WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Vài suy nghĩ về ông Giáp

80515 vngiap

Vị tướng được những người cộng sản xem là “khai quốc công thần” cuối cùng đã trở thành người thiên cổ vào ngày 4 tháng 10 vừa qua. Vậy là, biểu tượng sống về công lao “giành độc lập” và lý tưởng “cách mạng”, tượng đài hữu danh vô thực về một thời “hào hùng” của những người cộng sản đã trở về với cát bụi.

Ông ta đã thực sự rời bỏ cuộc chơi, đã từ giã  cõi nhân sinh điên đảo này. Không ai biết ông sẽ đi về đâu nhưng ông đã để lại di sản đầy đau đớn và nhiễu nhương, để lại cho tất cả chúng ta một Việt Nam với tiếng ai oán khắp nơi. Thôi thì cũng cầu chúc ông ra đi trong thanh thản, dù ông đã  lặng thinh một cách vô cảm trước những người đã ra đi một cách bi thương  khác.

Là người đã có công khai sinh ra một Việt Nam cộng sản, thiết nghĩ không cần bàn đến chuyện ông có lý tưởng hay không lý tưởng và sự cần thiết hay không của những cuộc chiến tranh vô nghĩa mà ông đã đóng vai trò lãnh đạo quân sự tối cao, ông phải chịu trách nhiệm trước lịch sử về sự im lặng của mình trước những trang lịch sử bất công, gian trá và đau thương mà người Việt Nam đã trải qua.

Không ít người ca ngợi ông là một trí thức lớn, là nhà văn hoá. Tôi không muốn bàn những chuyện ấy nữa vì đã có nhiều tài liệu lịch sử có sẵn cho việc tìm hiểu, nghiên cứu về ông Giáp. Chỉ xin hỏi: Ông đã làm gì khi luật sư Nguyễn Mạnh Tường kêu gọi dân chủ pháp trị để rồi sau đó bị thất sủng? Nếu là một trí thức lớn thực sự, lẽ ra ông phải biết dân chủ pháp trị cần cho một quốc gia như thế nào trước cả cụ Tường bởi thực tế cho thấy chủ nghĩa cộng sản đã tàn phá quốc gia như thế nào? Nếu không nhận ra khiếm khuyết của một chế độ độc tài cộng sản, ông có xứng đáng với danh xưng một đại trí thức? Và cứ cho là ông không biết gì về độc tài-dân chủ, nhưng khi luật sư Tường lên tiếng về xã hội dân chủ, ông không có động tĩnh gì, đó có phải là biểu hiện của một nhân cách lớn?

Lại nữa, ông đã ở đâu, đã làm gì khi những Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Hữu Loan bị đấu tố, bị đoạ đày? Ông có chút tủi nhục, cảm thương hay phẫn nộ nào không khi hàng triệu người miền Nam bỏ nước ra đi trong tức tưởi khi Việt Nam  cộng hoà bị cưỡng chiếm để rồi hàng nghìn người trong số họ đã vùi thân ngoài biển cả? Ông nghĩ gì khi tướng Trần Độ đã dũng cảm lên tiếng rồi bị đàn áp? Ông đã làm gì khi cụ Hoàng Minh Chính đã tỏ thái độ đối kháng để rồi bị bỏ tù? Ông đã đứng bên lề bao biến cố đau thương của đất nước. Đó có phải là vị trí xứng đáng của một trí thức hay không?

Dù là ai, một người vừa mới qua đời nên được cầu nguyện cho sự ra đi bình an. Tôi đã rất phân vân khi viết những dòng này. Có nên viết những lời cay đắng cho một người đã chết không? Có nên kể tội họ khi họ đã mãi mãi không còn khả năng biện bạch? Nhưng quả tình, tôi không viết những dòng này nhắm vào tướng Giáp, tôi viết cho những người còn sống, cho những người  còn bị ám thị bởi cái ảo ảnh hào quang mà những người cộng sản đã tạo ra. Đa số thanh niên Việt Nam hiện nay sống trong sự lừa gạt đó mà không biết, và cũng không có ý chí vượt thoát ra.

