WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá khích

(Nhân đọc bài Trách nhiệm với non sông của ông Bằng Phong Đặng Văn Âu, tôi viết thư này muốn trao đổi, tâm sự với các bạn chống cộng quá khích, nếu bạn không phải là những người chống cộng quá khích thì không nên đọc).

ghiTôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Bắc, vào quân đội, ra chiến trường nhưng không tham gia đơn vị chiến đấu mà ở đơn vị hậu cần. Vì vậy tôi chưa hề bắn súng vào bất kỳ ai. Tuy nhiên, trong một đợt ném bom của không quân Mỹ tôi bị thương, không nặng lắm, được đi điều trị, khi trở lại đơn vị thì miền Nam đã giải phóng. Tóm lại, cuộc sống của tôi cũng bình thường như nhiều người khác. Vào mấy năm gần đây, gia đình tôi nằm trong diện phải giải phóng mặt bằng. Nói thế chắc các bạn biết rồi. Tôi gia nhập vào nhóm những người được gọi là dân oan, thường xuyên đến trước cổng cơ quan nhà nước đòi giải quyết quyền lợi mà chưa biết đến bao giờ mới xong.

Ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, tôi làm quen với nhiều người dân oan khác, tìm hiểu hoàn cảnh của họ. Hóa ra không phải chỉ có gia đình tôi, quê tôi đang bị nhà nước cướp đất mà khắp nơi trong nước đang diễn ra tình trạng cướp đất, ngày càng tàn khốc, ngày càng trắng trợn. Tôi cùng với nhân dân bị oan khuất bắt đầu đấu tranh, giúp đỡ lẫn nhau trong cơn hoạn nạn. Thế rồi những người bạn dân oan của tôi hướng dẫn tôi sử dụng mạng vi tính. Cả một chân trời thông tin ào đến với tôi. Từ mạng, tôi biết có nhiều người đang đấu tranh đòi quyền dân chủ, tự do cho đất nước. Cuộc đấu tranh của dân oan được các bạn ở hải ngoại ủng hộ trên mạng. Quả thật chúng tôi rất mừng. Tôi còn biết thêm nhiều bạn trước đây đã vượt biển, chịu bao sóng gió, nguy hiểm để đến được một nước nào đó. Đến nay những người ấy đếu thành đạt, sống ở nước ngoài mà vẫn đau đáu nhìn về quê hương. Nhiều bạn lên tiếng đòi dân chủ cho nhân dân, tự do cho tổ quốc. Tuy nhiên, đọc thông tin trên mạng có một số bạn, nhiều người gọi là “chống cộng quá khích” tôi rất lấy làm tiếc. Tôi nghĩ tâm nguyện của các bạn chống cộng quá khích chỉ muốn mang lại những điều tốt đẹp cho đất nước chứ không hề định cản trở cuộc đấu tranh của nhân dân. Nhưng các bạn nóng lòng sốt ruột, đặt ra những yêu cầu “quá khích”, nếu ai không đồng ý thì các bạn tập trung “ném đá” dữ dội, vô hình trung làm hại nhiều người tích cực đang đứng trong mũi nhọn của cuộc đấu tranh.

Có một lần vào Huế, tôi nói chuyện với một người lái xe ôm. Tôi hỏi: Trước năm 75 anh làm nghề gì? Trả lời: Tôi đi lính ngụy! Tôi nói: Anh không nên nói thế, phải nói là gia nhập Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa oai hùng. Oai hùng chứ không anh hùng. Một quân đội vứt súng chạy như vịt thì không thể gọi là anh hùng, tuy trong đó cũng có những người đáng gọi là anh hùng. Mà tại sao các anh lại vứt súng bỏ chạy thế? Trả lời: Vì chỉ huy chạy hết rồi còn đâu! Tôi nói: Không nói thế được đâu, nếu chỉ huy chạy thì sao anh không lên nắm quyền chỉ huy để tiếp tục chiến đấu? Phải xử bắn tại chỗ những tên chỉ huy hèn nhát, rồi vừa chiến đấu vừa binh vận, thuyết phục chúng tôi trở về bảo vệ đồng bào miền Nam mới phải chứ? Đến đây thì người cựu binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa im bặt, không trả lời được nữa. Tôi hỏi tiếp: Anh có là sĩ quan không? Trả lời: Sĩ quan cấp thấp. Lại hỏi: Thế tại sao năm 75 anh không rút súng tự xử để bảo vệ lý tưởng? Lại im lặng.

Tôi hỏi tiếp: Các anh có biết vì sao mình thua không? Trả lời: Vì các anh giỏi hơn! Tôi nói: Không phải, anh nhầm lớn, chúng tôi không giỏi hơn các anh. Tôi là một cựu chiến binh miền Bắc, được đảng và nhà nước đào tạo, giáo dục, khi vào miền Nam tôi thấy trình độ chung của chúng tôi kém các anh nhiều. Các anh có học hơn, sống với nhau có tình, ứng xử rất có văn hóa. Chẳng hạn khi vào thành phố hỏi đường, anh em miền Nam chỉ đường nhiệt tình, vui vẻ, dễ mến, mặc dù lúc đầu chúng tôi khó chịu vì có anh để tóc dài. Lại trả lời: Vì bên giải phóng được viện trợ nhiều súng đạn hơn! Tôi nói: Anh lại nhầm, lúc ở chiến trường chúng tôi không nhiều súng đạn hơn các anh. Lại trả lời: Vì miền Nam bị Mỹ bỏ rơi, còn miền Bắc được Liên Xô, Trung Cộng chi viện. Tôi nói: Anh vẫn nhầm, thế anh có biết năm 1972 tổng thống Nixon sang thăm Trung Quốc, báo Nhân Dân ở Hà Nội đăng bài xã luận cho rằng bị phản bội không? Năm 1972 Trung Cộng bắt tay với Mỹ, bỏ rơi Việt Nam. Nói bị bỏ rơi thì chính miền Bắc mới là người bị bỏ rơi. Tôi nói thêm: Khi QĐND Việt Nam tiến đến Xuân Lộc, anh có biết là các chiến sĩ quân lực VNCH đã chiến đấu kiên cường tới mức QĐND Việt Nam phải né tránh đi vòng đường khác không? Điều đó nói lên rằng một bộ phận quân lực VNCH (đáng tiếc cho các bạn, chỉ có một bộ phận chứ không phải là toàn quân) đã chiến đấu xứng đáng là người lính trên chiến trường. Nếu toàn thể quân lực VNCH chiến đấu như thế thì hôm nay các bạn không phải hối hận, những người như chúng tôi không phải lấy làm tiếc cho các bạn, cũng là cho chính chúng tôi. Tổ Quốc Việt Nam cũng khác chứ không phải như hôm nay!

Nhiều khi tôi tự hỏi: Vì sao Quân Lực VNCH lại thua trận và sụp đổ hoàn toàn được nhỉ? Khi người Mỹ rút quân, đã để lại cho miền Nam một số lượng vũ khí khổng lồ, rất hiện đại. Chẳng hạn, theo đài Sài Gòn lúc ấy, không quân VNCH đúng thứ ba trên thế giới về số lượng. QĐND Việt Nam không được viện trợ khẩn cấp, chỉ dùng những thứ đã được viện trợ từ trước, tức là không hơn gì về vũ khí. Ngày hôm nay rất nhiều bạn cựu chiến binh quân lực VNCH đổ lỗi cho việc thiếu vũ khí, rồi bị Mỹ bỏ rơi… tôi thấy không thuyết phục. Nếu không chỉ đúng nguyên nhân của thất bại thì các bạn không rút được kinh nghiệm và sẽ lại tiếp tục thất bại thôi.

Vậy vì sao quân lực VNCH thất bại, nói rộng hơn vì sao chính quyền VNCH thất bại?

Chính quyền VNCH thất bại vì thiếu yếu tố căn bản quyết định sự tồn tại của nó, cũng là yếu tố quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến tranh: yếu tố nhân dân. Bây giờ các bạn thử nhìn lại cuộc chiến từ đầu. Vừa lên làm tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm đã hô hào “Bắc tiến”. Thậm chí nhà thơ Vũ Hoàng Chương còn làm thơ cổ vũ: Hẹn một ngày mai về cố đô / Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ… Sau đó ông Diệm tung nhiều toán gián điệp biệt kích ra miền Bắc nhằm gây dựng lực lượng. Nhưng tất cả các toán gián điệp biệt kích đều bị bắt, không một toán nào đứng chân trên miền Bắc được. Thậm chí công an miền Bắc còn lập chuyên án, tổ chức bắt giữ các toán mới thâm nhập để thu vũ khí, vật dụng…Ngược lại, nhiều tốp cán bộ miền Bắc trở vào Nam, xây dựng các khu căn cứ để nhận vũ khí từ ngoài Bắc chuyển vào, phát động chiến tranh du kích. Tại sao Tổng Thống Ngô Đình Diệm thất bại trong việc thâm nhập miền Bắc mà Chủ tịch Hồ Chí Minh lại thắng lợi trong việc cử cán bộ thâm nhập miền Nam. Đấy là vì Chủ tịch Hồ Chí Minh khai thác tốt yếu tố nhân dân. Đất nước nào thì nhân dân cũng là tập thể có nhiều thành phần. Có bộ phận nhân dân luôn ủng hộ chính quyền, có bộ phận khác thì chống chính quyền, và có bộ phận chỉ biết làm ăn, không tham gia vào các phong trào chính trị. Chủ tịch Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã khai thác sự ủng hộ của bộ phận nhân dân ủng hộ ông ngay tại miền Nam, vì vậy tạo dựng được các căn cứ để chuyển quân từ Bắc vào Nam tiến công đánh đổ chính quyền VNCH. Vào đầu năm 1975 QĐND Việt Nam có thể đưa xe tăng tiến vào các thành phố lớn ở miền Nam. Thế xăng ở đâu để cấp cho xe tăng? Các bạn cứ hình dung công binh miền Bắc đã lắp đặt đường ống dẫn xăng dầu vào sâu trong đất miền Nam, áp sát ngay các thành phố. Vì sao công binh miền Bắc làm được điều đó? Vẫn là yếu tố nhân dân. Không có nhân dân, QĐND Việt Nam không đủ hậu cần cho cuộc tiến công, đương nhiên sẽ không có cái ngày 30/4/1975. Suốt cả cuộc chiến, quân lực VNCH có thể tấn công vào Căm-pu-chia, sang Lào nhưng chưa bao giờ tấn công ra miền Bắc. Vì sao vậy? Nếu tiến công ra Bắc để ngăn chặn chiến tranh từ gốc của nó thì sao? Các tướng lĩnh quân lực VNCH cho rằng quân miền Bắc xuất phát từ Căm-pu-chia tiến vào miền Nam nên tấn công sang để ngăn chặn từ xa, thế thì tại sao không tấn công tận gốc là miền Bắc? Lý do đơn giản vì nếu đổ quân ra Bắc thì chắc chắn thất bại. Kinh nghiệm cho thấy ngay việc tung các toán gián điệp biệt kích ra cũng không thành công, lấy cơ sở nào để nói tiến ra Bắc thắng lợi. Chúng ta lại thấy yếu tố nhân dân quyết định thắng bại trong cuộc chiến. Tôi có thể nói thêm: Tháng 4/1975, khi quân giải phóng tiến vào, người dân ở thành phố miền Trung bỏ chạy về phía Nam. Nếu giả định không phải là quân giải phóng tiến vào Nam mà là quân lực VNCH tiến ra Bắc thi cái gì sẽ xẩy ra? Chắc chắn nhân dân miền Bắc sẽ tiến hành chiến tranh du kích tại những vùng quân lực VNCH chiếm được. Nhân dân sẽ không bỏ chạy đâu, đó chính là nét khác biệt với tình hình ở miền Nam.

