Căn bệnh kiêu ngạo cộng sản
Dân gian ta vẫn thường nói: “Có tài, có tật”. Tức là có ý nói : những người có tài ba lỗi lạc hơn người khác, thì thường hay có tật kiêu ngạo, ỷ cậy vào tài năng của mình mà đâm ra ngạo mạn khinh thường người khác. Người cộng sản vốn tự cho mình là “ những người tiến bộ, đi theo đúng đường lối phát triển của Lịch sử”, cho nên họ thường chê bai những người khác là “lạc hậu, phản tiến bộv.v..”
Cụ thể là ông Karl Marx, cha đẻ của chủ thuyết cộng sản, thì ông ấy là một con người có trí tuệ thông minh siêu đẳng, thông thạo cả về Triết học, Kinh tế học và Xã hội học vào hồi giữa thế kỷ XIX, tức là cách đây cỡ 150 năm. Ông ta chê tất cả các triết gia là chỉ biết tìm cách “giải thích thế giới, chứ không biết làm sao để thay đổi thế giới”. Cho nên chỉ có một mình ông và các người theo ông ta, thì mới chủ trương “một cuộc cách mạng triệt để, tòan diện nhằm biến cải bộ mặt thế giới”, chứ không như những ai chỉ biết “ thực hiện những chuyện cải lương chắp vá vặt vãnh” như thường xảy ra ở Âu châu vào thời đó.
Qua thế kỷ XX, với cuộc cách mạng Bolchevik thành công ở nước Nga kể từ năm 1917, thì các môn đệ của Marx là Lenin, Stalin, Mao trạch Đông v.v… đã đưa chủ thuyết Marxist lên thành một giáo điều độc tôn duy nhất, với chủ trương “ bạo lực cách mạng, đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản v.v…” khiến gây ra không biết là bao nhiêu cuộc tàn sát, tiêu diệt hàng trăm triệu con người ở khắp nơi. Riêng ở Trung quốc, thì ông Mao còn kết hợp với khẩu hiệu “thế thiên hành đạo” (thay trời mà hành động) của nhóm Anh hùng Lương sơn bạc ngày xưa, để mà tha hồ tác ai tác quái trong nước và truyền lại cái kinh nghiệm “cách mạng đẫm máu” này cho đảng cộng sản đàn em ở Việt nam. Vì thế mà tại nước ta, từ 50 năm trước đã có một cuộc “cải cách ruộng đất long trời lở đất”, tàn sát đến mấy trăm ngàn thường dân ở miền Bắc, và gây ra không biết bao nhiêu thống khổ xáo trộn cho xã hội, mà cho đến nay vẫn chưa làm sao phục hồi ổn định lại được.
Giới lãnh đạo cộng sản VN còn tự ví mình là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”, là “Lương tâm của thời đại”. Họ còn cho treo các lọai khẩu hiệu như: “Chủ nghĩa Mác Lênin bách chiến bách thắng”, “Đảng cộng sản VN là người tổ chức mọi thắng lợi” v.v…Ông Thủ tướng Phạm văn Đồng còn dõng dạc tuyên bố với các ký giả quốc tế là : “Chúng tôi là những người làm ra lịch sử”.
Vì thế chính những người cán bộ cộng sản còn chút liêm sỉ đã phải thốt ra rằng : Đây là cái căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản”, tự coi mình vượt lên trên tất cả mọi người khác, và giới lãnh đạo thì luôn luôn là “tuyệt đối đúng, không bao giờ sai lầm được”…
Dưới đây, ta sẽ phân tích chi tiết hơn về cái căn bệnh quái ác này, dựa vào những nhận định đánh giá của một số nhân vật có thẩm quyền và đáng tin cậy trong lãnh vực khoa học xã hội cũng như về tư tưởng triết học.
Trước hết, phải kể đến Bertrand Russell, một bộ óc siêu việt của thế kỷ XX. Ông là người có khuynh hướng tả phái, gây khó chịu cho chính quyền nước Anh cũng như nước Mỹ. Ấy thế mà trong bài “Tại sao tôi không là người cộng sản?” (Why I am not a communist?), ông viết về Karl Marx đại khái như sau :” Ông Marx bài xích thậm tệ những người có quan điểm khác với mình. Ông ta và các môn đệ không hề có sự khoan dung nào đối với người có lập trường bất đồng với mình…” Vì là người Anh, nên ngay từ hồi còn trẻ, Bertrand Russell đã có cơ hội theo dõi tư tưởng của Marx ngay lúc ông này còn sinh sống tại nước Anh. Do vậy mà Russell hiểu rất rõ về Marx và nhất là các môn đệ như Lenin, Stalin là người cùng lứa tuổi với mình. Như vậy, rõ rệt là các vị sáng lập ra Phong trào cộng sản đã không hề có thái độ “Quân tử hòa nhi bất đồng”, mà chỉ có sự “bất hòa đối với người bất đồng với mình” mà thôi. Và từ đó, khi họ có quyền bính trong tay, thì đã thẳng tay tiêu diệt những người đối lập với họ, và đã gây ra bao nhiêu cuộc tàn sát đẫm máu kinh hòang chưa từng thấy trong lịch sử nhân lọai.
Người kế tiếp là Nicolas Berdiaeff, một triết gia người Nga đồng thời với Lenin. Ông được Boris Pasternak, nhà văn nổi tiếng với giải thưởng Nobel về văn chương với tác phẩm Doctor Zivago, tôn vinh là bậc sư phụ. Trong cuốn sách nổi tiếng “Cội nguồn của chế độ cộng sản Nga” ( Les Origines du Communisme Russe), Berdiaeff có viết là “Ông Lenin là người chuyên làm mọi sự biến thành man rợ, thô lỗ” (nguyên văn tiếng Pháp : rudoyer les choses). Mà đến Stalin, thì còn tệ hại hơn nữa.
Và rồi đến lượt chính Pasternak đã phải viết về chế độ Xô viết vào những năm 1930-40 dười thời Stalin trong một câu thơ như sau : “Tất cả chỉ là giả dối, giả hình !” (tiếng Pháp : Tout n’est que pharisianisme! Đây là từ ngữ thường dùng trong Kinh Thánh “Pharisee” để chỉ loại người biệt phái kênh kiệu, giả hình).
Một lãnh tụ cộng sản cao cấp ở Nam Tư là Milovan Djilas, người từng là nhân vật thứ hai đứng sau Thống chế Tito, đã phải viết trong cuốn sách thời danh “Giai cấp mới” (La Nouvelle Classe) rằng : Đó không phải là nền chuyên chính của giai cấp vô sản, mà đó là “Nền chuyên chính đè lên đầu, lên cổ giai cấp vô sản” (tiếng Pháp : C’est une dictature sur le proletariat).
Trở lại với chế độ cộng sản ở nước Việt nam chúng ta, thì các lãnh tụ như Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê đức Thọ v.v…, thì cũng đều huênh hoang dương dương tự đắc, coi thiên hạ mọi người chẳng ra chi chi cả. Trường Chinh được coi là lý thuyết gia cùa đảng, đã có lần tuyên bố : “ Chế độ của ta ở Việt nam thì dân chủ gấp cả triệu lần hơn so với các nước ở phương Tây”!
Không ai chối cãi là những người cộng sản lão thành này, khi tham gia vào phong trào tranh đấu chống thực dân Pháp vào những thập niên 20-30- 40 của thế kỷ XX, thì họ theo đuổi lý tưởng yêu nước, giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ của thực dân Pháp. Lúc đó, họ cũng giống như nhà ái quốc Nguyễn Thái Học, cũng đứng chung trong hàng ngũ chống thực dân đế quốc. Nhưng đến năm 1945, khi nắm được chính quyền trong tay của mình rồi, thì họ lại tìm mọi thủ đọan hầu tiêu diệt, hạ sát mọi thành phần yêu nước khác, mà chỉ mấy năm trước đó đã là đồng đội của họ trong cuộc tranh đấu chống thực dân, để giành lại độc lập cho xứ sở. Và rồi lần hồi, đảng cộng sản đã thiết lập được một chế độ độc tài tòan trị (totalitarian dictatorship), theo đúng mô hình của Liên Xô và Trung quốc, trên quê huơng đất nước chúng ta. Rốt cuộc, họ càng ngày càng sa đọa, ngoan cố trong đủ mọi thứ âm mưu đen tối, đê tiện nhằm củng cố chế độ độc quyền lũng đọan trong mọi lãnh vực chính trị, kinh tế, xã hội và cả văn hóa tư tưởng nữa.
Và kể từ năm 1989 với sự sụp đổ của cộng sản ở Đông Âu và sự giải thể của Liên bang Xô viết, thì giới lãnh đạo ở Hanoi vẫn rất mực ngoan cố bấu víu vào Trung cộng mà mới trước đó họ coi là kẻ thù, “bè lũ bành trướng phương Bắc”, để mà giữ vững chính quyền trong tay của đảng mình.Và gần đây, Hanoi lại còn cam bề nhượng bộ cho đàn anh Trung quốc xâm lấn đất và biển do cha ông đã bao nhiêu đời khai phá, bảo vệ và truyền lại cho thế hệ chúng ta ngày nay. Rõ ràng là giới lãnh đạo cộng sản ở Hanoi hiện nay, thì họ đang chủ trương “thà mất nước, chứ không thà mất đảng”. Họ đang đặt quyền lợi riêng của đảng cộng sản lên trên quyền lợi của Tổ quốc. Đây chính là cái tội bán nước, cái tội tầy đình nhục nhã mà lịch sử dân tộc sẽ không thể nào dung thứ cho được.
