Cuộc chiến Việt Nam dưới nhiều khía cạnh
LỜI NÓI ĐẦU
Cuốn biên khảo nhỏ bé này có mục đích cống hiến quí vị độc giả những kiến thức phổ thông, căn bản về cuộc chiến tranh VN trong việc tìm sự thật lịch sử, đây chỉ là một cái nhìn tổng quát về một giai đoạn lịch sử đã qua. Vì giới hạn của cuốn sách chúng tôi chỉ đề cập tới giai đoạn thứ hai của cuộc chiến này, nghĩa là từ sau Hiệp định Genève 1954 cho tới ngày miền Nam sụp đổ mất về tay Cộng Sản 30-4-1975. Sau này nếu có cơ hội và thời gian tác giả sẽ đề cập tới giai đoạn thứ nhất từ 1945-1954.
Giai đoạn thứ hai thực sự bắt đầu từ những năm 1957, 1958 sau khi Cộng Sản miền Bắc thất bại trong việc xin hiệp thương với miền Nam thời Đệ nhất Cộng hòa. Từ 1964 cuộc chiến ngày càng mở rộng nhất là từ 1965 khi Hoa Kỳ đổ quân vào miền Nam để giúp miền Nam chống Cộng sản xâm lăng.
Toàn bộ cuốn sách có mười một chương, mỗi chương là một khía cạnh, một phương diện của cuộc chiến trong giai đoạn hai. Chúng tôi diễn tả cuộc chiến theo từng vấn đề hơn là theo thời gian như trong những sách biên niên sử tuy nhiên cũng có chú trọng tới thời gian phần nào, những biến cố lịch sử sau cùng thuộc giai đoạn 1975 được xếp ở những chương cuối. Cũng vì giới hạn của cuốn sách, chúng tôi chỉ đề cập những biến cố lớn, những nhân vật lịch sử chính, những sự kiện quan trọng, những vấn đề lớn có ảnh hưởng tới cuộc chiến và đất nước ta.
Chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến phức tạp, dai dẳng và dài nhất của thế kỷ 20. Đối với người Mỹ nó là một cuộc chiến khác lạ mà họ chưa từng gặp như những lần mà họ đã tham dự trước đây tại Âu châu, Thái Bình Dương, Triều Tiên. Hoa Kỳ với những phương tiện quốc phòng tối tân, hỏa lực áp đảo đã thắng được các đối thủ trước đây. Lần này tại Việt Nam người Mỹ không giải quyết dứt điểm được cuộc chiến phần lớn vì họ đã sai lầm trong sự lựa chọn một cuộc đọ sức không cân xứng giữa một anh nhà giầu sợ chết và một thằng nghèo đói đánh thí mạng cùi.
Các vấn đề trong sách được xếp theo thứ tự một phần theo thời gian, một phần theo tính quan trọng của từng biến cố, từng sự kiện lịch sử, tuy nhiên sự quan trọng của từng vấn đề cũng chỉ là tương đối vì các biến cố của cuộc chiến có tính liên hoàn với nhau. Cũng vì lý do giới hạn, chúng tôi chỉ đề cập tới một vài nhân vật chính trong các biến cố lịch sử của giai đoạn này.
Cuốn biên khảo nhỏ bé này có mục đích tìm hiểu lịch sử với tinh thần khách quan có thể được, từ đó ta cũng ôn cố tri tân để có thể rút kinh nghiệm tìm được những bài học mới. Sự ghi chép, trình bầy từng vấn đề, sự kiện lịch sử một phần theo nhận định và diễn tả chủ quan của tác giả không thể nào hoàn toàn khách quan và chính xác như trong toán học.
Tài liệu tham khảo không đồng nhất lắm, lời kể lại các nhân chứng cũng không hoàn toàn giống nhau, các con số thống kê không thống nhất cho lắm, tất cả chỉ là tương đối, tuy nhiên tác giả đã cố gắng diễn đạt các biến cố, sự kiện, các vấn đề một cách trung thực nhất mà tác giả có thể làm được. Sự sai lạc nếu có là do ngoài ý muốn của tác giả, mong quí độc giả thông cảm và chỉ bảo, đóng góp thêm.
