Tuỳ bút tháng tư + Nuôi thù hận, cản trở hòa hợp là có tội với tương lai
Giờ đã là giữa tháng 4/2010, sắp đến ngày tròn 35 năm đất nước thống nhất từ đỉnh cổng trời Hà Giang đến đất mũi Cà Mau. Cái giá phải trả cho sự kiện này không nhỏ: 1,1 triệu liệt sĩ, trong đó 500 ngàn người có mộ được quy tập đủ danh tính, 300 ngàn người phải chịu nằm dưới mộ vô danh và 300 ngàn người vẫn chưa tìm thấy hài cốt. Ở phía bên kia cuộc chiến, các con số tương đồng cũng đâu có thua kém và họ cũng là con dân nước Việt cả thôi! Là người viết văn, nhưng có thói quen điều tra xã hội học, ghi chép lại làm lưng vốn cho ngòi bút của mình nên trong đầu tôi miên man ám ảnh bởi những con số, trôi ra thành câu chữ trăn trở trên mặt giấy giữa tháng tư lịch sử này…
35 năm sau cuộc chiến, nếu tôi chen số ”0” vào giữa sẽ là 305 ngàn ha rừng đầu nguồn ở 10 tỉnh biên giới đã được mấy ông quan đầu tỉnh tùy tiện cho nước ngoài thuê 50 năm mà giá thuê 1m2/năm chỉ đủ mua vài cọng rau muống thôi ư? Điều đáng để tôi trăn trở âu lo là trong đó có 240 ngàn ha rừng được cho các chủ doanh nghiệp nói tiếng Hoa, quốc tịch Trung Quốc, Đài loan, Malaysia “thuê đất trồng rừng” ở những vùng biên giới nhạy cảm! Tôi đã thử điều tra một dự án của họ ở mấy xã thuộc huyện Tràng Định- Lạng Sơn, chợt giật mình vì hình như nếu tôi không nhớ lầm thì gần 40 năm trước mình đã từng thăm dò quặng bauxite bằng phương pháp địa vật lý. Hay như một dự án trồng rừng khác ở Hà Giang, tôi ngờ rằng trong phạm vi mấy xã đó có những điểm triển vọng vàng sa khoáng. Nói đến rừng đầu nguồn, tôi lại liên tưởng đến vấn nạn xuất hiện tràn lan, vô tổ chức các công trình thủy điện vừa và nhỏ, không chỉ dẫn đến nguy cơ tàn phá rừng, hủy hoại môi sinh, xả lũ vô tội vạ ở Quảng Nam, Quảng Ngãi năm ngoái mà còn chiếm mất diện tích canh tác tốt nhất của đồng bào các dân tộc miền núi phía Bắc. Điều tra quanh thị trấn du lịch, nghỉ dưỡng Sa Pa, trong bán kính 30 km có tới 17 dự án thủy điện nhỏ? Ai cũng biết, địa điểm thiết kế lòng hồ thủy điện nhỏ lý tưởng là thung lũng giữa núi, đó cũng là nơi có ruộng trồng lúa vốn rất hiếm hoi của người Dao, Mông, Thái, Tày, Nùng…ở Tây bắc, Việt Bắc. Họ mất rừng, mất ruộng nên lũ lượt tha hương làm dân di cư tự do vào các tỉnh Tây Nguyên, bỗng chốc họ từ nạn nhân trở thành thủ phạm phá rừng vì buộc phải đốt rẫy làm nương ở nơi đất mới. Cái vòng luẩn quẩn phá rừng kia bao giờ chấm dứt? Câu hỏi này tôi đã từng đặt ra trong lọat 5 bài viết về Tam Nông trên báo Văn Nghệ Trẻ, nhân hội nghị Trung ương 7, khóa X họp vào giữa năm 2007, vẫn rơi vào im lặng.
