TQ chiếm vĩnh viễn biển Đông và lựa chọn cuả VN
Quyết tâm chiếm đoạt hoàn toàn biển Đông cuả Trung Quốc đã được khẳng định là âm mưu chiến lược có từ rất lâu, các hoạt động theo từng bước nằm trong kế hoạch được tính toán rất kỹ, được thực hiện vừa bằng một quyết tâm không thể lay chuyển vừa bằng mọi thủ đọan.
- Những đầu tư vũ trang, xây dựng các căn cứ, cơ sở hạ tầng quân sự không chỉ để phòng vệ, các đầu tư cơ sở hạ tầng trên các đảo chiếm đoạt trên thực địa, nhằm khẳng định và tăng cường khả năng khẳng định chủ quyền đã trở nên một thực tế không ai có thể đảo ngược bằng các biện pháp thông thường.
- Chỉ chiến tranh mới giải quyết được tận gốc. Có nghĩa rằng trật tự có trước khi Trung Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1958 chỉ có thể thiết lập lại bằng chiến thắng cuả mộc cuộc chiến tranh. Việt Nam không có khả năng đó. Người có khả năng thắng cuộc chiến này là Mỹ và liên minh cuả Mỹ với các quốc gia khác như Nhật, Australie, Ấn độ. Nhưng nước Mỹ sẽ không làm cuộc chiến tranh này, vì Mỹ sẽ chỉ chịu tiến hành chiến tranh khi chắc chắn đạt được các quyền lợi quốc gia, trong khi một cuộc chiến tranh với Trung Quốc sẽ tất yếu lôi cuốn toàn thế giới vào một cuộc chiến toàn cầu, điều mà Mỹ hay bất cứ quốc gia nào đều không muốn và không thể muốn.
Trung Quốc biết rõ điều đó, và cùng lúc với các thủ đoạn có tính chiến lược, việc tạo dựng một khả năng nhằm thoả mãn các quyền lợi của Mỹ tại thời điểm gay cấn nhất cũng được các nhà hoạch định chiến lược TQ đưa vào kế hoạch chuẩn bị, theo một lôgíc rất Trung Quốc là “những gì không đổi được bằng lợi ích, có thể đổi được bằng rất nhiều lợi ích”. Mỹ chỉ có quyền lợi duy nhất và cũng là tính chính danh duy nhất cho các hành vi can dự của Mỹ là tự do hàng hải. Sau khi chiếm đoạt hoàn toàn biển Đông, sau khi chủ quyền toàn bộ biển Đông được ngay cả Mỹ thừa nhận, thì tự do hàng hải trong khu vực biển đông sẽ được chính Trung Quốc bảo lãnh, thậm chí khuyến khích Mỹ và ưu tiên cao nhất cho Mỹ đi lại hoà bình trên khu vực này. Như vậy chiến tranh sẽ không có khả năng xảy ra. Nhất là một cuộc chiến chỉ nhằm giúp Việt Nam giành lại chủ quyền, là chuyện không tưởng.
- Mỹ không có khả năng ngăn chặn được sự bành trướng của Trung Quốc. Một thực tế từ hơn mười năm nay cho thấy tiến trình tiến tới xác lập hoàn toàn chủ quyền của Trung Quốc với toàn bộ biển Đông, bất chấp những hành vi gây khó khăn của Mỹ và áp lực thế giới, vẫn tiến đều từng bước là tiến trình không thể đảo ngược. Mỹ sẽ phải chấp nhận một thực tế TQ là một siêu cường với tư cách chia sẻ với Mỹ việc sắp đặt trật tự thế giới, ít nhất cũng tại khu vực biển Đông.
- Việt Nam phải chấp nhận từ bỏ chủ quyền đối với Hoàng Sa và Trường Sa cũng như toàn bộ biển đông bên ngoài giới hạn cho phép theo luật biển quốc tế.
Lựa chọn cho Việt Nam
- Việt Nam không thể giữ được chủ quyền đối với các đảo Hoàng Sa va Trường Sa. Hoàng Sa đã mất hẳn vĩnh viễn. Trường Sa đang và cũng sẽ mất vĩnh viễn không gì cản được. Đó là một thực tế mà bất cứ ai cũng buộc phải thừa nhận, nếu không tự lừa dối.
- Chủ quyền trên các đảo Hoàng Sa và Trường Sa như các bằng chứng lịch sử và theo luật pháp quốc tế, chỉ có thể đoạt lại bằng chiến thắng của một cuộc chiến tranh. Điều này hiển nhiên là không tưởng
- Việt Nam không thể chạy đua vũ trang dù chỉ để phòng thủ, vì trong khi Trung Quốc chạy đua với Mỹ và tìm mọi cách vượt Nga, phát triển quốc phòng của Trung Quốc sẽ biến cố gắng của bất cứ quốc gia nào khác ngoài Mỹ trở thành vô nghĩa, và bất cứ một ý định giành ưu thế, dù chỉ trên phương diện nào đó đối với Trung Quốc sẽ chỉ là ý định tự sát, vì kiệt sức. Việt Nam dù tăng cường trang bị đến đâu cũng chỉ để phòng thủ, nhưng phòng thủ trước một Trung Quốc luôn hung hãn lấn tới, chỉ là sự thụt lùi từng bước cho đến hết.
