WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bao tải tiền của người Việt và dự định bán nhà của Phó TT Mỹ

Tại Việt Nam, đối với người khá giả, chuyện mua nhà bằng bao tải tiền là hết sức bình thường nhưng ở nước Mỹ thì khác.

Viết câu chuyện này tôi nhớ người quen sang Washington DC, nhờ đưa đi mua sắm. Khi vào trung tâm mua sắm Potomac Mills lớn nhất của Virginia, anh ta tìm mua cái thắt lưng giá khoảng 500-700 đô la Mỹ.

Hồi đó tôi đã công tác ở DC được 5 năm, khá thuộc khu mua sắm này vì đồng hương sang nhất định phải đến đó. Nhưng tôi chưa bao giờ biết cái thắt lưng 500 đô la.

Cái có giá nhất mà tôi nghiến răng mua là đồ của Brooks Brothers khoảng 60 đô la thì phải. Còn lại dùng đồ của Bostonian khoảng 14-16 đô la.

Tìm không nổi, người quen tỏ vẻ coi thường nước Mỹ. Đương nhiên do lỗi của tôi không biết những cửa hàng sang trọng chứ không phải nước Mỹ không có những thắt lưng hàng ngàn đô la.

Lần khác có cô bạn từng là đồng nghiệp ở viện cũ sang nhà chơi cùng với các bạn khác. Cô ngạc nhiên thấy nhà tôi bé (townhouse – nhà liền kề) chỉ có ba phòng bé, phòng ăn và phòng khách.

Đối với tôi một người làm công ăn lương đó là hết khả năng chi trả tiền vay ngân hàng hàng tháng.

Cô bảo, Mỹ chán nhỉ, nhà thì bé tý, thấy anh chị phải đi chợ, rửa bát lau nhà, lo hết mọi việc gia đình. Chả bù cho nhà cô, có osin lo mọi việc, nhà 4 tầng mặt bằng hàng trăm m2, lúc nào cũng như khách sạn 5 sao.

Nghe cô nói tôi chẳng biết giải thích thế nào.

Đối với người Mỹ làm công ăn lương thì việc sở hữu một ngôi nhà thật của mình là rất khó. Họ chỉ có thể vay ngân hàng để mua nhà trả góp.

Thông thường ngân hàng sẽ kiểm tra khả năng tài chính và cho vay để mua một ngôi nhà mà tiền trả hàng tháng bằng khoang 1/3 tháng lương.

Ngân hàng khôn chán, ngoài chi trả tiền nhà (mua trả góp hay thuê) thì gia đình còn phải chi tiền cho ăn uống, đi lại, xe hơi và các nhu cầu khác. Cho vay vượt khả năng tài chính thì ngân hàng sẽ mất tiền vì người vay vỡ nợ.

Một ngôi nhà giá 500 ngàn đô la có thể ước tính ra lương của chủ là bao nhiêu. Cứ cho là mỗi tháng phải chi 2 ngàn đô la cho cả tiền lãi và gốc cho cái nhà thì lương phải cỡ 6 ngàn đô la/tháng.

Ngân hàng cho vay khoảng 450 ngàn và trả trong vòng từ 20 đến 30 năm vì 50 ngàn (10%) là tiền trả trước, nếu không có thì lãi suất rất cao.

Trong suốt cuộc đời làm việc nếu may mắn sẽ trả hết nợ lúc về hưu. Phần đông lúc hưu phải bán nhà to mua nhà bé hay chuyển vào căn hộ rẻ tiền mới đủ chi trả.

Người ta ước tính khoảng 25% dân Mỹ thực sự làm chủ ngôi nhà của mình, còn lại họ nợ ngân hàng tới lúc rời bỏ thế giới này.

Tại Việt Nam, đối với người khá giả, chuyện mua nhà bằng bao tải tiền là hết sức bình thường. Nhà có giá hàng trăm ngàn đô hay vài triệu đô vẫn dùng tiền mặt. Mua đứt bán đoạn, ít khi vay ngân hàng để trả góp.

