WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đấu tranh – Lùi để Tiến

A-LOWER-POSITIONTại Việt Nam hiện nay, nhìn chung, trong nước cũng như hải ngoại, những người đang đấu tranh chống độc tài cộng sản có thể phân làm hai loại: 1) Loại nhắm mục tiêu chính là lật đổ chế độ cộng sản hiện tại; và 2) Loại nhắm xây dựng một đất nước tự do hạnh phúc, bằng cách thực hiện một chế độ dân chủ pháp trị, tôn trọng nhân quyền thật sự, sau khi đã lật đổ chế độ độc tài hiện nay.

Đó chỉ là phân chia một cách tương đối, mang nhiều tính chủ quan. Vì thật ra, đã là người Việt, ai yêu nước mà chẳng mong muốn đất nước mình cường thịnh, hạnh phúc, trong đó những người lãnh đạo đất nước biết tôn trọng tự do dân chủ và nhân quyền. Muốn mong ước đó thành hiện thực thì điều kiện tiên quyết là phải dẹp bỏ chế độ độc tài buôn dân bán nước đang nắm quyền.

Nhưng hai loại trên khác nhau ở chỗ tập trung năng lực vào hai mục tiêu khác nhau. Một đằng đặt nặng việc lật đổ chế độ cộng sản mà không quan tâm nhiu tới chuyện gì cần xảy ra sau đó. Còn một đằng coi việc lật đổ chế độ ch là mt giai đon hay phương tin cn thiết phải trải qua để thực hiện mục tiêu là xây dựng một đất nước cường thịnh, toàn dân hạnh phúc. Mục tiêu của hạng sau đi xa hơn mục tiêu của hạng trước. Mục tiêu thì cố định, không thể thay đổi; còn phương tiện hay giai đoạn thì có thể thay đổi miễn sao đạt được mục tiêu.

Những người thù hận chế độ cộng sản, nhất là những nạn nhân của chế độ (bị tù, bị mưu hại, có thân nhân bị cộng sản giết, đi tìm tự do phải trả giá quá mắc…) d thuộc vào loại trước. Đối với thành phần này, điều quan trọng là dẹp bỏ cái chế độ chết tiệt ấy đi đã, và đòi buộc những kẻ từng gây tội ác phải đền tội.

Tuy nhiên, nhiều người tuy rất thù hận chế độ cộng sản nhưng không dừng lại ở việc lật đổ, mà nhắm mục tiêu xa hơn là làm sao để toàn dân Việt Nam được hạnh phúc. Việc lật đổ chế độ, ngay cả việc thành lập một chế độ dân chủ pháp trị, cũng chỉ là những giai đoạn cần thiết phải thực hiện để đạt được mục tiêu, chứ không phải là mục tiêu. Với hai mục tiêu khác nhau, phong cách đấu tranh của hai thành phần trên cũng khác nhau.

Phong cách đấu tranh khác nhau cũng là nguyên nhân gây nên những cuộc tranh cãi. Những tranh cãi này tuy có thể làm sáng tỏ vấn đề, nhưng cũng có thể làm lực lượng đấu tranh bị chia rẽ. Tại hải ngoại, bọn cộng sản nằm vùng, dưới mặt nạ chống cộng, luôn tìm cách thổi phồng và xuyên tạc những khác biệt này để kích thích sự nghi ngờ và lái cuộc đấu tranh chống cộng thành những cuộc đánh phá lẫn nhau trong nội bộ, hoặc giữa các tổ chức đấu tranh dân chủ với nhau. Từ đó, lực lượng đấu tranh bị chia rẽ, phân tán và giảm hẳn hiệu quả khiến không ít người chán nản, thất vọng, âm thầm rút lui.

Hạng nhắm mục tiêu xây dựng đất nước cường thịnh, toàn dân hạnh phúc bằng cách thành lập một chế độ tự do dân chủ pháp trị thì lập trường đấu tranh tương đối mềm dẻo hơn.

Nhìn lại cách đấu tranh từ trước đến giờ ta thấy: Trong nước thì những tổ chức đấu tranh công khai tuyên bố phải dẹp bỏ chế độ đương quyền; Tại hải ngoại, có những cuộc vận động chính giới và biểu tình rầm rộ phản đối chế độ cộng sản tại Việt Nam; Cả trong nước lẫn hải ngoại đều tố cáo tội ác CSVN cao như núi, với những hành vi chà đạp nhân quyền hết sức phi nhân và tàn bạo. Cuộc đấu tranh tuy có những hiệu quả đáng phấn khởi, nhưng vẫn còn khá xa so với mục tiêu muốn đạt tới.

