WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thời của mõ làng và những kẻ kiêu binh

tien

Truyện ngắn “Ngã Ba Cuộc Đời“ tôi viết cách nay đã gần ba mươi năm. Dựa trên câu chuyện có thật về một sinh viên khoa ngữ văn Đại học tổng hợp Hà Nội và một thanh niên sống bằng nghề làm thuê, ở đợ ven Sông Hậu Giang. Họ là hai anh bộ đội chung một đơn vị, cùng tiếp quản, chứng kiến giờ phút hấp hối của Sài Gòn. Chiến tranh kết thúc, người sinh viên ở lại với giảng đường Đại học Sài Gòn. Và anh bạn chuyên nghề ở đợ, dũng cảm (đỡ đòn) cưới cô bồ, khi còn trong rừng của chính ủy sư đoàn làm vợ, do vậy được theo chân đồng chí chính ủy chuyển về Ban tuyên huấn thành ủy. Tốt nghiệp đại học, anh cựu sinh viên được phân về làm báo. Lúc này, anh bạn ở đợ tuy học vấn mới qua lớp xóa nạn mù chữ, nhưng được theo dõi mảng tư tưởng báo chí của thành phố. Từ đây, mâu thuẫn và sự đấu tranh giữa hai người bạn xảy ra. Truyện ngắn của tôi, mới chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng sau này được biết, cuộc chiến đấu ấy vẫn tiếp diễn, và anh cựu sinh viên đã thất bại, bị đẩy ra học lớp báo chí tuyên truyền (cùng khóa với nhà văn Phạm Thành Bà Đầm Xòe, nhà báo Nguyễn Đình Ấm…) ngoài Hà Nội: Cho khuất mắt, như lời của các đồng chí tuyên huấn lúc đó.

Có lẽ, đã rút ra bài học, hay trong cái rủi có cái may, được làm việc gần Đảng, gần Trung ương, đồng chí cựu sinh viên sau đó trèo cao, đổi tánh, trở nên mưu mô tàn bạo gấp nhiều lần so với đồng chí gốc gác làm thuê ở đợ, đang trèo đầu cỡi cổ ở Sài Gòn.

Nhắc lại câu chuyện cũ rích trên với ông bạn, chủ võ đường ở trung tâm thành phố Leipzig. Bởi, sáng nay hắn đi đâu đó, rồi tạt vào nhà kể:

-Thằng Tuấn Tú con rể tay Trung tướng Tư lệnh cảnh sát cơ động, xuất thân từ mõ làng (MC) đài truyền hình, chui vào ngành công an. Từ cấp úy có mấy năm đã lên tá, rồi một phát hắn phọt thẳng lên Phó ban tư tưởng Trung ương đoàn.
Tôi bảo, những chuyện tương tự như vậy, đã xảy ra từ đời tám hoánh nào rồi. Nhưng hắn cự lại, biết là thế, nhưng thời gian này, trắng trợn và bỉ ổi hơn rất nhiều. Thấy tôi im lặng, hắn phàn nàn như thay cho lời giải thích:

-Cảnh sát cơ động là cánh tay phải của Đảng, được nuông chiều đã trở thành kiêu binh, thậm chí âm binh. Có lẽ, đặt Tuấn Tú vào vị trí đó là sự chia chác, hay phần thưởng dành cho ông trùm kiêu binh trước Đại hội Đảng chăng? Cái đau đớn và khốn nạn nhất, từ nay khối báo chí trực thuộc Trung ương đoàn buộc phải viết và nghe theo tiếng gõ nhịp của tay mõ làng Tuấn Tú này…

Nhắc đến sự chia phần, lại quả bằng quyền lực, làm tôi nhớ đến cậu tôi gần như cả cuộc đời gắn với Trung ương đoàn. Mười lăm tuổi, ông đã theo Việt Minh hoạt động trong bóng tối. Bị Pháp bắt vào tù ra tội suốt dọc cái tuổi mười sáu, đôi mươi. Mẹ tôi là người chăm nuôi, dù ông bị giam ở bất cứ nhà tù nào, kể lại: Có những lần ông bị treo, đánh, người như một con cóc khô, nhưng vẫn kiên trung không chịu khai báo và hồi đầu. Hòa bình, ông được đào tạo rất cơ bản về đoàn đội ở trong nước, cũng như ở các nước đàn anh Nga, Tàu. Phấn đấu thật lực, gần tuổi về hưu cũng lên được trưởng ban, và ban bí thư. Ấy vậy, khi ông bác trong họ được điều về làm Bí thư thứ nhất trung ương đoàn, ông (cậu tôi) xin chuyển sang Liên hiệp xã thủ công nghiệp trung ương. Nơi ông bạn tù Nguyễn Nguyên Sinh cựu phó chủ tịch tỉnh Hà Nam Ninh, vừa từ Cam phu chia về làm bộ trưởng. Thấy vậy, mẹ tôi hỏi: Đang ngon lành sao cậu lại chuyển? Ông bảo: Anh em làm chung sợ mang tiếng.