Tháng tư năm nay cũng vừa tròn 45 năm chiến thắng Hàm Rồng (3/4/1965- 3/4/2010). Không ai có thể phủ nhận đây là chiến thắng vĩ đại, oanh liệt nhất trong năm đầu tiên của cuộc chiến tranh đất đối không vô cùng ác liệt. Chỉ trong 2 ngày, trung đoàn pháo binh 228 đã cùng dân quân các làng Yên Vực, Nam Ngạn, Đông Sơn đã kiên cường bám trụ, bắn hạ 87 máy bay phản lực Mỹ, giữ được cây cầu Hàm Rồng nguyên vẹn. Tôi đã 2 lần đi làm phim về trận đánh này (2005 và 2010) nên hiểu rõ mất mát hy sinh ở đây suốt những năm chiến tranh cũng rất lớn. Trên diện tích khoảng 1 cây số vuông quanh khu vực Hàm Rồng, người Mỹ đã trút xuống 20 vạn tấn bom, 8.000 người đã chết, 13.000 người bị thương vong. Những con số ám ảnh tâm thức, xui khiến tôi năm 2005 đã cất công đi tìm nhân chứng lịch sử- ông Nguyễn Văn Bê, một trong số 13.000 người bị thương bên cây cầu Hàm Rồng. Ông Bê quê ở xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, nhưng vào lúc tôi đi tìm, ông đang cuốc đất thuê cho chủ trang trại trồng dứa ở ngoại vi thị xã Bỉm Sơn. Ông bị thương trong trận đánh ngày 3/4/1965. Một mảnh bom đã găm qua mũ sắt, chui vào đỉnh đầu, đến nay chỗ bị thương vẫn còn phập phồng mảng da đầu. Sau khi ra viện, xuất ngũ vài năm thì vết thương trên đầu mới tái phát, biến ông Bê thành người ngu ngơ, biết gì về các thủ tục vốn đã khá phiền phức để hưởng tiêu chuẩn thương binh. Tính đến thời điểm 2005 là vừa tròn 40 năm ông không hề được hưởng tiền trợ cấp. Trớ trêu ở chỗ chiếc mũ sắt có vết thủng trên đỉnh đầu của ông lại cũng được người ta đem trưng bày ở nhà Bảo tàng cách mạng tỉnh Thanh suốt 40 năm ấy, còn người thủng đầu, nghe thiên hạ đồn: “Ông muốn có sổ trợ cấp phải làm thủ tục “đầu tiên”, không có thì nghỉ cho khỏe!” Chẳng biết 5 năm qua, sau lần gặp tôi, ông sống ra sao, đã được cấp sổ hay chết rồi vẫn còn ôm mối hận? Ngẫu nhiên tháng tư dương lịch hàng năm thường trùng hợp với dịp tết “Hàn thực” vào mồng 3 tháng 3 âm lịch. Người ta ăn đồ nguội như bánh trôi, bánh chay làm từ đêm trước để ngày tết không phải dùng đến ngọn lửa oan nghiệt từng thiêu đốt mẹ con Giới Tử Thôi thời chiến quốc. Trùng Nhĩ sau khi lên ngôi vua đã vô ơn, bạc đãi và hắt hủi các công thần khiến ông phải cõng mẹ trốn vào rừng ở ẩn. Vua sai người gọi không được bèn nghe lời nịnh thần, cho đốt rừng tất ông phải ra, nhưng ông cùng mẹ thà chết cháy chứ không chịu quay về nhìn mặt lũ bất nhân. Bởi thế, tết “Hàn thực” năm nay, ăn đĩa bánh trôi tôi lại nhớ tích xưa, ngậm ngùi thương ông Nguyễn Văn Bê, miên man suy ngẫm sự đời những năm hậu chiến.
Có những con số người vô tâm thọat nghe thấy dửng dưng, nhưng tôi thì không thể. Tài liệu thống kê gần đây cho tôi biết, 35 năm sau cuộc chiến, Việt Nam ta có: 3,2 triệu người định cư ở gần 100 quốc gia và vùng lãnh thổ; 500.000 người đi làm thuê ở 40 quốc gia; 250.000 người đi lấy chồng nước ngoài, chủ yếu ở Trung quốc, Đài Loan, Hàn Quốc, Malaysia; 30.000 du học sinh ở châu Âu, châu Úc và Bắc Mỹ… Trong số 3,2 triệu người Việt định cư ở hải ngoại hiện nay, số ra đi trước ngày 30/4/1975, kể cả số di cư từ thời thuộc Pháp chỉ khoảng 1 triệu, số còn lại hơn 2 triệu người chủ yếu rời bỏ đất nước từ nửa cuối thập niên 