Rồi đến cái vụ cướp ruộng, cướp đất của hàng triệu dân oan tại khắp nơi trên mọi miền của nước ta, khiến gây ra bao nhiêu thống khổ đau đớn tủi hờn cho các gia đình ở nông thôn.Thành ra chính quyền cộng sản bây giờ đã trở thành một thứ “Kẻ thù nội xâm” của dân tộc chúng ta. Họ đã tịch thu tài sản cuả các tổ chức xã hội dân sự như hôị hướng đạo,cuả các tổ chức tôn giáo như Công giáo, Phật giaó, Tin Lành, Cao Đaì, Hoà Haỏ, cuả các tổ chức chính trị như Quốc Dân Đảng, Đại Việt v.v… Vì thế mà vừa đây, ngay giữa thủ đô Hanoi, họ phải dở moị thứ trò đê tiện như dùng cả đến bọn du côn để cản phá việc các giáo dân tranh đấu ôn hoà để đòi lại khu đất Thái Hà, Toà Khâm sứ. Họ phải làm như vâỵ, vì họ sợ “Hiệu ứng Domino”, tức là nếu phải trả lại đất cho bên Công giáo, thì cũng phaỉ trả laị cho tất cả các tôn giáo khác, các tổ chức thuộc khu vực xã hội dân sự, cũng như cho các sắc dân thiểu số khác ở các vùng cao nguyên. Cũng như phaỉ trả lại đất đai cho hàng triệu dân oan khắp nơi trên toàn quốc nưã. Các tài sản này họ đã tẩu tán chia chác cho nhau từ trên nửa thế kỷ nay rồi, vậy thì làm sao mà trả lại được nữa đây? Vì thế họ phải dùng đến “thủ đoạn ly gián, chia để trị”, bằng cách gây mâu thuẫn trong nôị bộ cuả mõi tôn giáo, cũng như giữa tôn giáo này vơí tôn giáo khác v.v…
Lại nữa, trước áp lực cuả nạn lạm phát đang làm điêu đứng bao nhiêu triệu ngươì dân, kể cả gia đình các cán bộ đảng viên cấp dưới. Rôì đến sự bất mãn ngay trong hàng ngũ đảng viên trước sự “Bán đất, bán biển cho đàn anh Trung quốc” và nhất là phản ứng mãnh liệt cuả giới trẻ vốn có lý tưởng yêu nước, thương nòi không chấp nhận cái sự sa đoạ, tham nhũng thối nát cuả giới cầm quyền, cái vụ tráo trở lật lọng cuả cán bộ các cấp. Cho nên, giới lãnh đạo mơí tạo ra “một số kẻ thù tưởng tượng” để hòng “đánh tráo dư luận, đánh lạc hướng cái mũi dùi cuả phong trào tranh đấu đòi công bằng xã hội, đòi đất đòi nhà cuả quần chúng nhân dân” mà hiện nay mỗi ngày một thêm phát triển rộng lớn cùng khắp các nơi trên cả nước. Họ đã không từ một thứ hành vi thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi nào, miễn sao baỏ vệ được đặc quyền đặc lơị cuả cái tập đoàn “mafia “ cuả họ mà thôi.
Cái tình trạng bế tắc, sa đọa này thật là đã đến giai đọan “hết thuốc chữa” (incurable), mà Ông Boris Yeltsin vị Tổng thống đầu tiên của nước Nga “hậu cộng sản”, đã phải nói rằng : “Không thể làm cách nào mà sửa sai, chỉnh đốn được chế độ cộng sản được nữa. Mà chỉ còn có một cách duy nhất, tức là “thay đổi nó đi mà thôi”.
Thật là điều đau buồn, đáng tiếc cho dân tộc chúng ta khi người cộng sản đã du nhập vào đất nước Việt Nam cái chủ thuyết ngọai lai tàn bạo đầy sắt máu đó, khiến làm xóa bỏ tòan bộ cái truyền thống nhân bản, nhân ái tốt đẹp từ bao nhiêu thế hệ của cha ông chúng ta. Họ đã “lấy óan báo óan”, cho nên cái oan khiên, thù hận mỗi ngày càng chồng chất thêm mãi trong nội bộ gia đình dân tộc chúng ta mà thôi. Rõ ràng là khi dành được độc quyền hành động rồi, thì người cộng sản đã suy thoái, sa đọa đến hết mức rồi, đúng như người Pháp thường nói : “Quyền hành tuyệt đối thì làm hư hỏng, sa đọa tuyệt đối” (Le pouvoir absolu corrompt absolument).
Để kết thúc bài viết đã khá dài này, tôi xin phép được nêu lên một câu hỏi. Đó là: “Người cộng sản thì ngoan cố, kiêu căng như vậy. Thế còn về phía chúng ta là những người bất đồng, đối lập với chế độ độc tài chuyên chế của cộng sản, thì liêu “chúng ta có mắc phải cái bệnh kiêu ngạo tương tự như của người cộng sản hay không?”
Câu hỏi này xin được dành cho tất cả quý thức giả trả lời vậy. Người viết mong nhận được sự phản hồi của quý bạn đọc. Xin thành thật cảm ơn trước.
© Đàn Chim Việt
” có tài,có tật” ,”Tật” ở đây không phải là cái tật kiêu ngạo,tật xem người khác là cỏ rác…! Hiểu như vậy là SAI, nếu không muốn nói là Hoàn Toàn SAI! Câu nói của dân gian “Có tài,có tật” để chỉ một số người
không may mắn,thân thể bị tật nguyền,nhưng vẩn vươn lên mới đời. Một câu nói rất Nhân bản ,nhằm khuyến khích,cổ vỏ những người thiếu may mắn! Việt Dũng là một điển hình.! Đó là nghĩa ĐEN,còn nói rộng ra Cái Tật của người có Tài,là Tật “dễ thương”,không phải tật xấu! Ví dụ một nhà Toán Học có Tật để đâu quên đó.!”Có tài có tật” câu nói để diển tả những trường hợp điển hình trong cuộc sống,ai ngờ tác giả đem áp dung cho CS ! Nói cho cùng KIE^U NGẠO là tính Xấu, tính của những thằng BẤT TÀI, xem mình là TA ĐÂY! của những thằng Ăn-cướp CS. Xin ai đó chớ “bé-cái-lầm” ghép Kiêu-Ngạo với người có Tài.
Nếu như nhà cháu bắt chước cụ Tế Xương… “Hỏi mẹ mày rằng dốt hay hay…” thì có là kiêu ngạo không? Có thể có, nhưng chẳng chết thằng Tây nào, irrelevant. Cho nên cái sự kiêu ngạo nó phải được đặt trên tiền đề có thành tâm làm việc chung, và có ở vị trí có thể góp sức. Với cộng phỉ thì… no way, giữa chúng ta với nhau thì cụ Đoàn có lý. Nhưng lôi thằng cộng phỉ vào so sánh thì khập khiễng lắm.
Vừa rồi CS ra hàng loạt qui định cho phép “xử phạt báo chi thoải mái”. Xin mời đọc:
http://www.thanhnien.com.vn/pages/20131223/ai-cung-duoc-phat-bao-chi.aspx
Tôi không thấy CSVN kiêu ngạo. Nó giả vờ kiêu vậy thôi. Trong thâm tâm, nó biết rằng nó là lũ ăn cướp vô học. Bằng cấp lạm phát, bằng cấp giả là biểu tượng của sự tự ti của nó.
TT, chủ tịch nước không biết Pháp văn, không biết Anh văn, hai tiếng quốc tế, thì ra ngoại quộc, chúng như mù, như điếc và làm mất thể diện của cả một dân tộc.
CSVN không kiêu ngạo mà chỉ đẩy cái dốt nát của chúng thành “đỉnh cao trí tuệ”, càng làm càng sai, càng sai càng sửa, càng sửa lại càng sai, khiến cho ngân quỹ quốc gia đến nay đã bị mất cả hàng ngàn ngàn tỉ!!!
Thụt két vì sai thì ít, bác ạ, thụt két vì bỏ túi thì nhiều.
Cái thằng Lê Khả Phiêu, với lương công chức của nó, lấy tiền đâu mà tậu nhà ba từng, ngà voi, cửa gỗ lim, vườn rau trên gác thượng, vv…
Nói lên không phải ghen gì vài đồ vật chất nhỏ nhặt của nó, mà để chứng minh cái văn hóa phong bì của XHCNCS.
Có ai lại hỏi thằng ăn cướp, lọc lừa, bịa chuyện tự tôn vinh mình lên, tuyên truyền cho người ta sụp bẫy để ngồi lên đầu lên cổ cai trị muôn năm như thằng bác Dân Tiên nhà mình là có kiêu ngạo hay không bao giờ. Hỏi thế nó… irrelavant, là chưa thật sự hiểu cộng phỉ, cụ ơi!
Thật là dễ đoán được sự phản hồi như thế nào trên diễn đàn khi tôi đặt ra câu hỏi đó. Những lời vu khống của các bạn trong diễn đàn về tôi đã chứng minh và trả lời cho câu hỏi của tác giả là trong hàng ngũ đấu tranh tự do cho Việt Nam vẫn còn những người tự cao tự đại kiêu ngạo cho mình là đúng còn ai ngược ý mình là bị chụp mũ là vem. Khi tự đặt câu hỏi đó tôi đã có đáp án cho chính tôi là mình phải làm gì cho đất nước rồi. Dù sao tôi vẫn tin rằng nhóm chống cộng cực đoan mà trong số đó có chú cựu không quân VNCH cũng chỉ là thiểu số. Đại đa số cựu cán binh VNCH thầm lặng ở hải ngoại cũng như ở Việt Nam trong đó có cha tôi vẫn còn những trăn trở với đất nước. Chỉ xin một điều các chú bác hãy cùng đoàn kết với giới trẻ sinh viên ở hải ngoại hầu tạo nên một lực lượng yểm trợ hùng mạnh cho những người đấu tranh ở trong nước. Chỉ có toàn dân ở quốc nội mới tự chọn một hướng đi cho đất nước Việt Nam mà thôi.
Thật là dể đoán ai là…vẹm bởi vì nó có mùi…vẹm, có cái nick rất là…vẹm, nói năng lếu láo kiểu…vẹm. Tóm lại, nếu đã từng sống và nàm việc với vẹm thì nghe hơi gió cũng biết nó là…vẹm.
Chào đoàn kết và chúc vẹm sẽ học được số phần trăm trong năm mới mà khỏi cần xòe bàn tay và đếm ngón…chân như vẹm.
Không chỉ CS mới có bệnh kiêu ngạo. Là con người ai cũng có bệnh kiêu ngạo. Austin Pham là một ví dụ: Ai không có tư tưởng như Austin Pham thì đó là… vẹm, là CS và được tặng ngay cái…mũ cối, tức là chụp mũ CS. Bệnh kiêu ngạo kiểu này rất phổ biến ở những người gọi là “người Việt quốc gia tị nạn CS”.
Bác Hùng nói thế thì hơi bị oan cho Ausin Pham rồi đấy!
Không phải hễ “Ai không có tư tưởng như Austin Pham thì đó là… vẹm, là CS và được tặng ngay cái…mũ cối, tức là chụp mũ CS” đâu, mà thực ra thì vẹm nó cái “mùi” của nó, giống như giống chồn hôi vậy, dù bác có xịt cả một bình nước hoa thì cũng không thể làm bay đi cái mùi hôi thối của nó được.
Nói tóm lại, khác tư tưởng là chuyện rất bình thường, nhưng tư tưởng của CS thì nó rất đặc biệt là chống lại Người Việt chống cộng, bác không nhận ra sao?
Bác lại sai rồi khi cho rằng: “ Bệnh kiêu ngạo kiểu này rất phổ biến ở những người gọi là “người Việt quốc gia tị nạn“! Nói như thế thì cái mùi “vẹm” nó lại bốc ra và bác đã để lòi cái đuôi chồn hôi ra rồi. Hừm, dấu đầu lòi đuôi là thế!