Thời gian sau, Liên hiệp xã cần hai người có khả năng viết lách, đàn ca sáo nhị vào làm ở Ban tuyên truyền. Lúc đó, đột nhiên tôi bỏ việc và đang bơ vơ, làm mẹ tôi lo lắng, nên bảo: Hay cậu cho thằng Trường (tôi) vào làm, đúng với sở trường của nó. Ông cậu không chịu, dứt khoát chỉ cho nhận bạn tôi là Dương Hoài Nam (em ruột nhà văn Dương Thu Hương) vừa tốt nghiệp Đại học văn hóa, và một thày giáo từ Thanh Hóa.

Năm vừa rồi, tôi gặp lại cậu tôi ở cái tuổi gần cửu tuần. Tuy đã yếu, đi lại khó khăn, nhưng ông còn minh mẫn lắm. Trong lúc chuyện trò, tôi thấy tư tưởng và suy nghĩ của ông đã hoàn toàn khác. Ông nói với cái giọng rất buồn: Chế độ xã hội, cũng như ngôi nhà ấy, khi đào móng, đổ trần không đúng kỹ thuật, càng chữa càng hỏng. Cách duy nhất đập bỏ, dựng nhà mới thôi.

Thật vậy! Dường như, mấy năm gần đây, mối quan hệ gắn với quyền lợi của giới mõ làng và những lũ kiêu binh càng trở nên chặt chẽ hơn. Cũng theo ông bạn võ sư này, ngoài nữ sáu ngón Kiều Trinh chuyên giảng đạo đức văn hóa, Đài truyền hình Việt Nam còn thường xuyên xuất hiện hai mõ với cái giọng lại cái, Đại tá công an Hồng Thanh Quang và đạo diễn Lê Hoàng. Với từng bước công an hóa chính quyền như hiện nay, thì ông đại tá thơ phú vào dạng làng nhàng Hồng Thanh Quang lên truyền hình để lên gân lên cốt cũng là điều dễ hiểu. Còn ông Lê Hoàng một chuyên gia nước ốc, với hình ảnh, nhân cách vô văn hóa, dùng sách kê chân ghế để ngồi đàm luận văn hóa cùng ứ hậu dân tộc Triệu Thị Hà, quả thật không thể hiểu. (Dù đã phát sóng, hay còn trong hậu trường).

Thật vậy, với một xã hội “lạnh tanh máu cá“ như hiện nay, Việt Nam nên bỏ đào tạo một số khoa, một số trường đại học, mà trước nhất ngành báo chí, truyền hình và luật pháp. Bởi, các nhà báo, truyền hình chỉ là những tiếng mõ rêu rao, tuyên truyền lừa bịp, dối trá một cách trơ trẽn dưới phách nhịp độc diễn của Đảng. Chính nó là một trong rất nhiều cái cối xay tiền thuế của dân. Và với hiện trạng kiêu binh ngồi xổm trên luật, thì luật sư chỉ là đồ trang sức cho tòa án thể chế, hoặc là nạn nhân nằm trong những cái bẫy luật của chế độ.

Tất nhiên, khi đóng cửa các trường đại học trên, sẽ dư ra thời gian, công sức, và tiền thuế của dân cũng kha khá. Khoản này, nên tổng động viên dành riêng cho các đồng chí cán bộ lãnh đạo. May ra sợ bội thực, các đồng chí đỡ gặm vào tiền xây cầu đường, trường học của các cháu học sinh đói rách nông thôn miền núi.