70 và cả thập niên 80 của thế kỷ trước. Thế hệ chúng tôi “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc, sao những người được chúng tôi giải phóng lại ào ào bỏ nước mà đi đông đến vậy? Đất nước qua 24 năm đổi mới, ta vẫn tự hào về tốc độ tăng trưởng ngọan mục trong 12 năm liền (1996- 2007). Thế nhưng chất lượng tăng trưởng thì sao? Cánh kéo phân hóa giàu nghèo giãn ra tới mức chỉ một nhúm người đi xe triệu đô, cưỡi máy bay riêng, ngủ biệt thự sang trọng, trong khi có nửa triệu người đi làm thuê kiếm sống ở xứ người và 250 ngàn cô gái hơ hớ tuổi xuân phải lấy chồng chồng ngoại để có tiền cứu đói hay trả nợ cho gia đình. Trong cộng đồng 3,2 triệu người Việt hải ngoại, tôi biết có khoảng 300 ngàn chuyên gia cấp đại học và trên đại học, phần lớn đều tha thiết mong có cơ hội phụng sự Tổ quốc. Đó là nguồn nhân lực tuyệt vời cho công cuộc phát triển, sao các nhà quản lý trong nước lại ghẻ lạnh, hờ hững với họ? Tôi có thời gian làm Thư ký tòa sọan cho tạp chí Thế giới vi tính (PC World VN), một tạp chí hàng đầu về CNTT nên hiểu khá rõ nội tình vụ việc ông Trương Trọng Thi- người Pháp gốc Việt, nhà phát minh thuộc tốp tiên phong của thế giới về máy tính cá nhân và công nghệ vi xử lý, ngay từ năm 1973 đã có nguyện vọng hợp tác đầu tư với Nhà nước ta về lĩnh vực này và bị ghẻ lạnh ra sao. Cố GS Trần Lưu Chương sinh thời có lần tâm sự với tôi: “Hãy tưởng tượng ở thời điểm năm 1973, lúc châu Á và cả thế giới còn đang ở buổi bình minh của cuộc cách mạng tin học, nếu ta ủng hộ Trương Trọng Thi lập xưởng chế tạo PC và tổ chức nghiên cứu công nghệ vi xử lý thì Ấn Độ và Trung Quốc chỉ có nước chạy theo bái ta làm sư phụ, chứ đâu như bây giờ ta thua họ 10 năm phát triển công nghiệp phần cứng và gia công phần mềm xuất khẩu.” Lại nữa, con số 30,000 du học sinh, nghiên cứu sinh VN đang ở Tây Âu và Bắc Mỹ là nguồn chất xám trẻ vô cùng quý giá, sao 70- 80% trong số họ không muốn về nước, đâu chỉ vì đãi ngộ thấp mà còn vì điều kiện làm việc, cơ hội thăng tiến bị cơ chế dị mọ trong nước kìm hãm?…
Có tiếng gà gáy sáng cất lên thao thiết, chơi vơi, lạ hóa giữa không gian khu đô thị mới, chất ngất các tòa nhà chung cư cao tầng. Ông lão hàng xóm cùng tầng 11 của tôi bảo, ông nuôi chú gà tre Nam Bộ làm cảnh, cho nguôi nỗi nhớ làng quê Đông Anh bị giải tỏa làm sân “gôn”, bứng ông cùng bà lão răng đen, vấn khăn mỏ quạ ra nhập hàng ngũ cư dân đô thị mới. Tiếng gà làm tôi liên tưởng đến buổi tọa đàm “Kê minh thập sách- minh triết trị quốc an dân” tại Hội trường tầng 3, nhà số 53 Nguyễn Du – Hà Nội vừa diễn ra hôm 15/4/2010. Hơn 600 năm trước, bà Chế thắng phu nhân Nguyễn Thị Bích Châu đã dâng lên vua Trần Duệ Tông bản “Kê minh thập sách” gồm 10 điều phản biện và kiến nghị, hòng cứu đất nước ra khỏi khủng hoảng toàn diện về chính trị, quân sự, kinh tế. Mỗi lời của bà tới nay vẫn còn tươi rói màu xanh của cuộc sống, thiết thực với hiện tình đất nước, ngỡ như ta đang đọc một bản góp ý cho văn kiện Đại hội đảng CSVN lần thứ XI, ví dụ:
“…Ba, ngăn chặn lũ lộng quyền để phòng chính sự sâu mọt.
Bốn, thải loại bọn tham nhũng để trừ tệ đục khóet của dân.
Năm, xin chấn hưng văn hóa giáo dục khiến ánh đuốc rực cùng mặt trời chiếu khắp.
