Làm sao chúng tôi tin…
Gần đây Bộ Ngoại Giao Việt Nam có những lời phản đối Trung Quốc giành chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; có nhiều cố gắng ngoại giao để quốc tế hoá các tranh chấp vùng biển Đông; nhà nước ký hợp đồng mua tàu ngầm và máy bay tối tân của Nga Xô như để bảo vệ lãnh hải.
Những hành động đó rất tích cực so với thái độ thụ động và yếu ớt trước đây. Tuy nhiên nhà cầm quyền có thể thực hiện hai điều đơn giản để thu phục lòng tin của dân chúng trong và ngoài nước:
- Trả tự do cho nhà báo Điếu Cày và cô Phạm Thanh Nghiêm là hai người bị bỏ tù chỉ vì nói lên sự thật “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”
- Cho phép thanh niên sinh viên biểu tình trong nước để phản đối chính sách xâm lấn của Trung Quốc.
Nếu nhà nước e ngại nhiều biến động ảnh hưởng đến mối liên hệ với Bắc Kinh – chúng tôi hiểu thế khó khăn của nước nhỏ chỉ mong muốn hoà bình như cha ông ta đã nhẫn nhịn (nhưng không khuất phục) hàng ngàn năm nay – riêng tôi không phản đối giới hạn các cuộc biểu tình trong vòng 20, 30 chục người cho tránh gây xáo trộn. Cũng không cần phải tổ chức trước toà Đại Sứ hay Lãnh Sự của Trung Quốc để tránh những khiêu khích không cần thiết, mà chỉ trong khuông viên trường học hay ngoài đường phố cũng đủ.
Chúng tôi chỉ tin nhà nước Việt Nam có thực tâm và khả năng bảo vệ lãnh hải khi để dân chúng được quyền bày tỏ lòng yêu nước!
Chúng ta không thể trông cậy vào ngoại lực: Hoa Kỳ, các nước Đông-Á không chịu áp lực trực tiếp từ Trung Quốc như Việt Nam, và họ có thể thay đổi chính sách tuỳ theo mối tương quan với Trung Quốc.
Chúng ta không thể trông cậy vào vũ khí: phương tiện quân sự của Trung Quốc chiếm ưu thế tuyệt đối ngoài biển Đông ngay cả sau khi Quân Đội Nhân Dân canh tân trong nhiều năm nữa.
Tất nhiên chúng ta vẫn phải vận động sự hậu thuẩn của quốc tế và tăng cường quốc phòng cho dù thế yếu. Nhưng chỉ có một sức mạnh duy nhất và không bao giờ thay đổi là lòng yêu nước của dân tộc Việt. Nhà cầm quyền hãy để dân chúng bày tỏ lòng yêu nước và tình đoàn kết để bảo vệ và xây dựng đất nước.
Riêng tôi đã nghe người dân trong nước nói: “Bảo vệ Trường Sa Hoàng Sa để làm gì (!) Có giành được rồi thì mấy “ổng” cũng đem bán và chia chác nhau ăn hết chớ làm gì đến dân”
Đất nước này không phải của riêng ai. Chỉ có tình đoàn kết và lòng yêu nước của toàn dân mới giữ vững giang sơn.
© Đoàn Hưng Quốc
Đến giờ phút này còn đề cập đến việc mất đất ,mất biển,bán rừng …đã muộn màng lắm rồi,tại sao 35 năm trước không lo, đợi nước tới đầu gối nhảy sao kịp,hoàn toàn đồng ý với bạn Trần Huỳnh.Bây giờ là gì nếu không phải lo tìm cách bỏ túi càng nhanh càng tốt.Đất nước 4000 năm văn hiến còn đâu nữa .
Nếu chúng ta nghèo, thấp cổ bé họng, thì phải la làng lên khi bị ăn hiếp để người khác nhìn và có thể bênh vực cho ta. Mấy thằng to cao vì thế mà cũng ngại mà bỏ đi.
Có cô gái 18 tuổi nào đi trong đêm, gặp một nhóm cướp định hãm hiếp mình và cô gái mời họ đàm phán và giải quyết nội bộ để tránh hàng xóm mất giấc ngủ không?
Nếu quả thật bộ chính-trị đảng CSVN đã có ” mật-ước” bán rừng,dâng biển cho Trung-cộng thì hảo-ý của Ô.Quốc cũng chỉ là nước đổ lá môn mà thôi.