WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tướng Giáp -Tự hào và tủi hận

Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ảnh Google

Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ảnh Google

Hà Nội lên cơn sốt tang lễ ông Đại tướng già Võ nguyên Giáp từ hơn một tuần qua, ông mất ngày 4-10-2013, thọ hơn trăm tuổi. Các trang mạng trong nước đăng hình ảnh mấy trăm người xếp hàng dài rồng rắn trước tư dinh ông tướng để được vào viếng xác. Nhiều người ôm chân dung ông, bộc lộ nỗi niềm thương tiếc một nhà quân sự lão thành. Trên lộ trình dài hơn 40 km từ nhà tang lễ Quốc gia tới sân bay Nội Bài, người dân xếp thành hàng đông nghẹt hai bên đường để tiễn ông. Nhiều bài, nhiều video clip quay lại khúc phim tiễn đưa ông tướng đại thọ của nhân dân thủ đô.

Kể từ khi Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời – năm 1969, lại có thêm một lễ viếng với một biển người lớn như thế”

Các trang mạng nói có một biển người hàng chục ngàn đứng dọc suốt năm chục cây số tiễn đưa ông Đại tướng. Con số mười ngàn người này theo tôi biết thì chưa được bằng một phần trăm (1%) tổng số nhân mạng mà ông đã xử dụng để thí quân trong các trận đánh biển người đẫm máu suốt ba mươi năm từ 1946 cho tới 1975.

Từ hơn một tuần qua, các trang mạng, báo chí trong nước tràn ngập những bản tin, những dòng chữ lớn về đủ mọi khía cạnh qua cái chết của ông Đại tướng đại thọ: Cử hành lễ viếng đại tướng Võ nguyên Giáp, Người nước ngoài ngưỡng mộ tướng Giáp, Bước chân tướng Giáp còn vấn vương mùa thu dân tộc, Tiêu binh diễn tập tiễn đưa đại tướng lúc nửa đêm, Hai chuyến bay số hiệu đặc biệt tiễn đưa đại tướng, Người dân rơi nước mắt khi viếng đại tướng, Báo chí quốc tế xúc động trước dòng người 50km tiễn đưa đại tướng, Hàng chục ngàn người dân Hà nội tiễn biệt đại tướng về với quê mẹ Quảng bình .. vân vân và vân vân…

Coi trong khúc phim ngắn ngủi tôi thấy hai bên đường một hàng dài đen nghịt người tiễn đưa, trong số này người hiếu kỳ đi xem cũng có, người hâm mộ, thương tiếc thật tình cũng có. Nhiều người khóc lóc thảm thương, cò mồi cũng có, đảng viên chịu ơn mưa móc cũng có…

Đảng và nhà nước khai thác tối đa xác chết của ông Tướng già đến mức điên loạn, y như việc khai thác thi hài của Bác từ năm 1969 cho tới tận bây giờ.

Có thật là nhân dân thủ đô Hà nội rơi lệ thương tiếc ông tướng già này không? Ông đã sống trên 100 tuổi trong một biệt thự rộng thênh thang, tột đỉnh vinh quang phú quí, danh tiếng lẫy lừng , con cháu ông đều là những nhà giầu phú gia địch quốc. Cuộc đời ông hình như không có ngày gian khổ nào tại đất nước mà đa số người dân còn bần hàn thiếu thốn. Thật vậy, ông ăn trên ngồi chốc từ đầu chí cuối. Điều đáng thắc mắc là tại sao người dân không thương xót cho chính cái thân phận hẩm hiu đói rách của mình lại đi thương người hạnh phủc, sung sướng nhất trong thiên hạ như ông Đại tướng? Ông đâu có cần ai thương?

Ông đã từng giữ những chức vụ lớn hàng đầu về quân sự tại miền Bắc: Tổng tư lệnh quân đội nhân dân từ thời kháng chiến, rồi Bộ trưởng quốc phòng, Bí thư quân ủy trung ương, người đứng đầu cơ quan đại diện của đảng trong quân đội. Về chính trị có thời ông làm phó thủ tướng, ông giữ trọng trách về quân sự hơn là chính trị. Các trang web cũng đăng đoàn lãnh đạo đảng và nhà nước viếng thăm đại tướng tại nhà tang lễ, chính phủ sẽ làm lễ quốc táng long trọng cho ông và chôn tại quê nhà miền Trung đất cầy lên sỏi đá.

Có ý kiến cho rằng người ta cố nhào nặn một biểu tượng để đáp ứng nhu cầu tìm thần tượng trong xã hội quá nhiễu nhương tại VN hiện nay. Có thể lắm, nay đứng trước sự phá sản niềm tin của người dân, của giới trẻ vào lý tưởng Cộng sản nên họ cũng phải ráng tạo ra những huyền thoại và thần tượng. Cộng sản sống nhờ huyền thoại, họ hy vọng lôi kéo được nhiều người trở lại cái ảo ảnh của hào quang Mác Lê xa xưa để tiếp tục lừa gạt mọi người như họ đã từng làm trong quá khứ.

Nhưng thực tế lại rất phũ phàng, ngày nay thanh niên thiếu nữ nhất là tại Hà Nội đang sống thác loạn, trụy lạc, đua đòi, luân lý đảo điên, thật khó mà quay ngược bánh xe lịch sử, khó mà đưa con người trở lại cái lý tưởng mọi rợ, bán khai đã bị loại trừ ra khỏi trào lưu tiến hóa của nền văn minh nhân loại. Lý tưởng Cộng sản đã bị chìm vào quên lãng, đã thực sự bị coi là biểu tượng của phản văn minh, phản tiến bộ. Dù có khai thác triệt để xác chết của ông cựu Tư lệnh, người ta cũng không thể nào cứu vãn được sự sụp đổ, tan rã của đức tin vô sản tại thiên niên kỷ mới này.

Đảng cũng tránh dùng những khẩu hiệu, ngôn từ thời chiến như đánh đuổi đế quốc, thực dân xâm lược giành độc lập. Có thể nó đã quá xa xưa, nhưng có lẽ vì nó không còn thích hợp với hoàn cảnh đất nước hiện nay nhất là khi phải sống nhờ lòng nhân đạo của kẻ cựu thù, sống nhờ sự bố thí và cơm thừa canh cặn của họ.

Binh nghiệp của ông đại tướng bắt đầu từ mùa thu năm ấy cách đây đã gần 70 năm, nó đã được xây dựng trên núi xương sông máu của hàng triệu sinh linh vô tội.

