Hạt ươm hư [6]
Chương 17
Đại nhìn tờ giấy của Tuấn đưa – của mụ Bốn Cao – trước khi tự vẫn vì sót của.Nó cũng ngạc nhiên không kém gì Tuấn, khi nhìn thấy. Mụ Bốn Cao không biết chữ, nên “di cảo” của mụ là vẽ lại những bức hình, rồi trao cho Tuấn trước khi vào cỏi mênh mông. Mụ vẽ ngoằn ngoèo 10 chiếc xe, vừa giống xe đạp hoặc xe máy, trong một cái hầm tối với một cái bóng điện lờ mờ sáng. Cuối dãy xe là một hình nhân ngồi co ro ăn tô mì, vung sợi ra khỏi tô treo toòng ten. Thằng Đại mân mê tờ giấy. Nó lật ra trang sau, thấy hình vẽ một gã đàn ông hói đầu, tay vung gậy trịch thượng chỉa lên trời, với cái mũ vải Công an Biên Phòng. Thằng Đại nói.
- Quái lạ. Hình gì kỳ vậy?Tuấn.Mày không đùa chứ? Chả lẽ, trước khi tự vẩn, mụ Bốn Cao điên nặng hay sao mà vẽ những bức hình này! 10 chiếc xe với hai hình nhân ngồi ăn tô mì và vung gậy lên trời? Lạ nhỉ!
- Tao cũng không hiểu, mụ muốn nói gì ở bức hình này và đưa cho tao trước khi tự tử.
Tuấn nhìn thằng Đại đi loanh quanh dưới những tàn cây vú sửa trong ngôi nhà từ đường ở Vườn Trầu, nghĩ vu vơ.
Đại đã bị đuổi học vĩnh viễn hai ngày nay, vì tội chống phá nhà nước.Buổi trưa hôm ấy, hai đứa định lấy nắm cơm ra ăn, rồi ngủ ở lớp cho tới tiết học chiều. Tuấn không thể ăn cơm thiếu ớt, nên bảo thằng Đại chờ, để chạy ra nhà ông Cai trường tước vài trái ớt về ăn. Tuấn chạy đi.
Thằng Đại đi vu vơ quanh lớp. Nó nhìn lên cái bảng đen, thấy hình lãnh tụ Hồ Chí Minh treo trên cao qua nóc bảng.Máu nóng thanh niên bốc lên, Đại bắt đầu cầm bốn chiếc đũa làm phi tiêu phóng vào hình lãnh tụ.Nó vừa phóng chiếc đũa thứ hai, giáo Minh xuất hiện như một bóng ma lặng lẽ.
- A. Thằng học trò phản động! – Gã gào lên như bắt được cướp.
Đại bị đuổi học vĩnh viễn từ hôm ấy. Lẽ ra nó phải đi tù, nhưng may mắn là mấy hôm trước, ông Cậu ruột nó đi tập kết cùng ông cậu Trường Sơn của Tuấn thời 54, từ miền Bắc về với chức danh một nhà đạo diễn phim ở Hà-nội.
- Đất nước này quả kỳ quặc. Anh, em, chú, bác, bà con, dòng họ… chém giết nhau trên 20 năm, nay mới nhận ra nhau, sau hòa bình!
Ngôi trường này, bọn Tuấn, Đại yêu nó như căn nhà của mình. Những hàng phượng vĩ, những cây xoài quanh trường và hai hàng dương dọc từ con đường lớn vào cổng trường, chính tay họ đào đất và trồng lên khi còn bé tí. Có những trưa hoặc những đêm hai đứa thường ở lại ngủ quanh quất đâu đó, như muốn tìm lại một quá khứ vàng son vừa vuột mất không bao lâu khi con thủy triều CS ập vào, đập tan tác tất cả mọi ước mơ của một thời tuổi trẻ.
- Tao nghĩ ra rồi. Thằng cha vung gậy chỉ lên trời với cái trán hói, nhất định là lão Tôn.Đúng là lão Tôn, Tuấn ơi.Mụ Bốn Cao vẽ không khéo, nhưng lột trần sự thật về hình ảnh. Đây đúng là lão Tôn 100%! Mày còn nhớ, cái ngày đổi tiền? Mụ và lão Tôn leo lẻo phát loa phóng thanh, tuyên truyền không đổi tiền, do bọn Ngụy đánh phá. Sau đó, mụ nhờ mày đốt toàn bộ số tiền rồi nhảy lầu tự vẫn.Vậy phải có cái gì kỳ quặc trong vấn đề này.
