WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hoàng Sa Trường Sa và những người tranh đấu trước 1975

Ảnh AFP

Trong khi tại Hà Nội xuất hiện liên tục những cuộc biểu tình tự phát, cất tiếng dõng dạc đấu tranh cho chủ quyền biển đảo khiến chính quyền có vẻ như tạm chùn tay đàn áp thì Sài Gòn và các đô thị khác gần như im ắng.

 

Tại sao thế? Tôi không tìm lời đáp cho câu hỏi ấy ở phía chính quyền mà là ở phía những người tôi từng quen hoặc có biết trong các phong trào thanh niên sinh viên học sinh đấu tranh cho quyền tự quyết, độc lập dân tộc, tự do dân chủ ở Miền Nam trước đây, từ khoảng 1965 tới 1975. Họ là những kẻ thường được các cơ quan truyền thông của nhà nước xưng tụng là các trí thức thanh niên sinh viên học sinh “đấu tranh vô cùng anh dũng và trí tuệ, tổ chức biểu tình hội thảo liên tục, bất chấp bọn cảnh sát ác ôn ngụy quyền ném lựu đạn cay, bắt bớ, giam cầm, tra tấn…” Họ không những được nhắc tới trong sử sách chính thống, mà còn được vinh danh hằng năm trước các thế hệ trẻ, trong rạp hát hay hội trường, như những tấm gương làm nức lòng và khích lệ các em đi theo tiếng gọi của Đảng và nhà nước.

Ở Sài Gòn như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi (Hà Thạch Hãn, Hoa Cỏ may, Lương Dân), Lữ Phương, Phong Sơn, Võ Như Lanh, Hoàng Thoại Châu, Kim Cúc (Vô Ưu), Võ Trường Chinh (Võ Ngàn Sông), Hoài Hương Nguyễn Hương, Hàng Chức Nguyên, Tôn Thất Lập, Kỳ Sơn, Kim Tuấn, Cao Quảng Văn, Nguyễn Trọng Văn, Trần Long Ẩn, Miên Đức Thắng, v.v.

Ở Huế như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Văn Giàu, Ngô Văn Ban, Tiêu Dao Bảo Cự, Lê Gành (Sông Bồ), Lê Văn Thuyên, Trần Đình Sơn Cước, Trần Hoài, Trần Phá Nhạc, Huỳnh Ngọc Sơn, Đồng Tháp, Yên Thi, Lê Nhược Thủy, v.v.

Ở Nha Trang như Nguyễn Âu Hồng, Trần Hồng Quang, Nguyễn Hoàng Thu, Thế Vũ, v.v.

Ở Đà Lat như Tiêu Dao Bảo Cự, Trần Hữu Lục, v.v.

Ở Qui Nhơn như Lê Văn Ngăn, v.v.

Ở Đà Nẵng như Phan Duy Nhân, Đông Trình (Hồng Chi, Trần Hồng Giao), Vĩnh Linh, Nguyễn Phúc, Nguyễn Thiên Trung (Nguyễn Đông Nhật), Chinh Văn, Tần Hoài Dạ Vũ Nguyễn Văn Bổn, v.v.

Ở Kontum như Huỳnh Ngọc Sơn, Trần Duy Phiên, v.v.

Ở Quảng Ngãi như Trùng Hư Huỳnh Như Phương, v.v.

Ở Bảo Lộc như Trần Hồng Quang (Việt, Hồng Hữu), v.v.

Và còn nhiều nhiều người nữa tôi không thể nào biết hết hoặc kể hết.

Trong số họ, có một số người thuộc Nhóm Việt, một tờ báo được in và phát hành ở Huế, sau đó phụ trách trang văn nghệ của Đối Diện. Rất nhiều người viết cho các báo in công khai ở Miền Nam như Nghiên cứu Văn học, Đặc san Văn, Đối Diện, Đồng Dao, Đứng Dậy, Trình Bày, Tự Quyết, Văn Mới, Ý Thức, Điện Tín, Cơ sở xuất bản Hướng Dương. Tin Văn, Bách Khoa, Sinh viên Quảng Đà, Hướng Đi, Đỉnh Triều, Làm Dân, Tuổi Hoa, Đất Nước, Tin Tưởng, Thân Hữu, Hồn trẻ, Tin Sáng, Nghệ Thuật, Thần Chung, Đuốc Nhà Nam, Giữ Thơm Quê Mẹ, Tranh Đấu, Hải Triều Âm, các báo in ronéo quanh năm của SV các Viện Đại học, các phong trào, mặt trận, v.v.

Trong số họ, có nhiều người ở trong các tổ chức tuy ít thành viên nhưng danh xưng rất nổi như Nhóm Việt, Lực lương Bảo vệ Văn hoá Dân tộc, Mặt trận Văn hóa Dân tộc, Hội sinh viên sáng tác, Hội Hồng sơn, Phong trào Tự trị Đại học Miền Nam Việt Nam, Phong trào Tranh đấu Quyền Tự quyết, các Ban Đại diện Tổng hội Sinh viên và các BĐD Phân khoa thuộc các Viện Đại học ở Miền Nam, Các Phong trào hay Mặt trận Tranh thủ Hòa bình, v.v.

