WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Điều rất may của bên bại cuộc

Tôi bỏ ra nhiều thập niên để nghiên cứu về Vũ Trụ Học, Thiên Văn Học, Đại Dương Học, Địa Chất Học, và Nhân Chủng Học. Sau khi đã hoàn toàn thông thiên văn/ đạt địa lý, và hiểu thấu (hết trơn hết trọi) mọi lẽ cơ trời huyền diệu  – cuối đời –  thấy mình vẫn còn rảnh rỗi quá xá nên bèn tìm hiểu thêm (chút đỉnh) về tiểu sử của những vị lãnh tụ được sùng bái (nhất) trong khối cộng: Stalin, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Hồ Chí Minh.

Cả năm đều có một điểm này chung: khi họ chuyển qua từ trần thì dân chúng đều khóc lóc quá trời, quá đất – đến nỗi có nơi bị lụt lội, thiệt hại đến mùa màng vì dư … nước mắt!

Họ còn có một điểm chung nữa: không ai mang dép khi tiếp xúc với quần chúng, trừ ông Hồ Chí Minh. Cuộc đời của nhân vật huyền thoại này gắn liền với đôi dép như hình với bóng, ông lê la dép khắp mọi nơi – kể cả khi đi công du ở nước ngoài:

Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác.

Họ như phục sẵn từ rất lâu rồi, một số phóng viên còn cúi xuống dùng tay sờ, nắn đôi dép tỏ vẻ lạ lùng và trịnh trọng. Sau đó họ vội vàng ghi chép lại những gì mình vừa thấy. Từ những góc độ, cự ly khác nhau, các phóng viên thi nhau bấm máy, họ chen nhau để có được những vị trí thuận lợi.

Rồi tiếp theo đó là cảnh đám đông dân chúng kéo đến từ các ngả, ùa vào để được ngắm nghía đôi dép. Đó chỉ là một cảnh tượng tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác trong rất nhiều nơi Bác tới thăm.  (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013).

Cảnh tượng “tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác” ở New Delhi, thực ra, chả là cái (đinh) gì nếu so với lòng sùng kính của đồng bào trong nước – nhất là đối với những người ở vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng:

 “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi “dép Bác Hồ” là thấy bụng không nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này ai cũng vậy. Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được nhà xây. Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép lạ “dép Bác Hồ” sao được thế? Có “dép Bác Hồ” là thắng tất!

Đinh Ngút cất lên một tràng cười sảng khoái. Ông nâng niu đôi dép mòn vẹt trên tay nói tiếp:

- Bông Rẫy bây giờ hãy còn gần hai chục người giữ được “dép Bác Hồ” năm sáu chín như mình. Năm ngoái huyện đội vào xin mấy đôi, nói để làm bảo tàng, dân làng mới cho. Phải để giáo dục bọn trẻ chứ. Mất “dép Bác Hồ” là giẫm phải vết chân kẻ xấu đấy. Mừng là lũ thanh niên bây giờ rất biết nghe lời người già. Chúng nó cũng học theo đi “dép Bác Hồ”. Nhất trí với nhau: Ngày thường không nói, có ngày lễ là phải đi “dép Bác Hồ”. Hôm học tập đạo đức, tư tưởng Bác mới đây, già trẻ ai cũng lấy “dép Bác Hồ” ra mang, y như là chuẩn bị lên đường hồi chiến tranh vậy…

(Lê Quang Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân đội Nhân dân 1-6-2009).

Đôi dép lốp của Bác, rõ ràng, không chỉ đã đi vào trái tim toàn thể nhân loại mà còn đi vào vũ trụ và (sẵn trớn) đi luôn vào lịch sử văn học nghệ thuật, và danh nhân của dân tộc Việt:

 “… vào năm 1970, một năm sau ngày Bác đi xa, nhà thơ Nam Yên đã viết một bài thơ lời lẽ dung dị nhưng rất mực thắm thiết, gợi lên cảm xúc thương mến Bác vô bờ. Bài thơ được nhạc sĩ Vân An phổ nhạc:

“Dép Bác, đôi dép cao su

Bác đi từ ở chiến khu Bác về

Phố phường trận địa

Nhà máy đồng quê

Đều in dấu dép Bác về, Bác ơi,

Dép này, Bác trải đường dài

Dép này, Bác mở tương lai nước nhà

Đường đi chiến đấu gần xa

Dấu dép cha già dẫn lối con đi.”