Là một sinh viên,bạn phải hiểu đâu là vấn đề thì bạn mới tìm được đáp số.
Tới giờ này mà bạn vẫn không biết ai đã ” bán ” Hoàng-Trường-Sa thì mong gì bạn chọn cho mình một hướng đi?
Bạn hãy vào trang này,vui lòng đọc kỷ những gì đính kèm!
http://conghambannuoc.tripod.com/
Này bạn, nếu bạn chứng mình bằng công hàm này là bạn đã công nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của CS nên mới có vụ buôn bán. Vào thời điểm đó Hoàng Sa và Trường Sa là của nam Việt Nam dưới sự lãnh đạo của VNCH. Tỉ dụ như cái nhà bạn đang ở thuộc chủ quyền của bạn mà tôi nhân danh khu phố của bạn đang ở ký giấy bán cho người khác rồi họ lao vào chiếm đoạt của bạn thì bạn nghĩ sao?
@Trần Lưu Vong: Tôi không vu khống cũng không chụp mũ bạn là vẹm nhưng sự hiểu biết và lý luận của bạn khiến cho nhiều người (trong đó có tôi) nghĩ bạn là vẹm . Lúc muốn chiếm miền Nam thì vẹm nói: chính quyền Saigon là ngụy quyền, miền Nam là vùng đất tạm chiếm (tất nhiên kể cả HS-TS) nhưng đến khi muốn chạy tội, không nhận trách nhiệm thì nói HS-TS là của VNCH. Đúng là lý luận vẹm.
Bạn Trần lưu Vong hãy đọc bài báo này, tuy cũ, nhưng ngày nào Hoàng-sa vẫn còn nằm trong tay Trung cộng,thì bài báo vẫn còn có giá trị:
“Bài viết của ký giả Frank Ching trên Tạp chí Kinh tế Viễn Ðông về
vấn đề Tranh chấp Chủ quyền trên Quần đảo Hoàng Sa
Saigon – Hanoi – Paracels Islands Dispute – 1974
Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)
1) Tái thẩm định miền Nam Việt Nam
Chỉ có một số ít các chính phủ sẵn sàng thú nhận rằng họ đã phạm
phải sai lầm, ngay cả khi những chính sách của họ cho thấy điều đó một cách rấtrõ ràng. Lấy thí dụ như Việt Nam chẳng hạn
Khi nước CHXHCN Việt Nam đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội trên tất cả mọi mặt, ngoại trừ cái tên, thì họ vẫn ngần ngại không muốn thú nhận điều này. Chính sách kinh tế thị trường mà họ đang theo đuổi, dù sao, đã nói lên điều ngược lại.
Trong những năm chiến tranh, những trận đánh chống lại quân đội Mỹ và quân đội miền Nam Việt Nam, đã được chiến đấu dưới danh nghĩa của chủ nghĩa xã hội và nhận được sự ủng hộ của toàn thể thế giới cộng sản, đặc biệt là từ Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa.
Những trận đánh này đã đòi hỏi một sự hy sinh nặng nề về xương máu và tài
nguyên của đất nước, là một cái giá mà người Việt Nam vẫn tiếp tục phải trả cho đến ngày hôm nay khi nhà nước CSVN đang cố gắng, một cách rất muộn màng, đặt việc phát triển kinh tế lên trên ý thức hệ chính trị. Cái ý thức hệ đó trong quá khứ đã buộc Hà Nội phải lựa chọn những chính sách mà khi nhìn lại thì không có vẻ gì là khôn ngoan cả. Và việc bóp méo ý thức hệ này đã gây cho họ nhiều thứ rắc rối khác hơn là chỉ đưa họ vào tình trạng khó xử với các đồng chí cộng sản đàn anh của họ ở Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh. Ðôi khi nó cũng làm mờ mắt họ về những lập trường đứng đắn được khẳng định bởi kẻ thù của họ là chính phủ SàiGòn .
Trong những ngày đó, chế độ Hà Nội rất hăng hái trong việc lên án chính quyền miền Nam, cho họ là những con rối của Mỹ, là những kẻ đã bán đứng quyền lợi của nhân dân Việt Nam. Ngay cả lúc đó, một điều rõ ràng là những lời cáo buộc này đã không có căn cứ. Bây giờ, 20 năm sau, cũng lại một điều rõ ràng là đã có những lúc mà chính quyền Sài Gòn đã thật sự đứng lên cho quyền lợi của dân tộc Việt Nam, một cách vô cùng mạnh mẽ, hơn xa cả cái chính quyền tại Hà Nội.
Một trường hợp để chứng minh cụ thể là vụ tranh chấp về quần đảo Hoàng Sa trên biển Nam Trung Hoa. Quần đảo Hoàng Sa, giống như quần đảoTrường Sa ở xa hơn về phía Nam, được tuyên bố chủ quyền bởi cả hai Trung Quốc và Việt Nam. Nhưng khi chế độ Hà Nội vẫn đang nhận viện trợ từ Bắc Kinh, thì họ im hơi lặng tiếng trong việc tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Quần đảo này đã bị chiếm đoạt bởi Trung Quốc sau một vụ đụng độ quân sự vào tháng Giêng năm 1974, lúc quân Trung Quốc đánh bại những người tự bảo vệ từ miền Nam Việt Nam. Từ đó,quần đảo này đã nằm dưới sự kiểm soát của Trung Quốc.
Sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, có một sự bất đồng nhanh chóng giữa Bắc Kinh và Hà Nội, và chính quyền Hà Nội – vừa mới thống nhất với miền Nam – lại tái tuyên bố chủ quyền của mình trên quần đảo Hoàng Sa. Mặc dù đã có những cuộc đàm phán cao cấp giữa hai nước, nhưng vụ tranh chấp này vẫn chưa được giải quyết. Các chuyên gia của hai nước có hy vọng là sẽ gặp gỡ sớm sủa hơn để bàn thảo về những vấn đề chuyên môn, nhưng không chắc chắn là sẽ có một quyết định toàn bộ . Thật ra, một viên chức cao cấp của Việt Nam đã thú nhận rằng vấn đề sẽ được giải quyết bởi các thế hệ tương lai.
Dù không muốn phán đoán về những giá trị của lời tuyên bố chủ quyền của bất cứ bên nào, một điều rõ ràng là cương vị của phía Việt Nam đã bị yếu thế hơn vì sự im hơi lặng tiếng của Hà Nội khi quân đội Trung Quốc chiếm đoạt quần đảo Hoàng Sa. Sự thiếu sót của Hà Nội để phản đối trước hành động quân sự của nước ngoàibây giờ được dùng để quật ngược lại Việt Nam mỗi khi đề tài trên được nêu ra.
Giới thẩm quyền Việt Nam ngày hôm nay giải thích sự im lặng của họ vào thời
điểm đó bằng cách nói rằng họ đã phải dựa vào viện trợ của Trung Quốc trong cuộc chiến chống Mỹ, vốn là kẻ thù chính yếu của họ lúc đó. Vậy thì một điều chắc chắn là, khi chiến tranh càng được chấm dứt sớm hơn thì quan hệ hữu nghị giữa Hà Nội và Bắc Kinh cũng như vậy .
Cộng thêm vào đó là những điều bị bóp méo mới toanh mà Hà Nội phải dùng đến để tăng thêm giá trị cho lời tuyên bố về chủ quyền của họ trên quần đảo Hoàng Sa. Bởi vì sự im lặng đồng ý ngầm trong quá khứ mà Hà Nội bó buộc phải tránh không dám dùng những lời tuyên bố chính thức của họ từ thập niên 1950 đến thập niên 1970, mà phải dùng những bản tuyên bố của chế độ Sài Gòn – tức là công nhận tính hợp pháp của của chính phủ miền Nam. Một cách rất sớm sủa, như vào năm 1956, chính phủ Sài Gòn đã công bố một thông cáo chính thức xác nhận chủ quyền của mình trên Hoàng Sa và Trường Sa.
Chế độ Sài Gòn cũng công bố một nghị định để bổ nhiệm nhân sự hành chánh cho quần đảo Hoàng Sa. Cho đến khi họ bị thất bại bởi lực lượng quân sự Trung Quốc vào năm 1974 (chỉ vài tháng trước khi miền Nam Việt Nam bị sụp đổ trước sự tấn công của cộng sản từ miền Bắc), thì chính phủ Sài Gòn vẫn tiếp tục tuyên bố chủ quyền của mình trên quần đảo Hoàng Sa.
Trong vài năm vừa qua, nước Nam Dương (Indonesia) đã bảo trợ cho các buổi hội thảo với tính cách phi chính phủ về vùng biển Nam Trung Hoa. Tại các buổi hội thảo lúc có lúc không này, phía Việt Nam một lần nữa lại thấy bối rối khi được yêu cầu giải thích về sự im lặng của họ hồi đó, khi Trung Quốc nắm giữ cái mà Việt Nam bây giờ tuyên bố là một phần của lãnh thổ họ. “Trong thời gian này”,họ nói, “có những tình trạng rắc rối về chính trị và xã hội tại Việt Nam, cũng như trên thế giới, mà phía Trung Quốc đã lợi dụng, theo từng bước một, để dùng biện pháp quân sự chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa. Và Trung Quốc đã thu gọn toàn bộ Hoàng Sa vào năm 1974.”
Với lợi thế của hai thập niên về lịch sử, bây giờ có thể thẩm định được những
hành động của chính quyền miền Nam với một nhãn quan công minh hơn. Trong cái phúc lợi của việc hàn gắn vết thương chiến tranh, nếu không phải vì những chuyện khác, có lẽ điều khôn ngoan cho Hà Nội là nên xem xét lại quá khứ và trả lại cho Cesar những gì thuộc về Cesar. Và sự chống đỡ mãnh liệt của chính quyền Sài Gòn để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa, đúng vào cái lúc mà chế độ Hà Nội đang bận rộn ve vuốt để nhận đặc ân từ Trung Quốc, là một hành động xuất sắc nên được công nhận.
Hồ Chí Minh đã có một lần được hỏi rằng ông ta ủng hộ Liên Sô hay ủng hộ Trung Quốc Ông ta đã trả lời rằng ông ta ủng hộ Việt Nam. Bây giờ là lúc để chế độ Hà Nội nhìn nhận rằng đã có lúc khi mà chính quyền Sài Gòn đã ủng hộ cho Việt Nam nhiều hơn là chính quyền của miền Bắc.
2) Ðằng sau những tuyên bố về chủ quyền trên hai quần đảo
Những gì đã xảy ra sau khi Hồ Chí Minh được quân đội của Mao Trạch Ðông và cácđồng chí giúp nắm giữ quyền lực tại miền Bắc Việt Nam.