- Bây giờ, tao cũng nghĩ là lão Tôn. Chỉ có lão mới vung gậy chỉa thẳng trời, đi huênh hoanh. Nhưng, mày thường theo dõi lão, mày có thấy gì lạ trong khu vườn nhà lão?
- Không có gì lạ. Hằng đêm, lão vẫn chong đèn dưới tán lá cây khế viết lăng nhăng, miệng nhóp nhép như đọc kinh!
- Lạ nhỉ! Mụ Bốn Cao tự vẫn là điều ai ai ở trong phố đều ngạc nhiên. Mụ mê tiền mà!
&
Thằng Đại bị đuổi học vĩnh viễn làm Tuấn càng buồn thêm. Anh thường ở lại nhà nó ăn cơm và ngủ luôn trong Vườn Trầu. Còn gì để mất sau cuộc bể dâu?
Sau đợt đổi tiền lần đầu, không còn một ai tới tiệm chụp ảnh của ông Năm “Bóng Tối”. Người ta chạy cái ăn từng bữa và bắt đầu xếp hàng nhận lãnh khẩu phần của gia đình, qua mười mấy ký gạo cho cả tháng; và hàng tuần, qua mấy lạng thịt bầy nhầy, hôi tanh mùi xã nghĩa.
Ông Năm tỏ thái độ với Tuấn ra mặt.Ông đóng cửa nhà sớm trước 8 giờ tối. Tuấn thường ở nhà Đại đến khuya mới về. Ông khóa cửa, Tuấn trèo trụ điện leo lên mái ngói vào nhà, qua cánh cửa sổ trên ban-công. Anh chưa chết là may, qua dòng điện cao thế. Ông Năm biết được, sau đó, chặn luôn đường về của Tuấn. Anh nằm trước nhà, co ro ngủ.
Cứ thế nhiều lần. Cậu cháu không đối mặt nhau, nhưng hành động âm thầm vì hoàn cảnh của mỗi bên do thời cuộc.
Vì thế, ngủ đêm trước hiên nhà là thường nhật đối với Tuấn. Thân phận bạt bèo nào mà chả vậy!
…
- Mày là thằng khốn nạn nhất trần đời, Tuấn!
Một gã đàn ông – không có mặt – xiết cổ Tuấn, xoay vòng cái cần cổ anh 360 độ, rồi lật ngược trở lại như quay con vụ.
- Mày là thằng đồng phạm giết tao, qua một vụ sát nhân có bằng chứng hẳn hòi là mày, nhưng mày im hơi không lên tiếng, để chỉ rõ kẻ sát nhân – thằng, đã giết người của cách mạng!
- Ai giết ông, và; ông là ai?
- Tao là Bảy Rắn nè!
Tuấn thót giật mình ngồi dậy.Anh dụi mắt nhìn người đàn ông – không có mặt – nói.
- Ông đừng hù dọa tôi nhé. Ông Bảy Rắn chết từ hồi “nẵm” năm kia rồi!
“Gã đàn ông không mặt” bỗng chốc biến thành Bảy Rắn, với cái cần cổ có hai cái lổ to hóm, bị Cu dài bắn năm rồi.
- Chú Bảy, chú chưa chết à?
- Mày đùa nhễ. Mày thấy rõ ràng ràng, thằng Cu dài nó bắn tao hai phát vào cổ, chết tươi, nhưng mày không báo cáo với ai cả. Làm tao không đầu thai vào được bất cứ nhà nào. Mày hại tao. Tao phải vặn cổ mày!
Bảy Rắn lại vặn đầu của Tuấn, nghe “lốp cốp”… của những đốt xương phát ra.
Cái đầu của Tuấn xoay 360 độ, cộng thêm nữa là 720 độ, cứ thế tăng tiếp theo cấp lũy thừa vô tận! Tuấn đưa tay chặn cái cổ của mình, nói.