Ngày 15-8-1945 quân Nhật đầu hàng đồng minh, Việt Minh cướp chính quyền, ngày 2-9-1945 Hồ chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập. VM tiêu diệt các đảng phái quốc gia không Cộng sản. Võ nguyên Giáp được Tổng bộ Việt Minh giao nhiệm vụ thủ tiêu, bắn giết, tấn công các đảng phái, thành phần quốc gia không CS, có vào khoảng vài chục ngàn người đã bị mạng vong trong cơn binh biến đẫm máu này.

Thế chiến thứ hai vừa chấm dứt, De Gaulle vội vã đưa quân đi tái chiếm thuộc địa cũ Đông Dương mà họ còn nhiều quyền lợi nhưng dư luận Pháp không thuận lợi. Không khí chính trị bất lợi, bị chống đối, người dân cho là cuộc chiến bẩn thỉu (sale guerre) hoặc ô nhục (guerre honteuse). Sau thế chiến, nước Pháp kiệt quệ tan nát vì bị Đức quốc xã chiếm đóng vét sạch, họ không đủ phương tiện tổ chức quân đội. Ngày 11- 9-1945 Pháp đưa 300 lính theo chân quân Anh giải giới quân Nhật, họ đổ bộ tại Tân sơn Nhất, rồi đưa thêm nhiều quân dần dần chiếm lại miền Nam .

Sau khi đã thỏa thuận với Việt Minh, ngày 18-3-1946 Pháp đưa 15,000 quân từ trong Nam ra Bắc, đổ bộ vào Hải phòng, lên Hà Nội để thay thế 200,000 quân Tầu Quốc dân đảng. Việt Minh đành phải để Pháp ra Bắc vì nhờ đó quân Tầu mới chịu về nước, giữa hai cái xấu, họ chọn cái nào bớt tệ hơn.

Việt Minh chỉ điểm giúp thực dân tiêu diệt các đảng phái Quốc gia để trừ hậu họa và rồi ngày 19-12-1946 Võ nguyên Giáp ra lệnh tấn công quân Pháp tại Hà nội mở đầu cho cuộc chiến tranh dài nhất của thế kỷ.

Đáng lẽ cuộc chiến tái chiếm Đông Dương của Pháp không thể thực hiện được vì bị chống đối từ trong nước, chính phủ phải lén lút dấu giếm người dân, tại Đông dương bị Mỹ và chính phủ Trung Hoa dân quốc ghét cay ghét đắng, họ chỉ muốn tống cổ Pháp ra khỏi nơi đây. Nhưng rồi Pháp lại được Mỹ ủng hộ vì lý do Việt Minh theo Cộng sản, Mỹ căm ghét chế độ thực dân nhưng cũng phải cắn răng giúp Pháp để ngăn ngừa CS tràn xuống Đông nam Á.

Quân Pháp tiến chiếm Hà Nội và các tỉnh miền Bắc, Việt Minh rút vào chiến khu, Pháp không đủ lực lượng nên chỉ giữ được các thành phố. Cuối năm 1949,Trung Cộng chiếm toàn cõi Hoa Lục, năm 1950 VM được họ huấn luyện, cung cấp vũ khí, thành lập năm sư đoàn chính qui và các đơn vị địa phương quân, cuộc chiến sang một khúc quành quan trọng. Mỹ bắt đầu giúp Pháp khiến cuộc chiến đã được quốc tế hóa, Việt Minh đã biến đất nước thành bãi chiến trường cho Đệ tam quốc tế và Thế giới tự do.

Năm 1950 lần đầu tiên Võ nguyên Giáp đánh thắng một trận lớn, trận Cao Bắc Lạng (16/9/1950-7/10/1950) làm rung động cả nước Pháp, không ngờ VM lớn mạnh như thế. Pháp mất 7,000 quân và rất nhiều vũ khí mà Việt Minh có thể trang bị đầy đủ năm trung đoàn.

Cuối 1950 tướng De Lattre được cử sang Đông Dương, ông vừa giữ chức Cao ủy và Tư lệnh quân đội Pháp. Võ nguyên Giáp nay đã có nhiều sư đoàn trong tay mở nhiều trận đánh biển người nhưng bị thiệt hại nặng, De Lattre phản công dữ dội, ông ta đánh bại Võ nguyên Giáp mấy trận liên tiếp, riêng trận Vĩnh Yên tháng 1-1951có 6,000 Việt Minh bị giết. Cuộc chiến ngày càng kéo dài, chính phủ Pháp chán nản muốn bỏ Đông dương, Mỹ giúp Pháp ngày càng nhiều, sang năm 1954 họ chịu 78% chiến phí nhưng cũng không cân bằng với viện trợ của Trung cộng và Đệ tam quốc tế.

Việt Minh ngày càng mạnh, Pháp ngày càng yếu, trận Điện biên phủ kết thúc ngày 7-5-1954, quân Pháp thảm bại, gần mười ngàn người bị bắt làm tù binh, trận đánh làm rung động cả thế giới, một nước nông nghiệp lạc hậu đánh thắng một nước văn minh. Võ nguyên Giáp được thế giới biết đến, người ta nghĩ ông là một thiên tài tay không dựng nghiệp, nhưng sau đó hai năm, người Pháp công bố sự thật về trận đánh và nhất là cuối thập niên 70, Trung cộng cũng tiết lộ nhiều bí mật cho thấy họ đã viện trợ, giúp đỡ, chỉ đạo VM rất nhiều. Khoảng hơn 2,000 quân Pháp bị thiệt mạng trong trận này, VM tổn thất ít nhất cũng gấp 4 lần Pháp.

Tám năm khói lửa 1946-1954 được VM ca ngợi là cuộc chiến thần thánh giành độc lập, cái gía mà họ phải trả là xương máu của khoảng 300,000 quân sĩ. Việt nam là nước thuộc địa duy nhất trên thế giới giành độc lập bằng núi xương sông máu.

Năm 1954 đất nước chia đôi, Võ nguyên Giáp được nghỉ ngơi mấy năm khi CSVN lo thực hiện chính sách cải cách ruộng đất theo chỉ thị của quan thầy Nga -Tầu để đấu tố, bắn giết, chôn sống khoảng 150,000 địa chủ. Sau khi thất bại trong việc hiệp thương thống nhất hai miền, Đảng quyết định đánh chiếm miền Nam bằng vũ lực, miền Bắc nghèo đói không thể sống thiếu vựa lúa miền Nam, tướng Giáp lại có việc làm. Ông theo chiến lược của Mao dùng chiến tranh du kích, lây nông thôn bao vây thành thị, TT Kennedy giúp VNCH bình định miền nam bằng trực thăng và thiết vận xa.