Người giàu dư tiền mặt chẳng cần ngân hàng, người nghèo không đủ tín chỉ để ngân hàng cho vay.

Dài dòng thế để hiểu việc ông Joe Biden định bán nhà để chữa bệnh ung thư cho con. Nhưng phần ông lấy về sau khi bán sẽ không được bao nhiêu vì phần còn nợ ngân hàng phải trả lại ngân hàng.

Có lẽ ông Joe Biden bán nhà riêng vì muốn ở nhà bé hơn, chi phí thấp hơn.

Theo thông lệ, gia đình Phó tổng thống được dinh cơ do chính phủ trả tiền trong thời gian tại nhiệm. Tổng thống ở trong Nhà Trắng, nhưng Phó tổng thống phải ở ngoài vì lý do an ninh, hai người không thể ở cạnh nhau.

Dinh thự của Phó tổng thống nằm ở trong khu gọi là đài thiên văn Hải quân Mỹ (United States Naval Observatory) ở phía đông bắc thủ đô Washington DC, được bảo vệ cẩn mật không khác gì Nhà Trắng.

Hết nhiệm kỳ, Tổng thống hay Phó tổng thống đều phải về “quê” hưởng thú điền viên. Tổng thống được hưởng lương hưu khoảng 200 ngàn đô la/năm, tương đương với lương của Giám đốc quốc gia của Ngân hàng Thế giới.

Phó tổng thống không được hưởng lương hưu một cách tự động như Tổng thống mà phụ thuộc vào số năm làm tại Hạ viện hay Thượng viện. Phó tổng thống phải có ít nhất 2 năm làm việc mới được hưởng chế độ hưu.

Năm 2008, khi tranh cử cùng với Tổng thống Obama, Joe Bidden thông báo về lương năm của hai ông bà là 245 ngàn đô la trong 10 năm liền. Làm Phó tổng thống lương của ông là 230 ngàn đô la.

Như ông nói với báo chí, ông không có tiền tiết kiệm hay cổ phiếu, hết nhiệm kỳ sẽ sống dựa hoàn toàn vào tiền hưu trí do một số năm tại nhiệm ở Quốc hội Hoa Kỳ.

H1Tổng thống Mỹ Barack Obama và “Phó tướng” Joe Biden. Ảnh AFP/TTXVN.

Tổng thống Mỹ Barack Obama và “Phó tướng” Joe Biden. Ảnh AFP/TTXVN.

Tin cho hay, trong chương trình phỏng vấn của Đài CNN hôm 11-1, ông Joe Biden cho biết có lần chia sẻ với cấp trên trong một bữa ăn trưa cùng nhau rằng:
Nếu con trai Beau Biden buộc phải từ chức Tổng chưởng lý bang Delaware vì căn bệnh ung thư não, ông Biden và phu nhân Jill sẽ phải bán nhà để chi trả viện phí.

Khi đó Tổng thống Obama đã có một lời đề nghị xúc động:

“Tôi sẽ đưa anh tiền, bất cứ điều gì anh cần, tôi sẽ giúp đỡ. Đừng bán nhà, anh Joe. Tôi không nghĩ chúng ta phải dùng cách này. Hãy hứa với tôi điều đó” – ông Biden trích lại lời của Tổng thống Obama trong cuộc phỏng vấn.

Đối với người Mỹ thì điều đó không có gì ngạc nhiên nếu Phó tổng thống phải bán nhà chữa chạy cho con. Bởi trong một hệ thống quản lý minh bạch, những gì thuộc về tài sản chung không được động đến.

Tiền thuế của dân không thể dùng cho mục đích cá nhân, không thể là cái kho vàng lộ thiên để các quan chức đào bới.

Người thân trong gia đình bị ốm đau, Phó tổng thống phải tự bỏ tiền chi trả. Không có bệnh viện nào chữa chạy miễn phí cho con của một người chỉ vì ông ta là Phó tổng thống.