Cuộc đấu tranh trong nước tuy có tiến triển rõ rệt, nhưng những người đấu tranh năng nổ thường bị vào tù hoặc quản chế khiến lực lượng đấu tranh nhiều khi bị tổn thất nặng nề.

Cuộc đấu tranh tại hải ngoại lúc nào cũng có vẻ sôi động, nhưng nhiều khi người ta chống nhau nhiều hơn là chống cộng nên không đủ mạnh và không tạo được uy tín để chính giới các nước dân chủ nể phục và tôn trọng. Vì thế cuộc đấu tranh ở hải ngoại dường như chỉ thành công ở mức độ tự vệ, không để cho cộng sản tác oai tác quái ở hải ngoại. Chẳng hạn cờ của CSVN không được công khai xuất hiện ở hầu hết mọi nơi, những tên lãnh đạo CSVN ra hải ngoại để gặp gỡ chính giới phải chấp nhận chui cửa hậu một cách thật nhục nhã, v.v. Đó là những thành quả đấu tranh rất đáng khuyến khích và cần phải tiếp tục, nhưng không nên dừng tại đó như thực tế hiện nay.

Nhìn vào thực tế chưa thành công ấy, nhiều người cảm thấy cần thiết phải thay đổi cách đấu tranh mới có thể đạt được mục đích. Cứ nhất định bảo thủ cách cũ thì tình trạng sẽ cứ tiếp tục kéo dài như vậy mãi. Vì vậy, những người đấu tranh nhắm mục tiêu xa là hạnh phúc của toàn dân bắt đầu suy nghĩ, tìm tòi và thí nghiệm những phương cách đấu tranh mới. Đối với họ, điều quan trọng là hạnh phúc của toàn dân và sự phát triển của đất nước, trong đó việc lật đổ chế độ chỉ là một trong nhiều yếu tố để lựa chọn và có thể đạt được bằng những cách khác nhau.

Nguyên tắc của đấu tranh là: nếu thượng sách không khả thi hay quá khó khăn hoặc tốn quá nhiều nhân mạng và công sức thì phải dùng trung sách; nếu trung sách cũng chưa thực hiện được thì phải dùng hạ sách. Chứ không thể chấp nhận tình trạng dừng tại chỗ không tiến được chỉ vì cứ nhất định phải thực hiện thượng sách cho bằng được.

Cuộc đấu tranh không cho phép chúng ta theo chủ nghĩa “duy ý chí” (muốn cái gì thì phải thực hiện cho bằng được cái đó) mà không thèm quan tâm xét xem hoàn cảnh có thuận lợi cho mình thực hiện điều mình muốn ấy không. Nhiều khi ngoại cảnh không cho phép chúng ta chọn giải pháp mà mình mong muốn, mà chỉ cho phép ta lựa chọn những giải pháp khả thi. Giữa những giải pháp đó, chúng ta phải chọn giải pháp nào lợi ích nhất hoặc gây ít bất lợi nhất.

Chẳng hạn, khi ta quá ít tiền để mua chiếc xe thật tốt theo ý mình thì đành phải mua chiếc xe xoàng hơn để có phương tiện đi lại. Có phương tiện đi lại làm ăn ta mới hy vọng kiếm được tiền để mua chiếc xe ta mong muốn. Cứ nhất định phải mua cho bằng được chiếc xe thật tốt khi quá ít tiền thì đến bao giờ mới mua được? Đó chính là lùi để tiến.

Người thật sự yêu nước muốn chiến thắng để đem lại hạnh phúc cho đất nước, khi áp dụng phương cách đấu tranh này không hiệu quả thì phải nghĩ đến những phương cách khác. Nếu tiến không được thì phải chấp nhận lùi một vài bước để tìm hướng khác mà tiến, không thể chấp nhận dừng chân hoài một chỗ.

Nhưng việc lùi một bước là điều mà nhiều người đấu tranh không thể chấp nhận được. Những người này chỉ chấp nhận tiến tới chứ không chấp nhận lùi, bất chấp phải dừng chân tại chỗ không biết đến bao giờ.

Những người chủ trương phải thay đổi phương cách đấu tranh, chấp nhận lùi một bước để có thể tiếp tục tiến tới, thường bị những người “cố thủ một mực” đả phá kịch liệt. Đối với họ, việc trước mắt là phải lật đổ chế độ cộng sản. Nhưng nếu hỏi họ là phải lật bằng cách nào, và họ đã làm gì hữu hiệu và thực tế để lật đổ cộng sản thì hầu như họ không trả lời được. Dù vậy, họ quyết trung thành với phương cách đấu tranh đã áp dụng gần 4 thập niên qua cho dẫu phải kéo dài thêm 4 thập niên nữa. Với họ, để đi tới mục đích thì chỉ có một con đường duy nhất, một phương cách duy nhất không thể thay đổi.