Ông Giáp, vị “đại tướng quân” trong mắt nhiều thanh niên Việt Nam, là người góp công to lớn để tạo dựng và bảo vệ chế độ độc tài tàn bạo này. Ông đã sống quá xa cái tuổi “cổ lai hy” và ra đi trong tình thương yêu của gia tộc, trong sự ngưỡng vọng của nhiều người. Nhưng ông có biết đâu, một người có công gây dựng nên một tập đoàn tội ác như ông lại ra đi thanh thản và vinh quang, trong khi chính những nạn nhân vô tội của chế độ thì lại hứng chịu thảm trạng bi đát của gia đình để rồi phải ra đi trong uất ức, tủi nhục.

Đó chính là một Đặng Ngọc Viết hiền lành, siêng năng bị chính quyền cướp đất, phẫn uất cùng cực đến mức phải ra tay giết chết một quan chức tỉnh Thái Bình rồi tự sát bằng một viên đạn vào tim. Đó là một Thomas Nguyễn Tự Thành-một thuyền nhân bị cưỡng bách hồi hương về Việt Nam từ Thái Lan, bị sách nhiễu và phong toả kinh tế liên tục bởi chính quyền cộng sản đến nỗi uất ức quá phải tự vẫn bằng cách thắt cổ vào ngày 3 tháng 10, trước ngày ông Giáp chết một ngày. Tại sao ông lại được vinh danh khi chính ông là một phần nguyên nhân của những cái chết đau đớn ấy?

Tất nhiên, ông Giáp không còn là lãnh đạo đất nước từ lâu, các chính sách, hành động của chính quyền này ông không tham gia. Nhưng chính  cái quá khứ “oai hùng” và  cái hiện tại vô trách nhiệm của ông tạo nên tính chính đáng cho chế độ tàn ác này. Chế độ này vẫn lấy ông ra làm cái bệ đỡ để biện minh cho những hành động bán nước hại dân của họ. Ông là cái phao cứu sinh khi những người lãnh đạo cộng sản đối diện với sự căm phẫn của người dân vì sự tham quyền cố vị của họ. Không hiểu vì tuổi già làm tiêu hao ý chí, vì sự sợ hãi làm xói mòn lương tâm, hay vì danh lợi của con cháu làm tiêu tan tinh thần trách nhiệm, mà cho đến những năm cuối đời ông Giáp vẫn lặng thinh trước hiện tình đất nước vật vã dưới chế độ độc tài, vẫn để cho nhà cầm quyền tiếp tục lợi dụng ông cho chế độ bất nhẫn của họ. (Chỉ có một lần ông lên tiếng yếu ớt cho vấn đề Bauxite Tây nguyên)

Giá như ông lên tiếng cổ vũ cho Nhân quyền Tự do thì tiếng nói của ông đã tác động mạnh mẽ đến lương tâm tuổi trẻ và có thể xoay chuyển ý thức của biết bao người dân đang bị ám thị. Một ông Giáp đại tướng quân chắc chắc có khả năng thức tỉnh quần chúng, làm rúng động đảng cộng sản hơn hẳn một Lê Công Định, Phạm Hồng Sơn, Huỳnh Ngọc Tuấn, Phạm Thanh Nghiên hay Phương Uyên chứ? Thế nhưng, ông đã chọn cách sống trong sự co rút và chết trong cờ xí, kèn trống của chế độ cộng sản, hơn là cách sống trong sự phản tỉnh và chết như một chiến sĩ tự do. Đáng lẽ tuổi già phải là giới hạn cuối cùng của sự sợ hãi, nhưng ông đã để nó đi cùng ông sang tận thế giới bên kia.

Có người nói: chúng ta không ở vị trí của ông nên không thể hiểu hết những gì ông phải đối mặt. Đúng! Chúng ta không hiểu hoàn cảnh và vị trí của ông. Nhưng chúng ta có thể hiểu được hoàn cảnh của những bạn sinh viên vì biểu tình yêu nước mà bị nhà trường đuổi học và  mất cả tương lai không? Chúng ta có từng đặt mình vào vị trí Phương Uyên, cô bé sinh viên phải chịu biết bao nhiêu sợ hãi, tổn thương tinh thần khi bị bắt và giam giữ, chỉ vì cô bé biểu thị lòng yêu nước?  Rồi nhiều người đối kháng khác nữa, chỉ vì lên tiếng cho Dân chủ tự do mà phải chịu những bản án nặng nề, mất cả hạnh phúc trăm năm, con cái bơ vơ- thất học. Hoàn cảnh của ông Giáp có ngặt nghèo hơn hoàn cảnh của những người kể trên hay không? Hay để dễ hình dung hơn, tình huống của ông có khó khăn hơn tình huống của tướng  Trần Độ, của cụ Hoàng Minh Chính hay không? Tôi cho rằng, vấn đề là ở lương tâm và bản lĩnh!

