WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Vài suy nghĩ về ông Giáp

80515 vngiap

Vị tướng được những người cộng sản xem là “khai quốc công thần” cuối cùng đã trở thành người thiên cổ vào ngày 4 tháng 10 vừa qua. Vậy là, biểu tượng sống về công lao “giành độc lập” và lý tưởng “cách mạng”, tượng đài hữu danh vô thực về một thời “hào hùng” của những người cộng sản đã trở về với cát bụi.

Ông ta đã thực sự rời bỏ cuộc chơi, đã từ giã  cõi nhân sinh điên đảo này. Không ai biết ông sẽ đi về đâu nhưng ông đã để lại di sản đầy đau đớn và nhiễu nhương, để lại cho tất cả chúng ta một Việt Nam với tiếng ai oán khắp nơi. Thôi thì cũng cầu chúc ông ra đi trong thanh thản, dù ông đã  lặng thinh một cách vô cảm trước những người đã ra đi một cách bi thương  khác.

Là người đã có công khai sinh ra một Việt Nam cộng sản, thiết nghĩ không cần bàn đến chuyện ông có lý tưởng hay không lý tưởng và sự cần thiết hay không của những cuộc chiến tranh vô nghĩa mà ông đã đóng vai trò lãnh đạo quân sự tối cao, ông phải chịu trách nhiệm trước lịch sử về sự im lặng của mình trước những trang lịch sử bất công, gian trá và đau thương mà người Việt Nam đã trải qua.

Không ít người ca ngợi ông là một trí thức lớn, là nhà văn hoá. Tôi không muốn bàn những chuyện ấy nữa vì đã có nhiều tài liệu lịch sử có sẵn cho việc tìm hiểu, nghiên cứu về ông Giáp. Chỉ xin hỏi: Ông đã làm gì khi luật sư Nguyễn Mạnh Tường kêu gọi dân chủ pháp trị để rồi sau đó bị thất sủng? Nếu là một trí thức lớn thực sự, lẽ ra ông phải biết dân chủ pháp trị cần cho một quốc gia như thế nào trước cả cụ Tường bởi thực tế cho thấy chủ nghĩa cộng sản đã tàn phá quốc gia như thế nào? Nếu không nhận ra khiếm khuyết của một chế độ độc tài cộng sản, ông có xứng đáng với danh xưng một đại trí thức? Và cứ cho là ông không biết gì về độc tài-dân chủ, nhưng khi luật sư Tường lên tiếng về xã hội dân chủ, ông không có động tĩnh gì, đó có phải là biểu hiện của một nhân cách lớn?

Lại nữa, ông đã ở đâu, đã làm gì khi những Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Hữu Loan bị đấu tố, bị đoạ đày? Ông có chút tủi nhục, cảm thương hay phẫn nộ nào không khi hàng triệu người miền Nam bỏ nước ra đi trong tức tưởi khi Việt Nam  cộng hoà bị cưỡng chiếm để rồi hàng nghìn người trong số họ đã vùi thân ngoài biển cả? Ông nghĩ gì khi tướng Trần Độ đã dũng cảm lên tiếng rồi bị đàn áp? Ông đã làm gì khi cụ Hoàng Minh Chính đã tỏ thái độ đối kháng để rồi bị bỏ tù? Ông đã đứng bên lề bao biến cố đau thương của đất nước. Đó có phải là vị trí xứng đáng của một trí thức hay không?

Dù là ai, một người vừa mới qua đời nên được cầu nguyện cho sự ra đi bình an. Tôi đã rất phân vân khi viết những dòng này. Có nên viết những lời cay đắng cho một người đã chết không? Có nên kể tội họ khi họ đã mãi mãi không còn khả năng biện bạch? Nhưng quả tình, tôi không viết những dòng này nhắm vào tướng Giáp, tôi viết cho những người còn sống, cho những người  còn bị ám thị bởi cái ảo ảnh hào quang mà những người cộng sản đã tạo ra. Đa số thanh niên Việt Nam hiện nay sống trong sự lừa gạt đó mà không biết, và cũng không có ý chí vượt thoát ra.

Ông Giáp, vị “đại tướng quân” trong mắt nhiều thanh niên Việt Nam, là người góp công to lớn để tạo dựng và bảo vệ chế độ độc tài tàn bạo này. Ông đã sống quá xa cái tuổi “cổ lai hy” và ra đi trong tình thương yêu của gia tộc, trong sự ngưỡng vọng của nhiều người. Nhưng ông có biết đâu, một người có công gây dựng nên một tập đoàn tội ác như ông lại ra đi thanh thản và vinh quang, trong khi chính những nạn nhân vô tội của chế độ thì lại hứng chịu thảm trạng bi đát của gia đình để rồi phải ra đi trong uất ức, tủi nhục.