Sau đảo chính 1-11-1963, lợi dụng tình hình miền Nam xáo trộn tướng Giáp thừa cơ nước đục thả câu, tăng cường xâm nhập, miền Nam ngày càng bị ung thối. Năm 1965 đánh dấu một khúc quành quan trọng, được Nga sô, Trung cộng giúp đỡ, Bắc Việt công khai đưa quân chính qui xâm nhập để sớm chiếm được miền Nam, khi ấy Hoa kỳ cũng đem đại binh vào cứu nguy VNCH khỏi bị sụp đổ. Một lần nữa tướng Giáp được Đảng giao nhiệm vụ biến đất nước thành bãi chiến trường cho Cộng sản quốc tế và Thế giới tự do. Lần này sự đụng độ lớn hơn trước hàng trăm lần, đất nước cũng bị tàn phá mạnh hằng trăm lần nhiều hơn trước.

Việt Minh không thể đánh thắng Mỹ như đã thắng Pháp tại Cao Bắc Lạng 1950 và Điện Biên Phủ 1954 vì hỏa lực của Mỹ mạnh gấp trăm lần Pháp, tướng Giáp không dám đánh trực diện vì sẽ bị không quân và pháo binh địch tiêu diệt ngay. Ông lệnh cho cán binh cố gắng giết được nhiều lính Mỹ để thúc đẩy phong trào phản chiến dù phải trả giá cao, thường là lấy 15 mạng cán binh đổi lấy một mạng Mỹ, kiên trì đẩy mạnh kháng chiến chống Mỹ, nói nôm na là chiến lược “cố đấm ăn xôi” giành thắng lợi. Nói chung tướng Giáp lấy quân sự để phục vụ mục đích chính trị.

Trong những năm dầu sôi lửa bỏng 1965, 1966, 1967 khoảng mấy trăm ngàn cán binh CS phải hy sinh để đợi ngày tổng tấn công giải phóng toàn bộ miền Nam. Người Mỹ tưởng tình hình đã yên chuẩn bị rút quân từ từ về nước nhưng trong khi quân dân miền Nam đang ăn Tết Mậu Thân 1968 vui vẻ thì đạn bay súng nổ khắp nơi, tướng Giáp đánh một canh bạc vô cùng táo bạo nhưng cũng thật tiểu nhân và bỉ ổi. Tổng cộng hơn 80,000 cán binh được đưa vào trận tổng công kích mấy chục tỉnh, thành tại miền Nam . Mặc dù có yếu tố bất ngờ nhưng Cộng quân vẫn bị thảm bại, khoảng 70% cán binh bị giết, tổn thất gấp mười lần VNCH và Mỹ. Họ đại bại về quân sự nhưng lại đại thắng về chính trị, phong trào phản chiến được thúc đẩy lên cao, miền Nam thắng một trận lớn, nhưng thua cuộc chiến.

Năm 1968, nữ ký giả Ý Fallaci phỏng vấn Võ nguyên Giáp, ông ta nói đã bị thiệt hại nửa triệu quân tại miền nam VN. Bài phỏng vấn đã được đăng trên báo chí Sài Gòn cũng như trên thế giới và đã khiến nhiều người hãi hùng trước câu trả lời lạnh lùng gớm ghiếc của ông. Tướng Giáp được Tây phương biết tới nhiều qua những trận đánh biển người thí quân ghê rợn, thời gian này giới chức quân sự, ký giả Mỹ cũng viết về tướng Giáp. Người ta nhắc tới ông tướng không phải để ca ngợi thiên tài của ông nhưng vì ông là nhân vật quan trọng của cuộc chiến và nhất là vì những chiến thuật chiến lược đẫm máu kinh hoàng của ông.

Tướng Giáp vẫn là vị Tư lệnh muôn năm của Quân đội nhân dân anh hùng, trận Hạ Lào 1971 CS Bắc Việt thắng VNCH nhưng bị tổn thất rất nặng hằng chục ngàn quân, gấp ba lần đối phương. Năm 1968 hàng trăm ngàn thanh niên miền Bắc bị tử trận, họ phải đợi mấy năm sau khi những cậu bé 15, 16 tuổi đã được 18 tuổi có thể vác súng lên đường vào Nam. Tháng 3-1972, Tướng Giáp đánh một canh bạc lớn và táo bạo hơn trận Mâu thân rất nhiều, lợi dụng khi Mỹ đã rút gần hết, ông ta đưa 10 sư đoàn chính qui cùng với xe tăng đại bác, phòng không tổng tấn công tại ba vùng chiến thuật VNCH.

Lần này tướng Giáp bỏ chiến tranh du kích đánh theo chiến tranh qui ước, công khai vì đã được Nga Tầu viện trợ tối đa. Bộ binh và xe tăng của CSBV đã làm mồi cho B-52 và không quân, pháo binh VNCH. Tổng cộng gần 100,000 cán binh bị giết, 700 xe tăng bị phá hủy sau nửa năm chiến tranh tàn khốc, cuộc tổng công kích thất bại không đạt thế mạnh tại bàn Hội nghị Paris.

Chiến lược “cố đấm ăn xôi” của ông Đại tướng đã đạt kết quả tốt mặc dù phải hy sinh hơn một triệu cán binh. Cuối cùng người Mỹ bị dân trong nước chống đối dữ dội phải rút bỏ Đông Dương, cắt viện trợ VNCH. BV thắng lớn trận đánh cuối cùng năm 1975, bất ngờ y như người đi câu chỉ tưởng được con cá chép nhưng lại câu được con cá voi.

CSBV đưa quân đi làm nghĩa vụ quốc tế tại xứ Chùa tháp từ cuối thập niên 70, và rồi bị đàn anh Trung Quốc đem mấy trăm ngàn quân đập cho một trận nên thân tại biên giới Việt-Hoa. Trong toàn bộ hai cuộc chiến này BV mất khoảng 80,000 quân. Cuối thập niên 80, chiến tranh Đông dương lần thứ ba thực sự chấm dứt.

Tại miền Bắc nhiều người khóc thương và ca ngợi ông Đại tướng, họ nói ông là nhà thiên tài quân sự, được xếp trong số những danh tướng hàng đầu trên thế giới, họ nói người ngoại quốc thán phục ông.

Một giáo sư Mỹ, mới đây đã nhận xét:

“Tướng Giáp, tất nhiên, là một nhân vật quan trọng trong lịch sử quân sự và chính trị Việt Nam và thực sự là một nhân vật lịch sử quan trọng của thế giới”.

Có thể đúng, Hitler, Staline, Mao Trạch Đông…đã là những nhân vật lịch sử quan trọng của thế giới nhưng vấn đề đặt ra là họ đã đóng góp được gỉ cho nhân loại hay chỉ đi tàn phá, gây hoang tàn đổ nát khắp nơi trên thế giới?