Bác Hồ là biểu trưng của tất cả những gì dung dị, mang một bản sắc dân tộc Việt Nam nhuần nhị, sâu xa nhất. Ngay cả quần áo, đồ dùng tiện nghi của Bác cũng đơn sơ, mộc mạc trong đó đôi dép của Bác trở thành một hình tượng thân quen, thắm thiết đối với chúng ta… (Trung  Đức. “Đôi Dép Bác Hồ Đôi Dép Cao Su.” vietnamngayve 23-03-2013).

Hai chữ “chúng ta” trong câu văn thượng dẫn, tiếc thay, không bao gồm cái đám dân miền Nam – nơi vùng địch tạm chiếm. Ở đây, trong suốt chiều dài của cuộc chiến vừa qua không ai được mang dép như Bác, và người dân cũng thiếu vắng hình ảnh của của lãnh tụ kính yêu (cỡ Bác) để tôn thờ. Và có lẽ vì thế nên có người đã sinh ra lòng đố kỵ, ganh tị, rồi thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến Bác một cách rất nặng nề:

Nhưng người Hà Nội đến lạ! Họ biết Xã Hội Chủ Nghĩa là cái bánh vẽ cực kỳ thối tha mà cứ hớn hở ngồi vào lột lá bóc ăn và xơn xớt khen ngon khen ngọt đến nỗi người ngoài nhìn vào phát thèm. Họ biết Hồ Chí Minh gian manh xảo trá mà cứ ngoác miệng ngợi ca lúc ông ta còn sống và khóc khô nước mắt khi ông chết. (Vũ Biện Điền. Phiên Bản Tình Yêu, Volume II. Fall Church,Virginia: Tiếng Quê Hương, 2012.)

Nói thư thế là “vơ đũa cả nắm.” Ở đâu mà không có kẻ này, kẻ nọ. Ở Hà Nội, cũng có người ngắm đôi dép bác Hồ với đôi mắt ráo hoảnh:

 “Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày, 2nded. Fall Church, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2008).

Ồ thì ra Bác dùng dép để chưng! Thảo nào mà đôi dép râu đã được toàn ban Tuyên Giáo Trung Ương cầy cục, bằng mọi cách, để đặt nó lên … bàn thờ tổ quốc cho bằng được mới thôi!

Và thế mới biết là cái khái niệm “chính chủ” của (đương kim) Bộ Trưởng Đinh La Thăng không phải là hoàn toàn vô lý hay vô cớ. Cùng là đôi dép cao xu, sản xuất hàng loạt, nhìn thô kệch y hệt như nhau mà Bác thì xử dụng nó như  là vật trang sức cho cuộc đời hoạt động chính trị của mình, và cũng phần nào nhờ nó mà sự nghiệp cách mạng của Bác có lúc đã lên đến “đỉnh cao chói lọi,” còn đám thường dân (dấm dớ) mà buộc phải xỏ chân vào là đời kể như khốn nạn – nếu không bỏ mạng thì cũng bỏ mẹ như chơi. Coi nè:

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam
Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

 

Hình ảnh này nếu dùng để minh hoạ cho bài thơ “Vay Tuổi” của Phùng Cung là (kể như) hết xẩy:

Con vừa mười sáu tuổi đời

Nửa đêm vay tuổi lấy người chiến tranh

Đèn con tiễn đến cổng đình

Quay về hụt bước ngỡ mình chiêm bao

Khe Sanh – Dốc miếu là đâu

Vắng con nhớ đến bạc đầu cô đơn

Máu chiều gội đỏ hoàng hôn

Nghĩa trang mồ giả, nắm xương không mồ

Dù cũng sinh ra trong thời chinh chiến nhưng vì sống bên này vỹ tuyến nên tôi may mắn hơn những người cùng tuổi với mình. Trong khi họ chân đi dép râu, vai đeo ba lô, tay ôm súng đạn vượt Trường Sơn thì  tôi vẫn được ngồi yên lành ở trường trung học công lập Trần Hưng Đạo – Đà Lạt.