Trong số họ, rất nhiều người đã xuất bản các tác phẩm thơ văn chính thức, sau khi đã bị chính quyền Sài Gòn kiểm duyệt ít nhiều, hoặc in chui bằng ronéo nhưng phát hành rộng rãi, kể cả qua đường bưu điện, v.v.

Trong số họ, nhiều người bị bắt vào các nhà giam ở Sài Gòn, Huế, Nha Trang, Đà Nẵng, Qui Nhơn, v.v. hoặc đưa ra Côn đảo, Phú quốc.

Trong số họ, hầu hết sau thời kỳ tạm giam, được về nhà tiếp tục đi học, đi dạy học, làm báo, làm công chức, nhưng cũng có một số người “nhảy núi”, hay được trao trả như tù binh, hay tới tháng 4.1975 mới được giải thoát.

Nói chung, họ được gọi theo tài liệu chính thức của chính quyền hiện nay là Phong trào báo chí Sài Gòn; Phong trào học sinh sinh viên đô thị; Phong trào sinh viên tranh đấu; Phong trào văn học, báo chí tiến bộ, yêu nước ở Sàigòn trước 1975; Các tổ chức cách mạng của giáo chức và SVHS; Phong trào đấu tranh của SVHS trong thời tạm chiếm, v.v.
Họ hầu hết từ ngày đất nước thống nhất, dù đa số không ở những vị trí chủ chốt trong chính quyền, nhưng cũng được hưởng “ơn nước, lộc nhân dân” như nhà cửa, chức vụ, ưu tiên cho vợ con trong sinh kế hoặc ăn học, v.v. Nhiều người đang làm việc ở các tờ báo hay các cơ quan truyền thông, đồng thời mở nhà hàng, tiệm karaoke, tiệm buôn, v.v. Cũng có một số hiện nay là “Việt kiều”, vượt biên hay đi theo chương trình HO của gia đình hay được bảo lãnh theo diện thân nhân.

Từ gần hai tháng qua, không thấy họ lên tiếng; nếu có vài người xuất hiện thì chỉ ở lần biểu tình thứ nhất tại SG, trên tay không biểu ngữ cờ quạt; và có vẻ như để trình diện chụp hình rồi thôi! Tại sao? Không lẽ công an bảo vệ chính trị ngoài việc có thể chận cửa còn có khả năng khoá bàn phím, hoặc tịch thu máy vi tính hoặc cắt hết đường chuyền internet của họ? Không lẽ họ không biết tới các bản kiến nghị vừa mới hoặc đang lưu hành của nhiều trí thức và văn nghệ sĩ trong nước? Không lẽ việc sinh sống nơi xứ người làm họ quá bận rộn? Còn giả như họ sợ thì sợ cái gì, sợ cho ai? Sợ bị gì và sợ mất gì?

May mắn thay, gần đây, trên trang web vanchuongviet.org của Nguyễn Hoà, một người từng hoạt đông với nhóm Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan trước đây thường đăng những bài nói về chủ quyền biển đảo, lịch sử VN, đặc biệt những bài hoặc nghiên cứu hoặc tranh luận có tính cập nhật của Đinh Kim Phúc, dù trang web này đã nhiều lần bị đánh phá, không hiểu do “kẻ quen” hay “người lạ.”

Ngày 24.7 vừa qua, Văn chương Việt có đăng bài Xuống đường của Võ Quê. Có lẽ đây là tiếng nói rất hiếm hoi trong số những người tham gia các phong trào đấu tranh trước đây.
Võ Quê sinh năm 1948 tại An Truyền, Thừa Thiên Huế. Học Đại học Văn khoa Huế. Tham gia phong trào sinh viên tranh đấu, phụ trách khối báo chí THSV Huế (1970) và là thành viên của nhóm Việt. Mùa hè năm 1972 anh bị bắt đày đi Côn Đảo.

Các bút danh khác của Võ Quê là: Quỳ Lê, Long Quân, Trực Vân. Các tác phẩm của anh xuất bản từ năm 1975 về trước có: 1. Giọt máu ta một biển hoà bình (Kịch thơ THSV Huế, 1970); 2. Nguồn mạch mới (Tập thơ – in chung với Thái Ngọc San – THSV Huế, 1970); 3. Ngày quật khởi (Tập thơ – In chung – THSV Huế, 1971); 4. Nhờ ơn cây lúa, lúa ơi (Tập thơ, Đối diện xuất bản, Sàigòn 1975).

Anh hiện là hội viên các Hội: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà báo Việt Nam, Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam. Sau một thời gian làm Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế, anh sang làm Chủ nhiệm Câu lạc bộ Ca Huế.

Vì không liên lạc được với Võ Quê, chúng tôi xin mạn phép anh gởi tới Đàn Chim Việt bài thơ Xuống Đường của anh, và hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự tự ý này. Hi vọng bài thơ này ngoài đóng góp tích cực vào cuộc đấu tranh chung của dân tộc, còn có thể vuốt mặt phần nào cho bạn bè tranh đấu cũ.