Theo tôi biết tướng Giáp được nhiều người Tây phương nhắc tới vì ông đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến tranh dài nhất thế kỷ, tên tuổi ông là biểu tưởng của những trận đánh biển người máu chẩy thịt rơi, núi xương sống máu. Người ta nhắc tới ông như một nhân vật ghê rợn của lịch sử giống như nhắc tới Hitler, Himmler, Staline, Béria, Mao Trạch Đông, Lâm Bưu… không hơn không kém.

Nhiều người Việt hãnh diện vì ông, đó là quyền của họ nhưng tôi thì chẳng cảm thấy tự hào, hãnh diện tí nào, trái lại tôi thấy xấu hổ quá. Các nước trên thế giới không phải đổ máu thê thảm giành độc lập như VN ta. Các nước Đông nam Á thu hồi độc lập chẳng phải gây chiến tranh gian khổ ngày nào, nhất là Thái Lan, họ hưởng thái bình thịnh trị từ đầu chí cuối.
Tôi tự hỏi tại sao các nhà lãnh đạo nước người ta khôn ngoan sáng suốt như thế mà các nhà lãnh đạo miền Bắc nước ta lại tối dạ, u mê, đần độn đến thế? Họ chỉ biết gieo rắc thang thương đau khổ cho người dân Việt và đã đưa đất nước vào cảnh lạc hậu, bán khai, giật lùi hằng mấy chục năm đằng đẳng.

Tại sao chúng ta lại không có được những nhân vật lịch sử đáng kính như Minh Trị Thiên Hoàng, Gandhi, Park Chung-hee, Aung San Suu Kyi, Mandela … những người đã bỏ bao công lao đóng góp, xây dựng cho quê hương của họ và đã được cả thế giới vô cùng ngưỡng mộ.

Cuối cùng tôi chỉ thẩy tủi nhục và xấu hổ
© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt

Tags:

78 Phản hồi cho “Tướng Giáp -Tự hào và tủi hận”

  1. tranle52 says:

    Miệng lưỡi bác nói thế nào cũng được, tôi chỉ nói những vấn đề liên quan đến chiến tranh chống Pháp mà bác lại lại quay chuyện khác, như bác nói:
    ” Cũng giống như nói rằng tất cả các cuộc nổi dậy giành độc lập trong suốt 4000 năm lịch sử của VN là vô ích vậy. Lối biện luận này đã coi thường những tranh đấu vũ lực của tiền nhân cũng như bao nhiêu thế hệ người Việt đã hy sinh trong công cuộc chống ngoại xâm “. Bây giờ bác lại chối, thôi cũng được. Nói chuyện với bác như nói chuyện với một cán bộ Tuyên giáo.
    Bác nên nhớ quân sự gắn liền với chính trị ? Nếu không có đảng CS, VN sẽ đi qua một hướng khác thuận lợi hơn, nên tôi mới nói sơ qua về ông Hồ Chí Minh.
    Bác nên có cái nhìn bao quát hơn, chứ đừng chỉ có nhìn VN và Algeria mà thôi, vì thuộc địa của Pháp rất nhiều. Tôi muốn đưa ra bối cảnh lịch sử lúc đó để thấy rõ được cuộc kháng chiến chống Pháp có cần thiết hay không? Ai cũng biết vai trò của tất cả người dân bị trị trong các nước thuộc đều giống nhau, không riêng gì V.N hay Algeria, như tôi đã nói rất rõ, với hàng triệu công dân Pháp sinh sống tại đây là một trở ngại lớn cho việc trao trả độc lập cho Algeria, chính những người này phản đối quyết liệt việc trao trao trả và còn tự vũ trang để chống lại người bản xứ, điều này khác hẳn với VN, hình như bác không hiểu hay không muốn hiểu vấn đề này, nên tôi phải nhắc lại.Tôi liệt kê các nước thuộc địa Pháp cho bác thấy rõ họ dành được độc lập mà không phải đổ máu và có hoàn cảnh giống hệt VN.( Điểm giống duy nhất giữa VN và Algeria là sự tàn khốc vì Pháp và Algeria có được bài học từ VN ). Vì một lý do nào đó, CSVN không thấy rõ thời có chưa chín mùi của chủ nghĩa thực dân,” hái trái khi còn xanh “, vì không có chiến thắng ĐBP, VN vẫn có độc lập vào những năm sau đó như các nước thuộc địa khác, khi mà chủ nghĩa thực dân bị cáo chung trên toàn thế giới. Bác thấy cuối thập niên 60 đâu còn nước nào là thuộc địa đâu ? Nếu còn sót lại là rơi vào trường hợp quá đặc biệt.
    Ngày nay có rất nhiều sách nói về lịch sử VN cận đại, không chỉ có quyển VN máu lửa quê hương tôi của ông Đỗ Mậu, nói cho bác biết quyển sách này được in ở VN nhưng bị cắt bỏ những đoạn không có lợi cho nhà cầm quyền. Bác nên đọc những quyển sách khác có giá trị hơn nhiều. Bây giờ có rất nhiều sách vở tài liệu về lịch sử VN và thế giới có sẵn trên internet, bác nên tham khảo thì mới có cái nhìn trung thực được.
    Chúc bác vui khỏe.

    • Binh Bét says:

      Thưa bác, tôi xin trả lời lần chót với bác nhé.
      Theo giả sử của bác thì đảng CS không biết đợi thời cơ ?
      Tôi nghĩ bác nên nói cả những phong trào khởi nghĩa chống Pháp từ khi Pháp mới đặt nền đô hộ tại VN (1884) như Cần Vương, Văn Thân rồi những cá nhân như Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám, Tán Thuật, v.v. đều không biết chọn thời cơ thì mới đúng ? Rồi xa hơn nữa là cả ngàn năm đô hộ giặc Tàu, người dân VN cũng nên đợi thêm vài ngàn năm nữa thì thế nào họ cũng cuốn vó về Tàu tất phải không bác. Bất chiến tự nhiên thành. Chuyện nước non sao lại giống câu chuyện chờ sung rụng quá vậy nè. Thành ra tôi xin kiếu bác luôn nhé.

      • meomeo says:

        Bác Binh Bét vui thật đó. Sao bác lại so sánh hoàn cảnh lịch sử của trận Điện Biên với các cuộc khởi nghĩa như Cần Vương. Một trường hợp là Pháp đang suy yếu, còn kia là Pháp đang mạnh. Dĩ nhiên, độc lập tự do không miễn phí. Vấn đề là các nhà lãnh đạo phải có tầm nhìn viễn kiến, xa rộng để chọn phương pháp đấu tranh ít đổ máu nhất, ít tốn kém nhất. Đó mới là cái tài của họ chứ. Bộ các nước thuộc địa khác họ chỉ “há miệng chờ sung” thôi à? Họ cũng đấu tranh nhưng giành được độc lập ít tốn kém hơn ta thôi.