- Chú Bảy. Chú thấy đó.Hồi trước, chú muốn chữi ai, muốn làm gì chú cứ làm, đếch biết “người ta” nhịn chú bao điều. Chú chữi lính quốc gia, nhân dân tự vệ, rồi chú biểu tình, nằm vạ giữa đường chận xe nhà binh, không ai bắt chú vào tù. Rồi chú về nhà nhậu rai rai vài ve và ngày mai lại chữi tiếp. Quá cha thiên hạ hén!? Bây giờ, chú dám chửi hay biểu tình nằm vạ trên xa lộ không? Chú nói thử tui nghe coi. Dám không? Hay chú cũng phải xếp hàng “xin ăn hay ăn xin” như tụi tui – một con chó – giống như thiên hạ xếp hàng cả ngày?
- Mày im đi. Thằng phản động!
- Đã chết rồi, đừng hù ai nhé, chú Bảy! He he… con Ma nhà họ Hứa của chú, thật vinh quang, vĩ đại! Xã hội chủ nghĩa, đồng nghĩa với Xếp hàng cả ngày, để được vài lạng thịt bầy nhầy, mớ rau úng cho heo ăn. Ông Cu dài bạn đường phố giả điên khùng của chú, dường như sợ cách mạng quá, nên vượt biển qua cái đất nước của bọn… dư bơ thừa, canh cặn rồi! Chú chết, tụi nó coi chú như con chó vừa thi hành xong nhiệm vụ… ăn cứt, vất thân thể chú trong Vườn Trầu, nhà ông xã trưởng, cũng chết sau đó không lâu, mà chúng có an ủi hỏi han ông Xã trưởng nằm vùng cho cách mạng thành công? Ý. Đại thành công! Giờ chú muốn bóp cổ tui, mà không dám bóp cổ cái lũ người buôn bán trên thân xác anh em, đồng chí của chú??? He… he… nực cười!
Bảy Rắn, buông cổ Tuấn ra, xoay mấy vòng cho cái mặt Tuấn nhìn về hướng nhà thằng Đại, nơi gã bị bắn chết tức tưởi. Gã ngượng ngùng, nhặt cây a-ka 47 lên, như nhặt một khúc củi, đi từ ngã ba A Ùi, quẹt đầu súng vào thành cửa, những tấm ván, những cổng sắt kêu “ì ì”.
Tuấn giật mình thức giấc, đưa tay rờ cần cổ. Biết mình nằm mơ.
Một giấc mơ quái dị!
Thì ra, Bảy Rắn còn quanh quẩn đâu đây, trên cái đất của người Chăm đầy bùa yễm, mà họ đã mất cả một dân tộc, để lại sự thù hận lai cửu, ngàn khơi!
Như quê hương của Tuấn, hiện tại.
Sau này, nhiều người quả quyết đồn rằng: Bảy Rắn, hằng đêm thường đi vất vưỡng trong khu phố như một bóng ma trơi, không nơi nương tựa. Nhưng nhất quyết, không một ai trong phố cúng cho Bảy Rắn một oẳn xôi hay cái bánh vào những dịp rằm, như phong tục truyền thống ngàn đời VN.
&
Chính quyền CSVN đổi tên các Tỉnh lỵ toàn quốc năm ấy.Quảng Nam và Đà Nẵng, thành Quảng Đà. Phú Yên và Khánh Hòa, thành tên: Phú Khánh v.v.
- Tao không thích quê mình bị đổi tên! Khánh Hòa là Khánh Hòa.Phú Yên là Phú Yên.Đây là ý trời đã định.Mỗi một Miền, một Tỉnh có thổ ngữ và âm giọng riêng biệt rất khác nhau, dù không xa nhau mấy. Phú Yên là phải trọ trẹ, nhẹ giọng hơn; ra đến đất Quảng Trị, Huế, Thanh Hoá… nặng dần, không như Khánh Hòa, trộn lẫn hai miền Trung, Nam. Tao phản đối nhà nước này!
- Mày phản đối bằng cách nào?
- Tao phải đổi tên tao bằng hai chữ KH. Tụi mày hãy lựa tên cho thay đổi hợp thời! – Tuấn uất ức, gào lên trong khu vườn vú sữa về đêm, có gió mát.
- Ừ, mày nói đúng. Khánh Hòa là Khánh Hòa! Không một thằng mắc dịch, vô văn hóa, ngu xuẩn nào… đến mức, đổi tên những gì Tiền nhân, Tổ tiên mình gây dựng và lập nên: Xã, Quận, Tỉnh… Phải là Khánh Hòa. Phải là KH!