Dù vậy, rất ít khi tôi chịu ngồi yên trong lớp. Một tuần, ít nhất cũng có đến hai ba hôm tôi bỏ học. Tôi ra ngồi cà phê Tùng (Đà Lạt) để tập uống cà phê đen, hút thuốc lá Basto, nghe nhạc Beatles hay đọc Im Lặng Hố Thẳm và Hố Thẳm Tư Tưởng của Phạm Công Thịện  – nếu vào buổi sáng.

Chiều, tôi đi lang thang quanh đồi Cù rồi ngồi dựa gốc thông hát nhạc vàng (Thu Vàng, Chiều Vàng) nho nhỏ chỉ đủ chính mình nghe:

-         Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương

-         Trên đồi xanh chiều đã xuống dần

Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng.

Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời

Lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn

Mãi cho đến sau Mùa Hè Đỏ Lửa, khi đã hai mươi tuổi, tôi mới nhận được giấy mời của Nha Động Viên đi trình diện nhập ngũ “để sát cánh cùng quân dân cán chính chống cộng sản xâm lược.”

-Ý Trời, cộng sản xâm lược hồi nào vậy cà?

- Sao hồi giờ không nghe ai nói gì hết trơn hết trọi về cái vụ này há?

- Mà họ xâm lược làm chi mới được chớ?  Why and for what?

Đến khi tôi tìm ra được giải đáp cho những câu hỏi trên thì mọi sự đã trở nên quá muộn, tôi đã trở thành một kẻ thuộc bên thua cuộc. Dù sao (nói có thánh thần làm chứng) tôi vẫn cảm ơn Trời là đã may mắn không sinh ra và lớn lên … ở Bên Thắng Cuộc, cái bên mà vô số thiếu niên hay thiếu nữ phải đi dép râu để cùng với Bác hành quân rồi trở thành “những đoá hoa bất tử nơi ngã ba Đồng Lộc” hay tù binh trên đường Trường Sơn. Hiếm hoạ mới có người vào đến được Sài Gòn để rồi trở về với con búp bê, hay cái khung xe đạp trên vai!

Nguồn ảnh: sacei07.org

Nguồn ảnh: sacei07.org

Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh. Bên nào thắng thì nhân dân cũng bại. Nhưng ở bên bại cuộc (chắc) đỡ bại hơn, chút xíu!

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

 

 

 

 

 

Bottom of Form

 

 

149 Phản hồi cho “Điều rất may của bên bại cuộc”

  1. Kẻ Giác Ngộ says:

    Điều rất may của bên bại cuộc là không phải hứng chịu những cảnh đau lòng do CSVN gây ra cho nhân dân VN như ở Văn Giang!

    Trích: “trong khi chưa giải quyết thỏa đáng việc đền bù, bảo đảm quyền lợi của người mất đất; thì hàng ngày, bọn đầu gấu hung hãn, được chủ dự án ECOPARK thuê, đi vào các hộ chưa giao đất rình mò, nghe ngóng, đe dọa người dân, gây áp lực rất căng thẳng, diễn ra trước mắt chính quyền và công an cơ sở. Mặc dầu sự việc được phản ảnh và yêu cầu can thiệp, nhưng họ cũng làm lơ; hay họ cũng đã bị thuê chăng? ”

    Chuyện bi hài nuôi chó giữ đất ở Văn Giang!

