WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nói chuyện hòa giải, đồng thuận

30 thang 4Một chủ đề mà tôi ấp ủ từ lâu, nó cũng như một hoài bão cuối đời của người lính thua trận đang phải sống lưu vong trên đất khách. Suốt 38 năm qua đã có biết bao người bên này cũng như bên kia cùng mơ ước có ngày hòa giải và hòa hợp dân tộc để cùng nhau xây dựng đất nước và bảo vệ Tổ quốc. Tuy nhiên, con đường hòa giải, đồng thuận ngày càng mờ mịt vì thiếu sự quyết tâm chân thành.

Nhân đọc bài “Hòa giải, đồng thuận để đại đoàn kết” của nhà báo Tống Văn Công đăng trên Bauxite Việt Nam ngày 4-5-2013, tôi xin phép tuần tự cùng lạm bàn với ông về bài viết này.

-TVC: “Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt có lần nói “Ngày 30-4 có hàng triệu người vui, nhưng cũng có hàng triệu người buồn”. Câu nói phản ánh hoàn cảnh lịch sử khiến cho “đất nước đã thống nhất mà lòng người còn ly tán”. Ba mươi năm qua hố ngăn cách đã hẹp lại theo chiều rộng, nhưng vẫn còn đôi chỗ hun hút sâu”.

Thưa ông Công, ngày 30 tháng 4 năm 1975 trong số “hàng triệu người vui” mà ông Kiệt nói tôi thấy không trọn vẹn lắm vì trong số đó ít ra cũng còn có một người buồn. Người nữ bộ đội miền Bắc Dương Thu Hương khi theo đoàn quân chiến thắng vào Sài Gòn ngồi bên lề đường mới hay mình “vui sao nước mắt lại trào”. Trong lần trả lời phỏng vấn của phóng viên Đinh Quang Anh Thái đài LSR hồi tháng 4 năm 2000, bà Hương nói:

“Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng và Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi hy sinh một cách uổng phí…

“Vào Nam tôi mới hiểu rằng chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người…

“Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ”. (Dân Luận online ngày 2-4-2012)

Và mới đây cụ nhạc sĩ Tô Hải cũng nói như thế trong bài “Nhân 30 tháng 4, tôi tuyên bố”, cụ Hải viết:

“Chính mình đã đưa ra cái ý kiến về câu: ‘Có triệu người vui và cũng có triệu người buồn’ của ông Võ Văn Kiệt là: ‘bề trên’, ‘kẻ cả’ và cực kỳ… ‘chủ quan’ bằng những lý lẽ để ‘bổ sung’ (thực chất là để ‘bác bỏ’). Rằng thì là: ‘chẳng có cái tỷ lệ chung chung, bằng nhau đó đâu”…

“Tuyên bố:

“Chính ngày 30 tháng 4 này là ngày giải phóng cho tôi, một công dân miền Bắc, khỏi kiếp nô lệ một thứ triết học chính trị ngoại lai cực kỳ phản động…” (Bauxite Việt Nam online ngày 2-5-2013)

Như vậy cho chúng ta thấy rằng sau 38 năm chính quyền Hà Nội chưa dám nhìn ra sự thật và hàng năm cứ đến ngày 30 tháng 4 vẫn còn tổ chức ăn mừng lừa dối một cách khôi hài thì làm sao có được hòa giải. Người cộng sản chỉ chiếm được thành chớ không chiếm được lòng dân, cho đến ngày hôm nay hố cách biệt ngày càng “hun hút sâu” chớ không “hẹp lại theo chiều rộng” như ông Công đã tưởng.

-TVC: “Bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phượng, ở bệnh viện Từ Dũ, từ chối đơn bảo lãnh sang Mỹ của chồng, để ở lại cứu giúp đồng bào sau chiến tranh…

“Trung úy Quân y Nguyễn Chấn Hùng vừa rời trại cải tạo đã được nhận vào trường Đại học Y và Bệnh viện Bình dân…

“Chắc chắn hai điển hình này đã góp phần không nhỏ cho hòa giải, tạo nên sự đồng thuận xã hội…”

Ông Công đã vội lạc quan qua những sự kiện không lấy gì làm thuyết phục lắm, tôi không nghĩ điển hình của hòa giải mà nó chỉ là sự cá biệt của một vài cá nhân  không có chút nào về ý thức chính trị. Trong một cách nghĩ nào đó, với cuộc sống yên thân họ đã an phận trùm chăn đắp chiếu. Trường hợp của họ không như trường hợp của bác sĩ Nguyễn Đan Quế, người biết sống cho tha nhân, cho dân tộc, cho Tổ quốc, ông ấy mới là một điển hình đáng được đề cập tới.

Đã 38 năm, người thua trận bây giờ đang sống khắp cùng thế giới hưởng được tự do, dân chủ và nơi đó họ đã có đủ nhân quyền thì làm sao kêu gọi họ trở về hòa giải và đồng thuận với những người tam độc: độc đảng, độc quyền, độc tài. Hiện nay nhân quyền và tự do báo chí ở Việt Nam bị thế giới đánh giá là đang xuống cấp 172/179. Ngay cả những nhà trí thức cách mạng lão thành, những thanh niên trẻ mới trưởng thành trong XHCN còn “không đồng thuận” với nhà nước cộng sản thì làm sao đồng thuận được với những người thua trận; họa may vớ được một vài tên.

-TVC: “nhạc sĩ Phạm Duy…: “Điều chủ yếu là nhận thấy chính sách văn hóa văn nghệ nay cởi mở rất nhiều so với trước, đã cho phép được hát tình ca”…Như vậy nhạc sĩ Phạm Duy muốn được trở về là do có sự đồng thuận về văn hóa. Một nhân vật khác là nguyên Phó Tổng thống VNCH, tướng Nguyễn Cao Kỳ về nước năm 2004…Ông nói, mình muốn đóng vai trò hòa giải dân tộc để góp phần kêu gọi đầu tư xây dựng đất nước. Như vậy có thể hiểu sự hòa giải thành công với những người như ông Nguyễn Cao Kỳ và rất nhiều doanh nhân trong và ngoài nước, chủ yếu là sự đồng thuận về tự do kinh tế”.

Ông Công thật sự đã không hiểu nhiều về hai nhân vật “sớm đầu tối đánh” và “đón gió trở cờ” này, họ chỉ cốt chạy theo những lợi lộc cá nhân thấp hèn.