Sự khác biệt giữa hai lập trường đấu tranh trên nhiều khi gây nên tình trạng chia rẽ và nghi kỵ lẫn nhau trầm trọng trong một số cộng đồng người Việt. Đây mới chính là điều tai hại cần tránh nhất, nhưng lại ít người muốn tránh…

Thiết tưởng đấu tranh thì phải biết tùy cơ ứng biến, tùy theo tình thế biến chuyển mà thay đổi chiến thuật đấu tranh cho phù hợp. Nếu hoàn cảnh bên ngoài thay đổi mà mình vẫn cứ giữ khăng khăng một chiến thuật dù chiến thuật đó đã từng hữu hiệu trước đây, thì không phải là khôn ngoan.

Thực ra, chiến thuật “Lùi để Tiến” chẳng mới mẻ gì trong lịch sử, và hiện nay nó đang được các bạn trẻ tiến hành đầy sáng tạo cả trong lẫn ngoài nước. Chẳng hạn cuộc dã ngoại nhân quyền chỉ nhằm gặp nhau để vui chơi và bàn chuyện nhân quyền, để chỉ phổ biến bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền… Hội “Anh Em Dân Chủ” chỉ liên kết với nhau trong không gian ảo của Internet… Nhưng trên tất cả, khi chấp nhận lùi để tiến, sẽ hạn chế thấp nhất những cắn cấu, những đấu đá, hạ bệ lẫn nhau để có sự đồng thuận đoàn kết, điều cộng sản vô cùng sợ hãi và luôn tìm cách phá vỡ.

© Người Việt Thầm Lặng

9 Phản hồi cho “Đấu tranh – Lùi để Tiến”

  1. Dâm TiêN says:

    Nói ra thì có ai vu cáo cho mềnh là… khiếp nhược, hỉ ?

    Mềnh có trâu đánh tranh đấu, thì như trâu mài sừng, mài
    mãi cũng là trâu đen thui.

    Cuối cùng, VNCH bị ( tạm) hy sinh; và Miền Bắc lại trở
    về tay thằng Mỹ như thời Cụ Hố năm 1945 thui mờ…ha.

  2. Toni Serrano says:

    Sống trong một thời đại mà cuộc xung đột giữa vô sản và tư sản diễn ra hết sức gay gắt, người công nhân chỉ có thể lựa chọn hoặc là tiếp tục chịu sự áp bức, bóc lột hoặc là đứng lên đấu tranh lật đổ chế độ xã hội đương thời, giành chính quyền giải phóng giai cấp mình đồng thời giải phóng cho toàn thể nhân loại thì việc C.Mác – Ph.Ăngghen đề cao vai trò của đấu tranh giai cấp cũng là điều dễ hiểu. Đó là một hạn chế của các ông, song hạn chế không có nghĩa là sai lầm, mà điều này đòi hỏi mỗi người nghiên cứu phải thấm nhuần quan điểm lịch sử – cụ thể trong khi tìm hiểu tư tưởng của C.Mác và Ph.Ănghen.

  3. Lính HS-TS says:

    Tác giả đặt ra 2 nhóm, 2 mục tiêu để cố ý chia rẽ khối người Việt và dùng ý này để chỉ trích nhóm này và ủng hộ nhóm kia. Tóm lại ý kiến tác giả là không nên tiêu diệt CS mà chờ cho nhóm HHHG thỏa hiệp hợp tác với cs đem lại no cơm, ấm áo cho người dân?!!! Khi

    Ai cũng biết trong cuộc tranh đấu đâu là mục tiêu ngắn hạn. Đâu là mục tiêu dài hạn. Muốn đem lại tự do, dân chủ và hạnh phúc cho toàn dân. Mục tiêu trước mắt là phải lật đổ và tiêu diệt CS. Bởi chính những lãnh tụ CS gộc đã thú nhận:

    Ông trùm cộng sản Nga Boris Yeltsin, cựu Ủy viên Bộ Chính trị từ lâu đã khẳng định như đinh đóng cột: “Cộng sản không thể cải cách, mà phải thay thế.”.- Mikhail Sergeyevich Gorbachov cựu Tổng bí Thư ĐảngCộng sản Liên Xô: Tổng Thống Nga Gorbachev nói: Chủnghĩa Cộng sản sai lầm ngay khi nó “còn trên giấy”. Nó như con quái vật càng ngày càng phình to, không còn cách gì khác là sớm vứt nó đi.”Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lýtưởng cộng sản ; nhưng ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo”.