    Trước tình hình bức xúc này, buộc lòng bà con ở đây phải tự tổ chức nuôi một đàn chó, gọi tên là CHÓ BẢO VỆ, để tự cứu lấy mình. Như vậy, đàn chó này cũng có vai trò, trách nhiệm, gìn giữ trật tự trị an. Qua sự việc này, xin hỏi chính quyền và công an cơ sở ở Văn Giang nghĩ gì? Thật là một chuyện bi hài!

  2. Sự thật says:

    Bên bại cuộc trước kia luôn tuyên truyền rằng, nếu thua, họ sẽ bị tắm máu, chị em sẽ bị rút móng tay….. Và thực tế đã không hề như vậy, đó là điều may mắn của bên bại cuộc rồi!

    • Bút Thép VN says:

      Bên bại cuộc trước kia luôn tuyên truyền rằng, nếu thua, họ sẽ bị tắm máu, chị em sẽ bị rút móng tay…..

      Viết như thế thì không phải là “Sự thật” rồi, mà là kẻ nói gian, điêu ngoa vu khống!

      Hãy đưa ra bằng chứng là “Bên bại cuộc” đã từng tuyên truyền như thế, hay chỉ vì chính anh “sự thật” đã mút phải đũa tuyên truyền của VC?

  3. Di truyền says:

    Bất hạnh nhất là đám con em nghèo xứ Bắc bao nhiều đời nay đến ngay bây giờ vẩn còn đi tứ xứ kiếm cơm quả thật là tội nghiệp !

  4. Tienphong says:

    Điều rất may của bên bại cuộc là không bị tàn sát, chỉ phải đi học tập vài năm rồi trả tự do nếu không tiếp tục chống lại chế độ, rồi lại còn được đi theo diện HO nữa chứ, thật là may mắn, thử hỏi trong chiến tranh khốc liệt thửa nào, nếu biết được tương lai như vậy, họ có coi đó là thiên đường không?

    • Nông Dân says:

      Học tập cái “Củ thìu biu”Lao động khổ sai .

    • nguyenlan says:

      Sau khi chiếm trọn miền Nam, CSVN đã phạm nhiều tội ác chống nhân loại đối với đồng bào miền Nam một cách quy mô và có kế hoạch:

      -Tội đưa đi lưu đày (deportation) 1.5 triệu đồng bào miền Nam tại những nơi rừng thiêng nước độc mà chúng đặt cho cái ngụy danh là “vùng kinh tế mới”. Khí hậu khắc nghiệt tại những nơi lam sơn chướng khí này đã gây ra những cái chết cho nhiều chục ngàn người.

      -Tội xử tử một cách phi pháp (ex-trajudical, or summary, execution) 100.000 quân dân cán chính VNVCH trong thời gian 10 năm kể từ sau tháng 4 – 1975, gây đau thương suốt đời cho hàng trăm ngàn thân nhân ruột thịt của họ.

      -Tội giết 160.000 người bằng cách đuổi theo pháo kích và bắn trực xạ trong nhiều ngày vào đoàn người chạy giặc suốt theo chiều dài của Tỉnh lộ 7B từ Pleiku xuống duyên hải trong tháng 3 năm 1975, để lại đau thương suốt đời cho hàng trăm ngàn thân nhân của họ.

      -Tội giam cầm phi pháp (imprisonment without formal charge or trial) 1.000.000 quân dân cán chính VNCH trong những cái gọi là “trại cải tạo” với thời gian bị giam cầm từ 3 tới 10 năm, và có nhiều người đã bị giam tới 17 năm. Tội ác này đã gây đau khổ tinh thần cho hàng triệu thân nhân ruột thịt của họ.

      -Tội ác thủ tiêu mất tích (enforced disappearance of person) 165.000 quân dân cán chính VNCH bị chết vì đòn thù trong các trại tù cải tạo. Hiện nay VC còn đang chôn giấu 165.000 bộ hài cốt của những người này trong rừng núi với chủ tâm trả thù, gây thống khổ tinh thần suốt 35 năm nay cho hàng trăm ngàn cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cái của họ.

