WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ai chống nhân dân và phá nhà nước?

Biếm họa Babui (DCVOnline.net)

Nhà cầm quyền Việt Nam, từ đảng đến chính phủ, thường chơi trò ăn gian. Hình thức ăn gian phổ biến, lộ liễu và trắng trợn nhất là ăn gian trong lãnh vực chữ nghĩa. Trong lãnh vực chữ nghĩa, hai chữ hay bị ăn gian nhiều nhất là: nhân dân và nhà nước.

Nhân dân, trên nguyên tắc, là toàn bộ những người mang quốc tịch Việt Nam. Tuy nhiên, trên thực tế, với nhà cầm quyền Việt Nam, chữ nhân dân vừa bị lạm dụng một cách bừa bãi lại vừa bị bóp méo một cách tùy tiện.

Lạm dụng ở chỗ: cái gì cũng nhân dân. Quân đội nhân dân. Công an nhân dân. Ủy ban nhân dân. Nhà sách nhân dân. Rồi chính quyền nhân dân. Ở điểm này, chúng ta thấy ngay sự khác biệt giữa Việt Nam (cũng như các nước theo chế độ cộng sản khác) và các quốc gia dân chủ ở phương Tây: Ở phương Tây, người ta rất hiếm khi dùng chữ “nhân dân”. Lý do là nó quá mơ hồ. Mơ hồ đến độ nó không có một nội dung cụ thể nào cả.

Nhớ, cách đây mười mấy năm, có một nữ giáo sư từ Việt Nam sang thăm một trường đại học Úc ở Melbourne. Buổi tối, một giáo sư Úc tại trường đại học ấy mời chị cùng một số bạn bè nữa, trong đó có tôi, đi ăn ở một tiệm Việt Nam. Giữa bữa ăn, chị giáo sư từ Việt Nam xin phát biểu. Chị cám ơn trường đại học đã mời chị sang thăm. Chị cám ơn các giáo sư trong trường đã tiếp đãi chị một cách nồng hậu. Và chị, một cách hết sức trang trọng, nhờ vị giáo sư Úc có mặt trên bàn tiệc, chuyển lời cám ơn của chị đến “nhân dân Úc” về việc chào đón chị, người khách từ một nước xa xôi như Việt Nam. Lúc ấy, người bạn của tôi, một giảng viên về thông ngôn và phiên dịch, đang giúp dịch lời phát biểu của chị sang tiếng Anh cho các vị khách Úc hiểu, bỗng đâm ra lúng túng thấy rõ. Nhưng rồi anh cũng dịch. Vị giáo sư người Úc nghe xong, không giấu được một nụ cười kín đáo và ý nhị. Đến lúc về, ở bãi đậu xe, vị giáo sự ấy đùa với chúng tôi, sau lưng chị giáo sư nọ: “Mấy ông bày tôi cách chuyển lời cám ơn đến ‘nhân dân Úc’ đi chứ!”

Vì khái niệm ‘nhân dân’ rất mơ hồ, nhà cầm quyền tha hồ bóp méo nó theo bất cứ hướng nào mà họ thích. Họ tuyên bố họ được nhân dân tín nhiệm và ủy thác cho trách nhiệm lãnh đạo nhân dân dù họ chưa bao giờ tổ chức bất cứ một cuộc bầu cử nào cho đàng hoàng, tự do và minh bạch. Họ cũng thường xuyên tuyên bố nhân dân ủng hộ các chính sách của họ dù họ không hề tổ chức bất cứ một cuộc trưng cầu dân ý, thậm chí, một cuộc thăm dò dư luận nào cả. Khi người dân, dù đông đảo, lên tiếng phê phán hay phản đối họ, họ đạp vào mặt, cho đó không phải là…nhân dân.

Nhân danh nhân dân, họ trấn áp ngay chính nhân dân. Mở miệng là phục vụ nhân dân, nhưng trên thực tế, họ sẵn sàng chà đạp lên nhân dân. Mọi quyết định của cái chính phủ được gọi là “của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân” ấy bao giờ cũng được thông qua từ một nhóm nhỏ của Bộ chính trị, gồm 14 người, hoặc rộng hơn một chút, Ban chấp hành trung ương, 175 người. Dường như, với họ, chỉ có những người ấy mới là nhân dân.

Chữ nhà nước cũng thế. Một trong những tội danh họ thường sử dụng để trấn áp những người đối lập, thậm chí, chỉ độc lập với họ là tội “chống phá nhà nước”.

Nhưng nhà nước là gì và là ai?