Đó chính là một Đặng Ngọc Viết hiền lành, siêng năng bị chính quyền cướp đất, phẫn uất cùng cực đến mức phải ra tay giết chết một quan chức tỉnh Thái Bình rồi tự sát bằng một viên đạn vào tim. Đó là một Thomas Nguyễn Tự Thành-một thuyền nhân bị cưỡng bách hồi hương về Việt Nam từ Thái Lan, bị sách nhiễu và phong toả kinh tế liên tục bởi chính quyền cộng sản đến nỗi uất ức quá phải tự vẫn bằng cách thắt cổ vào ngày 3 tháng 10, trước ngày ông Giáp chết một ngày. Tại sao ông lại được vinh danh khi chính ông là một phần nguyên nhân của những cái chết đau đớn ấy?

Tất nhiên, ông Giáp không còn là lãnh đạo đất nước từ lâu, các chính sách, hành động của chính quyền này ông không tham gia. Nhưng chính  cái quá khứ “oai hùng” và  cái hiện tại vô trách nhiệm của ông tạo nên tính chính đáng cho chế độ tàn ác này. Chế độ này vẫn lấy ông ra làm cái bệ đỡ để biện minh cho những hành động bán nước hại dân của họ. Ông là cái phao cứu sinh khi những người lãnh đạo cộng sản đối diện với sự căm phẫn của người dân vì sự tham quyền cố vị của họ. Không hiểu vì tuổi già làm tiêu hao ý chí, vì sự sợ hãi làm xói mòn lương tâm, hay vì danh lợi của con cháu làm tiêu tan tinh thần trách nhiệm, mà cho đến những năm cuối đời ông Giáp vẫn lặng thinh trước hiện tình đất nước vật vã dưới chế độ độc tài, vẫn để cho nhà cầm quyền tiếp tục lợi dụng ông cho chế độ bất nhẫn của họ. (Chỉ có một lần ông lên tiếng yếu ớt cho vấn đề Bauxite Tây nguyên)

Giá như ông lên tiếng cổ vũ cho Nhân quyền Tự do thì tiếng nói của ông đã tác động mạnh mẽ đến lương tâm tuổi trẻ và có thể xoay chuyển ý thức của biết bao người dân đang bị ám thị. Một ông Giáp đại tướng quân chắc chắc có khả năng thức tỉnh quần chúng, làm rúng động đảng cộng sản hơn hẳn một Lê Công Định, Phạm Hồng Sơn, Huỳnh Ngọc Tuấn, Phạm Thanh Nghiên hay Phương Uyên chứ? Thế nhưng, ông đã chọn cách sống trong sự co rút và chết trong cờ xí, kèn trống của chế độ cộng sản, hơn là cách sống trong sự phản tỉnh và chết như một chiến sĩ tự do. Đáng lẽ tuổi già phải là giới hạn cuối cùng của sự sợ hãi, nhưng ông đã để nó đi cùng ông sang tận thế giới bên kia.

Có người nói: chúng ta không ở vị trí của ông nên không thể hiểu hết những gì ông phải đối mặt. Đúng! Chúng ta không hiểu hoàn cảnh và vị trí của ông. Nhưng chúng ta có thể hiểu được hoàn cảnh của những bạn sinh viên vì biểu tình yêu nước mà bị nhà trường đuổi học và  mất cả tương lai không? Chúng ta có từng đặt mình vào vị trí Phương Uyên, cô bé sinh viên phải chịu biết bao nhiêu sợ hãi, tổn thương tinh thần khi bị bắt và giam giữ, chỉ vì cô bé biểu thị lòng yêu nước?  Rồi nhiều người đối kháng khác nữa, chỉ vì lên tiếng cho Dân chủ tự do mà phải chịu những bản án nặng nề, mất cả hạnh phúc trăm năm, con cái bơ vơ- thất học. Hoàn cảnh của ông Giáp có ngặt nghèo hơn hoàn cảnh của những người kể trên hay không? Hay để dễ hình dung hơn, tình huống của ông có khó khăn hơn tình huống của tướng  Trần Độ, của cụ Hoàng Minh Chính hay không? Tôi cho rằng, vấn đề là ở lương tâm và bản lĩnh!