Xuống đường!
Võ Quê

Xuống đường!
Xuống đường!
Hùng khí xuống đường từ thế kỷ 20
Đang
Hừng hực
Hừng hực
Chuyền lửa xuống đường sang thế kỷ 21
.
Cũng mái tóc xanh kề vai người đầu bạc
Cũng cờ, biểu ngữ dương cao ngời ngời son
Cũng hàng hàng bàn chân hăm hở hợp đoàn
Cũng lớp lớp cánh tay căng bền nắm đấm
Cũng khẳng khái hịch truyền
Cũng dõng dạc tiếng hô vang vỡ triều dậy sấm
Cũng kiên cường cùng đất nước tiến lên!
.
Xuống đường!
Xuống đường!
Không thể khác hơn
Biển đông đang cuồn cuộn sóng anh hồn
Hải đảo quê hương đang hồi quang khí phách
Hà Nội chợt bừng ngân giọng thơ Như Nguyệt
Từng con phố Thủ đô dũng khí sáng mắt người
Sài Gòn càng sục sôi mỗi sáng tinh khôi
Và hải ngoại cũng xuống đường hướng về Tổ quốc
Chiến lũy lòng dân dựng trên các ngã tư đường, công viên, trường học
Trong nhà máy, nơi bến cảng, giữa công trường… đồng tâm như nhất:
Việt Nam “định phận tại thiên thư”!
.
Xuống đường!
Xuống đường!
Hoàng Sa là của chúng ta!
Xuống đường!
Xuống đường!
Trường Sa là của chúng ta!
Xuống đường!
Xuống đường!
Đồng bào ơi!
Chủ quyền non nước Việt!
Xuống đường!
Xuống đường!
Đồng bào ơi!
Cuộc đấu tranh này quyết liệt!
Xuống đường!
Xuống đường!
Đồng bào ơi!
Tiền nhân cho ta nguồn nhiệt huyết
Xuống đường!
Xuống đường!
Đồng bào ơi!
Người biển đông
Đảo biển đông
Sóng biển đông
Gió biển đông
Hồn thiêng đất Việt!

Huế, 01 AM 24.7.2011.

© Đàn Chim Việt
————————————————–
*Ghi chú: Hầu hết nhân danh, địa danh, tên các tờ báo, tạp chí và phong trào trong bài này tôi lấy từ cuốn Nhìn lại một chặng đường văn học của GS Trần Hữu Tá, Nxb TP. Hồ Chí Minh, 2000, trong đó có in tiểu sử tóm tắt và trích văn thơ của họ.

19 Phản hồi cho “Hoàng Sa Trường Sa và những người tranh đấu trước 1975”

  1. D.Nhật Lệ says:

    Bài viết của anh Nguyễn Ước làm tôi nhớ lại một thời sinh viên của mình và có vài người tôi quen biết.
    Thật ra,thể chế dân chủ là “con dao 2 lưỡi” trong hoàn cảnh mà trình độ dân trí nói chung còn rất thấp
    thì “lợi bất cập hại” hay nói thẳng ra là lỗ hổng cho cán bộ VC.và bọn nằm vùng lợi dụng để lật đổ như
    ta đã thấy trong suốt hơn 20 năm VNCH.đoản mệnh chỉ vì bị khối quốc tế cs.hợp lực thôn tính.
    Tôi nói dân trí thấp ngay ở hàng ngũ sinh viên vì họ chưa hề có kinh nghiệm sống dưới chế độ CS.nên
    đã ngây thơ tin vào miệng lưỡi của bọn VC.dối trá từ bản chất nhưng chúng che đậy qúa kín đáo như
    những công dân bình thường để hoạt động dưới nhiều chiêu bài “từ thượng vàng đến hạ cám” v.v.trong xã hội đang bị xáo trộn mạnh vì cuộc chiến tranh Quốc-Cộng giữa 2 ý thức hệ.
    Mặt khác,họ được khích động bởi bọn trí thức (thổ) tả ở phương Tây,sống an nhàn phè phỡn ở đó
    như ở trong “tháp ngà” để hò hét lên án một chiều cuộc chiến tự vệ của miền Nam.thậm chí bọn (thổ)
    tả này còn xuống đường tung hô những tên đao phủ Mao,Hồ trên khắp đường phố từ Paris qua New
    York v.v.! Có điều đáng tiếc là đa số trí thức VN.cũng chẳng hơn gì đám sinh viên khờ khạo tin lời tuyên truyền đường mật từ bọn (thổ) tả nói trên.Tất cả bọn họ,với bản chất nô lệ chưa gột bỏ được,
    đã mù quáng a dua bắt chước mà không chịu hiểu rằng cả 2 miền Nam-Bắc lúc ấy đang là con cờ
    nằm trong tay 2 thế lực quốc tế Tư bản-CS.Lợi dụng miền Nam tự do (chỉ mới tương đối thôi nhé)
    khối CS.quốc tế đã giúp đỡ VC.về mặt TÌNH BÁO qua 2 trường hợp điển hình dưới danh nghĩa ký
    giả như W.Burchett (lấy kinh nghiệm của Tàu có Edgar Snow giúp Mao thắng Tưởng) tuyên truyền
    cho MTGPMN.khi y được bố trí vào mật khu và giáo viên như André Menras nói trên.
    Đối với những người mà NU.nên trên thì có lẽ cũng nên phân ra làm 2 loại.Một loại bắt chước làm
    dáng trí thức thiên tả và một loại có vai trò nằm vùng.Loại bắt chước thì làm gì dám biểu tình trong
    lúc chống Tàu này dưới chế độ độc tài CS.này được cơ chứ ? Còn loại nằm vùng thì bị “vắt chanh
    bỏ vỏ” hết rồi có dám ngóc đầu lên nữa đâu ! Trong loại nằm vùng này vẫn còn có những kẻ “ngu
    trung” thì đang qùy gối cong lưng làm “phường giá áo túi cơm” để sống qua ngày đến cuối đời !
    (xin hỏi nhỏ anh NU.ở Canada có biết bạn tôi Tống Châu Thi,sv.luật,không nhỉ ? Đa tạ trước).