Chữ ‘nhà nước’ có thể dịch sang tiếng Anh bằng hai chữ: state và government. Nhưng trong tiếng Anh, hai khái niệm này khác nhau. Thứ nhất, khái niệm ‘state’ bao gồm bốn yếu tố chính: dân chúng, lãnh thổ, chủ quyền và chính phủ. Như vậy, government chỉ là một trong bốn thành tố tạo nên state. Thứ hai, state thì trường cửu trong khi government thì chỉ tạm thời, có thể thay đổi, hơn nữa, cần và nên thay đổi. Thứ ba, state bao gồm toàn bộ công dân, trong khi government thì chỉ bao gồm các cán bộ được ăn lương. Thứ tư, state là một khái niệm trừu tượng trong khi government rất cụ thể với những bộ máy và nhân sự cụ thể. Thứ năm, state gắn liền với yếu tố chủ quyền và quyền lực của nó được xem là tuyệt đối và vô giới hạn. Trong khi đó government không có chủ quyền: quyền lực của government là do hiến pháp quy định, giới hạn trong từng nhiệm kỳ. Thứ sáu, do tính phổ quát, tất cả state đều giống nhau trong khi government lại thay đổi trong cả thời gian lẫn không gian với những thể chế khác nhau.

Trong bản tiếng Anh của các bản án tại Việt, người ta dịch tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” lúc là “anti-government propaganda” lúc thì là “anti-state propaganda”. Nhưng dưới mắt người nói tiếng Anh trong các chế độ dân chủ, cả hai đều vô nghĩa.

Thứ nhất, nếu “tuyên truyền chống phá nhà nước” là anti-government thì tại sao lại buộc tội những người làm việc đó? Ở các nước dân chủ, do chủ trương government là cái nên và cần thay đổi nên không ai cấm việc tuyên truyền “anti-government” cả. Tổ chức lật đổ government bằng bạo động thì dĩ nhiên bị cấm và bị nghiêm trị. Nhưng tuyên truyền thì xin cứ tự nhiên. Đó là cái quyền của công dân. Tất cả các đảng đối lập được bảo vệ, thật ra, là để làm cái việc anti-government ấy. Ở Úc, đảng đối lập, do Tony Abbot lãnh đạo, suốt ngày cứ ra rả lên án Thủ tướng Julia Gillard là phản phúc (trong việc lật đổ cựu Thủ tướng Kevin Rudd), là nói láo (hứa rồi không làm), là bù nhìn của các thế lực đen tối trong đảng Lao Động. Không sao cả. Ở Mỹ, trước cuộc bầu cử ngày 6/11/2012, đảng Cộng Hòa, đại diện là Mitt Romney, lúc nào cũng lên án Tổng thống Barack Obama là dẫn đất nước theo một hướng hoàn toàn sai, là đã gây nên khủng hoảng kinh tế và nạn thất nghiệp trầm trọng, là bất lực trong việc giải quyết các tranh chấp quốc tế, v.v. trong các diễn văn cũng như trong các quảng cáo trên radio và truyền hình. Không sao cả. Chả có ai bị bắt vì tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” cả.

Thứ hai, nếu “tuyên truyền chống nhà nước” là anti-state thì lại càng nghịch lý và phi thực.

Phi thực ở chỗ không ai có thể “anti-state” – hiểu theo nghĩa là chống lại một phức thể bao gồm cả dân chúng lẫn lãnh thổ, chính phủ và chủ quyền quốc gia bằng một vài bản nhạc như Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình, bằng một số bài báo như Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, một lá truyền đơn như Nguyễn Phương Uyên…Càng phi thực và phi lý hơn nữa khi nội dung của các bản nhạc, bài báo và truyền đơn ấy là chống lại sự áp bức của công an, sự độc tài của Nguyễn Tấn Dũng hay sự xâm phạm chủ quyền Việt Nam một cách ngang ngược của Trung Quốc. Nguyễn Tấn Dũng chỉ có thể buộc tội những người chống đối ông, kể cả tờ báo mạng Quan Làm Báo gần đây, nếu ông, cũng như vua Louis XIV của Pháp, người tương truyền từng tuyên bố: “Ta là Nhà nước” (L’État, c’est moi / I am the state).

Buộc tội “anti-state” cho những người dân như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, Nguyễn Phương Uyên, Cù Huy Hà Vũ, v.v…nghịch lý ở chỗ: Họ là người dân; họ không thể chống lại chính họ vì trong khái niệm “state” có cả khái niệm dân chúng.

