Nữ biệt động Sài Gòn từng đánh nổ máy bay Mỹ
LTS: Một bạn bình luận trên Facebook thế này: “Có nên tuyên dương “chiến công” này trên báo chí không? Đây rõ ràng là một vụ khủng bố, chiếc máy bay là máy bay dân sự và rất có khả năng là ngoài các “cố vấn Mỹ” còn có dân thường.
Qua vụ việc này có thể thấy Việt Cộng đã đi rất sớm trong việc đặt bom máy bay. Các vụ khủng bố tấn công đặt bom máy bay sau này chủ yếu từ sau 1966 và do các nhóm khủng bố Arab và Bắc Phi (và tình báo Bắc Triều Tiên) thực hiện.
Hài hước là con trai bà này sau đó lại học về Hàng không ở Mỹ và giờ làm ở Tổng công ty Hàng không Việt Nam”.
Dưới đây là chiến công của nữ biệt động Sài Gòn đăng trên tờ VnExpress.
—————————————-
Bà Lê Thị Thu Nguyệt, nữ chiến sĩ biệt động Sài Gòn năm xưa với bí danh Mỹ Linh, hay biệt danh Con chim sắt, là con gái gốc Sài Gòn, sinh ra tại Tân Định, quận 1. Cha là Đảng viên Đảng cộng sản Đông Dương, bị lộ nên năm 1954 tập kết ra Bắc. Mẹ từng là hội viên Hội Phụ nữ cứu quốc, mắc bệnh không có thuốc chữa đã qua đời khi Nguyệt mới vài tuổi.
Ở lại Sài Gòn, cô bé được cha gửi vào nhà chú ruột. Trước khi ra Bắc tập kết, cha dặn cô ở nhà chịu khó học tập, 2 năm nữa cha sẽ về. Rồi cuộc kháng chiến kéo dài hơn suy tính của nhiều người, 20 năm sau cha con mới được gặp nhau.
Năm 14 tuổi, Nguyệt tham gia hoạt động cách mạng với nhiệm vụ giao liên, đưa người vào chiến khu, mang tài liệu công văn, vận chuyển vũ khí vào nội thành… Khi ấy Nguyệt tham gia đánh giặc ban đầu đơn giản chỉ là căm thù quân xâm lược đã khiến gia đình mình ly tán, mẹ không có thuốc chữa bệnh. Qua năm tháng hoạt động, cô đã hiểu và yêu lý tưởng của mình.
Nhắc đến bà Nguyệt, người ta vẫn còn nhớ đến chiến công làm phát nổ máy bay Boeing 707 của Mỹ ở tận Honolulu năm 1963. Để có thể tiêu diệt máy bay địch, đội Biệt động 159 yêu cầu Nguyệt và cán bộ bí số E8 đóng giả làm tình nhân. E8 là nhân viên điều khiển không lưu trong sân bay. Nguyệt giả làm người tình E8 để dễ ra vào sân bay, nghiên cứu mục tiêu. Cả hai mất nhiều thời gian chuẩn bị, đi xem địa thế, nắm bắt quy luật hoạt động của một số máy bay và sân bay… chờ đến khi thời cơ thuận tiện để hành động.
Vai trò tình nhân khiến Nguyệt gặp nhiều chuyện hiểu lầm. Cô bị trêu chọc, thậm chí bị vợ E8 đánh ghen… có lúc tưởng chừng bỏ cuộc. Để kế hoạch đưa mìn vào sân bay hoàn hảo, cô dàn dựng mang bụng bầu, bị bà thím bắt gặp mách chú. Người chú đau khổ khuyên: “Cha đã gửi con cho chú nuôi, mong con học hành cẩn thận, nếu con muốn lấy chồng thì về bảo chú, gả cho người ta đàng hàng đừng để ảnh hưởng đến danh dự gia đình”. Cô gái khi ấy chỉ khóc mà đáp: “Rồi có ngày con sẽ nói cho chú hiểu, con không bao giờ dám làm điều gì có lỗi với gia đình, với ba con và chú thím”.
Ngày 25/3/1963, cô mang bụng bầu chứa thuốc nổ C4 cài đồng hò hẹn giờ vào sân bay, xách theo một chiếc túi du lịch, giống túi cố vấn Mỹ thường dùng. Sau đó cô vào nhà vệ sinh, tráo “hàng” trong túi và trong bụng, rồi tiếp tục đánh tráo túi với một cố vấn Mỹ trong phòng đợi.