- Không thể lợi dụng Mỹ hoặc bất cứ quốc gia nào nhằm phục vụ ý nguyện bảo vệ chủ quyền cuả mình, kể cả chấp nhận liên minh. Liên minh dù với bất cứ sức mạnh nào củng chỉ đủ để ngăn cản, làm chậm sự bành trướng của đe dọa, và khả năng cao nhất cũng chỉ là để giữ nguyên trạng các mối đe dọa. Liên minh không giúp đoạt lại những gì đã mất. Liên minh là một tập hợp trong đó chỉ có sự giao thoa quyền lợi. Các quốc gia liên minh thường chỉ có một phần lợi ích chung được chia sẻ, trong khi sự ràng buộc và nghĩa vụ đối với lợi ích tổng thể nhiều khi lại đòi hỏi những hy sinh rất lớn.
- Chấp nhận và tiến tới thừa nhận quyền cuả Trung Quốc trên toàn bộ biển Đông là việc không thể đảo ngược, ít nhất cũng là một thực tế nằm ngoài mọi ý chí cuả Việt Nam.
- Có hai lựa chọn chấp nhận. Một là chấp nhận nhưng không thừa nhận. Không thừa nhận chứa đựng yếu tố không tưởng, nhưng tác động tới sự bất khả hoàn hảo các lợi ích quốc gia. Điều này có nghĩa là những gì đã mất, dẫu không thừa nhận nhưng không thể đòi lại, trong khi, do còn có đối kháng, các ưu tiên trong các chính sách phục vụ các lợi ích khác không có được sự hoàn hảo. Nghĩa là cả hai đều không được. Gọi là mất cả chì lẫn chài.
- Hai là chấp nhận theo phương thức hoà nhập. Hoà nhập có hai hình thức khác biệt. Hoà nhập hoàn toàn, là hoà nhập tan biến. Nó trở thành một bộ phận hữu cơ của cộng đồng Trung Việt. Đây là loại hòa nhập theo nguyên lý sáp nhập của một quốc gia nhỏ vào một quốc gia lớn, và là bành trướng lãnh thổ cuả quốc gia lớn đối với quốc gia nhỏ.Việt Nam sẽ là một tỉnh hay một khu tự trị của Trung Quốc, có cùng một Hiến pháp. Khi đó Việt Nam sẽ không còn tên trên bản đồ thế giới. Biên giới nước Cộng hoà Trung Hoa sẽ kéo xuống tận Cà Mau. Người Việt Nam sẽ có ngôn ngữ chính thức là tiếng Quan thoại. Vấn đề chủ quyền biển đảo sẽ lập tức biến mất. Ngư dân Việt sẽ vĩnh viễn không bị tàu lạ đâm chìm trên khắp mọi nơi trên biển Đông mênh mông. Người Việt sẻ tự do đi Bắc kinh không cần visa. Loại hoà nhập này nằm trong âm mưu của tập đoàn lãnh đạo đảng cộng sản Trung Quốc từ nhiều thế hệ. Các loại sức ép hiện tại cũng hàm ý “sáp nhập hay là chết”.
- Khác với hoà nhập hoàn toàn là hoà nhập lợi ích. Hoà nhập lợi ích là hoà nhập chỉ trên các vấn đề liên quan tới các loại lợi ích, nhưng không hoà nhập chủ quyền. Loại hoà nhập này cho phép đồng nhất hoá mọi lợi ích kinh tế, nghĩa là trong lĩnh vực kinh tế sẽ không tồn tại ranh giới quốc gia. Loại hoà nhập này cũng đòi hỏi hợp nhất hoá an ninh quốc phòng. Sẽ không có chính sách quốc phòng riêng. Điều này có nghĩa là trên thực tế biên giới quốc phòng kéo tới tận Cà Mau cuả Việt Nam. Chính sách quốc phòng chung có trung ương tại Bắc kinh. Tuy vậy, Việt Nam trên trường quốc tế vẫn là quốc gia độc lập. Người Việt vẫn nói tiếng Việt và sử dụng tiền Đồng, có Hiến pháp riêng, nhà nước riêng. Loại hoà nhập này có mô hình thực tế là Cộng đồng chung châu Âu. Tiêu cùng một đồng tiền. Không có thuế giữa các biên giới, người dân trong khối có quyền sống và tìm việc làm mọi nơi trong cộng đồng. Không có chiến tranh bên trong biên giới chung cuả cộng đồng. Nguyên tắc cuả Cộng đồng là Đồng thuận. Điều kiện tồn tại cuả Cộng đồng là Dân chủ. Đồng thuận có thể có, nhưng Dân chủ thì cả Trung quốc lẫn Việt Nam đều không có. Loại hoà nhập này chưa có điều kiện khả thi.
