WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thoái đảng, triển vọng mới cho quê hương

thoai dang 1Trong những ngày qua, dư luận của người Việt trong và ngoài nước xôn xao trước hiện tượng thoái đảng, bỏ đảng của một số đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Nếu so sánh với trào lưu thoái đảng ở Trung Quốc với con số 100 triệu đảng viên đã công khai tuyên bố từ bỏ đảng cộng sản, thì số lượng những người Việt tuyên bố ly khai khỏi đảng cộng sản Việt Nam quả thực chỉ là một con số quá ư ít ỏi, ấy vậy mà đã tiêu tốn không ít giấy mực của các báo chí lề dân, cũng như khá nhiều thời gian bàn qua tán lại của nhiều người đang nặng lòng với quê hương, với đất nước và với tiền đồ của dân tộc.

Thực ra không phải ông Lê Hiếu Đằng là người đầu tiên ly khai khỏi đảng cộng sản, mà trước đó, từ những năm cuối thập niên 1980s và đầu thập niên 1990s cũng đã có nhiều đảng viên, từng giữ các trọng trách trong bộ máy quyền lực của nhà nước cộng sản như các ông Huỳnh Nhật Hải sinh năm 1943, ông Huỳnh Nhật Tấn sinh năm 1946, hai anh em ruột, là những người đã công khai từ bỏ đảng cộng sản vào cuối năm 1988, đồng thời hai ông Hải và Tấn cũng từ bỏ luôn những chức vụ đang đảm nhiệm kèm theo những tiềm năng rất lớn về quyền lực và quyền lợi:  Vào thời điểm đó, ông Hùynh Nhật Hải đang là Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên Thành ủy Đà Lạt, còn ông Huỳnh Nhật Tấn đang giữ chức vụ Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết. Và một đảng viên kỳ cựu khác mà không ít người quen tên biết tuổi, cũng đã công khai tuyên bố từ bỏ đảng cộng sản vào cuối năm 2009 đó là nhà văn, Ðại tá quân đội cộng sản bắc Việt Phạm Ðình Trọng. Nhưng trong thực tế đã có khá nhiều đảng viên cộng sản khác âm thầm từ bỏ đảng mà không cần tuyên bố.

Trở lại với hai ông cộng sản nòi Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn, điều gì đã khiến hai đảng viên cộng sản đầy tiềm năng của một gia đình có truyền thống cách mạng từ trước năm 1945 lại có quyết định cao cả và quả cảm, ly khai khỏi đảng cộng sản khi đang trên đà danh vọng và quyền lợi cho bản thân, cho gia đình, cho con cháu đang ở trong tầm tay?

Đây chúng ta hãy lắng nghe tâm sự của hai ông trong một dịp trải lòng với Bác Sỹ Phạm Hồng Sơn, Hội trưởng Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính Trị Và Tôn Giáo Việt Nam trong chuyến Nam du vào đầu tháng 12 vừa qua:

thoai dang 2Huỳnh Nhật Hải: “Có thể nói hai anh em chúng tôi đã được “nhuộm đỏ” từ bé. Chúng tôi đã có thiện cảm, tinh thần ủng hộ, và làm những việc có lợi cho những tổ chức của cách mạng như Việt Minh hay Mặt trận Dân tộc Giải Phóng miền Nam Việt Nam ngay từ khi còn rất nhỏ tuổi. Vì ba má tôi là một gia đình tư sản ủng hộ Việt Minh tại Đà Lạt từ trước năm 1945. Ba tôi là hội viên Công hội Đỏ và tham gia cướp chính quyền tại Đà Lạt vào năm 1945 và sau đó trở thành đảng viên bí mật của Đảng Cộng sản Đông Dương. Hai anh trai tôi là những người đi tập kết ra Bắc sau năm 1954. Một yếu tố nữa cũng làm cho chúng tôi ủng hộ Mặt trận là sự xuất hiện của quân đội Mỹ tại miền Nam. Sự xuất hiện đó làm cho những người như chúng tôi cảm thấy bị xúc phạm về chủ quyền dân tộc. Chúng tôi cảm thấy là miền Nam đang bị người Mỹ xâm lăng và cần phải chống lại họ và chính quyền thân Mỹ tại miền Nam.”

Huỳnh Nhật Tấn: “Tôi còn nhớ trong lá đơn xin ra khỏi Đảng lúc đó tôi có viết một câu: “Tôi không tin ĐCSVN có thể lãnh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như Đảng thường nói.”

Huỳnh Nhật Hải: “Còn trong lá đơn của tôi viết sau ông em tôi một vài tháng, tôi nhớ đã viết là: “Tôi không còn động cơ để phấn đấu cho mục tiêu và lý tưởng của Đảng nữa.” Nhưng thực sự trong thâm tâm thì cũng giống như ông em tôi đã nói ở trên. Tôi không tin ĐCSVN nữa. Đó là một quãng thời gian kéo dài khoảng 5-7 năm, thông qua những quan sát, tìm hiểu, trao đổi, bàn bạc và trằn trọc từ mỗi bản thân và gần như chỉ giữa hai anh em chúng tôi.

