Đoàn kết à? Eo ôi… khó quá!
“Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao…”
“Đoàn kết thì sống, chia rẽ là chết…”
Tư tưởng ấy chẳng cao siêu hay mới lạ gì nhưng vẫn là bài học của muôn đời, mà nếu nói ra, rất dễ bị ném đá, cho là dậy khôn, cao đạo, lên lớp…
CSVN hiện nay đang lúc thoái trào, không còn chính nghĩa. Dân chúng thì phẫn nộ vì nạn cướp đất lan tràn, vì tội bán đất nhượng biển và tiếp tay Trung cộng xâm lược của đảng! (1) Phong trào bỏ đảng và chống lại đảng ngày càng lớn mạnh trong nội bộ đảng! (2) Bộ Chính trị CSVN đang run sợ vì điều này, và càng run sợ hơn khi người dân và các tổ chức đấu tranh biết đoàn kết, chấp nhận những dị biệt để ngồi lại với nhau. Ngày tàn của CSVN sớm hay muộn tùy thuộc rất nhiều vào sự đoàn kết này. Nói cách khác, cuộc chiến giữa Chính nghĩa Quốc gia và Tà linh Cộng sản sẽ mau chóng kết thúc khi ý thức đoàn kết giữa người Việt Quốc gia được nâng cao.
Chính vì thế, từ mấy chục năm nay, có biết bao người thiện chí, nhiều tổ chức đấu tranh đã kêu gọi và nỗ lực tạo dựng đoàn kết giữa người Việt quốc gia với nhau. Nhưng rất tiếc, cho đến nay những nỗ lực ấy vẫn chưa thành công, thậm chí trong một số cộng đồng Người Việt Hải ngoại, tình trạng chia rẽ ngày càng trầm trọng (3).
Tại sao thế? Người Việt Quốc gia ai cũng muốn dẹp bỏ chế độ độc tài cộng sản, thậm chí quyết tâm cao độ phải thực hiện được điều đó. Ai cũng biết: muốn thực hiện điều đó thì điều tối cần thiết là phải đoàn kết. Nhưng tại sao mọi nỗ lực tạo đoàn kết suốt mấy chục năm nay đều chưa đạt được kết quả mong muốn? Chúng ta cần tìm ra nguyên nhân. Có xác định được nguyên nhân, chúng ta mới sửa chữa được và mới có hy vọng thành công.
Nguyên nhân sâu xa của tình trạng chia rẽ, chưa đoàn kết được phải chăng nằm ngay trong tâm thức của đại đa số người Việt chúng ta?
Đại đa số người Việt chúng ta vẫn còn tâm thức độc tài độc đoán, muốn mọi người phải quan niệm giống mình, suy nghĩ và hành động như mình (4). Ai quan niệm khác, suy nghĩ khác, quyết định khác với mình là mình kết luận họ sai. Rất nhiều người có khuynh hướng lấy những suy nghĩ của mình làm tiêu chuẩn để phán đoán đúng sai, tốt xấu. Ai suy nghĩ giống mình là đúng, suy nghĩ khác mình là sai; ai hành động giống mình là tốt, hành động khác mình là xấu.
Với tâm thức đó mà không nắm quyền bính trong tay thì nó không tác hại. Khi có quyền bính trong tay, dù chỉ nhỏ nhoi trong một tập thể bé tí, là người ta sẵn sàng tận dụng quyền bính ấy để ép buộc người khác phải suy nghĩ, hành động theo ý mình, hoặc theo những gì mình cho là đúng.
Thật thế, chỉ cần để mắt quan sát một xã hội thật nhỏ và gần gũi nhất là gia đình mình, ta cũng nhận ra được tâm thức ấy. Trong các gia đình, dường như người làm ra tiền nhiều nhất và chi trả hầu hết các chi phí trong nhà (thường là người chồng/cha, có khi là người vợ/mẹ, và đôi lúc là người con) là người trong thực tế có quyền nhiều nhất (5). Người có quyền thường dùng quyền của mình để áp đặt những người khác trong nhà phải làm theo ý mình, nếu không lộ liễu thì cũng tế nhị kín đáo.
Thật vậy, trong nhiều gia đình Việt Nam, cha mẹ có khi ép buộc con cái dù đã trưởng thành phải vâng lời mình, thậm chí trong cả chuyện chúng lập gia đình với ai hay chọn nghề nghiệp gì.
Những người lập gia đình dễ nhận ra điều sau đây. Người chồng thường dùng đồng tiền mình làm ra như một lợi thế để có quyền ép buộc vợ theo ý mình. Ngược lại, người vợ có thể dùng tình cảm hay dùng khả năng từ chối những đòi hỏi của chồng để ép buộc ngược lại. Ít khi người ta sẵn sàng để cho nhau được tự do, làm theo sở thích hay quan niệm của mỗi người (6).
Tâm thức độc tài độc đoán ấy được biểu lộ khá rõ ràng trong cuộc đấu tranh chống độc tài cộng sản tại hải ngoại. Người ta sẵn sàng chống đối, mạt sát, tẩy chay hay loại trừ những người suy nghĩ và có lập trường chống cộng hay chống độc tài khác với mình. Tâm thức này chính là nguyên nhân sâu xa gây nên chia rẽ và vô hiệu hóa mọi nỗ lực tạo đoàn kết trong cộng đồng người Việt quốc gia.
Ở đây, cũng cần phân biệt giữa chống đối và phản đối.
Khi mình nghĩ người khác sai, mình đúng, cho dù là chủ quan, thì người có tâm thức dân chủ có thể lên tiếng phản đối người kia, nhưng đồng thời sẵn sàng nghe người kia trình bày quan điểm của họ. Hai bên nghe nhau, thuyết phục nhau, để rồi bên nào cảm thấy bị thuyết phục thì sẵn sàng từ bỏ ý kiến của mình để thống nhất quan điểm với bên kia. Nếu không thuyết phục được nhau thì họ dừng lại ở mức độ phản đối, không đi xa hơn, và hai bên cùng tôn trọng quan điểm của nhau, đồng thời để cho nhau được tự do hành động theo quan điểm của mình. Không bao giờ vì khác quan điểm mà ghét nhau, trở thành đối thủ của nhau, không đoàn kết được với nhau.