  2. Vũ Thiện Tâm says:

    Cám ơn tác gỉa Nguyễn Ước. Những trí thức đã tranh đấu cho VN trước 1975 hay đó là những kẻ phản bội. Nhìn lại tư cách bọn này chỉ là một bầy…..hùa theo cắn càn, sủa bậy. Bây giờ những việc cần phải lên tiếng cho quê hương, cho đất nước thì ‘trùm mền’ không dám ho he. Trí thức gì mà hèn vậy. Sống mà không biết nhục hay sao?

  3. TUONG KHANH says:

    Những người từng xưng danh ngồi dưới mài trường ĐH (Huê,Sg,Đl và Cần thơ),xem lại bộ óc ?
    Trong hòan cảnh đất nước chiền tranh bỡi giặt phương Bắc HN,tại miền Nam thì có MTGP do Ls
    Nguyễn hữu Thọ quyền cục R. Lôi dụng phía VNCH có đời sống tự do,dân chủ, Việt cộng cấy tình báo vào đủ thành phần trong xã hội miền Nam,kể cả trong nguồn máy chính quyên VNCH. VC đã cấy được thành phần tu hành Phật giáo,Công giáo,SVHS,Nghệ sĩ,báo chí v.v…Náo đông hơn hết là các thầy chùa,số Lm.Người miền Nam ai cũng hiểu rõ lọai người này đều bị VC giựt dây,ăn cơm
    QG thờ ma CS. Ngày nay sao lọai này không xuống đường ,hay trốn trong hang như chuột và im re.
    Nhục ! Như NU nêu danh trên hãy chường mặt trên web còn được mấy tên, VC cho bưng bô và còn
    bao nhiêu thằng trốn qua Mỹ .

  4. Lê Dân Việt says:

    Xin phép BBT-DCV được đăng bức thư của ông Menras trong bài này vì nó là câu trả lời cho câu hỏi mà t/g Nguyễn Ước đặt ra tong bài viết. Cám ơn.

    NTT: Ông Menras là một trong hai người Pháp đã dũng cảm phất cao cờ Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam trước toà nhà Quốc hội của chính quyền Sài Gòn và rải truyền đơn đòi độc lập, hoà bình cho VN vào năm 1970. Hành động này khiến ông bị bắt giam rồi bị trục xuất về nước. Về Pháp, ông viết cuốn Thoát khỏi ngục tù Sài Gòn – chúng tôi tố cáo được in ra rất nhiều thứ tiếng.
    Ngày 1.12.2010, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã trao quyết định nhập quốc tịch VN cho ông Menras André Marcel (tên VN là Hồ Cương Quyết).
    Ông vừa hoàn thành bộ phim tài liệu dài 1 tiếng “Nỗi đau Hoàng Sa Việt Nam” nhằm gây quỹ giúp những người vợ góa, những đứa trẻ mồ côi và những ngư dân mất tài sản có thể tiếp tục bám biển, tiếp tục tự hào là ngư dân Việt Nam ở các vùng biển miền Trung.
    Ông đã từng đi biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn ngày 5 tháng 6 tại Sài Gòn. Và đây là bài viết mới nhất của ông.