Huỳnh Nhật Tấn: Có thể nói chúng tôi đi đến sự bất tín vào ĐCSVN là dựa vào những gì chúng tôi thấy, chúng tôi gặp trên thực tế hơn là từ vấn đề lý luận. Đó chính là những chính sách về quản lý xã hội, điều hành kinh tế và việc tôn trọng các quyền tự do, dân chủ của người dân của ĐCSVN. Về quản lý xã hội, ĐCSVN đã không quản lý bằng pháp luật mà bằng sự tùy tiện, áp đặt, gần như hoàn toàn chỉ dựa theo các chỉ thị, ý muốn từ lãnh đạo Đảng. Ví dụ việc tịch thu nhà cửa, tài sản hay đưa đi “học tập cải tạo”, thực chất là bỏ tù con người, đều không dựa trên pháp luật hay xét xử của tòa án. Điều hành kinh tế thì lúc đó chúng tôi thấy những chính sách rất kỳ cục và phản khoa học, ví dụ như có những chỉ thị là Đà Lạt phải sản xuất bao nhiêu rau hay các huyện khác phải sản xuất bao nhiều mì[i] mà không cần  biết khả năng và lợi thế về thổ nhưỡng, thói quen canh tác của người dân hoặc việc giao quyền lãnh đạo kinh tế không dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm mà lại dựa vào thành phần giai cấp và sự gắn bó với Đảng. Về các quyền tự do dân chủ của người dân, càng ngày chúng tôi càng thấy thực tế lại tồi tệ và khó khăn hơn rất nhiều so với thời Việt Nam Cộng hòa. Ví dụ như khi hoạt động trước 1975, chúng tôi đã từng cho một số viên chức chính quyền đọc cả cương lĩnh của Mặt trận nhưng những người đó không coi chúng tôi là thù địch, họ coi việc khác biệt quan điểm là chuyện hết sức bình thường. Nhưng sau năm 1975 mọi thứ không như thế nữa, tất cả mọi hoạt động, kể cả trong tư tưởng, mà khác với quan điểm của ĐCSVN thì đều không được chấp nhận. Báo chí tư nhân, biểu tình, bãi công, bãi thị đã hoàn toàn bị cấm ngặt mặc dù những bất công, nhu cầu lên tiếng của xã hội hết sức bức bối. Có thể nói điều lớn nhất để chúng tôi nhận thức lại ĐCSVN là sự độc tài toàn trị dựa trên bạo lực và không tôn trọng những quyền căn bản của người dân.

Huỳnh Nhật Hải: Sau khi cùng tìm hiểu, trao đổi, bàn luận chúng tôi nhận thấy tình trạng mất tự do, phi dân chủ hay có thể nói là cuộc sống kìm kẹp, đau thương của nhân dân, của giới trí thức sau chiến thắng 30/04/1975 ở miền Nam hoàn toàn là sự lặp lại y nguyên tình trạng ở miền Bắc sau chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954 – thời kỳ mà ông Hồ Chí Minh vẫn hoàn toàn ở trên đỉnh cao quyền lực.

…Và khi nhắc đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi cả hai ông đều được trở lại thành, được sum họp với gia đình, bạn bè và họ mạc, sau khi đoàn quân của đảng các ông đã cưỡng chiếm được toàn miền Nam, thì cả hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn đều có chung một tâm trạng là BUỒN.

Huỳnh Nhật Hải: Buồn. Nếu không có cuộc chiến tranh tương tàn giữa hai miền trước 1975 thì dân tộc này không có cái bất hạnh, đau khổ như ngày hôm nay.

Huỳnh Nhật Tấn: Buồn. Một ngày quá buồn. Cái chiến thắng 30/04 chỉ đem lại một sự áp bức trên mọi phương diện cho nhân dân, đất nước và lại nặng nề hơn cả thời Pháp thuộc.

Và lý do mà cả hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn đã từ bỏ đảng cộng sản khi đang còn trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực bởi cả hai đều đã nhận ra được lầm lỗi của mình qua những tâm sự đắng cay thế này:

Huỳnh Nhật Tấn: Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam Việt Nam.

Huỳnh Nhật Hải: Bây giờ nhìn lại, con đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc.