Phạm Duy, người đã từng tham gia kháng chiến, rồi từ bỏ kháng chiến về thành, di cư vào Nam theo “Mỹ Ngụy” chống cộng triệt để rồi nay thấy cộng sản thắng ông lại quay trở về với cộng sản, con người như thế có gì đáng để nêu. Ngay cả cái cá nhân bê tha tồi bại trong việc đi “ăn chè Nhà Bè”, điều này nhân dân Sài Gòn trước năm 1975 ai cũng rõ, ông ấy chết rồi nên không nhắc lại. Còn ông ta trở về Việt Nam cũng chỉ nhằm kiếm sống lúc về già thôi chớ ở hải ngoại này thì  ông đã bị chê, mặc dù ông đã có tài. Văn hóa ở Việt Nam làm gì cởi mở hơn trước, có chăng là những loại nhạc tình kích động chạy theo thị trường nơi các phòng trà ôm, cà phê ôm chớ như Việt Khang sáng tác nhạc đấu tranh chống quân xâm lược thì đang ngồi tù hoặc những ca sĩ hải ngoại của trung tâm ASIA trình diễn nhạc đấu tranh chẳng phải đã bị cấm đó sao?

Còn ông Kỳ, thì không cần phải nói cái ông “Con cầu tự” này khi được thời thì ba hoa. Ông ta đã từng kể:

“Năm 1964, nhân đi Air Việt Nam qua Vọng Các tôi gặp Đặng Tuyết Mai, một tiếp viên hàng không xinh đẹp, 20 tuổi…Để được có dịp gặp nàng chào từ biệt lúc 6 giờ sáng, nhân mặc đồ đại lễ trắng thiếu tướng Không quân, bèn đóng vai bồi khách sạn gõ cửa phòng Tuyết Mai, tay bưng đồ ăn sáng”. (Giao Chỉ -Cõi tự do trang 61)

Năm 2005, nhân chuyến về Việt Nam ông Kỳ tuyên bố với ký giả Lưu Quang Phổ của tờ báo Thanh Niên Xuân Ất Dậu tại Sài Gòn mà không biết ngượng rằng:

“Quân đội miền Nam không ai đáng giá cả, kể từ ông Nguyễn Văn Thiệu Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh trở xuống. Trong số những vị cùng vai với tôi, cứ mười người thì mười một ông tham sống sợ chết”. (Người Việt ngày 24-1-2005)

Ông Kỳ tưởng rằng ông ấy có được uy tín để đứng ra làm cái việc hòa giải, ông không nghĩ rằng chỉ có người cộng sản tạm dùng ông như một con cờ để lôi kéo những con thiêu thân hám lợi về làm giàu cho đảng cộng sản. Vì muốn củng cố và duy trì quyền lực thống trị nên cộng sản đã kêu gọi những “đĩ điếm” bỏ xứ ra đi là khúc ruột ngàn dặm mang chất xám, chất xanh về nuôi đảng vì ít ra mỗi năm họ cũng được hàng chục tỷ Mỹ kim, chớ thật lòng họ không muốn hòa giải bao giờ.

-TVC: “Hơn lúc nào hết đất nước đang đòi hỏi khẩn trương tìm lời giải đáp cho hòa giải, đồng thuận để đại đoàn kết toàn dân đem lại sức mạnh cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

“Lời giải thực ra đã có: “Đổi mới chính trị phải đồng bộ với đổi mới kinh tế theo lộ trình thích hợp”. (Văn kiện Đại hội 11, trang 99), “Phát huy dân chủ và đại đoàn kết dân tộc”. (Văn kiện trang 33). Công việc cụ thể để thực hiện vấn đề lớn lao đó cũng đã có: Góp ý xây dựng Hiến pháp 1992 sửa đổi…trường hợp góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992, lãnh đạo đã có chủ trương không có vùng cấm…”

Bài viết của ông Công có sau Kiến nghị 72 của những nhà trí thức Việt Nam, Hội đồng Giám mục Việt Nam, Lãnh tụ các tôn giáo Việt Nam yêu cầu sửa đổi Hiến pháp đã bị Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng chụp mũ và hăm dọa những ai đóng góp không theo ý đảng mà ông Công đã không nhắc tới.

Ông Công có biết được tin nhà cầm quyền cho người đi ép dân chúng ngay cả những người đang ở trong tù không có quyền công dân ký tên trên mẫu giấy viết sẵn là “đồng ý” với bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp bịp theo ý đảng hầu hợp thức hóa những điều mà toàn dân đang muốn bỏ đi hay không?

“Trong buổi làm việc với tỉnh Vĩnh Phúc ngày 25-2-2013, TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu rằng những ý kiến đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp, đòi đa nguyên đa đảng, đòi tam quyền phân lập, phi chính trị hóa quân đội, có thể được quy là “suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”.

“Sau đó phát biểu trước các lãnh đạo thành phố Hà Nội ngày 27-2-2013 Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã cảnh báo về việc “lợi dụng việc lấy ý kiến về Hiến pháp để tuyên truyền vận động nhân dân chống lại đảng, nhà nước”. Theo ông Hùng, hành động đó là “ngược chiều, phải kiên quyết đấu tranh và ngăn chận”. (Đối Thoại online ngày 1-3-2013)

Qua lời tuyên bố của hai lãnh đạo chóp bu Hà Nội thì những người đóng góp ý kiến trái chiều có thể bị quy chụp là: tuyên truyền chống đảng (Điều 88) hoặc là hoạt động lật đổ (Điều 79) thì tù từ năm bảy năm cho đến tử hình như vậy thì ông Công có còn tin đảng cộng sản thực lòng muốn sửa Hiến pháp hay không và “lãnh đạo có chủ trương không có vùng cấm” nữa không? Ông Trọng đã quy chụp và hăm dọa:

“Thế là suy thoái chứ còn gì nữa. Tham gia khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì? Nên phải quan tâm và xử lý những điều đó”…

“Đáp lại, phóng viên Nguyễn Khắc Kiên viết:

“Đầu tiên, cần phải xác định, ông đang nói với ai? Nếu ông nói với nhân dân cả nước thì xin khẳng định luôn là ông không có tư cách”. (VOA online ngày 5-5-2013)

Thế là Nguyễn Khắc Kiên bị đuổi việc và bị “bao vây cấm vận”.

