WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đảng cộng sản sợ ai?

Lực lượng nào làm đảng cộng sản sợ?

‘’Cuốc Hội’’ của đảng cộng sản Việt Nam đã kết thúc vở diễn tốn kém hơn 40 ngày, với màn cuối thông qua Hiến pháp 486 phiểu thuận và 2 không bỏ phiếu. Các ‘’đại biểu” do ‘’ dân cử” đã nhập vai ăn ý dưới chiếc gậy chỉ huy của bộ chính trị: Báo cáo, giải trình, chất vấn, trả lời, phỏng vấn, quay phim, truyền hình trực tiếp giống y trang Quốc Hội của các nước dân chủ Âu, Mỹ.

Màn hạ. Tổng Trọng thở phào, ‘’thật sự vui mừng và xúc động” vì vở diễn đã thành công(!). Nợ công lên tới 95% GDP; Các tập đoàn, tổng công ty nhà nước nợ 1,35 triệu tỷ đồng,… đã có 87 triệu con dân và các thế hệ con cháu gánh chịu đâu phải chuyện của đảng và Cuốc Hội. Điều 4 vẫn giữ nguyên, 87 triệu con dân, dưới con mắt đảng vẫn là 87 triệu con cừu, là thức ăn dự trữ để đảng ‘’trường tồn”.

Tại sao các đại biểu cuốc hội đã bình thản bấm nút dù đất nước đang lao xuống vực thẳm?

Có hai lý do:

1-      Sự tồn tại của đảng cộng sản  gắn liền với  quyền lực và túi tiền của họ. Trong con mắt họ, Đất Nước là bản thân họ,  gia đình, con cháu họ.

2-      Lực lượng đối lập chưa làm họ bận tâm, chưa đe doạ trực tiếp đến cái ghế của họ, ít nhất họ có thể ngồi rung đùi hoặc ngủ gật vài  ba khoá nữa. Khi đã hạ cánh an toàn với của chìm của nổi kếch sù, đất nước là của Tàu hay của ai đối với họ không quan trọng.

Đây là điều thực tế để mỗi một chúng ta, những người tranh đấu vì tương lai đất nước, sau khi chờ đợi và thất vọng vì kết quả bỏ phiếu của cái Cuốc Hội này phải bình tĩnh, suy xét và trao đổi kỹ càng để rút ngắn thời gian tranh đấu, tránh được thảm hoạ cận kề cho Dân tộc Việt Nam.

Một thực tế đã xẩy ra, gần hai năm qua nhiều hình thức tranh đấu của  các bạn trẻ, của  một số Trí thức đã phát triển mạnh so với nhiều năm trước: Nhóm NoU, Nhóm Blogger phản đối 258, nhóm phản đối sửa đổi Hiến pháp 72; Tuyên bố của Hội Đồng Giám Mục, Tuyên bố của Hội Đồng Liên Tôn, Sự lên tiếng mang tính cá nhân của một vài cán bộ đảng lão thành. Nhưng Bộ Chính Trị đảng, BCH Trung ương và Cuốc Hội vẫn kiên định và thản nhiên bấm nút cho cái Hiến pháp mà họ đẻ ra để áp đặt cho Dân Tộc Việt Nam.

Vậy, vài câu hỏi tiếp đặt ra:

Đảng Cộng sản sợ ai? Lực lượng nào lật đổ được chế độ cộng sản?

486 đại biểu bấm nút vì họ sợ mất ghế, mất quyền lợi, chứ khộng sợ những người tranh đấu.

Tại sao họ không sợ những người tranh đấu?

Vì những người tranh đấu chưa đủ mạnh để họ sợ.

Sức mạnh nào uy hiếp quyền lực của họ? Làm thế nào để tạo ra sức mạnh?

Tại Việt Nam sức mạnh đó đã có chưa?

Đây là những câu hỏi nghiêm túc để mỗi người suy nghĩ và thảo luận.

Đã có những ‘’Sách giáo khoa” về tranh đấu bất bạo động qua những cuộc cách mạng dân chủ Đông Âu, Bắc Phi, của phong trào Otpor tại Serbia, kể cả bài học cách mạng tháng 10 Nga và cách mạng tháng 8.1945.

Tôi đồng tình với bài viết của tác giả Vũ Đông Hà: ‘’Sức mạnh của sợ hãi”, sức mạnh của đám đông” đã đăng trên Danlambao.

Tại Việt Nam  đã có sức mạnh đó.