Ông đã ra đi để lại tất cả, một chế độ độc tài dai dẳng,  những mảnh đời oan khuất, những cuộc đàn áp tiếp diễn, những cái chết oan khiên… Nhưng những dòng này không phải để kể tội ông. Quả thật, thế giới này tồn tại trong trạng thái tương đối của mọi giá trị. Nhưng vẫn có cách để phân biệt những trí tuệ và nhân cách lớn CHÂN THẬT với  sự tô vẽ KHÔNG THẬT. Cầu cho ông ra đi được bình an và xin gởi tới ông sự cảm thương cho một kiếp người đa đoan trong thế giới vô minh này; nhưng sự tôn kính thì tôi xin giữ lại cho những con người sống với tương tâm, trách nhiệm và ý chí và chết với nỗ lực lên tiếng cho sự thật. Việt Nam còn rất nhiều người để chúng ta thành tâm ca ngợi và kính ngưỡng, nhưng đó không phải là ông.

Sài Gòn tháng 10 năm 2013

© Huỳnh Thục Vy

© Đàn Chim Việt

 

Tags:

159 Phản hồi cho “Vài suy nghĩ về ông Giáp”

  1. nvtncs says:

    Theo tôi nghĩ, CSVN thời trước 75 rất giỏi và rất mạnh.
    Nói thẳng ra là không nước nào, ngoại trừ một nước, có thể thắng VN vào thời điểm đó.
    Mỹ chắc chắn phải thua CSVN: dân Mỹ không cho phép đánh nữa, đảng dân chủ không cho phép, quốc hội Mỹ không cho phép, báo chí Mỹ chống chiến tranh, nên Mỹ phải điều đình rút lui. Chớ không phải vì Giáp đánh giỏi, Giáp đánh trận nào thua trận nấy.
    CSVN trái lại rất giỏi: chúng quyết chí đánh dù phải đổi mười lính lấy một, dù phải đánh 10, 100 năm, dù phải đốt cháy dẫy Trường Sơn; điều gì chúng cũng dám làm: chúng không có đạo lý, không tuân theo luật quốc tế, không tôn trọng hiệp định Ba Lê 1973, chúng dám giết người dân vô tội, để đoạt đến mục đích tối cao, duy nhất của chúng: lấy cho bằng được miền Nam, bằng đủ mọi cách.
    Do đó chúng phải thắng là kết quả dĩ nhiên. Nếu không mất năm 75 thì rồi miền Nam cuối cùng cũng mất. Không một nước nào có chút nhân đạo, có một chút lý trí, có thể thắng CSVN.

    Trừ một nước, đó là TQ, vì TQ đánh không nương tay, còn xảo quyệt, còn quỷ quyệt, mưu mô hơn chúng. Quốc hội TQ là quốc hội triện cao su, chính phủ TQ là chính phủ CS độc tài.
    TQ có một vùng hậu phương rộng lớn sát biên giới, một dân số khổng lồ, và coi mạng người rẻ mạt còn hơn chúng.
    Nhưng hiện giờ,TQ không cần đem quân đánh chúng. TQ chỉ cần vây kín chúng, đợi chúng chết dần chết mòn, trong khi Mỹ lạnh lùng ngồi xem như một khán giả.
    Hiện giờ BCT của chúng phải tuân theo lệnh của TQ nên TQ để chúng yên.
    Ở trong nước thì sau 38 năm dưới ách cai trị của chúng, người dân chẳng yêu chuộng gì chúng.

  2. An nguyen says:

    Ông Giáp là một công thần của hoàng đế Trung cộng. Ông Giáp có công mỡ mang bờ cõi TQ vê hướng nam bằng xương máu của người Việt Nam. Nếu ông không cướp đoạt miền nam và để yên cho miền nam phát triễn như Nam Hàn thì ngày nay Tàu đâu dám lộng hành. Huy chương đeo trên ngực ông phải do tướng Tàu trao tặng thì hợp lý. Có dân tộc nào tặng huy chương cho một tên Việt gian?

  3. Hồ Bác Cụ says:

    Ở VN bây giờ, cái gì cũng phải được hiểu ngược lại mới đúng với sự thật. “Phản động” phải được hiểu là yêu nước chống giặc Tàu, “Ngụy” là chính nghĩa vì do dân bầu lên, ….

    Còn những gì được chính quyền CSVN ca tụng như “trí thức lớn” lại có nghĩa là trí thức lùn, “được nhân dân mến yêu” phải được hiểu là bị nhân dân chửi bới nhiều nhất, “danh tướng” lại có nghĩa là hèn tướng hay mạt tướng

    Từ đó mà nhìn vào những ngôn từ mà truyền thông CSVN dành cho ông Giáp, những nghi lễ đám ma ông Giáp so sánh với đám ma của ông Trần Độ, suy nghĩ ngược lại thì chúng ta nhận ra ngay đâu là người thực sự được nhân dân yêu mến và ai là người bị nhân dân phỉ báng nhiều nhất!!!!