  2. Nguyễn Bá Chổi says:

    Đưa một người, Chôn một người
    Nhiều chuyên gia bình luận thiên hạ sự người nước ngoài đặt câu hỏi tại sao đám tang Tướng Giáp vưà rồi “hoành tráng” hơn cả đám tang Bác Hồ vốn được mệnh danh là cha già dân tộc của một bộ phận người Việt, lại là “người thầy” của Võ tướng quân. Sỡ dĩ các nhà nghiên cứu này thắc mắc như vậy là vì không thấu hiểu chút nào về “tâm địa”người Việt Nam hôm nay: họ đưa tiễn một người nhưng là đồng thời đi chôn một người khác.
    Đại tướng Võ Nguyên Giáp là người CS trung kiên cho đến khi lià đời. Nhưng trước khi trở thành tín đồ CS và thà ai chết chứ mình không bỏ đạo Mác Lê, ông cũng như bao người Việt Nam khác thuộc đủ thành phần đã lên đường đấu tranh dành độc lập cho đất nước đang dưới sự đô hộ của Thực dân Pháp. Ông được mô tả như là “kiến trúc sư” và “lãnh đạo” Chiến thắng Điện Biên Phủ chấm dứt ách nô lệ ngoại bang khiến cho tất cả người dân Việt Nam lúc bấy giờ oà vở hạnh phúc quê hương giải phóng tôn làm “anh hùng dân tộc”.
    Nhưng than ôi “có một chiều thu lá thu rơi” rơi theo cái mặt nạ giải phóng dân tộc của người CS, để lộ cái mặt thật là làm tôi tớ cho thực dân mới Nga Tàu còn tệ hại gian ác gấp bội phần thực dân Pháp. Đấu tố, Khủng bố Nhân văn Giai phẩm, Vụ án Xét lại chống Đảng, Thảm sát Mậu Thân Huế, Tập trung Cải Tạo, Đánh Mại bản Tư sản, Kinh tế mới … và trên hết là Con lưà “Giải phóng” đã làm người dân Miền Bắc 20 năm xây dựng chủ nghĩa bừng con mắt dậy thấy mình chẳng giống ai trước sự phồn thịnh của đồng bào Miền Nam.
    Chưa nuốt được Miền Nam, Đảng còn hung hăng con bọ xít , nhưng khi ngáp phải ruồi được con mồi Tư bản “Ngụy”, Đảng mắc cứng họng. Sống lây lất được hơn mười năm, Đảng cam không đặng nữa; chỉ còn thân tàn ma dại nằm suì bọt mép chờ ngày giờ đi gặp “tiên sư”. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, bổng dưng có tiếng vọng từ vực sâu : “thôi chịu muối mặt đổi mới tư duy, bắt chước làm ăn theo Tư Bản như Ngụy mà sống .” Tư đó khẩu hiệu ” đổi mới hay là chết” không cần “lên lớp” học tập, nhưng được người dân thấm nhuần còn hơn cả chân lý “sông có thể cạn, núi có thể mòn…”của bác Hồ.
    Thế là từ đó người ta bỏ kẻng hợp tác xã, bỏ ngăn sông cấm chợ thuộc “truyền thống đạo đức” Kách mạng bấy lâu nay, chẳng khác gì “từng người tình bỏ” Trịnh Công Sơn “đi như những dòng sông nhỏ” và đi luôn tuốt luốt. Nói hụych toẹt cho ra vẻ… “văn chương bình dân” là chế độ CS đã ngỏm củ tỉ ngay trên đất nước VN từ ngày Đảng nói “Đổi mới” nhưng thực chất là Đổi Cũ” sau Đại hội Vl Đảng CSVN. Chỉ trừ một người vẫn kiên trì ôm mãi không chừa chủ nghĩa CS (Ngay cả mấy người con của Võ tướng quân ngày nay cũng đã bỏ xa “giai cấp Vô sản” để nhảy lên giai cấp Đại gia, nghịch lại với chủ trương mà người cha một đời hô hào tán tụng …), võ giáp vẫn y nguyên cái mác đỏ, là vị tướng quân anh hùng Điện Biên vưà qua đời.
    Hiểu được nguồn cơn như thế, chắc chắn thắc mắc trên đây của các nhà nghiên cứu sẽ được giải đáp tức thì:
    Người Việt Nam hiện diện trong đám tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp sỡ dĩ đông chưa từng thấy như vậy là vì họ đang làm một lúc hai việc.
    Đó là họ vưà đi tiễn đưa thân xác người anh hùng Điện Biên Phủ về quê hương Quảng Bình của ông, vừa đi chôn cái vong linh CS cuối cùng còn sót lại trên Việt Nam thân yêu của mình.

  3. Van Be says:

    Này ông NH Việt xin ông vui lòng đừng vơ nhầm nhân dân trong đấy có tôi..bà con bè bạn..cháu chít…nhé… Và cả đồng bào miền nam nhé… Mấy ông hay lập lờ đánh lận con đen lắm..lắm

  4. tranle52 says:

    Trả lời BINH BÉT:

    Ý kiến tôi viết trên rất ngắn gọn và dễ hiểu, đừng có suy diễn theo kiểu ” chụp mũ “.
    Tôi nói rõ một lần nữa, không so sánh V.N. với Algeria vì Algeria bị sát nhập hoàn
    toàn vào nước Pháp với hàng triệu người Pháp sinh sống ở đây, những người này
    họ coi Algeria như là quê hương của mình. Đó là lý đó chính mà Pháp không chịu
    trao trả độc lập cho Algeria, trong khi đó Pháp đã trao trả độc lập cho Tunisia,
    Morocco năm 1956, sau đó là Congo, Chad, Niger, Cameroon… năm 1960.
    T.T. Ngô Đình Diệm của miền Nam đuổi người Pháp khỏi V.N. mà không phải đổ
    xương máu.
    Ông Hồ Chí Minh có tham vọng rất lớn là đánh bại Pháp tại Đông dương là bước
    đầu để sau đó làm bàn đạp tiến đến nhuộm đỏ Đông dương, hợp cùng Nga, Tầu
    tiêu diệt ” tên đế quốc đầu xỏ Mỹ “, đánh bại chủ nghĩa tư bản, bành trướng chủ
    nghĩa C.S. trên toàn thế giới, sau cùng là tiến tới thế giới đại đồng.

    “… Bác đưa một nước qua nô lệ,
    Tôi dắt năm châu đến đại đồng “.
    ( Ông H.C.M. làm mấy câu thơ trên khi viếng đền thờ Đức Trần Hưng Đạo tại
    Kiếp Bạc, Hải Dương ).
    Nên nhớ, C.S. giết rất nhiều người yêu nước trong hàng ngũ quốc gia chống Pháp,
    chỉ vì họ không theo đảng C.S.