Theo kế hoạch, quả mìn sẽ nổ khi máy bay cất cánh 15 phút, dự kiến sẽ rơi ở Thái Bình Dương để không ảnh hưởng đến người dân ở dưới. Chiếc Boeing 707 hôm ấy chở 80 cố vấn Mỹ rời Sài Gòn sang San Francisco, quá cảnh sân bay Honolulu được 2 phút mìn mới phát nổ. Toàn bộ máy bay bị phá hỏng. Nếu như hôm ấy, chiếc đồng hồ hẹn giờ không bị trục trặc do máy bay lên độ cao 10.000 m, áp suất không khí khiến nó chạy chậm lại, thì 80 cố vấn Mỹ đã thiệt mạng.
Bà Nguyệt kể, năm ấy do điều kiện kinh tế của cách mạng khó khăn nên khi đi mua đồng hồ bà chọn chiếc rẻ tiền nhất. Chính vì thế, kết quả đã không được như mong muốn. Tuy nhiên, trận đánh này vẫn được Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi lời khen ngợi qua sóng của Đài tiếng nói Việt Nam: “Không chỉ đánh Mỹ ở Việt Nam mà chúng ta còn đánh Mỹ ở ngay nước Mỹ”. Trận này cũng đã mang lại kinh nghiệm rất lớn cho những đơn vị đánh bằng thuốc nổ hẹn giờ.
Đây chỉ là một trong số rất nhiều chiến công mà bà Nguyệt thực hiện cùng đồng đội, như vụ phá hỏng chiếc trực thăng HU1A, phá hỏng kế hoạch triển lãm trưng bày sức mạnh quân sự của chính quyền Sài Gòn tháng 10/1962 ngay trước tòa chánh đô Sài Gòn…
Năm 1963, bà Nguyệt bị bắt, trải qua 11 năm trong các nhà tù từ Thủ Đức, Chí Hòa, Tân Hiệp, chuồng cọp Côn Đảo… Trên đôi chân bà vết răng chó bécgiê cắn lúc bị thẩm vấn vẫn còn hằn dấu.
Khi đất nước thống nhất, bà Nguyệt gặp lại cha. Người cha không thể hình dung con gái đã trưởng thành như thế nào. Trong mắt ông, cô vẫn là đứa con gái bé nhỏ, thậm chí cha vẫn mua bánh kẹo và búp bê làm quà cho con.
Rồi bà lập gia đình, chồng hơn 17 tuổi nên bạn bè bà phản đối. Tuy nhiên, cha đã phân tích cho cô con gái thấy cô không còn trẻ, lại suy giảm sức khỏe sau 11 năm bị giam trong nhà tù, phải lấy người chồng có sức khỏe tương đương cả hai mới có thể đảm bảo hạnh phúc gia đình. “Lấy nhau xong, nhiều lúc thấy chồng còn rất trẻ”, bà mỉm cười hạnh phúc.
Sau kết hôn, trong 4 năm bà sảy thai tới 5 lần. Bà xin nghỉ việc không lương, ra Hà Nội điều trị tại Viện Y học dân tộc, coi bệnh viện là nhà. Ngày bà vào Bệnh viện Từ Dũ sinh con đầu lòng, chồng lại được điều động ra công tác ngoài Hà Nội. Không họ hàng thân thích bên cạnh, bà phải nhờ sự giúp đỡ của hai nữ bộ đội đưa mình đến bệnh viện. Trên đường đến nhà sinh, xe chết máy. Cuối cùng, cậu con trai đầu lòng cũng ra đời trong niềm vui khôn xiết. Ba năm sau, năm 1983, bà sinh thêm cậu con trai nữa.
Cả hai con trai của bà Nguyệt đều học hành chăm chỉ. Cậu anh đã tốt nghiệp ĐH Khoa Hàng không không gian hạng giỏi ở Boston (Mỹ), tốt nghiệp thạc sĩ quản trị Kinh doanh, hiện công tác tại Tổng công ty Hàng không Việt Nam. Cậu em học chuyên ngành hóa tại Anh, và đang công tác trong lĩnh vực bất động sản. Năm đầu tiên, gia đình phải viện trợ, sau đó cả hai anh em đều kiếm được học bổng và tự đi làm để lo chi phí học hành cho mình.