- Lựa chọn duy nhất cho Việt Nam là tự dân chủ hóa. Kinh nghiệm đang diễn ra trên thế giới khẳng định quyền tối cao là ý nguyện của dân chúng. Trưng cầu dân ý có khả năng vô địch chống lại mọi thủ đoạn, mọi thế lực. Chỉ có ý chí cuả toàn bộ 94 triệu người Việt Nam mới dập tắt được tham vọng bành trướng của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc. Không thể chiếm đất mà không thể cai trị. Không thể bành trướng lãnh thổ và tiêu diệt toàn bộ những con người sinh sống trên lãnh thổ đó. Đảng cộng sản Việt Nam hiện chỉ đại diện cho 4,5 triệu đảng viên, có lợi ích không hoàn toàn đồng nhất với toàn bộ phần còn lại cuả dân tộc, vì mục đích bảo đảm sự tồn tại cuả chế độ, đang từng bước nhường lợi thế cho kẻ thù dân tộc.
- Cùng với lựa chọn tự dân chủ hoá, Việt Nam có vai trò rất lớn giúp dân chủ hoá xã hội Trung Quốc. Chỉ có một Trung Quốc dân chủ thực sự, tức là khi quyền lực thực sự nằm trong tay nhân dân Trung Quốc, khi mà quy trình ra quyết định không nằm trong tay một nhóm người, thì chắc chắn tham vọng bành trướng, tham vọng chiếm đất của các quốc gia xung quanh sẽ bị tiêu tan. Không một dân tộc nào tôn thờ bất công. Xâm lược và nô dịch các dân tộc khác không phải là bản tính, là máu của người dân Trung Quốc. Nếu Trung Quốc có một nền dân chủ như Pháp, Mỹ, như các nước phát tiển hiện đại, thì nguy cơ đe doạ chủ quyền cuả Việt Nam đã được hoá giải. Việt Nam đang là nước duy nhất trên trái đất có mối ràng buộc về sự tương đồng ý thức hệ cộng sản với Trung Quốc. Đó là một ưu thế chỉ Việt Nam có. Một Việt Nam dân chủ sẽ có tác động quan trọng, nếu không nói là quyết định đối với tiến trình dân chủ hóa cuả Trung Quốc.
- Dân chủ hoá Việt Nam sẽ đồng thời có tác dụng thúc đẩy nhanh tiến trình dân chủ hoá thực chất trong cộng đồng chung ASEAN. Một ASEAN dân chủ sẽ giúp cơ chế consensus (đồng thuận) của cộng đồng trở thành nguyên tắc để tạo sức mạnh chứ không phải là để Trung Quốc lợi dụng gây chia rẽ như hiện tại. ASEAN dân chủ sẽ là một thế giới vừa tạo thế bao vây vừa có tác động tích cực tới chuyển hóa xã hội ở Trung Quốc. Việt Nam sẽ phải cùng Hồng Kông, Đài Loan, Macao, Tân cương, Tây tạng, cùng trận tuyến với các nước dân chủ ASEAN, cùng với Nhật bản, Nam Hàn, Ấn độ, và cùng tất cả các nước dân chủ tiến bộ trên thế giới vận động, hỗ trợ cho tiến trình dân chủ hoá Trung Quốc. Đó là con đường đúng cho Việt Nam.
Tóm lại, Trung Quốc Dân chủ là lối thoát duy nhất cho Việt Nam. Một Trung Quốc dân chủ sẽ giúp Việt Nam giải lời nguyền láng giềng lân bang, một nghiệp chướng án ngữ khát vọng tự do suốt bốn ngàn năm của người dân Việt Nam. Nhưng trước khi giúp Trung Quốc dân chủ thì Việt Nam phải tự Dân chủ.
Paris, 20/02/2016
© Bùi Quang Vơm
© Đàn Chim Việt
Trích bài chủ:
(Việt Nam phải chấp nhận từ bỏ chủ quyền đối với Hoàng Sa và Trường Sa) (ngưng)
Trích tiếp:
( Việt Nam không thể chạy đua vũ trang dù chỉ để phòng thủ) (ngưng)
Trích thêm:
(Chấp nhận và tiến tới thừa nhận quyền cuả Trung Quốc trên toàn bộ biển Đông là việc không thể đảo ngược, ít nhất cũng là một thực tế nằm ngoài mọi ý chí cuả Việt Nam.) (ngưng)
Ơ kìa! Thế này tức là cụ Vơm bảo Việt Cộng, cứ bán mẹ nó nước cho Tàu đi cho rồi?
Cụ Vơm ơi, cụ có sao không vậy?
Cụ mà ở Mỹ, là em cứ vả vào miệng cụ vài cái, tới đâu hay tới đó, tính sau!
Trích tiếp:
(- Dân chủ hoá Việt Nam sẽ đồng thời có tác dụng thúc đẩy nhanh tiến trình dân chủ hoá thực chất trong cộng đồng chung ASEAN) (hết trích).
Giặc sắp vô nhà, phải gò dân vào kỷ luật mới chống được nó. Từ Hít Le, Nhật, Tưởng, Mao, Lý Quang Diệu, Hồ Chí Minh..v.v. khi nước có biến, chính quyền phải cứng.
Phải tập trung mọi tài lực, vật lực, kể cả bắt dân nhịn đói, cơm nắm muối vừng, đóng khố cởi truồng, lên rừng, xuống biển chống quân thù.
Cụ Vơm lại khuyến khích Dân Chủ vào lúc này thì bỏ mẹ cái Tổ Quốc mình rồi còn gì!