Tại Việt Nam đã có lực lượng uy hiếp quyền lực của đảng cộng sản.

Nhưng, những người tranh đấu chưa vận dụng được  sức mạnh đó.

Biết vận dụng nó, chúng ta có thể đánh đổ chế độ độc tài trong tương lai rất gần.

Ba nguồn sức mạnh tại Việt Nam hiện nay: Công Nhân, Dân Oan, Cộng đồng Công Giáo.

1-    Công nhân

15 triệu công nhân Việt Nam thực tế là những con người hiền lành, họ chăm chỉ, nhẫn nại làm việc để  nuôi sống  bản thân và gia đình, họ không hiểu biết đến chính trị, không quan tâm đến ‘’chính trị”. Nhưng, khi sức lao động của họ bỏ ra bị bóc lột thái quá, bị làm nhục, bị quỵt lương, bị lừa dối, họ có thể chấp nhận một lần nhưng không thể chịu nhục nhiều lần và họ đã vùng lên chống lại giới chủ bằng những cuộc đình công. Đó là thái độ chính trị, hành động chính trị.

Chống lại giới chủ tức là chống nhà cầm quyền trong phạm vi xí nghiệp, nhà máy. Vì giới chủ là sản phẩm của nhà cầm quyền bằng những hợp đồng béo bở với sức lao động công nhân rẻ mạt.

Cho đến nay, tại Việt Nam đã có gần 5000 cuộc đình công của công nhân. Có nhiều cuộc đình công trên 10 ngàn, 15 ngàn, 20 ngàn người tham gia. Hãy nhìn hình ảnh của những cuộc đình công với sức mạnh hào hùng, nhưng  tại sao họ chỉ giới hạn trong phạm vi xí nghiệp? tại sao họ không xuống đường sánh vai với những người biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng?

Chỉ cần một, hai nhà máy với vài chục ngàn công nhân cùng xuống đường với Trí thức, với tuổi trẻ thì đảng cộng sản có huy động côn đồ từ cả nước để đối phó cũng sẽ bị vô hiệu hoá.

Cần phải thẳng thắn trao đổi rằng, phần lớn những người tranh đấu trong và ngoài nước coi thường công nhân , không chú ý đến họ, coi thường học vấn, coi thường trình độ của họ. Nhưng, thử hỏi rằng ai trong chúng ta đã tổ chức được những cuộc chống đối có 10, 15, 20 ngàn người tham gia.

Hàng chục năm qua họ tranh đấu rất cô đơn. Có hàng ngàn cuộc đình công thắng lợi, nhưng cũng có hàng ngàn cuộc đình công bị đàn áp, thậm chí công nhân bị thương, bị đánh chết.

Đã có hàng trăm trường hợp bị ngộ độc tập thể  với hàng trăm, hàng ngàn nạn nhân là công nhân. Nhưng chẳng có tổ chức hay cá nhân tranh đấu nào trong nước lên tiếng ủng hộ họ, bênh vực họ.

Cần phải đến với họ, giúp đỡ họ, vì, trước hết họ cũng là con dân Việt Nam, họ là tầng lớp đáy của xã hội, với mọi chính sách khốn nạn của chế độ độc tài (tăng giá xăng, giá điện, giá sinh hoạt,…) họ là nạn nhân bị ảnh hưởng nhiều  nhất.

Nhìn vào từng cá nhân đơn lẻ, họ là những con người yếu ớt, thiếu trình độ học vấn. Nhưng cả khối quần chúng ấy hợp lại, nó có sức mạnh vô biên. Khối quần chúng ấy có chung số phận, chung hoàn cảnh, chung việc làm, hàng ngày sát cánh bên nhau. Khối quần chúng ấy rất dễ tiếp cận.

Đến với họ khi họ đình công, khi họ bị ngộ độc thức ăn, khi họ bị giới chủ hành hạ, bị quỵt lương.

Đến với họ với những lời động viên và cho họ biết nguyên nhân của mọi nguyên nhân tại sao họ bị bóc lột, tại sao họ khổ. Họ hiểu, và chắc chắn họ sẽ không để cho những Trí thức yêu nước xuống đường đơn độc. Họ sẽ làm tròn trách nhiệm công dân khi Tổ Quốc lâm nguy.