Sau ngày 30/4/1975, chính quyền cộng sản bắt đầu thực hiện các chính sách cải tạo xã hội. Bản chất các chính sách này là sai, không phù hợp với tiến trình phát triển của nhân loại. Nền kinh tế xuống dốc làm nhân dân cả nước sống trong đau khổ triền miên. Chính sách đổi mới nửa vời tuy có làm đời sống thay đổi chút ít nhưng Việt Nam vẫn ngày càng tụt hậu so với các nước láng giềng. Đến lúc toàn khối XHCN Đông Âu sụp đổ thì đảng cộng sản Việt Nam mất chỗ dựa chính trị, bí bách phải bám vào Trung Quốc. Đây là chỉ dấu cho chúng ta biết các nhóm lợi ích điều khiển đảng cộng sản đã tách khỏi nhân dân. Kể từ đó các nhóm lợi ích giành giật nhau quyền lãnh đạo, chà đạp lên toàn thể nhân dân, vơ vét biến của chung thành của riêng nhóm lợi ích. Biểu hiện bề mặt của chuyện này là các chính sách cướp đất, rửa vàng…Nhóm lợi ích đã trở thành giặc nội xâm tàn bạo nhất trong lịch sử 4000 năm dựng nước của dân tộc ta. Có áp bức thì có đấu tranh. Nhân dân bị áp bức nhiều tỉnh thành đấu tranh, nổi bật nhất là chống cướp đất. Cuộc đấu tranh của nhân dân, đặc biệt là dân oan toàn quốc đã và đang thức tỉnh ngay cả những đảng viên cộng sản lão thành, có nhiều năm cống hiến cho đảng. Đây là cuộc đấu tranh mà một bên là các nhóm lợi ích trong đảng cộng sản Việt Nam, một bên là toàn thể nhân dân Việt Nam, trong đó có cả các đảng viên trung kiên của đảng. Chúng ta cần đoàn kết toàn bộ những người yêu nước, yêu nhân dân, không kể đến quá khứ của họ. Những đảng viên “trung kiên”, “chân chính” của đảng cộng sản, nếu đứng về phía nhân dân thì cần được hoan nghênh, ủng hộ. Không nên đề ra những yêu cầu quá khích cho bất cứ ai, nhằm đoàn kết rộng rãi nhất với mọi người. Chúng ta đấu tranh không phải để “xả giận” cho thất bại trước đây, không phải để “trả thù” kẻ áp bức chúng ta, cho dù những kẻ áp bức ấy thực sự mất hết tính người. Chúng ta đấu tranh nhằm xây dựng một xã hội dân sự trên nước Việt Nam này, ở đó ai cũng được tự do, bình đẳng trước pháp luật, được quyền sống và mưu cầu hạnh phúc.

Tôi có lúc đã ngưỡng mộ, thán phục một số người chống cộng như Nguyễn Khoa Nam, Lý Tống… Nghe tin Lý Tống cưỡi lên máy bay, rải truyền đơn giữa Sài Gòn tôi hết sức thán phục. Đấy là hành động anh hùng giữa đời thường. Nhưng khi nghe chuyện Lý Tống xả thuốc mê vào ca sĩ Việt Cộng trên sân khấu thì hình ảnh Lý Tống đã chết trong tôi. Lý Tống anh hùng đã trở thành Lý Tống côn đồ, vô văn hóa. Người ta không thể chống bọn vô văn hóa bằng hành động vô văn hóa, thiểu năng trí tuệ. Nhiều trang mạng ở nước ngoài dùng những từ ngữ như “bưng bô cộng sản” tự làm xấu đi hình ảnh những anh hùng chống cộng trong mắt tôi (ăn nói kiểu gì mà… mất vệ sinh thế?). Vậy thật ra các bạn là ai? Các bạn là những người anh hùng lỡ vận muốn cứu nhân dân đang chìm trong ách thống trị tàn bạo của nhóm lợi ích trong đảng cộng sản hay các bạn chỉ là đám đầu gấu bị mất quyền lợi muốn chiếm lại vị trí ăn trên ngồi trốc trước kia? Các cụ ta dạy: Người thanh ăn nói cũng thanh, các bạn hãy tỏ ra là những người hơn hẳn về văn hóa, có dũng khí, thông minh nhưng chưa gặp vận. Bây giờ là lúc vận nước đang đến, các bạn hãy dùng kinh nghiệm, khả năng của mình để giúp nhân dân vượt qua cơn bĩ cực, tên tuổi các bạn sẽ được người sau mãi mãi nhớ đến, biết ơn.

Tôi nhớ đến đêm 23/4/2012. Đấy là đêm mà nhiều anh em chúng tôi đã đến cánh đồng huyện Văn Giang, Hưng Yên, cùng nhân dân đốt lửa chờ đám giặc nội xâm đến cướp đất. Có người ở ngay trên cánh đồng với nhân dân, có nhóm “phục kích” ở xã bên, nếu giặc nội xâm cướp đất ban đêm thì sẽ chi viện nhân dân bằng đòn đánh úp từ phía sau lưng chúng. Chúng tôi là cựu chiến binh, có người là biệt động mà. Rồi chúng tôi bàn đi bàn lại: Có dùng vũ khí chống cưỡng chế hay không? Vì là các cựu chiến binh, nếu cần vũ khí thì chúng tôi sẽ có vũ khí. Nếu dùng vũ khí nghĩa là có người chết, nghĩa là sẽ có đàn áp khốc liệt, phần thiệt sẽ thuộc về nhân dân. Đến tận lúc trời mờ sáng mới đi đến quyết định: Đấu tranh hợp pháp, bảo toàn sinh mạng cho cả hai bên, bên bị cưỡng chế và bên đi cưỡng chế. Cần phải tận dụng tất cả tiếng nói của nhân dân, của các đảng viên cộng sản còn lương tri để chặn bàn tay tội ác của nhóm lợi ích tại Văn Giang. Để xây dựng một xã hội dân sự lành mạnh, chúng ta phải học theo cụ Nguyễn Trãi: Dùng đại nghĩa thắng hung tàn, Lấy chí nhân để thay cường bạo.

Đất nước đang trong những năm tháng khó khăn, rất cần sự hỗ trợ từ nhiều phía, và tôi tin các bạn là những người đại nghĩa, chí nhân, sẽ có phương thức hiệu quả giúp nhân dân trong lúc khó khăn này.

© Nguyễn Thành Công

Nguyễn Thành Công, cựu chiến binh QĐND Việt Nam

Tác giả gửi tới Dân Luận

 

 

108 Phản hồi cho “Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá khích”

  1. Refugees - California - USA says:

    30/4 các bác chống cộng bên California này làm lễ ngày quốc hận kêu gọi đấu tranh dân chủ, nhân quyền cho 90 triệu dân trong nước và kêu gọi lật đổ CSVN vậy mà trong nước người già đến người trẻ, trai đến gái họ nườm nượp đi dự lễ hội mừng đất nước thống nhất trong tiếng hò reo và phấn khởi trên từng khuôn mặt của mỗi người dân

    • Trung Kiên says:

      Với giọng điệu trên đây cho thấy: “Refugees – California – USA” chỉ là kẻ “Hồn Trương Ba da anh hàng thịt”, tim đỏ núp dưới “áo tị nạn”?

      Chính ông Võ Văn Kiệt (cựu thủ tướng VC) đã phải thốt ra rằng: “ Ngày 30/4 có triệu kẻ vui thì cũng có triệu nguời buồn!

    • nguyenlan says:

      Nỗi đau của bè lũ Việt cộng phản quốc :

      30/04/2013

      30 Tháng Tư và thế hệ người Mỹ gốc Việt trẻ ở Hoa Kỳ

      Nina Trần, 25 tuổi, một sinh viên của Đại Học Orange Coast College ở Costa Mesa, cho biết ý kiến của mình: “Việt Nam ngày nay căn bản là một xã hội bị tẩy não”.

      Cali Today – Đã 34 năm rồi, kể từ ngày Sài Gòn thất thủ về tay Bắc Việt, người Việt hải ngoại vẫn chưa nguôi ngoai ngày này, và ngày càng có khuynh hướng tổ chức ngày Quốc Hận một cách trang trọng hơn, ở khắp nơi có người Việt cư ngụ.

      Tại San Jose, thành phố có đông người Việt cư ngụ, đã có rất nhiều hoạt động tưởng niệm 30 tháng 4, và ngày càng có nhiều bạn trẻ tham dự và tìm hiểu.

      Nhiều báo Mỹ cũng viết về 30 tháng 4. Trong tuần rồi, chúng tôi đã lược dịch một bài viết trên tờ New York Times. Hôm nay, chúng tôi lược dịch một bài viết trên tờ Los Angeles Times. Còn vài bài khác trên các tờ báo lớn khác như USA Today.