Vợ chồng bà luôn khuyên các con: “Cần tiếp thu khoa học kỹ thuật ở các nước tiên tiến nhưng phải luôn nhớ mình là người Việt Nam. Ra ngoài học để về phục vụ cho tổ quốc”. Cả hai con đều rất yêu thương bố mẹ.
Trưa 18/10, trời Sài Gòn nắng như đổ lửa. Tan buổi giao lưu tại Nhà văn hóa Phụ nữ thành phố, bà Nguyệt gọi điện cho cậu con út đến đón mẹ. Khoảng 15 phút sau, một thanh niên cao to dừng xe trước cổng. Thấy mẹ xách chiếc túi và ôm một bó hoa to, cậu trai tận tình đội mũ bảo hiểm và cài dây cho mẹ. Chờ mẹ ngồi ổn định, anh mới phóng xe hòa vào dòng người trên phố.
Kim Anh (VnExpress)
Chống Mỹ xâm lược mà lại cho con đi học Mỹ, khôi hài quá!
Bà nó,
Nó sống bằng lừa lọc, mà gái Trường Sơn tong teo vưỡn tin ?
Năm 1963, nó mí trên dưới 10 tuổi, ai cho nó lên mái bai một
mình như rứa…
Điệu ngoa vừa thôi…Các em gian thì sẽ gặp gian…đến nơi rồi!
Tranh cãi không thể thuyết phục được kẻ khác . Nên bây giờ mấy anh dư luận viên nhà ta đổi chiêu
mới : Ca hát ỏm tỏi và xả rác ngập diễn dàn
Trích: “Khi ấy Nguyệt tham gia đánh giặc ban đầu đơn giản chỉ là căm thù quân xâm lược đã khiến gia đình mình ly tán, mẹ không có thuốc chữa bệnh”
Nguyên nhân kể trên nếu là để đánh quân xâm lược thì đúng nhưng lại không phải là nguyên nhân chính đáng để gia nhập đảng CS gia nhập chiến đấu cho đảng CS. Nguyên nhân duy nhất để gia nhập đảng CS là hiểu rõ về chủ nghĩa CS và thấy chủ nghĩa CS là đúng. Nhưng phần lớn những người được chế độ CS ca tụng thì lại rất ít người được nói là gia nhập vì lý do thấy chủ nghĩa CS là đúng. Điều đó cho thấy phong trào Cộng Sản đầy những người điên cuồng chiến đấu nhưng lại không nhìn ra cái đích mà mình được đảng đưa đến chính là chủ nghĩa CS thì sai lầm.
Lỗi tại ai? Lỗi tại những kẻ kết nạp những người không hiểu biết gì về chủ nghĩa CS vào đảng cốt để lợi dụng lòng căm thù muốn chiến mà chiến đấu cho mình hay lỗi tại người đi gia nhập một đảng mà mình không hiểu gì về chủ nghĩa mà đảng đó đang theo đuổi? Lỗi tại mọi đường, tại đường lối nhập nhằng bá đạo của Lê Nin, nhập nhằng giữa chủ nghĩa quốc gia và chủ nghĩa CS và lỗi lớn nhất là sự nhập nhằng bá đạo của những người lãnh đạo đảng CS.
Người Cộng Sản cho là họ dùng bạo lực là có chính nghĩa vì họ nghĩ rằng họ đang chống xâm lược, là chống lại Mỹ muốn đánh chiếm Việt Nam. Nhưng thật ra thì Mỹ không muốn chiếm miền Nam và chỉ muốn ngăn cản chủ nghĩa CS được thực hiện tại miền Nam. Thực ra những người tưởng là mình “chống Mỹ cứu nước” chẳng qua là chống Mỹ để đưa miền Nam đi theo chủ nghĩa CS.
Vì thế việc sử dụng bạo lực của họ có chính nghĩa hay không thì phải xét xem chủ nghĩa CS có đúng hay không . Nếu sau 1975, các biện pháp XHCN làm cho miền Nam thịnh vượng hơn trước, VN tiến nhanh vượt bực vượt qua các nước Đông Nam Á khác thì việc làm của bà Lê Thị Thu Nguyệt và của đảng CSVN là có chính nghĩa. Còn như các biện pháp XHCN đưa miền Nam đi xuống, làm cho kinh tế suy sụp, dân nghèo đói thì sự can thiệp của Mỹ, không để cho miền Nam đi theo chủ nghĩa CS là điều tốt cho miền Nam. Những việc làm của bà Lê Thị Thu Nguyệt và của đảng CSVN là làm hại cho miền Nam, hại cho đất nước.