Với lương 230 ngàn đô la/năm, ông Biden khó mà đủ tiền trả viện phí cho con, nếu như biết rằng mỗi lần chạy xạ tốn kém từ 5 nghìn đến 10 nghìn đô la tùy ca bệnh.

Dù được bảo hiểm chi trả 80% nhưng phần 20% còn lại cũng là con số rất lớn nếu việc đó kéo dài vài năm. Nếu phải bán nhà chẳng có gì ngạc nhiên vì cái nhà đang ở vượt quá chi trả của gia đình.

Một người sẵn sàng bỏ ra hàng ngàn đô la để mua cái thắt lưng da sẽ không thể hiểu tại sao Joe Biden không có sổ tiết kiệm, không có cổ phiếu, sống dựa vào lương hưu ít ỏi sau khi rời nhiệm sở.

Mua nhà bằng bao tải tiền, người Việt ngạc nhiên khi thấy đồng bào mình nai lưng ra kiếm tiền để có giấc mơ Mỹ, thì họ sẽ càng ngạc nhiên hơn khi thấy một Phó tổng thống Hoa Kỳ hùng mạnh nhất thế giới phải bán nhà chạy chữa cho con.

Tuyên ngôn Độc lập Mỹ đã viết “mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng”, nghĩa là bình đẳng về cơ hội, bình đẳng về trách nhiệm và bình đẳng trước pháp luật.

Dân thường phải bán cơ nghiệp chữa chạy cho con thì tại sao Phó tổng thống không phải làm chuyện đó? Không hiểu đó là sức mạnh hay sự yếu kém của nước Mỹ, xin nhường lời cho bạn đọc.

Theo Soha

21 Phản hồi cho “Bao tải tiền của người Việt và dự định bán nhà của Phó TT Mỹ”

  1. qdnb says:

    Hi ha ho says:

    Ông Tonydo này ấu trĩ quá. Mọi điều đúng như ông nói, nhưng ông chưa hiểu hết. Xin thưa với ông là cũng giống như ở Đức, các quỹ bảo hiểm sức khỏe ở Mỹ cũng chỉ thanh toán cho các biện pháp điều trị và chữa bệnh cơ bản thôi, còn cao cấp hơn thì phải tự trả tiền nhất là chữa trị ung thư và Aids, mà các phương pháp chữa bênh này rất tốn kém… Các ông ở Mỹ hãy cứ bị ung thư đi đã rồi xem tôi nói có đúng không ?
    Các ông ở Mỹ mà kỳ quặc quá, chẳng thằng nào tin thăng nào và phục thằng nào, nhất là mấy ông đã không thạo tiếng thì lại càng tinh tướng, ếch ngồi đáy giếng cứ tưởng bầu trời chỉ là một cái vòng tròn nhỏ ở trên đầu. Tôi tin các thông tin trong bài này là sự thật, người ta không dễ và không thể, cũng như không dại gì lại đi bịa ra những chuyện liên quan đến TT và phó TT Mỹ, chẳng để làm cái quái gì mà lại nhỡ mang vạ vào thân.
    (hết trích)

    Thú thật bài này do một người trong nước viết, chẳng hay ho gì lắm, tôi nghe ông Ho ha ho ở Đức nói mà ngứa cái lỗ tai, ông chê người ta ấu trĩ mà chính ông chỉ là người I tờ về y tế Mỹ. Nó có hàng chục, hàng mấy chục loại bảo hiểm khác nhau, trường hợp mỗi người một khác …

    Ông lại nói một câu rất ư là hàng tôm hàng cá

    “chẳng thằng nào tin thăng nào và phục thằng nào”

    Chắc ông thuộc thành phần ma cô đứng đường nên ai cũng gọi bằng thằng, chắc ở nhà ông gọi bố, gọi chú bằng thằng…

    Ông nói một câu rất ư là ngu xuẩn
    “không dại gì lại đi bịa ra những chuyện liên quan đến TT và phó TT Mỹ, chẳng để làm cái quái gì mà lại nhỡ mang vạ vào thân.”