      -Chế độ độc tài khủng bố của VC đã là nguyên nhân xô đẩy 3.000.000 đồng bào miền Nam lao ra biển trên những con thuyền mỏng manh để đi tìm tự do, gây ra những cái chết thảm cho 700.000 đồng bào trên biển cả, để lại đau thương suốt đời cho hàng triệu cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cái của họ.

      -Chúng tổ chức vượt biên để thu vàng và cướp nhà của dân: khi thuyền vượt biên tới hải phận quốctế, chúng cho công an dùng thuyền cao tốc đuổi theo bắn chìm thuyền và giết chết những người đã nộp tiền cho chúng. Đây là một tội ác man rợ của VC đối với đồng bào miền Nam.

      Một số tội ác kể trên đã đủ chứng minh rằng hầu hết các gia đình tại miền Nam đều là nạn nhân của tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại của CSVN.

      ( “Cuộc chiến cách tân Việt Nam khỏi chủ nghĩa Cộng Sản”, nhà nghiên cứu Lê Quế Lâm )

    • Nhân Dân says:

      Điều khốn kiếp của 1 chế độ là lừa đảo nhân dân phải đổ xương máu, mồ hôi và nước mắt tiêu diệt chính đồng bào mình, phá hoại nền Dân chủ, tự do thực sự để đút đầu vào gông xiềng áp bức, dã man tàn độc của bọn “Tư bản đỏ”. Lừa dối những người lính CH là “đi học tập”, ngắn ngày, nhưng lại tống giam, bắt cải tạo lao động, và biến những CON NGƯỜI khoẻ mạnh, trẻ trung thành những kẻ tàn tật, già nua, ốm yếu…..Rồi giả danh “nhân đạo” cho đoàn tụ theo diện HO của Mỹ với giá vàng phải nộp “cắt cổ” lúc bấy giờ vì chế độ CS đang bị đói toàn diện. Và may mắn nhờ có lòng tốt, nhân đạo, không hận thù của kiều bào khắp nơi trên thế giới, mà mỗi năm “bên thắng cuộc” dù vẫn chửi bới họ là “Ngụy” là “Phản động”, vẫn phải hân hoan ngửa tay nhận những đồng tiền “từ tâm” cứu giúp gia đình của họ thoát cảnh đói nghèo lầm than, nhân đó vỗ ngực tự hào “dân sinh đã dần “ấm no” nhờ “công ơn đảng”!. Hehehehe Không một chế độ nào trả thù đốn mạt như những kẻ độc tài CS!

  5. VOA says:

    Điều rất may….:Kiều hối năm 2013 của Việt Nam đạt 11 tỷ đô-la trong năm 2013, khiến nước này đứng vào danh sách một trong 9 quốc gia trên thế giới nhận được luợng kiều hối nhiều nhất.

  6. NgườiViệtYêuNước says:

    S.O.S

    Công an xã Chương Dương, H. Thường Tín (Hà Nội) bắt người tùy tiện

    Vào lúc 14 giờ, ông Trương Văn Dũng, sống ở Hà Nội loan tin, “Sáng nay 31.12, vợ chồng Ngô Duy Quyền và Lê Thị Công Nhân cùng với anh Phạm Bá Hải, anh Huỳnh Ngọc Tuấn đến thăm gia đình anh Trội ở xã Chương Dương, huyện Thường Tín, Hà Nội. Khi ra về bị CA bắt đưa về ủy ban xã Chương Dương, hiện nay họ nhốt mọi người 1 phòng để tra hỏi. Đề nghị tất cả anh chị em hãy lên tiếng, phản đối hành vi vô pháp luật của chính quyền địa phương.”

    Hiện nay, luật sư Lê Thị Công Nhân đang ở trong đồn công an xã Chương Dương, huyện Thường Tín, và xác nhận với VRNs rằng gia đình bà cùng với ông Phạm Bá Hải và ông Huỳnh Ngọc Tuấn đang ở trong đồn công an.