    Người xưa có câu: Giai nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. “Danh tướng” như ông Giáp lại thọ đến hơn trăm tuổi??? Hay là hèn quá nên nổi tiếng là “danh tướng”????? Những cái ngu xuẩn, những cái ngớ ngẩn, độc ác, duy nhất chỉ ở VN thời đại Đồ Đểu CSVN mới có, nếu mà ghi chép lại chắc phải cả xe chở cũng không hết. Chuyện ông hèn tướng Giáp thành danh tướng, cũng là một trong số chuyện đó!!!!

  4. quandannambo says:

    “thợ nướng” thôi rồi “thợ nướng” ơi
    cuối cùng mi củng phải đi đời
    hảy đem tôi ác về âm phủ
    nơi đó hồ mao vẩn đợi ngươi *

  5. Huy Phương says:

    “Ðò lên Thạch Hãn xin chèo nhẹ/Ðáy sông còn đó bạn tôi nằm…”

    Sau trận đánh Cổ Thành Quảng trị, tôi là một người lính miền Nam được đọc hai câu thơ trên của một chiến binh Bắc Việt, mà lòng không khỏi bùi ngùi. Nhưng liệu cái chết của hàng triệu những người lính vô danh như trên có làm cho những người tướng lãnh cầm quân của họ, một phút nào nghĩ lại không?

    Một cựu chiến binh Cộng Sản Bắc Việt thăm mộ đồng đội tại một nghĩa trang ở ngoại ô Hà Nội. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP/GettyImages)
    -“Non! Pas du tout!” Ðó là câu trả lời lạnh lùng của Võ Nguyên Giáp cho báo chí quốc tế khi người ta hỏi viên tướng này là ông có hối tiếc gì về chuyện 4 triệu người Việt chết vì chủ nghĩa Cộng Sản hay không? Bắc Việt ghi nhận một đơn vị điển hình, trong trận đánh ở Cổ Thành Quảng Trị, Trung đoàn 27 -B5 với hơn 1,500 quân cố thủ trong Cổ Thành đã bị thương vong gần như toàn bộ tại trận địa, chỉ còn chưa đến 1 tiểu đội thoát ra ngoài vào đêm 15.9.1972. Ông Tổng Tư Lệnh “Quân Ðội Nhân Dân” Võ Nguyên Giáp đã chủ trương thí mười người lính dưới tay để giết được một quân thù.

    Những ngày tù trên vùng đất Hoàng Liên Sơn Bắc Việt tôi đã có dịp chứng kiến nhiều gia đình, bàn thờ và gian nhà treo đỏ cả bằng liệt sĩ, có gia đình hy sinh đến năm mười người con, xa là trận Ðiện Biên, gần là “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước!” Cả nhà không có nổi một con trâu, trong bếp chỉ có mấy chén sành bể hay cái ca nhôm uống nước đã hoen rỉ của Trung Quốc, kỷ niệm một thời viện trợ của đàn anh.

    Không phải bây giờ mà đúng ra thì Võ Nguyên Giáp thật sự đã chết từ tháng 2-1980, hay nói một cách khác “vai trò của ông Giáp trên thực tế đã kết thúc từ lâu rồi,” khi ông thôi giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng và chỉ còn là Phó Thủ tướng phụ trách Khoa học – Kỹ thuật. Sau đó ba năm, ông được phân công kiêm nhiệm thêm vai trò Chủ tịch “Ủy ban Quốc gia Dân số và sinh đẻ có kế hoạch,” mà dân chúng đã đàm tiếu đặt thành vè: “Ngày xưa Ðại Tướng cầm quân” hay “ngày xưa Ðại tướng công đồn…”

    “Giai nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu,” nhưng “danh trướng” Võ Nguyên Giáp lại có tội sống lâu, vì nghe nói ông thường ở xa trận địa.