Sáu, xin cầu lời nói thẳng để cho cổng thành cùng đường ngôn luận rộng mở…”
Tôi nhớ, trong buổi tọa đàm đó, khi anh GS Chu Hảo mời tôi lên phát biểu, tôi đã uống thuốc liều nêu ra hai ý hỏi lại các cử tọa cũng là hỏi chính lòng mình:
Một là bản “Kê minh thập sách” có 6 điều thuộc về minh triết trị quốc an dân ngắn gọn, khúc triết và 4 điều thuộc về binh pháp, đọc lên ngỡ như binh pháp Tôn Tử hay Binh thư yếu lược của Hưng Đạo đại vương vậy. Bà Nguyễn Thị Bích Châu chỉ là cung phi, mồ côi từ nhỏ, vào cung tự học mà tỏa sáng nên chăng coi đây là sự cô đúc trí tuệ của nhiều bậc thức giả dân gian vào trong văn bản lưu truyền cho hậu thế, thông qua sự phát ngôn của nhân vật lịch sử đã hóa thánh trong lòng dân ở các đền thờ miền quê Nghệ Tĩnh?
Hai là, phải chăng “Kê minh thập sách” tập hợp ý nguyện của dân chúng mà ra đời từ hệ quả tất yếu sau mấy chục năm chính sự suy đồi, vua tôi sa đọa? Thực tế lịch sử cho thấy nhà Trần sau hơn nửa thế kỷ lừng lẫy và 3 lần đánh thắng giặc Nguyên Mông, đến năm 1314 bắt đầu trượt dài trong sa đọa với sự lên ngôi của vua Trần Minh Tông. Ông vua này là con thứ, được vua cha cưng chiều đưa lên ngôi lúc mới 14 tuổi (SN 1300), chỉ ham ăn chơi, trác táng trong sự dung túng của thượng hoàng và sự o bế của lũ nịnh thần. Đến năm 1329, đang còn sung sức ở tuổi 29 Minh Tông đã vội lẩn tránh quốc sự, nhường ngôi cho vua Trần Hiến Tông mới lên 10 tuổi (SN 1319) để mình làm Thượng hoàng. Năm 1341, Hiến Tông chết lúc 22 tuổi, chưa kịp có con nên con thứ 10 của Minh Tông mới lên 5 tuổi (SN 1336) lên làm vua, hiệu là Trần Dụ Tông. Như vậy, từ năm 1314 đến 1369 là 55 năm triều đình mục nát, chính sự nhố nhăng như phường chèo nên năm 1369 một gã lưu manh Dương Nhật Lễ, con anh hề chèo gốc Hoa trong cung là Dương Khương cũng có thể cướp ngôi làm vua được 2 năm (1369- 1370). “Kê minh thập sách” dâng lên vua Trần Duệ Tông (1372- 1377), không được vua tiếp nhận nên năm 1400 nhà Trần mới mất về tay nhà Hồ, rồi cuối cùng nước cũng mất về tay giặc Minh ở phương Bắc.
Phải chăng khi một chính thể kéo dài sự mục nát suốt mấy chục năm, quyền bính lọt vào tay lũ lưu manh hạ đẳng, chính sự nhố nhăng như phường chèo, lại khước từ minh triết Việt trong “Kê minh thập sách” thì họa diệt vong là tất yếu?
Bài học lịch sử “Kê minh thập sách” cuối thời nhà Trần, nay nhân ngày giỗ thứ 633 bà Chính thắng phu nhân Nguyễn Thị Bích Châu, tôi bồi hồi ngẫm lại vẫn thấy còn nguyên giá trị giữa bầu trời thủ đô tháng tư năm 2010…
Hà Nội 18/4/2010
Nguồn: Blog Quê Choa
Hòa hợp hòa giải ? Không bao giờ nếu…
Nhạc sĩ Tô Hải
Apr 28, 2010
Nhân ngày 30 tháng tư thứ 35 đến, tớ nằm đọc cả trăm bài viết rất chi là chân thành của nhiều nhà chính trị, trí thức, văn nghệ sỹ,nhà báo của “phe thắng”, đề xuất với “phe thua”… Tớ cũng chẳng còn muốn nhắc lại những lời nói hay ho và rất…”chính trị”của ông Trần văn Trà là “Người Việt nam không có ai thắng, ai thua. Chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua”, (được ông Nguyễn Thành Tài,,phó chủ tịch t/p HCM thận trọng nhắc lại nguyên xi vế một nhưng bỏ vế hai trên HTV tối qua) . Tớ chỉ thương cho mấy hạt muối bỏ biển (ý của thi-nhạc sỹ N.T.T) đã không nói hết được những gì là gan ruột của mình về giấc mơ hòa hợp không bao giờ thanh hiện thực,… mà khảng định rứt khoát về 4 cái chữ hòa giải-hòa hợp như sau: KHÔNG! KHÔNG BAO GIỜ CHUYỆN ĐÓ TRỞ THANH HIỆN THỰC! NẾU…
Lý do:
-Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với hàng vạn gia đình, con cháu họ khi cha ông họ bị cướp sạch ruộng đất, nhà cửa, bị đấu tố rồi giết hại bằng đủ kiểu dã man như thời Trung Cổ bởi những Đoàn, Đội Cải cách ruộng đất cơ chú?