Hãy nhìn cái Dân Chủ nó chơi hơn triệu dân Việt chúng ta trên đất Mỹ 40 năm qua.
Chơi Việt Cộng thì ít, uýnh lộn nhau thì nhiều!
Một đảng đàng hoàng, mười thằng cà chớn nhảy vào phá!
Thằng nào cũng đòi làm Thầy. Người ta không phục thì phá bĩnh, chửi càn, chụp nón cối.
Nước đang nguy phải có một chính quyền thật mạnh không cộng sản.
Tìm những người thông minh, trẻ trung như Trần Huỳnh Huy Thức trong nước, Hồng Thuận ngoài này…v.v.. móc nối với những đơn vị quân đội có lòng yêu nước, làm một cuộc cách mạng lật đổ bọn độc tài tư bản đỏ.
Sau đó chính quyền mới phải theo gương Sing Ga Po, Lý Quang Diệu. Cho dân tự do làm ăn, đi lại, nhưng chỉ một đảng, một tờ báo mà thôi.
Tận diệt tham nhũng, kìm hãm tối đa tiêu xài lãng phí.
Tập trung tài lực mua sắm vũ khí. Không giữ được đảo, ta phá nát mấy tỉnh biên giới của nó. Bắt nó ăn ngủ không yên, dân nó sẽ loạn.
Nháy Nga đưa hàng trăm sư đoàn xuống gần biên giới Nội Mông.
Dụ Ấn đưa xe tăng, tàu bò lâu lâu cắc bùm đại hán.
Gạ Mỹ đưa dăm bảy tàu chím, tàu nối mang đầu đạn hạt nhân lảng vảng gần đảo Hải Nam. Lâu lâu đưa vài chiếc B21 tàng hình mới ra lò vọt trên trời Thượng Hải, Quảng Đông.
Tàu chì có nước đái ra quần bác Vơm ạ!
Thế giới nhơn loại đang tới điểm huỷ diệt. Vỏ trái đất sẽ bị thay đổi hoàn toàn trong những năm sắp tới. Bởi chính sự nạo vét vỏ trái đất dưới đáy biển, nơi mỏng nhất cuả nó. Sự mất cân đối động lực sẽ là nguyên nhân cho núi lửa, động đất và sóng thần xảy ra.
Những nước quần đảo trong khu vực sẽ bị tác động mạnh nhất, kế tiếp là những nước ven biển sẽ bị xụp ngập tiếp theo. NCQCS Bắc Kinh chính là thủ phạm tác nghiệp khủng khiếp nầy, cho cả thế giới nhơn loại mà không riêng gì cho khu vực.
2016 cộng tất cả là con số 9. 2017 thì số đầu số đuôi cũng là con số 9. 2018 thì 18 là hai con số 9, mà 1 cộng 8 cũng là con số 9. 2019 thì vẫn còn con số đuôi cũng là con số 9. Đó chính là CỬU CỬU Y NHIÊN.
Báo chí Philipin và quốc tế đưa tin: Ngày 01/02/2016, TQ chiếm và đưa 5 tàu chiến ra bao vây bãi cạn Hải Sâm do Philipin quản lý. Philipin là đồng minh chiến lược thực thụ của Mỹ chứ không phải chỉ là “đối tác toàn diện” như Việt Nam. Theo hiệp ước đồng minh thì khi một nước bạn đồng minh bị xâm lược thì coi như nước mình cũng bị xâm lược. Vậy mà Mỹ chẳng có phản ứng gì bằng hành động thực tế để giúp Philipin, Mỹ chỉ tốn một tí nước bọt tuyên bố “quan ngại”.
Điều đó chứng tỏ chuyện Biển Đông là chuyện của các nước lớn, cụ thể là chuyện của Mỹ và Trung Quốc, tức là Mỹ và Trung Quốc đã đi đêm với nhau để chia sẽ quyền lợi ích kỷ của họ, đã mua bán trên đầu, trên cổ và đâm sau lưng các nước thấp cổ bé họng như Philipin, Việt Nam… Vì thế, đừng ngây thơ tin rằng, Mỹ sẽ là một anh hùng hảo hớn “giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha” để giúp đỡ các nước nhỏ yếu theo luật pháp quốc tế. Tự mình phải lo cho mình là chính.
Cháu nói chí phải! Lý luận như thế mới gọi là Thầy cộng sản, nếu không thì chỉ là thằng…thừa cơm. Các cháu phải biết tự lo cho mình. Mỹ là cái quái gì so với Trung hoa vĩ đại, tổ sư của tụi cộng sản con như VN. Giỏi lắm thì Mỹ chỉ xơi tái khoảng 2 triệu quân Việt+ mà thôi. Cà chớn với thiên triều là sẽ nát bấy hết 90…triệu.
Các cháu vẹm trai an tâm quỳ bằng 2 cái đầu gối thì không ai đụng tới. Vẹm gái cứ hồn nhiên…phơi như người Hà Nội thì lính của bá phụ sẽ không bắn xả bừa bải. Tụi nó bắn đúng…địa chỉ lắm! Nhưng thường thì không bắn vì sợ gây…sự cố mà chỉ dùng răng để nhổ hàng rào dây kẻm gai gần…”lô cốt” mà thôi.