    Ông sống thêm 23 năm nữa, nhưng như cổ nhân đã nói: “Ða thọ, đa nhục!” Từ lúc nghỉ hưu năm 1991, có nguồn tin từ các tay trong bộ chính trị nói rằng ông Võ Nguyên Giáp là “con nuôi của mật thám Tây,” cùng với Trần Văn Trà âm mưu đảo chánh, mục đích để loại uy tín ông. Tuy bị thất sủng, ông cố gắng đưa ra một số lời bình luận về tình hình đất nước như vụ PMU18, và không dưới 3 lần, ông đã viết thư yêu cầu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, anh chàng khiêng cáng cứu thương ở Kiên Giang, khi ông đã là Ðại Tướng Bộ Trưởng Quốc Phòng, dừng dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên, vì lý do an ninh quốc gia và vấn đề môi trường nhưng không ai thèm đếm xỉa đến ý kiến của ông.

    Trong những ngày bị Lê Ðức Thọ và Lê Duẩn lấn lướt, cho đến lúc qua đời, dù là công thần của chế độ, anh hùng ngoài mặt trận, ông cũng đã cam chịu như cảnh nhà văn “chết nhát” là Nguyễn Tuân: “Tôi còn sống được đến ngày hôm nay là nhờ biết sợ…”

    Võ Nguyên Giáp đã được ca ngợi và xếp ngang hàng với các danh tướng như Wellington, Ulysses S. Grant, Douglas MacArthur và cả Alexandre Ðại Ðế, hay là một “Napoleon Ðỏ”. Ông nổi tiếng nhờ chiến thắng trận Ðiện Biên Phủ đưa đến việc Pháp rút khỏi Ðông Dương và các phe lâm chiến ngồi vào bàn hội nghị Geneva.

    Nhưng ông ở trong thế Việt Nam hoàn toàn lệ thuộc vào Trung Cộng. Trận Ðiện Biên Phủ do bom đạn và đường lối chủ trương của Ðảng và Chính phủ Trung Cộng và máu xương của người Việt Nam. Kể từ sau năm 1950 do nối thông biên giới với Trung Quốc, lại được sự viện trợ quân sự to lớn của Trung Quốc và Liên Xô, Ðiện Biên Phủ được quyết định bởi đảng Cộng Sản Trung Quốc. Lã Quý Ba, Bí thư Tỉnh ủy, Chính ủy trong Quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc, Trần Canh, Phó tư lệnh Quân khu Tây Nam kiêm Tư lệnh Quân khu Vân Nam, Vi Quốc Thanh, Chính ủy Binh đoàn số 10 kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Quân quản thành phố Phúc Châu, và các thành viên đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc lần lượt sang Việt Nam, Mai Gia Sinh làm Phó đoàn phụ trách Tham Mưu Trưởng, Ðặng Dật Phàm là Phó đoàn phụ trách Chủ nhiệm Chính trị. Kỷ niệm chiến thắng Ðiện Biên Phủ bao giờ Trung Cộng cũng làm to, khoe công của cố vấn và vũ khí Tàu tham chiến.

    Không có Ðiện Biên Phủ thì sau khi Thế Chiến 2 chấm dứt, các nước đô hộ cũng đã phải trả độc lập cho các nước bị trị vì đó là xu thế chính trị thời đại, mà không phải tốn hao xương máu của nhân dân.

    Từ năm 1954 trở đi, khi tiến hành “giải phóng miền Nam”, Ðảng Cộng Sản Việt Nam không chỉ bị chi phối bởi Liên Xô mà còn chịu nhiều tác động từ Ðảng Cộng sản Trung Quốc và nhằm phục vụ mục tiêu đưa cả thế giới cùng tiến lên Chủ nghĩa Cộng sản, như tuyên bố của ông Lê Duẩn, Tổng Bí thư Ðảng Cộng sản Việt Nam: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại”, và trường kỳ kháng chiến chỉ vì chủ trương đánh cho Trung Cộng: “Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc!”

    Nhà xuất bản Sự Thật của Ðảng CSVN, có đăng nguyên văn nội dung lãnh đạo Ðảng Cộng sản Việt Nam trả lời ông Ðặng Tiểu Bình hồi năm 1966, như sau: “Sự nhiệt tình của một nước XHCN, với một nước XHCN khác là xuất phát từ tinh thần quốc tế vô sản. Chúng tôi không bao giờ nghĩ nhiệt tâm là có hại. Nếu các đồng chí nhiệt tâm giúp đỡ thì chúng tôi có thể đỡ hy sinh 2-3 triệu người… Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ đến cùng và chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần quốc tế vô sản”. Theo tài liệu của Trung Cộng, từ tháng 6-1965 đến tháng 8-1973 họ đã đưa đưa sang Việt Nam tổng cộng 320,000 “quân tình nguyện” bao gồm phòng không, thợ máy, thông tin…(*)