Việt Nam tuyên bố chủ quyền trên “quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” dựa trên các tài liệu xưa cũ và đặc biệt là tập bút ký “Phủ Biên Tập Lục” của Lê Quý Ðôn.Việt Nam gọi hai quần đảo này là Hoàng Sa (Paracels) và Trường Sa (Spratlys);Trung Quốc gọi là Tây Sa (Xisha) và Nam Sa (Nansha). Người Việt Nam đã đụng độ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa vào ngày 19/1/1974 với kết qủa là một tàu lớn của Hải quân miền Nam cũ bị đắm và 40 thuỷ thủ bị bắt. Vào tháng 3/1988 nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa lại đến và đánh chìm 3 tàu của Việt Nam, 72 thuỷ thủ bị thiệt mạng và 9 bị bắt. Vào ngày 25/2/1992, nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa tuyên bố quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của họ.
Lý do chính để Trung Quốc làm như thế đã được biết đến trước đây như một phần của kế hoạch gọi là “Không gian sinh tồn”, bởi vì tài nguyên thiên nhiên của hai vùng Mãn Châu và Tân Cương sẽ bị cạn kiệt sớm. Ðể làm điều này, Trung Quốc bắt đầu bằng phần dễ nhất – là cái mà cộng sản Việt Nam đã hứa trước đây. Có nghĩa là Trung Quốc căn cứ vào một sự thương lượng bí mật trong qúa khứ. Trong một bản tin của hãng thông tấn Reuters ngày 30/12/1993, thì cộng sản Việt Nam đã bác bỏ sự thương lượng bí mật này nhưng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào. Lê Ðức Anh đi thăm Trung Quốc và làm chậm trễ vụ tranh chấp này đến 50 năm. Có phải là Trung Quốc có thái độ vì sự vô ơn và những hứa hẹn trong quá khứ của Lê Ðức Anh?
3) Cộng Sản Việt Nam bán Quần Đảo Hoàng sa và Trường sa, nhưng bây giờ muốn nói không.
Theo tài liệu “Chủ quyền tuyệt đối của Trung Quốc trên quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa” của Bộ Ngoại giao Trung Quốc (BeijingReview,18/2/1980), thì HàNội đã “dàn xếp” vấn đề này trong quá khứ. Đại khái họ đã bảo rằng:
– Hồi tháng 6 năm 1956, hai năm sau ngày chính phủ của ông Hồ Chí Minh đã đượctái lập tại Hà Nội, Thứ trưởng Ngoại giao Bắc Việt Ung Văn Khiêm nói với Li Zhimin, Xử lý Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng “theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử củalãnh thổ Trung quốc”.
– Ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bề rộng của lãnh hải Trung Quốc là mười hai hải lý, được áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, “bao gồm … Quần Đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa …”. Mười ngày sau đó, Phạm Văn Đồng đã ghi rõ trong bản công hàm gởi cho Chu An Lai, rằng “Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa về vấn đề lãnh hải”.
Ðây là của văn bản của nhà nước Việt Nam do Phạm Văn Ðồng ký gởi cho Chu Ân Lai vào ngày 14/9/1958 để ủng hộ cho lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc như theo sau:
Thưa Đồng chí Tổng lý,
Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản
tuyên bố , ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ
chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.
Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Hà-nội, ngày 14 tháng 9 năm 1958
PHẠM VĂN ĐỒNG
Thủ tướng Chính Phủ
Nước Việt-nam Dân chủ Cộng Hòa
Thêm một điều cần ghi nhận là Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa (PRC) đã
chỉ đe dọa những lãnh thổ mà Việt Nam đã tuyên bố là của mình, và để yên cho các nước khác. Rõ ràng là ông Hồ Chí Minh qua Phạm Văn Đồng, đã tặng cho Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa “một cái bánh bao lớn” bởi vì lúc đó ông Hồ Chí Minh đang chuẩn bị cho công cuộc xâm lăng miền Nam Việt Nam. Ông Hồ cần sự viện trợ khổng lồ và đã nhắm mắt để nhận tất cả những điều kiện của Bắc Kinh. Đối với ông ta, việc bán “trên giấy tờ” hai quần đảo lúc đó vẫn thuộc về miền Nam Việt Nam là một điều dễ dàng.
Vì sự việc này mà Cộng sản Việt Nam đã chờ một buổi họp của các quốc gia khối ASEAN tại Manila, để dùng cơ hội này như một cái phao an toàn và ký ngay một văn kiện đòi hỏi những quốc gia này giúp Việt Nam giải quyết vấn đề “một cách công bình”
Về phía Trung Quốc, sau khi đã lấy được những đảo của Cộng sản Việt Nam, họ đã tỏ thái độ ôn hòa đối với Mã Lai Á và Phi Luật Tân, và bảo rằng Trung Quốc sẵn sàng thương lượng các khu vực tài nguyên với các quốc gia này, và gạt Việt Nam qua một bên. Trung Quốc đã nói họ sẽ không tán thành bất cứ quốc gia nào can thiệp vào vấn đề giữa họ và Cộng sản Việt Nam.
Sau đó, Phạm Văn Đồng đã chối bỏ việc làm sai lầm của ông ta trong quá khứ, trong một ấn bản của Tạp chí Kinh tế Viễn Đông ngày 16/3/1979. Đại khái, ông ấy nói lý do mà ông ấy đã làm bởi vì lúc đó là “thời kỳ chiến tranh”. Đây là một đoạn văn trích từ bài báo này ở trang số 11:
Theo ông Li (Phó Thủ tướng Trung quốc Li Xiannian), Trung quốc đã sẵn sàng chia chác vùng vịnh “mỗi bên một nửa” với Việt Nam, nhưng trên bàn thương lượng, Hà Nội đã vẽ đường kiểm soát của Việt Nam đến gần Đảo Hải Nam. Ông Li cũng đã nói rằng vào năm 1956 (hay 1958 ?), Thủ tướng Việt Nam Phạm văn Đồng đã ủng hộ một bản tuyên bố của Trung Quốc về chủ quyền của họ trên Quần Đảo Trường Sa Và Hoàng Sa, nhưng từ cuối năm 1975, Việt Nam đã kiểm soát một phần của nhóm đảo Trường Sa – nhóm đảo Hoàng Sa thì đã nằm dưới sự kiểm soát bởi Trung Quốc.
Năm 1977, theo lời tường thuật thì ông Đồng đã biện hộ cho lập trường của ông ấy hồi năm 1956: “Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đã phải nói như vậy”.”
Vì hăng hái muốn tạo ra một cuộc chiến thê thảm cho cả hai miền Nam Bắc, và góp phần vào phong trào quốc tế cộng sản, ông Hồ Chí Minh đã hứa, mà không có sự tự trọng, một phần đất “tương lai” để cho Trung Quốc nắm lấy, mà không biết chắc chắn là có thể nào sẽ nuốt được miền Nam Việt Nam hay không.
Như ông Đồng đã nói, “Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đã phải nói như
vậy”. Vậy thì ai đã tạo ra cuộc chiến Việt Nam và sẵn sàng làm tất cả mọi sự có thể làm được để chiếm miền Nam, ngay cả việc bán đất ? Bán đất trong thời chiếnvà khi cuộc chiến đã chấm dứt, Phạm Văn Đồng lại chối bỏ điều đó bằng cách bịa đặt ra việc đổ thừa cho chiến tranh.
4) Trong cuốn “Vấn đề tranh chấp lãnh thổ Hoa -Việt” của Pao-min-Chang thuộc tủ sách The Washington Papers, do Douglas Pike viết lời nói đầu, được Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và Quốc tế thuộc Ðại học Georgetown , Washington D.C.xuất bản
Ngoài cái khoảng cách về địa lý, cả hai nhóm quần đảo này nằm ngoài phía bờ biển của miền Nam Việt Nam và vẫn dưới sự quản lý hành chánh của chế độ Sài Gòn vốn không thân thiện gì. Hà Nội đơn giản là không ở trong cái tư thế để đặt vấn đề với cả Trung Quốc lẫn sức mạnh của hải quân Mỹ cùng một lúc. Do đó, vào ngày 15/6/1956, Thủ tướng Phạm Văn Ðồng đã nóì với phía Trung Quốc: “Từ quan điểm của lịch sử, thì những quần đảo này thuộc về lãnh thổ Trung Quốc” (Beijing Review 30/3/1979, trang 20 – Cũng trong báo Far East Economic Review 16/3/1979,trang 11).
Hồi tháng 9 năm 1958, khi Trung Quốc, trong bản tuyên bố của họ về việc gia
tăng bề rộng của lãnh hải của họ đến 12 hải lý, đã xác định rằng quyết định đó áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của Trung Quốc, bao gồm cả Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, một lần nữa Hà Nội đã lên tiếng nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc trên 2 quần đảo đó. Ông Phạm Văn Đồng đã ghi nhận trong bản công hàm gởi cho lãnh tụ Trung Quốc Chu An Lai ngày 14/9/1958: “Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc”
(xem Beijing Review 19/6/1958, trang 21 — Beijing Review 25/8/1979, trang 25 —
Sự tồn tại của bản công hàm đó và tất cả nội dung đã được xác nhận tại Việt Nam trong BBC/FE, số 6189, ngày 9/8/1979, trang số 1.)
5) Tại sao ?
Theo ông Carlyle A Thayer, tác giả bài “Sự tái điều chỉnh chiến lược của Việt
Nam” trong bộ tài liệu “Trung Quốc như một Sức mạnh Vĩ đại trong vùng Á châu Thái Bình Dương” của Stuart Harris và Gary Klintworth [Melbourne: Longman Cheshire Pty Ltd., forthcoming 1994] : Phía Việt Nam, trong khi theo đuổi quyền lợi quốc gia, đã thực hiện nhiều hành động mà theo quan điểm của Trung Quốc thì có vẻ khiêu khích cao độ. Thí dụ như, trong công cuộc đấu tranh trường kỳ dành độc lập, Việt Nam đã không biểu lộ sự chống đối công khai nào khi Trung Quốc tuyên bố chủ quyền của họ trên biển Nam Trung Hoa và đúng ra lại tán thành họ. Nhưng sau khi thống nhất đất nước, Việt Nam đã đổi ngược lập trường. Năm 1975,Việt Nam đã chiếm đóng một số hải đảo trong quần đảo Trường Sa và sau đó đã tiến hành việc tuyên bố chủ quyền lãnh thổ trên toàn bộ biển Nam Trung Hoa.