    ở xứ dân chủ tự do này có viết báo chửi Tông thống, chửi thống đốc cũng huề cả làng , chắc ông sống với VC quen rồi tưởng như Mỹ cũng giống VN

  2. Quảng Nguyễn says:

    Đó là sức mạnh của Hoa Kỳ, thưa tác giả bài viết “bao tải tiền của người Việt (trong nước thời Xã Hội Chủ Nghĩa) và dự định bán nhà của Phó Tổng Thống Hoa Kỳ”.

    Và cái sức mạnh ấy, nó mạnh và vững gấp triệu lần sức mạnh dẫn đầu thế giới về vũ khí, tiền tài và khoa học kỹ thật của Hoa Kỳ, như một ông tướng Tầu Lục Địa đã nhận định sau vụ Hoa Kỳ bị tấn công làm sụp đổ hai tòa tháp Thương Mại Thế Giới ở New York vào ngày 9-11 của đầu thế kỷ này.

    Thực tiễn hơn, sức mạnh ấy, của Hoa Kỳ, đã chinh phục và chuyến hoán tâm tư tình cảm của chúng ta, những người Việt ở cả hai đầu chiến tuyến Quốc Gia và Cộng Sản, kẻ thua cuộc và người thắng cuộc, cùng gặp nhau tại một “ngõ rẽ của lòng”: Gần gũi và cảm phục đất nước và người dân Hoa Kỳ.

    Ngày xưa trong cuộc chiến, người phía VNCH chúng tôi, tuy được Mỹ giúp. Thế nhưng nếu cố vấn Mỹ đụng chạm tới tự ái dân tộc Việt, chúng tôi sẵn sàng tỏ thái độ mà giờ đây nghĩ lại, rất qúa đáng. Như tướng Lam Sơn đã từng cầm gậy chỉ huy vụt cố vần Mỹ đồng cấp.

    Cũng ngày xưa trong cuộc chiến, những cán bộ, bộ đội và không ít người dân nuớc Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa căm thù, khinh bỉ nước Mỹ và người Mỹ, cũng rất qúa đáng. Như chửi bới, đánh đập, ném đá các tù binh phi công Mỹ, vốn là những người Mỹ có giáo dục, có trình độ và văn minh, nhân bản vào loại không nhất thì cũng nhì trong nhân loại.

    Ấy vậy mà, khi sống gần và sống với nước Mỹ và người Mỹ, chúng ta cùng là những kẻ chịu nặng nề “tính Đảng” và chủ nghĩa dân tộc, bỗng cùng nhận ra cái qúa đáng, qúa xấu hổ như chúng tôi, bên thua cuộc và, có thể, không ít người ở bên thắng cuộc. Để từ đó, theo thống kê, khoảng 70 phần trăm số người Việt sinh sống rại Hoa Kỳ đã nhập quốc tịch Mỹ. Còn trong nước thì có tới 80 phần trăm trong tổng số 95 triệu người Việt Nam thích chủ nghĩa Tư Bản do Hoa Kỳ lãnh đạo. Bao nhiêu công lao giáo dục của Đảng nhằm căm thù đế quốc Mỹ đều trởi thành con số không.

    Và nay, Yêu thương quê gốc Việt Nam, nhưng cũng yêu thương không kém cái đất nước từng bị chúng ta phỉ mạ, đánh đập theo “tính Đảng” và “chủ nghĩa dân tộc” hẹp hòi. Bất kể bạn là ai, thua hay thắng cuộc sau ngày 30-4-1975.

    Bỏ bom bao nhiêu ngày đêm, Mỹ không chinh phục được Miền Bắc XHCN.