Có lẽ, không có gì buồn hơn, khi quân đội cũng tụ thành những đám kiêu binh, hè nhau cưỡng chế, đánh dân, chỉ vì miếng mồi đất đai. Vâng, đắng cay và thương thay cho những nông dân quanh năm úp mặt xuống đất, chổng mông lên giời, lại bị chính những đứa mình nuôi dưỡng bóp cổ, ức hiếp.

Trong bữa nhậu đầu năm mới vừa rồi, ông bạn quê Vĩnh Phúc khật khừ kể, một lần về thăm quê được chứng kiến cảnh cưỡng chế ruộng đất. Bộ đội đánh dân, và dân vác dao nghênh chiến… vậy là máu đổ. Không biết đúng sai thế nào, nhưng nhìn thấy phát kinh.

Là cựu quân nhân chống giặc Tàu, hắn cảm thấy xấu hổ và lẩm bẩm: Quân đội được nhân dân nuôi dưỡng nhiệm vụ là bảo vệ Tổ Quốc, làm quái gì có quyền, và trách nhiệm tham gia cưỡng chế thu hồi, dù ruộng đất đó của bất kỳ ai, kể cả đất quốc phòng. Nếu dân sai đã có cơ quan hành chính địa phương. Khi quân đội, công an dính vào đầu tư, buôn bán đất đai sẽ trở thành ông trời con, với những kiêu binh và lãnh địa riêng, chắc chắn chế độ, xã hội đến ngày mạn vận.
Tuy nhiên, có một điều rất ư tréo ngoe, tuy dân è cổ nuôi, nhưng bộ đội, công an lại thuộc về Đảng. Đảng cho công an, quân đội quyền lực. Quyền lực là một thứ thuốc phiện, ma túy tổng hợp. Khi lên cơn, người nuôi trái ý, không đủ sức lực, tiền tài phục dưỡng, con nghiện đè dân bóp cổ là lẽ đương nhiên. Do vậy, muốn thoát ra khỏi cái thòng lọng ấy, người dân chỉ còn cách triệt tiêu kẻ cung cấp thuốc phiện, ma túy.

Có lẽ, quyền lực (cái thứ thuốc phiện hạng nặng này), gắn liền với cơm áo gạo tiền, nên khi còn làm việc cấm thấy bác nào há mồm. Thế mà, khi về hưu, hoặc sắp hết chức quyền, bác nào bác nấy đều lắm mồm, nhiều tiếng cả. Bác cứng vía thì mạnh mồm cao giọng chửi, bác nào yếu bóng vía hơn cứ thì thà thì thụp như buôn bạc giả ấy. Năm ngoái, được hai tuần ở Hà Nội, tôi được gặp lại khá nhiều bạn bè cũ. Có một số là công an và quân đội, đều thượng tá, đại tá ở cái tuổi 55 buộc phải về hưu. Trong bàn nhậu, chỗ đông người, chẳng úp mở gì, mấy thằng này chửi chính sách, chế độ cứ oang oang. Mà chẳng cứ mấy ông cán bộ trung cao cấp hết đát, hay mấy bác tép riu, tầm cỡ Tổng bí, Thủ Tướng đến các ông Bộ trưởng về vườn, hoặc sắp về vườn đều đổi giọng cả. Gần đây nhất, có thể thấy mấy chục năm từ Bộ phó, Thống Đốc rồi ngự trên chiếc ghế Thủ Tướng, bác Ba Dũng toàn đi mây về gió với Boxit, Vinashin…và ngó ra mấy cái nhà Bank, ngân hàng ở những tận Hoa Kỳ, Thụy Sỹ… Có khi chó nào bác nhòm xuống gầm giường bệnh viện, đếm bao nhiêu bệnh nhân chui ở trong đó. Hay ngó tới nghệ thuật đu dây của các cháu để qua sông tới trường học đâu. Thế mà đánh đùng một phát, thấy cái đích về ôm đít vợ sắp tới gần, bác Ba Dũng thốt ra câu, làm lòng người thấy rung rinh: Nhìn người dân đi khám bệnh thấy thương quá.