Cháu về kể cho mẹ nghe để mụ mừng nhá! Vài hôm nữa bá phụ đi công tác “an dân” ở phương nam sẽ ghé thăm cựu đại úy hộ lý ở làng văn hóa xóm đụ cho thỏa tình cá nước.
Tăng Chính Quy
Có một cách duy nhất để cho bọn tàu chùn tay lại là Nuclear Weapon,chỉ có thứ này VN mới có cơ hội nói chuyện tay đôi với bọn cưóp tàu mà thôi. Cứ nhìn xem các nước đang có nuke thì biết liền, với số tiền tham nhũng của các quan chức cộng sản thì chắc củng đủ mua đồ chơi này …..
PT
Chưa có bằng chứng lịch sử nào rằng nếu có dân chủ thì nước Tầu sẽ hết nuôi mộng đế quốc cả .
Còn Việt Nam nếu có dân chủ mà không chịu liên kết với các nước khác để bảo vệ chủ quyền thì cũng khó lòng đương cự với sức mạnh vượt trội của Tầu . Ngay cả nược Nhật hùng mạnh đến thế mà còn phải liên minh với Hoa Kỳ để tự vệ, thì điều Cụ Vơm bảo chẳng cần bắt tay bắt giò ai để tăng thêm sức mạnh … thì e rằng thiếu sức thuyết phục .
Nói Tàu dân chủ là lối thoát duy nhất cho Việt Nam là hoàn toàn chủ quan. Chỉ khi Việt Nam có dân chủ tự do thì mới mong có đủ sức mạnh ngăn được sự xâm lược của Tàu. Nếu có dân chủ, chưa chắc dân chủ Tàu sẽ giống như kiểu Phương Tây vì căn bản là văn hóa khác nhau. Cứ nhìn người Tàu sống khắp nơi trên thế giới tự do, họ có hòa hập hay vẫn sống khác người bản xứ? Chưa nói quan niệm sống và “tư duy” của con người cộng sản cũng khó một ngày mà rũ bỏ được, triết lý sống của người Tàu cũng hoàn toàn khác hẳn Phương Tây, lòng tham và sự tàn ác của Tàu thấm sâu trong máu Hán tộc cũng khó thay đổi. Khó có thể tin họ sẽ từ bỏ mộng thôn tính Việt Nam mà ngàn đời cha ông tổ tiên họ luôn nuôi mộng bành trướng. Đài Loan là một điển hình. Đài loan đang có dân chủ nhưng có bao giờ có ý muốn trả lại đảo Ba Đình đã chiếm của VN là đủ hiểu lòng dạ của người Tàu. Đừng nghĩ Tàu có dân chủ mà VN thoát khỏi móng vuốt của họ, sẽ bỏ mộng thôn tính Việt Nam.
nv
Vi Anh : Liệu CSVN đi với Mỹ hay không. Phân tích cho thấy, đừng mong Đảng Nhà Nước CSVN đi với Mỹ.
Một, đa số lãnh đạo Đảng đã chấp nhận thà đi với TC mà mất đất còn hơn đi với Mỹ là mất đảng, mất đảng là mất tất cả, mất độc quyền cai trị, mất của nổi, của chìm đã bòn vén được và có thể mất mạng nữa không chừng. Kết quả bầu bán nhân sự cho Đảng Nhà Nước, sách lược kinh tế, chánh trị, ngoại giao cho 5 năm tới trong đại hội Đảng lần thứ 12 đã cho thấy CSVN bám sát đuôi TC.
Cái nhìn của CSVN trong đại hội 12 cho thấy CSVN coi chánh trị Mỹ là cực kỳ thực dụng, và chính sách ngoại giao Mỹ đổi thay theo mỗi kỳ bầu cử tổng thống Mỹ. Bây giờ Mỹ đang tranh giành thế hải thượng với Trung Quốc, Mỹ cần và lôi kéo CSVN, nhưng khi Mỹ thoả hiệp được với TQ, thì Mỹ bỏ rơi VN như Mỹ đã làm đối với VN Cộng hoà.
Mỹ có quyền lợi với TC ngàn lần lớn hơn quyền lợi đối với VNCS. Mỹ chỉ cần con đường hàng hải huyết mạch ngang quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa an toàn, không bị TC khống chế thôi. Mỹ có thể thoả hiệp với TC không khó về vấn đề này, trên đầu trên cổ CSVN. Chớ Mỹ không cần một nước VNCS và chế độ CS Hà Nội để làm tiền đồn ngăn chận CS như thời Chiến tranh Lạnh nữa. Đặc biệt là đối với TT Obama chủ trương đối thoại, chớ không đối đầu.
Hơn nữa Mỹ không có đủ cảm tình viên, không có “đặc tình” trong hành lang quyền lực của CS Hà nội để chuyển hướng chiến lược thân TC của Đảng CS Hà nội. Trái lại TC có rất nhiều trong đảng, nhà nước, quân đội của CS Hà nội, TC đã đầu tư hao tốn và lâu năm hơn Mỹ; TC đã “nắm” hồ sơ đen “tình, tiền, tù” của những cán bộ chóp bu CSVN, ai chống TC, TC sẽ “bật mí”, xì căn đan sẽ làm tiêu diêu sinh mạng chánh trị.