    Luật sư Lê Thị Công Nhân cho biết thêm: “[Khi mọi người đến nhà ông Phạm Văn Trội] và trước khi vào thăm ông Trội đã bị công an quấy rối ngoài cổng nhà [ông Trội]. Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong thì họ dùng bạo lực bắt mọi người về đồn công an [xã Chương Dương]. Họ đối xử với chúng tôi rất là thô tục, chửi bậy tục tĩu và dọa đánh. Bây giờ, họ đã chia chúng tôi mỗi người ra một căn phòng và đứng canh ở bên ngoài, không cho mọi người tiếp xúc với nhau. Họ thường xuyên đe dọa chúng tôi.”

    Còn ông Huỳnh Ngọc Tuấn phản đối cách bắt người tùy tiện này của công an xã Chương Dương.

    Ông Phạm Văn Trội, sinh năm 1972, bị bắt ngày 11/9/2008 và bị tòa án Hà Nội kết tội tuyên truyền chống nhà nước ngày 8/10/2009 với bản án bốn năm tù giam, bốn năm quản chế theo điều 88 Bộ Luật Hình sự. Ông đã trở về nhà ngày 11/9/2012 sau khi mãn án tù.
    Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và thông tin khi có diễn biến mới.
    PV. VRNs

  7. Sự thật says:

    Điều rất may của bên bại trận đây này: Vừa ra khỏi trại, Tướng Vỹ phát biểu: “Chúng tôi ăn còn ngon hơn bộ đội. Tôi mong những người có thân nhân đi học tập cải tạo hãy yên lòng và tin tưởng Cách mạng, đừng tin ở những lời đồn vô căn cứ”!

    • DâM TiêN says:

      Thế à ? Một hôm có phái đoàn quốc tế thăm trại, thì ui thui!
      theo đúng lề lối lừa bịp cộng phỉ,
      chúng cho treo lủng lẳng heo gà dưới bếp, và “bố trí” sữa hộp,
      cam quít tại mỗi ” lán,” chờ ” cải tạo viên ” giờ trưa dìa xài…

      Khi phái đoàn bye bye, thì heo gà cam quít lại chui xuống hầm
      bí mật hết trơn… , có phải không ông Vỹ ?

      (Theo Dâm biết, khi VNCH tạm vắng mặt, thì Hoa Kỳ đóng vai
      trò Proxy và nhận Tù trở vế…nhà, nhà đây là sang Mỹ. Có thế
      nói Cải tạo viên là từ ngữ che đậy cho quy chế tù binh.Cho nên,
      bên chánh phủ của Tù sẽ phải bồi hoàn lương tiến cho bên đối
      phương Cộng phỉ giữ Tù. Nên cộng phì trình diễn cách nuôi Tù,
      mong sao có số tiền bồi hoàn lớn nhờ Tù! Nếu Hoa Kỳ không
      đóng vai Proxy, ( thay thế), thí tụi Cộng phỉ an nam tiếc gì mà
      không tiêu diệt bằng hết quâncán chính VNCH theo đúng đường
      lối Nga Sô,Trung Cộng.

      Do đó, TÙ đây chính là con tin Chình Trị, và vì lý do Chình trị, nên
      ta liên quan tới một ngày kia, thực thể VNCH sẽ chính thức phục
      hồi nhân danh và hướng tới một nước Việt Nam MỚI. (Ý)

    • Tuổi trẻ says:

      Tướng Trần Độ có nói: “Điều kiện giam giữ, tù đầy dưới thời XHCN hiện nay,
      còn tệ hại hơn dưới thời Pháp thuộc”.