Đấy cũng là một dạng diễn. Nhưng nói đến diễn, mà diễn này là tính từ, chứ không phải là động từ nhé. Bảo đảm trình độ bác Ba Dũng thua cụ Tổng Trọng (Nguyễn Phú Trọng) rất xa. Cụ khóc, cụ cười, cụ nhăn lúc nào cũng y khớp, hòa tan vào hoàn cảnh, tâm trạng con người xung quanh. Từ khi chưa nhận chức, hay đang đương nhiệm, kể cả lúc lung lay tưởng như sắp phải về cho vợ mớm cơm, thay tã, miệng cụ lúc nào cũng: Vì dân, thương dân, và không tham quyền cố vị. Ấy thế mà, có bọn nó chơi đểu cụ. Bọn này, không phải phản động nước ngoài, hay diễn biến diễn beo gì, mà là đồng chí của cụ. Thế mới đau chứ! Nó bảo: Vì dân, nhưng thực ra vì cụ thì có. U80 rồi, cụ vẫn ôm chặt chiếc bánh quyền lực, nào có khác bé Chã, cu Tũn. Tuy đã ứ hự, no xôi chán chè, nhưng thà bóp nát, đạp đổ chứ nó chẳng chịu chia phần cho ai. Các cụ nhà ta xưa nay nói cấm có sai: Một già một trẻ bằng nhau.

Sau này, có lẽ phải đề nghị, đến lượt, các bác có diễn xin diễn kheo khéo một chút. Cứ mãi như thế này, ngượng chết đi được.

Có lẽ, chưa khi nào xã hội, tình người thối nát, lưu manh hóa như hiện nay. Sự xâu xé ấy, không chỉ ở ngoài xã hội, mà nó còn là căn bệnh ung thư di căn sống còn ở ngay cấp cao nhất của Đảng. Đây chẳng phải thằng phản động nào phao tin, nói nhảm, nói xấu, mà chính đồng chí Nhị Lê Phó Ban Biên Tập Tạp Chí Cộng Sản, cơ quan nghiên cứu, phát ngôn của Đảng đã mổ xẻ. Và theo Nhị Lê không ít cán bộ, Đảng viên, tức là rất nhiều cán bộ Đảng viên cắp trộm, mua quan bán chức…thậm chí chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền lực. Để làm được những việc đó chắc hẳn phải là Đảng viên cao cấp, quyền hành nghiêng ngả. Và cũng theo Nhị Lê, thành phần này: Không còn là con người. Vậy chúng đã trở thành con gì? Hay một thứ quái thai của thời đại. Nó đông nhung nhúc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài như vậy, cụ Mác có đội mồ sống dậy cũng chẳng cứu được…

Và để kết thúc bài viết, ghi lại những câu chuyện lộn xộn đầu năm, chúng ta nên đọc lại đoạn trích trong bài “ Nhận Diện Và Đột Phá Những Nguy Cơ Trong Đảng Hiện Nay“ của Phó Ban Biên Tập Tạp chí Cộng Sản Nhị Lê:

“Điều đáng lo ngại là, họ nhân danh Đảng, nhân danh tổ chức để làm những việc đồi bại, táng tận lương tâm: tham nhũng, ăn cắp của công, bòn rút của cải của Nhà nước, của nhân dân, mua quan bán chức, chạy chức, chạy quyền, chạy tuổi, chạy tội… Tình trạng “phai Đảng”, “nhạt Đảng”,… đang lan nhiễm trong không ít cán bộ, đảng viên. Họ đối xử với nhau “lạnh tanh máu cá”, thậm chí chà xéo cả lên tình người, tình đồng chí để giành đoạt cho mình quyền lực, lợi lộc cá nhân và cho phường hội. Một số người không còn cả liêm sỉ, mà nói như người xưa: Không có liêm sỉ thì không thành người được nữa!“

Đức Quốc 19-1-2016

©  Đỗ Trường

© Đàn Chim Việt

13 Phản hồi cho “Thời của mõ làng và những kẻ kiêu binh”

  1. Tudo.com says:

    @Đỗ Trường: “Thật vậy, với một xã hội “lạnh tanh máu cá“ như hiện nay, Việt Nam nên bỏ đào tạo một số khoa, một số trường đại học, mà trước nhất ngành báo chí, truyền hình và luật pháp. Bởi, các nhà báo, truyền hình chỉ là những tiếng mõ rêu rao, tuyên truyền lừa bịp, dối trá một cách trơ trẽn dưới phách nhịp độc diễn của Đảng. ”

    Bỏ mấy khoa kia, thì đề nghị nhà nước ta mở thêm phân khoa . . . Láo Bịp học.(thật ra đảng đã đào tạo từ thế kỷ nay nhưng chưa đặt tên khoa

    Không đùa đâu nhé!
    Bởi vì trên diễn đàn nầy khi nói tới hai chử. . .cộng Láo là có. . .thằng nhào vô cải om cải ỏm lên rằng thì là vu khống mạ lị bôi bác.
    Sau nầy mấy cái. . . Mõ đó có học vị thạc sĩ. . . Bịp, tiến sĩ. . . Láo, đố thằng dám nào vào đây mà cải?