Xin cám ơn quí thân hữu, bạn bè đã khuyến khích, góp ý và giúp đỡ tác giả trong sự hình thành cuốn sách này.
© Trọng Đạt
Quang Minh say ơi tỉnh lại chưa? Khi nào thì sang Tàu làm nô lệ tiếp tục xây vạn lý trường thành mới? Có chuẩn bị tinh thần nộp thuế cho Tàu chưa? Xin hỏi có mấy người tạm sống sung xướng như Quang Minh say? Tôi đây ở nước ngoài không phải nói chứ cũng có thể nếu say như Quang Mình say thì vui biết mấy nhưng đàng này tôi là Người Việt Tị Nạn Cộng Sản và là Người Việt Nam nên đâu có dám say sưa như những tay cam tâm làm trâu ngựa cho Tàu cho bọn ngoại bang bán rẻ đất nước mồ mả tổ tiên nên chúng tôi vẫn còn nặng lòng lắm với đất Viêt
(tiếp theo)
Ghi Chú:
(*) Tiến sĩ H. Kissinger đương nhiệm Bộ trưởng Ngoại Giao và Cố Vấn AN Ninh của Ch.Phủ Mỹ,..
(**) Hiệp Định Paris 1973 là VĂN KIỆN ĐẦU HÀNG của CSBV,…
(***) Đối với CSBV, Hòa Đàm Paris chỉ là nơi để tuyên truyền và lên án Mỹ,… ; nhân vật chủ chốt quyết định công vụ là Ông Lê Đức Thọ (người cùng đạt giải Nobel Hòa Bình 1973 với H. Kissnger,…)
Hwy Tse, S&FR,…
HENRY KISSINGER TRẢ LỜI BÁO CHÍ ?
Ngày 27 / 01 / 1973, tại Paris, sau khi ký kết “Hiệp Định Hòa Bình”, Kissinger(*) được các giới Truyền Thông Quốc Tế bao quanh phỏng vấn,…; có một câu hỏi được coi như đáng giá nhất:
– Có phải do sự việc Mỹ dội bom B52 (12 ngày đêm, Hà nội và Hải phòng) và thả “Thủy lôi” tất cả thủy lộ Miền Bắc mà CSBV mới chấp nhận ký kết vào bản Hiệp Định(**)?
– H. Kissinger không trả lời trực tiếp câu hỏi mà đã thổ lộ bí mật như sau: “Từ 4 năm nay (1968-1972), CSBV (qua Lê Đức Thọ) chỉ đưa ra MỘT ĐIỀU KIỆN TIÊN QUYẾT mà Chính Phủ Mỹ phải thực hiện TRƯỚC KHI HÒA ĐÀM CHÍNH THỨC (***) – [1]Giải thể Chính Phủ Sài Gòn. – [2] Mỹ hòa đàm với MTGPMN.” (còn tiếp)
(*) H. Kissinger đương nhiệm Bộ Trưởng Ngoại Giao va
Hwy Tse, S&FR,…
BÀN VUÔNG, BÀN TRÒN ! ? !
(Hòa đàm Paris về VN)
Hòa Đàm Paris (1968-1973), vấn nạn được nêu ra để bàn thảo đầu tiên là:
“Ngồi họp với BÀN VUÔNG hoặc BÀN TRÒN”(*)
Chỉ có thế đấy, mà bốn (4) bên đã từng bàn thảo nhau suốt SÁU THÁNG trời mới tìm được sự thỏa thuận,… trong khi chiến sự tại VN vẫn tiếp diễn ác liệt,…hàng ngày, tính trung bình 100 người tử trận và khoảng 400 — 500 người bị thương ,… kể cả hai bên NAM và BẮC VN, trong thời gian 6 tháng có tới 20,000 gục ngã nơi sa trường và cả 100,000 người bị thương,…
Tóm lại, chỉ bàn cãi “Vuông” hay “Tròn” mà đã đổi tới hàng nghìn sinh mạng con người, chưa kể đến cảnh sống bị tàn phá khốc liệt với bao nhiêu sự thống khổ của những thân quyến của người đã bị gục ngã (trên chiến địa) !