…Trở lại với trường hợp thoái đảng của ông Lê Hiếu Đằng, khác hẳn với bối cảnh ly khai khỏi đảng cộng sản của hai ông Hải và Tấn, Ông Lê Hiếu Đằng thoái đảng trên giường bệnh, khi biết mình đã gần đất xa trời, khi biết mình chắc chắn sẽ không còn nhận được chút ân sủng gì nữa của đảng, và điều đáng tiếc là ông Đằng vẫn chưa nhận ra tội lỗi của mình đối với đồng bào, với dân tộc khi đi theo cộng sản để mang lại đau thương, tang tóc cho quê hương cho nòi giống, thậm chí ông Đằng vẫn còn ngộ nhận hành động xâm lược miền Nam của cộng sản Bắc Việt là “Giải Phóng Dân Tộc” nên dẫu đã từ bỏ đảng nhưng vẫn chưa hề ăn năn: “Tôi tên Lê Hiếu Ðằng là đảng viên đảng CSVN, hơn 40 tuổi đảng. Nay tôi tuyên bố công khai ra khỏi đảng CSVN vì: Ðảng CSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Ði ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân. Tôi xin xác định đây là quyết định của tôi”.​… Và khi ngồi viết những lời này thì chúng tôi nhận được thông tin ông Lê Hiếu Đằng đã bị hôn mê sâu sau nhiều tháng dài điều trị tại bệnh viện. Chắc chắn là sự tồn tại của ông Đằng trên thế gian này chỉ còn tính bằng giờ, bằng khắc ngắn ngủi mà thôi. “Hổ tử lưu bì, nhân tử lưu danh”: Vâng hổ chết để da, người ta chết để tiếng… Sinh ra và lớn lên ở miền Nam tự do, được hưởng thụ nền giáo dục khai phóng và nhân bản của Việt Nam Cộng Hòa với đầy đủ và trọn vẹn những quyền làm người mà Thượng Đế đã ban cho, nhưng như loài dơi không chấp nhận ánh sáng mà chỉ thích nghi với đời sống nơi tối tăm, u trệ, Lê Hiếu Đằng cùng một số nhân sỹ trí thức Miền Nam từng ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản đã chối bỏ ánh sáng của Tự Do, Dân Chủ của Miền Nam mà đi tìm sự tăm tối u mê nơi chế độ cộng sản và cũng chính Lê Hiếu Đằng cùng đồng đảng đã mang cái tối tăm u trệ và đau thương tang tóc cho quê hương, cho dân tộc. Chẳng biết sự quay đầu quá muộn màng của Lê Hiếu Đằng có giúp rửa đi phần nào những vết dơ tội lỗi của ông đối với người dân Nam, đối với chính thể Việt Nam Cộng Hòa hay không, bởi chắc chắn với những tội lỗi của ông và của những kẻ ăn cơm quốc gia mà thờ ma cộng sản, tuổi tên của ông và của đồng đảng sẽ phải lưu xú muôn đời. Chỉ mong rằng, những kẻ cùng thuyền cùng hội với Lê Hiếu Đằng sớm quay đầu trước khi quá muộn.

thoai dang 4Dù vậy, cũng phải khách quan mà thừa nhận rằng việc thoái đảng của ông Lê Hiếu Đằng ít nhiều đã tạo được hiệu ứng đối với một số đảng viên trẻ như tiến sỹ Phạm Chí Dũng và Nha Sỹ Nguyễn Đắc Diên… là hai đảng viên đã công khai từ bỏ đảng cộng sản với những tuyên bố mà ở một chừng mực nào đó cũng có thể giúp làm thức tỉnh lương tri của những người cộng sản, những người đang đặt quyền lợi của giai cấp, của bản thân lên trên quyền lợi của tổ quốc, của dân tộc, rằng: “Tôi chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam bởi tất cả những gì mà Đảng Cộng sản thể hiện vai trò ‘lãnh đạo toàn diện’ trong ít nhất một phần tư thế kỷ qua đã khiến cho tôi, cũng như nhiều đảng viên khác, đi từ thất vọng đến tuyệt vọng về lý trí lẫn tình cảm vì đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn mang bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích” (Tiến Sỹ Phạm Chí Dũng). Và “Khi vào đảng tôi đã từng thề, rằng tuyệt đối trung thành với đảng. Nay, tôi thà phản bội lời thề trung thành với đảng còn hơn phải theo đảng mà phản bội lại quyền lợi dân tộc, dân sinh, dân chủ, dân quyền mà lẽ ra dân tộc tôi phải được hưởng từ 38 năm về trước.” (Bác Sỹ Nguyễn Đắc Diên). Hy vọng cùng với những tâm tư đó, những người con một thời lầm lạc của dân tộc sẽ nhận ra “con đường bác đi là con đường bi đát”, mà sớm quay về để chung tay cùng cả dân tộc trong công cuộc Khai Dân Trí, Chấn Hưng Khí và Hậu Dân Sinh vì sự tồn vong của giống nòi Lạc Việt.

Mong lắm thay.

© Nguyễn Thu Trâm, 8406

© Đàn Chim Việt

 

14 Phản hồi cho “Thoái đảng, triển vọng mới cho quê hương”

  1. saovang says:

    (Tóm tắt bài viết ) “GIẢI PHÓNG” NỔI KINH HOÀNG CỦA NGƯỜI DÂN VIỆT” của Tiến Sĩ Việt cộng Lê Hiển Dương, nguyên Hiệu Trưởng Ðại Học Ðồng Tháp :

    “Còn nhớ ngày 30 táng 4 năm 1975, lúc đó chúng tôi còn là sinh viên của đại học sư phạm Vinh đã hồ hởi, phấn khởi hò reo meeting nhiều đêm ngày để mừng Miền Nam được hoàn toàn giải phóng, bởi chúng tôi tin rằng từ đây đồng bào Miền Nam ruột thịt của chúng tôi sẽ không còn đói rách lầm than và không còn sống trong cảnh “Ngụy kềm, Mỹ kẹp” nữa… Họ đã được đảng và Bác cùng nhân dân Miền Bắc chúng tôi “giải phóng”.