      Tựu trung, 30 tháng 4 năm nay được nhìn là “bên thắng cuộc” trở nên không có hướng đi, bế tắt, và bị dân chúng giận dữ. Còn bên thua cuộc thì vẫn cho rằng mới thua một trận đánh nhưng vẫn còn đó một trận chiến. Dưới đây là một tóm lược từ bài báo trên tờ LA Times.

      Đối với nhiều thanh niên thiếu nữ gốc Việt đang sống xa quê hương, 30 Tháng Tư chỉ có hai cách để nhớ: qua hình ảnh, phim, video, những câu chuyện kể hay một sự im lặng tuyệt đối của bậc cha mẹ.

      Giới trẻ ở nam Cali, trong một văn phòng ở Garden Grove, dán mắt vào những tấm ảnh trực thăng di tản hay những con tàu đen đủi quái dị đầy người để cố hiểu thế nào là “30 Tháng Tư Đen”.

      Trần Giao là một trong số này. Anh kể: “Tôi đến Mỹ khi mới 10 tháng tuổi. Khi tôi hỏi cha mình về cuộc đào thoát của gia đình vào ngày đó, ông nói ‘Thôi, đó đã là quá khứ, chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa”.

      Hay như Lý Phong, 30 tuổi, phụ tá của Dân biểu liên bang Alan Lowenthal ở Long Beach, cho biết: “Khi tôi kể cho lũ em nghe, tụi nó tròn mắt ‘anh cứ giỡn hoài, thiệt không, mình mà thiếu thốn cái gì đâu?’.”

      Đối với giới trẻ hải ngoại, thậm chí họ không có ý niệm “về những người Việt không vượt biên như họ và còn ở lại VN”. Billy Lê, 26 tuổi, ngơ ngác: “Chúng tôi còn trẻ, chúng tôi sống với Facebook, nhưng tại sao VN lại ngăn chận Facebook?”

      Nina Trần, 25 tuổi, một sinh viên của Đại Học Orange Coast College ở Costa Mesa, cho biết ý kiến của mình: “Việt Nam ngày nay căn bản là một xã hội bị tẩy não”.

      Chính vì thế, đây lại là một lý do nữa khiến ngày nay càng có thêm những người gốc Việt trẻ khao khát tìm lại nguồn gốc dân tộc. Có vẻ họ bắt đầu hiểu được “nỗi đau Tháng Tư Đen” của cha mẹ họ ở hải ngoại.

      Trường Giang (nguồn LAT)

    • Nguyen trong Dan says:

      Ba sạo hoài

      30/4 đang đi làm được nghĩ lễ đi chơi ăn nhậu nên mọi người mới khoái… trên nổi đau của chính mình…

      Nước mình dân trí… thấp mà ( Đảng nói đó nha )

    • Người Tự Do says:

      Có điều khác biệt nữa , các cụ chống cộng bên Cali phần lớn là các cụ trên 60 tuổi ” tham dự sinh hoạt ” kỷ niệm ” quốc hận ” 30/4 .
      Còn bên Việt nam dan chúng đi du lịch lễ hội mừng ngày thống nhất đất nước lại toàn người trẻ tuổi !

      • Bút Thép VN says:

        Phải công nhận, các cụ chống cộng bên Cali phần lớn đã trên 60 tuổi thường xuyên ”tham dự sinh hoạt ” kỷ niệm ” quốc hận ” 30/4 . Tuổi trẻ tuy ít thưòng xuyên hơn nhưng chống cộng không kém.

        Ở VN thì ngược lại, giới trẻ VN chống CSVN ngày càng nhiều! Phải chống cộng, vì Cộng Sản là tội ác chống lại nhân loại!

      • Tien Ngu says:

        Cò à,

        Không nên tự sướng một cách….bất lương như vậy. Nó…thúi quá, cò?

        Thiên hạ ai cũng rành, thiếu nhi VN từ cái thuở abcd, giáo dục Cộng láo nó đã…quàng khăn đỏ, đưa vào tổ chức đội, đoàn…

        Có em nào mà…vô tư, trưỡng thành với….trời đất?

        Cộng láo nó kêu cái gì thì làm cái đó. Nó bảo xuống đường chống Mỹ uýnh Ai Rắc, thì các em xuống đương la lớn Mỹ không được đụng tới Iraq. Nó bào các em làm…nhân dân tự phát, lấy phân trộn nhớt, thoi vô mặt…phãn động thù địch, hay lấy xe đụng cho chúng…qua đời, các em….mần y chang…

        Các em trẽ bị dạy láo mấy đời, biết bao em dựa láo, phải láo mà…kiếm sống?

        Cò không thương xót cho các em, lại lấy đó làm điều tự hào. Quả đúng là con cò…bất lương. Xưng tự do mà chuyên mần chuyện…cộng sản…

      • Builan says:

        Chỉ sợ mất lòng nhau
        Thêm hân thù chia rẽ
        Nào có ich gì đâu
        Anh cứ việc cúi đầu
        CC (công cụ) cccđ (cầm…)

        Mời bà con bắn vào LINK sẽ rõ cái mõm cuả Người Tự Do !

        http://old.danchimviet.info/archives/75559/hay-xem-ho-bao-ve-che-do-nhu-the-nao/2013/05

    • Lê Dân Việt says:

      Thấy CAM đội lốt ” Refugee- California-USA này là tự lột mặt lạ CAM ra liền. Đã là người tỵ nạn CS ở bên Mỹ thì không ai lại gọi ” các bác chống Cộng bên California” cả. Dân chúng ăn mừng hay chỉ đám cướp ngày và đám ăn theo CS hò reo ăn mừng.

      Làm cướp thì nhận làm cướp, là CS thì nhận là CS. Bộ tự thấy rằng làm CS thì nhục nhã lắm hay sao mà không dám nhận là CS, cứ phải núp dưới danh nghĩa người tỵ nạn, người tự do, Việt kiều (vk) Mỹ …để xủa bậy?

    • Tien Ngu says:

      Nghe cò mồi khoe…nhân dân hồ hỡi, mà…chán mớ đời. Nhớ cái thời 75 quá…

      Nước ta đâu đâu cũng…hồ hỡi, phấn khỡi. Tăng năng xuất, đạt chỉ tiêu, nhiều sáng kiến sáng chế tiết kiệm về cho nhà nước hàng tỉ đồng…

      Mềnh nghe cũng khoái, chắc chắc rồi đây chỉ chừng…sang năm, nước VN ta dưới sự lèo lái của đảng Việt Cộng, sẽ…giàu xụ, ngon lành hơn Nhật Bãn, Nam Hàn, Anh Pháp…
      Còn thằng Mỹ thì khõi nói tới, nó đã bị Việt Cộng ta đánh te tua, thua đậm rồi…

      Mẹ họ, té ra chúng…hát láo. Chúng hát khoe chừng nào, thì dân đói trơ mòng chừng đó. Khoai sắn, bo bo, mí…rau muống nàm chuẫn. Con nít suy dinh dưỡng, chết còn hơn rạ. Người lớn thì ra đường đi phiêu phưỡng như những hồn ma. Có người…quần rách che củ cải…

      Quá thãm…

      Cũng may có phãn động gữi quà về cho quê hương, rồi Cộng quốc tế thi nhau…sụp hầm. Không lật đật đỗi mới, bám dít Tàu với Mỹ, là Cộng láo chỉ có nước đi theo…bác.

      Bớt cái tật khoe láo cho người ta thương đi, cò à…

  2. danluan13 says:

    “Chống cộng cực đoan” là một cụm chữ mà cộng sản dùng để gọi những người vạch tội ác của chúng ra cho mọi người biết.

    Cộng sản là hiện thân của tội ác và gian dối, là siêu vi trùng hút máu mủ đồng loại; vậy ai đi theo cộng sản là đi theo tội ác, ai binh cộng sản là binh tội ác, và ai yêu bác yêu đảng là yêu tội ác. Trong quá khứ cũng như hiện tại, cộng sản đã giết và bỏ tù biết bao người yêu nước chống hay bị lừa theo chúng. Ngày nay chúng ở thế yếu, chúng muốn người Việt hải ngoại qui về một mối dưới tay chúng nên chúng đang đề xuất tăng tiền sổ hưu từ 3 triệu lên gần 10 triệu đồng một tháng và cho vài tên cò mồi viết bài kêu gọi hòa giải hòa hợp.

    Người Việt yêu nước chỉ có hai con đường: Diệt cộng sản hay làm nô lệ cho cộng sản.

    kbc

  3. quandannambo says:

    độc tài đảng trị quá khích thì sao
    việt cộng quá khích thì sao
    tham nhũng quá khích thì sao
    công an quá khích thì sao
    hồ chí minh quá khích thì sao
    trung ương đảng quá khích thì sao
    tác giả bài này bưng bô quá khích thì sao
    chẵng sao cả
    quá khích là bản chất của bọn việt gian cộng sản

    • Nguyen trong Dan says:

      Hè hè hè…

      Không quá khích thì làm gì có… ĐẤU TỐ_ TỐ HỮU
      Không quá khích thì làm gì có… “THỜ BÁC MAO , THỜ STALIN BẤT DIỆT ”
      Không quá khích thì làm gì có…THẢM SÁT MẬU THÂN
      Không quá khích thì làm gì có… HỌC TẬP CÃI TẠO
      Không quá khích thì làm gì có… THANH NIÊN XUNG PHONG
      Không quá khích thì làm gì có… “QUÁ ĐỘ QUAN LIÊU BAO CẤP ”
      Không quá khích thì làm gì có… THUYỀN NHÂN VIỆT NAM
      Không quá khích thì làm gì có…ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP , ” ….theo chủ nghĩa Mác Lê ”
      Không quá khích thì làm gì có… ” TỰ DO CÁI CON…”C” ! ” ( cán bộ Đảng ta tuyên bố như thế )

      Hè hè hè…

      • vu doan says:

        Đúng, đúng …

        Không quá khích thì làm gì có “Đừng nói là phải đánh 5 năm, 10 năm, dù có 20 năm, 30 năm, thậm chí 50 năm cũng phải đánh, đánh cho đến khi thắng lợi hoàn toàn!” ( quốc tặc Hồ chí Minh )

  4. Trần Bảo Thịnh says:

    Câu chuyện “Trại Súc Vật” sao nó giống chế độ cộng sản quá, từ ý tưởng đến hành động. Các Bạn vào đọc sẽ thấy: http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nmn2n2n31n343tq83a3q3m3237nvn&AspxAutoDetectCookieSupport=1#phandau

  5. noileo says:

    “Chính quyền VNCH thất bại vì thiếu yếu tố căn bản quyết định sự tồn tại của nó, cũng là yếu tố quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến tranh: yếu tố nhân dân.(Ô ri gin: Nguyễn thành Công, Vẹt: Đảo xanh)

    Chỉ có thể gọi là “yếu tố nhân dân” & “lòng dân” một khi cái “yêu tố nhân dân” & “lòng dân” là cái tình cảm đuọc tạo nên bởi sự chân thật, bởi sự thật, ngược lại, nếu một tình cảm đuọc tạo nên bởi sự lừa dối, bịp bợm, thì không thể gọi đó là “yếu tố nhân dân” & “lòng dân”, chỉ có thể gọi sự bịp bợm & lừa dối là sự bịp bợm lừa dối.