Đứng trước sự việc quá tệ hại, giáo sư Tương Lai đã khí khái nhận định lời phát biểu của ông Trọng khi trả lời đài RFA như sau:

“Sau khi ông ấy liều lĩnh tuyên bố một cách hồ đồ là: “có ai nói đến đòi bỏ điều 4 không? Có nói đến tam quyền phân lập không?… đấy là suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức chứ còn gì nữa?”…

“Qua cái bên ngoài tôi thấy đầu óc ông này nó đặc sệt, có lẽ hết thuốc chữa…Chính vì một mớ giáo điều nó chiếm lĩnh trận địa tư tưởng và đặc sệt trong đầu óc những người lãnh đạo khiến cho dân tộc này không cất đầu lên nổi, vấn đề là ở chỗ ấy….

“Cả hệ thống truyền thông đại chúng mà người ta nói là lề phải từ người điều hành cấp cao nhất hoàn toàn xuyên tạc, quy kết cho chúng tôi cho rằng nhóm Kiến nghị 72 này là phản động, là chống đảng”. (RFA online ngày 3-5-2013)

Trong khi những người đảng viên trí thức yêu nước đưa kiến nghị “không đồng thuận” thì đã bị đảng chụp như thế thì làm sao bên thua trận “đồng thuận” với bên thắng trận được, mà đã “không đồng thuận” thì việc hòa giải cũng không làm sao có được? Giáo sư Tương Lai nói tiếp:

“Khi ổng nói “Ý đảng lòng dân” thì thực ra câu nói bẻm mép ở cửa miệng thôi chứ còn lòng dân bây giờ nó khác. Còn ý đảng thì đi ngược lòng dân, vì vậy mà phải dùng bạo lực”. (RFA online ngày 3-5-2013)

Đúng, họ đã dùng bạo lực đàn áp trong ngày tổ chức “Dã ngoại nhân quyền” tại 3 thành phố Hà Nội, Nha Trang, Sài Gòn bằng nhiều phương cách khác nhau đã lộ rõ được sự chà đạp nhân quyền của chính phủ Hà Nội đang bị thế giới lên án và chứng tỏ sự thiếu thực tâm cởi mở để hòa giải. Plogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã nhận định việc làm của chính quyền Hà Nội như sau:

“Đây là bằng chứng rõ nhất về việc xâm phạm thô bạo quyền riêng tư của công dân. Mà tôi nghĩ rằng với những động thái diễn ra như hôm nay, thì tuyên bố về việc nâng cao quyền con người trong dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 chỉ là trò diễn”. (RFI online ngày 5-5-2013)

Chính những người ở trong nước còn không tin được cộng sản thì làm sao người quốc gia tin được; làm sao có được thật lòng hòa giải và đồng thuận. Người Việt quốc gia chúng tôi nhìn vào cách hành động của người cộng sản, ngày nào những người trong phong trào đòi tự do, dân chủ ở trong nước như tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, kỷ sư Trần Huỳnh Duy Thức, người tù hai thế kỷ, Đại úy QLVNCH Nguyễn Hữu Cầu và hàng trăm người tù bất đồng chính kiến khác còn bị giam ở trong tù thì ngày đó còn chưa nói chuyện hòa giải. Chúng tôi không còn ngây thơ chỉ biết nghe cộng sản nói, mà không nhìn kỷ những gì cộng sản làm.

Tiện đây tôi xin nhà báo Dương Chí Dũng cũng đừng ngộ nhận là những tên “chống cộng khét tiếng” ở Bolsa mà nhà báo liệt kê trong bài viết “Việt Nam có thực tâm hòa hợp và cả hòa giải dân tộc?” trên đài RFA ngày 5-5-2013. Họ chỉ là những con múa rối thôi, không là gì cả, nên chọn cho đúng người đúng việc chớ đừng chọn nhầm những tên “thủ tướng” của mấy gánh hát rong ở hải ngoại này. Chúng tôi cũng không nhầm tin ông cán bộ cộng sản nào đó đến thăm nghĩa trang Biên Hòa là hành động hòa giải, tôi cho đó chỉ là hành động chính trị mị dân với mục đích tuyên truyền rẻ tiền, không thể che mắt được những người cận thị như tôi.

Tôi nghĩ, nếu đảng CSVN có thiện chí muốn hòa giải dân tộc thì không cần tìm kiếm đâu xa, nên chọn đối thoại thành thật với người trong nước như tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã lên tiếng:

“Tôi kêu gọi lãnh đạo đảng CSVN mau chóng thực hiện chế độ đa đảng ở Việt Nam bởi nếu không, hòa hợp hòa giải dân tộc sẽ trở thành lừa dối dân tộc với hậu quả có thể nhìn thấy được”. (VOA online ngày 29-4-2013)

Kính chào đoàn kết.

© Đại Nghĩa

 

 

17 Phản hồi cho “Nói chuyện hòa giải, đồng thuận”

  1. ongvòvẽ says:

    Kẻ thắng cuộc 40 năm vẩn cao ngạo và hợm hĩnh.Chúng nó co kêu gọi và làm củ chỉ ,hành động gì gọi là hhh với bên thua cuộc đâu. Chúng vân hung hăng ,kiêu ngạo,kỳ thị vì chúng là bên tháng cuộc ,do đó nói về hhhg thì chỉ có bọn tép riu và bọn trở cờ nói cho vui vậy thôi. Người có thiện chí xuống nước trước ,chịu thua một lấn nửa để bắt tay hòa giải ,như ông nck đả tuyên bố ở phi trường Gialâm giử cácphóng viên quốc tế ,thì củng bị VC chơi đểu , thua cả danh vọng ,cháy cả tui rong sòng bài này. HHHG thì ra ,dù nay đả 40 năm ,dù nay đả thống nhất đất nước, vẩn là một tín hiệu của bọn tay sai ,bồi bút ,trí thúc mao-xếnh-xang mà thôi ! Gióng như bọn kêu gọi HHHG ở miền Nam trước 75,kêu khản cổ để chết.Kêu mà không một đáp ứng của kẻ mình muốn hoà giải…
    Cho nên HHHG KHÔNG NÊN NÓI TỚI NỬA vì dù ly` luân bao nhiêu hay ho củng vô ích >Chìa khóa chính vẩn ở bên phe thắng cuôc.Mà chúng có nói gì đâu . Vẩn kỳ thị .V63n phá hoại .Vẩn muốn đè đầu dân TNCS/CCCĐ. Và điều này có vẻ rỏ rệt hơn hết.Đó là HHHG tức đứng dưói lá cờ dảng ,chịu sự chi phối của đảng cs và chỉ CHO đảng .tận tụy với đảng.cuí dầu trước đảng ….Vây HHHG chỉ có thể là chấp nhận dảng ,,nghỉa là sau 40 năm tranh đấu chống cộng lại chịu THUA thêm một trận nửa…
    Cho nên bài viết này chỉ là một bài viết của một “một con CU mồi CS” đem ra GÁY dụ nvtn/cccđ ,ng con chim tha hương ,sâp bẩy con nào hay con đó (như ngphùng,nhliêm,vv và vv…).Đáng lẻ người TNCS nên tìm cách “giết” nó ,và chị Hồng nên làm thịt nó ‘xáo măng’ ngay khi NÓ gáy ,chớ việc chi cho đất Nóđâu để Nó gáy tiếp tục và dử dộivà người người đứng xem…
    Nhửng bài như bài này người Mỷ cho là tốn giấy mực (nay thì tốn gì nhỉ ?) và nên quăng vào sọt rác (recycle bin)…
    Loại bài này làm tổn nguyên khí của nhửng kẻ chống cộng
    trong và ngoài nước.
    Và làm đau lòng nhửng kẻ như hoàngvi giađìnhvà bạn bè. Tácgiả này.làm sao trong nướcđây ,không được “ông chủ” của bọn cướp HHHG như Ông hô bán “HHHG” như bọn mải vỏ sơn đông bán thuốc xổ lãi giả vậy hè !
    (ovv)

  2. Lại Mạnh Cường says:

    VÀI CẢM NGHĨ QUA PHÁT BIỂU CỦA TỐNG VĂN CÔNG

    1-
    TVC: “Ba mươi năm qua hố ngăn cách đã hẹp lại theo chiều rộng, nhưng vẫn còn đôi chỗ hun hút sâu”

    - LMC: Theo tôi nghĩ “Hội chứng Stockholm” hiện diện ở đây.
    Đến nay đã gần bốn thập niên thống nhất đất nước. Bài của ông Công thế mà đã cũ 10 năm.
    Thời thế đổi thay, nhất là 10 năm cuối, hẳn ông Công, nếu còn tại thế, sẽ có thay đổi ý nghĩ chăng khi nhìn lại quá khứ ?
    Các gía trị cũ thời VNCH, nay được nhiều người trong nước xưng tụng, nhất là giới trí thức lớn lên dưới mái truờng XHCN. Điển hình nhất là công lao giữ nước của các sĩ quan & binh lính hy sinh trong hải chiến Hoàng Sa chống Tàu cộng. Thời gian qua là liều thuốc thử nghiệm phân biêt đá vàng rất chính xác ! Ai là kẻ bán nước cho Tàu nay đã lộ diện hoàn toàn, kô thể chối cãi !

    2-
    TVC: “Bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phượng, ở bệnh viện Từ Dũ, từ chối đơn bảo lãnh sang Mỹ của chồng, để ở lại cứu giúp đồng bào sau chiến tranh…
    “Trung úy Quân y Nguyễn Chấn Hùng vừa rời trại cải tạo đã được nhận vào trường Đại học Y và Bệnh viện Bình dân…
    “Chắc chắn hai điển hình này đã góp phần không nhỏ cho hòa giải, tạo nên sự đồng thuận xã hội…”

    LMC: Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, khi đi sâu vào chi tiết từng ca một. Không thể chơi trò đánh đồng hay cào bằng, như người CS thích áp dụng trong mọi trường hợp.

    Nói về chị Ngọc Phượng thì thực ra anh chồng Vương Ngọc Phát bị vợ cắm sừng ngay trước khi anh du học qua Pháp năm 1974, sau khi tốt nhiệp khóa học Hậu đại học Cơ thể Bệnh học ở Sàigòn. Hai bên đã tính ly dị nhau từ ngày đó. Bị kẹt lại ở Pháp sáu biến cố tháng 4 năm 1975, anh Phát đã trở thành bác sĩ bệnh học tại Pháp, lấy vợ (một nữ bác sĩ Bắc Phi (Algérie?)), lập nghiệp luôn ở Pháp. Sau này anh trở lại quê hương, dự tính chỉ bảo lãnh mỗi cô con gái qua Pháp sống thôi.
    Tôi là nghiệm chế viên (préparateur) lâu năm trên khu Cơ thể học lúc đó & có thời kỳ làm nội trú thực thụ (interne titulaire) ở bảo sanh viện Từ Dũ, nên biết khá rõ chi tiết (such as chị Phượng & anh đồng nghiệp đàn em tên Tài, bồ nhí của chị Phượng. Cả hai là đàn anh đàn chị của tôi, trên tôi vài lớp. Chị Phượng cùng lớp với chồng, cựu nội trú khu Sản Phụ khoa bv Nguyễn văn Học của giáo sư Nguyễn Ngọc giệp, American Board OB_gYN. Cả hai bác sỉ Phượng & Tài, kẻ trước người sau, theo học khoá Hậu đại học Sản Phụ Khoa, rồi quen nhau, & có tình ý như đã nói trên. Được biết Tài có tiếng là playboy thời kỳ còn là sinh viên y, có quốc tịch Pháp. Lúc làm nội trú Từ Dũ sáu tháng đầu năm 1974, tôi đã gặp mặt Tài đôi lần. Còn tôi biết vợ chồng Phát Phượng từ mấy năm trước đó, khi làm ở cùng khu Bệnh học trên trường Y với anh Phát).
    Tôi đã im lặng để tôn trọng nỗi đau của anh Phát, nhưng nay anh Phát đã qua đời, nên tôi tiết lộ điều này luôn cho minh bạch mọi sự.

    Anh Nguyễn Chấn Hùng, trên tôi khoảng 4-5 lớp, vốn là một nội trú giỏi, kỳ cựu, nói khác đi một học trò cưng của giáo sư thạc sĩ y khoa Đào Đức Hoành, ở khu Ung thư bệnh viện Bình Dân. Anh được thày Hoành tuyển chọn làm giảng nhiệm viên (assistant) ở khu này. Cho nên anh chỉ phải đi tập quân sự 8-9 tuần lễ ở Thủ Đức, mang cấp bậc trung úy giả định, rồi được quân đội biệt phái về lại đời sống dân sự hành nghề chuyên môn nói trên.
    Sau biến cố tháng 4 năm 1975, thày Hoành di tản, toàn khu chỉ còn lại anh Hùng là lớn nhất, với một số nội trú trong khu này.