-Làm sao có thể hòa giải với cả triệu người vì quá sợ cải cách mà bỏ cả quê hương bản quán,mồ mả cha ông,mà bông bế nhau chay vô Nam ? rồi còn bị người ta tuyên truyền là bị ”cưỡng ép, theo Chúa vào Nam”?
-Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình, sau chiến thắng Điện Biên, phải bỏ hết của cải, nhà cửa, xưởng máy “di cư”vô Nam để tìm tự do. Những người ở lại, thì mất hết sau các đợt cải tạo tư sản,cải tạo nhà đất, bị tịch thu từ cái máy may đến cửa hàng không quá 3 mét ở các phố hàng Đào, hàng Ngang, hàng Trống….và nhiều nhà hơi cao, cửa hơi rộng cũng vị tịch thu hoặc bố trí cho thành phần cốt cán vào ở cho đến nay cũng cấm đòi lại. (Giới văn nghệ cũng có hàng trăm người hoặc mất béng, hoặc “chiếm đóng”tọa hưởng kỳ thành cho tới hôm nay. (Cứ hỏi xem vợ NSND Đặng nhật Minh xem vợ ông, có cái nhà to đùng phố hàng Chuối bị trưng thu làm trụ sở Hội LHPNVN nay đã đòi được hay chưa? Hỏi hàng vạn người bị kiểm tra hành chính (sau 75) chỉ vì có nhà cao hơn 2 tầng(!?) nên bị tịch thu chỉ bằng bằng một lệnh mồm xem có ai được xin lỗi và trả lại cùng với tủ lạnh, tivi mà người ta khuân từ vùng mới “giải phóng” ra chứ chẳng chiếm đoạt ,bóc lột của ai xem. Có ai đuợc trả lại chưa? Tớ tin là chưa vì tớ có ông anh họ ,Tô Ninh,chẳng phải tư sản,chẳng phải địa chủ mà còn là cựu chiến binh -cựu nhà báo nữa cũng bị “đánh” một cách bất hợp pháp như thế , đến nay gần chết vẫn…chưa được trả lại ngôi nhà Hàng Bông Ruộm! Làm sao hòa giải với ông ấy chứ?
-Làm sao hòa giải với con cháu những người văn nghệ sỹ, trí thức bị đi tù không án, không thời hạn, thậm chí ra tù cũng chết dần chết mòn cả thể xác lẫn sự nghiệp dù hôm nay có đền bù một cái giải thưởng này nọ kèm theo tí tiền còm nhưng không một lời xin lỗi!! Tớ không tin con cái, cháu chắt họ thôi căm thù đâu!
-Làm sao có thể hòa giảỉ với hàng triệu gia đình có cha, ông là sỹ quan phía “bên kia”bị đánh lừa bằng những lời hứa hẹn kiểu ông Trần văn Trà “Người Việt Nam không ai thắng ai thua, chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua thôi!”, đã hồ hởi (?) đi “học tập mang theo lương thực 10-20″ ngày để rồi bị đi mút mùa ở các trại cải tạo nơi rừng sâu nước độc, để ỏ nhà vợ con bị xua đi kinh tế mới…và không ít người đã mất xác cho đến nay, bao gia đình vẫn phải về tìm hài cốt ở những nơi họ từng bị “học tập”,dưới danh nghĩa “khúc ruột ngàn dặm” một cách đắng cay và mai mỉa…
- Làm sao có thể hòa giải-hòa hợp với những người phải bỏ nước ra đi, sống ở quê người, những người bị làm mồi cho cá mập đại dương, cho lũ cướp biển ,bỏ lại tất cả của cải,nhà cửa, xe cộ cho mấy ông cán bộ lấy làm chiến lợi phẩm ? Cho đến tận hôm nay,mỗi lần về “du lịch thăm quê”nhìn ngôi nhà mình, cửa hàng mình, xưởng máy mình nay đã trở thành “của riêng” của mấy ông cán bộ cs đang làm chủ hợp pháp có đầy đủ giấy đỏ giấy hồng mà chỉ dám đi qua mà chửi đổng? (Riêng giới văn nghệ sỹ ,cho tới hôm nay cũng được làm chủ ít nhất cả trăm villa của những “kẻ thua phải bỏ chay”,có vị do “bán đi kiếm cái nhà ngoại ô” nay đã có trong tay cả mấy ngàn cây vàng. Các vị này muốn hòa giải bằng cách trả lại cho các khổ chủ hợp pháp của các tài sản kia để tiến tới hòa giải-hòa hợp không? Chắc chắn là KHÔNG !