    Được biết ở Hà nội bây giờ có mấy tên lưu manh mời bạn gái, người con gái mà chúng say mê nhưng người cọn gái ấy không có tình cảm với chúng, không có “yêu tố nhân dân”, chúng mời người con gái ấy đi uống nước, xong lén lút lừa dôi người con gái, bỏ thuốc mê gì đó vào ly nước, khiến người uống phải ly nước ấy trở nên mất lý trí, để yên cho tên lưu manh dẫn về nhà & vào “nhà nghỉ” làm chuyện tồi bại.

    cái “yếu tố nhân dân” & cái “lòng dân” mà bọn cộng sản Hồ chí Minh & cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng có đuọc, cũng y chang như trên , cũng bằng cung cách y chang của trên

    Chỉ có mấy tay yêu cộng quá khích mới gọi cái tình cảm đuọc tạo nên bằng sự lừa dôi & bịp bợm, bằng ma túy, thuốc mê, thuốc độc là “lòng dân”, là “yếu tố nhân dân”

    “Yếu tố Nhân dân” mà Nguyễn thành Công & nick đảo xanh nói đến, thực ra là cái gì?
    “Yếu tố Nhân dân” mà Nguyễn thành Công & đảo xanh nói đến, thực ra chỉ là cái tình cảm tạo nên bởi sự lừa dối của bọn cộng sản HCM & VNDCCH và những tên trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, chẳng hạn như câu chuyên “liệt sĩ Lê văn tám” của “sử gia” trần Huy Liệu ,

    hoặc những bịp bợm bóp méo lịch sử, gọi ngày Hồ chí Minh đọc diễn văn đăng quang nhậm chức chủ tịch nước là “ngày độc lập”, gọi bài diễn văn ấy là “tuyên ngôn độc lập”, trong khi VN đã dành lại độc lập từ ngày 11-3-1945 qua bản tuyên ngôn độc lập của Hoàng Đế bảo đại tuyên đọc trong ngày 11-3-1945,

    trong khi nước VN độc lập, chính quyền nước VN độc lập đã có chính phủ đầu tiên là chính phủ Trần trọng Kim, nhậm chức từ 24-5-1945,

    trong khi pho tuọng Paul Bert, tượng trưng cho quyền lực & chế độ thục dân Pháp tại VN, tương tự như pho tượng Hồ chí Minhb ở hà nội tượng trưng cho ác cai trị cộng sản tại VN, đã bị lật đổ từ ngày 2-8-1945, nghĩa là chế độ thục dân Pháp đã bị lật đổ từ ngày 10-3-1945, từ lâu trước ngày 19-8-1945, từ lâu trước ngày 2-9-1945

    hoặc những bịp bợm bóp méo sự thật về cuộc phản bội tháng 8-1945, cuộc cộng sản cướp chính quyền của nước VN không cộng sản, từ đó chính quyền VN bị đặt vào tay bọn cộng sản Hồ chí Minh, một serial killer khét tiếng giang hồ, Võ Nguyên Giáp, thủ phạm của những cuộc ám sát chính trị tàn ác, Phạm Văn Đồng, chuyên gia ký văn tự bán nước,

    từ đó đất nước dân tộc VN bị xô đẩy vào những tang thuong không cùng, những điêu linh & chết tróc & tan hoang & chiến tranh triền miên…, để trở nên lụn bại như ngày nay,

    đáng xấu hổ nhất là đã bước vào thế kỷ 21, năm 2013, mà Việt nam, đất nước tươi đẹp, 90 triệu con người vẫn bị đặt dưới ách cai trị độc tài, độc tài cộng sản, vẫn còn những tên yêu cộng quá khích, gọi sự lừa dối bịp bợm của bọn cộng sản Hồ chí Minh gian ác và bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng, là “yếu tố nhân dân”

    sau khi rước quân tàu cộng vào VN từ 1950, kế đó, qua 1954 tuân lệnh tàu cộng & hợp tác với Pháp chia cắt VN tại vĩ tuyến 17, bọn cộng sản Hồ chí Minh & VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng đuọc tàu cộng cho thayb thế quân thục dân Pháp cai trị miền bắc VN,

    dựa vào súng đạn & cố vấn tàu cộng tại hà nội từ tháng 10-1954, bọn cộng sản VNDCCH & HCM gian ác dựng nên một chế độ độc tài đê tiện, chế độ cộng sản VNDCCH, bưng bít thông tin, nhồi sọ thông tin, khiến người dân miền bắc như những con ngựa bị bịt mắt, và mấy tên cộng sản là kẻ cầm cương,

    bọn cộng sản VNDCCH gian ác dật dây cương về phía nào thì người dân miền bắc dưới ách cai trị độc tài cộng sản Hồ chí Minh chỉ có nước quay về phía ấy mà tiến tới, nếu không thì sẽ có những cai roi ngựa ” cắt sổ gạo” do bọn đảng viên cộng sản Hồ chí Minh, cầm nắm bao tử & dạ dày người dân, vút xuống.

    Chỉ có thế thôi chứ hay ho đếch gì mà mấy nhà yêu cộng quá khích Nguyễn Thanh Công & đảo xanh bịp bợm gọi là “yêu tố nhân dân” !

    Giả sử như năm 1967, ở miền bắc cộng sản có báo chí tư nhân, có tự do ngôn luận, mọi người đuọc phát biểu ý kiến & đuọc công khai tranh luận đúng sai về việc nước, như ở VNCH, do đó người dân miền bắc biết Hồ chí Minh & bọn cộng sản VNDCCH đã rước Trung quốc vào VN,

    do đó biết có sư hiện diện của hàng trăm ngàn, 300 ngàn quân Trung quốc, tại miền bắc VN, thì liệu khi ấy có còn cái “lòng dân” không, có còn cái “yếu tố nhân dân” không?

    Giả xử như năm 1958, ở miền bắc cộng sản có báo chí tư nhân, có tự do ngôn luận, mọi người đuọc phát biểu ý kiến & đuọc công khai tranh luận đúng sai về việc nước, do đó biết đuọc hành động bán nước của Hồ chí Minh & Phạm văn Đồng & bộ chính trị cộng sản 1958, cắt HS & TS dâng cho tàu cộng, thì hỏi rằng, khi ấy có còn cái “lòng dân” không , khi ấy có còn cái “yếu tố nhân dân” không?

    Giả xử như 1956 ở miền bắc cộng sản có báo chí tư nhân, có tự do ngôn luận, mọi người đuọc phát biểu ý kiến & tranh luận đúng sai về việc nước, do đó biết hành động tàn ác của Hồ chí Minh & Đồng Sĩ Nguyên đem quân đội nhân dân cộng sản đi tàn sát hàng ngàn người dân Quỳnh Lưu, do đó biết đã có hàng ngàn người dân Quỳnh Lưu bị quân đội nhân dân cộng sản VNDCCH thảm sát,

    thì hỏi rằng, khi ấy có còn cái “lòng dân” không , khi ấy có còn cái “yếu tố nhân dân” không?

    Năm 1956 người dân Sài gòn đã biểu tình tố cáo & lên án tội ác cộng sản Hồ chí Minh & VNDCCH xử dụng quân đội đàn áp chính trị, đem quân đội nhân dân cộng sản VNDCCH thảm sát người dân Quỳnh Lưu, đồng thời tố cáo & lên ác tội ác cộng sản Liên xô xâm lăng Hungaria, xe tăng Liên xô tiến vào Budapest cán lên người dân Hungaria ở thủ đô Budapest.

    Người dân Văn Giang bây giờ, 2012, ít nhiều còn đuọc lên tiếng phản đối nhà cầm quyền cộng sản, người dân Quỳnh Lưu 1956 dưới ách cai trị vô sản chuyên chính “xây dụng chủ nghĩa xã hội” của Hồ chí Minh và bọn cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác, thì chỉ có bị thảm sát, bị thảm sát, và bị thảm sát dưới mũi súng cộng sản trong tay Đồng Sĩ Nguyên và quân đội nhân dân cộng sản VNDCCH.

    Lúc 1956 ấy mấy nhà yêu cộng quá khích Nguyễn Thành Công & Đảo xanh ở đâu, có biết gì về những hành động tội ác của bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn cộng sản VNDCCH ở Quỳnh Lưu không?

    bây giờ mấy nhà yêu cộng quá khích Nguyễn Thành Công & Đảo xanh ở đâu, đuọc dọc những gì, có biết gì thêm về những hành động tội ác “yếu tố nhân dân” của bọn cộng sản Việt nam dân chủ Cộng hòa vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng ở Quỳnh Lưu 1956 không?

    Hãy xem thêm về “yếu tố nhân dân” của Hồ chí Minh gian ác và bọn cộng sản Việt nam Dân chủ Cộng Hòa vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng do một số những người hiểu biết, đã sống qua dưới chế độ cộng sản VNDCCH diễn tả về “yếu tố nhân dân” cộng sản :

    “Dương Thu Hương: (thở dài) Ðiên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.

    Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí.

    Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ.

    Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.

    Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người.

    Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh.

    Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.”
    (Little Saigon Radio phỏng vấn nhà văn Dương Thu Hương _ http://tdtdnq.tripod.com/PhongVanDTH.htm)

    “Trong chiến tranh, do bị cách ly với thế giới, lại do bị tuyên truyền kiểu nhồi nhét một chiều, người dân thường bị đảng mê hoặc, coi đảng CS là «đảng ta», coi chế độ độc đảng là «chế độ ta», đồng hóa đảng CS với nhân dân và dân tộc.”
    (Bùi Tín – http://old.danchimviet.info/archives/75390/dat-nuoc-cua-minh-lam-nen-lich-su/2013/04)

    Lừa bịp người dân như vậy, mà mấy nhà yêu cộng quá khích Nguyễn Thành Công & đảo xanh gọi là “yếu tố nhân dân” được à?