Điều thứ hai đáng bàn là việc một đảng dùng bạo lực để tiêu diệt các đảng phái khác có phải là điều nên làm hay không. Tại các nước đa đảng thì các đảng không dùng bạo lực để tiêu diệt đảng khác mà dùng các các đảng cùng nhau tranh cử. Không dùng bạo lực để tiêu diệt đảng khác vì chủ trương của các đảng chưa chắc ai đã đúng hơn ai. Để khi đảng đó cầm quyền nếu đường lối sai thì dân sẽ bầu cho đảng khác. Đảng CSVN dùng bạo lực tiêu diệt các đảng khác vì cho chủ nghĩa CS của mình là tuyệt đối đúng . Đến lúc cầm quyền đem chủ nghĩa ra thực hiện thì sai be bét, làm cho kinh tế suy sụp, đất nước nghèo đó. Đảng CSVN chẳng những sai vì đi theo chủ nghĩa CS mà còn sai khi chủ trương dùng bạo lực mà tiêu diệt các đảng khác.
Bà Lê Thị Thu Nguyệt thì được ca tụng bởi một bọn dùng bạo lực để đưa đất nước đi vào con đường sai lầm, bi đát bởi vì bà ta cũng như bọn họ đều làm việc sai lầm và tất cả tiếp tục dùng bạo lực để bảo vệ địa vị.
Bác Nguyệt ơi. chúng cháu là con, là cháu của những người một thời nắm chặt CHIẾC GẬY TRƯƠNG SƠN để
Xẻ dọc trường sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai
Vào những ngày giỗ tổ, họp cựu chiến binh, lễ, tết, hay bất cứ những lúc xum họp gia đình là chúng cháu lại được sống trong cái không khí hào hùng đánh mỹ năm xưa. Ôi những ngày cả Việt Nam hừng hực một khí thế lên đường ra tiền tuyến, ngùn ngụt một lòng căm giận lũ bán nước và cướp nước âm mưu chia cắt đất nước ta. Cả Việt nam cháy rực căm hờn bởi tội ác mà chúng gây ra, Ông cháu kể rằng những ngày đó Miền Bắc ngóng tin chiến thắng của Miền Nam từng phút từng giờ. Và gậy Trường Sơn đã khua vang núi rừng Trường Sơn. Gậy trường Sơn đã đạp bằng gian khổ tràn về đồng bằng, thọc sâu vào thành phố, len lỏi bất cứ đâu nếu nơi đó có quân thù
TỰ HÀO, KIÊU HÃNH, TU TRÍ, LUYỆN TÀI, SÃN SÀNG VÌ TỔ QUỐC THÂN YÊU LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ CHÚNG CHÁU MUỐN NÓI VỚI CÁC BÁC, NHỮNG NGƯỜI ANH HÙNG CỦA MỘT DÂN TỘC ANH HÙNG
Kính tặng bác bài ca của một thời oanh liệt
Chiếc gậy Trường Sơn
Thanh niên quê tôi làm chiếc gậy hành quân.
Đặt cho tên gọi là chiếc gậy trường sơn.
Luyện cho đôi chân vượt đường xa không mỏi, luyện cho tinh thần là chỉ tiến không lui.
Gậy trong tay mồ hôi đã bóng, màu gỗ quê hương mang cả mối tình dân.
Như nhắn nhủ những ai lên đường mà lời hứa với bao người thân.
Trường sơn ơi, nơi núi mờ xa mà ta chưa qua, có suối reo, có gió ngàn câycó dốc cao vực sâu mất lối.
Mây trắng quyện dưới chân bước bồi hồi, có nắng lửa đốt thiêu vách núi ơ..ơ…
Trường sơn ơi, ta đến bên người với gậy quê hương.
Trường sơn ơi, ta đã lên đường. khi lửa tiền phương đang nhắc ta gấp bước đường xa.
Khi thù giặc cướp nước cháy bỏng trong lòng ta.
Thanh niên quê tôi luyện sức thật dẻo dai.
Hành quân đêm ngày cùng súng đạn nặng vai.
Người thân yêu trao gậy trường sơn khi lên đường, càng sôi trong lòng bao truyền thống quê hương.
Đạn bom quân thù đang vấy máu.
Gương sáng trung kiên bao liệt sỹ còn đây.