Thằng Đại lấy tên là Khoa, Thằng Tấn lấy tên là Khiêm… Tuấn lấy tên KH.
- Ý chà. Thằng này muốn là T.T.KH!
- Vớ vẩn! Mày bị đuổi học mà còn thơ, với thẩn.
- Chứ sao KH.?
- KH. Đây nè! Mày hiểu cái đạp này chưa!? – Tuấn đạp thằng Đại một phát té ngữa. Cả bọn cười ồ lên, nhớ đến giáo Dụ lúc xuất phát bật chạy, té cái “ụi” mũi ăn trầu!
…
Tuấn ngồi ở giữa lớp, cạnh cánh cửa sổ, gần hàng xoài cao to xỏa trái nặng chĩu. Lúc vui, anh ngồi đọc cuốn những truyện trước 75 của thư viện thằng Đại còn sót lại. Buồn buồn, khi thầy, cô giáo vừa quay người trên bảng đen, Tuấn phóng ra cửa sổ, xuống nhà ông Cai trường, kiếm củ mì, củ khoai lang ngồm ngoàm nhai, cho qua cơn đói, sau nhiều đêm ngủ trên vỉa hè. Với anh: cos, sin, parapol… của thứ toán học mà anh hằng yêu thích, giờ nó vô nghĩa. Một xã hội đã vô nghĩa, có níu kéo lại cũng chỉ là vô nghĩa! Thực dân, Tư bản, Cộng sản… đều là thứ vô nghĩa… khi cái đói của con người đang bị rình rập hàng ngày!
Chế độ miền Nam, chưa bao giờ dạy học sinh về các thể chế chính trị, ngoại trừ môn Công dân Giáo dục, dưới một thể chế thực thi quyền căn bản làm người và đạo đức. Một đất nước không có chương trình Giáo dục dạy học sinh làm người, đó là một chế độ phỉ báng làm Người của chính thể chế đó.
Môn học Công dân Giáo dục bị bỏ trong ngành giáo dục học đường, thay vào đó là môn chính trị. Những “con giòi” từ mảnh vải đỏ của cái gọi là: Khăn choàng đỏ, hồng hơn chuyên, đã làm nên chuyện từ năm 1945.
- Hãy đặt tờ giấy trắng, hoặc đen trước mắt bọn trẻ, sau thời cách mạng thành công, bạn sẽ nhìn thấy những gì xảy ra! – Đó là thánh lệnh của một lời nguyền cho một dân tộc bất hạnh.
Tuấn đã đặt tờ giấy ấy, trước mắt mình; và không thấy gì xảy ra.Anh vừa bước tới tuổi 18. Là một chàng trai dại khờ, nông nổi, nhưng lý trí vừa đủ nhìn ra, một hệ thống, xiết chặt bằng miếng ăn, là miếng nhục nhã nhất của con người. Đói.Anh vẫn nằm ngoài khung cửa nhà ông Năm, ôm bụng lặng thinh. Nhưng anh quyết không xin ăn những ruột thịt của mình đã hất hủi, thà rằng, anh nhảy cửa sổ lớp học, xin vài củ khoai mì, lang ăn dấm dớ qua cơn đói khát.
… Nhưng với thế hệ kế tiếp, nó sẽ không là trắng hay đen. Nó sẽ là màu đỏ của tai ương trùm xuống dân tộc đầy hận thù này. Chiến thắng mùa Xuân 1975 của quân đội Bắc Việt, là một cơ hội vô cùng to lớn cho đất nước VN này, sau thống nhất để canh tân xứ sở, của chiến tranh đói nghèo và lạc hậu, để cùng nhân loại bước những bước vững mạnh theo trào lưu thế giới. Người CS đã cố tình lơ đi điều ấy. Đây không là sự thù hận đơn giản, mà nó là giáo điều có tính toán của những kẻ làm việc cho chủ nghĩa CS quốc tế, muốn thâu tóm cả Đông Dương. Họ lập lại những gì, họ đã và vẫn còn đang làm trên miền Bắc và bây giờ là miền Nam! Chính quyền CS là một chính quyền lật lọng, xảo trá, vô luân, thất nhân tâm…
Chính sách tập trung Cải tạo đã nói lên sự bỉ ổi của một chính quyền luôn luôn rao giảng: Vì dân và lo cho dân! Một đất nước được cai trị bởi những kẻ vô học, thì đất nước ấy, dân tộc ấy, sau rốt cũng trở thành một đất nước lạc hậu, đầy nguy hiểm với sự trù ếm thân phận làm người. Không một quốc gia nào có thể nghĩ rằng: trên thế giới này có một quốc gia mang tên VN đã nhốt mấy trăm ngàn người vào nhà tù, qua danh từ “cải tạo” bất nhân.