    Chi phí mỗi năm hàng chục tỉ đô la. Hy sinh đến hơn 58 ngàn mạng con dân nước Mỹ, không chiếm được tất cả cảm tình của người dân Miền Nam Việt Nam Cộng Hòa.

    Nay chẳng tốn xu teng nào, chẳng xước một chút da nào: Thua hay thắng đều thấy nước Mỹ là nước đáng sống.

    Hơn 80 phần trăm trong dân số hơn 90 triêu người Việt Nam thích đế quốc Mỹ.

    Vậy hay một lần “nghe lời Đảng”, chúng ta cùng mang nhận định chung về nước Mỹ và người Mỹ, chuyển đổi vào thực tế, sao cho con dân Việt Nam cũng được hưởng phần nào những điều chúng ta đang đuợc hưởng trên đất nước Hoa Kỳ, để: Trẻ con không phải đến trường đến trường bằng cách đu dây qua sông, hay chết gục bên cầu vì đói khát. Sao cho bệnh viện dừng cái chuyện chỉ nhiệt tình chữa chạy theo “chính sách”, dành cho đảng viên, lãnh đạo Đảng và con em trong gia đình của họ. Còn Nhân Dân thì bỏ mặc, nếu không có tiền đút lót cho bệnh viện, vốn được điều khiển bởi Đảng ủy. Sao cho chúng được học hơn 4000 năm lịch sử của nước nhà, không chỉ thu gọn vào thời đại Hồ Chí Minh. Ngày sinh cuả Bác Hồ và của Đảng thì ghi trên lịch. Nhưng ngày Quang Trung đại phá Quân Thanh vào ngày mồng 5 Tết thì lơ đi vì không muốn làm buồn “Nước Lạ”. Không mềm dịi với Trung Quốc thì làm sao tổ chức được Đại Hội Đảng 12 như lời TBT Nguye4ê Phú Trọng tuyên bố công khai.

    Cuối cùng thì cám ơn tác giả, giúp tôi, một tên thua cuộc hiều ra một chân lý: Nhân chi sơ, tính bổn thiện.

    Chẳng ai, dù là Bác Hồ, Bác Mao có thể huy diệt được “tính Người”, dù hai Bác có nướng, có thanh trừng, có giết chóc hàng triệu triệu người. Cuối cùng thì “Tính Người” vẫn thắng “Tínnh Đảng”.

    Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi – Lời của Bác Hồ.

  3. tonydo says:

    Trích bài chủ:
    (Nếu con trai Beau Biden buộc phải từ chức Tổng chưởng lý bang Delaware vì căn bệnh ung thư não, ông Biden và phu nhân Jill sẽ phải bán nhà để chi trả viện phí.)

    Trích từ CNN:
    (Biden said he told the President he was worried about caring for Beau’s family without his son’s salary.)
    (“I said, ‘But I worked it out.’” Biden recalled telling Obama. “I said, ‘But — Jill and I will sell the house and be in good shape.’”).

    Hai khác biệt cần chia sẻ với tác giả Hiệu Minh và qúi Còm Sỹ:
    Hiệu Minh: ” Bán nhà để trả viện phí ”
    CNN: ” Without his son’s salary ”

    Người có bảo hiểm y tế ở Mỹ (trường hợp Mr Beau Biden làm cho tiểu bang) là rất tốt. Mặc dù bệnh nhân phải trả 20% tiền bệnh phí, nhưng chỉ tới con số tối đa qui định theo từng loại bảo hiểm.

    Chẳng hạn Medicare của chúng tôi “rởm nhất cho người về hưu của chính phủ, Part A”, mặc dù 20% thật nhưng chỉ tới tối đa $5800 cho một năm (tôi mua thêm advantage nên chỉ còn $3600) sau số đó có kẻ phải lo.

    “Quân dân Việt Nam ta hay dọa nhau, có thể mất nhà mất cửa sau khi về hưu nếu đổ bệnh” là sai. “Đúng, cách đây 30 năm về trước”.