Như nhắn nhủ những ai lên đường mà lời hứa sắt son đừng phai.
Trường sơn ơi, cho dẫu hiễm nguy bền tâm vững chí trong bước đi nghe tiếng đồng quê, nghe gió reo, bờ tre gốc lúa.
Nghe tiếng người mến thương vẫn dặn dò:giữ vững truyền thống của đất nước ơ..ơ…
Trường sơn ơi.Ta đã lên đường với gậy quê hương.
Trường sơn ơi, chan chứa bao tình.
Cho gậy mòn dốc núi vẫn luôn giữ tấm lòng son.
Sức trẻ đi cứu nước vững vàng hơn dãy trường sơn.
Bắc Kỳ 54
“Thằng khỏe sợ thằng gan, thằng gan sợ thằng lì, thằng lì sợ thằng thí mạng cùi”.
Đại tướng “Võ Nướng Quận” tuyên bố không hối hận khi đem quân ra nướng trong trận đánh ĐBP.
Hồ Chí Minh: “Dù có đốt cháy cả dãy Trường Sơn, cũng phải đánh cho đến người cuối cùng (trừ tớ và bộ chính trị lưu manh).
Lê Duẩn: “Ta đánh đây là đánh cho nga cho tàu”.
Với một cuộc chiến mà một bên quyết chết đến người cuối cùng, bất chấp số lượng, bất chấp cơ đồ, bất chấp tất cả để giành thắng lợi… thì bên kia chỉ còn một cách hoặc giết tất cả, hoặc bỏ chạy tụt quần.. xách dép..không kịp”.
Việt Nam Cộng Hòa là một chế độ tự do, dân chủ và tôn trọng sự khác biệt do đó âm nhạc, văn học nở rộ
ở miền nam tuy biết nhiều kẻ làm tay sai cho việt cộng nhưng vẫn để họ yên vì không có bằng chứng.
Thanh niện tới tuổi quận dịch thì trốn lính nhưng gia đình người đó chẳng ảnh hửong gì. Do đó miền nam bị vc giựt dây quấy nhiễu liên miên. Trong khi đó ngoài miền bắc, việt công với chính sách tàn bạo, một người trốn bộ đội cả dòng họ bị đem ra đấu tố. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Rất tiếc trong thời chiến tôi chỉ mới 10 tuổi, nếu già thêm 10 tuổi nữa thì tôi đã đăng lính Thủy Quân Lục Chiến VNCH rồi.
Bộ đội miền bắc (dân đen) bị lùa vào một cối xay thịt vĩ đại. Việt cộng càng thua càng cay cú nên ngày 30-4-1975 chi cần thắng một trận thôi là chúng trả thù cho đến 3 đời VNCH.
Việt cộng mỗi khi “tịt ngòi” không phản biện được nên thường lập lại 2 câu thuộc lòng:
1. Đánh cho chạy sút quần.
2. Không có chính nghĩa thì sao thắng được ?
Tàu đô hộ Vietnam 1000 năm, Pháp đô hộ Vietnam 100 năm, hai nước này có chính nghĩa không?
Trọng lú “Muộn chăng?”
Ta vẫn biết…người đặt ta là “Trọng lú”
Còn nói ta là đần đú đê hèn…
Ta đã nghe nhiều
Nhiều quá thành quen
Chức Thái thú, đổi cái hèn cũng được.
Bao năm dài, ta đã bỏ công học cách ăn xuôi nói ngược
Theo Bác của ta…
Đất nước dâng Tàu
Nguyện góp một sao cho mẫu quốc sáu sao
Được như thế, ta tự hào lắm lắm.
Ơn nghĩa anh em
Tình luôn sâu đậm
Môi hở lòi răng
Hỏi răng ấm được sao?
Cò gì vinh quang hơn Tổ Quốc thuộc Tàu
Bọn phản động cứ làu nhàu lạc hậu!.
Ta nói thật và hôm nay đảng ta cũng không giấu
80 năm chiến đấu để qui về
Đất nước Trung Hoa tươi thắm tình quê
Hồ Chủ Tịch đã quyết thề phải đạt.
Nếu dân chửi rằng đảng ta gian ác?
Rằng đảng ta phá nát quê hương
Thế thì tại sao 70 năm suốt cả chặng đường
Cứ theo đảng noi gương cách mạng?.
