..bản HĐP không bằng .
Chẳng thà như cái anh “người Tự Do” (của trung tá Vũ Văn Hiển) “bức xúc” thì không ai nói làm gì, bởi lẽ đó là nghề của anh ta……
Không lẽ một người như ông Nguyễn Quốc Khải lại đi tranh công với anh “NgườiTự Do” bằng cách nằm lăn lộn ra đường, cào đầu ăn vạ, hùng hổ, dài hơi hơn cả anh “người tự do” để làm gì ?
Hay vì ngoài miệng thì nói người ta hoang tưởng, ảo mộng…nhưng trong lòng thì lại “Bấn xúc xích” vì sợ cái chủ trương của nhóm ông NNB thành công ?
Người khôn ngoan, bình thường, tử tế, thì cho dù có không ủng hộ, hay thậm chí chán ghét việc làm của nhóm ông NNB thì cũng cứ để mặc cho nhóm ông NNB làm rồi thất bại cho …đáng đời, chứ đâu có ai – chẳng mắc mớ gì đến mình – mà lại “xung” lên như ông Nguyễn Quốc Khải ?!
Trước những người (mắc bệnh) hoang tưởng, mà ông Nguyễn Quốc Khải lại “nồng nộn”, giãy đành đạch, “quằn quại như đỉa phải vôi”, … thì thật là khó coi quá !
Đã khó coi, lại còn “tào lao”, khó hiểu nũa .
@ bạn Trúc Bạch
Thiển nghĩ, một người nặng lòng với đất nước và có tinh thần xây dựng thì không thể nói rằng;
“Người khôn ngoan, bình thường, tử tế, thì cho dù có không ủng hộ, hay thậm chí chán ghét việc làm của nhóm ông NNB thì cũng cứ để mặc cho nhóm ông NNB làm rồi thất bại cho …đáng đời, chứ đâu có ai – chẳng mắc mớ gì đến mình – mà lại “xung” lên như ông Nguyễn Quốc Khải “.
Nếu đã biết đó là điều bất khả thi, điều không nên làm, vì nó sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc đấu tranh cho DÂN CHỦ, mà không lên tiếng giãi bày hơn thiệt thì có phải là kẻ vô tâm tắc trách quá không?
Có quá đáng không khi Bạn viết:…”Người ta “ảo Mộng”, người ta “vỡ mộng”, người ta mắc bệnh “hoang Tưởng” thì kệ người ta….mắc mớ gì đến ông NQK mà ông NQK cứ cào đầu, bứt tai, gào rú …y như là chính ông NQK bị nhóm ông NNB kiện về tội lật lọng, bội tín và là kẻ “hiếp dâm” …..bản HĐP không bằng” .
Không biết chuyện cá nhân giữa ông Khải và Bạn (Trúc Bạch) thế nào…Nhưng ngôn ngữ mà Bạn dùng trên đây để chống lại ông Khải xem ra khó chấp nhận được..!
Hãy keep down và xin có lời công đạo, ý kiến ôn hoà!
Đừng đổ thêm dầu vào lửa, và xin đừng kéo bè kết cánh nơi đây, sẽ chỉ làm hư đại cuộc mà thôi!
Mong thay!
Khi bị vu cáo, nạn nhận xin được quyền cải chính. Không làm thế nào khác hơn. Cần phải kết án những kẻ làm điều xấu, xã hội mới được an bình. Yên lặng là vàng nhưng cũng có thể tòng phạm. Ngoài những bài báo về Hiệp Định Paris, tôi vẫn tiếp tục thâu thập và phổ biến những tin tức có lợi cho công cuôc tranh đấu cho tự do dân chủ. Quý vị độc giả có thể tìm thấy trên ĐCV một số bài như: Công an tuyên truyền của đảng CSVN đánh lộn trực tuyến với bloggers; Việt Nam chuẩn bị cho cuộc cách mạng Điện Thoại Di Động; Xét lại hệ thống chính trị của Việt Nam; Những tiếng nói bị bưng bít tại Việt Nam; Dân chủ hóa hoặc là chết; Mạng thông tin trở thành chiến trường của các phe lãnh đạo CSVNMạng thông tin trở thành chiến trường của các phe lãnh đạo CSVN; Bí mật quốc gia bị lộ tẩy ở Việt Nam; Hà Nội đàn áp những nhà hoạt động làm nguội lạnh mối bang giao Việt- Mỹ.
Xin ông NQK lưu ý: những phản hồi của năm độc giả này, có ai ủng hộ ông đâu?