Như Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm đã thú nhận:
“Các nhà lãnh đạo của chúng tôi đã có tuyên bố lúc trước về Hoàng Sa và Trường Sa dựa trên tinh thần sau: Lúc đó, theo Hiệp định Geneve 1954 về Đông Dương,các lãnh thổ từ vĩ tuyến 17 về phía nam, bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là đặt dưới sự kiểm soát của chính quyền miền Nam. Hơn nữa, Việt Nam đã phải tập trung tất cả các lực lượng quân sự cho mục tiêu cao nhất để chống lại cuộc chiến tranh hung hãn của Mỹ, nhằm bảo vệ nền độc lập quốc gia. Việt Nam đã phải kêu gọi sự ủng hộ của bè bạn trên toàn thế giới. Đồng thời, tình hữu nghị Hoa-Việt rất thân cận và hai nước tin tưởng lẫn nhau. Trung Quốc đã cho Việt Nam một sự ủng hộ rất vĩ đại và giúp đỡ vô giá. Trong tinh thần đó và bắt nguồn từ những đòi hỏi khẩn cấp nêu trên, tuyên bố của các nhà lãnh đạo của chúng tôi [ủng hộ Trung Quốc trong việc tuyên bố chủ quyền của họ trên Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa] là cần thiết vì nó trực tiếp phục vụ cho cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập và tự do cho tổ quốc.”
Đặc biệt thêm nữa là cái tuyên bố đó để nhắm vào việc đạt yêu cầu cho những nhu cầu cấp thiết vào lúc bấy giờ để ngăn ngừa bọn tư bản Mỹ dùng những hải đảo này để tấn công chúng tôi. Nó không có dính dáng gì đến nền tảng lịch sử và pháp lý trong chủ quyền của Việt Nam về hai quần đảo Hoàng Sa Và Trường Sa” (Tuyên bố trong một buổi họp báo tại Hà Nội ngày 2/12/1992, được loan tải bởi Thông Tấn Xã Việt Nam ngày 3/12/1992)
Những ghi nhận này cho thấy rằng tất cả những điều mà Trung Quốc đã tố cáo phía trên là sự thật. Những gì xảy ra ngày hôm nay mà có liên hệ đến hai quần đảo này chỉ là những hậu quả của sự dàn xếp mờ ám của hai người cộng sản anh em trong qúa khứ.
Không một ai trong cộng đồng thế giới muốn bước vào để dàn xếp sự bất đồng giữa Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc. Lý do rất rõ ràng: cái công hàm ngoại giao và sự nhìn nhận của Cộng sản Việt Nam không thể nào xoá bỏ được bởi một nước nhỏ như Việt Nam, kẻ đã muốn chơi đểu để lừa dối Trung Quốc. Hơn nữa, Cộng sản Việt Nam không thể nào tránh được Trung Quốc trong khi họ phải bắt chước theo chính sách “đổi mới” của Trung Quốc để tiến lên chủ nghĩa xã hội.”
Lược dịch từ: Paracels Islands Dispute by Frank Ching (Far Eastern
Economic Review, Feb. 10, 1994)
•
Đầu óc của người VN là như thế,nếu có chút,,,một chút kiến thức thôi là muốn tranh giành làm lảnh tụ trong một nhóm người.Vì tính kiêu ngạo dốt nát,nên họ luôn nghĩ “chỉ có ta là trên thiên hạ”.Đôi khi chỉ đủ khả năng bước lên đến đại học là coi trời bằng cái “vung”dù đó là nam hoặc nữ.
Giống dân Do-thái cũng thế…ngoài chủng tộc riêng của họ…các chủng tộc khác trên thế giới họ xem là ngu-dốt hơn họ,nên trời đã hành phạt họ tan ra từng mảnh vụng.Và xứ sở của họ có quá nhiều kẻ thù bao quanh.Csvn rồi cũng sẻ đi vào quỷ đạo nầy mà thôi…Nhưng khi gặp lâm nguy thì họ trở thành con giun con dế,cầu khẩn van xin kẻ khác giúp đở…đó là loại ký sinh trùng trên mặt địa cầu
Đừng so sánh VC với dân Do thái. Không đúng đâu. Dân Do thái có tự cho mình là thông minh thì cũng không sai với thực tế đâu. Hãy xem họ đã là được gì qua lịch sữ đấu tranh sinh tồn, qua tiến bộ khoa học kỹ thuật, qua ý chí dựng xây đất nước họ chỉ tính từ từ năm 1948 đến nay. Còn 80 năm VC cầm quyền một nửa đất Việt ra sao, và từ 1975 đến nay toàn thể đất Việt ra sao, ngay cả với Miến điện nay ta còn xếp sau mọi mặt, thì những huênh hoang cao ngạo để làm gì, ai tin? Một lần nữa xin được nói rõ: Tính cao ngạo của VC và của dân Do thái là không thể so sánh được.
Nhà cầm quyền cộng sản, trí thức cộng sản, để chạy tội đã ký bản văn tự 1958 dâng HS & TS vào lãnh hải Trung cộng, đã lên tiếng phủ nhận thẩm quyền trách nhiệm của cộng sản đối với chủ quyền Hoàng Sa, cho rằng HS là lãnh thổ của VNCH, mà “VNDCCH” chỉ là kẻ bàng quang không có quyền lợi trách nhiệm nào.
Thật là một lý luận mang đầy tính cách ngu xuẩn, phản quốc, vô trách nhiệm đối với lãnh thổ của tổ tiên, vừa mang tính cách gian trá rất trơ trẽn, trong khi chúng, cộng sản VNDCCH, cs Hồ chí Minh & cs Võ Nguyên Giáp & cs lê Duẩn không ngừng lừa bịp người dân miền bắc, nói VNCH là lãnh thổ của VNDCCH cộng sản bị “Mỹ Ngụy” chiếm đoạt mà bọn cộng sản bắc việt phải sinh bắc tử nam “giải phóng”.
Nếu thực tình yêu nước Việt như chung hằng huyênh hoang tuyên bố, thì bọn cọng sản VNDCCH, cs Hồ chí Minh & cs Võ NGuyên Giáp & cs Lê Duẩn phải làm ngược lại:
- Đối với người ngoài, đối với tàu cộng, chúng phải luôn luôn lên tiếng bảo vệ lãnh thổ của VN, chống lại tàu cộng xâm phạm lãnh thổ VN, bất kể vùng lãnh thổ đó của VN đang thuộc quyền chúng quản lý, hay thuộc quyền VNCH quản lý.
- Đối với VNCH, thì VNDCCH cộng sản phải hiểu, như VNCH đã hiểu, tình trạng VN bị chia cắt là do những toan tính, tranh đấu của các cường quốc trên “bàn cờ chính trị toàn cầu”, do đó chúng phải làmm như VNCH đã làm, tránh những tranh chấp bắc nam gây thêm tổn hại cho đất nước dân tộc VN vốn đã bị tổn hại ghê gớm vì cuộc chia cắt, hãy bên nào lo tích cực nâng cao bên ấy về mọi mặt đời sống, kinhbtees, chính trị, giáo dục… chờ đợi khi tình hình cho phép, sẽ tái thống nhất VN trong hòa bình.
Hãy xem Đài Loan và TRung quốc, mặc dầu đối nghịch nhau, khi đối diện với Nhật để bảo vệ vùng lãnh thổ mà chúng cho là của Trung hoa, chúng luôn luôn đứng chung một hàng ngũ với nhau: Đài Loan và Trung cộng luôn luôn cùng một dọng với nhau khi đối phó với Nhật, cùng tích cực chống lại Nhật, bảo vệ chủ quyền của Trung hoa nói chung đối với quần đảo Sensaku.
Nhưng Việt cộng VNDCCH lại quá tham tàn, đần độn, phản quốc, trước kia đã công nhận HS & TS là thuộc vào lãnh hải Trung quốc, nay lại ngu xuẩn nói rằng, VNDCCH coi HS & TS như lãnh thổ của ai đó mà VNDCCH chỉ là kẻ bàng quang, không có trách đối với HS & TS, là kẻ bàng quang đối với những tranh chấp giữa VNCH và TRung quốc về chủ quyền HS & TS.
Nói như thế có khác gì nói CHXHCNVN, thối thân của VNDCCH, cũng không có trách nhiệm gì đối với HS & TS, chỉ là kẻ bàng quang đối với tranh chấp giữa VNCH và TRung quốc về HS & TS,
Thế thì phải phục hồi VNCH để VNCH, là chính chủ của HS & TS, [như vào năm 1951, tại hội nghị quốc tế San Francisco, Quốc Gia Việt Nam, một quốc hiệu khác của VN, tiền thân của VNCH, do Thủ tướng Trần văn Hữu đại diện, đã tuyên bố khẳng định chủ quyền của VN đối với HS & TS], để VNCH lên tiếng đòi hỏi chủ quyền HS & TS, để VNCH đưa Trung cộng ra các tòa án quốc tế, đòi lại chủ quyền của VN trên HS & TS, điều mà nhà cầm quyền cộng sản CHXHCNVN đã không dám làm.
Chế độ cộng sản, từ Hồ chí Minh & VNDCCH rước giặc tàu vào VN, cho đến Nguyễn Phú trọng 6 sao & CHXHCNVN, là con đẻ của tàu cộng, nhờ bàn tay Tàu cộng mới dựng nên được chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác tại miền bắc Vn từ 1954,
nhờ tàu cộng làm quan thày chống lưng, sau khi Việt cộng bị mất sự ủng hộ & chống lưng của Nga cộng, phải đối diện với nguy cơ dân chúng VN nổi lên lật đổ chế độ cộng sản CHXHCNVN đê tiện gian ác như dân chúng Đông Đức nổi lên phá vỡ bức tường Berlin lật đổ chế độ cộng sản Đông Đức năm 1989 sau khi Nga cộng rút lại sự ủng hộ đồng chí E rích Hô nếch Cơ toan tính khủng bố & tàn sát dân chúng Đông Đức,
nhờ vậy Việt cộng mới mới củng cố duy trì đuọc chế độ cộng sản CHXHCNVN đê tiện gian ác phản quốc không kém gì chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác phản quốc.
Thì làm sao mà Việt cộng dám thưa kiện Trung cộng!
Đó là nguyên do tại sao mà có câu trả lời rat dung dan “mình phải đi biểu tình và ủng hộ VNCH vì chỉ có VNCH mới lấy lại được Hoàng Sa và Trường Sa….”, chứ câu trả lời trên không phát xuất từ một kiêu ngạo nào như cái kiêu ngạo rởm của cộng sản. Hiểu chưa Trần Lưu Vong rỏm!
Bệnh kiêu ngạo là bệnh chung của nhân loại. Người cs đưa ra những lời nói shock, những khẩu hiệu thật kêu để che đậy cái yếu kém của mình, mà chính họ vẫn biết nhưng cố giấu quanh, bởi vì chúng kô có câu trả lời cho sự thất bại của cncs.