    Còn chuyện gia đình Ngài Phó Tổng Thống cùng người con trai Beau làm lớn ở tiểu bang, chắc chắn có bảo hiểm nhân thọ do chính phủ tiểu bang tài trợ, thêm bảo hiểm free “Job-lost Morgage Insurance” để trả tiền nhà hàng tháng.

    Tôi nghi đây là một PR chính trị. Đánh bóng Đàn Anh chăng?
    Cám ơn Hiệu Minh cùng qúi Còm Sỹ!

    • Hi ha ho says:

      Ông Tonydo này ấu trĩ quá. Mọi điều đúng như ông nói, nhưng ông chưa hiểu hết. Xin thưa với ông là cũng giống như ở Đức, các quỹ bảo hiểm sức khỏe ở Mỹ cũng chỉ thanh toán cho các biện pháp điều trị và chữa bệnh cơ bản thôi, còn cao cấp hơn thì phải tự trả tiền, nhất là chữa trị ung thư và Aids, mà các phương pháp chữa bênh này rất tốn kém. Vì vậy ở Đức hàng năm người ta vẫn phải tổ chức các chương trình kêu gọi quyên góp trên Tivi để giúp đỡ những người bị ung thư để họ được điều trị lâu dài bằng các phương pháp hiện đại và đắt tiền. Vì thế phó TT Mỹ lo không có tiền để chữa bệnh ung thư cho con là chuyện tất nhiên.

      Các ông ở Mỹ hãy cứ bị ung thư đi đã rồi xem tôi nói có đúng không ?

      Các ông ở Mỹ mà kỳ quặc quá, chẳng thằng nào tin thăng nào và phục thằng nào, nhất là mấy ông đã không thạo tiếng thì lại càng tinh tướng, ếch ngồi đáy giếng cứ tưởng bầu trời chỉ là một cái vòng tròn nhỏ ở trên đầu. Tôi tin các thông tin trong bài này là sự thật, người ta không dễ và không thể, cũng như không dại gì lại đi bịa ra những chuyện liên quan đến TT và phó TT Mỹ, chẳng để làm cái quái gì mà lại nhỡ mang vạ vào thân.

      Cũng cần nói cho các ông hiểu rõ là chính sách bảo hiểm y tế bắt buộc mới được áp dụng ở Mỹ dưới thời Obama thì đã được thi hành ở Đức từ 1870, theo đó chủ phải trả một nửa phí bảo hiểm sức khỏe cho người làm thuê. Vì vậy có thể nói Đức là nước xã hội chủ nghĩa sớm nhất và đích thực nhất.

      Nói thế thôi chứ tôi cầu mong tất cả người Việt ở Mỹ chẳng ai bị ung thư cả.

      • tonydo says:

        Trích Hi Ha Ho:
        (Các ông ở Mỹ mà kỳ quặc quá, chẳng thằng nào tin thăng nào và phục thằng nào, nhất là mấy ông đã không thạo tiếng thì lại càng tinh tướng, ếch ngồi đáy giếng cứ tưởng bầu trời chỉ là một cái vòng tròn nhỏ ở trên đầu.)

        Sao dốt thế bạn?
        Qua được xứ Tự Do, tội gì phải đi điếu đóm cho thằng khác!
        Bạn qua Mỹ tìm giùm mình xem có bác lính trơn nào không?
        Toàn quan thôi bạn ạ!

    • Ban Mai says:

      Đồng ý với bạn Tô chiện PR! Ngài Phó là một Thượng Nghị sĩ kỳ cựu trước khi làm Phó Tổng (cứ hỏi bác Google), vợ là Tiến sĩ, ông con là Quan Tổng Chưởng Tiểu bang… mà nghèo “rớt mồng tơi” như rứa thì chắc “dân oan” nước Mỹ còn nhiều hơn XHCNVN í chứ và hổng chừng họ sẽ ùn ùn vượt biên qua Cuba tị nạn kinh tế lắm! Bạn Tô có đóng ghe vượt biên nhớ hú với nghen, tui góp vốn bằng 1 máy đuôi tôm đầu bạc và 1 la bàn, chịu ko? Cũng đề nghị bạn viết thư nhắc khéo Cụ Phó, cho gia đình cụ quá giang kẻo tội nghiệp quá! Có điều phải cẩn thận bọn police canh me, bán bãi hay đòi mãi lộ đó.