Hai, cho đến bây giờ người ta không thấy dấu chỉ khả tín, quan trọng nào nói lên CS Hà nội đi sát với Mỹ theo giả thuyết Mỹ dùng CS Hà nội để be bờ TC. Rất nhiều những cuộc viếng thăm, hội họp giữa hai bên, từ lãnh đạo cao cấp, đến nhân viên chánh phủ và chuyên viên giữa hai bên Washington-Hà nội. Nhưng Mỹ chỉ “giao liên” với Đảng Nhà Nước theo công thức “họp tác toàn diện”, chớ không phải theo công thức vừa là “đối tác chiến lược” hay cao hơn là “đồng minh”. VN Cộng Hoà là “đồng minh” của Mỹ, Mỹ chiến đấu tại VN chết 50 mấy ngàn quân nhân Mỹ, tốn hàng trăm tỷ, mà khi Mỹ đi được với TC, là Mỹ bỏ rơi VN ngay. Huống hồ CSVN, Mỹ mới phát triển hợp tác toàn diện với một bối cảnh là cựu thù sanh tử trong Chiến tranh Lạnh. Xét qua diễn tiến cuộc viếng thăm quân sự, thực chất theo tiếng CS đó chỉ là một cuộc “tham quan” không hơn không kém.
Từ Chủ tịch Nguyễn minh Triết, Trương tấn Sang, đến Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng rồi Bộ Trưởng Quốc Phòng CSVN đến Tổng bí Thư Đảng Nguyễn phú Trọng đi công du Mỹ mà quan hệ quân sự có tiến triển gì đáng kể đâu. Mỹ là vua mua bán vũ khí cũng chỉ mới hứa bán vũ khí sát thương từng phần, liên quan đến bảo vệ an ninh hàng hải thôi. Còn viện trợ quân sự Mỹ chỉ cấp tượng trưng chưa bằng số chi phí cho mấy chuyến công du Mỹ của lãnh đạo CSVN.
Ba và sau cùng, CSVN đâu có coi trọng việc mất đất hơn mất quyền thống trị VN. CSVN cần nắm được quyền hành cai trị nhân dân thôi, nếu không được Thiên Triều TQ phong làm An nam quốc Vương thì làm Thái Thú cũng chẳng sao miễn là nắm được quyền hành thống trị đối với người dân VN .
CÂU CHUYỆN KHÁCH QUAN VỀ NGƯỜI CỘNG SẢN
Người cộng sản hay người cộng sản mác xít thì ở đâu trên khắp thế giới này cũng vậy, từ xưa nay vẫn vậy. Ở đây câu chuyện chỉ nhằm nói về người cộng sản Việt Nam, cái mà có người nói theo kiểu Mỹ là Việt Cộng hay nói có hơi huốm quốc tế hơn là cộng sản Bắc Việt, dù này nay cả nước VN là dưới chủ nghĩa cộng sản rồi.
Dĩ nhiên không có người cộng sản cũng không có chế độ cộng sản, nhưng không có lý thuyết Mác cũng không có chế độ cộng sản vì không có người cộng sản. Vậy rõ ràng người cộng sản là người nhằm đi theo lý thuyết Mác và thực hành học thuyết Mác. Điều này dù muốn dù không mọi người đều phải thừa nhận và cả chính người cộng sản cũng không thể phủ nhận được.
Tuy nhiên, khi lực lượng Việt Minh mới nổi lên cướp chính quyền và suốt 9 năm chiến tranh với Pháp, người CS khi ấy không bao giờ nhân danh CS mà chỉ tự gọi là những người yêu nước kháng chiến chống thực dân Pháp. Đến khi Pháp thua trận và Mỹ nhảy vào nhằm xây dựng nên Miền Nam không cộng sản, những người CS lúc ấy chuyển thành những người chống Mỹ cứu nước và họ đã thắng thật sự vào 30/4/75 chiến tranh hoàn toàn chấm dứt. Giả dụ nếu họ chưa thắng, chiến tranh vẫn cứ tiếp tục, lý do vì mục tiêu cuối cùng là chủ nghĩa CS mác xít phải được thực hiện cho bằng được.
Nhưng lúc ấy khối Liên Xô cũ vẫn còn, ước mong xây dựng chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới vẫn có. Bây giờ khối Liên Xô cũ đã sụp đổ, chỉ còn bốn nước cộng sản cũ, nhưng trong đó hầu như đã chuyển sang kinh tế thị trường, chỉ trừ duy nhất một nước vẫn cứ theo mô thức CS cũ là Cộng hòa nhân dân Triều Tiên tức Bắc Hàn.Có nghĩa bây giờ chủ nghĩa cộng sản mác xít về mặt lý thuyết đã hoàn toàn không còn thực tế gì nữa, sao người CS còn lại vẫn cứ giữ, đó là điểm lạ.