    Và đề luận án phải là:
    Nhân dân chi sơ tánh bổn thiện,
    Không láo bịp không là đảng viên cộng sản.

  2. Hi x Pham says:

    Leu lao het chang thang giac Cong nao thuong dan Viet, dat Viet het, chung la Tau Cong dau mat giet
    dan Viet pha nat dat Viet ngay tu khoi dau : “Giet giet nua ban tay khong ngung nghi, Cho ruong dong
    lua tot thue mau xong ; Cho dang ben lau cho nuoc chung long, Tho Mao chu tich Xit ta Lin bat diet” …
    roi : “Ben nay bien gioi la nha, Ben kia bien gioi cung la que huong” Do la chinh sach cot loi cua giac.
    Ngai Mao co “KH” “Thien ha dai loan ta huong loi”. Ngai nay sai mot linh Tau Cong ten Ho Quang cap
    Thieu ta sang Vietnam voi ten Ho chi Minh hay Ho chi Minh sang Tau voi ten Ho Quang lanh dao giac.

  3. Minh Đức says:

    Trích: “Thấy vậy, mẹ tôi hỏi: Đang ngon lành sao cậu lại chuyển? Ông bảo: Anh em làm chung sợ mang tiếng.”

    Phong trào Cộng Sản có những người thật sự làm việc không phải là vì lợi ích riêng tư. Nhiều người theo phong trào Cộng Sản tin rằng chế độ mới được dựng lên bằng những người tốt sau khi đã tiêu diệt và loại bỏ hết loại người xấu thì sẽ là chế độ hoàn toàn tốt, không còn có thể trở thành xấu được.

    Niềm tin tưởng rằng có một loại người tốt có thể thay thế được loại người xấu xem ra không đúng. Chỉ có loài người với lòng tham lợi, quyền, danh nhưng đông thời cũng có những đức tính tốt, kẻ ít người nhiều, chứ không có một giai cấp hay một tầng lớp nào hoàn toàn tốt trong khi có các giai cấp khác hay tầng lớp khác hoàn toàn xấu.

    Vì cho rằng xã hội do đảng CS dựng lên dùng toàn người tốt nên người CS thấy không cần phải có các cơ chế để kiềm chế cái xấu, cái ác của kẻ cầm quyền. Kết quả là nhà cầm quyền tha hồ làm cái xấu, cái ác mà không ai cản được.

    Các tôn giáo hay hệ thống đạo đức cũ mà Các Mác cho là phản động thì không nhìn theo cách có giai cấp hoàn toàn tốt được toàn quyền hành động và giai cấp xấu phải bị tiêu diệt mà người ta cho rằng ai cũng có thể trở thành tốt hay trở thành xấu. Cái xấu, cái tốt nó có trong mỗi con người. Vì thế Nho giáo không tin rằng rằng lật đổ một ông vua xấu thì sẽ có một ông vua hoàn toàn tốt. Ông vua nào cũng có thể là kẻ tiểu nhân hay người quân tử. Đi phò một kẻ giỏi đánh nhau, tụ tập được nhiều người có sức khỏe chắc gì kẻ đó khi lên làm vua không trở thành một ông vua tham tàn? Các Mác thì suy nghĩ theo cách cho rằng các chính quyền không do giai cấp công nhân đảm nhiệm trong hoàn cảnh xóa hết tư hữu đều là chính quyền bóc lột cả, đều đáng bị lật đổ để cho chính quyền của giai cấp công nhân lên thay và xóa bỏ tư hữu. Nhưng giai cấp công nhân trên thực tế thì cũng có kẻ tốt và người xấu, có kẻ tham lam và có người liêm khiết như mọi giai cấp khác. Thay giai cấp khác bằng giai cấp công nhân thì cũng chẳng trừ được tính bóc lột của người cầm quyền. Vì thấy các tôn giáo hay hệ thống đạo đức khác không chăm chăm vào việc lật đổ chính quyền nên người Mác xít cho rằng các tôn giáo, đạo đức cũ bảo vệ cho giai cấp bóc lột, đều là phản động cả.