    • Binh Bét says:

      Tôi không có ý chụp mủ bác làm chi đâu. Chỉ biện luận khi bác đưa ra chuyện không dính líu gì với chủ đề chính là cuộc đấu tranh chống Pháp bằng vũ lực tại VN là một bắt buộc vì không có con đường nào khác thôi.

      Bác biện luận cái gì thế ? Không nhìn trên vai trò của người dân bị trị là làm sao ? Hai cuộc kháng chiến chống Pháp (VN và An-giê-ri) để giành độc lập giống hệt nhau mà nói không so sánh được là thế nào ?

      Bác nói thao thao bất tuyệt về lịch sử, địa lý, một phần của lãnh thổ Pháp, v.v. để làm gì nhỉ trong khi vấn đề chính là tranh đấu giành độc lập của cả hai dân tộc Việt Nam và An-giê-ri.
      Chỉ có TT de Gaule khôn ngoan, nhìn thấy người dân An-giê-ri sẵn sàng đổ máu để giành lấy độc lập thì mới chấm dứt cuộc xâm lược thôi. Do đó không thể nói là không cần dùng vũ lực cũng có được độc lập, tự do. Nếu không có đề kháng tại VN và An-giê-ri thì có chắc de Gaule chịu trao trả độc lập không ? Nên nhớ là Pháp thất trận tại VN nhưng vẫn không chừa, đem quân xâm lược từ Đông Dương sang An-giê-ri để tiếp tục đàn áp dân chúng tại đây. Lúc bấy giờ thế giới cũng lên án Pháp mạnh mẽ mới khiến họ buông thôi. Đây là tiền đề làm sụp đổ luôn chế độ thực dân của Pháp ở các nơi khác. Bác tìm đọc mấy quyển sách của Bernard Fall thì sẽ thấy những điều tôi nói ở đây. Ông ta là một nhà viết sử lại là dân Tây thì chắc không nói ngoa về nước Gaulois đâu.

      Sau thất bại ĐBP, Pháp rút vào Nam theo hiệp định Genève nhưng vẫn ráng nấn ná ở lại với hy vọng lợi dụng các đảng phái. Ông Diệm đuổi Pháp vì danh chính ngôn thuận chứ không có công to tát gì cả. Máu của người Pháp đã đổ hết tại ĐBP rồi, còn đâu mà đổ nữa.

      Bác lại đem ông HCM ra để làm chi thế, trong khi tôi đã nói từ đầu là chỉ bàn về chiến thuật và chiến lược không thôi vì tác giả Trọng Đạt phê bình chiến thuật và chiến lược trong kháng chiến chống Pháp nhưng không đưa ra được phương cách tác chiến nào hay hơn những gì đã xảy ra trên chiến trường. Quá lắm tôi chỉ đề cập đến ông VNG thôi, xin bác lưu ý cho. Rồi bác lại đề cập đến việc ông HCM giết người các đảng phái khác để làm gì nhỉ ? Nói thật với bác tôi không bênh ông ấy để làm gì nhưng bác có chắc ông Ngô Đình Diệm không làm gì với những người đối lập với ông không ? Đề nghị bác xem quyển sách của cựu Thiếu tướng Đỗ Mậu đi rồi hãy có ý kiến tiếp bác nhé. Theo quan điểm của quản trị học thì “team work” là hàng đầu đấy bác ạ.

      • Tien Ngu says:

        Thưa,

        Dân VN bị trị vùng lên đánh Pháp để dành độc lập thì không có gì sai cả…
        Đánh Pháp bằng phương pháp bất bạo động để dành độc lập cũng…chẳng có gì sai.

        Hai con đường, một nhanh, một chậm; nhanh thì quốc gia tiêu tan nội lực, nguyên khí; chậm thì dân chịu nhục lâu lâu chút…

        Cái mà thiên hạ ở đây muốn nói rằng thì là đảng Cộng và đám cò mồi của chúng quá xá…láo. Đánh Tây, áp dụng chiến thuật biển người theo lời hướng dẫn của các cố vấn Tàu Cộng, coi mạng dân phu, mạng lính như mạng…chó. Rốt cuộc rồi thì cũng chằng có…độc lập tự do gì cả…

        Đất nước chia hai, con người sống dưới chế độ Cộng láo không hơn đời sống…súc vật là mấy. Miền Bắc cs, đói và láo là…căn bãn. Miền Nam nhờ Ngô đình Diệm khéo léo trừ…tà, ý quên trừ Tây, được tự do no ấm.

        Thế mà cò mồi Cộng láo đành nhổ ông Diệm…phẹt phẹt, cho rằng Diệm không khác chi..Hồ, cũng giết người, cũng…cãi cách ruộng đất, cũng…kềm kẹp nhân dân, cũng dạy dân…học láo…

        Đúng là một điều so sánh….khá, nhưng…bất lương.

        Hát cái…vụ việc dùng bạo lực đánh Tây, cò có ý cho rằng cái anh từ…đơ dem cà cuống, nhãy cái rột lên đại tướng, là…danh tướng tướng, đại tài…

        Nghe mà…chán mớ đời. Đúng là…kiến thức cò mồi. Đã vậy còn khoe…sách Tây, ý cho rằng ta là dân…bảnh, không hề biết nói láo…