Tuy nhiên có điều là phần lớn những người cộng sản, đôi khi cà những người lãnh đạo đảng CS đều không thực chất đánh giá chủ nghĩa Mác là gì. Họ chỉ hiểu theo hình thức chủ yếu là đấu tranh giai cấp, tiêu diệt tư bản, còn cái lý của nó có vững chắc, có khách quan hay không thì không ai hoàn toàn quán triệt. Đó là chưa
nói nhiều người CS lúc đầu gia nhập CS hay đi theo lực lượng CS là do vô số những nguyên nhân khác nhau không liên quan gì đến chủ nghĩa CS thực chất cả. Đây là điều mọi người đều biết và cả chính những người CS đó cũng biết.
Song có điểm nổi bật nhất của tổ chức đảng CS là kỹ luật. Tức tuân thủ kỹ luật là điều tiên quyết nhất. Không có điều này cũng không còn là người CS nữa. Nên chỉ khi nào một số ít người nào đó ra khỏi đảng thì mới nói khác. Kể cả họa hoằng lắm những người nào về hưu rồi thì mới nói khác, còn không luôn một chiều theo chiều chính thống và chính thức của những người đang nắm quyền lãnh đạo của đảng vào thời kỳ đó.
Đấy cái ngộ của học thuyết Mác xít cộng sản, các đảng cộng sản mác xít, và những người cộng sản tức đảng viên đều là thế. Nhưng còn điều kinh khủng hơn nữa là kể cả dân chúng, tức những người không ph%E
Đấy cái ngộ của học thuyết Mác xít cộng sản, các đảng cộng sản mác xít, và những người cộng sản tức đảng viên đều là thế. Nhưng còn điều kinh khủng hơn nữa là kể cả dân chúng, tức những người không phải cộng sản ở những nước CS cũng không thể nói khác hơn những điều gì mà những người cộng sản làm hay nói ở nước họ. Cái đó gọi là chuyên chính vô sản hay lãnh đạo toàn diện. Có nghĩa không có khe hở nào để mọi người có thể hít thở theo cách khác nào cả. Dĩ nhiên thời kỳ bao cấp hay thời kỳ trước đổi mới ở Liên Xô thì nó tuyệt đối như thế. Tuy vậy ngày nay sau khi Liên Xô đổi mới và sụp đổ, tan rã rồi, thực tế đổi mới còn lại lâu nay cũng đã khá nhiều hơn, giống như mọi mắt lưới đã nới rộng ra hơn, thế thôi.
Như vậy câu chuyện về người CS quả hoàn toàn là một câu chuyện về lịch sử, nó hoàn toàn mang tính cách lịch sử trong lịch sử loài người. Trong quá khứ, trong hiện tại, và cả trong tương lai nó sẽ hoàn toàn được lưu lại, được thừa nhận như một dữ liệu lịch sử chưa từng có và chắc chắn cũng không thể bao giờ còn có nữa. Tuy vậy có số người cho rằng câu chuyện này ngày nay không đáng nói nữa vì nó không còn tác dụng gì hay đã quá thời rồi, nhưng nói vậy là lầm. Nhất là mọi vấn đề gì liên quan đến Trung Quốc và VN ngày nay lại càng đáng nhớ lại hay đáng khơi nó ra nhiều hơn cả, như vậy mới có thể khả dĩ có nhiều nhận thức xác thực, khách quan và chính xác. Và dĩ nhiên chỉ những người nào quay lưng lại với sự thật mới có thể phi bác hay phủ nhận điều này.
ĐẠI NGÀN
(22/02/16)
TRUNG QUỐC VÀ VIỆT NAM NGÀY NAY
Ông bà ta thường nói : nói gần nói xa không qua nói thiệt. Nói thiệt tức nói cái khách quan và nói cái chủ quan. Cái khách quan là cái không do mình chủ động. Cái chủ quan là cái do mình chủ động, còn mình có thể chủ động được hay không là một chuyện khác.
Trung Quốc hiện tại là một nước cộng sản, Việt Nam hiện tại cũng là một nước cộng sản, đó là cái khách quan hiện có.
Ngày nay nếu TQ không phải là nước CS mà chỉ là một nước bình thường như các nước khác trên thế giới, vấn đề biển Đông như trong hiện tại chưa chắc đã đặt ra, vì chủ quyền thuộc toàn dân TQ không phải chỉ thuộc đảng CS Trung Quốc. Như thế sẽ không có tham vọng cưỡng chiếm biển Đông hay cưỡng chiếm các quốc gia khác ở biển Đông nếu có cơ hội để mở rộng ảnh hưởng, quyền lực hay cương thổ theo kiểu chơi trội hoặc ích kỷ của mình.
Nhưng biển Đông dầu muốn dầu không cũng chỉ là khu vực nhỏ, hạn hẹp đơi với thế giới còn lại. Nó chỉ thiết thân với những quốc gia trong khu vực tiếp cận nó, như VN chẳng hạn, nhưng không hoàn toàn ảnh hưởng gì tới hòa bình toàn thế giới nếu không có những nước mạnh nơi khác, như Mỹ chẳng hạn, can dự vào.