Chỉ có bọn cướp của giết người, mới không có trái tim sắt đá với đồng loại mình. Mà quả thật, CSVN là một bọn cướp ngày khi họ hân hoan loan báo trên truyền thông đại chúng:
- Đảng CSVN đã cướp được chính quyền từ tay Bảo Đại và người Pháp!
Có thằng ăn cướp nào, nó tự bảo nó là thằng cướp? Chỉ có bọn vô học, vô luân, đầu đường xó chợ, nó không biết nó nói gì!
- Tuấn. Thầy giám thị muốn gặp em!
Tuấn đang ngồi lơ mơ nghĩ vẫn vơ về cướp, thì cô Mai bước vào lớp học thông báo. Tuấn đứng lên bước ra khỏi lớp.Cô Mai nheo mắt bảo nhỏ.
- Cẩn thận nhé. Có chuyện lớn rồi đó.
Tuấn nhìn cô Mai cười… buồn tênh! Anh biết, cô đang lo lắng cho anh biết dường nào. Bọn Tuấn học cô 3 năm; và 3 năm ấy cô là chủ nhiệm lớp Tuấn theo yêu cầu của học sinh. Trước 75, cô dạy môn Anh ngữ, lái xe “xịn” đi dạy học trò từ Nha Trang lên. Hồi ấy, cuối tuần bọn học sinh như Tuấn, Đại thường đạp xe xuống đại lộ Duy Tân tắm biển, thường ghé nhà cô lấy cớ thăm “Thầy”, để được cô chạy qua bên kia đường, mua những vốc kem đãi bọn học trò láu cá. Sau 75, cô bị chuyễn qua dạy Toán – như một hình thức đuổi dạy từ từ – nhưng cô vẫn cố gắng trụ lại. Trong lớp, cô thương nhất là Tuấn và cũng sợ nhất là Tuấn. Sau vụ chôn hàng ngàn “hom” mì, cô thường năn nỉ Tuấn.
- Thôi. Tuấn ở nhà, không được đi tuần này. Cô cho 8 điểm lao động! – Tuấn “dạ, dạ”, rồi cũng bám các bạn lên khu kinh tế mới, làm loạn cả trường.
&
Lão Tôn ngồi ngay ngắn trước bàn thờ… Hồ Chí Minh, hai tay đặt trên bàn: thẳng và dài… như cây gậy của lão thường vung dài ra tới đỉnh trời; một cách trịnh trọng cố ý. Tuấn bước vào nhìn lão Tôn.
- Chú gọi cháu có việc?
- Ta là Giám thị trường, không con, cháu gì cả. Ngồi xuống! – Lão mím môi, nói gầm gừ trong miệng.
- Dà…
- Dạ hay Dà? Anh bị ở lại lớp 11 C1, bắt đầu từ hôm nay!
- Thưa Giám thị, sao vậy ạ?
- Anh không đủ điểm đạo đức học sinh, trong niên khóa 1975!
- Thưa Giám thị.Niên khóa 1975, chi hơn tháng là chấm dứt niên học, thì làm sao em có điểm hoặc không về đạo đức cách mạng ạ. Vả lại niên học mới gần cả nữa năm rồi, sao bây giờ mới thông báo?
Giáo Minh bước vào, đeo cặp kính đen thui, hậm hực.
- Bắt đầu từ hôm nay, anh bị trục xuất ra khỏi đoàn Thanh niên CS Hồ Chí Minh, vì vấn đề đạo đức không có!
- Thưa thầy. Tôi đã nói rồi: tôi chẳng ham cái chức danh đoàn thanh niên CS Hồ Chí Minh chó chết gì đó! Chẳng qua là ông Giám thị Tôn, cố ép gia đình tôi và tôi nhận cái chức chết tiệt đó. Chớ tôi nào ham!