    Một vị máu đắng miệng, một giọt lệ phẫn nộ trong mắt

    André Mendras Hồ Cương Quyết

    Hôm nay, ngày 18-7, lại rất đau đớn và đầy phẫn nộ! Tôi đã xem những bức ảnh – không cắt dán lắp ghép – của những công an quần áo màu lục hay màu lam, đội mũ, đi ủng, hay những công an mặc thường phục; họ xô đẩy, lôi kéo, đấm đá; họ đá cả vào mặt một thanh niên đã ngã xuống. Những bức ảnh này chụp điều mọi người đều chứng kiến trên đường phố.
    Cứ tưởng tượng bạo lực và sỉ nhục là như thế nào trong bót cảnh sát cửa đóng kín.
    Những người bảo vệ nhân dân đủ mọi hạng kia, quý ông thật can đảm! Cao làm sao, uy danh quý ông đem lại cho đồng phục của mình, cho những lãnh đạo đã sai khiến quý ông!
    Khi xem các ảnh đó, hơi hám của chế độ cũ trở lại trong ký ức tôi, và một vị máu mặn đắng trở lại trong miệng. Vị máu mà tôi đã hơi quên, nhưng các ông lại mang nó về gay gắt trên môi trên lưỡi. Đó là cái vị mà tôi đã nếm qua dưới chân bức tượng Thuỷ quân Lục chiến ở Sài Gòn khi tôi treo lá cờ Giải phóng, và mật vụ của Thiệu tay cầm đá đã động quyền cước mạnh mẽ đánh tôi rách da sọ! Tôi lại còn được nếm chính cái vị máu ấy lúc hứng dùi cui mưa trên đầu, khi chúng tôi kháng cự việc chúng đày những người anh em tù đi Côn Đảo trong sân khu BC của Chí Hoà; lúc đầu tôi không ngừng va đập vào mỗi nấc thang, vì bị lũ “đầu trâu mặt ngựa”, đi ủng và mang dùi cui, nắm chân kéo lên xà lim biệt giam.
    Khi dân chúng càng biểu lộ lòng kiêu hãnh, sự phẫn nộ chính đáng của mình, thì hành xử của các ông càng giống như của bọn tay sai của Nguyễn Văn Thiệu và bè lũ! Tôi hổ thẹn cho các ông. Tôi hổ thẹn về lòng thù hận của các ông khi hành hạ những công dân lương thiện, ôn hoà và can đảm; về sự hèn nhát của các ông trước bọn cướp trung quốc, trong khi chúng tiếp tục công khai giết, cướp, sỉ nhục, làm sạt nghiệp những ngư dân của chúng ta: phá hoại các tàu bè của chúng ta trong vùng đặc quyền kinh tế! Hổ thẹn, phẫn nộ, và buồn!
    Cho đến nay, tôi vẫn tự kiềm chế không nói huỵch tẹt với các ông sự thực về các ông. Tôi đã ngây thơ, quá cả tin, nghĩ rằng các ông đủ thông minh, có trách nhiệm, tôn trọng dân chúng, rằng những phản ứng co rúm đầu tiên của các ông chỉ là do bị động trước sự kiện đường đột, rằng các ông sẽ lấy lại được bình tĩnh và cho phép sự phản đối ôn hoà và hợp pháp này được biểu thị. Nhưng không, các ông vẫn ngoan cố, các ông còn cấm đoán cứng rắn hơn, các ông đàn áp. Các ông đã vượt qua cái ngưỡng có thể chịu đựng được.
    Đừng mong rằng tôi sẽ làm giống như một số người bạn tôi, cựu tù nhân chính trị của chế độ Sài Gòn. Nhân danh một quá khứ quang vinh, họ im lặng cam chịu chấp nhận những khốn khổ thê thảm hiện tại. Họ sợ phải lên tiếng cùng với thế hệ thanh niên của họ đang xuống đường. Họ bám víu vào hình ảnh đầy hào quang của họ trong quá khứ và nhắm mắt trước những hình ảnh hiện tại vì sợ bị chóng mặt hay buồn nôn. Tôi rất mến những người bạn này, nhưng cũng rất thương cho họ. Chắc họ khổ tâm lắm! Khổ tâm hơn tôi nhiều. Chắc hẳn họ cảm thấy rất rõ những hy sinh ngày trước của mình bị phản bội, được tán tụng mỗi ngày chỉ để bị chà đạp thô bạo hơn! Tôi đơn giản hy vọng rằng những hành xử man rợ và phản quốc, mà những hình ảnh biểu tình ngày 17 tháng 7 tại Hà Nội đã cho tôi thấy, sẽ đánh thức dậy lòng can đảm trong tuổi hai mươi của họ… và làm cho họ khoẻ mạnh hơn. Tuổi trẻ ngày hôm nay cần đến một hình ảnh sống động và đàng hoàng của họ!
    Bằng những hành động trấn áp ngày càng bạo liệt, một số lãnh đạo của chế độ hiện đang chui vào cùng một rọ với bọn du thủ du thực vô tổ quốc của chế độ cũ. Họ gây ra cùng một loại dị ứng trong dân chúng trước đám công an, chìm hay nổi, tràn ngập, ngày càng hung hãn. Họ tạo ra điều kiện cho sự sụp đổ từ bên trong rất có hại cho Việt Nam, bởi vì phong trào yêu nước, ôn hoà và dân chủ, đã hiển lộ giữa ban ngày, sẽ không dừng lại.