Một hôm tôi có nhã ý hỏi một chú cựu không quân VNCH là: sinh viên như cháu có thể đóng góp gì cho đất nước khi CS Trung Quốc đã và đang thôn tính các biển đảo của nước Việt Nam thì nhận được câu trả lời “mình phải đi biểu tình và ủng hộ VNCH vì chỉ có VNCH mới lấy lại được Hoàng Sa và Trường Sa….” Phải chăng đây cũng là sự kiêu ngạo không khác gì phe cộng sản? VNCH không giữ được và đã làm mất nó khi xưa, nay một số VNCH đang ở hải ngoại thì làm sao lấy lại Hoàng Sa Trường Sa đây?
Đúng vậy đó Trần Lưu Vong à! Cho dù TLV là sinh viên du học, VC qua du lịch hay VC nằm vùng cuối cùng cũng phải chọn con đường VNCH. Vì XHCN đói khác cho nên dân VN đang Tự động buôn bán sinh hoạt trở lại theo thởi VNCH.
Những người VNCH lưu vong sẻ phối hợp với dân Quê Nhà để giành lại Chủ quyền VN, bởi CSVN hèn hạ quá không thể làm chuyện nầy.
Đảo Hoàng Sa bị Trung Cộng chiếm năm 1974 là vì ông Phạm văn Đồng và Hồ chí Minh đồng ý lấy đổi vũ khí để xâm chiếm VNCH, và vì không làm TC vừa lòng nên chúng chiếm thêm biên giới phía Bắc 1979 và đảo Trường Sa 1982 và toàn bộ biển Đông của VN.
Thưa,
Cái ý này là cò mồi VC rình…chọt láo nhằm vào việc xếp VNCH ngang với VN Cộng…láo. Trong cặp mắt…hí của cò mồi, VNCH ai cũng…thúi như VNCS…
Những người VNCH hôm nay, là những người dân tự do của xã hội VNCH năm xưa. Sẽ không ai có cái ý nghỉ vạch mặt Cộng láo, đá chúng nó đi dể…dành ăn kiểu dơ dáy…
Nếu cái chế độ VN Cộng láo bị người dân VN (đã hết ngu nhờ internet) đứng lên kéo đầu chúng xuống, thành lập một chế độ tự do thật sự, mới mẽ, khõi phải ăn…bánh vẽ, khẩu hiêự láo nữa. Thì,
Người dân VNCH hải ngoại cũng như nội dịa sẽ reo vui cùng toàn dân. Sẽ hoà cùng giòng người tự do, bầu chọn một chính quyền tự do, tên nước là gì cũng được, miễn đừng đại diện cho láo là…OK. Sẽ không hề tiểu nhân đắc chí như cán Cộng láo cùng cò mồi, đua nhau khoe láo và…tự sướng.
Tàn cuộc chiến, cán Cộng và cò mồi đủ mọi cách, sĩ nhục VNCH và tự bơm chúng lên mây, nổ khoe với đồng bào nghe muốn…điếc con ráy. Thế nhưng, tác dụng…ngược…
Từ đó, thiên hạ nhận ra những anh…khùng
Cộng láo khoe cở nào, vì ớn bị khũng bố, thiên hạ không dám nhổ phẹt phẹt ngay vô mặt; nhưng trong thâm tâm ai cũng thầm khinh bỉ cái lũ tiểu nhân đắc chí, bỉ ổi tận cùng bằng số.
Tiếc thay, cái gốc, cái tật, đã thâm căn cố đế. Cộng láo không cách chi hiểu được sự bất mãn của người dân; gần 40 năm, vẫn cái màn…tung cò mồi đi nói láo.
Phí phạm thời gian một cách…chì có lợi cho cán Cộng và thân nhân của chúng. Còn dân VN có biến thành…láo hết, thì kệ chúng mày…
Thiệt thãm!
VNCH làm sao đủ tư cách để ngang hàng với VNCS. Cứ nhìn đàm phán ở Hiệp định Pari là biết ngay thôi. Ở bàn đàm phán Hiệp định Pari, VNCS ngang hàng với Mỹ để cùng với Mỹ bàn thảo đi đến thống nhất mang tính quyết định nội dung Hiệp định. Còn VNCH chỉ là cái đuôi của Mỹ, phải ngúc ngoắc theo cái đầu Mỹ, nếu không nghe cái đầu Mỹ thì Mỹ cắt hết viện trợ và cắt đầu tổng thống Thiệu ngay.
Nixon hù dọa sẽ cắt đầu Thiệu nếu Thiệu không ký Hiệp định Pari (Cut off his head if necessary), “cố vấn” Mỹ cười cợt đòi bắn bỏ Thiệu, Nixon ví chính quyền VNCH như cái đuôi của mình v.v. Ngoài giới chính trị, quân sự Hoa Kỳ thừa nhận bản chất tay sai của chính quyền VNCH thì những người dân thường Mỹ cũng coi chính quyền VNCH chỉ là bù nhìn của Mỹ. Điều này thể hiện trên các băng rôn trong phong trào phản chiến khắp nơi trên đất Mỹ và cả thế giới. http://thaicaotue.blogspot.com/2013/12/khong-e-co-cai-uoi-cho-phan-lai-cai-au_6.html
Trong giai đoạn đấu tranh giằng co với VNCS trong bàn đàm phán để ký kết Hiệp định Paris vào ngày 27 tháng 1 năm 1973, trước khi ký, “tổng thống” Nguyễn Văn Thiệu xin Mỹ cho VNCH không ký vào Hiệp định, vì Thiệu bảo rằng đây là hiệp định “bán đứng miền Nam cho cộng sản”. Nghe Kissinger báo cáo lại như thế, ngay lập tức tổng thống Mỹ Nixon đã nói: “Không thể để cái đuôi con chó phản lại cái đầu con chó”. Và sau đó Thiệu vẫn phải nhịn nhục ký vào Hiệp định, vì Thiệu thừa biết dù không ký thì Thiệu vẫn sẽ bị gạt ra và Hiệp định vẫn sẽ được thực thi, thậm chí ông ta có thể bị… Mỹ bật đèn xanh cho các tướng lãnh dưới quyền Thiệu… mần thịt, gương “tổng thống” Ngô Đình Diệm còn sờ sờ trước mắt.
Thưa,
Với kiến thức…cò mồi của đàng và nhà nước VN Cộng láo, thì anh cò nào cũng tự sướng rằng thì là Việt Cộng là ăn đứt VNCH. Mỹ chỉ kính nể VC, còn VNCH chỉ là tay sai của Mỹ, bán nước VN cho Mỹ…
Trên thực tế, Mỹ đã tận lực chận đứng sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng láo lan tràn khắp đông nam Á Châu, dùng miền Nam VN làm bàn đạp. Nhưng mộng không thành, một mình Mỹ không thể chơi lâu bền với cả khối Cộng.
Các quốc gia cs, mặc cho dân chúng lạc hậu đói nghèo, có bi nhiêu, theo lệnh Nga Cộng mang ra chơi xã láng với Mỹ. Súng đạn, tiền của, cơ giới, cố vấn…, Cộng quốc tế cung cấp, Việt Cộng chỉ ra nhân lực, mạng người.
Hai thế lực cs và tự do cứ thế mà…cầm canh trên 20 năm dài trên đất VN…
Nếu bảo rằng VNCH là tay sai của Mỹ trong trận chiến này, thì VN Cộng láo là….thầy bà của Nga, của Tàu?
No way, man? Cộng láo cũng chỉ là tay sai của Cộng quốc tế!
Miền Nam, dân sống tự do, no ấm, không bị láo lừa đưa đò.
Miền Bắc dân bị Cộng láo tới bến, toàn ăn quả lừa, người sống đôi khi thua cả con vật của các xã hội tự do. Chúng cứ hát rằng thì là phải…thắt lưng buộc bụng, chịu đói chịu khổ để giãi phóng dân miền Nam đang bị Mỹ nguỵ kềm kẹp. Và cứ thế mà người dân miền Bắc chịu…đói, con em chịu…mất mạng…
Chiến cuộc lâu bền, dân VN là nạn nhân, lãnh cái búa tài xồi. Nếu tay sai Cộng láo không tấn công tay sai đế quốc Mỹ trong hai mươi năm. Dân VN thiệt…khoẽ.
Mỹ không xúi dục tay sai tấn công giãi phóng miền Bắc cs.
Tàn cuộc chiến, dân VN mới có dịp tận mắt thấy cái ác láo của cs đối với dân miền Bắc. Giáo dục láo, kinh tế tự sướng mà đói, dân nghèo thê thãm, văn hoá mở miệng ra là…cứt, đéo, lừa với nhau mà sống…
Mãi cho đến khi Cộng quốc tế lăn đùng ra chết, Cộng láo VN mới chịu mở cửa, học hỏi những cái văn minh, nhân bãn của xã hội VNCH từ những người dân VNCH còn kẹt lại nội địa. Cuộc sống người dân VN thời Cộng láo mới…đở lầm than chút chút. Và cuối cùng rồi thì Cộng láo VN cũng noi theo gương VNCH, bắt tay với Mỹ, nâng cao kiến thức…
Cho nên, cò mồi dựa vào các cách ngoại giao đưa đò của Mỹ đố với đảng Cộng, rồi mang cái nhà nước VN Cộng láo đặt trên cơ VNCH, là chúng sỉ nhục công khai cái kiến thức của người VN không cs.
Láo lừa sao so sánh được với tự do nhân bãn, Cò?
Bà con ghé lại đọc ý kiến của tên huynh nè: Mấy tháng rày lúc nào nó cũng nhục mạ lãnh đạo Miền Nam là bù nhìn . Hà hà , nay thì chính nó tự viết rằng lãnh đạo Miền Nam đệ I và đệ II Cộng Hòa đều đếch chịu nghe lời Mỹ . Nhớ những gì chú mày viết hôm nay nhá .
Nhớ lại hồi họp ở Geneve năm 54, bọn Hồ chí Minh – Phạm văn Đồng cứ nằng nặc lấy vĩ tuyến 13 làm nơi phân chia lãnh thổ . Rốt cuộc, dưới sức ép của Trung – Xô, bè lũ HcM- PvD đành phải cúi đầu vâng lệnh .
Sử gia Trần Gia Phụng : Tân thủ tướng Pháp là Mendès-France đích thân đến Genève để hội đàm với ngoại trưởng Liên Xô là Mikhailovich Molotov ngày 10-7, và ngoại trưởng CHNDTH là Châu Ân Lai trong hai ngày 12 và 13-7.