Người ta cho là ông nhỏ nhen, không quân tử, thiên về Bác và Đảng hơn là thiên về VNCH
Ông đưa vào trong bài của ông những góp ý của những người ủng hộ ông nhưng số người chống lại ông rất nhiều thì ông lờ tịt đi. Ông lờ khéo lắm. Tôi thì chẳng quen biết gì ông NNB nhưng việc người ta làm hay dở người ta có trách nhiệm, nếu ông làm hay hơn thì xin ông đứng ra làm đi, chúng tôi sẽ ngả nón bái phục ông và đi theo ông ngay
Ông NQK sao không tự hỏi mình đã làm gì cho nhân dân, cho bà con Hải ngoại chưa? Ông chỉ phá nhiều hơn xây dựng
Tôi nghĩ DCV không nên đăng bài của ông NQK vì ông gây chia rẽ có lợi cho CS, vô tình ông NQK làm lợi cho CS
ĐN
Tôi nghĩ: Ô Khải Ông Bích nên hướng mũi nhọn vào chính quyền vào đảng CS hơn là tranh cải cách chống Cộng như thế nào là phải là thực tế là kết quả, người dânchúng tôi không cgững đã quá chán ngán vì có quá nhièu tổ chức chống Cộng mà còn chán ngán vì những người chóng cộng tranh cải nhau ,. Xin quý vị hãy chấm dứt ngay việc tranh cải đúng sai mà hãy dấng thân vào cuộc chiến chống Cộng, Hãy thương người dân khốn khổ bị đàn áp, người nhân đức, hiền hoà, chân chính lẽ phải mà bị tù dày tan gia bại sản, Hãy căm thù kẻ cường quyền đè đầu bóp cổ dân oan người yêu nước, kẻ móc túi dân nghèo cướp tài nguyên của cải của đất nước , Hãy tôn trọng cách chống Cộng của người không giống mình, Hãy thương yêu giúp đỡ cộng tác với người cùng chiến tuyến, Hã chỉa mũ nhọn vào kẻ thù, đừng có nhân danh lẽ phải để rồi ta lại đánh ta .
Ông NQK càng viết càng chứng tỏ sự nhỏ nhen, thiếu quân tử của mình . Ông im lặng tốt hơn.
Sai trái cần được phanh phui. Nạn nhân cần được bênh vực. Thủ phạm cần bị tố cáo. Như thế xã hội mới được an bình. Silence is consent. Hi vọng ông Đông không có ý bênh vực hay che chở thủ phạm.
Ai là thủ phạm ? .Ô. NNB có quyền làm việc gì đó theo ý ông, khơi lại HĐBL thì có tội với ai mà ông gọi là thủ phạm ? Có họa chăng là có tội với thằng VNCS mà thôi. Ông quên rằng bóng ma VNCH vẫn còn là niềm nhứt nhối của bọn CS, và cũng là cái gai trong mắt thằng Tàu. Nếu không nó đâu có tung 900 dư luận viên để đè bẹp. VNCH – HĐBL – HOÀNG SA vẫn dính chặc vào nhau là vậy.
Theo tôi hiểu chữ “thủ phạm” mà ông Thượng Đình dùng ở đây có nghĩa là người nói dối, đặt điều vu cáo, như ông NQK viết ở trên: “Khi bị vu cáo, nạn nhận xin được quyền cải chính. Không làm thế nào khác hơn. Cần phải kết án những kẻ làm điều xấu, xã hội mới được an bình“.
Chữ “thủ phạm” trong cảnh ngữ này không liên quan gì đến việc ông Bích khơi lại HĐBL hay nói về VNCH, mà nói về cá nhân ông Bích.
Ông NQK lại mang ý kiến của ô. Tào lao ra dẫn chứng, ý kiến của ” người tự do” cũng rất hay, sao lại lọt sổ ??
Tôi nghĩ những người Việt tự do cùng hợp nhau lại, các cộng đồng người Việt, các hội đồng hương, Việt Tân, People SOS, Trung Tâm Asia, Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH cùng một ngày đến trước quốc hội Mỹ; biểu tình trưng bày sự thật về hiệp định Ba lê.
Cho mọi người biết sự xảo trá của Mỹ và sự gian xảo, lật lọng của Việt cộng. Chúng sẽ bẽ mặt.
Là nạn nhân mình không nên câm nín, chịu đựng, bị dày vò cho tới chết, không nhắm mắt được. Trong khi kẻ xảo quyệt thì vẫn dương dương tự đắt; phải cho thế giới biết sự thật!!.
Phục hồi Hiệp Định Paris 1973:Ước mơ của dân Miền Nam (trong đó có Nguyễn Ngọc Bích) lại là cơn ác mộng của cộng sản Bắc Việt ( trong đó có Nguyễn Quốc Khải )