Cuộc tranh đấu của giới Trí thức Ba Lan là một bài học quý giá: Năm 1968, giới Trí thức và sinh viên Balan đã tổ chức một cuộc bãi khoá toàn quốc chống chế độ cộng sản, dù có hàng chục ngàn người tham gia nhưng không được giai cấp công nhân ủng hộ, cuộc đấu tranh bị đàn áp và  thất bại nặng nề.

Từ thất bại đó, giới trí thức Balan hiểu rõ lực lượng nào, giai cấp nào sẽ đập tan chế độ cộng sản. Năm 1976, khi làn sóng đình công của công nhân nổ ra khắp cả nước, Trí thức Balan đã thành lập ‘’Uỷ Ban Bảo Vệ Công Nhân”. Những Trí thức hàng đầu như giáo sư Geremek, J. Koron, Mazowiecki, A. Michnik, v,v… đã quan tâm đến công nhân, đã xuống các nhà máy giúp đỡ công nhân, giúp họ thảo yêu sách tranh đấu đòi quyền lợi, giúp họ tổ chức đình công, quyên góp gây quỹ ủng hộ đình công,…

Năm 1980, ‘’Công Đoàn Đoàn Kết” ra đời, Chủ Tịch là L. Welesa, một thợ điện, nhưng đằng sau là những Trí thức làm cố vấn. Trí thức Ba Lan không lập đảng chính trị mà tất cả các tổ chức tranh đấu từ trường Đại hoc, bệnh viện, công sở, nhà máy đều mang một tên chung là ‘’Công Đoàn Đoàn Kết”. Khẩu hiệu bất diệt của họ có giá trị muôn đời: MUỐN TỰ DO, PHẢI ĐOÀN KẾT, và Đoàn Kết đã đập tan chế độ cộng sản tại Đông Âu và Liên xô. (Hãy xem lại: ‘’Từ Đoàn Kết Đến Tự Do-You Tube phần I,II,III,IV)

Công Nhân công ty Mỹ Phong đình công.

Công Nhân công ty Mỹ Phong đình công.

Công nhân đình công đòi tăng phụ cấp.

Công nhân đình công đòi tăng phụ cấp.

Gần 20 ngàn công nhân Cty Linh Trung 1 đình công.

Gần 20 ngàn công nhân Cty Linh Trung 1 đình công.

 

1200 công nhân công ty Wondo Vina bị ngộ độc thức ăn.

1200 công nhân công ty Wondo Vina bị ngộ độc thức ăn.

        2 - Dân Oan,

Nếu không có chính sách cướp đất trắng trợn của đảng cộng sản, Việt Nam sẽ không có Giai Cấp Dân Oan”. Dân oan đã lớn mạnh thành giai cấp. Họ cũng là những nông dân, những tiểu thương hiền lành, chất phác, cũng sợ sệt, yếu đuối. Họ bị đảng cướp đất, cướp nhà, vứt họ ra đường. Ước vọng sinh tồn đã giúp họ trở thành con người mạnh mẽ. Họ có mặt khắp nơi, trên mọi miền đất nước, nhưng thường tụ hội tại Hà Nội và Sài Gòn. Họ không còn gì để mất. Con đường sống của họ là tranh đấu.

Họ đã bày tỏ thái độ chính trị và hành động chính trị.

Chúng ta đã quan tâm đúng mức đến lực lượng này chưa? Sao chúng ta không kết nối với họ được?

Hàng ngàn dân oan Văn Giang, Hàng ngàn dân oan Dương Nội, Hàng ngàn dân oan Hà Tây sao không kết nối được với nhau, sao không phối hợp hành động, không ứng cứu nhau kịp thời khi bị đàn áp? Sao không kết nối được dân oan cả nước? Sao lại để 6 dân oan Văn Giang tranh đấu đơn độc với lũ côn đồ đội lốt công an?

Nếu coi cuộc tranh đấu vì Đất Nước là đúng đắn, không tuỳ hứng, không phải là hình thức trang trí cho lý lịch bản thân thì mỗi người  cần phân tích và trả lời nghiêm túc cho những câu hỏi đó, nếu không, đừng trách những ông quan bấm nút trong hội trường Cuốc Hội.

do 1

do 2

do 3

do 4

3-    Cộng Đồng Giáo Dân.