    Cũng nói luôn là, nội trú Phan Thanh Hải khu Ung thư Bình Dân nói trên, quân y hiện dịch khoá 21, tốt nghiệp cuối năm 1974, phải ra đơn vị đầu năm 1975, rồi tan hàng. Sau khi tan hàng, Hải đã học tập cải tạo cùng chỗ ới tôi ở Long Khánh, nhưng rồi được về sớm (khoảng Tết năm 1975). Hải xin làm lại ở chỗ cũ. Được trọng dụng, đánh bóng đề cao bằng cách cho gia nhập Đoàn Thanh niên CS Hồ Chí Minh (trong khi tuổi đời đã 25-26), rồi được bầu làm đại biểu của thành Hồ …. Có thời gian tôi được bạn bè cùng lớp cho biết, Hải được xem là ông vua siêu âm (echoraphy) ở vN. Hồi thập niên 90, Hải làm chủ nhân ông Clinic Hòa Hảo to tướng, tân tiến nhất, nên nổi tiếng chẳng những ở thành Hồ, mà cả miền Nam nữa. Máy móc dụng cụ chả khác gì bệnh viện Chợ Rãy, tức bv cấp miền của nhà nước. Biết bao nhiêu là ông to bà lớn đã đến gõ cửa nhờ bs Hải cứu chữa cho. Các bác sĩ cộng tác tại Clinic Hòa Hảo, đa phần là bạn bè cùng lớp của Hải, bị kẹt ở lại & một số khôn nhỏ đã bị cơ quan nhà nước từ chối thu nhận do đã vượt biên thất bại trở về; số khác bỏ nhà nước qua làm tư cho Hải bởi thu nhập cao hơn, ko bị cán bộ CS chèn ép … !

    Ở đây tôi muốn nói, CS rất cần các chuyên gia tài giỏi của miền Nam mà gíúp dân gíup nước trong những ngày đầu tiên sau khi họ đã may mắn thống nhất đất nước thật ít đổ vỡ, để lấy tiếng làm đẹp mà củng cố chế độ. Bởi các chuyên viên một phần di tản ngay sau biến cố tháng tư 1975, số còn lại đã “nín thở qua sông” rồi tìm mọi cách chuồn êm qua ngả vượt biên bán chính thức gần hết.
    Thử tưởng tượng, nếu CS không trọng dụng các chuyên viên cao cấp miền Nam cũ, như các bác sĩ Phượng, Hùng, Hải …, thì làm sao họ mị dân được như Tống văn Công đã tuyên truyền cho cái gọi là hòa giải hòa hợp dân tộc kiểu CS chứ !

    (còn tiếp)

  3. Trần Tưởng says:

    Cách định nghĩa của mấy anh Việt Cộng cho các chữ quốc ngữ
    thật trớ trêu lắm . Thường làm cho người đọc hiểu lầm ,đi tới những
    ngộ nhận đáng tiếc

    Một số ví dụ như sau :

      - Tổ quốc ,nhân dân đồng nghĩa với 2 triệu đảng viên cộng sản.
      - Quốc tế = chỉ có mấy anh Tàu cộng ,hay mấy anh Nga …
      - Hòa hợp,hòa giải = có nghĩa là quên đi tội ác của VC đã gây
    ra trong quá khứ ,đồng lõa với tội ác chúng đang gây ở hiện tại và
    ủng hộ những tội ác chúng sẽ gây ra trong tương lai .

    Đây là ngôn ngữ của bọn chuyên môn lừa đảo ,đánh lận con đen .
    Bởi vậy ,tranh luận với chúng thường đi vào những sự cụt hứng và 
    bế tắc.

  4. Đại Nghĩa says:

    Thành thật xin lỗi bạn trẻ NGUYỄN ĐẮC KIÊN vì sơ thất viết sai tên bạn và cũng thành thật cảm ơn bạn
    LÂM VŨ đã nhắc nhở dùm.

  5. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ:…” Ngay cả những nhà trí thức cách mạng lão thành, những thanh niên trẻ mới trưởng thành trong XHCN còn “không đồng thuận” với nhà nước cộng sản thì làm sao đồng thuận được với những người thua trận; họa may vớ được một vài tên.

    Thường thì TK đồng tình với tác giả Đại Nghĩa, nhưng trong cảnh ngữ này, TK xin phép được lội ngược chiều để thưa thế này:

    Những nhà trí thức cách mạng lão thành, những thanh niên trẻ mới trưởng thành trong XHCN còn “không đồng thuận” với nhà nước cộng sản, vì lãnh đạo csvn độc tài, độc tôn, độc ác và gian dối!

    Nhưng chắc hẳn họ dễ dàng đồng thuận được với “những người thua trận” trong chiều hướng xây dựng DÂN CHỦ, vì đó là khát vọng của toàn dân trong hoàn cảnh đất nước hiện nay!

    Có chăng, chính đảng và nhà nước csvn mới là “vật cản” để người dân Nam – Bắc, Quốc nội – Hải ngoại… không thể sáp lại được với nhau!

    Báo đài, truyền thanh, TV nhà nước đã ra rả đánh phá NVHN trong suốt mấy chục năm qua, và mới đây 900 dư luân viên (DLV) đã được huấn luyện, được tung lên các diễn đàn, kể cả ĐCV.Info…cho công tác chia rẽ này, đó là những bằng chứng cụ thể!

    Xin cho phép TK có cái nhìn khác về cụ Phạm Duy và Nguyễn Cao Kỳ!

    Chiến tranh đã chấm dứt từ mấy chục năm qua, ai là người VN mà không quan tâm đến quê hương đất nước?

    Sự đợi chờ mòn mỏi và mong có ngày DÂN TỘC được “HOÀ HỢP” là khát vọng của mọi người, vì vậy, đến lúc gần đất xa trời, cụ Phạm Duy và ông Nguyễn Cao Kỳ (đánh liều) đơn độc lội qua sông, mong được làm “cây cầu hoà giải”!

    Nhưng rất tiếc lãnh đạo csvn đã làm ngơ như những kẻ vô tâm, tắc trách, bất cần!!!