Ông đã ra đi để lại tất cả, một chế độ độc tài dai dẳng,  những mảnh đời oan khuất, những cuộc đàn áp tiếp diễn, những cái chết oan khiên… Nhưng những dòng này không phải để kể tội ông. Quả thật, thế giới này tồn tại trong trạng thái tương đối của mọi giá trị. Nhưng vẫn có cách để phân biệt những trí tuệ và nhân cách lớn CHÂN THẬT với  sự tô vẽ KHÔNG THẬT. Cầu cho ông ra đi được bình an và xin gởi tới ông sự cảm thương cho một kiếp người đa đoan trong thế giới vô minh này; nhưng sự tôn kính thì tôi xin giữ lại cho những con người sống với tương tâm, trách nhiệm và ý chí và chết với nỗ lực lên tiếng cho sự thật. Việt Nam còn rất nhiều người để chúng ta thành tâm ca ngợi và kính ngưỡng, nhưng đó không phải là ông.

Sài Gòn tháng 10 năm 2013

© Huỳnh Thục Vy

© Đàn Chim Việt

 

Tags:

159 Phản hồi cho “Vài suy nghĩ về ông Giáp”

  1. quang phan says:

    Có được một lãnh tụ anh minh lại đem giết đi để xì xà xì xụp tôn bọn lưu manh lên làm lãnh tụ để bây giờ bị bọn lưu manh hành hạ, đất nước thì biển, đảo mất dần vào tay bọn giặc Tàu . Sự ngu dốt đẻ ra bi kịch là vậy. Trồng cây nào ăn quả nấy . Chỉ tiếc cho công lao dựng nước, giữ nước trong 4000 ngàn năm của tiền nhân .

  2. DâM TiêN says:

    Hữu xạ tự nhiên hương.

    Chỉ có cái đảng cộng phỉ là đặt mình trên quốc gia
    dân tộc, và làm toàn điều ác đức vô nhân,

    rồi mang dao găm lưỡi lê ra bắt mọi người phải
    tuân phục mình, khen mình lên mây xanh…
    Thối không chịu được !

    Tại VN, chúng là ai ? Là cặp Minh Râu – Giáp Lùn.

  3. Người MN VN says:

    Khóc cho Đại Tướng cũng là khóc cho Đảng , cho dân tộc , cho đất nước , cũng là khóc cho chính mình .

    Có phải chính người Việt đã cùng người Việt viết lên Trang sử Anh hùng . Rồi cũng chính người Việt đã dày đọa lẫn nhau trong căm thù và oán hận .

    Gần bốn triệu Đảng viên mỗi người sẽ khóc một cách khác nhau , rồi hơn Tám chục triệu dân Việt hai miền cũng có cách khóc khác nhau để tiễn đưa Đại Tướng .

    Một dân tộc đang khóc cho một Thiên Tài Đại Tướng , cũng chẳng khác chi khóc cho chính mình . Những tiếng khóc trong nghẹn ngào chia rẽ , cảm thương và trách cứ .

    Bởi lẽ đã có có ĐIỆN BIÊN , sao phải có thêm chi XHCN ! Chính cái bóng ma XHCN đã phủ mờ danh phẩm ĐIỆN BIÊN …!!!

  4. Ray Lussac says:

    Ước gì trong xứ sở Việt Nam được có nhiều người như cô Huỳnh Thục Vi này.
    Tôi thật kém và vô dụng chỉ còn cầu mong chúc cô và gia đình nhiều sức khỏe vậy.