    • TRĂNG NGÀN says:

      CÁI ANH CÁC MÁC

      Cái anh Các Mác lèng èng
      Đưa ra lý thuyết lằng xằng vậy thôi
      Bởi nhìn sai mẹ cuộc đời
      Hô lên giai cấp tưởng thời là hay

      Ai ngờ kim cổ đông tây
      Người ngay kẻ xấu tràn đầy luôn luôn
      Dễ gì xây dựng địa đường
      Tầm vơ chỉ chuyện hoang đường thế thôi

      Hô lên chuyên chính độc tài
      Cốt nhằm lùa cả loài người đi theo
      Quả là một chuyện trèo đèo
      Địa đàng không thấy âm ti lại thừa

      Nhân danh nói mấy cho vừa
      Người ngay phải chịu lép mình kẻ gian
      Trăm năm nào thấy địa đàng
      Nó sai nguyên tắc rõ càng vô duyên

      NẮNG NGÀN
      (23/01/16)

  4. Minh Đức says:

    Trích: “Ông nói với cái giọng rất buồn: Chế độ xã hội, cũng như ngôi nhà ấy, khi đào móng, đổ trần không đúng kỹ thuật, càng chữa càng hỏng.”

    Xây không đúng kỹ thuật ở đây là không cai trị bằng luật pháp, không có các cơ cấu độc lập để kiểm soát người cầm quyền, không có cơ cấu độc lập với kẻ có quyền để bãi chức những kẻ làm bậy.

  5. Lê Nhị says:

    Biết trong chăn có rận thì đem giặt bằng nước nóng, xã bông, hoặc phơi nắng cho rận chết, chăn vẫn dùng tốt. Chăn có rận chứ không phải cái chăn là con rận. Trong đảng có những kẻ cả gan “…nhân danh Đảng, nhân danh tổ chức để làm những việc đồi bại, táng tận lương tâm: tham nhũng, ăn cắp của công, bòn rút của cải của Nhà nước, của nhân dân, mua quan bán chức, chạy chức, chạy quyền, chạy tuổi, chạy tội…” thì họ cũng chỉ như những con rận làm bẩn cái chăn. Nhận diện được những con rận đó, có biện pháp diệt rận, giặt chăn, phơi khô thì chăn lại là chăn. Người dùng chăn nhận biết có rận và tìm cách xử lý để cái chăn của mình sạch sẽ mới là sáng suốt chứ cứ ở bẩn không giặt giũ để rận nó làm tổ là đem vất chăn đi thì chỉ là kẻ ăn hại, lãng phí mà thôi. Nhị Lê viết trên tạp chí với ý nghĩa chỉ ra những cái sai, cái chưa tốt trong hoạt động của Đảng, nhận dạng những kiểu người thoái hóa biến chất, nhân danh Đảng lợi dụng để mưu cầu lợi ích riêng… mà có biện pháp trừng phạt, uốn nắn, cải tạo, sửa sai… làm Đảng trong sạch hơn, mạnh hơn.
    Một số “không ít” nghĩa là “nhiều” chứ không là “tất cả”. (Và theo Nhị Lê không ít cán bộ, Đảng viên, tức là rất nhiều cán bộ Đảng viên cắp trộm, mua quan bán chức…thậm chí chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền lực.) và (họ đối xử với nhau “lạnh tanh máu cá”, thậm chí chà xéo cả lên tình người, tình đồng chí để giành đoạt cho mình quyền lực, lợi lộc cá nhân và cho phường hội.) chứ không hề đồng nghĩa với kiểu nói của Đỗ Trường đánh đồng số nhiều với tất cả! rằng (…Nó đông nhung nhúc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài …) và (một xã hội “lạnh tanh máu cá“ ) nhé!
    Trên 90 triệu dân mà chỉ khoảng trên dưới 5 triệu đảng viên thôi, trong đó cho dù có “rất nhiều cán bộ Đảng viên..”, “chắc hẳn phải là Đảng viên cao cấp” thì cũng không là toàn bộ xã hội được.
    Đỗ Trưởng nguyền rủa cái thời của kiêu binh và mõ làng, vậy với cái giọng hằm hè của một nhà văn bất mãn thì xếp vào loại gì đây, Mõ xóm hay âm binh của mấy thầy phủ thủy nhỉ?