Còn những người có tâm thức độc tài thì không chấp nhận cho người khác có quan điểm khác mình, nên không chỉ phản đối mà còn chống đối, nghĩa là muốn triệt hạ, tẩy chay, loại trừ người kia. Hễ quan điểm chính trị khác nhau là lập tức coi nhau như thù địch.
Kinh nghiệm của nhân loại cho thấy: người nắm quyền hay lãnh đạo cộng đồng càng muốn thống nhất quan điểm của cộng đồng theo quan điểm của mình thì càng phát sinh chia rẽ trong cộng đồng. Vì những người không đồng quan điểm với lãnh đạo mà bị dùng quyền để ép buộc theo quan điểm ấy thì sẽ bất mãn và tìm cách tách rời khỏi cộng đồng, hoặc lập nên một cộng đồng khác. Từ đó gây nên tình trạng chia rẽ gây suy yếu cộng đồng.
Để tạo sự hài hòa trong các cộng đồng xã hội, những người lãnh đạo có tâm thức dân chủ thường hành xử theo câu nói latinh nổi tiếng này: “In necessariis unitas, in dubiis libertas, in omnibus caritas” (7). Xin dịch đại ý như sau: Chuyện nào cần thiết phải thống nhất thì mới thống nhất, chuyện nào còn nghi ngờ, còn bất đồng quan điểm thì cho nhau được tự do, nhưng trong cả hai trường hợp (trong mọi sự) thì phải đối xử với nhau bằng tình người (8).
Khi có chuyện bất đồng quan điểm, nếu người ta không chống đối nhau, chỉ dừng lại ở mức độ phản đối, người ta vẫn có thể liên kết hay hợp tác với nhau thực hiện những điều công ích hay những lợi ích chung. Nhờ đó sự đoàn kết vẫn được duy trì. Còn khi đã chống đối nhau, mạt sát nhau, coi nhau là kẻ thù… thì chỉ phát sinh chia rẽ, mất đoàn kết, và đương nhiên sức mạnh sẽ yếu đi.
Có thể nói: nguyên nhân sâu xa gây nên mất đoàn kết đồng thời vô hiệu hóa mọi nỗ lực tạo đoàn kết chính là tâm thức độc tài tiềm ẩn trong mỗi người chúng ta. Nó chi phối cách suy nghĩ, cách hành xử của chúng ta trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Muốn tạo đoàn kết để có sức mạnh, muốn xây dựng một xã hội dân chủ thật sự trong tương lai, thì mỗi người phải nhận thức được tâm thức độc tài đó trong chính bản thân mình và phải từ bỏ tâm thức đó. Hữu hiệu nhất là phải rèn luyện cho mình tâm thức dân chủ, nghĩa là biết tôn trọng sự khác biệt và chấp nhận người khác được có sở thích, có quan niệm, có cách hành xử khác với mình. Bằng không, chúng ta sẽ tạo nên những chế độ độc tài ngay trong chính gia đình mình, trong xã hội và trên đất nước mình. Chúng ta có lật đổ được chế độ độc tài hiện hành thì với tâm thức này chúng ta cũng sẽ lập nên những chế độ độc tài khác!
Tóm lại, đoàn kết là chuyện lớn, là chuyện chung của quốc gia, nhưng muốn thành hiện thực thì phải khởi sự từ nội tâm mỗi người. Mỗi người phải quyết tâm từ bỏ tâm thức độc tài, từ bỏ thói quen: hễ thấy khác biệt với mình là phản đối hay chống đối, không để cho người khác được tự do suy nghĩ theo khuynh hướng, sở thích, suy nghĩ riêng của họ. Quyết tâm đó phải được thể hiện trong từng lời nói, từng hành động cụ thể, và phải được áp dụng từ những tập thể nhỏ như gia đình, rồi đến các tổ chức mình tham gia, rồi đến các cộng đồng… Chỉ như thế chúng ta mới có thể đoàn kết và thực hiện được một chế độ dân chủ thật sự và lâu dài.
© Người Việt Thầm Lặng
© Đàn Chim Việt
__________________
Ghi chú:
(1) Thoái trào của chủ nghĩa cộng sản đang diễn ra từng ngày tại Trung Quốc cũng như tại Việt Nam qua những mâu thuẫn, đối kháng đủ kiểu. Tại Trung Quốc, thống kê cho biết cứ mỗi 6 phút có một cuộc biểu tình. Tại Việt Nam, chưa có thống kê, nhưng biểu tình của dân oan, đình công của công nhân, xuống đường của giới trẻ ngày càng nhiều và càng đông người tham gia. Thoái trào của chủ nghĩa CS là điều tất nhiên, không tránh khỏi. Các đảng viên cộng sản biết rõ điều này hơn bất cứ ai, nên từ mấy thập niên qua ở Ctn cũng như Trung Quốc, làn sóng bỏ nước ra đi đang dâng cao, không bao giờ dứt, có khác chăng chỉ là về mức độ nhiều hoặc ít, công khai hay bí mật.
(2) Cũng như như tại Trung Quốc, làn sóng đảng viên từ bỏ đảng , chống lại đảng ở Việt Nam ngày càng lan rộng. Khởi đầu với Trần Dần, Phùng Quán, Phùng Cung và nhiều người khác trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm, rồi lan dần đến Hoàng Minh Chính, Trương Như Tảng, Dương Quỳnh Hoa, Hoàng Hữu Quýnh, Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Bùi Tín, Nguyễn Hộ, Trần Độ, Phạm Quế Dương Phạm Đình Trọng, Đỗ Xuân Thọ… Và mới nhất, trong những năm gần đây, chúng ta được biết có Nguyễn Chí Đức, Huy Đức, Trương Duy Nhất,, Phạm Viết Đào, nhờ những hành động nổi cộm của họ. Rất nhiều đảng viên đã âm thầm từ bỏ đảng và đang âm thầm chống lại đảng mà chúng ta chưa biết được… số này ngày càng đông. Vụ Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào bị bắt mới đây là chủ trương của bộ chính trị nhằm chặn đứng làn sóng bỏ đảng và chống lại đảng đang càng ngày càng đông.