    Vậy thì người “Lính Cụ Hồ” dù có được tô điểm với danh xưng giải phóng, dân tộc, tự do thì chẳng qua cũng chỉ là người lính đánh thuê mà thôi, và Võ Nguyên Giáp đã tận tình nướng quân “mục đích biện minh cho phương tiện,” để đạt mục tiêu của hai đảng đàn anh. Con người như vậy đâu phải là một người yêu nước thương dân! Võ Nguyên Giáp thắng được quân đội Mỹ trong cuộc chiến tranh năm 1975 là do việc sẵn sàng bất chấp tổn thất thương vong nặng nề. Về phía cộng sản, các trận đánh gần như không có thương binh, vì ở xa chiến trường và họ không có phương tiện hay không có chủ trương chuyển thương binh sau trận đánh, một số chờ chết và số lớn được “kẻ thù” săn sóc và bị bắt trở thành tù binh.

    Người từng chỉ huy quân đội Mỹ ở Việt Nam, Tướng Westmoreland, đã nói về con số thương vong quá lớn trong các trận đánh dưới quyền Võ Nguyên Giáp: “Thái độ coi nhẹ mạng sống con người như vậy có thể khiến một người trở nên một đôã thủ đáng sợ nhưng không thể làm ông trở thành thiên tài quân sự được.” Theo nhà bình luận Cecil B. Currey, trong một cuốn sách viết về Tướng Giáp: “Võ Nguyên Giáp tách rời cảm xúc với những người cấp dưới cho nên chỉ xem mạng sống của họ như những con cờ để mà sử dụng không hối tiếc!”

    Nhắc đến Việt Nam, thế giới nhớ đến tên Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp, đó cũng là sự hãnh diện của tập đoàn CSVN, nhưng liệu hai cái tên này, sau bảy thập niên “Ngẫm từ dấy việc binh đao/Ðống xương Vô Ðịnh đã cao bằng đầu,” đã đem lại những gì no ấm, độc lập, tự do, hạnh phúc cho con người Việt Nam hôm nay chưa. Ðất nước đã hy sinh 4 triệu thanh niên ưu tú để ngày nay tồn tại một băng đảng trị vì, một xã hội phân hóa, băng hoại, phá sản và một tương lai đất nước mù mịt.

    Hoàng Phủ Ngọc Tường lúc về già đã viết những câu thơ:

    “Những chiều Bến Ngự giăng mưa

    Chừng như ai đó mơ hồ gọi tôi

    Tôi ra mở cửa đón người

    Chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài hành lang.”

    “Ai đó” phải chăng là những linh hồn oan khuất Mậu Thân. Còn “danh tướng” họ Võ, vào những ngày cuối đời, ông có nghe thấy gì không?

    Xin ông yên nghỉ, nhưng liệu những quốc gia láng giềng của chúng ta đã bỏ xa Việt Nam hằng nghìn dặm, đất nước họ có cần tới một cái tên như Võ Nguyên Giáp không?

    (*) Theo phía Trung Quốc, tổng số viện trợ quân sự không hoàn lại của Trung Quốc cho Việt Nam gồm: 2,160 triệu khẩu súng cá nhân; 37,500 khẩu pháo; 12.9 tỷ viên đạn; 180 máy bay, 145 tàu; 1,500 xe tăng, thiết giáp; 16,330 xe tải; 16 vạn tấn lương thực quân đội; 22 vạn tấn nhiên liệu (Mân Lực, 10 năm Chiến tranh Trung – Việt, Nhà Xuất bản Ðại học Tứ Xuyên, 2-1994, Bản dịch của Tổng cục II, trang 129).

    -Tại Singapore, Ðặng Tiểu Bình nói với Lý Quang Diệu, trị giá hàng hóa mà Trung Quốc viện trợ cho Việt Nam đánh Mỹ lên tới hơn $10 tỉ, cao hơn chi phí cho chiến tranh Triều Tiên (Ezra F. Vogel, Deng Xiaoping and the Transformation of China, trang 271-272).
    Huy Phương

    • nguenha says:

      Những câu nói lạnh lùng của những Lảnh Tụ” chó đẻ:” VNG ,khi được hỏi về Sự thương tiếc đối với 4 triệu người chết,Ông đả trã lời:”Không,không bao giờ!” (Non,pas du tout).Tương tự NVT,khi báo chí Anh quốc hỏi về số phận hang tram ngàn người vượt biên chết trên Biển cả,Ông đả trả lời:” Họ không có lien hệ gì với tôi cả”. Bắc lẩn Nam,đều là những tên Tướng đánh thuê cả?? Coi mạng song của Dân tộc như trò chơi con trẻ!! Các bạn trẻ bên nầy và bên kia,hảy mở to con mắt,
      để nhìn thấy Quê-hương của mình.Đừng “mếu máo”,mà hảy tỉnh táo,vì tương lai Đất nước là của các Bạn./