(*) Bốn phe gồm Hoa Kỳ, VNCH, CSBV và MTGPMN,…
CSBV đã đưa ra nghị định đầu tiên là HK hội đàm với MTGPMN ( CSBV lập luận rằng HK xâm lăng Miền Nam VN , và MTGPMN là lực lượng của đa số nhân dân MN đứng lên chống lại sự XL của HK,…); còn CSBV trong tư thế GIÁM SÁT cho cả hai bên (HK và MTGPMN) ,… — nên CSBV đề nghị họp “BÀN VUÔNG” (chúng ta hiểu là bàn có [4] góc vuông, thường là hình chữ nhật,…) và được phối trí như sau: CSBV ngồi hàng chính bên trên, HK và MTGPMN ngồi bên trái và bên phải,..VNCH chỉ là thành phần phụ tham dự bên cạnh HK mà thôi; do đó HK và VNCH không đồng ý, nên có sự BÀN CÃI nhau cả nửa năm trời; sau đó, 4 bên mới thỏa thuận HỌP BÀN TRÒN, hàm nghĩa 4 phe được coi như ngang bằng nhau !!!??? (còn tiếp)
Hwy Tse, S&FR,…
MƯỜI SƯ ĐOÀN “MA”
Khoảng hơn 100,000 Hồi chánh viên, những người tự rời bỏ hàng ngũ CS (đa số là Du kích Miền Nam) trở về với Chính Phủ VNCH,… Chuyện gì đã xảy ra cho họ sau ngày 30/4/1975 , mười sư đoàn này hầu như bị biến mất,… chả có mấy người (ngoài Đ) biết được số phận của hàng trăm nghìn sinh mạng này ? !
Chúng tôi thiết tưởng rằng Chính Phủ VNCH có liên đới chịu trách nhiệm với số phận của MƯỜI SƯ ĐOÀN “MA” NÀY !
Phải chăng ? “The rest is silence.” – William Shakespeare
Hwy Tse, S&FR,…
-Bạn Quang Minh, nếu là tự do ngôn luận thì chính phủ VN cần phải để người dân trong nước tham khảo những tiếng nói của người Việt trên toàn thế giới vì đây là ngôn ngữ dễ hiểu nhất, nếu người Việt trong nước cảm thấy rằng các Web của hải ngoại viết sai thì tự động người ta tẩy chay và sẽ có người sập tiệm, thông tin chính xác phải là thông tin đa chiều, nó còn cần thiết hơn những bàn nhậu tràn lan trên khắp nẽo đường VN mà các bạn đang thưởng thức hàng ngày, ở bên đây tôi vẫn xem thông tin từ chính phủ VN qua gần 50 web nhưng cuối cùng chỉ cần xem 1 là đủ, vì sao? 49 web còn lại cũng là thợ từ 1 lò của ông Tô huy Rứa, các bạn cũng cần hiểu rằng, làm báo ở xứ tự do này không khéo là vào tù ở vì những thông tin bừa bãi và vu khống trong khi ở VN, những báo chửi các văn nghệ sĩ,trí thức và khoa học gia hải ngoại bằng nhiều từ ngữ của phường thất học mà quí nhà báo này vẫn sống mạnh, có khi còn giàu thêm vì có người chống lưng, riêng quí vị bị chửi thì không còn lạ gì văn hóa chợ trời của không ít bồi bút rẻ tiền này, cái lối viết báo ngu xuẩn phản tác dụng chỉ qúảng cáo tên tuổi người khác miễn phí chứ làm gì được ai,như vậy ai sợ ai?bên đây đâu có ai cấm người Việt hải ngoại đọc tin tức từ báo ở VN, ngược lại chính phủ VN mà đích thân ông Trung tướng Vũ hải Triều vừa khoe thành tích đã thực hiện việc làm vô liêm sĩ này.