    Rồi chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học, rồi được đảng và nhà nước chi viện vào miền Nam để mang “ánh sáng văn hóa” vào cho đồng bào miền Nam ruột thịt bao năm qua sống trong u tối lầm than vì cứ liên miên bị Ngụy kềm Mỹ kẹp chứ đâu có học hành gì!?

    . Chúng tôi thực sự choáng ngợp khi xe qua khỏi vùng chiến sự Quảng Trị, đến Huế, đến Ðà Nẵng… rồi Nha Trang, Sài Gòn, rồi về Miền Tây, đến thị trấn Cao Lãnh, đâu đâu cũng lầu đài phố xá, chứ có tường đất mái tranh như ở thành phố Vinh chúng tôi đâu.

    Nhận xong nhiệm sở từ ty giáo dục Ðồng Tháp, chúng tôi được đưa về công tác tại trường trung học sư phạm Ðồng Tháp ngay tại trung tâm của thị trấn Cao Lãnh, và tại đây, trong suốt nhiều năm liền chúng tôi được bố trí ở tại khách sạn Thiên Lợi mà chính quyền cách mạng đã tịch biên từ tên “tư sản” Thiên Lợi… Chúng tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác, bởi đây là lần đầu tiên chúng tôi biết được thế nào là “Khách Sạn”, biết được thế nào là lavabo là toilet tự xả nước, bởi cả thành phố Vinh, cả tỉnh Nghệ An chúng tôi hay thậm chí cả miền Bắc XHCN lúc bấy giờ là không có, chỉ sử dụng hố xí lộ thiên, để còn dùng nguồn “phân Bắc” này để canh tác, để tăng gia sản xuất theo sáng kiến kinh nghiệm “cấp nhà nước” của đại tướng Nguyễn Chí Thanh mà được bác Hồ khen thưởng

    Tôi bắt đầu nghi ngờ với cụm từ “giải phóng miền nam”… Rồi những trận đổi tiền để đánh tư sản, rồi nhiều nhà cửa của đồng bào bị tịch biên, rồi hàng triệu đồng bào bắt đầu bỏ nước ra đi, nhiều giáo sinh của trường chúng tôi cũng vắng dần theo làn sóng đi tìm tự do đó… Tôi bắt đầu hiểu đích thực ý nghĩa của cụm từ “giải phóng niền nam” và bắt đầu cảm thấy xấu hổ cho bao nhiêu năm sống trong niềm ảo vọng mù quáng của bản thân… mà dù ở chừng mực nào cũng được xem là thành phần trí thức trong xã hội…

    Dần dần tôi hiểu sâu hơn cái sự mỉa mai chua chát của hai từ “GIẢI PHÓNG” đang được dùng trong kho tàng Tiếng Việt của nước nhà… “Giải phóng” với nhân dân miền Bắc là cảnh nhà nhà côi cút vì “sinh Bắc tử Nam” mất con, mất chồng, mất cha, mất anh mất em bởi họ đã vào chiến trường miền Nam để đi “giải phóng” và không bao giờ trở về nữa… “Giải phóng” với dân miền Nam cũng có nghĩa là tù đày, là cải tạo nơi rừng thiêng nước độc, là mất vợ… mất con, mất nhà cửa ruộng vườn, mất bao nhiêu người thân trên biển cả và mất hết tự do dân chủ nhân quyền và mất luôn cả tổ quốc nơi mình sinh ra!

    Rồi đến “giải phóng mặt bằng” cũng chỉ mang nguồn lợi lớn lao cho “muôn quan” địa phương, nhưng lại là nỗi ám ảnh, nỗi hãi hùng của “muôn dân”, bởi sau “giải phóng mặt bằng” là hàng trăm đồng bào lại phải vô tù ra khám bởi tội “chống người thi hành công vụ”, bởi sau giải phóng mặt bằng là cái chết của thiếu niên Lê Xuân Dũng và Lê Hữu Nam, là thương tật của nông dân Lê thị Thanh…

    Chẳng biết người dân Việt nam từ nay còn dùng cụm từ “trước ngày giải phóng” hay “sau ngày giải phóng” để định mốc thời gian nữa không… Riêng tôi, tôi cảm thấy quá căm thù nhân loại bởi đã bịa ra từ ngữ “giải phóng” và “giải phóng mặt bằng” mà chi để dân Việt chúng tôi vì nó mà phải khổ lụy đến dường này.

    Ðồng Tháp ngày 29 tháng 5 năm 2010

    Tiến Sỹ Lê Hiển Dương
    Nguyên Hiệu Trưởng Ðại Học Ðồng Tháp

  2. tgt says:

    Phan Huy: TÔI BỎ ĐẢNG

    Tôi sinh ra trên quê nghèo đất Bắc
    Cọng sản nòi nối gót của cha anh
    Bố của tôi, một cách mạng lão thành
    Đi kháng chiến thuở tầm vông giáo mác.

    Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe về bác
    Một ông già râu tóc bạc phơ phơ
    Tôi hát bài, em thấy bác trong mơ
    Cô giáo bảo, bác là tiên là phật.

    Tôi lớn lên, nghe những lời đường mật
    Được vào đoàn, vào đảng bác quang vinh
    Cờ búa liềm, hình lãnh tụ Lê Nin
    Thay tổ quốc và Hùng Vương dựng nước.