  5. Nguyển Việt Nam says:

    Thôi bỏ đi cô giáo Hà ( Lội) Quân Tàu giết dân Bắc Việt không thương tiếc năm 1979 thì cô dùng từ gì để thóa mạ họ ? không một lời ! cô cúi đầu tôn vinh họ là anh em ? trong lúc cô thóa mạ kẻ thua trận, chúng tôi kẻ thua trận lấy làm đau xót cho dân Việt bị giết do quân xâm lăng Tàu ngày 17 tháng 2 năm 1979. Cô thì không ! Trời đất quỷ thần ơi xuống trần gian mà nghe cô giáo Hải Hà vô lương tri vất cho chó ăn mất rồi! Tôi trích một đoạn trên báo cho cô biết nhé có lẻ không ai dám viết ra hay kể lại :
    ” Ba mươi bốn năm về trước, lúc 5 giờ 25 phút sáng ngày 17/2/1979, tiếng đại pháo của quân Trung Quốc đồng loạt khai hỏa trên toàn tuyến biên giới phía Bắc, từ Phong Thổ, Lai Châu đến địa đầu Móng Cái, mở đầu một cuộc chiến, mà đối với giới lãnh đạo Bắc Kinh là “dạy cho quân côn đồ Việt Nam một bài học” như lời của Đặng Tiểu Bình.
    Đối với giới lãnh đạo của CS Việt Nam là “trận đánh xâm lược của bọn bá quyền Trung Quốc”, như lời của Tổng bí thư Lê Duẩn.
    Còn đối với quốc tế thì đó là cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ ba.
    Dù gọi dưới danh xưng gì đi nữa thì cuộc chiến này vẫn là một trong những trận chiến thảm khốc nhất dưới góc độ hủy diệt và dã man trong một khoảng thời gian rất ngắn.
    Không có bất cứ số liệu nào chính thức và đáng tin cậy về con số thương vong của quân dân hai bên tham chiến, tuy nhiên con số mà người ta ước lượng là trên 100 ngàn người cho cả hai phía sau gần 30 ngày giao tranh đẫm máu sau khi Trung Quốc chính thức rút quân vào ngày 16/3/1979.
    Thảm khốcTrên đường tấn công, quân Trung Cộng nã súng không thương tiếc đối với bất kỳ ai, bất kỳ vật gì mà họ gặp trên đường tiến quân.
    Sư đoàn 163 của họ nhận được lệnh từ cấp trên là “sát cách vô luận” tức“ giết người không bi buộc tội” do vậy lính Trung Cộng đã thẳng tay sử dụng đại bác, hỏa tiển, súng phun lửa, mìn và kể cả xăng để tiêu diệt từ làng này sang làng khác, hết chục người này đến trăm, đến ngàn người khác.
    Nếu như, ở Bát Xát, thuộc Lào Cai, hàng trăm phụ nữ bị hãm hiếp, bị giết một cách dã man ngay trong ngày đầu tiên quân Trung Quốc tiến sang, thì tại thôn Tổng Chúp, xã Hưng Đạo, huyện Hòa An, Cao Bằng, trong ngày 9/3/1979, trước khi rút lui, quân Trung Quốc đã giết 43 người gồm 23 phụ nữ, 20 trẻ em, trong đó có 7 phụ nữ đang mang thai.
    Tất cả đều bị giết bằng dao. 10 người bị ném xuống giếng, hơn 30 người khác, xác bị chặt ra nhiều khúc, vứt hai bên bờ suối.
    Kết quả đó đã được Đặng Tiểu Bình hả hê xác nhận chủ tâm dã man này trong một bài nói chuyện đúng vào ngày rút quân của Trung Quốc, nguyên văn: “Mười một ngày này trên đường trở về đã quét dọn một số hang, có một số vật tư giấu ở hang này hang nọ, một số thôn trang, cũng quét dọn mấy ngàn người, trên vạn người.”
    Ngày này, ba mươi bốn năm sau, dường như không còn chút vết tích gì về cuộc chiến đó trên quê hương Việt Nam.
    Đối với mỗi người Việt Nam yêu nước câu hỏi lớn và đau đớn nhất trong ngày này là – đây là một sự lãng quên vô tình hay phản bội?
    Bởi toàn bộ hệ thống truyền thông, báo chí chính thống của nhà nước không hề nêu lên một chữ dù chỉ để nhắc nhớ như đã từng nhắc nhớ về những cuộc chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ? (Báo Thanh Niên số 17/2/2013 có bài Nhìn lại chiến tranh biên giới 1979, bài duy nhất trên phương tiện truyền thông Việt Nam trực tiếp nhắc đến cuộc chiến chống quân Trung Quốc – BTV)
    Trong hàng loạt những hoạt động tưởng nhớ, đền ơn những người có công với đất nước người ta không hề nghe đến những người đã hy sinh cho Tổ quốc trong trận chiến với “quân Trung Quốc xâm lược” vào tháng 2 năm 1979.
    Trên các tỉnh phía Bắc, nơi xảy ra cuộc chiến, những tấm bia nào có ghi dòng chữ “quân Trung Quốc xâm lược” đều bị xóa sạch.
    Cũng có những nghĩa trang chôn cất những người đã hy sinh trong trận chiến nhưng lại đìu hiu đến ngậm ngùi.
    Nghĩa trang Duyên Hải, Lào Cai là một điển hình chua xót. Cũng từ cái chủ nghĩa ấy các anh đã cầm súng và hy sinh, và sự hy sinh của các anh ngày hôm nay đã biến vào hư không, âm thầm như nhũng cái chết vô danh. Những nấm mộ này vẫn đang nằm trong lãng quên của nhiều người, ngoại trừ nỗi buồn đau của người thân các anh. ” (Hết Trích )
    Đấy bọn vô lương mà ông cựu binh Ngô Đồng viết lời bình. Từ ‘Vô Lương’ cô giáo hiểu nghỉa gì không? là bọn vô lương tâm, không có trái tim lấy gì mà ” yêu nước”? dân và quân lính chết như cây rung bị đốn vậy mà không một phút tưởng nhớ đến còn nói “Có Bằng Yêu Nước”, học trò Hà Nội sau này nhớn lên nó chửi vào mặt là cô giáo bố láo .
    Nguời Việt Nam

  6. Hồ chủ tịt says:

    Chào chị Hà, chúng tôi cứ nghe nói bọn Cầm quyền CSVN bán nước, bán đảo.. cho Tầu phù mà tức hộc máu ra, té ra bọn bán nước lai chính là bọn ăn cướp miền nam chứ không phải miền nam VN.
    Cụ Bùi Tín nói đó là một cuộc ăn cướp vĩ đại, bọn ăn cướp miền nam vét từ cái chổi cùn đến cái TV, Honda.. của nhân dân miền nam đem về Bắc, vơ vét từng hột gạo của nhân dân miền nam đem về Bắc, cụ Bùi Tín trước là Đại tá Công sản, có công với CS nhưng sau cụ thấy CS nó lưu manh xảo trá, mất dậy quá, nó ăn cướp cơm của dân nên cụ ấy bỏ ra nước ngoài chửi cha bọn ăn cướp CSVN bán nước

  7. Trúc Bạch says:

    ha ha ha ….

    Gởi anh trung sĩ Nguyễn Đình Long ở đảo Sinh Tồn .

    Anh hãy lo cái thân của anh đi….Anh nên lấy cái gương của các đồng chí, đồng đội của anh bị giặc Tàu giết hại trong “trận hải chiến” ở đảo Gạc Ma năm 1988 đi !

    - Anh có biết tại sao các chiến sĩ ở đảo Gạc Ma phải xếp thành hàng ngang cho giặc Tầu tàn sát mà không được phép bắn trả lại không ?

    Mời anh Long bấm chuột vào đây để xem

    Đó là do đảng của các anh – để chứng tỏ sự “hối lỗi” vì đã phản bội TQ năm 1979 – nên trung ương ra lệnh cho những người lình giữ đảo Gạc Ma không được bắn lại đấy !