Đây là cộng đồng mà tôi luôn ngưỡng mộ và hy vọng. Chính sách hận thù tôn giáo, đàn áp tôn giáo của cộng sản đã làm cho cộng đồng Công Giáo đoàn kết chặt chẽ hơn. Nhà Chung, Thái Hà, Tam Toà, Cồn Dầu, Mỹ Yên,… đã làm cho đồng bào công giáo nhìn rõ hơn mặt thật của đảng cộng sản. Tôi không phải là Giáo Dân nhưng tôi rất hãnh diện khi nhắc tên những Người như Linh Mục Ngô Quang Kiệt, Linh Mục Cao Đinh Thuyên, Linh Mục Nguyễn Thái Hơp, Blogger Nguyễn Hữu Vinh,…

Nếu đức  Giáo Hoàng Gioan Phaolo đê nhị  (John Paul II) người Balan còn sống thì cộng sản Việt Nam chắc không dám lộng hành với cộng đồng Công Giáo như hiện nay.

Câu nói của Đức Giáo Hoàng John Paul II khi về thăm Tổ Quốc đã khích lệ cộng đồng Công Giáo Balan:   ‘’Các Con đừng sợ”;

”Hãy hiện lên linh hồn của Chúa và tái sinh Mặt Đất. Mảnh đất này.”

Chừng nào còn chế độ cộng sản độc tài thì đức tin tôn giáo còn bị hành hạ, chắc chắn Cộng đồng công giáo sẽ đồng hành cùng Dân Tộc tranh đấu cho đức tin, cho một xã hội công bằng.

cg1

cg2

cg3

Ba lực lượng trên là những lực lượng khiến đảng cộng sản phải khiếp sợ.

Làm thế nào để phát huy được sức mạnh đó, kết nối được sức mạnh đó là câu hỏi cho những người tranh đấu nghiêm túc.

Thật ra, từ khi thấy được sức mạnh của công nhân qua những cuộc đình công từ những năm đầu của thế kỷ 21, một số anh chị em trong nước như luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân, anh Nguyễn Khắc Toàn, Chị Trần Khải Thanh Thuỷ, anh Lê Trí Tuệ,… đã chú ý đến lực lượng này và thành lập tổ chức để giúp đỡ và bênh vực quyền lợi của công nhân. Ngày 20.10.2006 Công Đoàn Độc Lập Việt Nam đã ra mắt. Ngày 27.10.2006 tại sảnh đường Quốc Hội nước Cộng Hoà Ba Lan đã diễn ra cuộc  Hội thảo Quốc tế về ‘’Quyền của Người Lao Động tại Việt nam” . Hội Nghi quy tụ gần 70 đại biểu và khách mời khắp thế giới: Mỹ, Canada, Pháp, Bỉ, Hà Lan, Đức, Tiệp, Úc, và Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động VN được thành lập. Luật sư Lê Thị Công Nhân, khách mời của cuộc Hội thảo bị giữ tại sân Bay nội bài và bị cấm xuất cảnh. Ngày 7.01.2007 Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông do anh Đoàn Huy Chương làm chủ tịch cũng được thành lập.

Tuy nhiên, sau khi được gia nhập WTO và tổ chức hội nghị APEC tại Hà Nội, đảng cộng sản đàn áp khốc liệt những người sáng lập Nghiệp Đoàn. Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Đoàn Huy Chương lần lượt vào tù, một số người phải lánh nạn, Bạch Ngoc Dương, Trần Văn Hoà,… phải sang Mỹ tỵ nạn, Lê Trí Tuệ bị mất tích tại Căm Pu Chia, anh chị em tranh đấu cho quyền lợi của Người Lao động phải bí mật hoạt động và gây dựng phong trào. Gần 4 năm trước, Đoàn Huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng lại bị bắt vào tù vì giúp đỡ cho 10 ngàn công nhân nhà máy Mỹ Phong, Trà Vinh tổ chức đình công bảo vệ quyền lợi.

Nguy hiểm và khó khăn, nhưng giai cấp công nhân cần có tổ chức độc lập của mình để tranh đấu bảo vệ quyền lợi. ‘’Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do” đã ra đời (Hợp nhất các tổ chức tranh đấu vì quyền lợi của công nhân), đã nạp đơn và đang chờ xét làm thành viên của Nghiệp Đoàn Lao Động Thế Giới (ITUC).

Dân Oan cũng cần có người đại diện của mình để kết nối, hỗ trợ và tranh đấu với nhà cầm quyền.

Thời gian qua nhiều anh chị em tranh đấu trong nước đã đến với dân oan, cuộc tranh đấu của dân oan đã được khích lệ, nhưng vì nhiều lý do, sức mạnh tranh đấu của khối này vẫn chưa được phát huy.