(3) Tuy nhiên hiện nay, ánh sáng đoàn kết đã hiện ra cuối đường hầm phát sinh từ trong nước. Các tôn giáo đang làm gương về việc này. Mới đây nhất là sự kiện:
– “Sau 38 năm, lần đầu tiên Phật giáo Hòa hảo Thuần túy tổ chức được lễ Khai Đạo” với sự tham dự của nhiều chức sắc tôn giáo bạn
(http://danlambaovn.blogspot.com/2013/06/sau-38-nam-lan-au-tien-phat-giao-hoa.html#more)
– “Các chức sắc 5 tôn giáo họp mặt tại Dòng Chúa Cứu Thế”
(http://www.chuacuuthe.com/2013/05/30/cac-chuc-sac-5-ton-giao-hop-mat-tai-dcct)
Các tôn giáo tại hải ngoại cũng liên kết với nhau lên tiếng thay cho người dân bị bịt miệng trong nước:
– “Hội đồng Liên Tôn tại Houston (TX) tổ chức biểu tình phản đối Trung Cộng”
(http://nguoiviethouston.us/index.php/activity-section/public-info/578-578)
(4) Thực ra, tâm thức ham quyền bính có nguồn gốc từ tâm lý “muốn gì được nấy” của tất cả mọi người, và người ta cho đó là tiêu chuẩn của hạnh phúc. Khi mong muốn điều gì mà được mãn nguyện, ai cũng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc. Từ đó con người có khuynh hướng phải làm sao để đạt được những điều mình muốn. Nhưng khổ nỗi điều mình muốn thường liên quan đến người khác, mà người khác lại không mong muốn giống mình, khiến cho điều mình muốn không thực hiện được. Vì thế, để điều mình muốn được thực hiện, con người muốn người khác phải chiều theo ý mình. Muốn thế thì phải ép họ quan niệm giống mình, suy nghĩ và hành động như mình. Nhưng làm sao ép người khác như vậy được? Kinh nghiệm cho thấy chỉ khi nào mình có quyền trên người khác thì mình mới ép buộc họ được thôi. Tâm thức ham quyền bính phát sinh từ tâm lý đó.
Một tâm lý khác là tiêu chuẩn để phán xét đúng sai của một người tùy thuộc rất nhiều vào những gì người đó được điều kiện hóa, trong đó có vấn đề giáo dục (từ cha mẹ, tôn giáo, nhà trường, xã hội…), kinh nghiệm sống, hoàn cảnh, môi trường, v.v. Những gì phù hợp với những tiêu chuẩn đó thì được người đó cho là đúng, ngược lại là sai. Tóm lại, tiêu chuẩn để mỗi người xác định đúng sai là: giống mình là đúng, khác mình là sai. Thực ra đúng sai kiểu ấy là đúng sai theo tiêu chuẩn chủ quan của mình chứ không phải tiêu chuẩn khách quan. Những người được điều kiện hóa khác mình hẳn nhiên có tiêu chuẩn đúng sai khác với mình. Để thống nhất quan điểm thì phải theo một tiêu chuẩn duy nhất, và tiêu chuẩn ấy trong những môi trường xã hội có tâm thức độc tài là “lý kẻ mạnh bao giờ cũng thắng”. Kẻ mạnh ở đây là kẻ nắm quyền. Còn trong những xã hội tiên tiến, có tâm thức dân chủ, biết tôn trọng sự khác biệt giữa người với người, thì họ thống nhất quan điểm theo ý kiến của đa số.
Hiện nay, người Việt dường như chưa quen với tâm thức dân chủ, chúng ta còn chiều theo bản năng tự nhiên của con người là ham quyền bính và muốn ép buộc người khác quan niệm, suy nghĩ, hành động giống mình hay theo mình.
(5) Ngạn ngữ Pháp có câu: “Qui paie commande” (ai trả tiền, người đó ra lệnh // the one who pays can order).
(6) Để giúp người dân có tinh thần dân chủ, tôn trọng tự do của người khác, luật pháp của Hoa Kỳ không cho phép cha mẹ được sử dụng bạo lực như roi vọt để ép buộc con cái theo ý mình, dù chúng còn ở tuổi vị thành niên. Điều này gây bất lợi và tạo nhiều khó khăn cho các bậc cha mẹ trong việc giáo dục con cái. Nhưng nó giúp cho người dân ý thức về bổn phận phải tôn trọng tự do của người khác, chấp nhận sự khác biệt trong quan niệm, tư tưởng và cách hành động của người khác đối với mình. Đây là một cách rất tốt để đào tạo tâm thức dân chủ cho người dân: con cái còn nhỏ của mình mà mình còn phải tôn trọng tự do, huống gì người khác.
(7) Tiếng Anh là: “Unity in necessary things; liberty in doubtful things; charity in all things” hay “in necessary things unity; in uncertain things freedom; in everything compassion”
(http://en.wikipedia.org/wiki/In_necessariis_unitas,_in_dubiis_libertas,_in_omnibus_caritas)
(8) Cha ông xưa có câu: “Anh em chém nhau đằng sống, không chém nhau đằng lưỡi”. Những người cùng chiến tuyến với nhau, khi bất đồng ý kiến với nhau, nếu có chống nhau thì cũng chỉ nên chống vừa vừa phải phải thôi, chứ coi nhau như kẻ thù thì còn gì là tình người, tình chiến hữu nữa? Đó chính là phá hoại đoàn kết!
đòan kết là rất tốt
tôi
nhiệt liệt ủng hộ đòan kết
*
mọi người hảy đòan kết với tôi
còn tôi thì
chẳng cần đòan kết với ai cả
*
vì tôi là người Việt Nam *
Hi, rất hay và rất đúng!