-Về chiến tranh VN, tôi không biết các bạn bao nhiêu tuổi?với tôi, các bạn nên tôn trọng quá khứ của 1 đời người,những người đã CHẠY TRỐN HOÀ BÌNH từ chiến thắng bằng bạo lực của người CS thì khó mà quên được những gì mà người chiến thắng đã đối xử với họ, người ta tổ chức kỷ niệm v.v… ở ngoài biên giới của nước VN thì có tội gì? ở xứ này đâu có ai cấm và ngay cả chính quyền còn đến tham dự nữa là khác,hơn nữa thất bại hay chiến thắng cũng đều là kỷ niệm!! và tại sao thất bại và chiến thắng, tôi nghĩ các bạn cần phải tìm hiểu thêm lịch sử VN ở nhiều góc độ cho dù sau đó không ít chua cay và nhục nhã cho thân phận làm người VN, thân phận của 1 nước nhược tiểu .
-Về hòa giải, các bạn tìm hiểu đi,không biết bao nhiêu bút mực, công sức, tiền bạc không riêng gì của người VN mà của cả các chính quyền trên thế giới đều muốn giải quyềt và san bằng dấu vết của cuộc chiến VN nếu đốt được hết tài liệu còn lưu trữ để không ai còn nhớ thì người ta đã làm,nhưng chỉ có chính quyền VN là không bao giờ thật lòng với 3 triệu người VN tị nạn và cũng là nạn nhân của họ, các bạn nói chúng tôi còn nhớ và hận thù hoài là sai lầm nghiêm trọng,người CS đã xua đuổi chúng tôi phải liều chết để đi đến vùng trời tự do,họ đã ăn cướp,mạ lỵ, vu khống , làm nhục chúng tôi bằng những từ ngữ tục tỉu,xem nhân phẩm con người còn tệ hơn thú vật, và bây giờ thì ngược lại, chúng tôi cũng gửi tiền về nuôi thân nhân đó,đi về thăm quê hương đó, người CS cho được gì hay còn hăm dọa, sách nhiễu, kỳ thị,có đi làm cũng chỉ nhận được đồng lương chết đói, còn công danh thì hoàn toàn nằm mơ,người CS đâu có buông tha chúng tôi ngay khi chúng tôi đã là công dân của 1 dân tộc khác, đến cái visa xin về VN mà có tha đâu!!, trộm cắp của dân để bung tiền qua đây làm ăn, mở cơ sở hợp pháp, tuyển chọn thành phần bất luơng phá hoại cộng đồng v.v…tôi hỏi các bạn, ngày xưa đảng CSVN kêu gọi nhân dân đánh đuổi đế quốc để làm gì? để xóa bỏ bất công, nô lệ,để ruộng ai nấy làm không phải đóng thuế,để mọi người được bình đẳng như nhau và nhiều hơn nữa,bây giờ hiện tình đất nước ra sao tôi tin rằng cho dù các bạn là những người ít học thức cũng thấy rõ.
-Tôi không biết Quang Minh hiện đang ở đâu? nhưng tôi dám cam đoan,những bình luận của bạn không hề thuyết phục được chúng tôi, thậm chí còn có ý khiêu khích, nhưng đây là xứ tự do, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng những ý kiến trái chiều trong phạm vi ôn hòa, biết đâu chúng tôi còn học được ở bạn những điều chưa biết, chính phủ VN rất là sợ lá cờ vàng ba sọc đỏ và họ không thể chấp nhận lá cờ này được nhiều người giữ làm kỷ niệm cho dù họ chỉ treo 1 nơi nào đó trong nhà, như vậy có quân tử không và chiến thắng của họ có quang minh hay không?trong khi bây giờ,nếu Quang Minh mà mặc đồ bộ đội, đi dép râu,đội nón cối đi vòng vòng trên nước Mỹ thì thiên hạ chỉ nhìn như 1 thằng điên mà thôi,còn cười khà khà nữa mới vui chứ ai mà cấm !!và nếu bạn dám mặc như trên đi vào nhà hàng thì tôi vẫn ngồi chung bàn với bạn, tôi chỉ sợ rằng, khi thiên hạ biết rằng, bộ quân phục của bạn đã tạo nên chiến thắng ngày 30/4/1975 để sau 35 năm,VN vẫn còn là 1 trong những vùng trũng của thế giới, vẫn còn khiếp nhược trước Tầu cộng, chính phủ VN vẫn bị chúng tôi chống tới cùng thì bạn sẽ tự động ném bộ quân phục này vào thùng rác và sexy chạy thật nhanh về nhà.