Bước tiệm tiến, làm con dân đại Hán
Vinh dự Việt Nam cho ngày tháng tương lai
Còn hơn, chỉ mình ta thui thủi miệt mài
Xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa đầy chông gai trước mặt.
Đảng đã quyết… theo thiên triều phương Bắc
Đường ta đi hai Hồ dắt tiến lên
Thâu gọn Mỹ Âu
Thống trị vững bền
Việt Nam. Há không được ghi tên trong sử sách?.
Hôm nay đảng của ta không cần quanh co biện bạch
Kẻ nào chống ta?
Sẽ hốt sạch vô tù
Dân tộc nầy sẽ trường cữu thiên thu
Thuộc Hán tộc cho dù bây không muốn.
Thay mặt thiên triều, hôm nay ta lịnh xuống
Muốn chống ta?
E muộn lắm rồi!.
Việt Nam giờ đã đổi chủ thay ngôi
Hãy yên phận làm bầy tôi cho mẫu quốc
Thay mặt đảng, hôm nay ta nói lên lời thật.
Nguyên Thạch.
Comment thiệt là hùng hồn, đầy…âm khí. Xin phép bạn cho phép tui copy để dành và đưa vô phần comments của những link dưới đây:
http://vnexpress.net/tin-tuc/ban-doc-viet/kinh-doanh/diec-a-hai-chai-xa-xi-60-000-dong-dua-day-2903372.html
http://vnexpress.net/tin-tuc/ban-doc-viet/xa-hoi/doi-quan-dap-chet-cho-tha-rong-o-ha-noi-gay-tranh-cai-2871011.html
http://vnexpress.net/tin-tuc/ban-doc-viet/xa-hoi/moi-ngay-30-gai-mai-dam-tiem-thuoc-tang-luc-de-tiep-khach-2830339.html
http://vnexpress.net/tin-tuc/ban-doc-viet/kinh-doanh/ly-buoi-ep-70-000-dong-tra-tien-xong-roi-bien-di-2854713.html
http://vnexpress.net/tin-tuc/ban-doc-viet/doi-song/cong-dong-phan-no-viec-dem-me-ve-cho-chet-2871626.html
Hy vọng sẽ nhận được nhiều comments mang tính “xây dựng” từ các bạn đọc của VNEXPRES.NET. Trúng chắc!
Từ ngày Hồ Chí Minh và nhóm Cộng Sản Việt du nhập chủ thuyết Mác xít vào Việt Nam, những thảm họa đã không ngừng nối đuôi nhau tiếp diễn trên giải đất chữ S từ nửa thế kỷ nay. Và có lẽ còn đau thương hơn, khi những thảm họa lại được gây ra « cho người Việt Nam bởi chính người Việt Nam », bởi những người cùng chung một dòng giống.
Trong cuốn « Hắc Thư của Chủ Nghĩa Cộng Sản » (Livre noir du Communisme) xuất bản gần đây, sử gia Stéphane Courtois làm thống kê và cho thấy tội ác của các chế độ Cộng Sản đã vượt xa chủ nghĩa Nazisme. Bởi vì manh tâm tận diệt một giai cấp đâu có khác gì diệt một chủng tộc. Nạn nhân của Cộng Sản lên tới tổng số 100 triệu người bị giết trên khắp thế giới. Trong đó thành tích của Hồ Chí Minh được xếp hạng cao, không thua kém các tên đồ tể Pol Pot, Mao, Staline …
Thực vậy. Chỉ trong vòng hai thập niên, hai thảm kịch di cư tị nạn khổng lồ đã xảy ra trên đất nước Việt Nam. Một triệu người phải đau thương rời bỏ Miền Bắc vào Miền Nam. Rồi ba triệu người phải từ bỏ quê hương để lưu đày khắp thế giới, với hàng trăm ngàn thuyền nhân bỏ mình trên biển cả. Thảm họa chưa hề xảy ra tại một nước nào trên thế giới. Cũng như chưa từng có trong lịch sử Việt Nam suốt một ngàn năm Bắc thuộc, và một trăm năm Pháp thuộc. Riêng Cộng Sản Việt Nam đã thực hiện được thành tích đó trong hai chục năm.
Đảng ta là đảng nội thù
Từ ngày có đảng mịt mù tương lai
Đảng theo chế độ độc tài
Hận thù dân tộc, chia hai giống nòi
Đảng theo chủ nghĩa tôi đòi
Đem xương máu Việt xây ngôi đại đồng
Đại đồng sụp đổ trôi sông
Đảng còn mơ tưởng thành công, xây hoài.