  5. Nguoi Viet Nam says:

    Có lẽ người cha yêu quý của cô đã bị tù chính trị 10 năm nên lòng thù hận đã đầu độc cô cho đến ngày hôm nay. Với độ tuổi của cha cô đã có đủ tư cách bàn về lịch sử hay chưa mà cô chỉ sinh năm 1985 thôi mà bày đặt nói đến cụm từ “bàn về..” cái nọ cái kia chứ, thật là buồn cười.

    • Quê Hương VN says:

      Ý kiến của Nguoi Viet Nam mới thật buồn cười , chẳng lẽ anh muốn người VN ta hèn kém mãi sao?
      Các nước trên thế giới có biết bao người ở vào tuổi này mà đã là Tiến sĩ, Giáo sư chuyên phân tích về chính trị- kinh tế và nghiên cứu lịch sử.
      Anh Nguoi Viet Nam này không phải là người Việt thực sự rồi, vì người Việt thực sự sẽ vui mừng vì có được những bạn trẻ tài năng như Thục Vy chứ?

    • thanh says:

      bó tay Nguoi Viet Nam. vây để dảng va nhà nước lo. cũng may là loại nầy chỉ là số ít ồn ào

    • noileo says:

      Trích: <i."Với độ tuổi của cha cô đã có đủ tư cách bàn về lịch sử hay chưa mà cô chỉ sinh năm 1985 thôi mà bày đặt nói đến cụm từ “bàn về..” cái nọ cái kia chứ, thật là buồn cười."
      ( Nguoi Viet Nam says:13/10/2013 at 20:33)

      Thế thì ở độ tuổi nào mới là đuọc phép nói chuyện lịch sử?

      Một học sinh trung học 18 tuổi là đã có thừa tư cách để bàn chuyện lịch sử. Không những thế, còn phải là mọi học sinh tốt nghiêp trung học đều có có khả năng bàn chuyện lịch sử, có như thế mới mong có một xã hội, một đất nước có hiểu biết, tiến bộ.

      Chỉ có ở đất nước dưới ách cai trị cộng sản như ở VN dưới ách cai trị cộng sản Hồ chí Minh the serial killer & Võ Nguyên Giáp đồ tể, chuyên gia ám sát chính trị, mới sợ người dân biết sự thật lịch sử, mới sợ người dân bàn chuyện lịch sử!

      *****

      Lịch sử là quá khứ, là sách vở, là khảo cứu, là biết đọc sách, đọc sử, biết nhận định đâu là sách sử có thật, đâu là “sách sử” lừa dối mù quáng bóp méo lịch sử, (như sách sử “liệt sĩ lê văn tám” của “sử gia xã hội chủ nghĩa Trần Huy Liệu chuyên gia làm chứng gian, chuyên nghề bóp méo lịch sử kiêm nghề “Viện trưởng Viện sử học nước VNDCCH”).

      Có mấy tên trí thức cộng sản đần độn, để đối phó với những sự thật lịch sử đuọc độc giả nêu lên, mà chúng không thể bắt bẻ, không thể bác bỏ đuọc, không đánh trống lảng đuọc, thuòng hỏi ngược lại bằng một câu hỏi “bao nhiêu tuổi, có sống ở thời đó không mà biết vậy?”
      (y như nhà trí thức ” Nguoi Viet Nam says: 13/10/2013 at 20:33)

      Đó là một câu hỏi hết sức đần độn!

      Bởi vì, đâu cần phải sống ở năm 1287, 1288 để thực mục sở thị mới đuọc nói đến chiến công của Trần Hưng Đạo đại phá quân Nguyên,

      đâu cần phải sống ở Thăng Long năm 1788 mới biết chuyện Lê Chiêu Thống rước quân Thanh vào Thăng Long

      đâu cần phải sống ở Hà nội năm 1946 mới biết Võ Nguyên Giáp làm một tên sát nhân khát máu, đê tiện, chuyên nghề ám sát chính trị hèn hạ, nhờ nghề ám sát chính trị hèn hạ mà lên chức đại tướng quân đội nhân dân cộng sản

      đâu cần phải sống ở Hà nội ngày 19-5-1946 để chứng kiến, mới biết chuyẹn Hồ chí Minh & Võ Nguyên Giáp đã lừa gạt dân chúng Hà nội, gọi ngày 19-5 là sinh nhật Hồ chí Minh để lừa gạt dân chúng Hà nội treo “quốc kỳ” cờ đỏ sao vàng, gọi là để “mừng sinh nhật cụ Hồ”, nhưng thực ra là để Minh & Giáp có khung cảnh Hà nội “hoành tráng” làm đẹp lòng quân Pháp, đón quân thục dân Pháp vào hà nội, tái chiếm VN,

      để Võ Nguyen Giáp dựa hơi mật vụ Pháp, làm chỉ điểm cho mật vụ Pháp giết hại lãnh đạo kháng chiến quân chống Pháp nhưng không theo cộng sản.