    “Nay thì không còn gì như trước nữa. Người dân thường nay gọi đảng CS là «họ», là «các ổng», có khi «là bọn chúng», «bọn họ», là «chúng nó», khác hẳn thời nhẹ dạ cả tin ngày xưa. Mà chính lãnh đạo đảng CS cũng xa rời nhân dân, coi nhân dân là kẻ thù, cắt cầu rút ván với trí thức, với nông dân, với tuổi trẻ, với lao động, với bà con các tôn giáo, không thèm giao lưu, đối thoại.”
    (Bùi Tín – http://old.danchimviet.info/archives/75390/dat-nuoc-cua-minh-lam-nen-lich-su/2013/04)

    Bây giờ thì những tấm màn tô vẽ hoành tráng bịp bợm đã bị dật xuống, sự thật về tội ác của Hồ chí Minh, sự thật về tội ác của bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng đã đang lộ rõ dưới mắt người dân, điều này cho thấy những phát biểu về cái gọi là “yếu tố nhân dân” của quý các nhà yêu cộng quá khích Nguyễn Thành Công & đảo xanh, chỉ là bịp bợm, ngớ ngẩn, bịa đặt, hoang tưởng, yêu cộng quá khích !

  6. Đảo xanh says:

    Toàn bộ bài viết khá dài của tác giả, tôi chỉ thấy có đoạn viết sau đây là chính xác khi tác giả phan tích nguyen nhân thát bại của chế độ Sài Gòn: Vậy vì sao quân lực VNCH thất bại, nói rộng hơn vì sao chính quyền VNCH thất bại?

    Chính quyền VNCH thất bại vì thiếu yếu tố căn bản quyết định sự tồn tại của nó, cũng là yếu tố quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến tranh: yếu tố nhân dân. Bây giờ các bạn thử nhìn lại cuộc chiến từ đầu. Vừa lên làm tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm đã hô hào “Bắc tiến”. Thậm chí nhà thơ Vũ Hoàng Chương còn làm thơ cổ vũ: Hẹn một ngày mai về cố đô / Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ… Sau đó ông Diệm tung nhiều toán gián điệp biệt kích ra miền Bắc nhằm gây dựng lực lượng. Nhưng tất cả các toán gián điệp biệt kích đều bị bắt, không một toán nào đứng chân trên miền Bắc được. Thậm chí công an miền Bắc còn lập chuyên án, tổ chức bắt giữ các toán mới thâm nhập để thu vũ khí, vật dụng…Ngược lại, nhiều tốp cán bộ miền Bắc trở vào Nam, xây dựng các khu căn cứ để nhận vũ khí từ ngoài Bắc chuyển vào, phát động chiến tranh du kích. Tại sao Tổng Thống Ngô Đình Diệm thất bại trong việc thâm nhập miền Bắc mà Chủ tịch Hồ Chí Minh lại thắng lợi trong việc cử cán bộ thâm nhập miền Nam. Đấy là vì Chủ tịch Hồ Chí Minh khai thác tốt yếu tố nhân dân. Đất nước nào thì nhân dân cũng là tập thể có nhiều thành phần. Có bộ phận nhân dân luôn ủng hộ chính quyền, có bộ phận khác thì chống chính quyền, và có bộ phận chỉ biết làm ăn, không tham gia vào các phong trào chính trị. Chủ tịch Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã khai thác sự ủng hộ của bộ phận nhân dân ủng hộ ông ngay tại miền Nam, vì vậy tạo dựng được các căn cứ để chuyển quân từ Bắc vào Nam tiến công đánh đổ chính quyền VNCH. Vào đầu năm 1975 QĐND Việt Nam có thể đưa xe tăng tiến vào các thành phố lớn ở miền Nam. Thế xăng ở đâu để cấp cho xe tăng? Các bạn cứ hình dung công binh miền Bắc đã lắp đặt đường ống dẫn xăng dầu vào sâu trong đất miền Nam, áp sát ngay các thành phố. Vì sao công binh miền Bắc làm được điều đó? Vẫn là yếu tố nhân dân. Không có nhân dân, QĐND Việt Nam không đủ hậu cần cho cuộc tiến công, đương nhiên sẽ không có cái ngày 30/4/1975. Suốt cả cuộc chiến, quân lực VNCH có thể tấn công vào Căm-pu-chia, sang Lào nhưng chưa bao giờ tấn công ra miền Bắc. Vì sao vậy? Nếu tiến công ra Bắc để ngăn chặn chiến tranh từ gốc của nó thì sao? Các tướng lĩnh quân lực VNCH cho rằng quân miền Bắc xuất phát từ Căm-pu-chia tiến vào miền Nam nên tấn công sang để ngăn chặn từ xa, thế thì tại sao không tấn công tận gốc là miền Bắc? Lý do đơn giản vì nếu đổ quân ra Bắc thì chắc chắn thất bại. Kinh nghiệm cho thấy ngay việc tung các toán gián điệp biệt kích ra cũng không thành công, lấy cơ sở nào để nói tiến ra Bắc thắng lợi. Chúng ta lại thấy yếu tố nhân dân quyết định thắng bại trong cuộc chiến. Tôi có thể nói thêm: Tháng 4/1975, khi quân giải phóng tiến vào, người dân ở thành phố miền Trung bỏ chạy về phía Nam. Nếu giả định không phải là quân giải phóng tiến vào Nam mà là quân lực VNCH tiến ra Bắc thi cái gì sẽ xẩy ra? Chắc chắn nhân dân miền Bắc sẽ tiến hành chiến tranh du kích tại những vùng quân lực VNCH chiếm được. Nhân dân sẽ không bỏ chạy đâu, đó chính là nét khác biệt với tình hình ở miền Nam.
    Rất tiếc là những phần còn lại tác giả đã đi chệch khỏi bản chất nha bộ đội cụ Hồ, trượt sang con đường đối lập với nhân dân, với chính lý tưởng cũng như công sức, máu thịt của mình đã đổ xuống chiến đấu vì nó. Tất nhiên, tôi cũng hoàn toàn cảm thông những mất mát, những oan khiên mà anh và gia đình anh đã phải chịu đựng (nếu có). Nhưng không phải vì vậy mà chúng ta có thể phủ nhận sạch trơn, qauy lại chà đạp quá khứ hào hùng của dân tộc, của mọt thời trai trẻ “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, quay lưng lại với lý tưởungr mà vì nó mình đã chiến đáu hy sinh. Vận nước có lúc thịnh, lúc suy, xã hội có người tốt, kẻ xấu, song mmotj dân tộc anh hùng như dân tộc ta quyets không bao giờ chịu đầu hàng, gục ngã trước nguy nan, Hãy vững tin vào tiền đồ dân tộc.

    • Tien Ngu says:

      Vừa lên làm tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm đã hô hào “Bắc tiến”?

      Hỡi ôi, ngỡ chỉ có một mình Tiên Ngu là…ngu. Dè đâu…dư luận viên của Việt Cộng chúng nó còn ngu hơn mình…

      Ngô đình Diệm lấy cái gì mà…bắc tiến? Lính, chưa có một sư đoàn nào hết, chỉ mấy lực lượng nhãy dù, bảo an đoàn lẽ tẽ. Súng chỉ có cặc bin, FM đầu bạc bắn từng phát. Không quân cũng như…không quần. Hãi quân còn đang…trong mơ…

      Diệm có ngu như…cò mồi VC, cũng không ngu đến nỗi…bắc tiến làm mồi cho cs Bắc Việt.

      Cò mồi VC hát…tỉnh rụi, cứ như nà trên diễn đàn này, em nào cũng không có cái óc mà…tư duy.

      Tung biệt kích ra bắc, là chuyện phải làm. Cư an tư nguy nghe em. Cộng láo nó có quân chính quy do Tàu Cộng cố vấn, phải ra đó rình coi khi nào nó xua quân xâm nhập. Đó là chuyện….thường.

      Còn Ngô đình Diệm, hay các chính quyền miền Nam sau này, đủ khả năng bắc tiến, thì dân cả nước mừng còn không hết. cs Bắc Việt chúng nó vừa ác, vừa…láo, người dân VN ở phía bắc cơm không đủ nhét kẽ rằng, quần không đủ che…củ cải. Giả như có phép lạ nào đó, bụp cái lũ Cộng láo lúc ấy, dân họ còn lạy mà mừng. Đở phải bị Cộng kềm kẹp đến mấy đời, hốt phân trồng rau muống, chuyên ăn…khẩu hiệu tự sướng.

      Chán mấy anh dư nuận viên cò mồi quá…

      • vk mỹ says:

        Tiên ngu chưa đọc hết lịch sử thì hãy im cái miêng lại. “Bấc tiến” hay “lấp sông Bến hải” là câu cửa miệng của chính quyền đệ nhất VNCH do Ngô Đình Diện cầm đầul
        Sau khi tiêu diệt hết các đối thủ chính trị ở Miền nam, Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống đệ nhất VNCH được Mỹ ủng hộ và viên trợ ào ạt. Giai đoạn này tương quan lực lương hơn hẳn Bắc VN về quân sự nên Diêm mới dám to mồm vây. Miền Bắc VN lúc này nghiêng về quan điểm thí đua hòa bình mà sau này sửa sai gọi là “tư tưởng xét lại”, là “mất cảnh giác với kẻ thù”… Chỉ sau khi thấy ró nguy cơ từ Miền Nam nhất là khi các người dân miền nam kháng chiến cũ (Chông Pháp) Bị Diêm kéo lê máy chém theo luất 10-59 đàn áp. Họ vượt tuyến ra Bắc cầu cứu thì lúc đó TW Đang CSVN mới ra nghị quyết” vũ trang để giải phóng Miền Nam”. Cũng từ đó mà miền Bắc mới bắt đầu tăng cường lực lương QS.