Đoàn kết và thống nhất? Đoàn kết để thống nhất…! chỉ có thể có được đối với dân VN dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN mà thôi. Khẩu hiệu của VC, nhưng rõ ràng điều đó có thiệt. Dưới chế độ dân chủ, không bao giờ “dân VN” biết đoàn kết. Kinh nghiệm xương máu cho thấy dưới thời VNCH, càng để cho các đảng phái được thoải mái hoạt động thì tình hình chính trị càng lộn xộn và VNCH càng bị mất uy tín trên trường quốc tế.
Lý do đơn giản là vì chỗ nào có đông người VN, có nhiều đoàn thể, tổ chức chính trị của người VN, là chắc chắn chỗ đó có VC nằm vùng. Trong những khu vực buôn bán thương mại của người tị nạn, có ai chắc chắn là không có VC trong đó không? Nếu chắc chắn tại sao người ta phải sợ hãi thận trọng khi hành động, sợ khi về VN sẽ bị VC trả thù? Trong những ngôi chùa của đồng bào tị nạn hải ngoại, có ai dám bảo đảm rằng không có VC trong đó không?
Đoàn kết và thống nhất chỉ có thể có được dưới chế độ bạo lực CS. Thống nhất chỉ có thể xẩy ra và thực tế nó chỉ được chấp nhận xẩy ra dưới sự cai trị của chính quyền VC, đó là thực tế vấn đề xưa nay của VN! OK, muốn đoàn kết thì tôi cũng “đoàn kết” với những người khác chính kiến… Nhưng lúc nào cũng sẵn sàng tay súng, chuẩn bị cho Tết Mậu Thân. Biết mấy ông khác chính kiến đó là ai mà dám giao sinh mạng mình cho mấy ổng? Để rồi sau ngày 30/4, cháy nhà nó mới lòi ra mặt chuột; té ra đa số mấy ổng là VC nằm vùng.
Nói tới chính trị, em cần minh bạch, ấm ớ thì em xin lỗi, cho em xin 2 chữ bình an đi. Gặp chính trị là em phải duy vật, cái gì thực tế thì em theo. Em không dám tin lý tưởng của ông nào cả, càng lý tưởng dân tộc em càng sợ. Em sợ nhất là mấy ông “yêu nước”, mấy ông hy sinh cho dân tộc, xây dựng tổ quốc thống nhất, giầu mạnh… Vĩ đại quá, em sợ những cái vĩ đại rồi. Cho em xin 2 chữ bình an đi. Cho em yên tâm làm cu ly cho thực dân, đế quốc… Chả thèm tranh giành những chữ yêu nước hay ái quốc với ai đâu. Em chỉ cần thế thôi, chả dám ước mơ cao sang, độc lập hay thống nhất với ai nữa cả! Ớn người VN quá rồi!
Thưa bà con,
Tôi đọc ý kiến riêng của anh Dao Cong Khai mà buồn cho sự bi quan của anh trước viễn cảnh VN trong tâm tư sâu kín của anh.
Tôi nghĩ anh nên tìm xem video clip những buổi nói chuyện của linh mục trẻ kitô Nguyễn Văn Khải để gây dựng lại NIÊM TIN ĐỔ VỠ quá nhiều nơi anh.
Rât có thể anh sẽ như một số người, bĩu môi mà rằng:
- Các vị chỉ được cái lạc quan cách mạng tếu táo !
Tôi cũng cười mà thưa lại:
- SỐNG LÀ HY VỌNG ! SỐNG MÀ THẤT VỌNG THÌ ĐỜI BỎ ĐI !
- SỐNG MÀ BẰNG LÒNG VỚI HIỆN TẠI COI NHƯ THỤT LÙI !
Bởi cuộc đời luôn luôn tiến về phía trước !
Tôi xin lập lại lý luận thật dễ thương và nhiều phần hữu lý của lm Khải nhé:
- TA SƯỚNG NGƯỜI KHỔ SẼ MÂT SƯỚNG NHIỀU
- TA SƯỚNG NGƯỜI SƯỚNG CÁI SƯỚNG TĂNG GẤP BỘI !
Đó là lm Khải muốn nhắc nhở khéo người Việt hải ngoại, mình thoát khỏi thiên đường CS thì cũng nên nhớ đến đồng bào ruột thịt còn kẹt trong hoả ngục đỏ !
Tôi nhận thấy nơi lim Khải bên cạnh sự khiêm tốn, ông thường phát biểu rất bình dân, ko đao to búa lớn trong ngôn từ. Nhưng khi cần ông lại mạnh dạn, không phải nói là rất ư nhiệt thành, khi ông loan truyền về ĐỨC TIN, đã luôn luôn là cái kim chỉ nam soi đường, giúp ông chẳng những YÊU NGƯỜI YÊU ĐỜI, YÊU NƯỚC THƯƠNG DÂN hết mực; nói ngắn gọn LẠC QUAN TRONG MỌI HOÀN CẢNH !
Ông lm Khải lý giải cực hay rằng, mọi sự có khởi đầu, có lên voi rồi xuống chó và có chấm dứt. Nào ai học đước chữ ngờ thế giới cS sụp đổ tan tành trong phút chốc sau bảy thập niên ngự trị ở Nga, nửa thế kỷ ở Đông Âu, đang suy thoái ở các nơi khác. Tương tự Cách mạng Hoa Lài cuốn trôi một số chính quyên độc tài quân phiệt ở Bắc Phi và Trung Đông như Ai Cập, Lybia, Iraq …
Các ông trí thức hiện sinh ở thập niên 50, 60, 70 từng coi như chân lý khi mạnh miệng bảo là : Không đỏ đỏ hồng hồng không phải là người trí thức chân chính ! Cho nên từ các ông to đầu như đại tríêt gia Jean-Paul Sartres kéo theo một đám đông giới trẻ, nhất là đám văn nghệ sĩ trẻ phương Tây đi theo trường phải Hiện sinh tạo thành phong trào phản chiến quốc tế , dơ cao motto “make love not war”, để bênh vực qủi đỏ qua hình ảnh Mao, Hồ, Che Guevara, Fidel Castro … đang tạo chiiến tranh xâm lược ở bán đảo Đông Dương cũng như ở Châu Mỹ La Tinh. Để rồi sau này phải ăn năn hối cải do cái lầm to thế kỷ, gây thảm hoạ cho dân Đông Dương qua phong trào thuyền nhân !