      đâu cần phải sống ở vùng biên giới Việt Hoa năm 1950 mới biết chuyện Hồ chí Minh & Võ Nguyên giáp đón quân tàu cộng Mao trạch Đông vào Việt nam, cùng với Tàu cộng tiến hành cuộc bạo lực cộng sản xích hóa Việt nam

      đâu phải cần sống ở Hà nội tháng 10-1954 mới biết chuyện Lê Chiêu Thống đệ nhị rước quân tàu cộng vào Hà nội

      đâu cần phải có mặt ở giơ ne vơ 1954 mới biết tại hội nghị Giơ ne vơ 1954 bọn cộng sản VNDCCH, Hồ chí Minh, Võ Nguyên giáp, Phạm văn Đồng đã tuân lệnh tàu cộng chia cắt Việt nam tại vỹ tuyến 17 để đuọc tàu cộng chống lưng cho thay thế quân thục dân Pháp cai trị miền bắc VN, để Hồ chí Minh đuọc Tàu cộng cho làm Lê Chiêu Thống đệ nhị, cho theo gót tướng tàu cộng vào hà nội lấy lại ngôi chủ tịch, dựa vào súng đạn tàu cộng khủng bố, đàn áp trí thức, giết hại nông dân, dựng nên tại phía bắc vỹ tuyến 17 cái chế độ cộng sản VNDCCH độc tài đê tiện khát máu nô lệ Tàu cộng.

      đâu cần phải sống ở Hà nội năm 1958 mới biết chuyêjn Hồ chí Minh & Phạm văn đồng & Võ Nguyên Giáp cắt HS & TS của Việt nam dâng cho tàu cộng

      đâu cần phải sống ở Hà nội năm 1974 mới biết chuyện Hà nội dưới sự cai trị của Lê duẩn, với sụ chứng kiến của “Võ Nguyên giáp bộ trưởng quốcn phòng nước VNDCCH, dân chúng Hà nội đã bị cưỡng ép đi biểu tình chào mừng Trung quốc thành công chiếm đoạt Hoàng Sa

    • Lê Việt says:

      Kẻ lấy tên Nguoi Viet Nam ngu dốt kia ơi, ngươi cần phải biết câu “Tài không đợi tuổi”. Thần đồng nhạc cổ điển Chopin chỉ mới 4 tuổi đã nổi tiếng. Sáng lập viên trang mạng Face book đã là tỉ phú ở tuổi dưới 30 và còn rất nhiều những thiên tài trẻ tuổi khác không kể xiết. Tính ra thì cô HTV năm nay đã 28 mà ở tuổi này nếu cô ở các nước tiền tiến thì it nhất cô đã là một giảng sư đại học, một bác sỉ, luật sư …. Nhưng mặc dù cô ở Việt nam chịu sự trù dập bạo tàn của loài quỷ đỏ nhưng cô đã viết những bài viết “để đời” hầu mang lại quyền người cho dân Việt. Do đó thì ta chỉ có thể tỏ lòng kính phục, ngưỡng mộ cô mà đừng có thái độ chê bai hoặc dèm pha vô lối.
      Còn nếu Nguoi Viet Nam là một “đỉnh cao trí tuệ loài ruồi Cọng sản” hoặc Công an Mạng …thì không đáng nói vì chúng chỉ là một loại ký sinh trùng chuyên viết bậy để hút máu mủ của dân chúng !!!