    Việc bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phượng từ chối đơn bảo lãnh sang Mỹ của chồng, để ở lại cứu bệnh viện Từ Dũ phục vụ đồng bào sau chiến tranh…hay “Trung úy Quân y Nguyễn Chấn Hùng vừa rời trại cải tạo đã được nhận vào trường Đại học Y và Bệnh viện Bình dân”…Cũng là chuyện rất bình thường…

    Không chỉ hai người này, mà 2 triệu NVHN cũng đâu muốn bỏ nước ra đi, nếu csvn không giở trò lừa gạt, dối trá, trả thù và cướp sạch tài sản của họ sau ngày 30.04.1975!

    Ông Tống Văn Công là người ngoài cuộc (hay đứng bên kẻ chiến thắng) nên nói gì cũng được! Nhưng nếu ông đặt mình vào hoàn cảnh của “nạn nhân” thì mới hiểu được nỗi đau của người khác, và chắc chắn ông đã không phát biểu một cách vô cảm như trên!

    Muốn “Hòa giải, đồng thuận để đại đoàn kết” ư?

    Điều này không khó từ phía nhân dân (ở quốc nội – cũng như hải ngoại) mà chính yếu là ở lãnh đạo csvn (nhà cầm quyền). Một khi nhà nuớc đã quyết chí “thuận ý dân”, thì nhân dân sẽ ủng hộ hết lòng…

    “Hòa giải, đồng thuận để đại đoàn kết” không có nghĩa là “lôi kéo” người khác về với “trướng” của nhà nước csvn…

    Mà là: xoá bỏ cơ chế độc tài, độc tôn, độc quyền cai trị đất nước, để cùng nhau xây dựng một nền DÂN CHỦ (đích thực) với tất cả tấm lòng và thiện chí. Chấp nhận đa nguyên đa đảng trong tinh thần bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau…!

    Cám ơn tác giả Đại Nghĩa và ĐCV.Info

    • Trung Kiên says:

      Như TK đã trình bày ở trên:…”Báo đài, truyền thanh, TV nhà nước đã ra rả đánh phá NVHN trong suốt mấy chục năm qua, và mới đây 900 dư luân viên (DLV) đã được huấn luyện, được tung lên các diễn đàn, kể cả ĐCV.Info…cho công tác chia rẽ này, đó là những bằng chứng cụ thể!

      Xin được post lên đây : LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT “DƯ LUẬN VIÊN”…” để bạn đọc cùng tham khảo và chia sẻ!

      Thiết nghĩ, những nguời có công xây dựng “DÂN CHỦ”, nhất là những người “mũi nhọn” trong công tác này cần phải được khuyến khích và ưu đãi khi cần trong bất cứ chế độ nào.

      Những người có tâm với đất nước thì sẽ quyết tâm phục vụ cho lý tưởng!

      Chúc anh “Dư Luận Viên” (này) chân cứng đá mềm…

  6. noileo says:

    Cứ tưởng như chiéc xe đạp thồ của làng Cổ Nhuế nghề vừa xẹt ngang, mũi còn bịt chặt đây mà, hóa ra là ông Tống văn Công nói chuyện hòa giải hòa hợp với các đồng chí trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian! thảo nào!

  7. Builan says:

    TRÙM CHĂN – gần như BÓ CHIẾU !

    Tôi LẠY quý vị ttrí thức, khoa bản, sĩ phu..- thức giả !
    Quý ngài haỹ tung chăn- chiếu… vùng dậy nhận lãnh vai trò GIÁO DỤC- HƯỚNG DẪN… đưa dân ttrí dân khí ..lên cao, ý thức trách nhiệm truớc tiền đồ tổ quốc- số phận dân tộc..
    Khí thiên sông nuí đã ưu aí ban cho qúy vị bộ óc thông minh xuất chúng hơn người ! Quý vị cần phaỉ trả ơn !!! Đừng mang theo vào lòng đất mà phí cuả trời !

    Tôi cuí đầu CẢM PHỤC tấm lòng cương trực cuả tác giả ĐẠI NGHIÃ qua bài viết dầytâm huyết- trí tuệ.. nầy !

    “…Ông Trọng đã quy chụp và hăm dọa:

    “Thế là suy thoái chứ còn gì nữa. Tham gia khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì? Nên phải quan tâm và xử lý những điều đó”…

    “Đáp lại, phóng viên Nguyễn Khắc Kiên viết:

    “Đầu tiên, cần phải xác định, ông đang nói với ai? Nếu ông nói với nhân dân cả nước thì xin khẳng định luôn là ông không có tư cách”. (VOA online ngày 5-5-2013)

    Thế là Nguyễn Khắc Kiên bị đuổi việc và bị “bao vây cấm vận”.

    Đứng trước sự việc quá tệ hại, giáo sư Tương Lai đã khí khái nhận định lời phát biểu của ông Trọng khi trả lời đài RFA như sau:

    “Sau khi ông ấy liều lĩnh tuyên bố một cách hồ đồ là: “có ai nói đến đòi bỏ điều 4 không? Có nói đến tam quyền phân lập không?… đấy là suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức chứ còn gì nữa?”…

    “Qua cái bên ngoài tôi thấy đầu óc ông này nó đặc sệt, có lẽ hết thuốc chữa…Chính vì một mớ giáo điều nó chiếm lĩnh trận địa tư tưởng và đặc sệt trong đầu óc những người lãnh đạo khiến cho dân tộc này không cất đầu lên nổi, vấn đề là ở chỗ ấy….

    “_ Chính caí đầu chứa thứ LÚ- phát biểu với cái dọng côn đồ – quen thói, cuả thời còn trong hang Pat Pó đó (nay là thời @ rồi ) hậu quả là LƯỠI DAO DÂM LÚT CÁN vào chính yết hầu cuả TBT ” -Ý kiến cuả tôi góp một chút là như thế !

    Chúc TT / NTD thừa thắng xông lên “Nhổ cỏ,nhổ tận gốc” !
    _ Không có cá tươi thì dùng cá ƯƠN còn hơn là cá THỐI !!!!i Phaỉ không thưa bà con ?

    Kính

    • Lâm Vũ says:

      Các cụ ơi, viết tên người khác sai là một trong những điều tối kị: tên của nhà ký giả trẻ tuổi can đảm đó là Nguyễn Đắc Kiên!