- Anh lại ăn nói “ninh tinh!”
Tuấn nhìn lão Tôn, không đáp lời giáo Minh.
- Ông Tôn. Ông chơi một chiêu tuyệt đấy! Ông muốn tống tôi ra khỏi cái nhà trường, mà tôi muốn ói từ lâu rồi nhé. Ông liệu cái thần hồn ông đi! Trong con mắt ông, tôi là cái gai ông muốn nhổ. Vậy thì tôi đi.Nhưng khi tôi đi, ông có còn ngồi đây, bảnh chọe và hại người là điều tôi không thích. Ông nên nhớ điều đó!
&
Tuấn nói với cô Mai, chủ nhiệm lớp.
- Thưa Cô. Cuối tháng này em lên đường tình nguyện đi “nghĩa vụ quân sự”. Em sẽ là một Công an vũ trang của chính quyền này. Em chúc cô luôn vui khỏe.
- Em bảo sao? Tuấn ơi, sao làm vậy?
- Giáo dục Học đường này, là một nền giáo dục gây chia rẽ và thù hận cùng chủng tộc VN. Có Hồng hơn Chuyên, có gia đình cách mạng và không cách mạng… để đưa đến một giai cấp mới. Giai cấp của thù hằn lương tri nhân loại!
- Nhưng em sẽ là công an. Cái mà cô biết nhất, em ghét bọn họ hơn hẳn ai!
- Vâng, thưa cô. Bằng mọi cách, em sẽ đi ra khỏi đất nước thù hận này. Vượt biên!
Cô Mai hốt hoảng bịt miệng Tuấn.
- Tuấn về đi. Cô tin em!
…
Một buổi chiều cuối tháng 10, ông anh Luật sư của Tuấn trở về sau gần 2 năm “giải phóng”. Đi cùng anh là hai gã đeo gương đen, như bọn Mafia trong phim thời thượng của Mỹ. Anh thì không đeo gương đen, như một gã đui, không mang cái đài bên hông để nghe, như một kẻ nặng tai sắp điếc đặc, nhưng trên vai vẫn là một cái “sắc cốt” (còn gọi là sà-cột, một loại “sắc cốt” của Mỹ chứa, đựng mìm claymor thải ra sau khi dùng); đó là mốt thời thượng của người CS hai miền Nam, Bắc ưa dụng sau chiến tranh. Chửi Mỹ nhưng vẫn thích xài đồ Mỹ vất lại sau chiến tranh.Tuấn nhìn anh ngỡ ngàng. Một trí thức miền Nam là thế này sao?Anh ngượng nghịu, khi Tuấn nhìn chăm chăm cái “sắc cốt” đang đeo trên vai.
- Cái “mốt” bây giờ đó em!
Tuấn không trả lời. Trong 7 anh chị em, giữa anh và Tuấn, thường liên lạc nhau bằng thư từ qua lại, từ khi khi Tuấn vào học ban đệ tứ, dù cùng cha khác mẹ. Nhưng giờ đây, Tuấn thấy sao xa cách quá! Ở khuôn mặt họ, là một khuôn mặt bằng sáp, không biểu lộ nhân sinh và tình cảm. Nó biểu hiện sự đấu tranh luôn thôi thúc, rình mò và nhập cuộc vào đời bằng sự lạnh tanh, mang tính hoang sơ nguyên thủy từ loài khỉ, vượn!
- Anh nghe nói, chú tình nguyện đi Công an vũ trang? Không được! Bây giờ anh đã về, chú nên đi học lại! Tương lai còn dài.Cha mất sớm, anh phải lo cho chú.
Chưa bao giờ, Tuấn nghe ông anh gọi mình là chú! Trước 75, chỉ có anh và em. Nó thân mật và đậm đà tình máu mũ làm sao! Cái gì đang thay đổi?Tuấn lắc đầu.
- Em đã 18 tuổi. Em biết lo cho cá nhân và tương lai em.
Lão Tôn, xéo bên kia đường, chạy vụt qua. Áo đại cán bốn túi uy nghi, cái mũ Công an biên phòng bằng vải, đeo dính cái ngôi sao vàng khè, cùng cây gậy chỉa ngang trời vung vung. Lão nói.