    Khi chế độ CS đã sạch bóng, Lúc đó mục tiêu dài hạn mới được thực hiện. Nếu không lật đổ được Cs “người thầm lặng” liệu có cách nào thực hiện được mục tiêu Tự do, dân chủ cho VN, ngoài phương cách thỏa hiệp? Nên nhớ kinh nghiệm thỏa hiệp với CS giống như đưa gà vào miệng sói.

    “Nếu đã sợ thì đúng là nên im lặng, thầm lặng, lặng câm đừng viết lách
    chi cho hỗ mặt với các cháu nhỏ Minh Hạnh, Huy Chương, Quốc Hùng, Việt
    Khang, Phương Uyên, Nguyên Kha và hàng hàng lớp lớp tuổi trẻ Việt Nam
    can trường sẳn sàng hy sinh để cứu dân, cứu nước”….

    Cũng giống như Ts Nguyễn Hưng Quốc lên tiếng “tôi không chống Cộng” và đồng nghiệp Ts Phạm Văn Lưu đã công khai phủ nhận lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của miền Nam tự do. Nay tác giả cùng tung hứng với họ khá giồng với thời điểm trước 1975 bọn hoạt đầu chính trị ở Sàigòn ngày đêm xuống đường biểu tình đả đảo chính phủ, đòi liên hiệp với CS. Nào là đám chính khách sa lông Caravan, nào là đám 3 thành phần. Nào là HT Trí Quang – Thích Quảng Độ PGVNTN Khối Ấn Quang biểu tình đòi điều đình và liên hiệp với CS cũng như đòi TT Thiệu từ chức, nếu không từ chức PGVNTN của TQĐ sẽ lôi cổ xuống (trích báo New York Times ngày 9 April 1967 và Washington Post ngày 20-10-1974 Google search). Nói thật, lúc đó đơn vị tôi mà về được Sài gòn thì có lẽ đám này sẽ bị chúng tôi thanh toán ngay thời điểm đó rồi.

    Kinh nghiệm xương máu cho 18 triệu dân miền Nam 1975 đã chưa đủ sao, mà nay lại để cho những tên hoạt đầu đâm sau lưng chúng ta một lần nữa?!!!

  4. Huỳnh ngọc Tuấn says:

    Cuộc đấu tranh giữa Dân chủ và Độc tài đảng trị là cuộc đấu tranh không khoan nhượng vì đảng CSVN không chấp nhận chia xẽ quyền lực và trách nhiệm với dân tộc, CSVN coi đất nước này là tài sản của họ, họ toàn quyền tùy nghi bán hay giữ cho nên không thể có bất cứ một sự thỏa hiệp nào.
    Tôi đồng ý, đấu tranh phải biết tùy thời mà tiến thối, nhưng tiến hay lùi phải có nguyên tắc.
    TIẾN mà không có mưu lược và nguyên tắc là liều mạng, LÙI mà không có nguyên tắc và mưu lước là đầu hàng.
    Gần đây có một số hiện tượng và quan điểm thỏa hiệp trông có vẽ “khôn ngoan” nhưng rất ngây ngô ấu trỉ .
    Mỗi một giai đoạn đấu tranh cần phải đặt nó trong tầm nhìn chiến lược dài hạn, để có thể đạt được mục tiêu trước mắt và không mâu thuẩn với cục diện lâu dài.
    Không dể chút nào, chúng ta cần một ban tham mưu gồm những nhân vật ưu tú. Và điều quan trọng nhất là đoàn kết để có sức mạnh tổng hợp, bao dung để chia xẽ quan điểm, tìm sự đồng thuận….nhưng điều này lại cũng không dể trong tình hình hiện nay.

    • dai nguyen says:

      Toi dong y voi quan diem nay. I fully supported the observation and assessment of anh Tuan, we need to have a very clear, realistic, measurable and timely long term strategic goal which is agreeable by all members of the organization. We then have short term strategies and tactics to support our over all long term goal and along the way to implement our short term goals we might run into issues or problem and now we need to back track to reassess the situation and figuring out what need to done or how to to get the problem resolved. That is what we are talking about LUI and it absolutely doesn’t mean surrender. Again, I agreed with anh Tuan that we need people having capability to lead, to devote their life for the noble causes of liberating our people from tyranny, insidiousness, maliciousness, atrocity, retribution and conniving of the Communists. We need of course to unite all people of Vietnam but before we can do this we have to open a channel of communication so we could understand each other. We have to understand before we can love ” Hieu va thuong”. It is not easy but if everything is easy so people are all the same.
      “Vi phong duong doi bang phang ca. Anh hung hao kiet co hon ai”. This is not mine. Thanks

  5. noileo says:

    Tác giả thử nêu một thí dụ về “lùi để tiến” theo ý tác giả, xem sao !
    Ai cúng biết nếu có ít tiền thì phải mua cái xe cũ, hợp với khả năng tài chánh, để đi làm, kiếm tiền, rồi se mua cái xe mới, tốt hơn.