Người ta chỉ có thể có hành động “anti-state” nếu người ta ở bên ngoài. Thuộc nước khác. Từ bên ngoài, người ta mới có thể chà đạp lên người dân, cướp đoạt lãnh thổ, xâm phạm chủ quyền của một nước được. Hành động “anti-state” thường bao gồm hai hình thức chính: xâm lược và khủng bố. Ở trong nước, người ta chỉ có thể có hành động “anti-state” khi người ta tiếp tay (ví dụ dưới hình thức làm gián điệp hay tay sai) với người nước ngoài để xâm lược hay để khủng bố đất nước của chính mình. Trong trường hợp đó, thứ nhất, họ tự động ly khai khỏi dân tộc, tự xem mình là người lạ với dân chúng; và thứ hai, phải dựa vào một thế lực từ bên ngoài.

Hiểu theo nghĩa đó, tất cả những người đã bị tòa án Việt Nam kết tội là “chống phá nhà nước”, anti-state, đều vô tội. Đó là điều họ không làm. Và không đủ sức để làm.

Những kẻ thực sự thỏa hiệp với nước ngoài để chia cắt lãnh thổ Việt Nam, dâng hiến chủ quyền của đất nước và chà đạp lên số phận của dân chúng mới là những kẻ “anti-state”.

Những kẻ ấy là ai, hẳn mọi người đã rõ.

Blog Nguyễn Hưng Quốc (VOA)

5 Phản hồi cho “Ai chống nhân dân và phá nhà nước?”

  1. TranVienKien says:

    Nguyễn Hưng Quốc- Ai chống nhân dân và phá nhà nước?

    Bài viết quá hay ! Và là một thông điệp tuyệt vời, chính xác cho nhà cầm quyền Hà Nội. Nhưng sau khi đọc, tôi tự hỏi, liệu những người tự nhận là Chính Quyền Nhân Dân ở Hà Nội có hiểu, không hiểu hay cố ý không hiểu để tiếp tục gian lận người dân Việtnam ?

  2. Mẹ Việt Nam says:

    “Khen” Cộng sản mải quốc cầu vinh chủ trương Tam Độc : Độc tài, Độc Đảng, Độc Ác của Mẹ Việt Nam, tội nghiệp Bà đã tạo dựng nước từ thời Văn Lang qua 4 ngàn năm nay phải “khen” CSVN:

    Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên trước,bên ngược bên xuôi! Nước của bà hình chữ S, từ Ải Nam Quan tới mũi Cà Mâu. Trải qua 4 ngàn năm văn hiến. Tuy bà bị nô lệ một ngàn năm thằng Tầu, một trăm năm nô lệ thàng Tây, nhưng nước của bà, không những vẫn còn nguyên vẹn mà còn mở rộng xuống miền nam cả ngàn cây số. Con cháu bà tuy nghèo khổ, nhưng vẫn nề nếp, trai không phải làm lao nô cho ngọai quốc, gái không phải làm đĩ cho ngọai bang.

    Nhưng kể từ ngày thằng mất dậy tên Nguyễn Tất Thành con thằng Nguyễn Sinh Sắc trốn lên tầu Pháp làm bồi cho Tây, cho Nga, cho Tầu, đem cái chủ nghĩa Mác Lê về nước làm cho nước của bà bại họai gia phong. Chúng mày, từ thằng Duẩn, thằng Chinh, thằng Đồng, thằng Anh thằng Giáp đến thằng thằng Mạnh, thằng Phiêu, thằng Dũng, thằng Trọng, thằng An, thằng Khải, thằng Trọng, thằng Triết, thằng Hùng v.v…đem cả đất nước bán cho Tầu. Miền bắc thì mất cả mấy chục ngàn cây số vuông. Miền trung thì mất cả trăm ngàn cây số vuông hải phận, khiến con cháu của bà sinh sống bằng nghề đánh cá không còn đất sống. Trai thì phải đi làm lao nô, gái thì phải đi làm đĩ điếm. Thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, đứa nào tóan tính bán thêm, thì buông thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ bán thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây nài i i i i i …

    Chém cha đứa bán nước của bà, chiều hôm qua bà ra làm rẫy, thấy đất còn nguyên. Sáng hôm nay con bà đi làm, nó nói dất đã bị mất một phần. Hỏi ra thì chúng bay đã cưỡng chế đất của bà bán cho Tầu đất vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị mất . Mày muốn sống mà ở với vợ với con mày, thì hãy mau mau tìm cách chuộc về trả cho bà, nhược bằng mày lấp liếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại thằng Hồ Chi Minh, cha già của nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà chúng mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết chém Hồ Chí Minh kia, con cháu mày mà không tìm cách chuộc về trả bà, thì con cháu mày một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột mày ra a a a a …

    Chúng mày dám dùng tiền bán nước dể nuôi sống vợ con chúng mày, để ăn chơi phè phỡn thì bà rủa cho chúng mày ngóc đầu lên không được, chui đầu xuống không xong đấy con ạ ạ ạ ạ …..