      Lâm Vũ (không phải là Lắm V…)

    • NGÀN MÂY says:

      CÓ GÌ ĐÂU ĐỂ PHẢI CA THÁN ĐỐI VỚI GIỚI TRÍ THỨC NƯỚC NHÀ NGÀY NAY

      Trong xã hội phong kiến ngày xưa của nước ta, Nguyễn Công Trứ (1778-1858), một nhà thơ lớn, tiêu biểu và nổi danh về phong cách đạo đức và về lý tưởng sống của giới sĩ phu Nho học khi đó, đã để lại cho hậu thế một tác phẩm thi ca để đời, bất hủ trong mọi thời, đó là bài “kẻ sĩ”.
      Trong bài thơ “kẻ sĩ” nổi tiếng mà phần lớn ai cũng biết đó, nhà thơ danh giá họ Nguyễn đã viết những câu :
      “Lúc vị ngộ hối tàng nơi bồng tất
      Hiêu hiêu nhiên điếu Vị canh Sằn
      Xe bồ luân dầu chưa gặp Thang, Văn
      Phù thế giáo một vài câu thanh nghị
      Cầm chính đạo để tịch tà cự bí
      Hồi cuồng loan dư chướng bách xuyên
      Rồng mây khi gặp hội ưa duyên
      Đem quách cả sở tồn làm sở dụng …”
      Có nghĩa lúc còn lẫn khuất nơi điền dã quê mùa không ai biết tới, kẻ sĩ vẫn cứ tự tại an nhiên, sống cuộc sống giản đơn, thong dong, tự trọng. Cho dầu chưa gặp cơ hội, chưa có hoàn cảnh hay thời vận thuận hợp để giúp ích được gì lớn cho đời, nhưng những lời hay ý đẹp có ích cho dân cho nước có dịp được nói ra nhằm hữu ích cho mọi người cũng không khi nào xem nhẹ, bỏ sót hay xao lãng. Đó là ý nghĩa của việc luôn luôn đề cao chính nghĩa, lẽ phải và nhất thiết phê phán, đả kích mọi cái sai, cái xấu nơi mọi người và nơi xã hội. Tức là phải luôn giữ vững cái chính đạo để nhằm đấu tranh chống lại mọi cái ma đầu, tà đạo. Sự đấu tranh đó phải diễn ra ở khắp nơi và trên mọi lãnh vực nếu có điều kiện phù hợp có thể làm được. Để chờ khi nào thời cơ lớn đến, gặp được vận hội hanh thông, gặp được những nhân vật lớn đồng chí hướng, khi đó mới đem hết tất cả mọi tài năng sẳn có mà thi thố giúp đời, không tiếc bất cứ điều gì.
      Đó chính là tinh thần hay ý thức tích cực đối với cuộc sống, đối với xã hội, mà ngày nay người ta kêu là không phải thái độ trùm chăn, thái độ tiêu cực hay lánh đời. Trong khi đó, có thời gian dài trước kia, những người theo kiểu mác xít vẫn coi là thái độ hay ý thức tiểu tư sản, là cá nhân chủ nghĩa. Họ chỉ muốn mọi người chỉ là loại “quần chúng” thuần túy, bảo sao hay vậy, lý tưởng là lý tưởng được người nắm quyền mớm cho, không thể có lý tưởng theo kiểu độc lập, tự do, tự chủ của mình. Tinh thần của Nguyễn Công Trứ bị coi là tinh thần tư sản, phong kiến, lạc hậu. Bởi thế cả trên nửa thế kỷ, người ta chỉ đào tạo ra có mỗi thứ trí thức XHCN, tức trí thức được chăn dắt, trí thức kiểu “công nhân”, kiểu “quần chúng”phần lớn chỉ biết “nói theo”, “làm theo” lãnh đạo mà không hề có tinh thần, ý thức, hay lý tưởng độc lập tự mình nào cả. Nhớ hồi thời kỳ sau 75, bất kỳ ai nói công khai điều gì đều phải có giấy đọc để lưu lại làm bằng chứng là không hề “nói bậy”, đúng là dạng trí thức không bằng một cục phân như họ Mao đã nói. Không làm gì còn có tinh thần, ý thức và lý tưởng tự chủ, độc lập của người trí thức đúng nghĩa nữa. Điều đó thật ngược lại với tinh thần của tiền nhân ta ngày xưa “hiền tài là rường cột của nước nhà”. Tinh thần độc lập của sĩ phu không có, cũng chưa chắc tinh thần độc lập, tự chủ của quốc gia là có. Đó chính là một mối hiểm nguy tiềm ẩn của cả đất nước, dân tộc mà rất nhiều người không thấy. Đó là chưa nói sau 75, đa số trí thức lớn của miền Nam đều ra nước ngoài. Số nào ở lại hầu hết đều bị vô hiệu quá mọi mặt. Số trí thức được gọi là XHCN mới được đào tạo để lấp vào chỉ hầu như hồng chính hơn chuyên, tức là thời gian học tập mác lênin có khi còn ngang ngữa với học tập tri thức kỹ thuật và khoa học. Đó là một thực tế mà chắc những người thật lòng thật bụng đều không ai phủ nhận.
      Vì thế, chuyện ca thán với trí thức ngày nay cũng chẳng khác gì việc nói chuyện trên mây. Bởi vì khi không còn đúng nghĩa là trí thức theo truyền thống hàng ngàn năm năm đã có của lịch sử đất nước thì còn có gì để chê trách hay oán thán họ. Chẳng phải có chuyện rạn nứt với truyền thống mà chính là có chuyện đứt đoạn, tách ly ra khỏi truyền thống. Đó là lỗi tại đâu, là lỗi của cá nhân hay lỗi của hệ thống như có người đã nói. Đó là lỗi của trí thức hay là lỗi của chính người không tạo ra trí thức. Bảo họ trùm chăn thì cũng tội cho họ. Bởi vì nếu không trùm chăn thì chẳng lẽ họ lại tự khỏa thân sao. Đúng là một câu hỏi mà cũng là lời trách trớ trêu giống như chuyện lịch sử ngàn năm có một chính là như vậy.