      • tonydo says:

        Đánh bóng cho đảng Dân Chủ của mình!
        Tung hô tư cách bạn bè của đàn anh Tông Tông mình!
        Lăng xê sự trong sạch của chính mình và gia đình!
        Đúng vậy bạn tôi!
        Cụ Phó quả là Sư Tổ “Chính Trị Điếm”.
        Thanks, thân!

      • noileo says:

        Trich: ” tonydo says: 17/01/2016 at 14:04
        Đánh bóng cho đảng Dân Chủ của mình!”

        Nhưng phải nhìn nhận một điều là họ đánh bóng nhau bằng dầu bóng thứ thiệt, không phải như bọn trí thức cộng sản Lao động Tàu đẻ đánh bóng Trần Dân Tiên bằng dầu dỏm ghê tởm, càng đánh càng thấy đầy rỉ xét ghê tởm trên mặt Trần dân Tiên,

        không phải như trí thức xã nghĩa Nguyễn Anh Tuấn “tiến sĩ danh dự” ha vớt ̣́đánh bóng đại ca Ba đình của y bằng dầu dỏm nhãn hiệu nhân tôn lò, càng đánh càng thấy đầy ghẻ lở trên mặt Nguyẽn Anh Tuấn và đại ca của y

      • Tudo.com says:

        @Ban Mai:” . . . tui góp vốn bằng 1 máy đuôi tôm đầu bạc và 1 la bàn, chịu ko?”

        Ko chịu!
        Nếu máy đuôi tôm là phải loại đầu. . . Đỏ và loại la . . . Lú bàn.
        Bắt buộc phải có hai thứ đó mới . . . định đúng hướng Thiên Triều.
        Đừng lo:
        Kỳ nầy là vượt biên chính thức, bán vé đàng hoàng, không có chuyện canh me, chỉ sợ bão to sóng lớn bị chìm xuồng không về được Cumá ở . . . Bắc Kinh!

  4. tan man says:

    Mấy ông còm nói chuyện chính trị nhiều quá nhức hết cả đầu, không hợp với chủ đề bài viết. Bài này nhắm tới mấy thằng đại gia mới nổi ở VN, chẳng khác gì mấy thằng trọc phú, trưởng giả học làm sang, ra nước ngoài thì tinh tướng nhưng chẳng biết một cái gì. Cười nói oang oang ở chỗ công cộng , xỉa răng thoải mái rồi nhổ nước bọt bừa bãi, người ta đang xem hàng hay trả tiền thì xấn đến xem, chả biết cái gì hết cả. Đi Toilete hết 1 euro thì kêu trời “đi đái mà cũng hết hơn 2 chục nghìn, biết thế đái ở nhà”. Mấy thằng này vô văn nhóa chẳng khác gì mấy thằng Việt kiều thất nghiệp về nước khoe giầu.
    Chúng nó không biết là chất lượng cuộc sống, nhất là an sinh, an toàn và phúc lợi xã hội thì VN còn lâu mới bằng được Mỹ hay các nước châu Âu. Anh sống ở các nước nghèo đói lại cứ đi chê các nước văn minh giàu có thì phải xem lại xem có bị thần kinh hay không.