    Đất nước của bà nó có là con công con phượng, chứ chúng mày cưỡng chế bán nó đi, nó về đến nhà chủ mày nó thành con cú, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng mổ cha mổ tiên sư ông bố ông cố nội chúng mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ ạ…

    Bà rủa cho chúng mày là chúng mày ngủ giường: giường sập, chúng mày ngủ võng: võng đứt, chúng mày thức, chúng mày cũng mơ thấy ma móc mắt chúng mày ra, chúng mày tắm ở ao chúng mày chết chìm trong chậu, chúng mày đi ra đường xe bò cán, chúng mày bẹp đầu, chúng mày đi trên lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ, chúng mày uống được ngụm nước vào mồm máu đỏ chúng mày phọt ra đằng mũi, máu trắng chúng mày tuồn ra đằng tai, chúng mày ăn miếng rau chúng mày ói ra miếng thịt. Chúng mày ăn uông gì, chúng mày cũng tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí í í í í ….

    Chúng mày không mau mau tìm cách lấy lại đất, biển, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho con cháu chúng mày chết đường, chết chợ, chết tan thây , nát óc, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của Cha Ông, vợ con nhà mày ra a a a a….

    Bà hú 3 hồn, 7 vía những thằng Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu 3 hồn 9 vía những con đàn bà Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu. Bà gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho vợ con nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn lấy đất của bà bán cho Tầu Cộng à à à à à …..

    À, mày tưởng mày là tiến sĩ toán lý mà bà không dám chơi toán học với mày à. Bây giờ bà chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho mày nghe e e e e ……

    Nếu gọi bố chúng mày là A, mẹ chúng mày là B, mày là C, bà lấy A cộng B cộng C, cho vào ngoặc bà khai căn, bà vi tích phân cả họ hàng chúng mày lên..ên..ên..ên..

    Chúng mày tưởng nuốt được số tiền bán đất, bán biển mà quan thày chúng mà cho, là chúng mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà chúng mày, cho chúng mày biết thế nào là “vô nghiệm”, cho chúng mày vô sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong “âm vô cùng”, sẽ gặp tai ương đến “dương vô tận”, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến “maximum” của sự “vô hạn” tối tăm ăm ăm ăm ăm …

    Tiên sư cha nhà chúng mày, chúng mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò “tiệm cận” hàng rào nhà bà là bà không biết đấy à? Bà là bà “giả thiết” chúng mày ăn cướp hơn hai chục ngàn cây số vuông ở miền Bắc đem dâng cho quan thầy Tầu phù lấy tiền về để chúng mày vỗ béo để nhồi “đường cong” cho con vợ mày, à… à… chúng mày vẽ nữa đi, chúng mày tô nữa đi. Chúng mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi “đường cong” của con vợ chúng mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ chúng mày sẽ hạ “vuông góc” một mạch thẳng xuống “góc tù..ù ù ù…

    Hôm nay bà chửi một bài,
    Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
    Bà chửi cho chúng mày hóa điên, hóa rồ
    Bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng.
    Bây giờ bà mệt quá chừng,
    Bà về cơm nước, nhớ đừng quên a…
    Muốn sống thì nhả hết ra,
    Lạy bà hai lạy, bà tha cho chúng mày….ày ày ày….

    Tiên sư cha chúng mày, hỡi thằng Hồ Chí Minh, thằng Chinh, thằng Duẩn,thằng Nguyễn Tấn Dũng, thằng Nông Đức Mạnh, thằng Trương Tấn Sang, thằng Nguyễn Văn An, thằng Nguyễn Phú Trọng, thằng Nguyễn Minh Triết, thằng Trần Đức Lương, thằng Nguyễn sinh Hùng …ơi, hãy nghe những lời bà chửi cho thấm. Bà nguyền cho cả nhà, cả họ chúng bay chết sầu, chết thảm, chết non, chết yểu.
    Bà Mẹ Việt Nam

  3. kbc3505 says:

    Thế mới gọi là mị dân và chụp mũ.
    Ngoài những tội ác cộng sản gây ra cho người dân và đất nước, chúng còn là bậc thầy về mị dân và chụp mũ.