Nếu giai cấp công nhân và dân oan được chú ý đúng mức, nếu kết hợp được sức mạnh của ba khối Công Nhân, Dân Oan và Cộng Đồng Giáo Dân chế độ độc tài cộng sản đã tiêu tan, anh chị em Trí thức, các bạn trẻ sẽ không cô đơn khi xuống đường thể hiện trách nhiệm của mình trước Tổ Quốc, trước Dân Tộc.

Lực lượng  tranh đấu hải ngoại:

Những năm qua, Cộng đồng Người Việt hải ngoại, các tổ chức, các đảng phái tranh đấu hải ngoại đã hỗ trợ lực lượng trong nước bằng nhiều hình thức. Hiệu quả đến mức nào tuỳ theo  cách nhìn và cách đánh giá của từng người.

Theo cá nhân tôi, với tiềm năng như vậy, các Tổ chức tranh đấu hải ngoại đáng lẽ yểm trợ trong nước tốt hơn, hiệu quả hơn. Nguyên nhân? Mọi người đều biết, nhưng khó có thể khắc phục, kể cả bây giờ. Thiếu đoàn kết, đố kỵ, không thống nhất khi hành động đã làm phân tán lực lượng và giảm lòng tin đối với cộng đồng.

Các tổ chức, đảng phái đã lẫn lộn mục tiêu tranh đấu trước mắt và mục tiêu tranh đấu lâu dài. Trước mắt: Cần tập trung, đoàn kết mọi lực lượng và thống nhất hành động để đập tan chế độ độc tài. Khi chế độ độc tài không còn, lúc đó hãy cạnh tranh trong việc lãnh đạo đất nước, xây dựng xã hội dân chủ. Thế nhưng, dù chế độ cộng sản vẫn đang hiện diện, cả dân tộc đang bị kìm kẹp, các tổ chức, đảng phái đã cạnh tranh lẫn nhau, tranh dành ảnh hưởng kể cả trong và ngoài nước. An ninh cộng sản đã lợi dụng điều đó để chia rẽ, đánh phá.

Những anh chị em dấn thân trong nước chấp nhận mọi gian khổ hy sinh, bị đàn áp, bị tù đày, bị cô lập, bị phong toả mọi  đường làm ăn sinh sống. Gia đình và bản thân anh chị em vô cùng cực khổ. Đáng lẽ họ phải được chi viện vật chất tối thiểu để sống, và hoạt động. Nguồn chị viện đó từ hải ngoại  rất hạn chế so với yêu cầu của anh chị em trong nước.

Phải chăng cộng đồng người Việt hải ngoại quá nghèo, không có khả năng? Không đúng. Vì hàng năm bình quân có trên 10 tỷ usd kiều hối gửi về nước. Những năm qua, nhiều tổ chức từ thiện, nhà chùa chỉ trong một đợt ngắn đã quyên góp được hàng chục, hàng trăm ngàn đô la. Mới đây nhất, trong một, hai ngày, VOICE  do  Ls Trịnh Hội tổ chức đã quyên góp được trên 200 ngàn đô la giúp nạn nhân bão Hải Yến tại Philipin.

Cộng đồng người Việt hải ngoại không tin các tổ chức, các đảng phải.

Đề nghị thành lập một ‘’Quỹ yểm trợ dân chủ” độc lâp. Thành phần đứng tên và ban điều hành gồm những nhà hoạt động có uy tín trong các lĩnh vực: văn hoá, khoa học, xã hội, tôn giáo cả trong và ngoài nước . Ví dụ trong nước: Hoà Thượng Thích quảng Độ, Linh mục Phan Văn Lợi, cụ Lê Quang Liêm, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Ls Lê Thị Công Nhân, Blogger Nguyễn Hữu Vinh; Ở Hải ngoại có nhà khoa học Dương Nguyệt Ánh, nhạc sỹ Nam Lộc, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, nhạc sỹ Việt Dũng, Ls Trịnh Hội, nhạc sỹ Trúc Hồ, Tiến sỹ Nguyễn Đình Thắng,.. Khi những vị này đứng tên gây quỹ, người cho tiền tin tưởng đồng tiền của họ sẽ được chi đúng mục đích và không bị đảng phái, tổ chức nào lợi dụng. Mỗi khi gây quỹ, các tổ chức, đảng phái cùng vận động và hỗ trợ. Với niềm tin đồng tiền bỏ ra sẽ góp phần vào việc sớm dân chủ hoá Đất Nước, đồng bào sẽ không ngần ngại khi trút hầu bao.