    • Tien Ngu says:

      Trật!

      Đảng và nhà nước VN Cộng…láo mà ví như cái chăn có rận, chỉ cần…giặt sạch nà đảng và nhà nước VN Cộng …láo vẫn…xài được?

      Đây nà một cái ví dụ…mắt hí…

      Từ căn bản, cái cs nó đã…láo, lấy cái không tưởng, không cách chi mà làm được chuyện…đường hoàng.

      Chỉ tập hợp được các thứ…dốt, ngu, liều mạng.
      Chơi toàn bạo lực, khũng bố, nếu không lừa được thiên hạ.

      Cho nên, khi cái đảng…láo này chiếm được quyền cai trị, thì cả thiên hạ…thấy mẹ.
      Đói, dốt, bị…láo nhiều đời, từ cán bộ cấp cao cho đến…thường dân.

      Mà đói nghèo nhiều đời, khi có dịp, nhất định phải….tham, phải….đạo tặc.

      Tham, đạo tặc, láo lừa ở VN đã…ăn sâu nhiều đời, ngấm vào trong máu…

      Giặt sao …sạch?

      Ai đứng ra …giặt đây?
      Tin tưởng cái đảng Cộng láo và nhà nước VN này được chăng?

      Bao nhiêu….lãnh đạo tuyên bố, hô hào, ru em rồi?

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Dear Lê Nhị,

        Một khi cái chăn đầy những rận và trứng rận, có giặt cũng bằng không. Bởi giặt cho sạch rận thì cái chăn cũng không còn dùng được nữa, mà đúng hơn giặt mãi cũng không sạch nổi.

        Tại sao ư ? Bởi kẻ giặt chăn chính là các con rận chúa chủ trương, tức những đảng viên CS gộc như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng … Bao lần chúng đòi SỬA SAI, nhưng sai trái vẫn nguyên vẹn, thâm chí … còn sai hơn trước.
        Điển hình nhất trong cải cách ruộng đất làm chết oan bao người, phải gấp rút ban hành chính sách sửa sai, và lại giết oan thêm một mớ nữa.
        Tổng bí Trọng lú cho Nguyễn Bá Thanh làm trùm chống tham nhũng, coi như tuyên án tử hình gián tiếp cho Thanh; kết quả Thanh chết “oan mạng” bởi tay thanh nhũng !

        Tóm lại chăn đầy rận CS thì tốt nhất mang đốt cái chăn dinh đầy chất độc tài độc đảng và mau chóng thay bằng chăn mới dân chủ đa nguyên là chắc ăn nhất và không mất thì giờ tẩy uế chăn bẩn đã cũ kỹ quá hạn.

        Kết, chủ nghĩa CS là cái sai hệ thống, không thể sửa nó, mà phải thay bằng chủ nghĩa đa nguyên, để sửa lại cái sai hệ thống trên

    • Tudo.com says:

      Tội nghiệp Nhị Lê!
      Cái chăn nó mục nát rồi, giặt chưa hết rận thì cái chăn cũng rã ra thành. . . nồi giẽ.
      Thôi! Quăng hay đốt nó đi, để dân Việt dệt cái Mới tốt đẹp sạch hơn nhiều.

      Chủ nghĩa cộng sản là Bó Cỏ treo trước cảng chiếc xe, người CS là những Con Lừa kéo xe, cứ kéo xe đi theo bó cỏ đó mãi, đi mãi cho đến khi ngã gục nhưng không ăn được Cỏ!

      Bảo đảm câu trên làm Nhị Lê cười khẩy: ai thèm ăn Cỏ, tụi tao ăn toàn nhà lầu xe hơi với lại thịt. . . sống không hè.

  6. Lão Ngu says:

    Lão Ngoan Đồng, vừa nhát vừa dốt hay khe chữ, kiến thức nông choẹt. Nhưng mắc tính sĩ hão, hay dạy người.