    “Nhà Nước” và “Đất Nước”
    Nhà nước là chính quyền, thuộc chế độ, chỉ là giai đoạn; đất nước là quốc gia, thuộc toàn dân, là trường cửu, là vĩnh viễn.
    Vậy nhà nước, là nhà nước cộng sản, là chế độ, không bao gồm nhân dân; và nếu chúng ta hiểu “nhà nước” đồng nghĩa với “chế độ” thì hai câu “Nhà Nước” và “Nhân Dân” bị cộng sản mị dân cũng đồng nghĩa hay gán ghép đi chung gắn bó với nhau như một nhưng thực chất là hai câu đối nghịch. Nhân dân luôn đối nghịch với nhà nước cũng như nhà nước luôn đối nghịch với nhân dân. Cả hai như kẻ thù chứ không cùng đứng chung.

    Chúng, tức cộng sản, cho cái gì cũng của nhân dân và nhân dân làm chủ. Chẳng hạn như chính quyền nhân dân, tòa án nhân dân, quân dội nhân dân, ủy ban nhân dân…, nhưng tuyệt đối không có ngân hàng nhân dân, chỉ có ngân hàng nhà nước, tức của chúng, không phải của nhân dân và nhân dân không bao giờ được làm chủ.
    Cộng sản cũng chụp mũ tội chống phá nhà nước là chống lại nhân dân vì chính quyền là của nhân dân, nhân dân làm chủ, nhưng thực chất quyền lực thì nhà nước nắm còn nhân dân chỉ là công cụ để nhà nước lợi dụng. Nên khi tòa tuyên bố chống phá nhà nước theo hiến pháp chúng viết, ta phải hiểu là chỉ chống chế độ chứ không chống lại nhân dân.

    kbc

  4. Ru chach says:

    Nói vậy cũng ích gì?Bây giờ người dân Việt Nam ai chẳng muốn dân chủ?nhưng không biết đến khi nào mới được tự do hạnh phúc thật đây???

  5. ĐẠI NGÀN says:

    NHÂN DÂN VÀ NHÀ NƯỚC

    Thôi mà thắc mắc làm chi
    Nhân dân, Nhà nước, ngày xưa định rồi
    Đấy là ông Mác ai vô
    Nhân dân vô sản, ai người khác đâu
    Còn Nhà nước cũng vậy thôi
    Chính quyền cách mạng, dẫn đầu nhân dân
    Mác từng đã nói rõ ràng
    Chỉ người vô sản mới toàn phe ta
    Những ai không phải phe ta
    Chỉ là tư sản, có gì lạ đâu
    Những gì chúng có trong đầu
    Chỉ mầm tư sản, có đâu lạ gì
    Nên chi ý hệ ly kỳ
    Đấu tranh giai cấp một khi hình thành
    Đi đầu giai cấp công nhân
    Để làm cách mạng, “nhân dân” thành hình
    Tức là một thứ danh từ
    Của riêng Các Mác có từ ngày xưa
    “Nhân dân”, “Nhà nước” cùng đua
    Cái này đã có, phải cần cái kia
    “Chính quyền vô sản” chẳng thừa
    Cả ba họp lại mới vừa lòng nhau
    Bây giờ thế giới chuyển màu
    Bao nhiêu từ ngữ có hầu chuyển đâu
    “Nhân dân” khái niệm từ đầu
    Cũng như “Nhà nước” có đâu khác gì
    Vài dòng chẳng phải thị phi
    Chỉ làm sáng tỏ điều gì cho vui
    Nhân dân hiểu vậy mới ngầu
    Cũng như Nhà nước, vẫn ngầu từ xưa
    Nên thôi nói mấy cho vừa
    Danh từ đã đặt, có gì lạ sao
    Danh từ, khái niệm sít sao
    Bởi vì do Mác chứ nào do ai
    Hỏi đời, có đúng hay sai
    Ậm ừ đời bảo ngày mai sẽ tường
    Bây giờ thì thật vô phương
    Vòng quay đã lắp, còn đương chạy hoài
    Tới khi hết chạy rồi coi
    Chuyện đời như cũ, vẫn lòi ra thôi
    Nước Nga trở lại mấy hồi
    Liên Xô đâu mãi cứ quay hoài hoài
    Cũng như nước Đức vậy thôi
    Quê hương Các Mác người thầy nhân gian

    NON NGÀN
    (21/11/12)

Leave a Reply to Ru chach