  8. DâM TiêN says:

    Một nỗi đau làm bài học cho Cộng phỉ, bác Hồ chú Giáp

    Vì lý do còn ẩn dấu, VNCH tạm vắng, là nỗi nhục, nhưng…

    tụi Cộng Phỉ tuy tạm thắng — cái thắng có gài bùa mê ! –
    nhưng ông Hố chú Giáp không còn lý do đem nướng trui
    hàng bao nhiêu triệu tuổi trẻ VN nữa…Đồ dã man
    thú vật là Hồ và Giáp, bọn diệt chủng, xây đảng cướp.

    • nguyenlan says:

      …và hàng triệu triệu cán binh Việt cộng tuy sống sót mà bị què cụt chân tay, đui mù tai điếc, mắc bệnh tâm thần …Hàng triệu triệu gia đình mất mát thân nhân, họ hàng, bạn bè …Đất nước mất đi bao nhiêu nhân tài …Nhà cửa, đất đai, ruộng vườn bị phá hủy, hư hại ….

      Những tội đại ác của bè lũ Việt cộng thì không sao kể hết .

  9. mienam says:

    Điều rất may của bên bại cuộc là trốn thoát khỏi nanh vuốt của bọn quỉ đỏ khát máu, chúng hút máu mủ nhân dân nhưng vẫn lên giọng “làm đấy tớ nhân dân”
    Bọn quỉ đỏ hút máu nhân dân, sống nhờ đô la của bên bại cuộc gửi về, sống nhờ sức lao động, nhờ cơm thừa canh cặn của Mỹ ngụy nhưng mắt trơ trán nhẵn, có biết xấu hổ là gì?

  10. Nhn Pham says:

    Kẻ nào còn sống với cờ vàng,thực chất là sống ảo,là bị quá khứ ám ảnh

    • Hồng Liên says:

      Hãy bấm vào link kèm đây xem, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy phát biểu cũng chưa muộn đâu anh Nhn Pham!

      Đại hoạ mất nước!

      • Tudo.com says:

        Xin cám ơn Hồng Liên rất nhiều khi cho xem link sử liệu nầy.
        Sau khi xem những hình ảnh ảo ( đúng nghĩa đen ) nầy, nhắm mắt, rồi mở mắt ra, tôi thấy sự ” ảo ” ấy càng ngày càng trở thành hiện thực tại quê hương yêu dấu của chúng ta !
        Nhưng, những kẻ không ưa hay chỉ trích ảo, sau khi xem, link ảo nầy sẻ làm họ sợ ” ảo ” thật sự. Bởi nỏ sẻ là sự thật trong tương lai, gần, rất gần !

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Happy New Year !

    • cam ca. says:

      Sống vợi quá khứ cờ vàng ,ngậm ngùi vi đẻ mất nước vào Tay bọn Bắc Kộng xâm lăng đẻ cho toàn dân Việt đau khổ ai oán và đẻ cho ình phải tha hương !
      Sống ẢO thật ư ?hay sống “Hân VN” như người dân chiêm “hận Đồ Bàn”, bọn bán nước ,dâng nước cho Tàu cầu vinh ? Ai sống trong ảo vọng ,lấy ảnh làm thật,đẻ than như Trọng lú,bí thư “không biết cuối thế kỹ này hay mấy ngàn năm nũa mới thấy cscn ? (johnny tiên đoán 2,000,014 năm nưa đó. Đó mới là sống theo ẢO GIÁC của người nghiện năng ,không còn chữa được ,chĩ đem đập đầu,chôn trong các hố tự đào như tết con khĩ 68 của bọn quí đầu trâu mặt ngựa mà thôi !)
      Sống với cờ vàng một thời vang bóng hạnh phúc âm no ,độc lập tụ do nhân quyên đầy đủ hơn là làm dân do tháingày nào,không biết que hương dât nước ở đâu vì đã bị tàu đồng hóa. …lúc này mới thật sự là “TA ĐÃ MẤT QUÊ HƯONG”.
      Bất hạnh thay nước VN sản sinh ra một hồ ly tinh va đồng bọn
      Việt Dũng hãy về đây bóp chết tên dư lợn viên vc vô lại này !
      (c)

Phản hồi