  7. NÓI VỀ ĐIỀU MÊ TÍN THEN CHỐT TRONG HỌC THUYẾT MÁC

    Xã hội con người có đơn vị căn bản là những cá nhân cụ thể. Những cá nhân đó có điều kiện xuất phát ban đầu, hoàn cảnh trải qua trong thực tế, và kết quả đi đến sau cùng không ai hoàn toàn giống ai cả. Có nghĩa tính cách khách quan và tính cách định mệnh vô hình vẫn gắn liền với mỗi cá nhân, cuộc đời giống như cuộc chảy tiếp sức đường dài, không chắc ai sẽ dừng ở đâu hay tiến tới mức sau cùng của họ là đâu gì cả. Sự đấu tranh của mọi cá nhân trong xã hội cũng chính trên nền tảng đó, giữa mọi cái sai và cái đúng, cái hay hoặc cái dở luôn luôn xảy ra và bất tận.

    Vậy nhưng Các Mác lại đưa ra nguyên lý đấu tranh giai cấp, coi như cái cốt lõi trong học thuyết của mình. Bởi nếu không có cái cốt lõi này, lý thuyết Mác cũng không còn là lý thuyết Mác, vì mất đi cái xương sống cốt tủy của nó. Thật ra, giai cấp đối với Mác là điều kiện và hoàn cảnh kinh tế khác nhau mà mỗi người sống trong đó. Nhưng nếu thế thì giai cấp là vô cùng phức tạp, có hàng trăm hàng ngàn loại dạng khác nhau, sự đấu tranh còn gì cụ thể hay ý nghĩa hoặc tác dụng nữa. Đó chẳng qua vì Mác mê tín vào biện chứng luận của Hegel, cho rằng chỉ có hai cực của giai cấp là giới thống trị và giới bị trị, hay tư sản và vô sản, có nghĩa là hai cực đối lập và sự phủ định của phủ định trong xã hội làm thành giai cấp tư sản và giai cấp vô sản và cuối cùng giai cấp vô sản phải chiến thắng và hoàn thành giải phóng xã hội đi đến xã hội không giai cấp. Thật là hoang tưởng và hoàn toàn không thực tế, vì lấy điều mê tín để thay vào cho các yếu tố hiện thực. Biện chứng luận của Hegel chỉ là những suy nghĩ tư biện, Mác lại coi như nguyên lý cụ thể của lịch sử, rồi chủ trương độc tài vô sản hay chuyên chính vô sản như một giải pháp cho lịch sử nhân loại. Chính cái ngô nghê, phản khoa học, phi nhân văn như thế của Mác đã làm cho toàn thế giới nhân loại phải điêu đứng trong cả thế kỷ, đó là lỗi lầm, là trách nhiệm hay cũng nói được là tội lỗi kinh hồn của Mác.

    Bởi vậy chỉ còn cách duy nhất là những đất nước nào đã rủi ro rơi vào học thuyết Mác trong quá khứ ngày nay phải dứt khoát từ giả nó, rời bỏ nó đi để trở lại với một xã hội hoàn toàn thực chất, thực tế và khoa học, dùng các biện pháp nhân văn và khoa học để cải tạo xã hội, phát triển cuộc sống, hỗ trợ con người mà không phải dùng các giai pháp hoang đường, vô bổ, thậm chí nhiều khi hết sức dã man, vô tích sự và phản kết quả mà trong quá khứ đi theo con đường của Mác khiến họ đã từng mắc phải.

    ĐẠI NGÀN
    (20/01/15)

    • ngu ngan says:

      Góp ý chắng ăn nhập gì với bài chủ ,hoàn toàn lạc đề !
      ngu vừa vừa thôi !

  8. Lão Ngoan Đồng says:

    Đỗ Trường sống trong chăn biết chăn có rận từ lâu, nhưng mãi sau này khi bị vướng tai hoạ với “côn an” mới mạnh miệng công khai phê phán chế độ như hiện nay. Lúc trước họ Đỗ vẫn khư khư bảo chỉ viết văn thuần tuý, không thích dính dáng đến chính trị. Nhưng thực tế với CS chính trị chủ đạo tất cả, không có loại văn nghệ thuần tuý, nói khác đi trong thời CS chỉ toàn loại cô đầu văn nghệ, điển hình như Thọ đầu lâu.
    Tuy nhiên nếu có phê phán cũng đừng quá khích, ăn không nói có như đám cô hồn CS, mà hãy cố trung thực có sao nói vậy.

Leave a Reply to Lê Nhị