    Trước làn sóng đang dâng lên, hợp pháp, lành mạnh và cứu rỗi, sự đàn áp sẽ lên đến những mức nào trong cái bẩn thỉu, sự hãi sợ, và sự ngu xuẩn? Có phải người ta sẽ mở lại các trại tập trung? Có phải người ta sẽ xử dụng xe tăng theo kiểu Thiên An Môn? Có phải người ta sẽ bắn vào quần chúng? Tra tấn? Thủ tiêu? Liệu có ai ngây thơ đến độ tin rằng nhân dân Việt Nam cũng giống như nhân dân Trung Quốc, và sẽ cúi đầu trước roi vọt? Bởi vì phong trào đã âm ỉ từ lâu như thế, và đã tiến lên như thế, sẽ không dừng lại. Đó không phải là một phong trào bột phát lửa rơm của sinh viên: nó đã tụ hợp được trên những điểm mấu chốt những trí thức có tiếng tăm, có quá khứ ái quốc đầy uy tín, được kính trọng và được lắng nghe, những quân nhân mà sự vinh quang phục vụ tổ quốc cũng như sự liêm khiết không ai có thể nghi ngờ. Nó bắt rễ rất sâu trong quá khứ yêu nước và trong văn hoá đại chúng.
    Quả là đến lúc dừng lại dùi cui, để mở mắt nhìn và để dỏng tai nghe: con đường đàn áp là bế tắc. Hỡi quý ông mang dùi cui, cái vị máu trong miệng đó, và cái nỗi thịnh nộ đó, mà mỗi ngày các phản ứng hèn hạ của quý ông mỗi làm cho thêm người cùng nếm trải, đang đưa quý ông, và gia đình, và cả đất nước này đến thảm hoạ. Mà kẻ hưởng lợi độc nhất là xâm lược Bắc Kinh.
    Chỉ có một lối thoát, chỉ có một lối ra duy nhất cho tất cả những vấn đề liên quan đến công cuộc bảo vệ quốc gia, nền độc lập dân tộc, việc hiện đại hoá nền kinh tế. Đó là nhanh chóng và can đảm mở cánh cửa dân chủ, mở ra cuộc đối thoại tự do với các công dân, khuyến khích họ thực sự tham gia một cách tích cực vào những quyết định trọng đại. Không có gì, không có ai, không một đảng nào có thể tước đoạt lâu dài những quyền tối thượng đó của nhân dân, không có thế lực nào có thể bóp nghẹt hơi thở lành mạnh và cần thiết của lòng yêu nước. Điều này đúng cho việc bảo vệ các hải đảo và vùng biển cũng như đúng cho tất cả những vấn đề khác của đất nước. Hãy ngừng lại không bịt miệng các công dân, không đàm phán sau lưng họ, không hành hạ họ!
    Hôm 5.6.2011, trong lần biểu tình đầu tiên trước cửa Lãnh sự quán Trung Quốc tại thành phố HCM, một lãnh đạo cấp cao của thành phố, mà tôi đã có lần gặp gỡ thân mật, mời tôi đối thoại, cùng với một số người bạn tôi. Vị này gọi tôi là đồng chí. Tôi đã có phản ứng lễ độ nhưng quả quyết khi trả lời rằng danh từ này chưa bao giờ có một ý nghĩa chung nhất và bền vững. Tôi cho rằng có đồng chí khi này và có đồng chí khi khác: hãy cho biết anh làm gì ở đây hôm nay, và tôi sẽ nói tôi có là đồng chí của anh hay không. Bà bán cháo, khi nhập vào dòng biểu tình để biểu lộ một cách ôn hoà sự phẫn nộ của bà, là đồng chí của tôi. Vị lãnh đạo đã mượn kiểu giảng đạo chính trị để nhân danh sự “ổn định chính trị” mà thuyết phục tôi từ bỏ quyền lợi hợp pháp và nhiệm vụ của người công dân yêu nước, mà chính là phải biểu lộ công khai sự phẫn nộ khi đất nước bị xâm lược và nhân dân bị sỉ nhục, phải chăng vị đó là đồng chí của tôi? “Đồng chí” ấy nói về kiểu “ổn định chính trị” nào vậy? Kiểu buông xuôi? Ông ta đang nói gì với tôi vậy? Rằng vấn đề tối cao về độc lập dân tộc là tôi không cần phải lo? Rằng tôi phải ngoan ngoãn về nhà, câm nín trong tủi hổ, đọc biết qua Internet là những “đồng chí” cấp cao đó thương lượng sau lưng tôi với bọn cướp vẫn đang tiếp tục cướp bóc, về kinh tế, quân sự, chính trị, ngoại giao, văn hoá, đồng thời khích động lòng thù hận trên chính nhân dân họ chống lại tôi? Đó là tình đồng chí mà tôi được trao cho ư? Không, cám ơn, nghìn lần không, tôi không muốn nhận và tôi buồn nôn. Vì nó sẽ bôi quá nhiều ô uế lên ký ức về những người mà tôi biết bao yêu mến và cảm phục, những người với máu trong miệng và trên môi, vâng, chính họ, trong ngục tù của đế quốc, đã cho tôi bài học về ý nghĩa đích thực của danh từ Việt Nam tuyệt đẹp “Đồng chí”, tôi – kẻ chưa bao giờ thốt lên chữ đó bằng tiếng Pháp. Vâng, với những người đó, tôi vẫn là, và sẽ luôn luôn là đồng chí, với vinh dự, với tình yêu. Nhưng các ông, những kẻ động võ bằng dùi cui, những kẻ đạp ủng trên đồng bào đã ngã xuống đất, những kẻ xua loại chó săn hai chân tấn công các công dân trung hậu và hiền hoà, xin các ông đừng gọi tôi là “đồng chí”, đừng nói đến “Đảng” với tôi. Các ông đang vận dụng hai chữ đó như thế nào là điều với tôi hoàn toàn xa lạ và không thể chịu đựng được.
    Và điều này tăng thêm cho tôi ý chí đem lại cho những chữ này ý nghĩa thực thụ của chúng, để tôi có thể có phần hãnh diện. May mắn thay cho Việt Nam và tương lai của nó, tôi không phải là người cộng sản duy nhất và cũng không là công dân duy nhất suy nghĩ như thế.