      Võ Hưng Thanh
      (09/5/13)

  8. NON NGÀN says:

    VIỆC LÃNH ĐẠO ĐẤT NƯỚC VÀ VIỆC LÀM CÁCH MẠNG

    Làm cách mạng là dúng ý chí, ý muốn của mình để cải tạo xã hội, đất nước theo một hướng nào đó. Làm cách mạng không phải chỉ một cá nhân làm được mà cần phải có sự kết hợp của nhiều người.
    Trước kia trong thời kỳ Pháp thuộc, người ta hiểu làm cách mạng là làm việc quốc cấm, làm việc nước, nhằm vận động toàn dân đứng lên giải phóng dân tộc, đất nước khỏi chế độ thực dân Pháp đô hộ. Những nhà cách mạng như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học, Nguyễn Thượng Hiền v.v… chính là những con người như thế. Ý nghĩa, giá trị và mục tiêu của việc làm cách mạng như vậy là vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
    Nhưng từ khi có chủ nghĩa Mác du nhập vào Việt Nam, làm cách mạng được những người CS hiểu là phải thực hiện cải tạo xã hội, đất nước theo đúng chủ trương, quan niệm của học thuyết đó. Mục đích của làm cách mạng như thế trở thành việc thực hiện tiêu chí của một ý thức hệ chính trị nhất định mà không phải chỉ thuần túy nhằm giải phóng đất nước khởi ách nô lệ ngoại xâm như trên đã nói.
    Ngày nay rõ ràng chủ nghĩa Mác hay ý thức hệ quốc tế vô sản đã hoàn toàn tan rã, sụp đổ trên toàn thế giới. Sự hiện hiển nhiên là Liên Xô cũ và khối XHCN Đông Âu trước kia đã không còn nữa, đó là điều hoàn toàn thực tế, khách quan, không ai có thể chối cãi hay phủ nhận gì được. Vậy thì những người gọi là làm cách mạng theo kiểu ý thức hệ tức kiểu CS trước kia còn có khả năng lật ngược được vấn đề hay không, họ có phải là những tài năng vĩ đại, những đầu óc lỗi lạc thuộc tầm cỡ lịch sử và quốc tế hay không, hay thực sự họ cũng chỉ là những cán bộ bình thường được quá trình lịch sử đôn lên trong thực tế, được thừa hưởng công danh, vị trí, địa vị chỉ như một kế thừa kiểu tuyến tính, tức hàng dọc theo quán tính vốn đã có.
    Nói khác đi, ngày nay đất nước không cần những người làm “cách mạng” theo kiểu đó, mà chỉ cần những người tài giỏi, biết lèo lái đất nước làm sao cho phát triển ngoạn mục, thành công nhất, và toàn dân hay xã hội được hạnh phúc, an vui nhất. Có nghĩa ý muốn, ý chí cá nhân hay tập thể riêng tư theo kiểu cách mạng duy ý chí chủ quan nhằm thực hiện một ý thức hệ giả tạo nào đó như trước đây đã hoàn toàn lỗi thời, vô bổ, vô ích, và đi ngược lại mọi nguyện vọng, ý thức và lòng mong mõi chính đáng, thực tế của toàn dân và toàn thể đất nước. Tức chủ nghĩa duy ý chí đã lỗi thời, xưa cũ, cổ hủ của ngày xưa, hay của thời kỳ trước đây, cần nhất thiết phải bị loại bỏ, cùng với nó là chủ trương toàn trị, để thay thế vào đó ý thức dân chủ, tự do chính đáng, đích thực, khoa học, tiến bộ, tiên tiến và phát triển đúng theo trào lưu hiện đại của thế giới và nhu cầu tiến lên của toàn thể đất nước, dân tộc.
    Trong ý hướng và mục đích như vậy, hiển nhiên ngày nay không cần kiểu “cán bộ cách mạng” làm theo, nói theo, tuân theo như cách cá mè một lứa trước kia nữa vì mọi tiêu chí hay chuẩn mực từng gắn liền với nó theo cách đó trong quá khứ ngày nay thực chất cũng tuyệt đối không còn. Cho nên ý nghĩa của những nhà lãnh đạo đất nước đúng nghĩa ngày nay phải là những người thật sự có tài năng, có đức hạnh, nhất là phải được toàn thể nhân dân công khai, trực tiếp bầu lên theo đúng phương thức dân chủ, tự do thật sự, mà không phải kiểu bổng dưng tự trên trời rơi xuống bên ngoài mọi ý chí hay mong muốn của toàn dân được nữa.
    Đấy ý nghĩa thực chất của ý thức hay ý muốn hòa giải dân tộc thực sự ngày nay cũng chỉ có thể là như thế. Không thực hiện theo đường lối đó cũng chỉ có nghĩa là không có ý thức hòa giải, hòa hợp dân tộc thực sự, mà chỉ là sự bảo thủ theo quan niệm hay quyền lợi riêng, tức vẫn tiếp tục theo kiểu một mình một chợ, và thực chất điều đó cũng chỉ hoàn toàn vô nghĩa, hay vô giá trị, tức là nó vẫn hoàn toàn không chính đáng, và không hợp thời thế, hay không hợp với lòng dân, tức không hợp với nguyện vọng chính đáng, tối cao của toàn dân tộc, của đất nước, hay của toàn dân nói chung.

    Võ Hưng Thanh
    (08/5/13)

  9. BA-GIAI says:

    Làm gì có chuyện trắng lẫn lộn với đen, thật lẫn lộn với giả, ngay lẫn lộn với gian, ngu lẫn lộn với khôn, cũng vậy làm gì có không cộng sản với cộng sản đặc sệt đồng thuận, hòa giải.Thế nghĩa là phải chấp nhận phản biệt và nhìn cho kỳ ra trắng đen, gian với ngay …. chứ không thể nào nghĩ chúng có thể biến chất đồng thuận, đồng hợp với nhau cho được, trí khôn Thượng Đế đã ưu ái dành riêng cho loãi người ta phải tận dụng kẻo bị sắp ngang hàng với hàng khỉ vượn ! ? Như vậy : ” NÓi CHUYỆN HÒA GIẢI, ĐỒNG THUẬN LÀ ” , là vô nghĩa !?

    • nguyenlan says:

      Hòa hợp khát máu với nhân ái, phản quốc với ái quốc, Việt cộng với người Việt quốc gia giống như chuyện hão huyền hòa hợp nhớt với nước. Đừng có mà ảo tưởng , nằm mơ .

  10. the ky says:

    Nhà nước CS VN gọi những sắc dân thiểu số là người “Dân Tộc” ?
    Kính

Phản hồi