1001 SỰ KIỆN BÍ ẨN
(Trong cuộc chiến 1954-1975)
“Truth lies at the bottom of a well.” – English Proverb
** “Nếu tôi (Richard Nixon) không bị thúc ép từ chức năm 1974,… thì MIỀN NAM VIỆT NAM VẪN CÒN GIỮ VỮNG NHƯ NAM HÀN VẬY ! ” (Had I survived, I think South Viet Nam would still be a viable non-Communist enclave.” -cf. Interview of Richard Nixon by John Stacks and Strobe Talbott, Time, April 2, 1990, pp. 38-41)
(còn tiếp)
Hwy Tse, S&FR, Boston, MA.
Hận thù dân tộc không có chỗ đứng trong trái tim người Việt Nam
Thật là sung sướng khi được nghỉ tới 4 ngày liền (ngoài thứ 7, chủ nhật còn có 2 ngày lễ: ngày 30/4 và ngày 1/5). Trong dịp nghỉ dài ngày như thế này, rất nhiều gia đình đi tham quan, du lịch đây đó. Mình cán bộ “quèn”, tiền ít không đi đâu được đành ở nhà. Mấy ông bạn thân hết rủ đi đánh cầu lông, bóng bàn thì lại sang đi câu cá. Tối đến lại bù khú với nhau ở mấy quán bia hơi vỉa hè. Phải thừa nhận, thời bây giờ so với thời chiến tranh, thời quan liêu, bao cấp khác nhau một trời, một vực. Mình là loại “thấp cổ, bé họng”, ít tiền, nhưng mức sống bây giờ chắc chắn cao hơn mức sống của mấy ông bộ trưởng thời quan liêu, bao cấp. Mấy ông bộ trưởng thời quan liêu, bao cấp, mỗi tháng, cả nhà chỉ được ăn vài ba cân thịt. Nhà mình hiện nay, chỉ có 4 người, mức tiêu thụ cao hơn hẳn. Bọn ngoại ngũ tuần như chúng mình thường hay so sánh hiện tại với quá khứ và rất dễ hài lòng với thực tại.
Trong số bạn nhậu của mình, toàn là các vị cán bộ “quèn” như mình cả, anh to nhất cũng chỉ là phó phòng, nhưng anh nào cũng máu me chính trị, cứ ngồi với nhau là bàn chuyện chính trị hết chính trị trong nước thì lại đến chính trị quốc tế.
Hôm qua khi mọi người vừa chào hỏi nhau, uống được vài hớp bia thì một anh bạn chuyên truy cập các website hải ngoại cho biết trong dịp 30/4 năm nay, trên các website hải ngoại vẫn xuất hiện nhiều bài viết coi ngày 30/4 là ngày quốc hận, nhìn nhận rất sai lệch về chế độ cộng sản Việt Nam hiện nay. Anh bạn “chuyên truy cập website hải ngoại” này chưa nói dứt lời thì một anh bạn khác trong nhóm đã nổi xung lên: mấy thằng cha viết bài khơi dậy lòng hận thù dân tộc này thật là không có lương tâm. Ngày 30/4 có thể là một kỷ niệm buồn đối với cá nhân họ vì đứng ở phía bên thua trận, tuy nhiên, nếu là người yêu nước thực sự, thì họ phải đặt lợi ích của quốc gia, dân tộc lên trên cái cá nhân của mình. Nhờ có ngày 30/4/1975, Việt Nam mới thực sự có độc lập và thống nhất đất nước. Ba mươi lăm năm qua, nhờ có độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và đổi mới tư duy, Việt Nam đã có bước tiến vượt bậc, từ một nước nghèo nàn, lạc hậu đã dần trở thành một nước công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Đảng cộng sản Việt Nam không ngừng phát triển đường lối đối nội và đối ngoại sao cho phù hợp với lòng dân, với đòi hỏi của thực tiễn của đất nước trong từng thời kỳ. Ngay đối với bộ phận kiều bào ta ở nước ngoài, Đảng Cộng sản Việt Nam cũng đã có các chính sách rất phù hợp với mong muốn của họ. Thử hỏi mấy tay Việt kiều cực đoan đó, phải chăng kiều bào ta không tán thành chủ trương khép lại quá khứ, hướng tới tương lai, xóa bỏ hận thù, hòa giải, hòa hợp dân tộc? Phải chăng kiều bào ta không tán thành chủ trương không phân biệt đối xử, thậm chí còn đề cao, tôn vinh những Việt kiều (kể cả những Việt kiều trước đây đã có nhiều tội ác với cách mạng) trở về đất nước làm ăn, kinh doanh, góp phần xây dựng, phát triển đất nước? Chắc chỉ có mấy tay Việt kiều cực đoan mới trả lời khẳng định đối với những câu hỏi đó. Là người Việt Nam chân chính, yêu nước thực sự, ai cũng tán thành các chủ trương, chính sách nói trên.