    - Anh có biết là lúc xẩy ra vụ thảm sát Gạc Ma năm 1988, đại tướng Võ Nguyên Giáp của anh vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn đang làm phó thủ tướng đặc trách “bịt lồn chị em” (chủ tịch ủy ban …sinh đẻ có kế hoạch)…Thế mà đại tướng của anh đã quay mặt làm ngơ, mặc cho đảng của anh dùng sinh mạng của hàng trăm người lính giữ đảo, để đổi lấy cái “vé” đi Hội Nghị bán nước ở Thành Đô năm 1990 không ?

    (anh đừng nói là lúc đó đại tướng đang lo bịt…L chị em, nên không có thì giờ nghĩ đến các chiến sĩ ở đảo Gạc Ma nha !)

    - Anh có biết rằng, đảng của anh đạt được thành tích “bán nước” tại hội nghị Thành đô 1990, cũng có công lao của đại tướng Võ Nguyên Giáp không ?

    - Anh có biết rằng, Phạm Văn Đồng ký cái Công Hàm Bán Nước, dâng toàn bộ Hoàng Sa + Trương Sa và 85% Biển Đông cho Tàu năm 1958 là theo lệnh của chủ tịch nước kiêm chủ tịch đảng Hồ Chí Minh cùng toàn thể các ủy viên trung ương bộ CT đảng CSVN lúc ấy không ? và anh có biết lúc ấy thì quyền lực Võ Nguyên Giáp trong bộ chính trị chỉ sau có Hồ Chí Minh không ?…Như thế , Võ Nguyên Giáp cũng là chính phạm bán nước thông qua cái công hàm Phạm Văn Đồng đấy !

    - Anh bảo rằng “Chuyện lãnh đạo Đảng và Nhà nước VN hôm nay tham nhũng và suy thoái đạo đức là điều không ai chối cãi mà còn nhận thấy đó là vấn nạn của chế độ này “, nhưng anh có biết rằng chính đại tướng của anh là người tích cực dưng nên cái “chế độ này” và ông ta cũng thường nói là luôn luôn trung thành với cái chế độ này không ?

    - Anh bảo chúng tôi (TB) là “những kẻ bán nước hại dân” ? Chúng tôi (nói chung là VNCH) bán nước cho ai, vùng đất bị bán ấy tên gì, ở đâu, và do ai đang chiếm đóng ? có văn tự làm bằng như cái công hàm 1958 không ?

    - Anh bảo chúng tôi Hại Dân ư ? Chúng tôi hại dân như thế nào ? Chúng tôi có thi hành CCRĐ đẫm máu như Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp đã làm ở Bắc Việt không ? Chúng tôi có tịch thu đất đai của bà con nông dân không? chúng tôi có xuất khẩu đàn bà con gái (kể cả trẻ em) VN đi làm nô lệ tình dục khắp thế giới không ?

    Anh “rủa” cho chúng tôi bị “nghiệp nhân quả tồi tệ” hả ?

    Anh có biết một người như Võ Nguyên Giáp, đã phải nằm một chỗ , đã phải “đái ổ chỗ …ngủ, ngủ ở chỗ….ăn và ăn ở chổ….ỉa” trong một thời gian dài gần tám (8) năm trời, …Đó mới chính là Nghiệp nhân quả tồi tệ” đấy anh Nong ạ !

    Dùng cái đầu chút đi anh …Nong ơi !!

  8. Tien Ngu says:

    Bán nước hại dân ở nước ngoài nói xấu Võ nguyên Giáp?

    Mắc cười quá…

    Ý anh cò…trung sỉ muốn khoe rằng Giáp với…cò không có bán nước hại dân. Dân đọc báp DCV nên theo Giáp với..cò trung sỉ mới nà…sướng, đãm bảo…không bị hại.

    Ở nước ngoài, bạn nước hại dân ra sao đâu nói nghe chơi coi? Hát khơi khơi nhưng….cò trung sỉ, thì cò nào cũng hát om sòm từ…xưa rồi.

    Nghe cò khoe có lon…trung sỉ, thấy thương quá. Mới…trung sỉ, thì dể dàng bị lùa như…lùa vịt, dạy sao nghe vậy, xúi bậy cũng….làm. Biết cái con…tiều gì mà đòi…lên lớp?

    Việt Nam ngày nay máng cái nạn Cộng…láo, cái công của anh Giáp, quả là không nhỏ.

    Sau những năm…lý thuyết, đói nghèo rách mồng tơi, người càng ngày càng…ngu vì theo cộng sản. Nhờ Liên Xô…chết tươi, Cộng láo VN mới giật mình mở cửa kiếm cơm, không theo…lý thuyết nữa. Từ đó mới có cái ăn lai rai, đở đói.

    Lý ra, nếu Võ nguyên Giáp là người đàng hoàng, đứng dắn, thật sự ăn ăn, biết theo cộng sản là…láo, là ngu, là đói, phải mạnh dạn xin lỗi quốc dân đồng bào.
    Theo tư bản tự do là…có cái ăn liền, dân được đi du học cũng…đở ngu, hà cớ gì mà Giáp không dám nói lên sự thật? Cứ vờ vờ ta là…tổ quốc, không nói năn gì đến cái vụ ta chính hiệu con nai vàng là Cộng…láo trước đây. Tưỡng bà con ai cũng quên, không nhớ cái bãn mặt của Giáp trước đây là gì à?

  9. quang phan says:

    Các bạn nào thường xuyên vào trang mạng DCV này mấy năm nay thảy đều biết rằng Mạc Hồng, Trúc Bạch và Quang Phan là ba cá nhân khác nhau, không có chuyện một người mà dấu mặt dưới ba nicks.

    Khác với Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà thề trung thành với Tổ Quốc, Quân Đội Nhân Dân Việt Nam phải trung thành với đảng Cộng sản, nên ý kiến của nguyendinhlong và các quân nhân ở đảo Sinh Tồn và cái loa rè của đảng CS tuy hai mà là một. Mà cái đảng Cộng sản thì đa số tuyệt đối của những ý kiến bốn phương trên mạng DCV này đều đồng ý là cái đảng bán nước,ươn hèn , côn đồ, tham nhũng…

  10. BUILAN says:

    Trân trọng comment cuả quý bạn đang giữ ĐẢO SINH TỒN _ TAM SA !!!!
    Tôi trân trọng vì nghĩ đó là suy nghĩ ĐỘC LẬP cuả quý bạn ! Cũng như tôi ! Dù có khác nhau cũng là chuyện bình thường – Tôn trong nhau trên tinh thần tương kính !
    _ Cón như có sự CHĂN DẮT ?

    Vậy xin mời bắn vào LINK
    http://old.danchimviet.info/archives/80612/bao-nhieu-nam-roi-ma-van-u-me/2013/10

Phản hồi