- A. Cậu Quyền. Bấy lâu nay cậu đi đâu? Tôi cứ nghĩ, cậu theo bọn đế quốc tàn dư Mỹ Ngụy, ăn bơ sữa rồi đấy chứ! Cậu về, có giấy chứng nhận của Uỷ ban nhân dân xã, huyện, tỉnh?
- Chú Tôn. Chú nói gì lạ vậy?Tôi sinh sống ở đây bao lâu chú đã biết, mà chú còn hỏi tôi giấy tờ, là làm sao?
- Tôi bây giờ là Xã đội trưởng. Tôi có quyền hỏi giấy tờ của bất cứ công dân nghi ngờ nào, lãng vãng ở đây!
- Ông Tôn. Nó học Luật ở Sài-gòn bao nhiêu năm ông biết mà. Sao làm khó dễ con cháu?
- Ông Năm. Tôì không khó dễ, mà tôi đang làm luật. Luật nhà nước VNDCCH!
…
Hôm sau.
Lệnh tập trung “nghĩa vụ quân sự” khóa 1 ở Diên Khánh, được diễn ra ở trường trung học Hoàng Hoa Thám.59 tân khóa sinh từ mọi vùng quê Diên Khánh, được điều động về đây, cộng thêm trên 200 bộ đội tòng quân.
- Tại sao không là Nha Trang một thành phố lớn? Nhiều người hỏi như thế.
Lão Tôn hãnh diện trả lời.
- Đây là đất của cách mạng thời khởi phát. Phải đưa tiễn những đứa con đất nước ra đi làm người lính trấn biên ải của Tỉnh nhà!
Tuấn leo lên một chiếc GMC của quân đội Mỹ để lại, trong nhiều chiếc đang đậu hàng dài, từ đường cái vào trong sân trường. Anh giơ tay từ biệt Đại, cùng các bạn. Chiếc GMC đang dần chuyễn bánh. Lão Tôn đưa tay vẫy, mặt hân hoan.
- Dừng. Dừng xe lại!
- A. Cậu Quỳnh. Chào cậu.Cậu muốn gì?
Ông anh Luật sư của Tuấn chả thèm nhìn lão Tôn, anh gọi.
- Tuấn ơi. Về nhà đi em!
Tuấn nhìn anh lắc đầu trong vô vọng.Anh ngồi xuống hàng ghế “nhà binh” thẳng thớm, như bao thanh niên, vào đời bằng sự thẳng thóm của nhà binh. Một – hàng – dọc – ngồi – thẳng!
Lão Tôn chỉ gậy vào ông anh Tuấn, nói.
- Quyền, mày là ai, mà hống hách thế?
- Nhân danh Bí thư Huyện ủy, huyện Diên Khánh, tôi, Vũ Quyền, bắt, không cần án lệnh của tòa án, ông Lê Đại Tôn ngay lập tức!
- Tôi bị bắt vì tội gì?
- Tội bao che binh lính Sĩ quan Ngụy dưới hầm, là thằng Tẩn con ông. Tội tàng trữ xe trái phép; và tội giả dạng là chiến sĩ cách mạng trong thời chiến… Còng!
Đó là những gì Tuấn để lại trong tủ anh Quyền, lá thư định mệnh của mụ Bốn Cao để lại, khi ra đi làm người lính thú. Là một Phật tử lại Tu thiền, Tuấn không muốn dây dưa món nợ kiếp lai sinh. Nhưng anh vẫn nghĩ: những con quỷ CS cần phải khai trừ! Dù chúng là ruột thịt anh em.
Hãy để chúng cắn xé nhau.
Chúng cắn xé, dành quyền lực nhau, tự chúng giết chết nhau, nhanh hơn nhân dân nổi dậy, khi bị một cái cùm to tổ bố là bao tử luôn luôn bị đói hành hạ, làm thui chột kiếp làm người!
Tuấn thầm rên lên.
- Anh Tẩn ơi.Cho em xin lỗi. Mỗi người là một con bài sẽ bị lật lên lúc cuối cùng của cuộc chơi!
Và, Tuấn biết, anh đang chơi với cuộc chơi cả đời mình!
(Còn tiếp)
© Đàn Chim Việt
Pages: 1 2