Cả bàn nhậu, ai cũng lên tiếng phê phán số Việt kiều cực đoan, đã ba mươi lăm năm rồi mà vẫn cố tình khơi dậy lòng hận thù dân tộc, cố tình nhắm mắt trước những thành tựu phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội to lớn của đất nước.
CHỦ NGHĨA TAM DÂN
“Dân tộc độc lập,
Dân quyền tự do,
Dân sinh hạnh phúc.”
Theo thiển ý của kẻ hèn mọn này:
** Đối với nước Việt Nam thân yêu của chúng ta,… Ôi,… CNTD chỉ có 6 chữ, nói thì dễ mà thực hành coi bộ khó hơn lên Trời ! ?
** Không biết phải đổ bao nhiêu xương máu nữa…mới đổi được !
** Chả lẽ sinh mệnh Nước Việt Nam lại giống như số mệnh của Vương Thúy Kiều mà nhà Thi Hào Nguyễn Du đã từng dự đoán trước được qua tác phẩm “THÚY KIỀU” (có thể gọi là “Xẩm Nhà Thổ”)!
** Vấn nạn là phải nhận chân dạng KẺ THÙ !
** Ôi, mấy trự già HO ở HN hầu hết đều vướng bệnh HOANG TƯỞNG (paranoia),…khoảng 5 hoặc 10 năm nữa mấy Ổng sẽ di chuyển về vùng V (5) Chiến thuật ráo trọi thôi !
(còn tiếp)
Hwy Tse, S&FR,…
SỬ GIA (trong tương lai)
Những ý tưởng về TƯƠNG LAI vừa hiếm hoi và hàm ẩn tiềm năng ảnh hưởng lớn.” (The future is the strongest and rarest.)
Theo thiển ý của kẻ hèn mọn này:
Trong tương lai, khoảng 50 năm,…sau, các nhà viết sử Việt Nam, trong trường hợp viết về giai đoạn 1954-1975 sẽ hạ bút (gõ phiếm) vào nhân vật chính là Nguyễn văn Thiệu bởi lẽ:
** Mấy nhà Lãnh Đạo khác đều được phối trí từ ngoại bang,…
** Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu (cùng với Nixon và Kissinger) người đã từng ĐÁNH BẠI chủ thuyết chiến lược của Mao Trạch Đông (1) qua chính sách BÌNH ĐỊNH và PHÁT TRIỂN NÔNG THÔN (2),..