Chính sự NHIỆT THÀNH SỐNG ĐẠO của lm Khải làm tôi cảm động đến phát khóc ! Ông luôn luôn nhìn sự việc thật tích cực, cho dù có ai cho rằng ông đã quá chủ quan.
Chẳng hạn khi bị một kitô hữu yêu nước chất vấn là, tại sao Hội đồng Giám mục VN lại quá hèn kém, để CS đi đêm với Vatican, mà gạt bắn tổng giáo mục anh hùng Ngô Quang Kiệtr ra khỏi “sân chơi” thật tức tửi !
Lm Khải giải thích: Hiện giờ tgm Kịệt đang an nghỉ ở (tôi quên mất tên địa danh), nhưng nơi đây lại trỏ thành nơi hành hương cho các tu sĩ và kitô hữu ! Hàng ngày nườm nượp người và giáo đoàn đến vấn an, hỏi ý kiến, xin lễ … Ngài hiện nay là tgm không chỉ của riêng giáo phận Hà Nội, mà của toàn cõi VN! Còn với cháu ngài luôn luôn là vị giám mục kiết suất nhất hiện nay. Tóm lại Chúa Quan phòng đã dọn đường cho ngài ở một vị thế đặc biết nhất trong hoàn cảnh tế nhị hiện nay. Tình trạng sức khỏe của Ngài vẫn như xưa. Đó là theo lời kể lại của một bề trên cho cháu nghe cách nay đã hai tháng !
Thâm ý của lm Khải bảo là tgm Kiệt ko có vấn đề sức khoẻ chi hết, khi phải từ chức như các thông báo chính thức ! Thú thật nghe lm Khải diễn giảng mà tôi nở từng khúc ruột vì sướng :-) !
Rôi tôi thầm nghĩ, có phải chính Chúa Quan Phòng của lm Khải đã dùng ông làm NGÔN SỨ RAO TRUYỀN TIN MỪNG ĐI MUÔN PHƯƠNG, khi Chúa che chở cho ông thoát khỏi nanh vuốt CS !
Mà hình như là thế thật đấy nhé. Bởi ông lim Khải đã chân thật yêu cầu ban tổ chức một buổi nói chuyệh thân mật với giáo dân hải ngoại ở Mỹ cho kéo dài thêm chút nữa phần hỏi đáp, để đáp ứng nguyện vọng được nghe lm Khải giải thìch có tình có lý mọi sự đời éo le thời CS ở ta. Cũng nhân đó lm Khải nửa đùa nửa thật mà rằng:
- Từ hồi cháu sang Mỹ thì chỉ được có mỗi một nơi mời giảng đạo, còn lại chỉ được mời nói chuyện như thế này đây. Hóa ra thiên hạ thích nghe CHUYỆN ĐỜI HƠN chuyện đạo !
Tôi thấy đúng như thế thật. Tìm hiểu tại sao thì rõ là Chúa khéo kéo đã gửi ông thiên sứ đến truyền lửa yêu thương và sống đạo cho những kẻ có đức tin !
Kẻ ngoại đạo
Lão Ngoan Đồng
“Đoàn kết và thống nhất? Đoàn kết để thống nhất…! chỉ có thể có được đối với dân VN dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN mà thôi“.
Tôi không đồng ý với nhận định trên đây của ông Dao Cong Khai, vì nói như ông thì sẽ có người hiểu nhầm rằng; HCM và đảng CSVN “tài ba lỗi lạc” có tài lãnh đạo và đủ khả năng “đoàn kết thống nhất”.
Mà cần phải hiểu rằng, dưới sự lãnh đạo bằng họng súng và nhà tù của đảng CSVN tất cả mọi người phải “đoàn kết” theo sự xỏ mũi dẫn dắt của đảng, ai khác lập trường, khác chính kiến đều bị qui là “phản động”, là “âm mưu chống phá nhà nước nhân dân, của dân và vì dân” (?), như vậy là kể như đời đã tàn, bị CSVN trả thù, quấy nhiễu, không thể làm ăn sinh sống!
Còn dưới chế độ Tư Do Dân chủ, mọi người đều có quyền phát biểu ý kiến của mình, giống như tác giả Người Việt Thầm Lặng được quyền (tự do) viết “Đoàn kết à? Eo ôi… khó quá!“, cho dù ngay trong gia đình ông ta cũng chưa chắc có “đoàn kết” theo nghĩa: Chồng bảo vợ cúi đầu dạ, chồng gọi thì phải vợ thưa, cha nói con phải cúi đầu, nếu không như vậy thì sẽ bị ăn “dùi cui” hay bị bị bỏ đói (bao vây kinh tế kiểu CSVN)!
Dân tộc Việt nam nếu có tinh thần đoàn kết thì Hồ chí Minh đâu có kêu gọi “đoàn kết, đoàn kết, đoàn kết”. Người Nhật có nhận xét đáng suy ngẫm, một Kỹ sư người Việt bằng 3 kỹ sư người Nhật, nếu 3 kỹ sư người Việt làm việc với nhau thì không bằng 1 kỹ sư người Nhật.
VNCH và CSVN đều tỏ ra kém cỏi, vậy thì có ai giỏi thì ra gánh vác đất nước, chửi thì làm được gì.
Đoàn kết nữa hả? Nói thì dễ, nhưng có người VN nào thực tâm dám tin tưởng vào nước VN nữa không? ĐCK xin hỏi ngay chính thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng, thực tâm ngài có tin tưởng vào đất nước VN của ngài nữa không?
Muốn đoàn kết, trước hết phải có niềm tin. Đào Công Khai xin trả lời thẳng thắn rằng, mình chẳng còn niềm tin gì vào tổ quốc VN nữa cả. Nếu còn một chút niềm tin thì đã không dại dột lao đầu vào nguy hiểm vượt biên qua đây.
Vậy thì đoàn kết để làm gì? Đối với VN thì bây giờ chỉ có thể chống chứ không có chữ xây dựng nữa nhé. Còn mấy ông ở hải ngoại này, muốn người ta chấp nhận thì nên làm cái gì thực tế một chút. Tất cả những gì liên quan đến chính trị thì phải minh bạch, nếu không thì tốt nhất đừng dính vô.