    Đảng dạy tôi, chủ nghĩa mình siêu việt
    Đưa năm châu lên thế giới đại đồng
    Nhà nước ta của giai cấp công nông
    Dân là chủ, đảng viên là đầy tớ.

    Tôi ngất ngây trong hào quang lý tưởng
    Tình nguyện vào chiến đấu ở miền Nam
    Cứu đồng bào ra khỏi cảnh lầm than
    Mà đảng nói do bàn tay Mỹ Nguỵ.

    Ánh sáng Miền Nam đưa tôi về chân lý
    Vùng đất hiền hoà, nhân bản, phồn vinh
    Cuộc sống tự do, dân chủ, nghĩa tình
    Không sắt máu, căm thù, như Miền Bắc.

    Tôi uất hận cho đảng mình láo khoét
    Lùa dân vào một cuộc chiến tổn hao
    Phung phí máu xương bộ đội, đồng bào
    Để phục vụ cho quan thầy quốc tế.

    Từ đó đảng hiện nguyên hình đồ tể
    Vung búa liềm đập nát cả quê hương
    Một miền Nam hạnh phúc hoá tang thương
    Một xã hội thiên đường thành địa ngục.

    Và bây giờ cả hai miền đất nước
    Đã san nghèo cào khổ giống như nhau
    Cùng đội chung cái ách nạn trên đầu
    Một chủ nghĩa ngông cuồng đầy tội ác.

    Người chủ nhân thành dân oan mất đất
    Khóc vang đường, ngủ chật những vườn hoa
    Người đầy tớ trên lầu cao chất ngất
    Lợi ích đổi trao quanh yến tiệc rượu trà.

    Thì ra đảng thầu bán buôn xương máu
    Và biển trời sông núi để chia nhau
    Nuôi bầy chó dữ, dưỡng đám giòi sâu
    Quyết đàn áp những tấm lòng yêu nước.

    Đảng cũng rước bọn Tàu ô xâm lược
    Vào ếm quân trên khắp cả ba miền
    Để dự phòng khi dân Việt vùng lên
    Sẽ đàn áp tiếp tay bầy giặc cướp.

    Đảng khốn khiếp chẳng thiết gì tổ quốc
    Sẵn sàng dâng xã tắc của cha ông
    Để cầu phong độc trị đến ngàn năm
    Hàm thái thú đời cha truyền con nối.

    Đảng ghê tởm! tôi chán chường muốn ói
    Xin trả người thẻ máu với cờ ma
    Tôi sẽ đi về với nước non nhà
    Cùng dân tộc dựng lại mùa quang phục.

    http://fdfvn.wordpress.com

  3. Huy says:

    Thoái đảng từ lâu thì còn có ý nghĩa. Để đến khi sắp chết mới “thoái đảng” thì chỉ là trò hề. Lịch sử mãi mãi coi đó là sự phản bội. Nhục gấp triệu lần hơn vinh.

  4. Phạm Quang Vinh says:

    Kính phục hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn. Khi đang giữ những vị trí trọng trách cao trong đảng và chính quyền hứa hẹn rất nhiều bổng lộc, quyền lực, chắc chắn có điều kiện để ” vinh thân phì gia “. Nhưng hai anh em ông đã sống đúng như những người cao cả, vì tiến bộ xã hội, sống đúng lương tri, có đầu óc phản biện, có nhận thức độc lập sớm nhìn thấy và dám vạch ra bộ mặt thật của đảng cộng sản, lưu manh, độc ác, phản động và dám hy sinh lợi ích cá nhân để từ bỏ trong hoàn cảnh còn rất nhiều người chạy chọt để vào đảng để có quyền và có tiền. Chỉ tiếc rằng những trường hợp như hai ông quả quá hiếm hoi. Tất cả trông chờ vào hồn thiêng sông núi, nếu vận nước VN còn vượng thì hồn thiêng sống núi sẽ sản sinh ra nhiều người như hai ông Hải và Tấn, còn ngược lại thì sẽ sinh ra toàn bọn Hùng Dũng Sang Trọng.

  5. Buá tạ says:

    .
    Ở bất cứ thời điểm nào, nếu có bất cứ đảng viên CS nào ‘bỏ đảng’ thì tốt rồi. Sao còn “cưa tời cưa lui” làm gi` cho thêm mất thời giơ` ? ( Nên để thời giờ làm chuyện khác có lợi hơn.)

  6. noileo says:

    “Bỏ đảng” là bỏ cái gian dối tàn ác phản nước hại dân của cộng sản, chứ không chỉ là bỏ cái thẻ đảng. Bỏ cái thẻ đảng mà vẫn giữ cái gian dối & tàn ác của cộng sản, vẫn tiếp tục làm chứng gian tuyên truyền cho cộng sản ac quy, bao che tội ác cho cộng sản, vẽ vời những cái hoành tráng bịp bợm cho cộng sản, như Lê Hiếu Đằng, thì đâu có phải là “bỏ đảng”.