        Nói tóm lại là lúc đầu Diêm manh về QS hơn Bắc Viêt nên mới kêu gào bắc tiến…Mới đem biệt kích nhảy dù ra Bắc để phá hoại. Tuy nhiên Bắc Việt có dân hậu thuẫn, tai mắt dân chúng thì bất cứ tên gián điệp nào từ Nam ra đều bị bắt ngay. Vụ án C47 chở biệt kích tên Đinh Như khoa, Phan Thanh Vân ra Bắc bị bắn rơi và bắt sông là ví dụ….Sau này các cán bộ Bắc Việt vượt tuyến vao Nam hoạt đông lai đươc nhân dân miền nam che chở thì khỏi phải bàn cãi.

      • nvtncs says:

        “VK Mỹ” NÓI DỐI:

        Ai gây chiến?

        “As opposition to Diệm’s rule in South Vietnam grew, a low-level insurgency began to take shape there in 1957. Finally, in January 1959, under pressure from southern Viet Cong cadres who were being successfully targeted by Diệm’s secret police, Hanoi’s Central Committee issued a secret resolution authorizing the use of armed insurgency in the South with supplies and troops from the North. On 20 December 1960, under instructions from Hanoi, southern communists established the Viet Cong (NLF) in order to overthrow the government of the south. The NLF was made up of two distinct groups: South Vietnamese intellectuals who opposed the government and were nationalists; and communists who had remained in the south after the partition and regrouping of 1954 as well as those who had since come from the north, together with local peasants. While there were many non-communist members of the NLF, they were subject to the control of the party cadres and increasingly side-lined as the conflict continued; they did, however, enable the NLF to portray itself as a primarily nationalist, rather than communist, movement, despite being in almost direct control by the Northern regime. The cornerstone of Diệm’s counterinsurgency effort was the Strategic Hamlet Program, which called for the consolidation of 14,000 villages of South Vietnam into 11,000 secure hamlets, each with its own houses, schools, wells, and watchtowers. The hamlets were intended to isolate the NLF from the villages, their source of recruiting soldiers, supplies and information.[27]
        The communists in southern Vietnam resolved that “if we are able to kill Ngô Đình Diệm, the leader of the current fascists dictatorial puppet government, the situation would develop along lines more favourable to our side.”[28] On 22 February 1957, when Diệm made a visit to an economic fair in Buôn Ma Thuột, a communist cadre named Ha Minh Tri carried out a directive to assassinate the president. He approached Diệm and fired a pistol from close range, but missed, hitting the Secretary for Agrarian Reform’s left arm. The weapon jammed and security overpowered Tri before he was able to fire another shot. Diệm was unmoved by the incident.[29]“

        http://en.wikipedia.org/wiki/Ngo_Dinh_Diem#Establishment_of_the_Republic_of_Vietnam

      • Trung Kiên says:

        Thiết nghĩ, nói thì phải có bằng chứng, không thể nói bâng quơ như kẻ vô trách nhiệm, ăn nói vung vít, bịa đặt dối trá!

        Đồng ý với bạn Tien Ngu rằng, VNCH có tung “biệt kích (hay điệp viên) ra miền Bắc để thu thập tin tức mà thôi. Hãy đọc, nghe để biết:

        Hồi ký Đặng Chí Bình

        Từ “Bắc Tiến” tôi đã từng nghe, nhưng không phải “Bấc tiến” hay “lấp sông Bến hải” là câu cửa miệng của chính quyền đệ nhất VNCH do Ngô Đình Diện cầm đầu” như vk mỹ “bịa đặt” ở trên (yêu cầu trưng bằng chứng khả tín)!

        Mà là vào năm 1965 khi phi công Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Phú Quốc lái máy bay “Bắc Tiến” đánh phá đường giao thông vùng Hà Tĩnh, để phá vỡ đường tiếp tế của csvn đưa quân vào miền Nam. Máy bay bị trúng đạn và Phạm Phú Quốc bị chết!

      • Người Tự Do says:

        Có phép lạ đó , ông Tiên Mỹ đến cứu giúp tế độ ” dân ” Việt nam ” bụp cái lũ cộng láo ” đó , nên ” dân ” lạy Mỹ như thánh sống ấy .
        Nhưng hiềm một nỗi , Mỹ lại bị ” cộng láo ” bụp lại , chạy….. co rò , ” dân ” ngơ ngác ……..co cẳng chạy theo .
        Mỹ hoàn hồn lại ……..bắt tay ” cộng láo ” .
        ” Cộng láo ” ngày nay không còn ” hốt phân trồng rau muống ” , mà làm ăn xuất khẩu nhập khẩu tứ phương , thành phố làng mạc xây dựng ầm ầm .
        ” Dân ” đứng ở ” bển ” thấy ” cộng láo ” lên đời , cay cú , tức tối nên bị ……..thần kinh !

      • Tien Ngu says:

        Chời chời, có cái vụ hát…tự sướng bị vạch mặt chuột rồi ra lệnh cho Tiên Ngu phải…im miệng…

        Mắc cười quá. Ở đây là diễn đàn, cò?
        Có phải là trại cải tạo, hay nà vùng kinh tế mới đâu?
        Không im miệng thì bị cò chọt công an nhân dân, bắt…đi tì à?

        Bỏ cái tật hay lên mặt…cán láo đi cò à. Thấy thương quá…

        Ngô đình Diệm nào hô hào bắc tiến, hồi nào? Lịch sử này chắc do cò mồi VC viết lên quá?

        Hô hào, kêu gọi Bắc tiến, là ước mơ của những người miền Bắc tị nạn cộng sản sau 1954. Họ cũng chằng có ngu gì mà kêu gọi bắc tiến thời Ngô đình Diệm, họ chỉ kêu gọi bắc tiến cái lúc mà VC chạy tét ghèn năm Mậu Thân thôi. Nhưng dân VN xui có cái, Mỹ không chịu trợ giúp các phương tiện. VNCH thắng năm Mâu Thân rồi đành…rũ nhau đi nhậu. Lúc đó đánh luôn ra bắc, chắc chắn sẽ chọc giận Trung Cộng, nó đổ chí nguyện quân, diễn lại cái tuồng biển người liều mạng, Mỹ giết nhiều quá, nó sợ lính Mỹ sẽ…tâm thần. Mỹ không dám chơi, đành…qua phà. Lũ Cộng láo đúng là số hên.

        Riêng cái vụ Ngô đình Diệm…lê máy chém, chém VC, nếu có thiệt, chắc dân miền Nam ai cũng mừng (dĩ nhiên là ngoại trừ lũ nông dân dốt, bị dụ nai theo VC phá làng phá xóm, khũng bố giật mìn quăng lựu các khu đồng dân cư). Đằng này, máy chém của Diệm, thực ra chỉ có chém anh…Ba Cụt, một anh chuyên màn sớm đầu tối đánh, zero credit!

        Sử láo của VC dạy dân VN rằng thì là máy chém của Diệm chém trên…3000 người. Đúng là cái thứ…láo tỉnh rụi…

        Láo chủ nghĩa cs..vô địch, láo Lê văn Tám, láo…thân phụ bếp mà nói rành 8 thứ tiếng (fluently), láo Mỹ Nguỵ ăn thịt người, láo miền Nam không có cả cái muỗng dừa để đựng cơm ăn…vân vân và vân vân.

        Vừa phải thôi nghe cò…

      • nguyenlan says:

        vk My nghe theo lời tuyên truyền láo khoét của bọn Việt cộng phản quốc nay lại chê người khác!

        “NGUYÊN NHÂN CHIẾN TRANH 1960- 1975”- Sử gia Trần Gia Phụng :

        Trong cuộc họp Liễu Châu 5-7-1954, Chu Ân Lai ép Hồ Chí Minh phải chấp nhận giải pháp chia hai Việt Nam, đồng thời Châu Ân Lai còn đưa ra kế hoạch cho VM rằng trước khi rút ra Bắc, VM nên kiếm cách phân tán và chôn giấu võ khí ở lại miền Nam, để hữu dụng về sau.
        Về phía phái đoàn VM, Võ Nguyên Giáp, tháp tùng theo Hồ Chí Minh, đã trình bày trong cuộc họp rằng nếu phải rút ra Bắc, thì VM chỉ rút những người làm công tác chính trị bị lộ diện; phần còn lại thì ở lại để chờ đợi thời cơ nổi dậy, có thể từ 5,000 đến 10,000 người.(3) Trong số những người cộng sản gài lại ở miền Nam Việt Nam, có cả Lê Duẫn, bí thư Trung ương cục miền Nam của đảng LĐVN.
        Như thế, rõ ràng đảng LĐ đã sắp đặt kế hoạch trường kỳ mai phục, chuẩn bị lực lượng tấn công miền Nam Việt Nam, trước khi ký kết hiệp định Genève vào ngày 20-7-1954.
        Sau cuộc CCRĐ giai đoạn 5, Trường Chinh phải rời chức tổng bí thư đảng LĐ, và Hồ Chí Minh kiêm nhiệm chức nầy kể từ 30-10-1956. Đảng LĐ chuyển công tác Lê Duẫn, từ bí thư Xứ uỷ Nam Bộ ra Bắc giữ chức Uỷ viên thường vụ Bộ chính trị để phụ tá cho Hồ Chí Minh khoảng đầu năm 1957.
        Vào năm 1958, Lê Duẫn được bí mật gởi vào miền Nam nhằm nghiên cứu tình hình. Khi trở ra Bắc vào cuối năm nầy, Lê Duẩn viết bản báo cáo đề nghị đánh chiếm miền Nam bằng võ lực. Bản báo cáo của Lê Duẫn là nền tảng của quyết định quan trọng của hội nghị Trung ương đảng (TƯĐ) LĐ lần thứ 15 ở Hà Nội.
        Tại hội nghị nầy, ngày 13-5-1959, ban chấp hành TƯĐLĐ đưa ra nghị quyết thống nhất đất nước (tức đánh chiếm miền Nam bằng võ lực) và đưa miền Bắc tiến lên xã hội chủ nghĩa. (Nghị quyết đăng trên Nhân Dân ngày 14-5-1959).
        Quyết tâm xâm lăng miền Nam của Bắc Việt thật rõ ràng. Ngày 12-9-1959, Phạm Văn Đồng, thủ tướng Bắc Việt tuyên bố với Lãnh sự Pháp tại Hà Nội: “Ông nên nhớ là chúng tôi sẽ đến Sài Gòn ngày mai.” Trong một lần khác, vào tháng 11 cùng năm, Phạm Văn Đồng nói với vị Đại diện Canada trong Uỷ ban Kiểm soát Đình chiến: “Chúng tôi sẽ đẩy người Mỹ xuống biển.”
        Cùng ngày đưa ra nghị quyết thống nhất đất nước, chiếm miền Nam bằng võ lực (13-5-1959), nhà cầm quyền Hà Nội cử thượng tá Võ Bẩm, người Quảng Ngãi, lên đường vào Nam, lập đường dây liên lạc với các lực lượng gài lại trong Nam. Sau đó, ngày 1-6-1959, một toán gồm 32 cán bộ miền Nam tập kết, bắt đầu ra đi mở đường vào Nam. Đó là con đường Trường Sơn, là dãy núi được xem là sống lưng của toàn cõi Đông Dương, để đưa quân xâm nhập Nam Việt Nam.
        Vào năm sau, tại Hà Nội, từ ngày 5-9 đến ngày 10-9-1960, diễn ra Đại hội đảng LĐ lần thứ III, được mệnh danh là “Đại hội xây dựng chủ nghĩa xã hội và đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà”. Đại hội đưa ra hai mục tiêu lớn của đảng LĐ là xây dựng miền Bắc tiến lên Xã hội chủ nghĩa và tiến chiếm miền Nam bằng võ lực.
        Chuyện “giải phóng miền Nam” hay “chống Mỹ cứu nước” chỉ là chiêu bài nhằm khích động quần chúng .