      • quang phan says:

        Võ nguyên Giáp quả là tên tướng nướng quân có máu lạnh coi sinh mạng người Việt rẻ như bèo; tên đồ tể phát biểu : “Trong mỗi một phút có hàng trăm nghìn người chết ở khắp nơi trên thế giới. Sự sống hay cái chết của hàng trăm, hàng nghìn hay hàng chục nghìn người có ý nghĩa rất nhỏ bé trong thực tế – ngay cả khi đó là người dân của chúng tôi.” (Der Spiegel số 7 năm 1968 (12.02.1968) .

        Hèn chi ở ngoài Bắc, trong thời chiến ” giấy báo tử rơi đầy mái rạ”, ” mạng người lá rụng”…

    • quang phan says:

      Một bài viết hay của nhà báo Huy Phương.

      Sau hơn 80 năm dưới ách đô hộ của thực dân Pháp , đất nước chưa kịp hồi sinh, thì Hồ chí Minh-Võ nguyên Giáp đã vội vã ném dân tộc phiêu lưu vào mưu đồ nhuộm Đỏ hoàn cầu của bọn đế quốc đầu xỏ Trung- Xô . Tội ác tày trời này của bè lũ tay sai không bao giờ có thể được tha thứ .

  6. Tô Mã Ý says:

    Tâm tình người Hà Lội 2013. Tự nhiên ” khóc” như mấy người Hà Lội.

    Ai ơi , xin chớ vội chê người Bắc Bộ thiếu văn hóa, kém lý trí, thừa lạc hậu…Không phải
    cá nhân người miền Bắc đều như rứa đâu. Chính cái đoảng Cộng phỉ đã nặn ra nhiều người
    Bắc Hà như hôm nay đó. Xã hội nào, thì con người nấy.

    Có chuyện về một thanh niên Bắc Kỳ vô thăm bà dì tại Saigon. Anh ta mang theo một ba-lô
    củ từ ( cùng loại củ mi ) để cứu đói gia đình bà dỉ, mà nghe cán bộ, báo chí đảng ta nói, rất là
    cùng khổ cùng hàng triệu người miền Nam chui rúc nơi các gầm cầu nheo nhóc, tôi nghiệp
    lắm kìa — Bà dì là chủ mấy cái xe đò, nhà cửa khang trang nơi ngã tư Bảy Hiền, làm cậu cháu
    choáng váng chẳng ngờ. Cái tay xách củ mì của cậu cháu được đền bủ bằng đạp, đồng, đài
    vi vút, chưa hề thấy trong đời cái xã hội Xuống Hố Cả Nút…( Có lẽ cậu cháu kia đã đóng một
    vở kịch chua ngoa như bản chất người dân trong xã hội cộng sản, làm động tâm bà dì,.. hè hè.).

    Sống bưng bít trong bức màn tre, đói kém là tình trạng, bo bo củ mì là quen thuộc, hoan hô đảng
    ta là mép lưỡi, tậm nhìn chưa qua khỏi gốc cây đa, tai là dể nghe loa và kẻng. báo tin mang
    cuốn sổ ra cửa hàng lương thực mua cá…ươn…

    thì đừng trách chi đàn cừu Panurge Hà Lội kia, cũng như dân lạc hậu Bắc Cao, hễ có hiệu lệnh
    cánh tay đưa lên, là cười là hoan hô hí há; hễ cánh tay kéo xuống là diễn tuồng sụt sùi .. tội lắm
    ai ơi, như khi nghe tin “anh Văn” chết! phải không chàng phân tâm học Pavlov ? Đúng là tự nhiên.
    .. mếu máo như người Hà Lội… giã từ ngàn năm văn hóa. ( DâM)

  7. Quan says:

    Đúng là ranh con vắt mũi chưa sạch chẳng hiểu gì về sự đời. Khuyên e Vy và những vị khác: Nếu muốn mọi người còn vào các trang “lề trái” này và xem bài viết của các vị thì đừng nên xúc phạm nhân dân Việt Nam.

    • DâM TiêN says:

      “Con vật” VN nào mà ăn thịt người nhiều thế ?

      Cả một đời mà bùa mê chưa tan hà con?