Mấy lúc gần đây ông DCK có những tư tưởng và phát ngôn thật lạ kỳ?
“Muốn đoàn kết, trước hết phải có niềm tin. Đào Công Khai xin trả lời thẳng thắn rằng, mình chẳng còn niềm tin gì vào tổ quốc VN nữa cả. Nếu còn một chút niềm tin thì đã không dại dột lao đầu vào nguy hiểm vượt biên qua đây“. (Dao Cong Khai says: 01/07/2013 at 18:12)
Ông DCK không có niềm tin vào tổ quốc VN hay CSVN?
Tôi nghĩ ông DCK đã nhầm lẫn giữa TỔ QUỐC và CSVN nên mới phát biểu như trên.
Khi CSVN chưa đánh đổ VNCH thì ông DCK vẫn có niền tin vào tổ quốc VN nên ông mới hăng hái học hành, xây dựng tương lai cho mình?
Và nếu CSVN không tàn ác thì ông DCK đã không dại dột lao đầu vào nguy hiểm vượt biên qua đây. Như vậy là ông DCK vì sợ, không tin vào CSVN nên mới “dại dột” tìm cái sống trong cái chết?
Vậy thì đoàn kết để làm gì? Đối với VN thì bây giờ chỉ có thể chống chứ không có chữ xây dựng nữa nhé. Còn mấy ông ở hải ngoại này, muốn người ta chấp nhận thì nên làm cái gì thực tế một chút. Tất cả những gì liên quan đến chính trị thì phải minh bạch, nếu không thì tốt nhất đừng dính vô.
Tôi nói như vậy chắc có người sẽ cho rằng “Đoàn kết à? Eo ôi… khó quá!” vì Trức Ngôn đã “không đoàn kết” với ông DCK?
LM Nguyen Van Khai Seattle 8
http://www.youtube.com/watch?v=rQJhjA_Kwjs
Geupload op 8 okt 2011
Geen beschrijving beschikbaar.
======
Thưa bà con,
Để gọi là CHEER UP bà con ta, tôi xin mạn phép gửi đến qúi đồng hương cái linkvideo clip, về buổi nói chuyện của linh mục Nguyễn Văn Khải, tại Seattle mấy năm trước. Nhiều người đã biết nhân vật độc đáo này, nhưng cứ như quyển kinh bổn của đạo giáo, những khi ngả lòng ta mở ra đọc lại để củng cố niềm tin đang trong tình trạng phá sản hay mỏi mệt vì sao đường quá dài và gian nan.
Riêng nhận định về diễn giả, tôi xin có một vài nhận xét nhỏ như sau:
- Phải công nhận linh mục Nguyễn Văn Khải cực kỳ KHIÊM TỐN, xưng cháu với mọi người !
- Ông có tài HÙNG BIỆN có một không hai, khi luận về thế sự và về chính trị, bằng ngôn từ thật giản dị, trong sáng, mà ông khiếm cung bảo là “lời quê chắp nhặt dông dài”, gọi là “mua vui cũng được một vài trống canh” (trích Nguyễn Du).
Qủa thực ông chiếm được cảm tình trọn vẹn những tham dự viên hôm ấy ! Tôi còn nghĩ xa hơn nữa là, qua ông một hình ảnh Việt Nam quê hương ngạo nghễ đang trỗi dậy trong lòng mọi người
- Điểm nổi bật nhất với tôi là, thái độ LẠC QUAN và TỰ TIN chưa từng thấy của diễn giả.
Ấy cũng là do lòng KÍNH CHÚA kết hợp với lòng ÁI QUỐC thật nồng nàn và bao la như trời biển, giúp cho ông dù sống trong đọa đầy của CS từ tấm bé cho đến khi lớn khôn, rồi thành một linh mục catholic, bị ngược đãi dài dài, nhưng không khi nào ông lại sút giảm NIỀM TIN MÃNH LIỆT vào đấng Cứu Thế của mình !
Tóm lại, TIN ĐẠO đã luôn là bạn đồng hành và gia cố lòng YÊU NGƯỜI và YÊU ĐỜI của ông.
Chính đức tin dẫn đến lòng vị tha qúi hiếm đó, đã chiếu sáng tim óc ông, giúp các lời bình giảng của ông được chắp cánh bay thật cao và thật xa, len lỏi và thấm nhập vào tim óc người nghe. Ông là một chiến sĩ TÂM CÔNG tuyệt vời nhất mà tôi hân hạnh diển kiến gián tiếp qua phương tiện truyền thông đại chúng.
Thú thật nghe mãi ông bình giảng mà mình chẳng những không chán tai, ngược lại tăng thêm sinh lực để mạnh dạn tiến bước trên đoạn đường núi Sọ, mà Chúa Con và ông đã đi qua trong bao năm dài trước đây. Nhìn ông tôi thấy được rõ nét hơn bao giờ hết hình ảnh Chúa Con đang làm chuyện “đội đá vá trời”, mặc cho quân dữ đang tìm cách phá đám, bôi nhọ lung tung.
Nhân đây xin cảm ơn linh mục Nguyễn Văn Khải.
Kẻ ngoại đạo,
Lão Ngoan Đồng
Tôi đồng ý với Kẻ ngoại đạo (Lão Ngoan Đồng).
Video clip rất hay!
LM Nguyễn Văn Khải là người sinh trưởng và bị giáo dục dưới mái trường XHCNVN, nhưng ông có cái nhìn thật đặc biệt và sâu sắc về CSVN, những điều ông nói ra đều có chứng cứ, dễ suy luận và kiểm nghiệm dựa theo thực tế ở VN hiện nay.
Tôi ngưỡng mộ ngài, một vị tu sĩ, nhưng lập luận về chính trị của ngài rất vững chắc, xuất sắc hơn hẳn rất nhiều chính khách chống cộng. Ngài nói lưu loát về tình hình trong nước, ngôn ngữ bình dị, dễ hiểu.