    • nguyenlan says:

      Bây giờ, ngay dù được trang bị đầy đủ súng đạn, tàu chiến, phi cơ, nhưng bọn Việt cộng đã chẳng dám bắn một phát đạn nào vào bọn đế quốc Tàu cộng đang ngang nhiên xâm lấn đất đai, biển và hải đảo của Tổ quốc . Năm 1975, nếu bọn Việt cộng mà bị bọn đế quốc Trung – Xô cắt viện trợ khí giới – như Mỹ đã làm đối với Việt Nam Cộng Hòa, thì đứa con nít cũng có thể nói chắc được rằng bọn chúng sẽ tất tần tật nhanh chân bốn cẳng rút lẹ về Bắc, dễ chừng làm sập cả cầu cầu Hiền Lương và bít cả giòng sông Bến Hải đấy chứ .

    • Trần Bảo Thịnh says:

      Nếu thời đó mà ông Diệm mà bắc tiến thật, nhân dân miền Bắc đã có phúc lớn, họ sẽ hoan nghinh để mong sớm thoát khỏi “Trại Súc Vật” ( http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nmn2n2n31n343tq83a3q3m3237nvn&AspxAutoDetectCookieSupport=1#phandau )

    • Trung Kiên says:

      Đồng ý với bạn Đảo xanh!

      Lý do thất bại của VNCH thì nhiều lắm!

      Điều chính yếu là, dù có hay, có giỏi thế nào chăng nữa, nhưng là một nước nhược tiểu thì “Thế thời phải thế”. Ngay ở cả miền Bắc ông Hồ cũng đâu có thể tự quyết định được, vì các cường quốc đã đặt để và xếp đặt như thế…Cưỡng lại xu thế sẽ bị tiêu vong!

      Đúng vậy!

      Vận nước có lúc thịnh, lúc suy, xã hội có người tốt, kẻ xấu, song một dân tộc anh hùng như Việt Nam ta, quyết không bao giờ chịu đầu hàng, gục ngã trước nguy nan! Hãy vững tin vào tiền đồ dân tộc…

      Nhưng cần phải cảnh giác, không được đặt niềm tin vào csvn là những kẻ bán nước hại dân!

  7. Toi ac CS says:

    Th. Tá Huỳnh Túy Viên Quận Trưởng Ðầm Dơi Khóa 20 VBQG/ Ðà Lạt Bị cộng sản tử hình bằng cách cho người móc mắt ngay tại quận lỵ Tháng 5, 1975.

    Th. Tá Trần Vũ Chi Khu Trưởng Ðồng Xuân, Phú Yên Khi Chi Khu thất thủ, cộng sản lấy chiếc đũa tre vót nhọn đâm mù mắt Thiếu Tá Vũ sau đó cột trói ở chuồng bò cho tới chết !

    Ðại Uý Trò Tiểu Khu Bình Thuận Cộng sản đến nhà bịt mắt dẫn đi và đem chôn sống tập thể tại ngoại ô Phan Thiết Tháng Năm, 1975.

    Nguyễn Văn Tâm Chiến Sĩ Phục Quốc Bị đánh cho tới chết tại Trại Tù Hàm Tân

    Th. Sĩ 1 Nguyễn Văn Tẩu Quân Cảnh, Trại Giam Tù Binh Phiến Cộng (Non Nước Ðà Nẵng) Tháng 4, 1975 VC đến nhà bắt dẫn đi, sau một tuần lễ hành hạ, bắn rồi cột đá thả xuống sông mất xác. Tin tức do em ruột là Nguyễn Văn Hoa cung cấp.

    Phan Huy Thành Nhân Viên Phượng Hoàng Quảng Nam, Ðà Nẵng Tự chế máy thu thanh trong tù, cộng sản bắt được chặt làm ba khúc tại Trại Tù Tiên Lãnh, Quảng Nam

    Ðại Uý Nguyễn Văn Thơ Pháo Binh Diện Ðịa Bị tra tấn chết tại Kà Tum, Tây Ninh 1977.

    Trung Tá Sâm Biệt Ðộng Quân Bị đánh chết tại Trại 2 Sơn La 1978.

    Lý Sớm Cảnh Sát Xã Sơn Hòa Bị cộng sản giết tập thể tại Sơn Quang khi chúng chiếm được Quảng Ngãi.

    Nguyễn Hữu Pháp Phó Quận Trưởng Trà Bồng, Quảng Ngãi (Khóa 13 QGHC) Bị tra tấn đến chết tại trại tù miền núi Quảng Ngãi, để lại 3 con thơ.

    Ðoàn Văn Nga Nghĩa Quân Bị cộng sản chôn sống khi chúng tiếp thu Quận Tuy Phước, Bình Ðịnh

    Ðại Uý Mạo Không rõ đơn vị bị hành hạ đến điên loạn chết tại Trại Tù Gia Trung năm 1979.

    Trung-úy Lê Duy Liêm Đại-đội trưởng/Tiểu-khu Bình-định Bị Cộng-sản tra-tấn đến chết tại Tổng-trại Tù-binh số 4/Phú-yên năm 1977.

    Tr. Sĩ I Phạm Ngọc Liệt F Ðặc Biệt Vũng Tàu Bị bắt đem đi thủ tiêu.

    Phạm Văn Long Quê ở Xã Tân Phát, Quận Bảo Lộc, Lâm Ðồng (khoảng 30 tuổi) Bị bắn tại hàng rào Trại Giam Ðại Bình, Bảo Lộc năm 1982. Người cung cấp tin cho biết trong thời gian từ 1975 tới 1985, tại Thành Phố Ðà Lạt, cộng sản tử hình khoảng 40 người.

    Thiếu Tá Trần Hàng CHT/CSQG Quảng Ngãi Bị cộng sản thắt cổ chết tại Trại Tù Nam Hà trong vụ ráp radio để nghe Ðài BBC&VOA. Một vụ án làm rúng động Bộ Nội Vụ.

    Xã Trưởng Ðiểm Bạc Liêu Bị cộng sản tử hình khi chúng chiếm Bạc Liêu, sau đó con dâu và con gái cũng tự sát theo ông.

    Mai Văn Ðoán Chủ Tịch HÐX Sơn Hương Bị cộng sản giết tập thể tại Sơn Quang khi chúng chiếm được Quảng Ngãi.

    Tr. Uý Trịnh Ðoán Trưởng Cuộc CSQG Ninh Thuận. Vì không chịu nổi đói khát, khủng bố ngày đêm, anh lợi dụng lúc lao động tại hiện trường trốn chạy vào rừng. Bọn cai tù phát hiện đuổi theo bắn anh ngã sấp xuống đất. Anh Ðoán giơ tay chịu trói nhưng bọn công an tiếp tục nã đạn vào anh. Anh Ðoán chết mà thân thể tan nát từng mảnh tại Trại Tù Sông Cái, Ninh Thuận, Thuận Hải năm 1979.

    Ð. Uý Trương Văn Dậu Tiểu-đoàn trưởng Công-binh Bị Cộng-sản tra-tấn đến chết tạiTrại 3/Vĩnh-thạnh thuộc Quận Bình-khê/Bình-định tháng 6/1975.

    Ð. Uý Nguyễn Hùng Cường ANQÐ Trường Hạ Sĩ Quan Ðồng Ðế Bị tra tấn tàn nhẫn, tự tử chết tại Trại 52, Tổng Trại 5, Ngân Ðiền Phú Yên năm 1978. -Ô. Nguyễn Văn Châu (Stanton, CA) cho biết tin tức về cái chết của Ð. Uý Nguyễn Hùng Cường – ANQÐ Trường Hạ Sĩ Quan Ðồng Ðế tự sát sau khi bị tra tấn tàn bạo tại Trại Tù Ngân Ðiền Phú Yên năm 1978.

    Th. Tá Bùi Văn Ba Quận Trưởng Vũng Liêm Bị cộng sản dùng dao phạt cỏ chặt đầu.

    Cảnh Sát Viên tên Ba CSQG Quảng Ngãi VC dồn xuống giếng cùng 11 tù nhân khác rồi quăng lựu đạn tại Xã Tư Thịnh, Quảng Ngãi.