Trích Phan Huy
http://fdfvn.wordpress.com
Hà Nội Niềm Tin Và Hi Vọng
Mặt hồ gươm vẫn lung linh mây trời,
Càng toả ngát hương thơm hoa Thủ đô.
Đường lộng gió thênh thang năm cửa ô.
Nghe tiếng cười không quên niềm thương đau.
Hà Nội đó, niềm tin yêu hy vọng
Của núi sông hôm nay và mai sau.
Chân ta bước lòng ung dung tự hào,
Kìa nòng pháo vẫn vươn lên trời cao.
Ôi Đông Đô! Hùng thiêng dấu xưa còn in nơi đây!
Ơi Thăng Long! Ngày nay chiến công rạng danh non sông
Hà Nội mến yêu của ta, Thủ đô mến yêu của ta
Là ngôi sao mai rạng rỡ
Sáng soi bóng đêm Trường Sơn, lắng trong nước sông Cửu Long,
Nhẹ nhàng bước chân hành quân dệt nên tiếng ca át tiếng bom rền
Hồ…
Tình tứ nhất là hồ Than thở
Thơ mộng nhất là hồ Xuân hương
Uy linh nhất là hồ Hoàn kiếm
Phong trần nhất là hồ Lãng bạc
Rộng lớn nhất là hồ Bẩy mẫu
Danh tiếng nhất là hồ Dầu tiếng
Nguy hiểm nhất là hồ Chí minh…
Tôi xin mạn phép Nguyên Phan, thêm câu cuối cùng.
Hồ…
Tình tứ nhất là hồ Than thở
Thơ mộng nhất là hồ Xuân hương
Uy linh nhất là hồ Hoàn kiếm
Phong trần nhất là hồ Lãng bạc
Rộng lớn nhất là hồ Bẩy mẫu
Danh tiếng nhất là hồ Dầu tiếng
Nguy hiểm nhất là hồ Chí minh
Sa chân thời khó có ngày lấy ra.
(Trích từ Nhật Ký Trong Tù của Hồ Chí Minh)
Không Đề
Đau khổ chi bằng mất tự do
Đến buồn đi ỉa cũng không cho
Cửa tù khi mở không đau bụng
Đau bụng lại không mở cửa tù.
Miền Nam thuở ấy thanh bình
Có lòng nhân ái, có tình quê hương
Có đời sung túc, phú cường
Có hoa dân chủ, có vườn tự do
Ngờ đâu một sáng rợ Hồ
Xâm lăng phá nát cơ đồ quốc gia
Bây giờ đất nước tha ma
Giang san một dải toàn là giòi sâu.
Trích Phan Huy
http://fdfvn.wordpress.com
Tiên đoán, tiên tri có cơ sở của thiền sư DâM TiêN:
Theo kế hoạch quốc tế, Việt Nam Cộng Hòa lùi để tiến;
mất Miền Nam để có toàn quốc tự do, dân chủ, và
trung lập giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng; và VN sẽ là số
một của Khối thịnh vượng Đông Nam Á.
VNCH tiến khi nào? Là khi CS VN bắt buộc phải lùi!
Mỹ họ đem ông HCM và CSVN lên, thì nó sẽ đem CSVN
xuống, sau khi ” vô tình” làm xong nhiệm vụ cho Mỹ.
Ván bài đang tiến hành như thế. Hãy chờ xem sự thực.
(Có thể ông Tư Sang và Đ./c X hiểu ra vấn đề này ?)
Việt Nam Tôi Đâu
Tác giả: Việt Khang
Việt Nam Ơi
Thời gian quá nữa đời người
Và ta đã tỏ tường rồi
Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói
Mẹ Việt Nam đau
Từng cơn xót dạ nhìn đời
Người lầm than đói khổ nghèo nàn
Kẻ quyền uy giàu sang dối gian
Giờ đây
Việt nam còn hay đã mất
Mà giặc Tàu, ngang tàng trên quê hương ta
Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội
Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu
Là một người con dân Việt Nam
Lòng nào làm ngơ trước ngoại xâm
Người người cùng nhau
Đứng lên đắp lời sống núi
Từng đoàn người đi, chẳng nề chi
Già trẻ gái trai, giơ cao tay
Chống quân xâm lược, chống kẻ Nhu Nhược
Bán Nước Việt Nam.