    “Bỏ đảng” là để có những hoạt động phi cộng sản, góp phần vào công cuộc đả phá độc tài cộng sản tàn ác vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, góp phần vào công cuộc xây dưng & tái lập nền chính trị dân chủ tự do cho đất nước dan tộc VN, chí ít, “bỏ đảng”, cũng là để không còn làm gì góp phần cho cộng sản củng cố xây dựng ách cai trị độc tài phản quốc, là để không làm gì có hại cho công cuộc xây dựng một nền chính trị dan chủ tự do cho đất nước.

    “Bỏ đảng” mà, như lê Hiếu Đằng, lại bịp bợm nói lời gian dối tuyên truyền cho cộng sản, thì tức là vẫn rất trung thành với cộng sản, là ngấm ngầm tiếp tay cộng sản lừa dối người dân, là ngấm ngầm tiếp tay cộng sản củng cố chế độ độc tài gian ác phản quốc nô lệ giặc tàu, là ngấm ngầm phá hoại công cuộc xây dụng dân chủ tự do nhân quyền cho VN vậy.

    “Tôi tên Lê Hiếu Ðằng là đảng viên đảng CSVN, hơn 40 tuổi đảng. Nay tôi tuyên bố công khai ra khỏi đảng CSVN vì: Ðảng CSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Ði ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân. “

    Cái luận điệu bìm bịp tren giong y hệt cái luận điệu:
    “đảng cộng sản của tôi trước kia tốt lắm, “thẻ đỏ tim đỏ”, đâu có xấu xa, “thẻ đỏ tim đen”, như đảng cộng sản của chúng nó bây giờ”
    của những tri thuc cong san Bùi Minh Quốc, Nguyễn trọng Vĩnh, TDBC, ĐH… bịp bợm ca tụng cộng sản “trước kia” nhằm chữa ngượng cho bản thân một thời đi theo cộng sản làm ác, một thời đồng lõa với cộng sản tội ác rước giặc tàu vào VN, tàn phá & hủy diệt đất nước dân tộc Việt nam

    Toàn những luận điệu làm chứng gian của trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ!

    Bọn cộng sản “thẻ đỏ tim đen” bây giờ chỉ tiếp tục những gì bọn cộng sản chân chính thẻ đỏ tim đỏ Hồ chí Minh & Võ Nguyên Giáp & Lê Duẩn trước kia đã làm, đã dạy dỗ bọn cộng sản thẻ đỏ tim đen làm.

    “tim đỏ tim đen” gì, “thẻ đỏ tim đỏ, thẻ đỏ tim đen” gì thì cũng cũng chỉ một duộc phản quốc chuyên nghề rước giặc tàu vào VN, cắt đất VN dâng cho giặc tàu, dựa vào ngoại bang cộng sản chống lưng, áp đặt chế độ cộng sản tàn ác phi nhân phản dân tộc lên đất nước dân tộc VN, đàn áp trí thức & giam cầm tuổi trẻ & trấn lột dân nghèo & ăn cắp quốc khố & mãi quốc cầu vinh!

    • Hoàng says:

      Tôi hoàn toàn đồng ý cũng như ủng hộ những suy luận cứng rắn của bạn…Bọn csvn là luôn tráo trở để lừa lọc những người nhẹ dạ dể tin vào những gì chúng thốt lên mà không một chút suy luận với sư đúng và sai hoặc nên và không nên.Bọn csvn từ trước đến nay,chúng dùng toàn bạo lực,cũng như máu lửa để giải quyết mọi vấn đề chúng muốn.
      Bỏ đảng…là phải lật đổ cái đám người thối nát,phá hoại đất nước.Bỏ đảng..là phải đi đến sự giải thể bọn csvn ra khỏi đất nước VN…Bỏ đảng không những bằng lời nói và hành động,mà bằng mọi quyết tâm của con người…và cũng là quét sạch bọn csvn buôn dân bán nước ra khỏi VN càng sớm càng tốt.
      Người dân VN vô tội đã gánh chịu nhiều đau thương tang tóc từ khi bọn cướp csvn đặt chân lên mảnh đất nầy.Qua bao nhiêu năm tháng là quá đủ rồi…Bây giờ chúng phải trả quyền làm người của người dân VN và cũng như quyết định vận mạng quốc gia và cuộc đời họ.Bọn csvn buôn dân bán nước không còn lý do gì để tồn tại trên quê hương Vn,csvn phải trả lại những gì chúng đã cướp từ mồ hôi khó nhọc,nước mắt đau thương của người dân VN…Csvn chúng phải bị tiêu diệt…chúng không thể hiện hửu bên cuộc sống của nhân loại..Chúng không có quyền kéo dài sự tồn tại của chúng trên mảnh đất VN….Chúng cũng không còn lý do chính đáng nào để sinh tồn trên quê hương VN.Chúng phải bị người dân tiêu diệt trước khi ánh bình minh ló dạng.