Phối hợp hành động.

Hiện nay,  một công việc mà anh chị em tranh đấu trong nước , các tổ chức đảng phái hải ngoại có thể phối hợp hành động:

Để cứu nền kinh tế ‘’định hướng XHCN” đang sụp đổ, đảng cộng sản đang ra sức vận động để gia nhập ‘’Hiệp Ước Thương Mãi xuyên Thái Bình Dương”( TPP).

Nếu nền kinh tế sụp đổ, đảng cộng sản sẽ chết.

Một trong những điều kiện mà các đối tác đặt ra cho Việt Nam là Việt Nam phải có công đoàn độc lập.

Nếu nhà nước cộng sản buộc phải công nhận công đoàn độc lập thì đây là một cơ hội lớn cho giai cấp công nhân Việt Nam. Thời gian rất gấp rút.

Mong các lực lượng tranh đấu trong và ngoài nước vì mục đích chung cùng phối hợp hành động.

Thưa các anh chị, các bạn trẻ,

Là người tranh đấu, là người hành động, trước hiện tình Đất Nước, sau  cái ‘’ngày tang khốc cho Dân Tộc Việt Nam” như lời của nhà văn Võ Thị Hảo, tôi nêu quan điểm của mình như một ý kiến để cùng thảo luận, cùng suy ngẫm, nhằm tìm hướng đi và hành động đúng, rút ngắn thời gian cho cuộc đấu tranh.

Warszawa,02.12.2013.

© Trần Ngọc Thành

© Đàn Chim Việt

 

 

8 Phản hồi cho “Đảng cộng sản sợ ai?”

  1. Tommy says:

    Cảm ơn Anh TRẦN NGỌC THÀNH đả đưa ra những ý tưởng qúa tuyệt vời, cho từng bước Đấu tranh bất bạo động để có được một đất nước thật sự Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Việc thành lập ” Qũy yểm trợ dân chủ” trong nước là một cách thiết thực và hiệu qủa cho những người trực diện đấu tranh. Không phải những bà con trực diện đấu tranh họ cần tiền, nhưng họ yên tâm rằng cuộc sống của họ sẻ không bị ảnh hưởng khi bị bắt, hoặc khó khăn về tài chính ‘ Có thực mới vực được đao’ đó là điều tất yếu. Nếu muốn đông bào Hải Ngoại ủng hộ một cách tuyệt đối. Cần những vị có uy tín trong cộng đồng và thành lập một Uỷ Ban, như Anh TRẦN NGỌC THÀNH đả trình bày, tôi được đọc cũng như nghe qua cuộc phỏng vấn nhà văn VỎ THỊ HẢO thật vô cùng cảm động và nổi lòng ĐAU ĐÁU của mọi người con Dân Nước Việt. Chúng ta cố gắng cùng nhau bỏ tất cả những dị biệt cá nhân, đảng phái, tôn giáo, cùng hợp lực để tạo sức mạnh cấp bách và cần thiết cho Đại cuộc dân tộc. Rất mong mọi người cùng nhìn về hướng chung cho Đại Cuộc Dân Tộc nhé…

  2. tonydo says:

    Khi Hồ Chí Minh tuyên bố độc lập vào ngày 2/9/1945 ở quảng trường Ba Đình, Hà Nội, mọi người đều ngỡ ngàng vì không ai biết ông ta là ai và ngay cả cái đảng Cộng Sản loe ngoe mấy mống cũng chẳng có nhiều người để ý. Bởi vì lúc đó các đảng phái Quốc Gia đông hơn CS, và những vị lãnh tụ cũng được nhiều người biết đến hơn.
    Cho đến ngày nay thì đó là một kinh nghiệm mà những người không CS vẫn chưa khắc phục được.
    Đó là ý của bài viết rất hay này. Chúng ta đã chưa bao giờ chú ý tới giai cấp cùng khổ. Tức là chúng ta chỉ giỏi đánh từ ngọn xuống, chứ chưa bao giờ bứng từ gốc lên.
    Ba Lan và Việt Nam diện tích bằng nhau nhưng dân số Ba Lan chỉ bằng nửa, 38 so với 91 triệu.
    Canada và Mỹ đều rộng lớn như nhau nhưng dân số Mỹ gấp mười lần Gia Nã Đại. Vì vậy khi người anh em phía bắc có bảo hiểm y tế toàn dân thì phía dưới, người Mỹ vẫn loay hoay với Ồ Ba Ma Khe chưa đi đến đâu.
    Giai cấp công nhân VN có thể chia làm ba loại chính.
    #1 Đang làm cho các hãng tư nhân trong nước. Những chủ nhân ông này đang gặp rất nhiều khó khăn để tồn tại, vì cạnh tranh khốc liệt trong và ngoài nước. Đấu tranh với họ, thì họ dẹp tiệm. Bỏ loại này ra ngoài.
    #2 Đang làm cho các hãng xưởng ngoại quốc. Những tay tư bản này qua làm ăn để kiếm lợi, nếu đấu tranh với họ “quá đáng” thì họ không có lợi nhuận và họ sẽ phải đi đầu tư ở nơi khác.
    #3 Đang làm cho các công ty quốc doanh. Quyền lợi hưu bổng được bảo đảm, đa phần là họ hàng bà con của đảng hoặc bỏ tiền mua việc làm, chẳng ai dại gì đi đấu tranh.
    Hơn nữa hiện nay lãnh tụ trong giới thợ thuyền không có. Những trí thức ở ngoài, trong và ngoài nước để chỉ bảo, thiết kế, vẽ thì chưa thấy vị nào có đủ uy tín lãnh đạo.
    Thế cho nên ý tưởng thành lập (Quỹ Yểm Trợ Dân Chủ) với những vị mà tác giả cho là có đủ uy tín để bà con hải ngoại đóng góp, chắc khó thành sự thật.

  3. DâM TiêN says:

    Những anh độc tài chuyên quyền đều Sợ, là cái chắc. SỢ !
    Làm cho ngước khác Sợ là chính mình tự ti, mà Sợ teo…

    Sợ mất miếng mồi ngon, hay cục xương tanh…đang ngậm;
    Sợ thằng khác nó lấy mất cái ghế, là mất cái đầu nón…cối.
    Sợ người dân từng là nạn nhân khốn khổ, họ xơi tái như anh
    Ceaucesu.

    Cỏn nhiều cái SƠ lắm, sợ hơn là sợ vợ… hai, sợ em vợ nữa kia!

    Chung quy, độc tài sợ là sợ trả thù; nên nó “bạo lực ” ghế lắm, hầu
    mong giữ chặt chỗ ngồi cho đến thuở …đời đời.

    Nhưng hỡi ôi! Cái sự độc tại vốn che dấu một tâm trạng lý tự ti,
    sợ hãi, sự nghi ngờ,nghi ngờ lẫn nhau, thì bất cứ độc tài nào, cũng
    chỉ ” muôn đời” được ba bảy hai mươi mốt ngày mà chớ.

    Nay ta thành tâm báo cho cộng phì an nam biết, mà liệu chứng !

  4. Long says:

    Hay , rất hay

  5. Chim Gõ Kiến says:

    Cám ơn tác giả về bài viết hay, có tính tổng kết như bài học ngắn gọn về cuộc cách mạng của “Công Đoàn Đoàn Kết” ở Balan.
    Còn Đảng cộng sản sợ ai?
    Rõ ràng rằng: Đảng cs sợ nhất là khối đoàn kết thống nhất của toàn thể nhân dân(công, nông, binh, trí), khi mà họ đã được giác ngộ đầy đủ về quyền con người, hiểu biết đầy đủ về sự dối trá, thủ đoạn thâm độc, tính cách hèn hạ của đảng cs VN. Vì khối đoàn kết toàn dân này sẽ vô cùng mạnh mẽ và dũng mãnh thừa đủ sức mạnh để tiêu diệt bất cứ một bè lũ bán nước hại dân nào, còn nếu những người cộng sản biết hối cải để trở thành người tử tế thì bài học của đcs Balan là tốt đẹp nhất, còn bài học của Rumani với độc tài ở Bắc Phi sẽ là tất yếu cho những kẻ ngoan cố và bệnh hoạn dám chống cự lại cả một Dân tộc có truyền thống đấu tranh dựng nước và giữ nước hơn 4000 năm.
    Còn Ai, Tổ chức nào sẽ là người biết gắn bó đoàn kết các tầng lớp lại với nhau thành một khối thông nhất?