Bởi thế khách quan mà nói, tham vọng của TQ là luôn luôn không ngừng lấn tới mọi mặt ở biển Đông, trừ phi bị ngăn cản bởi điều gì đó bên ngoài, còn nếu không thì không có chỗ dừng. Chắc chắn nếu chiến tranh thế giới vì điều này khó xảy ra, thì việc TQ lấn chiếm biển Đông và các nước liên quan tới biển Đông là điều tất yếu xảy ra. Có nghĩa Hoàng Sa và Trường Sa triển vọng là mất hẳn về TQ mà VN sẽ không bao giờ lấy lại được, đó là chưa nói đến sẽ không có điểm dừng nếu TQ có tham vọng sáp nhập luôn VN vào lãnh thổ của mình. Những điều như thế hiện nay là những điều khách quan, vì nó xảy ra bên ngoài cái chủ quan của người VN và đất nước VN hay nhà cầm quyền VN.
Nhưng còn cái chủ quan là thế nào ? Đó là người VN, đất nước VN, người cầm quyền VN có muốn như vậy hay không, có để điều đó xảy ra hay không, và có các biện pháp gì đối phó, ngăn chặn mọi điều đó hay không, hoặc chỉ thụ động, dững dưng, chấp nhận, hoặc bó tay chịu trói dần dần về mọi mặt. Cái chủ quan có muốn thắng được cái khách quan hay không là do chính bản thân cái chủ quan mà không hề do cái khách quan.
Chỉ có cái khách quan chưa xảy ra nhưng nếu xảy ra thì vẫn có thể giải quyết hết mọi việc vừa nói, đó là Trung Quốc thành dân chủ hóa và Việt Nam cũng thành dân chủ hóa. Bởi dân chủ hóa thì đảng CS Trung Quốc không còn tùy tiện được nữa và đảng CS Việt Nam cũng không còn tự tiện hay toàn quyền được nữa. Có nghĩa hai nước hoàn toàn tự do thì chỉ có thể láng giềng tốt với nhau mà không có nước nào trên cơ hoặc nước nào lép vế, như vậy triển vọng TQ xâm chiếm biển Đông và Việt Nam bị TQ xâm chiếm hay sáp nhập sẽ không bao giờ có thể xảy ra hay có thể thực hiện được. Chính quyền dân chủ và ý nghĩa của dân chủ tự do đích thực trong hoàn cảnh thế giới hiện đại hoàn toàn quyết định và quan trọng như vậy.
ĐẠI NGÀN
(22/02/16)
Giờ này nói dân chủ hóa là vẫn còn nằm mơ vì đảng cộng sản Việt Nam vẫn nắm chặt mọi sự trong tay. Đảng là nguyên nhân của yếu kém, nghèo hèn, tha hóa, suy đồi mọi mặt và sức sống ươn hèn của dân tộc ngày nay. Chỉ có một con đường cứu nguy dân tộc là người dân phải đứng dậy, còn không thì phải chấp nhận mất nước và tiếp tục kiếp sống nô lệ cho bọn thái thú đảng cộng sản VN. Để chống lại giặc Tàu thì không có giải pháp nào cứu nước ngoài giải pháp quân sự.
Đối đầu, đối đầu, phải đối đầu
Tránh né là thua, là mất trắng.
Hội Nghị Thượng Đỉnh Sunnyland Mỹ và ASEAN tại California coi như thất bại khi bản tuyên bố chung không một lời nói đến China. Nhưng để đáp trả, Tàu đã đưa 2 giàn hỏa tiễn đặt ở Hoàng Sa của Việt Nam làm tăng căng thẳng khu vực và đe dọa trực tiếp tự do hàng hải của Mỹ và các nước Đông Nam và Bắc Á. Câu hỏi là Mỹ và ASEAN sau Hội Nghị và đồng minh Nhật – Hàn – Úc – Ấn sẽ làm gì khi sự hung hăng của Tàu Cộng ngày càng hung dữ?
Ngoại giao không thể ở thế thượng phong khi quốc phòng không mạnh mẽ, khó đạt được nếu chỉ nói suông mà không hành động. Muốn kiềm hãm Tàu, Mỹ cũng phải đi đến 1 lựa chọn: phải phô trương sức mạnh quốc phòng sẵn sàng bảo vệ lợi ích, và kinh tế thiệt hại là điều chắc chắn nhưng phải rút toàn bộ đầu tư về Mỹ hoặc đầu tư vào các nước khác dù có bị thiệt thòi nhưng còn hơn là mất trắng
Dù cố tránh né chiến tranh, dù mềm mỏng đối thoại, dù sợ va chạm quyền lợi kinh tế, nhưng cuối cùng cũng phải đi đến giải pháp quân sự. Đàng nào cũng phải chọn, chọn sớm chừng nào tốt chừng nấy, càng chần chừ cái giá trả lại càng cao. Chiến tranh là không tránh khỏi khi quyền lợi va chạm và mọi giải pháp đều bế tắc. Tổng thống Obama chủ trương xoay trục quay về Á Châu nhưng không đủ mạnh mẽ, ông chỉ làm được vậy, nhưng tổng thống mới của Mỹ sẽ phải lựa chọn và đối đầu.
nv
Nguyễn Văn:
(Chỉ có một con đường cứu nguy dân tộc là người dân phải đứng dậy.
Để chống lại giặc Tàu thì không có giải pháp nào cứu nước ngoài giải pháp quân sự.)
Tuyệt vời!
Đúng 101%.