Tôi nghĩ, ngài chỉ nói ra sự thật và những gì ngài đã trải nghiệm trong thời gian sống dưới chế độ CSVN chớ không phải là người làm chính trị (chống cộng).
Nhưng tôi rất ngạc về tài hùng biện và trình độ như một “Giảng viên chính trị” của ngài, cho dù ngài không được đào tạo chuyên môn về chính trị.
Phải chăng ngài là một thiên tài chính trị?
“chuyện nào cần thiết thì phải thong nhất-chuyện nào nghi ngờ còn bất đồng qua điểm thì cho nhau
được Tự Do-Nhưng cả 2 trường hợp thì phải đối xử với nhau bang tình người”. Với CS mà đem ĐẠO ĐỨC-HỌC mà lý giải, thì chỉ tốn công thôi! Khi người ta hỏi HCM về cái chết của Tạ-thu-Thâu,sau khi lau vài giọt nước mắt cá sấu ,HCM trả lời:”..ai khác tôi về tư tưởng đều bị bẻ gãy”. Lenin ,thầy của HCM đả nói:’ Cuộc đấu tranh giai cấp là cuộc chiến đấu một mất, một còn,không khoan nhượng”. Còn Mao trạch Đông ,cũng thầy của HCM,xác định “bọn tư sản là bọn lang-sói” và
“chính quyền là mủi súng”…Như vậy thì quá rỏ về CS.Có người “nằm mơ”bảo VN bây giờ không còn CS nửa.Đó chỉ là hình thức,còn sách vở,lý thuyết hay nói khác hơn” Nội tang” không có gì thay đổi cả. Tên Đinh-thế-Huynh vẩn nắm giữ cái suy,cái nghỉ của Xả-hội!. Vậy thì , Sự-đoàn kết và Đối thoại chỉ có thể thưc hiện được khi con người(hai bên) đều có Tư-do lựa chon. Người ta có thể thương lượng với hải-tặc,khủng bố..Nhưng người ta không thể thương lượng với CS vì “Bục CA
ở giửa trái Tim người”. Thủ phạm chính cho Sự phân hóa Dân tộc,đến hôm nay,chính là HCM.Hảy cùng nhau hạ bệ tên Tội đồ HCM,là Đất nước có Tương lai,Đoàn kết !!
Điều nghịch lý là ở chỗ này; “CSVN hiện nay đang lúc thoái trào, không còn chính nghĩa. Dân chúng thì phẫn nộ vì nạn cướp đất lan tràn, vì tội bán đất nhượng biển và tiếp tay Trung cộng xâm lược của đảng! Phong trào bỏ đảng và chống lại đảng ngày càng lớn mạnh trong nội bộ đảng” vì rất nhiều đảng viên đã giác ngộ, đã nhận ra bộ mặt thật của CSVN.
Nhưng ngược đời thay, có một số người xưng mình là “quốc gia” (hay cựu VNCH) gì đó, lại mụ mị quàng xiên, chui đầu vào bụi rậm CS, thế có ngược đời không?
Ông tác giả này cũng ngược đời luôn, bài “Chống độc tài hay chống nhau” thì ông cho rằng phe A có suy nghĩ đúng mà phe B cũng không sai, trong khi ý tưởng của hai phe này như nước với lửa;
Phe A cho rằng nên cộng tác với CSVN chống Tầu, phe B cho rằng cần phải tiêu diệt kẻ gian là CSVN trước rồi mới chống tầu, cộng tác với CSVN để chống Trung cộng thì chẳng những không chống được Trung cộng mà còn bị CSVN tiêu diệt nữa.
Thế rồi ông tuyên bố xanh rờn: “Mục đích của bài này không phải là phân tích xem phe nào có lý hay đúng hơn phe nào, mà chỉ muốn nêu lên một sự kiện thực tế là nhiều người đã coi chuyện nhỏ quan trọng hơn chuyện lớn! coi sự khác biệt giữa những người cùng chiến tuyến lớn hơn sự khác biệt giữa người quốc gia và cộng sản! coi sự bất lợi của tình trạng bất đồng ý kiến nội bộ lớn hơn cái hại của sự chia rẽ, mất đoàn kết!”
Cái buồn cười và nghịch lý của ông là không cần biết lý lẽ đúng sai mà chỉ phê phán tàm nham và nói như con vẹt! Bây giờ lại “Đoàn kết à, Eo ôi…khó quá!”.
Hãy nhìn đảng CSVN, họ có đoàn kết không? Họ đánh đấm nhau chí choé, thậm chí còn đả mặt, bợp tai nhau, thế nhưng họ vẫn rắp tâm “đoàn kết” cung cúc bọn tầu, và thẳng tay đánh đập, hành hạ bắt giam những người VN yêu nước. Hãy tỉnh ngộ đi ông thầm lặng!
Tác giả kính mến,
Đoàn kết à? Eo ôi… khó quá! (sic)
Đúng như tác giả bảo thế, nhưng dù khó cách mấy cũng phải đoàn kết, bởi không đoàn kết thì khó mà mưu đồ đại sự, chẳng han đánh đổ độc tài CS hiện nay. Về cơ bản tôi hoàn toàn đồng ý với lập luận rất ư là “lô gíc” của tác giả.
Tác giả kêu gọi, mọi người hãy tự soi mình, rồi mạnh dạn lên đường làm một cuộc CÁCH MẠNG BẢN THÂN, để trở nên con người mới, với tiêu chí do tác giả đưa ra trong bài.
Chuyện này làm tôi nhớ lại thời mới đi tù cải tạo CS về, nhằm lúc đang tổ chức Đại hội Bốn đảng CSVN. Người CSVN say men chiến thắng, hồ hởi phấn khởi rằng, nhất định phải “bỏ qua thời kỳ quá độ, để tiến nhanh tiến mạnh tiếng vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” ! Trong đó có nhiệm vụ trung tâm là phải tíên hành song song vài cuộc cách mạng (chi đó tôi quên mất rồi; dường như là ba cuộc cách mạng: về khoa học kỹ thuật, về tư tưởng văn hóa và về quan hệ sãn xuất, trong đó cách mạng khoa học kỹ thuật là then chốt bla bla bla). Muốn thế phải có cái họ gọi là “CON NGƯỜI MỚI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA” với nhiều đức tính rất tốt, tôi nhớ mài mại mỗi điểm là “mình vì mọi người” (one to all) ! Sau nhiều năm trồng người tôi chỉ thấy độc nhất mỗi hạng người mới “mọi người vì mình” (all to one) !