  6. saovang says:

    Thủ đô Hà nôi vang ầm những lời chửi rủa bè lũ bọn đại điền chủ Việt cộng:

    DCV.info – 28/11/13 | Tác giả: Trần Khải Thanh Thủy – Hà Nội đứng lên rồi!

    “chúng tao thà chết một đống, còn hơn sống một người, bắn đi . Chúng tao không muốn sống nữa đâu: Nước sắp mất, còn nhà của hàng triệu triệu người dân đen chúng tao thì đã tan nát dưới bàn tay vấy máu của lũ lãnh đạo khốn nạn chúng mày rồi……..”

    “từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân “

    “Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…”

  7. saovang says:

    Tàn khốc hơn thời phong kiến ! Người nông dân Việt oằn mình dưới gioi vọt, những cú đấm, cú đá của bọn đại địa chủ Việt cộng trong thế kỷ 21 :

    Giáo sư Tương Lai : “Gây công phẫn cho dư luận là mức độ đàn áp của lực lượng cưỡng chế, qua những hình ảnh được phổ biến rộng rãi trên mạng, nhất là cảnh cả chục người cầm dùi cui thi nhau đánh đập dã man một nông dân tay không, theo kiểu đánh đòn thù, chứ không phải là khống chế một thành phần “quá khích”.

    Giáo sư Hoàng Xuân Phú :

    Lồng lộn dã thú
    Nhằm mặt, chúng đấm
    Nhè đầu, chúng vụt
    Trút căm thù bằng cú đá tung chân
    Đánh cho đã cơn ghiền man rợ
    Đỡ bứt rứt tim đen mưng mủ
    Vừa tận trung với chủ
    Vừa thỏa thú côn đồ

    Nhà văn Thuỳ Linh, Phó giám đốc Hãng phim truyền hình VFC: “Lửa đã cháy và máu đã đổ không phải từ ngoại xâm mà từ những người họ hay gọi là đồng chí. Ôi người dân quê tôi lam lũ nhiều đời sẽ còn bị bần cùng tới khi không còn nước mắt để khóc, không còn máu để chảy trong huyết quản. Ngày mai những thân phận người không còn được bú mớm dòng sữa Đất Mẹ sẽ vất vưởng ra thành phố lay lắt kiếm sống qua ngày. Những kiếp sống tàn đời không biết đến ấm no”.

  8. Minh Đức says:

    Cộng Đồng Công Giáo đoàn kết nhờ có niềm tin chung, nhờ cách thức tổ chức của giáo hội. Cách thức tổ chức này Phật Giáo không có vì Phật giáo chủ trương giải thoát thì tổ chức chặt chẽ quá lại đi ngược lai tôn chỉ giải thoát.

    Giai cấp công nhân tuy đông đảo nhưng thiếu niềm tin chung vào một tương lai tươi sáng để đoàn kết mà tranh đấu. Giai cấp công nhân tại các nước công nghiệp có sức mạnh khi tin vào chủ nghĩa Cộng Sản. Chủ nghĩa Cộng Sản hứa hẹn tương lai tươi sáng. Cái hay của chủ nghĩa CS là nó vẽ ra tương lai rất hứa hẹn, rất tươi sáng nhưng lại rất xa không thể nào kiểm chứng vào hiện tại hay trong tương lai gần vì thế một chủ nghĩa bố láo đã sống dai dẳng và đem lại sức mạnh cho giai cấp công nhân.

    Chẳng hạn chủ nghĩa CS nói rằng khi nào tất cả các nước trên thế giới đều trở thành cộng sản cả thì mới có thể bước lên giai đoạn Cộng Sản Chủ Nghĩa. Lê Nin thì lại bảo phải dùng bạo lực để bắt tất cả các nước đều trở thành Cộng Sản. Kết quả là giai đoạn Cộng Sản Chủ Nghĩa chưa thấy đâu thì thế giới đã tan hoang vì dùng bạo lực giết lẫn nhau. Khi tất cả các nước chưa trở thành cộng sản thì người Cộng Sản vẫn cứ tin là phải dùng bạo lực để bắt người khác theo chủ nghĩa Cộng Sản mà không có cách gì kiểm chứng được là cái điều kiện nói rằng hễ tất cả các nước thành cộng sản thì sẽ tiến lên được giai đoạn CS Chủ Nghĩa là có đúng hay không. Và có nghĩa là cứ phải giết người trước đã rồi sau này mới có thể biết chủ nghĩa đó có đúng hay không.

Leave a Reply to Minh Đức