      VN bi giờ mà không có Mỹ và quốc tế vô, thì con
      chưa biết cái xe Honda là gì, con ạ. Mê muội.

    • Truơng Thúy Sơn says:

      Ông Quan ơi, xin làm ơn về nhà “vắt mũi” cho sạch thì hẵng lên đây “thưa thốt” còn ko thì hảy đứng “dựa cột mà nghe” kẻo không thì lại “xúc phạm nhân dân” Việt Nam đấy.

    • UncleFox says:

      Đúng đấy, cô Vy . Cô phải tâng bốc Ku. Hồ và đại tướng lên tận mây xanh chứ . Có đâu lại vạch mặt bọn buôn dân bán nước ấy, làm cho mấy đứa chuyên sống bằng nghề bơ. đít kệch mặt không sủa được thì bà con sẽ thôi không vào các trang web này nừa vì mất hứng đấy …
      Phải cho chúng kiếm tí cháo sống qua ngày cô a. . Cô không có lòng thương xót ti. nào chăng ?

  8. lightwind says:

    Câu vè dưới đây được làm trong trường hợp nào, lúc nào?

    Ngày xưa đại tướng cầm quân
    Ngày nay đại tướng cầm quần chị em

    • Tudo.com says:

      @lightwind says:

      Đáng lý đầu thập niên 90s, ông Giáp thừa tuổi để về hưu. Nhưng vì ân oán phe phái, giành ăn,giành ngôi báo với nhau nên phe Lê Duẫn vẽ ra cái bộ. . .cai đẻ !
      Công nhận phe Duẫn thâm thật ! Nếu cho ông Giáp về đuổi gà cho vợ, trong khi băng của Duẫn đang hốt của dân làm giàu nhà lầu, xe hơi sợ rằng Giáp bất mãn sẻ la làng.
      Nếu Giáp la lên, dân sẻ cười – chúng nó giành nhau ăn như chó giành xương, nên đ/c đại tướng trở thành ông. . .Mụ !
      Nhưng làm sao qua được mắt dân, nên sau đó họ ngâm nga diễu cợt ngoài đường phố:

      Ngày xưa đại tướng cầm quân
      Ngày nay đại tướng cầm quần chị em

      Ngày xưa đại tướng công đồn
      Ngày nay đại tướng bịt. . .l. . .tụi em

      Ngày xưa đại tướng điều binh
      Ngày nay đại tướng điều. . .kinh. . .tụi mình

      Đ/c với nhau mà người CS còn đối xử như vậy, kể gì dân chúng thấp cổ bé miệng ! ?

  9. BIEN CUONG says:

    VNG là vị tướng quá nổi danh về chiến thuật “biển người”.Ông là vị tướng cực kỳ “nướng quân” trong Điện biên phủ và “đồi thịt băm” Charlie năm nào !

  10. quandannambo says:

    ông giáp

    cái mồm dơi
    nhìn rất xấu *

    • tung says:

      LÚC NÀY CỤ ĐÃ GẦN TRĂM TUỔI RỒI , LIỆU BẠN CÓ THỂ ĐƯỢC NHƯ CỤ KHI Ở TẦM TUỔI ĐÓ KHÔNG ? Còn về bài viết của huỳnh thục vy thật sự là không nên mất công để đọc

      • phucang says:

        Nhưng tại hạ thấy kẻ bảo “Còn về bài viết của huỳnh thục vy thật sự là không nên mất công để đọc” cũng mất công để đọc đấy thôi! Tôi xin kể một câu chuyện mà tôi đã đọc:
        Khi người ta ( Tổng thống Abraham Lincoln ) nói: ” Khi tôi bảo cái đuôi của con lừa là cái chân, vậy thì con lừa có mấy chân cả thảy?”. Cử tọa đáp: ” năm”. Abraham Lincoln nói: ” Không! Nó vẫn có bốn chân. Khi tôi bảo cái đuôi là cái chân thì nó không trở thành cái chân đâu!”
        Khi người ta ( Bác Hồ) nói: ” Khi tôi bảo cái đuôi của con lừa là cái chân, vậy thì con lừa có mấy chân cả thảy?”. Nhân dân đáp: ” năm”. Bác Hồ nói: ” Đúng! Đồng bào ta thông minh lắm! Khi tôi bảo cái đuôi là cái chân thì nó sẽ trở thành cái chân”.
        Tôi thây dân VN hôm nay không muốn giống như “Nhân dân” của Bác Hồ trong câu chuyện trên, nhưng bạn “tung” thì quả thật là muốn giống y như Bác!

Phản hồi