Và còn hàng ngàn, hàng vạn thứ chủ trương, hành động gây thù, gây oán ngàn đời không rửa sạch nữa, xảy ra suốt hơn 60 năm tớ sống và làm việc trong kinh hoàng và sợ hãi thường trực nữa…
Cho nên tớ mới nghĩ rằng:
CHỈ KHI NÀO, NHỮNG KẺ GÂY NÊN THÙ HẬN NHÌN RA LÀ MÌNH CÓ TỘI THÌ MAY RA SỰ HẬN THÙ MỚI ĐƯỢC DẦN DẦN ĐƯỢC NGUÔI NGOAI.
Cụ thể giấc mơ của tớ là : Có một ngày nào đó nước ta có một vài ông to dám nói ra những gì các ông Goóc-Ba-Chốp,En-Xin, Putin và gần đây cả Medvedev nữa ĐÃ NÓI VÀ LÀM thì chẳng cần hô hào, mọi người sẽ lại gần nhau để tìm ra cách hòa hợp hòa giải….Bằng không thì…không bao giờ có ,với cái kiểu CHO PHÉP ĐỰOC HÒA GIẢI, cả!
Tớ cũng mong ước các vị nào đó có vai trò nặng kí trong “Đảng- Chính- Phủ” hãy tuyên bố đột phá (như Khơ-rút-xốp ở Đai Hội XX ấy).
“ĐẢNG của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải phóng dân tộc, nay trước nhiệm vụ xây dựng đất nước, đưa cuộc các mạng kinh tế, khoa học, xã hội và nhân văn lên tầm cao mới, chúng tôi thấy không đủ tài năng và trí tuệ. Vậy xin nhường quyền lãnh đạo đất nước cho mọi nhân tài không phân biệt chính kiến, tôn giáo, đảng phái… ra lãnh đạo đất nước bằng một cuộc tuyển cử thật sự công bằng, văn minh”…
Chỉ lúc ấy, mọi giấc mơ về hòa giải-hòa hợp mới thực sự bắt đầu. Bằng không thì đúng như anh Nguyễn Trọng Tạo, ”Làm sao để không còn 30 tháng 4 CHỈ LÀ NHỮNG HẠT MUỐI BỎ BỂ MÀ THÔI!
.
.
.
Kính gởi ông Vũ Ngọc Tiến, người Hà Nội,
Cách đây không lâu, tôi có dự đám cưới của đứa cháu gái lấy chồng quê Bến Tre. Trong buổi tiệc của hai họ, đại diện cho đàng trai bác của chú rễ (ông này bộ đội phục viên) lên phát biểu thế này:
-Kính thưa quý Thế mà bây giờ ông lại viết “Nuôi thù hận, cản trở hòa hợp là có tội với tương lai”. Thưa ông CS đã dạy cho chúng tôi suốt 35 năm qua, những lời mị dân nói một điều làm một nẻo.. Liệu ông có dám chịu trách nhiệm trước dân tộc về bài viết của ông không? hay đây chỉ là màn kịch của CS dựng lên trong hoàn cảnh hiện nay mà thôi.
cơ quan đoàn thể, kính thưa các đồng chí.!..ông Vũ Ngọc Tiến thấy không! ông ta nói giống như một con vẹt mà không biết phân biệt đâu là đám cưới đâu là buổi họp. Chính quyền CS đã cuốn phăng đi cái đôn hậu, phóng khoáng nghĩa tình vốn có của người Miền Nam chúng tôi thay vào đó một cổ máy chỉ biết phục vụ và phục vụ, ngu dân đến thế là cùng
Ông Tiến ơi
Các Ông ở trong nước hãy tự hoà giải với nhau,đừng gấu ó với nhau vì tiêu chuẩn,lạng thịt cân đường.Đừng la ó,chống đối nên bắt tay vui mừng hoà hợp hoà giải với các ông lảnh đạo bán nuớc dâng
tổ quốc cho quan thầy TC.Hãy hoan hỷ hoà hợp với những chiếc “tàu lạ”người “láng giềng hhửu hảo” khi chúng giết ngư dân VN.Hãy bắt tay ông hiệu trưởng buôn dâm Sầm Đức Xương,nếu chẳng may con gái ông là nạn nhân trong đường dây bán dâm cuả thầy hiệu trưởng.Hơn 60 năm cả dân tộc bị đọa đày bởi CNCS chẳng còn gì hơn là tiêu diệt quái thai CS và chôn sống thần tượng Hồ Chính Mi .