    A.M H.C.Q

    Bản dịch của Hàn Thuỷ
    Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

    Có bản gốc tiếng Pháp kèm theo nhưng sợ qua dài làm BBT-không chấp nhận.

    • Minh says:

      [Trích] Khi xem các ảnh đó, hơi hám của chế độ cũ trở lại trong ký ức tôi, và một vị máu mặn đắng trở lại trong miệng. Vị máu mà tôi đã hơi quên, nhưng các ông lại mang nó về gay gắt trên môi trên lưỡi. Đó là cái vị mà tôi đã nếm qua dưới chân bức tượng Thuỷ quân Lục chiến ở Sài Gòn khi tôi treo lá cờ Giải phóng, và mật vụ của Thiệu tay cầm đá đã động quyền cước mạnh mẽ đánh tôi rách da sọ! [Ngưng trích]

      Hồi đó ông Hồ cương Quyết treo cờ Giải Phóng nên bị đàn áp và bị ở tù. Cờ Giải Phóng là cờ của một chính quyền đối nghịch, do CSBV dựng nên, với chính phủ VNCH.Nếu tôi là mật vụ, tay sai của ông Nguyễn văn Thiệu thì tôi đã bắn ông rồi, cho dù hệ luỵ nó xảy ra như thế nào đi nữa thì tôi cũng chấp nhận.Vì rõ ràng ông đã đi quá giới hạn trong sự đối lập.

      • Nguoi Viet says:

        Rất khoái cái câu : “Nếu tôi là mật vụ, tay sai của ông Nguyễn văn Thiệu thì tôi đã bắn ông rồi, cho dù hệ luỵ nó xảy ra như thế nào đi nữa thì tôi cũng chấp nhận”
        Nhận xét của bạn quá chính xác.
        Thử hỏi bây giờ mà có ai đem cờ VNCH mà treo xem, có mà thân tàn ma da/i với cái lủ CS côn đồ hay không?
        Nội cái đi xe không đội mủ bảo hiểm mà còn bị đánh cho tới chết, thì thật là hết ý kiến!

    • Dân Chửi says:

      À!!! Chí ít ra cũng phải như “cái ông Tây” Menras André Marcel này chứ!!! Tuy ông cũng đã nhận ra bọn chúng tàn ác, và có bày tỏ lòng phẫn nộ chúng, nhưng vẫn chưa thể nhận thấy hết, thâm cảm được cái Đểu Giả, cái Lưu manh gian trá đằng sau những mỹ từ chúng đã đem ra để dụ dỗ ông vào phe với chúng ngày nào. Phải chi ông có thể đọc và hiểu được sự “tỉnh ngộ” cuôi cùng của nhạc sĩ Tô Hải mới viết xong ngày hôm qua 26/7/2011 để ông sáng con mắt hơn. Ngày nay, sự ươn hèn của các “đồng chí” cũ cùng tranh đấu với ông trước 1975 cũng đã lộ ra chung với bọn cướp, một “bọn du thủ du thực vô tổ quốc”. Một số người bạn của ông các “cựu tù nhân chính trị của chế độ Sài Gòn. Nhân danh một quá khứ quang vinh, họ im lặng cam chịu chấp nhận những khốn khổ thê thảm hiện tại. Họ sợ phải lên tiếng cùng với thế hệ thanh niên của họ đang xuống đường. Họ bám víu vào hình ảnh đầy hào quang của họ trong quá khứ và nhắm mắt trước những hình ảnh hiện tại vì sợ bị chóng mặt hay buồn nôn.” Thưa ông, chúng tôi những người trẻ của đất nước VN khi hiểu về cuộc chiến VN, hiểu về những gì họ, “các cựu chuyên gia biểu tình chống quân Mỹ xâm lược”, đã mang lại cho quê huơng VN hôm nay, và sự im lặng cúi mặt chấp nhận của họ trong những cuốc biểu tình hôm qua, cũng đã làm cho chúng tôi BUỒN NÔN!!!!

    • Phan Nguyen says:

      Vâng, thưa ông. Đã 36 năm từ ngày các ông mở mắt chứng thật cái mà ông và những người “bạn” đã nhọc nhằn thân xác khổ công mang lại cho phần một nửa của đất nước Việt Nam mà bây giờ chỉ có bấy nhiêu hàng viết thì ông không khá hơn ai cả. Cứ thẳng thắn mà bảo rằng: tôi bị lừa mang dao đâm vào lưng người khác. Nếu được vậy thì tôi còn có ít nhiều sự kính trọng cho ông. Vớ vẫn dài hơi, không khéo lại bị lừa thêm một cú nữa đấy.

  5. Nguyen quoc viet says:

    Nghĩ đến những thành phần ăn cơm quốc gia , thờ ma cộng sản , những kẻ ăn cháo đá bát ngày nào , vẫn còn sống đâu , đó ở trong và ngoài nước mà tôi cảm thấy mệt mỏi , chán chường vô cùng cho thân phận phải sinh ra làm người Việt nam .