    • Chào “Nguoi Viet Nam” bán nước Viet Nam, bàn về lịch sử cua Huỳnh Thục Vi không dinh dang gi đến tuổi tac, mà là sự nhận thức và bản linh, vi Huỳnh Thục Vi là 1 con người chứ không phai là con vẹm như “Nguoi Viet Nam”

    • Nguyễn Văn Hiền Lương says:

      Đúng là không xứng đáng là Nguoi Viet Nam!
      Y tá dũng làm giao liên, đặt bom mìn, khủng bố từ tuổi 13 mà giờ hắn đang làm thủ tướng của nhà nước chxhcn Việt Nam,…Đỗ mười hoạn lợn, Chột lê đức anh, cai đồn điền,… chúng nó cũng phá làng phá xóm từ tuổi con nít mà đã từng là chủ tịch, tổng bí,…
      Làm sao mà so sánh được với Huỳnh Thục Vy?

  6. T. says:

    Huynh Thục Vy, thật không hổ danh con cháu hai Bà Trưng! Một Aung San Suu Kyi của Việt Nam!

  7. Mabach says:

    Tôi thấy bài phát biểu của cô Thục Vi rất sát thực. Xin cám ơn.

  8. nguenha says:

    Cám ơn tiếng nói dũng mảnh của bạn trẻ HTVY. Thật vậy chúng ta thương tiếc những cái chết Oan khuất Tạ thu Thâu,Phạm Quỳnh,Khái Hưng,Hoàng Đạo..và ..v…v thì không Lý do gì phải Vinh danh cái chết Vỏ nguyên Giáp !! Chúng ta thương tiếc cho những cái chết chôn sống-chặt đầu từ một em bé gái tuổi 13 bán kẹo đậu phụng ,đến anh nhà giáo vùng quê…thuở 1945-1947,chỉ vì nghi là “việt gian”thì không lý do gì phải vinh danh VNG cả. Phải trả lại Sự that cho Lịch sử?? Chúng ta phải có bổn phận.Những nhà Sử học chân chính phải có bổn phận,phải nói với thế hệ trẻ trong nước lẩn ngoài nước,để biết VNG là “Một tên đồ -tể” của một thời ,mà “Đêm giữa ban ngày”. Hởi các bạn trẻ Miền Bắc thân mến, chúng tôi thế hệ đi trước,không ngạc nhiên khi thấy các bạn sắp hang vào viếng Di hài VNG,thậm chí có bạn “mếu máo,bùi
    ngùi”!! Các bạn là những trang giấy trắng đầu đời. Những người CS đả có cơ may ,viết lên những dòng chữ đầu tiên.,như ” mối tình đầu” khó quên! Nhưng các bạn không thể nhận ra,hoặc làm ngơ..khi cha mẹ,
    bà con cho bạn biết đó là “mối -tình-oan,tình hờ,tình tang…”.Tương tự như thế ,các bạn cũng không thể làm ngơ được khi Lịch sử đả phơi bày một HCM dối trá.,một VNG “sát thủ”.sống trong tháp ngà vị kỷ ,bất chấp những thay đổi của Dân tộc. Những người đó đả” vấy-bẩn” lên những trang giấy đầu đời của các bạn !.Đả đền lúc các bạn phải thức dậy.!

  9. Lão Ngoan Đồng says:

    Cháu Huỳnh Thục Vy thân mến,

    Mất thì giờ động não viết bài bình anh tướng già quá date làm chi hả cháu.

    Chuyện nước non còn biết bao nhiêu cái đáng quan tâm hơn thế nữa cháu ạ.

    Cứ xem bác buồn buồn thì làm một vài lời bình cho dzui cửa dzui nhà là song

    Lão Ngoan Đồng

  10. Trần Huy Bách says:

    Trong tất cả những bài viết về sự ra đi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, theo tôi, bài viết này của Huỳnh Thục Vy là chính trực, có giá trị nhất. Không ngờ những nhận định của một người trẻ trong nước ( mà tôi tin chắc) lại có sức thuyết phục hầu hết mọi người, mọi thế hệ, trong và ngoài nước..
    Đã qua rồi những ngày ồn ào, tô vẽ, phung phí ( không ngoài mục đích) lợi dụng cái chết của một con người đã thuộc về quá khứ, đề nghị các quan lớn trong Bộ Chính Trị Đảng CS và những người trẻ (nắm vận mệnh đất nước trong tương lai) suy ngẫm về những điều mà cô Huỳnh Thục Vy đã dũng cảm nói ra.

Leave a Reply to thanh