  7. saovang says:

    ***Ông Nguyễn Trung, nguyên đại sứ của CSVN tại Thái Lan và Úc trả lời phỏng vấn của hai phóng viên Lê Ngọc Sơn và Phương Loan đăng trên tờ Sinh Viên Việt Nam ngày 26-12-2008 bày tỏ nỗi lòng như sau:

    “Nếu được phép nói thẳng thắn suy nghĩ của tôi về chính thế hệ mình, xin thưa: Trong sự chuẩn bị cho thế hệ trẻ hôm nay trước thách thức mới của đất nước, thế hệ đi trước – trong đó có tôi – đã phạm nhiều lỗi lầm, làm cho thế hệ trẻ ngày nay của đất nước ta bị chậm trễ. Cá nhân tôi thực sự ăn năn về điều này.

    “Tôi cho rằng thế hệ chúng tôi đã phạm không ít lỗi, do nhiệt tình cách mạng, do sự bất cập”.

    ***Nhạc sĩ Tô Hải, sau bao nhiêu năm là một đảng viên tích cực “dối mình, dối người” cảm thấy mình hèn , đã giải bày tâm sự trong “Hồi ký của một thằng hèn” rằng:

    “Tôi đã nhận ra cái nhục của một thằng suốt đời ăn theo, nói leo, nói dối, đã nhìn thấy bộ mặt thật của cái chủ nghĩa bất lương mà tôi đi theo một cách vô tình và bất đắc dĩ, không dám rời bỏ nó”.

  8. saovang says:

    Bài viết QUÂN ĐỘI ĐI THEO ĐẢNG ĐƯỢC GÌ , MẤT GÌ ? dưới đây cần được đăng lại vì đã khiến cho bọn Việt cộng trên trang mạng tức phát cuồng đến nỗi tên Việt cộng mang tên nick “sao vàng rực rỡ ” không nghĩ được cách chi phản đòn, cái đầu tôm lôn cứt của nó chỉ nghĩ được cách giả dạng nick “sao vàng ” của tui rồi chêm phần ca tụng bè đảng bán nước của nó vô :

    sao vàng rực rỡ says:
    16/12/2013 at 21:01
    saovang says:
    15/12/2013 at 16:17
    QUÂN ĐỘI ĐI THEO ĐẢNG ĐƯỢC GÌ , MẤT GÌ ?
    Quân đội ta, Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Anh Hùng, từ Nhân Dân mà ra, vì Nhân Dân mà chiến đấu, Quân đội ta trung với Đảng hiếu với Dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khan nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do của Dân tộc, vì hạnh phúc của N

  9. saovang says:

    QUÂN ĐỘI ĐI THEO ĐẢNG ĐƯỢC GÌ , MẤT GÌ ?
    Mai Hoa

    Tôi đã từng mất 21 năm trong quân ngũ, thời gọi là “đánh Mỹ”. Bố tôi mất 10 năm bộ đội thời đánh Pháp, cộng lại là 30 năm cầm súng theo đảng. Cả một thời trai trẻ qua đi trong bom đạn, lúc tuổi già nhìn ngẫm lại, thấy cả một thế hệ, đúng ra là hai thế hệ cầm súng theo đảng được mất những gì ?
    Năm 1980, thời đánh Tầu, tôi đã có dịp tạt qua Điện Biên Phủ. Khi đứng trên những ngọn đồi A1, Him Lam …. nhìn quanh thung lũng Điện Biên, mênh mông là những ngôi mộ trắng, bạt ngàn là nghĩa địa âm u. Một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi như một tia chớp: nếu những con người đã chết dưới nấm mồ này cất được tiếng nói, chắc ai đó sẽ hỏi rằng “cha mẹ tôi, các con cháu tôi bây giờ đã có cuộc sống tốt đep chưa sau gần 30 năm chúng tôi ngã xuống, hy sinh tính mạng cho thành công của đảng?”.

    Hôm nay, ai đã từng đi qua đường Hồ Chí Minh, chắc sẽ ngậm ngùi nhìn những bạt ngàn là mộ, trắng xóa những ngôi mộ nằm cô đơn lạnh lẽo giữa rừng già hoang vu. Các anh một thời hào hùng nghe theo lời kêu gọi của “Đảng Lừa”, xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Xác các anh còn nằm lại đâu đó trên đất Lào, Campuchia, trong rừng già Tây Nguyên, trong lòng đất của thành cổ Quảng Trị. Nếu như tình cờ có một tốp nào đó trong các anh nằm vùi thây bên cạnh xác những người lính quốc gia mà các anh đã trút hàng băng đạn vào họ, đạp dấp thây họ vào chân tường thành, liệu trước lúc nhắm mắt, có ai trong các anh chợt nhận ra một điều:

    Ô hay, sao toàn người Việt Nam mình giết nhau vậy nhỉ? Đau xót thay là cảnh huynh đệ tương tàn. Ai đưa ta đến cảnh này?

    Nếu cộng cả những cuộc chiến tranh biên giới đánh Tàu, đánh Campuchia, cộng cả những con dân đất Việt chết giữa biển khơi chạy nạn công sản, cộng cả những anh lính Cộng hòa hy sinh chống sự xâm lược của Bắc Việt, cộng cả dân thường chết vì bom đạn hai bên, thì cuộc chiến tranh theo Đảng cộng sản đã chất cả một núi cao xác người Việt Nam không dưới 5 triệu. Năm triệu người chết oan vì đảng, kéo theo 10 triệu người cha mẹ mất con, triệu triệu người mất chồng, mất anh em, mất người yêu, bè bạn. Cả một dân tộc Việt Nam còn đau xót qua nhiều năm nữa không nguôi.
    Sự mất mát có thể là cần nếu thực sự cho đất nước hồi sinh rạng rỡ. Là người cha, có thể chết đi nếu mạng sống của mình cần để giành lại cuộc sống hạnh phúc, no ấm cho con cháu; sự hy sinh có ý nghĩa làm cho cái chết trở nên nhẹ nhàng và cao đẹp.