Tình cờ mới đây thôi, tôi viết meo cho mấy thân hữu và ở đoạn cuối tâm tình như sau:
[trích]
Lảm sao lay động đánh thức người Việt, nhất là tầng lớp trí thức và đám học sinh sinh viên?
Một câu hỏi không dễ có giải đáp, tôi khẳng định thế. Tại sao dám nói thế ư ?
Dễ hiểu, mỗi người Việt là một thế giới thu nhỏ, mỗi cá nhân là một .. cái rốn vũ trụ ! Xưa nay vẫn thế, cho dù Nguyễn Gia Kiểng nói thẳng toẹt: Người Việt không biết đọc, biết viết, biết đối thoại tử tế !
Thường là không đọc, chỉ bắc nồi chõ nghe hơi; hay có đọc, nhưng không kỹ, hay đọc mà (do thành kến nên) nghĩ sai lệch ! Viết văn không nên hồn, câu chữ không rành mạch, do chấm phết xuống hành phân đoan lại hiếm xử dụng ! Khi phản ứng thường chọn cách mạt sát (cá nhân), hơn là chú ý đến ý; cũng như hay thiên về chuyện chẻ sợi tóc làm tư làm tám về chữ nghĩa …
Đôi hàng tâm tình bộc trực, xin được lắng nghe cao nhân tứ phương chỉ giáo nhân dịp cuối tuần !
[hết trích]
Lão Ngoan Đồng
Nguy to! Chí nguy! Đoàn kết là…chết! Đoàn kết là bị…xỏ mũi !
Nếu năm ấy 1975, Miền Nam còn đủ sứ quân tự trị Năm Lửa, Cao Đài,
Hòa Hảo, Ba Cut, Năm Lửa… thì ( hắng giọng !) cho dù Mỹ nó bỏ rơi,
thì Miền Nam vẫn tiếp tục kháng Cộng Bắc Kỳ một cách sôi nổi, Chỉ
vì Miền Nam đã quy về MỘT chánh phủ trung ương, nên Mỹ nó sai
khiến cái chánh phủ ấy phải….rút quân, và đầu hàng …là xong xuôi,
Ấ a, nếu còn linh tinh sứ quân, các vùng tự trị mà chống CS, rồi ông
Đốc Cường kính mời Hoàng thượng hồi loan như Sihanouk vậy, có
phải là ngon lành không nào…
Thấy chưa? khi ta Đoàn kết thành một KHỐI nó nguy hiểm bỉ xỏ mũi
như thế nào ! ( Lời bàn…chùn nghe có lý của Sử gia Dâm Tiên).
CHÍNH NGHĨA VÀ
SỰ ĐOÀN KẾT
Chuyện chính nghĩa tưởng rằng ai cũng hiểu
Mà thật ra thì chỉ hiểu nửa vời
Bởi chính nghĩa cuối cùng là điều đúng
Có nghĩa là không chấp nhận cái sai
Nên đã sai thì còn đâu chính nghĩa
Sai mà theo thì chính nghĩa chỗ nào
Đơn giản thế sao nhiều người chẳng hiểu
Khiến lập lờ chính nghĩa với ma trơi
Nhưng lập lờ cũng còn gì chính nghĩa
Bởi nhập nhằng điều đúng với điều sai
Đúng hay sai là dựa vào lý trí
Lý trí tồi lẫn lộn đúng và sai
Vậy chính nghĩa luôn luôn cần hiểu biết
Kiểu mù mờ, ngu tối có ra chi
Kiểu cuồng tín, rập khuôn đều phi nghĩa
Chính nghĩa cao luôn nhằm tới con người
Xã hội tồi nếu người toàn tồi bại
Người tồi tàn xã hội hỏi còn chi
Kiểu tuyên truyền rập khuôn là thế đó
Biến mọi người thành một đám cu li
Nên đoàn kết không phải ngoài cửa miệng
Kiểu rập khuôn, khẩu hiệu để kết đoàn
Mà chính bởi con tim và khối óc
Khi giống nhau thì kết hợp tự nhiên
Ai sinh con lại sinh luôn tính nết
Xã hội nào không kẻ xấu người hay
Hỏi đoàn kết làm sao khi trái ngược
Nơi óc tim, nơi bản chất mỗi người
Vậy đã rõ điều cần là chính nghĩa
Vì cái chung không vì lợi tư riêng
Có như thế khỏi cần hô đoàn kết
Mọi người đều hướng tới cái thiêng liêng
Nói cụ thể không gì hơn tự chủ
Không gì bằng độc lập lẫn tự do
Kiểu đoàn bầy biến người thành súc vật
Thành vong nô cho một số tên trùm
Nên chính nghĩa không ra ngoài giải phóng
Dựng con người thành xã hội nhân văn
Thành xã hội tự do và dân chủ
Mỗi con tim khối óc phải thanh cao
Mục đích đó nhằm vì dân vì nước
Vì văn minh, vì xã hội con người
Vứt đi hết mọi cá nhân thấp kém
Chỉ thành tâm mới đoàn kết mọi người
Nên tệ nhất là những tay dối trá
Dùng miệng mồm để lợi dụng mọi người
Biến xã hội thành tôi đòi hèn mạt
Đoàn kết gì chỉ suy thoái mà thôi
Nên kết luận không gì hơn chính nghĩa
Vốn là điều nhân bản với nhân văn
Xã hội tốt và cá nhân chân thật
Không tà ma không lừa dối mọi người
Đoàn kết nghĩa là kết toàn người tốt
Để làm nên sự nghiệp của toàn dân
Để đất nước phải trở nên hưng vượng
Không dối lừa không quen thói mị dân !
ĐẠI NGÀN
(30/6/13)