  6. Trúc Bạch says:

    Trích :

    “Từ gần hai tháng qua, không thấy họ lên tiếng; nếu có vài người xuất hiện thì chỉ ở lần biểu tình thứ nhất tại SG, trên tay không biểu ngữ cờ quạt; và có vẻ như để trình diện chụp hình rồi thôi! Tại sao? ”

    - Thưa : Mồm họ ngậm dầy “Funds” làm sao dám hả miệng để “lên tiếng”?

    Ngay trong đợt biểu tình đầu tiên, khi thấy một dúm vài anh rón rén, khép nép, e ấp chường mặt ra (ở một góc thật xa) làm một “bô” để lấy “khí thế”, thì người ta đã biết đấy chỉ là một màn trình diễn đã được “định hướng” rồi .

    Sở dĩ ngày xưa, các ông ấy dám “hy sinh” vì chẳng có cái gì để phải mất ngoài cái mạng cùi, cùng lắm thì nhảy núi đi theo “cách mạng” để vừa được tiếng và (may ra) vừa được…tiền; Nay nhờ ơn đảng mà các ông ấy được ngập “funds” vậy thì ngu gì mà “quạy” cho bể nồi “funds”…huống chi, ngày xưa còn có đường “nhảy núi” theo “cách mạng”, bây giờ nếu có bề gì thì nhảy đi đâu ? Không lẽ nhảy xuống biển? Mà biển thì đã bị “đảng và nhà nước ta” dâng hết cho Tàu từ những năm 1958 rồi còn đâu ?!

    Nói theo kiểu Trinh Công Sơn là :

    - Tiến Thoái Lưỡng Nan !

  7. NIna says:

    Nhung nguoi ma ong NU da liet ke ra, da gop mot phan khong nho lam sup do che do VNCH, dua den tinh trang dat nuoc nhu ngay hon nay.
    Ho khong du can dam de nhin nhan minh sai lam, cui gam mat vao su on dinh cua gia dinh, ban than. Toi khinh ho.

  8. vietthuong says:

    Trước 1975 đấu tranh , xuống đường giờ sáng mắt chưa?Ngon đi biểu tình đi!

    • Trúc Bạch says:

      Trước 1975, những người này “chống Mỹ cứu nước…Tàu”; Nay “nước” sắp được nhập vào Tầu thì đâu có cần phải “cứu” nữa .

      Ngày xưa đuổi Mỹ “Go Home !”
      Bây giờ Tàu đến, chui lòn nơi mô..?
      Tiên sư cha lũ vong nô !
      Tổ tiên bây phải đội mồ chui lên
      Để nhìn tổ quốc xiết rên
      Nhìn Miền Nam bị triền miên đọa đày
      Để nhìn bay
      Sắp đến ngày….
      Pháp đình sẽ dựng ở ngay trước nhà .

  9. Dân Chửi says:

    Tôi cũng đã thuờng đặt câu hỏi như thế từ khi bọn Du Đãng để rơi mặt nạ thật chính bọn chúng mới là Ngụy quyền Hà Nội, là tay sai bán nước cho Tàu, là bọn đã rước giặc Tàu vào tàn phá quê huơng VN, chứ không phải chờ đến khi các cuộc biểu tình xảy ra gần đây. Tuy nhiên, đây phải chính là lúc các cựu “chuyên gia biểu tình chống quân Mỹ xâm lược” ấy phải ra mặt để ít ra cũng còn vớt vát được tiếng là mình luôn luôn tranh đấu cho Độc Lập, chủ quyền của quốc gia chớ??? Nhưng vẫn……IM RE BÀ RÈ….

    Tôi Chỉ có thể có 2 câu trả lời:

    1/ Các cựu “chuyên gia biểu tình chống quân Mỹ xâm lược” ấy chỉ chống Mỹ xâm lược, chứ không chống Tàu, vì Tàu với VN ta là “đồng chí 4 tốt với 16 chữ vàng”

    2/ Các cựu “chuyên gia biểu tình chống quân Mỹ xâm lược” ấy cũng muốn tham gia biểu tình chống Tàu nhưng bây giờ ai nấy cũng nhà cửa, kinh tế “ổn định” cả rồi nên ngại khổ, không còn lý tưởng “đấu tranh” như xưa

    Đó là nói chuyện bọn họ “tham gia” thôi chứ chưa phải là “tổ chức” như ngày xưa còn “oanh liệt”. Lại thêm ngày nay bọn CA chó săn và hệ thống nhà tù của bọn Du Đãng CSVN ác độc hơn bọn Ngụy VNCH ngày xưa nhiều, cho nên thời oanh liệt ngày xưa đấu tranh chống Mỹ, giờ chỉ còn có phân nửa, tức là “LIỆT” mà thôi, xin tác giả Nguyễn Ước thông cổm…….

  10. Khinh Binh says:

    Tôi thì không ưa Việt cộng thứ thiệt, nhưng thậm khinh bỉ lũ ngu si hèn hạ mà ông Nguyễn Ước kê ra dài thườn thuợc đó. ĐM, tranh với đấu, một lũ khốn nạn. Giờ này có ngon thì lại sư quán Tàu mà ngáp lớn một tiếng coi.

Phản hồi