    Nhưng, chúng ta hãy thử nhìn hiện thực ngày nay. Những kẻ giàu sang, bọn chúng cả một đời chưa phải nghe tiểng súng. Của cải của chúng nó được tích tụ bằng máu xương của bao người lính đã ngã xuống, để cha mẹ già bây giờ đang vật vã gối đất nằm xương vì mất đất, … bao nhiêu con cái của liệt sỹ bây giờ thất nghiệp; bao nhiêu người vợ liệt sỹ phải đi ăn mày ăn xin.

    Giữa thời bình, quân đội được huy động cùng cánh sát chĩa súng vào dân, để bảo vệ cho lũ tư bản đỏ đi cướp đất của cha mẹ mình.

    Quân đội bao năm đã bị đảng cộng sản lừa bịp; đã bao mất mát đau thương cho dân tộc. Ít nhất đã có 5 triệu người Việt Nam đã phải bỏ mạng trong những cuộc chiến tranh liên miên do đảng công sản Việt Nam khởi xướng, có phần góp sức mù quáng của quân đội.

    Hỡi tất cả các bạn sĩ quan, chiến sỹ trong quân đội, chúng ta không thể cứ mù quáng đi theo Đảng Lừa này mãi mãi. Một đất nước dân chủ văn minh, Quân đội chỉ là lực lượng để bảo vệ tổ quốc, chống giặc ngoại xâm. Quân đội chỉ và vĩnh viễn là của nhân dân, trung thành vì lợi ích của nhân dân, chứ không bao giờ quân đội lại là của một đảng. Xã hội luôn tiến lên và thay đổi , các lực lượng chính trị cũng thay đổi, không có đảng nào là vĩnh cửu, không có chế độ xã hội nào là vĩnh viễn. Chỉ có Nhân dân, chỉ có Dân tộc Việt Nam là vĩnh viễn trường tồn.

    M.H.

    • Hoàng says:

      “bao nhiêu con cái của liệt sỹ”…”bao nhiêu người vợ liệt sỹ”Hai câu nầy,dường như xỉ vả đến
      linh hồn của người chiến binh đã bỏ mình cho bọn csvn buôn dân bán nước.Bọn csvn đâu có thừa nhận liệt sỹ bỏ mình cho quê hương VN đâu…mà là chết oan khiêng cho cái đảng thối tha đó.Những “liệt sỹ” nầy cũng từng thề thốt quyết tâm vì đảng csvn mà phải chôn thây bên bờ rừng,nương rẩy vì những nhản hiệu con buôn cùng nhiều màu sắc rực rở cho tương-lai.Nhưng chưa biết “tương-lai” đó là cho ai…không ngờ…”tương-lai” tươi-đẹp nầy chỉ dành riêng cho đảng cướp ngày mà thôi…còn “liệt sỹ” thì không phải là người của đảng…nên vợ con củả họ phải trả giá quá đắt như người dân Miền-nam trong
      sạch và vô tội.
      Người viết dùng từ ngữ “liệt sỹ” là tâm hồn còn mãi thiết-tha với chế độ csvn.”liệt sỹ” là hàm ý đến những người theo và chết vì csvn.Một người đã hy-sinh chết cho quê-hương,dân-tộc thì nên đặt họ vào ví trí của một người chiến sĩ,chiến binh,quân nhân mà người Miền -nam thường dùng vì người chiến binh khi hy-sinh là vì quê-hương dân-tộc mà không vì một đảng phái nào,không vì một thể chế nào,không vì một khuynh hướng chính trị nào…thì đó là một chiến binh oai hùng hy-sinh cho dân tộc.
      Cho dù là một tướng lảnh đại tài…đưa quê hương,dân tộc đến chổ lầm than thì đó chỉ là tên tướng cướp của thời đại mới…như dương văn minh,nguyển văn thiệu,tôn thất đính,trần văn đôn…và nhiều nữa…những tướng cướp Miền-nam nầy chỉ được người dân nguyền rủa và đi vào trang sử thối tha,tanh tưởi của dân tộc.

  10. Đường Bác Đi says:

    Đường Bác đi thật lâm li bi đát
    Ngập xác hồn tan nát hận thù giăng
    Đường Bác đi hai miền nung lửa máu
    Bác dẫn đường đốt cháy rụi yêu thương
    Đường Bác đi đôi chân đè tổ quốc
    Bác đi rồi đất nước bẹp ngổn ngang
    Chỉ còn lại những tiếng khóc lầm than
    Hận con đường đã mang lầm tên Bác!
    Chưa bao giờ dân tộc ca khúc hát:
    Tự Do ơi Bác dẫm chết Ngươi rồi…

Phản hồi