(1) “Chiến tranh du kích nhân dân”: lấy rừng núi bao vây nông thôn, lấy nông thôn bao vây thành thị, vận động tổng nổi dậy cướp chính quyền,…
(2) Khoảng từ năm 1969 đến 1971, QLVNCH đã tấn công qua biên giới Campuchia và Hạ Lào,…(chứng tỏ thời đó lực lượng du kích tại Miền Nam hầu như hoàn toàn tê liệt, không đáng kể,…) và sau đó bộ đội CSBV (vệ binh đen của MTĐ) đã phải dùng chiến thuật quy ước có nghĩa là sử dụng những đại quân với pháo binh, thiết giáp hạng nặng,…
(còn tiếp – SJ là mấu chốt…)
Hwy Tse, S&FR,…
Dưới yếu tố khách quan bên ngoài, cuộc chiến từ 1954 đến 1975, có thể gọi đó là chiến tranh ý thức hệ giưả CS và TD. Cũng vì hai ý thức hệ đối kháng đương thời đó, được thúc đẩy từ bên ngoài vào dân tộc và đất nước VN, đã khiến cho tình tự và ý thức dân tộc phần nào bị lu mờ, để rồi hoàn toàn bị phân hoá chia rẽ dân Việt ngày càng trầm trọng hơn.
Khi đất nước đã bị chia đôi, chuyện làm trước tiên cuả cả NCQ hai miền Nam Bắc là lo cũng cố lại tiềm năng tiềm lực cuả chính đảng(MB) cũng như thành phần QG(MN). TRong thời gian cũng cố quyền lực nầy, cả hai miền tha hồ tiêu diệt thành phần đối kháng khi mà họ đã có quyền lực trong tay.
Nếu MB có cuộc CCRÐ đấu tố thành phần điạ chủ phú nông, thì MN cũng đã có những cuộc truy quét các thành phần đảng phái chính trị và tôn giáo, cho dù các thành phần nầy cũng không chấp nhận CS, cũng như bao thời CHỐNG PHÁP, nhất là không bao giờ chấp nhận sự đất nước bị cắt chia.
Khi cắt chia với hai nhà CQ như vậy, ngọn cờ chính nghiã dân tộc thực sự nghiêng nhiều về phiá nhà CQCSMB mà đứng đầu là ông HCM, đứng trên tình tự dân tộc thì chính quyền MN cho dù lấy danh nghiã là QG, nhưng nó vẫn phải lu mờ hơn, bởi vì ông NÐD dù muốn hay không muốn, thì tuyệt đại đa số dân Việt không bao giờ theo CG, một tôn giáo ít nhiều liên hệ trực tiếp với thực dân Pháp. Chính vì vậy, vẫn có thành phần thà chấp nhận theo CS mà không bao giờ chấp nhận phải theo NÐD lúc bấy giờ. Hơn nưã, chế độ gia đình trị đã quá tỏ rõ trước mắt mọi người Việt MN cũng như trên toàn thế giới, thì sự xụp đổ và phải dẩn đến chấm dứt nền Ð1 CH là điều khó tránh.
Sự bỏ rơi MN cuả HK năm 1975, không phải do lổi hoàn toàn VNCH, trong đó còn nhiều lý do khác cuả HK, mà chắc chắn toàn dân Việt sẽ không thể giải đoán ra được rõ ràng. Cho là VNCH bị bức tử là đúng nhất, nhưng dù sao qua đó thì đất nước cũng đã được thống nhất trên mặt điạ lý, mà lòng người thì cho đến ngày nay cũng luôn vẫn bị phân hoá rất khó hàn gắng. Cái giá cho sự thống nhất mà trong đó mất Hoàng Sa không ít thì nhiều cũng đã có ảnh hưởng đến, cho đến ngày nay thì việc đó lại là tiền đề cho sự thống nhất toàn dân Việt, sự cấp thiết để giải quyết mà chính người dân Việt sẽ phải hiểu nhiều hơn ai hết. Hoàng Sa là cái cưả ngỏ để giải quyết mọi vấn đề trong tương lai cho VN, cho dù hiện nay đang bị TQ tạm cưỡng chiếm.
Người dân Việt phải đòi lại những gì cuả Tổ Tiên mà đã bị mất, không cần phải đòi lại những gì có tính chất riêng tư cuả mình. Bởi vì nếu đất nước bị đồng hoá và vĩnh viễn mất, ta sẽ lấy gì để đòi. Mà mất đi vào tay TQ, thì điều đó có nghiã là phải mất vĩnh viễn.