Pháp, Liên Xô và CHNDTH thỏa thuận giải pháp chia hai nước Việt Nam. Pháp đòi chia ở vĩ tuyến 18. Trung Hoa đề nghị vĩ tuyến 16, rồi đổi vĩ tuyến 17. Sau đó, khi Châu Ân Lai gặp Phạm Văn Đồng, đại biểu của Việt Minh, Châu Ân Lai áp đặt ý định của các cường quốc. Phạm Văn Đồng đành chấp nhận.
Sử gia Pháp Jean Lacouture – người tôn thờ thần tượng Hồ Chí Minh – trong quyển “La fin d’une guerre, Indochine 1954″ thuật lại rằng : …sáng đó, Phạm Văn Đồng, Eden (Ngoại trưởng Anh) và Molotov gặp nhau. Buổi trưa Mendès France (Pháp) gặp Chu Ân Lai rồi cả hai đi tới Bocage để gặp Đồng, Eden và Molotov. Jean Lacouture viết :
“Chung quanh một chiếc bàn lớn, ghế xô đẩy ngổn ngang, người ta thấy bốn ông Eden , P.M.F (tức Pièrre Mendès France) , Molotov và Châu Ân Lai bao quanh Phạm Văn Đồng, ông nầy mồ hôi nhễ nhại trước mặt một bản đồ Đông Dương, mặt hốc hác hầu như đau đớn: bởi địa thế của phần Việt Nam Cộng Sản cứ phải bị đẩy lui dần từng cây số một về phía Bắc.
“Đến khoảng 17 giờ, Molotov nói như truyền lệnh: bằng lòng nhau về vĩ tuyến 17 đi… (entendons-nous sur le 17è parallèle…)
Eden và P.M.F vội liếc nhìn nhau: Vĩ tuyến 17 chỉ còn cách đường phân ranh của Anh-Mỹ có chừng hai chục cây số, vậy xin chấp nhận!”
*** Lại nữa là khi họp riêng ngày 15-6-1954, với đại diện Liên Xô (ngoại trưởng Molotov) và đại diện CHNDTH (thủ tướng kiêm ngoại trưởng Châu Ân Lai), Phạm Văn Đồng bị đại diện hai nước nầy ép phải chấp nhận những giải pháp riêng biệt về ba nước Đông Dương, nghĩa là Việt Minh phải rút quân ra khỏi Lào và Miên.
Trả lời tên Huỳnh:
Sự xếp đặt “ai ngang với ai” trong cuộc đàm thoại Paris 1973, nói riêng, và vận mệnh của nước VN, nói chung, không phải ở trong tay người CSVN hoặc người quốc gia VN, mà ở trong tay Liên Xô, Trung Quốc và Mỹ.
Năm 1954 chẳng hạn, chính Chu Ân Lai chia đôi nước VN trước sự phản đối vô hiệu nghiệm của CSVN.
Và năm 1973 tại Paris, TQ và Liên Xô quyết định không tham dự, vì nếu Liên Xô hoặc TQ tham dự thì CSVN cũng phải cúi đầu mà chịu.
Một cái đảng đi vay từng viên đạn, từng viên thuốc của Liên Xô, TQ, để đem giết người cùng một chủng tộc, thì không có đủ điều kiện đễ nêu lên vấn đề “tư cách”.
Sau khi ký hiệp định hoà bình Paris năm 1975, quân Mỹ rút lui khỏi VN, thì CSVN tiếp tục đánh miền Nam; vậy thì cái chữ ký của con người đầy “tư cách” Lê Đức Thọ có nghĩa lý gì!
Ai ngồi ngang hàng với ai là điều ấu trĩ, vì nó hoàn toàn do TQ, Liên Xô, Mỹ quyết định; nếu TQ quyết định có mặt ở Paris năm 1973, thì CSVN cũng sẽ ngồi ngang hàng với VNCH thôi. Nhưng TQ khôn ngoan, ném đá dấu tay.
Gáy làm gì khi thằng Tầu nó dùng người VN để đánh người VN và đánh Mỹ, giết hai kẻ thù một lúc mà chẳng phí công, phí của!!
Giết Mỹ thì chẳng được bao nhiêu, chỉ thấy khủng bố và giết dân lành miền Nam là CSVN vô địch.
Tư cách con người là lúc thua đừng khúm núm như CSVN đang khúm núm, xum xoe trước thằng Tầu, và lúc thắng đừng vội gáy.
ĐCSTQ là cha đẻ của ĐCSVN và ngày nay, ĐCSVN phải vâng lời CSTQ không cho phép dân biểu tình phản đối TQ chiếm HS-TS.
Ngu vừa thôi Huỳnh!! thời buổi này mà còn ngu như thế thì đem cái đầu máu cho Tầu nó xơi.
Nước non tan nát, cắt xén, lòng dân chia rẽ, vinh quang gì. Chủ tịch nước sang cúi gẫy lưng chào mầy thằng lính đội binh danh dự Tầu, thì tư cách ở chỗ nào?
Thôi, đừng vì hão huyền mà cấu xé nhau nưa kẻo Tầu nó khinh, nó cười cho.
̣Dân đen Mỹ có câu “không sao chưa được bệnh ngu”: you can’t fix stupid.
“@Huỳnh says: ông Diệm, ông Thiệu là tay sai của Mỹ”
Thế nào là Tay Sai ?
Tiếng Việt : tay sai là người để sai bảo, người bị sai khiến.
Tiếng Tây: homme de service, serviteur.
Tiếng Anh: henchman is a trusted follower, a faithful supporter, especially, of a political leader, who obeys without question and may use violent or dishonest methods.
Rỏ ràng, theo từ ngữ và định nghĩa ở trên thì ông Diệm và ông Thiệu không phải là tay sai của Mỹ. Nếu là Tay Sai – Diệm, Thiệu đã làm theo chỉ thị của Mỹ – thì các ông ấy đã không mất Mạng và mất Chức khi cầm quyền miền Nam. Bằng cớ là ở Hiệp Định Trung Lập Lào và Hiệp Định Ba Lê các ông ấy đã phản đối, chống lại chính sách và chủ trương của Mỹ một cách công khai và gây gắt.
Ngược lại, không ai thấy có bất cứ bằng cớ nào mà ông Hồ, Đồng, Duẫn. . .chống lại hay phản đối sự bành trướng cncs sắt máu vào VN !
Hơn nữa, ông Hồ còn từng tuyên bố ông ta không có tư tưởng gì cả, bởi tư tưởng của Lenin và Mao là đủ thừa rồi và ông ta chỉ làm theo mà thôi. Chẳng những không phản đối, những người CS lãnh đạo miền Bắc còn ca tụng Lenin, Stalin, Mao v.v..ngất trời, còn xúi giục hằng triệu thanh niên miền Bắc vào miền Nam để bắn giết đồng bào ruột thịt của mình.
Chẳng những không dám hó hé mà toàn đảng csbv còn lên đồng than khóc khi trùm Đỏ Stalin chết, tiêu biểu nhất là tên bồi bút Tố Hữu.
Vậy thì theo Ngữ, Nghĩa mà mọi người đều đồng ý ở trên, thì, rỏ ràng những người CSBV là Tay Sai. Còn nếu,Huỳnh và các đ/c không đồng ý, tự cho mình là ” đỉnh cao trí tuệ ” muốn bẻ lại những định nghĩa trên của các nhà ngữ học một cách logic thì xin mời, kể cả tiếng sũa. .gâu gâu của những con đầu Gấu ở bải hoang Ba Đình.
Thưa bác tựdo,
Nói với tên Huỳnh:
Tiếng Pháp, tiếng Anh có hai danh từ gỏn gọn, đẹp như tranh vẽ, giành cho BÁC LÊ, BÁC TỐ:
Fantoche.
Puppet.
để tả lời của chính BÁC LÊ:
“Ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc…”
Và lời của chính BÁC TỐ:
“Bên ni biên giới là mình. Bên kia biên giới cũng tình quê hương.”
Xàm. Nói như kiểu Lê Văn Tám đấy à ?
Chỉ cần tiêu diệt chế độ Việt gian cs bán nước trước tiên là nhân dân VN sẻ lấy lại biển đảo.
Hiện thời Trung Cộng đã di dân đến mũi Cà Mau rồi, nếu, toàn dân không đứng dậy lật đổ bọn khốn nạn đầu gấu Hà Nội thì VN trở thành Một Tỉnh của TC không có gì để bàn cải nữa !
Đồng bào ơi , hảy đứng dậy đi ! Nếu đồng bào vẫn cúi đầu thì sẻ có hằng trăm, thặm chí hằng ngàn thằng Trần Lưu Vong con ông cháu cha của Bác và Đảng đi du học, hưởng thụ ở nước ngoài. Nếu đồng bào không đứng dậy, kiếp nầy đồng làm nô lệ cho cha ông Trần Lưu Vong, rồi kiếp sau con cháu của đồng bào sẻ là nô lệ tiếp cho TLV mà thôi.
Theo tin tức báo chí thế giới , TT Dũng, CT Sang, TBT Trọng v.v…đã chuyển tiền ăn cắp của dân VN ra nước ngoài để đầu tư, ở các ngân hàng thế giới nhiều nhiều tỉ đô la. Chúng mua Nhà bạc triệu bằng tiền mặt cho con chúng ở khi du học, chúng xài tiền như giấy vụng.
Theo thống kê của tạp chí địa ốc, 90% nhà trị giá trên 1,000,000.USD được mua bởi các quan chức Trung Cộng và quan chức Việt Cộng và được trả tiền mặt ngay lập tức.
Trần em, em có biết đọc và viết văn không? em là sinh viên trường…đảng nào vậy? vẹm thì nói đại mẹ cho rồi, mắc cở chi em?
Nhà cầm quyền cộng sản, trí thức cộng sản, để chạy tội đã ký bản văn tự 1958 dâng HS & TS vào lãnh hải Trung cộng, đã lên tiếng phủ nhận thẩm quyền trách nhiệm của cộng sản đối với chủ quyền Hoàng Sa, cho rằng HS là lãnh thổ của VNCH, mà “VNDCCH” chỉ là kẻ bàng quang không có quyền lợi trách nhiệm nào.
Thật là một lý luận mang đầy tính cách ngu xuẩn, phản quốc, vô trách nhiệm đối với lãnh thổ của tổ tiên, vừa mang tính cách gian trá rất trơ trẽn, trong khi chúng, cộng sản VNDCCH, cs Hồ chí Minh & cs Võ Nguyên Giáp & cs lê Duẩn không ngừng lừa bịp người dân miền bắc, nói VNCH là lãnh thổ của VNDCCH cộng sản bị “Mỹ Ngụy” chiếm đoạt mà bọn cộng sản bắc việt phải sinh bắc tử nam “giải phóng”.