    Thiếu Uý Mai Thị Bay Nữ Quân Nhân Bị lính gác tù cưỡng hiếp trong đêm tối tại trại biệt giam. Sau đó chị Bay uống thuốc sốt rét tự vẫn để lại thư tố cáo tội ác của cộng sản tại Trại Tù Cây Cầy A, Tây Ninh năm 1976

    • NGÀN KHƠI says:

      TƯ CÁCH CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO CHÍNH TRỊ XÃ HỘI

      Người lãnh đạo tốt đẹp đúng nghĩa dù ở đâu hay bất kỳ thời nào trong xã hội loài người phải biết kiểm soát, chế ngự, ngăn ngừa những hành vi tàn ác của thuộc cấp hay lính tráng đối với dân chúng hay đối phương ở vào những hoàn cảnh hay trường hợp bình thường nhất. Đặc biệt khi mình đã chiến thắng, có nghĩa đối phương không còn nguy hiểm nứa, luôn phải thực hành chính sách nhân đạo rộng lớn và tốt đẹp nhất, bởi vì lúc đó xã hội đã trở lại bình thường, tất cả đều là dân chúng, tất cả đều là những con người như nhau. Bởi thế khi kẻ chiến thắng lại làm tù làm tội người chiến bại, hành hạ đủ điều người chiến bại nhằm để trả thù, điều đó chỉ cho thấy tính cách của người lãnh đạo là hoàn toàn xoàng xỉnh, thấp kém, không xứng đáng, không thể coi như có ý nghĩa hay giá trị mang tính đại nghiệp nào đối với xã hội hoặc đất nước. Thậm chí nếu là người lãnh đạo có ý thức trọng con người, trọng xã hội, có tinh thần và mục đích nhân bản, việc đầu tiên khi lên nắm quyền là phải chú ý đến chế độ lao tù nói chung. Phải có chính sách cải thiện lao tù, nghĩa cử trước hết là phải vào trại tù để xem xét thực trạng, có kế hoạch thanh lọc để tìm ra những người bị hàm oan, có chương trình để xét tha sớm những trường hợp có thể khoan dung được. Chính những việc làm nho nhỏ nhưng cần thiết đó lại cho thấy ý nghĩa đại nghiệp của người lãnh đạo. Trái lại, nếu không có được những nghĩa cử cao đẹp đó, mà chỉ toàn tính cách trả thù thấp kém, tạo nên một guồng máy khủng bố to rộng sau khi đã nhắm được chính để nhằm chỉ giữ vứng chính quyền đã nắm, điều đó chỉ cho thấy giá trị lãnh đạo là không cao hay thực chất cũng chỉ là những con người cơ hội, những sản phẩm tầm thường, thấp kém của hoàn cảnh lịch sử từ quá khứ mà không là gì khác.

      ĐẠI NGÀN
      (09/5/13)

  8. Lê Vân says:

    Ở Mỹ thì hãy cứ chống cộng ngay trên đất Mỹ ấy, đầy ra đấy thôi, các vị chẳng chụp bao nhiêu nón cối lên đầu người khác, vậy các vị chống đi, rồi Sứ quán, lãnh sự…. Đầy ra đó, các vị chống đi, trước hết hãy chống bằng mồm xem các vị có nói lại họ không. Chứ chõ mỏ về VN nói không ai tin các vị đâu, nhìn cảnh quý vị cầm cờ đi chửi bới là biết à, lại đọc và nghe các vị nói còn thấy chối hơn nữa, như bọn người vùi đầu trong đất 40 năm, không hề biết giờ đây thế giới chuyển biến ra sao, các vị ở nước ngời nhưng đâu có tham gia được vào giòng chính, vào XH văn minh của nước sở tại, quanh năm ngày tháng lê la ở mấy tiệm người Viêt, chợ người Việt, báo chí tiếng Việt, nên nghe qua thấy lòi ra sự hiểu biết thấp kém, bặm trợn, thù hận, nó lạc lõng so với thời đại, chẳng đâuu vào đâu, lại nghe mấy người hèn bất mãn như BT, DTH…mấy người cơ hội, đến 90% dân Việt hải ngoại về nước không theo các vị, họ về nước vui vẻ hoà mình với người trong nước mọi khía cạnh của cuộc sống. 38 năm rồi, những tiếng nói lạc lõng như mấy người ở đây đúng là quá thoi thóp, tuy nhiên, người trong nước như tôi vào đây càng thấy sự thật của ngày xưa cũng như hôm nay!

    • Cù nhầy says:

      Lê Vân sợ sẽ bị mất chỗ đội nón hay sao, mà cuồng si thế ru?

      Ván bài đang ” triển khai’ mà Lê Vân ú ù câc cạc không hay, hỉ?

  9. Trung Kiên says:

    Chào các Bạn

    Đọc “Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá ” rồi, bây giờ mời các Bạn cùng đọc bài:

    THƯ TÂM TÌNH GỞI CÁC BẠN “YÊU CỘNG” QUÁ KHÍCH

    Trích đoạn:…”Tôi là Nguyễn Thành Cua, em họ xa của anh Nguyễn Thành Công, tác giả bức thư gửi những người chống cộng quá khích. Nói đi phải nói lại, có thư gửi cho các bạn chống cộng…quá khích, tôi cũng gửi vài lời cho các bạn yêu cộng…quá khích” (Mời bấm vào đọc tiếp).

  10. Việt Cộng says:

    Tại sao VNCH thất bại. hãy đọc 1 đoạn này:

    Vào năm 1974, gần một năm trước ngày chính quyền Sài Gòn sụp đổ, có một vụ buôn lậu bị bắt tại tỉnh Long An, sau đó là một “phiên tòa đặc biệt” ở Sài Gòn xét xử.

    >> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 04

    Vụ buôn lậu được báo chí thời đó gọi là “vụ còi hụ Long An”, vì hàng lậu được chở trên xe “nhà binh” có xe quân cảnh hụ còi dẫn đường. Những người “thi hành công vụ” bắt được đoàn xe buôn lậu thay vì được thưởng, họ đều bị tống giam, cách chức, trả thù… Nguyên nhân thật đơn giản: Đoàn xe buôn lậu ấy của chính bà Nguyễn Thị Mai Anh – “đệ nhất phu nhân”, vợ của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.
    (Đăng trên Lao Động Chủ Nhật ngày 5-5-2013)

    • Tien Ngu says:

      Tưỡng anh cò mang tài liệu thứ thiệt nào dẫn chứng, té ra là tài liệu của..báo lề phải. Chuyên đăng chuyện….tự sướng.

      Đâu riêng gì chuyện còi hụ Long An, chuyện chị Ngô đình Diệm bán gạo cho VC, chuyện tướng tá VNCH…lòi mặt chuột, chuyện miền Nam văn hoá đồi truỵ, chuyện lính VNCH chuyên hiếp gái rồi lấy lưởi lê đâm vào chổ kín cho chết, chuyện Mỹ nguỵ…ăn thịt người, chuyện nguỵ VNCH bán nước cho Mỹ, chuyện…đủ thứ…

      Báo VC đăng hà rầm mỗi ngày, dân VN cũng đã…coi mệt xĩu…

      VNCH toàn nà…thô bỉ không hè, còn Việt Cộng từ Hồ chí Minh trở xuống, đứa nào cũng…bảnh cả. Mắc cười quá…

      Kiếm cái gì mới mới đi anh cò à. Mững cũ soạn lại hoài, chán quá…

      • Người Tự Do says:

        Có vài cái ” mới ” nè :
        Bảy thằng Việt cộng đu cành đu đủ không gãy .
        Cộng sản mà “chiếm ” Sài gòn , sẽ xảy ra 1 cuộc ” tắm máu ” .
        Chị em phụ nữ nào sơn móng tay móng chân sẽ bị cộng sản dùng kềm…….rút !

      • Tien Ngu says:

        Cò à, nghe em hồ hỡi tìm ra…chân lý, nhớ Hồ chí Minh quá…

        Anh Hồ cũng hồ hỡi khi tìm ra cái chân lý cs. Hét tướng lên, sướng tê người.

        Dùng cái óc của em mà suy nghỉ, trên cái cõi đời này có ai ngu đến nổi tin rằng thì là 7 thằng Việt Cộng bu một cành đu đủ mà không gãy?

        Việt gian phãn động thời đó chúng nó có cái máu tiếu lâm, vẽ tranh chọc quê lũ Cộng cho vui. Dân nào mà tin cái chuyện đó? Chỉ có cò mồi ngây thơ, tưỡng rằng dùng cái này để tuyên truyền ngược, là…coi bộ ăn tiền. Nguỵ chuyên nói láo…

        Có cái óc không vậy, cò?

        Còn câu chuyện VC vào sẽ tắm máu dân miền Nam, hay dùng kềm rút móng tay phụ nữ…

        Chỉ là do người dân miền Nam tự do, qua cái kinh nghiệm đấu tố giết người hàng loạt của VC, tàn sát dân vô tội tết Mậu Thân, đại lộ kinh hoàng 1972, khũng bố người dân miền Nam hàng chục năm liên tục…
        Dân họ sợ VC quá mà phòng ngừa, nhắc nhở nhau thôi. VNCH lúc ấy đã mất, không tuyên truyền láo kiểu ấy.

        VC ngày nay, học hỏi theo nguỵ xưa mà kiếm ăn, sống cho ra người chút chút. Nhưng cái tật tung cò mồi tuyên truyền láo, tự sướng, vẫn không bỏ. Chúng luôn suppose rằng dân VN bây giờ vẫn còn ngu nhưng những năm xưa, cái thuở còn bị màn tre, màn sắt trùm kín…

        Cò mồi theo đó mà hát…tỉnh, ra vẽ ta đây thông thái hơn nguỵ, chính nghĩa đầy…quần

        Thấy thương quá.

    • Trực Ngôn says:

      Vụ buôn lậu ở Long An được báo chí thời đó (VNCH) gọi là “vụ còi hụ Long An”, do vợ hay bồ nhí của ông Thiệu tổ chức, tội cho mấy anh nhà binh tham gia, chuyên chở hộ tống, bị báo chí phanh phui, phải tủ ờ (ở tù). Tuy vậy, vụ buôn lậu này chỉ gây tai tiếng mà VN không mảy may bị mất một tí đất hay một thước biển nào.

      Nếu so sánh với buôn lậu, tham nhũng thời nay (CSVN) thì chẳng thấm vào đâu! Cũng vì ham tiền mà quan chức VC bán, cho Đài Loan, Trung Cộng thuê dài hạn cả những khu rừng đầu nguồn, để họ tự do quản lý, người TQ tự do đi vào VN khai thác bô xít và tạo thành khu tự trị, không một nguời VN nào dám bén mảng tới!

      Nói tóm lại, buôn lậu thời ông Thiệu ở Long An “có còi hụ”, nên nhân dân đều biết, báo chí đều lên tiếng phản đối, nhưng vụ buôn lậu không nghiêm trọng đến an ninh quốc gia.

      Còn buôn lậu, tham nhũng thời CSVN “không có còi hụ” nên nhân dân không biết, mà dù có biết cũng không dám nói, vì nói ra là bị thủ tiêu hay đi tù!

      Tai hoạ lớn và là một đe doạ khủng khiếp là: đội quân thứ năm của TQ đang nằm ngay trong lòng VN, chúng sẽ bật lên khi có hiệu lệnh?

Phản hồi