    Tuy nhiên, có một số người, nhân danh cái “ít tiền” đó, họ không “lùi để tiến”, mà họ lùi lũi luôn, đó là bỏ cuộc, là đầu hàng cộng sản, là bưng bô cộng sản, để kiếm cơm trong cái bô của cộng sản, kiểu như Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Phương Hùng mới đây,

    Nếu họ thích chửi lại chính họ, bưng bô cộng sản, kiem com trong cai bo cong san, thì đó cũng chỉ là chọn của cá nhân, thì nói chi cái hành động đê tiện của cá nhân họ,

    Nhưng, để đuọc bọn cộng sản tin cậy, họ lại nói những lời bịp bợm xảo trá, vu cáo cộng đồng người Việt tự do [hãy thử đọc những phát ngôn của 2 nhà Hùng & Hùng, đầu hàng cộng sản & kiếm cơm cộng sản ấy mà xem, toàn những lời lẽ bịp bợm & vu cáo người Việt tự do],

    Hành động của HUng & Hùng là đầu hàng, là phản bội, là gây thiệt hại cho công cuộc chônhs cộng, chứ không thể gọi hành động của Hùng & Hùng là “lùi để tiến”, nên Hùng & Hùng mới bị lên án, đương nhiên phải bị lên án.

    Tự nó, hành động đầu hàng & phản bội của Hùng & Hùng đã biến Hùng & Hùng thành những tên cộng sản rồi, mặc dâu Hung & Hùng chưa đuọc bọn cộng sản Hồ chí Minh cấp thẻ đảng.

    Hoặc, có thể Hùng & Hùng đã có thẻ đảng, nhưng Hùng này bắt chước, học theo Hồ chí Minh với trò bịp “giải tán đảng cộing sản”, Hùng kia học theo bắt chước Phạm Văn Đồng bịp bợm “tôi không phải là cộng sản” …

    Như vậy, tố cáo & lên án hành động đầu hàng & phản bội của Hùng & Hùng là tố cáo & lên án cộng sản, là chống cộng chứ đâu phải là “chống lẫn nhau”!

    Như vậy, tố cáo & lên án hành động đầu hàng & phản bội của Hùng & Hùng là điều thiết thục , đúng đắn, là điều cần thiết phải làm trong công cuộc chống cộng, lật đổ ách độc tài cộng sản Hồ chí Minh đê tiện gian ác, phi nhân phản dân tộc, vong bản ngoại lai, tay sai tàu cộng, để sau đó xây dựng một nền chính trị tử tế, dân chủ tự do pháp trị, tôn trọng nhân quyền,

  6. quandannambo says:

    lùi để tiến
    *

    một chiến thuật hay
    khi
    bị bế tắc
    *
    nhưng
    lùi theo sự ru ngủ
    của
    việt cộng
    *
    thì
    chỉ có lùi xuống hố*

  7. dai nguyen says:

    I am sorry for writing my comments in English because I don’t have font for Vietnamese language. I wholeheartedly agree with what the author had presented in this article and we need to be flexible, resilience and persistent in our efforts to fight for freedom of our people. We, however, need to communicate among ourselves so we could understand each other for better cooperation and unity. I really don’t know whether this is a wishful thinking. I hope it is not. Thanks.

  8. SÓNG NGÀN says:

    Ý NGHĨA NHÂN VĂN

    Người cần ý nghĩa Nhân văn
    Tránh điều bạo lực mới nên Con người
    Việc này, trước hết Chính quyền
    Sau là Dân chúng, không ngoài một ai
    Bởi vi Dân chủ, Tự do
    Đấu tranh chính nghĩa là cho mọi người
    Nếu ai đi ngược luật này
    Hỏi còn ý nghĩa con Người xứng danh
    Thế nên những lối bạo hành
    Dẫu ai cũng vậy dễ nên Con người !

    MÂY NGÀN
    (06/6/13)

Leave a Reply to Dâm TiêN