  5. Nguyễn Kim Nên says:

    1 câu chuyện tích cực ở xã hội Mỹ, dân chủ pháp trị. Ở đó những người đảm nhiệm những chức vụ cao trong chính quyền không có nghĩa là giàu nứt đố đổ vách và cả họ được nhờ như ở xã hội cộng sản ưu việt như ở VN, Trung Cộng, hay ở các xứ độc tài như Lybia, Bắc Hàn. Con người ở xã hội dân chủ có tài, có cống hiến thì được đãi ngộ cao . Mức lương và hưu trí trên $200 ngàn /năm thì khá cao rồi . Nhưng chỉ như vậy thôi . Muốn giàu hơn thì phải đầu tư, kinh doanh . Ở chế độ ưu việt như Việt Nam thì bọn quan trong triều đình cộng sản hiện nay đều giàu kinh khủng bằng cách buôn bán độc quyền, ăn cắp, cướp đoạt của doanh nghiệp và dân chúng, bán tài sản quốc gia lén lút …

    Nhưng có 2 tay thánh bàn Ho Bac Cu và qdnb dùng cái tiểu nhân ti tiện của mình lèo lái nó thành 1 chuyện tiêu cực không ra gì .

  6. Dân VN says:

    Chuyện PTT Mỹ phải bán nhà lo thuốc cho con chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì ông ta không phải đại gia hay dân có tiền. ở VNCH trước năm 1975 cũng thế, thậm chí Tổng Thống Ngô Đình Diệm còn không có của cải tài sản gì. Tư tưởng “kẻ có quyền thì có tiền”, hay “làm lãnh đạo là tiền rừng bạc biển” chỉ có trong thế giới CS , hoặc những tên lãnh đạo độc tài “chiếm quyền” chứ không phải “chính quyền”!

  7. qdnb says:

    Nghe thì cũng biết vậy thôi
    Những ông này thường đi xe limousine bạc triệu, ông phó này trước đây đã từng là Luật sư, mà cái nghề của những người danh tiếng như ông thì khoảng nửa triệu một năm, những ông này tài sản ít có ông nào dưới 10 triệu
    Ông Biden hồi tháng 4 -1975 là một dân biểu Dân chủ chống chiến tranh VN và rất ác cảm với VNCH, hồi ấy quốc hội chuẩn chi ngân sách để cứu người tỵ nạn CS VN khi đất nước bị CS chiếm, ông ta đã tuyên bố quyết không cho bọn tỵ nạn này một đồng xu
    Trong kỳ tranh cử 2008 không ai chịu đứng phó cho Obama, nên người ta nhờ ông và ông đồng ý, cử tri VN hỏi ông hồi 1975 ông từ chối người tỵ nạn VN có đúng không? Thì ông chối phắt ngay, lần này ông không ra tranh cử nội bộ Dân chủ vì biết sẽ thua Hillary, dù có được Dân chủ đề cử thì cũng thua Cộng hòa vì DC hết thời, quá tệ
    Nay người ta ủng hộ Donald Trump, một người không phải là chính trị gia chuyên nghiệp vì người dân quá chán những ông chính trị chuyên nghiệp nói láo,nói xạo

  8. Dan Viet says:

    Đó là sức mạnh của nước Mỹ. Cảm ơn tác giả đã viết bài này cho những người trong nước có dịp suy ngẫm.

  9. Trinh Duong says:

    Bài viết tinh tế ,ý nhị..Bao giờ tất cả mọi người VN đều hiểu ý nghĩa nầy …???

  10. Hồ Bác Cụ says:

    Phó TT Mỹ phải bán nhà để trả tiền y tế cho con thì chỉ là…..chuyện bình thuờng không chỉ ở Mỹ, mà tôi tin là cũng thế trong nhiều quốc gia Dân Chủ khác ở Âu Châu nữa. Điều….không bình thuờng ở đây là tác giả HM, theo như lời tự thuật trong bài, có vẻ là đảng viên hay ít ra cũng thuộc loại “có chức” của đảng CSVN mà lại không mua nổi sợi dây thắt lưng 500 đô, phải ở nhà “bé tý”, so với đồng nghiệp, đồng bạn, đồng chí của mình, thì mới là….lạ!!!!

Leave a Reply to Nguyễn Kim Nên