Nhân dân VN chẳng ai thù hận ai cả,chỉ vì quân cướp nước đã gây cảnh nồi da xáo thịt,con tố cha vợ tố chồng để phục vụ CNCS.Nói chuyện hoà hợp hoà giải khác nào nói chuyện với Tiện sĩ Đổ Ngọc BITCH
Kính gởi ông Vũ Ngọc Tiến, người Hà Nội,
Cách đây không lâu, tôi có dự đám cưới của đứa cháu gái lấy chồng quê Bến Tre. Trong buổi tiệc của hai họ, đại diện cho đàng trai bác của chú rễ (ông này bộ đội phục viên) lên phát biểu thế này:
-Kính thưa quý cơ quan đoàn thể, kính thưa các đồng chí.!..ông Vũ Ngọc Tiến thấy không! ông ta nói giống như một con két mà không biết phân biệt đâu là đám cưới đâu là buổi họp. Chính quyền CS đã cuốn phăng đi cái đôn hậu, phóng khoáng nghĩa tình vốn có của người Miền Nam chúng tôi thay vào đó một cổ máy chỉ biết phục vụ và phục vụ, ngu dân đến thế là cùng.
Thế mà bây giờ ông lại viết “Nuôi thù hận, cản trở hòa hợp là có tội với tương lai”. Thưa ông CS đã dạy cho chúng tôi suốt 35 năm qua, những lời mị dân nói một điều làm một nẻo.. Liệu ông có dám chịu trách nhiệm trước dân tộc về bài viết của ông không? hay đây chỉ là màn kịch của CS dựng lên trong hoàn cảnh hiện nay mà thôi.
Kính gởi ông Vũ Ngọc Tiến, người Hà Nội,
Cách đây không lâu, tôi có dự đám cưới của đứa cháu gái lấy chồng quê Bến Tre. Trong buổi tiệc của hai họ, đại diện cho đàng trai bác của chú rễ (ông này bộ đội phục viên) lên phát biểu thế này:
-Kính thưa quý cơ quan đoàn thể, kính thưa các đồng chí.!..ông Vũ Ngọc Tiến thấy không! ông ta nói giống như một con vẹt mà không biết phân biệt đâu là đám cưới đâu là buổi họp. Chính quyền CS đã cuốn phăng đi cái đôn hậu, phóng khoáng nghĩa tình vốn có của người Miền Nam chúng tôi thay vào đó một cổ máy chỉ biết phục vụ và phục vụ, ngu dân đến thế là cùng.
Thế mà bây giờ ông lại viết “Nuôi thù hận, cản trở hòa hợp là có tội với tương lai”. Thưa ông CS đã dạy cho chúng tôi suốt 35 năm qua, những lời mị dân nói một điều làm một nẻo.. Liệu ông có dám chịu trách nhiệm trước dân tộc về bài viết của ông không? hay đây chỉ là màn kịch của CS dựng lên trong hoàn cảnh hiện nay mà thôi.
Khi kêu gọi HHHG, t/g Vũ Ngọc Tiến, người Hà Nội, viết:
“Ở phía bên kia cuộc chiến, các con số tương đồng cũng đâu có thua kém và họ cũng là con dân nước Việt cả thôi!”
Bốn chữ “BÊN KIA”, “CŨNG” và “THÔI” nghe có được không? Viễt thế này mà kêu gọi HHHG có xuôi tai không?
Tôi xin phép chữa lại:
Ở MIỀN NAM VỸ TUYẾN THỮ 17, NƯỚC VIỆT NAM, ĐỒNG BÀO MIỀN NAM, CHÍNH LÀ NGƯỜI VIỆT NAM ĐẤY.