Nếu thực tình yêu nước Việt như chung hằng huyênh hoang tuyên bố, thì bọn cọng sản VNDCCH, cs Hồ chí Minh & cs Võ NGuyên Giáp & cs Lê Duẩn phải làm ngược lại:
- Đối với người ngoài, đối với tàu cộng, chúng phải luôn luôn lên tiếng bảo vệ lãnh thổ của VN, chống lại tàu cộng xâm phạm lãnh thổ VN, bất kể vùng lãnh thổ đó của VN đang thuộc quyền chúng quản lý, hay thuộc quyền VNCH quản lý.
- Đối với VNCH, thì VNDCCH cộng sản phải hiểu, như VNCH đã hiểu, tình trạng VN bị chia cắt là do những toan tính, tranh đấu của các cường quốc trên “bàn cờ chính trị toàn cầu”, do đó chúng phải làmm như VNCH đã làm, tránh những tranh chấp bắc nam gây thêm tổn hại cho đất nước dân tộc VN vốn đã bị tổn hại ghê gớm vì cuộc chia cắt, hãy bên nào lo tích cực nâng cao bên ấy về mọi mặt đời sống, kinhbtees, chính trị, giáo dục… chờ đợi khi tình hình cho phép, sẽ tái thống nhất VN trong hòa bình.
Hãy xem Đài Loan và TRung quốc, mặc dầu đối nghịch nhau, khi đối diện với Nhật để bảo vệ vùng lãnh thổ mà chúng cho là của Trung hoa, chúng luôn luôn đứng chung một hàng ngũ với nhau: Đài Loan và Trung cộng luôn luôn cùng một dọng với nhau khi đối phó với Nhật, cùng tích cực chống lại Nhật, bảo vệ chủ quyền của Trung hoa nói chung đối với quần đảo Sensaku.
Nhưng Việt cộng VNDCCH lại quá tham tàn, đần độn, phản quốc, trước kia đã công nhận HS & TS là thuộc vào lãnh hải Trung quốc, nay lại ngu xuẩn nói rằng, VNDCCH coi HS & TS như lãnh thổ của ai đó mà VNDCCH chỉ là kẻ bàng quang, không có trách đối với HS & TS, là kẻ bàng quang đối với những tranh chấp giữa VNCH và TRung quốc về chủ quyền HS & TS.
Nói như thế có khác gì nói CHXHCNVN, thối thân của VNDCCH, cũng không có trách nhiệm gì đối với HS & TS, chỉ là kẻ bàng quang đối với tranh chấp giữa VNCH và TRung quốc về HS & TS,
Thế thì phải phục hồi VNCH để VNCH, là chính chủ của HS & TS, [như vào năm 1951, tại hội nghị quốc tế San Francisco, Quốc Gia Việt Nam, một quốc hiệu khác của VN, tiền thân của VNCH, do Thủ tướng Trần văn Hữu đại diện, đã tuyên bố khẳng định chủ quyền của VN đối với HS & TS], để VNCH lên tiếng đòi hỏi chủ quyền HS & TS, để VNCH đưa Trung cộng ra các tòa án quốc tế, đòi lại chủ quyền của VN trên HS & TS, điều mà nhà cầm quyền cộng sản CHXHCNVN đã không dám làm.
Chế độ cộng sản, từ Hồ chí Minh & VNDCCH rước giặc tàu vào VN, cho đến Nguyễn Phú trọng 6 sao & CHXHCNVN, là con đẻ của tàu cộng, nhờ bàn tay Tàu cộng mới dựng nên được chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác tại miền bắc Vn từ 1954,
nhờ tàu cộng làm quan thày chống lưng, sau khi Việt cộng bị mất sự ủng hộ & chống lưng của Nga cộng, phải đối diện với nguy cơ dân chúng VN nổi lên lật đổ chế độ cộng sản CHXHCNVN đê tiện gian ác như dân chúng Đông Đức nổi lên phá vỡ bức tường Berlin lật đổ chế độ cộng sản Đông Đức năm 1989 sau khi Nga cộng rút lại sự ủng hộ đồng chí E rích Hô nếch Cơ toan tính khủng bố & tàn sát dân chúng Đông Đức,
nhờ vậy Việt cộng mới mới củng cố duy trì đuọc chế độ cộng sản CHXHCNVN đê tiện gian ác phản quốc không kém gì chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác phản quốc.
Thì làm sao mà Việt cộng dám thưa kiện Trung cộng!
Đó là nguyên do tại sao mà có câu trả lời rat dung dan “mình phải đi biểu tình và ủng hộ VNCH vì chỉ có VNCH mới lấy lại được Hoàng Sa và Trường Sa….”, chứ câu trả lời trên không phát xuất từ một kiêu ngạo nào như cái kiêu ngạo rởm của cộng sản. Hiểu chưa Trần Lưu Vong rỏm!
Theo tôi nghĩ đôi bên có thể đã hiểu lầm nhau trong vấn đề của đất nước VN.Cựu không quân đó,cũng như hằng ngàn cựu quân nhân khác mà người VN thường mấc phải cái bệnh…là không bao giờ trả lời thẳng vào câu hỏi…Thứ nhất”không thành thật”kế “không có đủ kiến thức để trả lời câu hòi”kế nữa là sự dốt nát của con người chỉ biết nói quanh co thôi.
Có thể trong tâm ý của người cựu không quân nầy muốn đặc nặng vấn đề với người đặc ra câu hỏi là…Thể chế VNCH là thể chế có chính nghĩa vì dân và vì đất nước nên ủng hộ họ và góp sức cùng họ.Còn đóng góp gì thì đó là tùy ở khả năng kiến thức,tài-lực ý muốn
của người đặc câu hỏi..và tự chọn cho mình một hướng đi đúng đắn và cũng đúng ý nghĩa nhất.
Trần lưu vong có phải là bút hiệu…chắc chắn cũng không phải là cái tên…
Hằng triệu lần trên các bài báo,diển đàn…người tị-nạn csvn không bao giờ mang bệnh hoang tưởng vào đầu họ…có nghĩa là tự mình giành lấy lại các quần đảo bị tàu cộng chiếm đọat…và cũng không thể nào về VN lật đỗ được csvn.Người hải ngoại chỉ là thành phần yễm trợ cho người trong nước làm những việc đó mà thôi.
Trong hai câu hỏi sau cùng có thái độ gây gắt bất bình cũng như khó chịu câu nói của người cựu không quân thì có phải là “phe ta” hay không.?Với thái độ gây gắt đó thường là không rồi…vì kẻ thù luôn chờ kẻ hở của đối phương mà tấn công…như thế trần lưu vong có phải là người cương-trực.?
Cương trực cái gì, nó nhúc nhít là lòi cái đuôi. . .lưu vong Cộng liền. Cái giống đâm cha thuốc chú của cáo Hồ đó mà ở đó lý luận với nó không khác nào đàn khải tai Trâu.
Trần Lưu Vong ” Chỉ có Cọng-Hòa Nam Việt-Nam mới đủ tư-cách pháp nhân Quyền Chủ quyền theo Công pháp Quốc-tế đối với hai Quần-đảo Hoàng-Trường-Sa và vùng biển liên hệ.”
Do Hiệp-Định Genève. Nhà-nước Việt-Minh tức Viêt cọng và Chính-phủ Pháp ký ngày 20-7-1954. Chia đôi Nước Việt-Nam. Từ Sông Hiền-Lương Đồng-Hà (Vĩ-tuyến 17) về phiá Bắc đến Ải Nam-Quan biên-giới Tàu Việt do Nhà nước Việt cọng quản-lý. Về phía Nam đến tân Cà-Mau do Chính-phủ Cọng-Hòa Nam Việt-Nam quản-lý. Hiệp-Định Genève có nhiều Nước công chứng hội đủ công-pháp Quốc-tế. Tư-cách pháp nhân quyền, chủ-quyền về hai Quần-đảo Hoàng-Trường-Sa nằm trong Lãnh-thổ và lãnh hải của Cọng-Hòa Nam Việt-Nam. Nay Cọng-Hòa Nam Việt-Nam không còn nữa. Nhưng tư-cách pháp-nhân về Công-pháp Quốc-tế Quyền chủ-quyền về hai Quần-đảo Hoàng-Trường-Sa bởi Hiệp-định Genève năm 1954 đã quy-định bằng văn-bản. Tàu cọng đánh chiếm Đảo Hoàng-Sa của Nước Cọng-Hòa Nam Việt-Nam. Lúc đó, được Nhà Nước Việt cọng Bắc Việt-Nam yêu-cầu và ủng-hộ bằng Công-hàm do Phạm-Văn-Đồng Thủ-Tướng Nhà nước Việt cọng Bác Việt-Nam ký và đóng dấu. Danh chánh ngôn thuận. Do đó. Nhà Nước Việt cọng hiện nay, hay tồn tai mãi mãi về sau . Chẵng những không có tư-cách pháp-nhân về Quyền Chủ-quyền. Còn pháp lý của Công-Hàm do Ông Đồng Thũ-Tướng Nhà nước Vệt cọng công nhận Hoàng-Trường-Sa là của Trung Cọng từ lâu rồi ! Nguyễn-Tấn-Dũng Thủ-tướng Nhà nước Việt cọng. Cũng đã công khai công nhận phát-biểu trước Quốc-Hội Việt cong : “Hai Quần-Đảo Hoàng-Trường-Sa” Là của Cọng-Hoà Nam Việt-Nam. Không phải của Cọng-Hòa Xả-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam ! Dựa vào Mỹ để đòi ! ? Còn lâu . Vì Mỹ đã bật đèn xanh. Đứng nhìn Tàu cọng đánh chiếm của Nước Cọng-Hòa Nam Việt-Nam Đồng-minh của Mỹ ! Muốn có tư-cách pháp-nhân Quyền Chủ-quyền để đòi lại Quần đảo Hoàng-Sa. Việt-cọng phải nhân danh Cọng-Hòa Nam Việt-Nam. Bằng cách nào cũng được. Miễn sao hợp Công-pháp quốc-tế quy-định bởi Hiệp-Định Genève ngày 20-7-54. Việt cọng có khả-năng hình-thành phục-hoạt Cọng-hoà Nam Việt-Nam trong sư lãnh-đạo và chỉ-hy của Việt cọng. Như Việt cọng đã hình-thành và vận-dụng Chính-phủ lâm-thời Cọng-Hòa Nam Việt-Nam trước đây. Xong việc. Đòi được đảo. Giãi-thể như đã làm đối với Chính-phủ lâm-thời Cọng-hòa Nam Việt-Nam trước đây. Tùy ở Việt cọng, có còn là con cháu của Dân-tộc Việt-Nam. Hay là đồng-chí của Tàu cọng thì chẵng những Hoàng-Trương-Sa, Bảng-dốc, Ải Nam-Quan….mà cả Nước Việt-Nam sẽ mất dần về tay Tàu cọng !