TRÍCH BÀI CHỦ
35 năm sau cuộc chiến, Việt Nam ta có:
3,2 triệu người định cư ở gần 100 quốc gia và vùng lãnh thổ;
Trong cộng đồng 3,2 triệu người Việt hải ngoại, tôi biết có khoảng 300 ngàn chuyên gia cấp đại học và trên đại học, phần lớn đều tha thiết mong có cơ hội phụng sự Tổ quốc.
Đó là nguồn nhân lực tuyệt vời cho công cuộc phát triển, sao các nhà quản lý trong nước lại ghẻ lạnh, hờ hững với họ?
Ông Trương Trọng Thi- người Pháp gốc Việt, nhà phát minh thuộc tốp tiên phong của thế giới về máy tính cá nhân và công nghệ vi xử lý, ngay từ năm 1973 đã có nguyện vọng hợp tác đầu tư với Nhà nước ta về lĩnh vực này
và bị ghẻ lạnh ra sao.
Cố GS Trần Lưu Chương sinh thời có lần tâm sự với tôi:
“Hãy tưởng tượng ở thời điểm năm 1973, lúc châu Á và cả thế giới còn đang ở buổi bình minh của cuộc cách mạng tin học, nếu ta ủng hộ Trương Trọng Thi lập xưởng chế tạo PC và tổ chức nghiên cứu công nghệ vi xử lý thì Ấn Độ và Trung Quốc chỉ có nước chạy theo bái ta làm sư phụ, chứ đâu như bây giờ ta thua họ 10 năm phát triển công nghiệp phần cứng và gia công phần mềm xuất khẩu.”
ngày 5 tháng 5 âm lịch mới là tiết đoan ngọ
Dang CS Vietnam phai giai Tan ,Ton trong Nhan cach va su hy sinh cua Cuu quan nhan can chinh VNCH khg duoc boi nho ,va chui boi trong cac Bai Viet cua To Quan doi nhan dan trong luc Thang 4 ve ,cho Than nhan cac Tu si trung tu cac Nghia trang cua Quan nhan Tu si VNCH ,Ai nuoi thu Han phai chang la CS Vn van cam thu cac Chien binh Mien Nam .Long thu han do van con tren Sach Bao CS .Truoc het hay Hoa giai voi nguoi da Hy sinh ,Nghia tu la nghia Tan ,Hay tra lai Nghia Trang Quan doi Bien hoa Cho mot Uy ban doc lap quan ly ,Trung tu va khoi phuc nguyen ven Cuoc chien da qua di ca Hai ben ai cung co nguoi hi sinh ,Nen Ton trong va Tiec thuong ,cac Dong bao Vo toi Chet trong Chien tranh can phai co Dai Tuong niem ,CS Viet nam nen lam dieu nay truoc khi noi den Hoa hop, tai sao nhung Tam bia Tuong niem cua nguoi ty nan lai bi nha Cam quyen cs yeu cau duc bo Nhu vay ai nuoi long Thu Han ?Chinh la CS Viet Nam ke nuoi long Thu han ,Ai can tro Hoa hop?Chinh long hen ha ,cua Ke Chien thang cho minh la Dinh cao Tri Tue loai nguoi ,Thu han Anh em,Hen ha voi Tau bo dit My ,An hiep Dan ,buon Lao dong,Di an may khap the gioi Chui Cong Hau ,moi la ke co Toi ,Nguoi Viet Ty nan khg nuoi Thu Han ,Chong CS ,chong Doc tai khg co nghia la nuoi Thu han./
Hai Lua… I was wrong about you
Toi la Hai lua o australia Co ai do lay Ten hai lua post y kien ,khien cac Bac khg vui khg phai la Toi ,La cuu quan nhan QLVNCH .Toi mai mai la Nguoi cua QLVNCH xin cam on Minh quan chao
xin lổi đả bắn lầm.. quân bạn
Minh Quân, Tiểu Đòan 2 Trâu Điên TQLC
Florida USA
Minh quan Biet Hac long Vinh kh? Toi al ban Than cua Hc long Toi quen han o Tieu doan may ,nhung Han dang gan toi ,Bang lam thi xa gi ,Lu doan ba Du vao thanh Quan tri truoc TQLC bi Khg quan Phe ta choi Hai trai Bom danh gan hai Dai doi phai tro ra de TQLc Chien Vao lanh Danh du he he he Chao ban Chuc suc khoe Tui minh gio Gan 60 bo roi chang co gi buon dau Hai lua nay Chiu choi lam
Lich su khong lap lai ,dung dat cau hoi ,hay dung len lam mot dieu gi do cho dan toc .