WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Điều rất may của bên bại cuộc

Tôi bỏ ra nhiều thập niên để nghiên cứu về Vũ Trụ Học, Thiên Văn Học, Đại Dương Học, Địa Chất Học, và Nhân Chủng Học. Sau khi đã hoàn toàn thông thiên văn/ đạt địa lý, và hiểu thấu (hết trơn hết trọi) mọi lẽ cơ trời huyền diệu  – cuối đời –  thấy mình vẫn còn rảnh rỗi quá xá nên bèn tìm hiểu thêm (chút đỉnh) về tiểu sử của những vị lãnh tụ được sùng bái (nhất) trong khối cộng: Stalin, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Hồ Chí Minh.

Cả năm đều có một điểm này chung: khi họ chuyển qua từ trần thì dân chúng đều khóc lóc quá trời, quá đất – đến nỗi có nơi bị lụt lội, thiệt hại đến mùa màng vì dư … nước mắt!

Họ còn có một điểm chung nữa: không ai mang dép khi tiếp xúc với quần chúng, trừ ông Hồ Chí Minh. Cuộc đời của nhân vật huyền thoại này gắn liền với đôi dép như hình với bóng, ông lê la dép khắp mọi nơi – kể cả khi đi công du ở nước ngoài:

Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác.

Họ như phục sẵn từ rất lâu rồi, một số phóng viên còn cúi xuống dùng tay sờ, nắn đôi dép tỏ vẻ lạ lùng và trịnh trọng. Sau đó họ vội vàng ghi chép lại những gì mình vừa thấy. Từ những góc độ, cự ly khác nhau, các phóng viên thi nhau bấm máy, họ chen nhau để có được những vị trí thuận lợi.

Rồi tiếp theo đó là cảnh đám đông dân chúng kéo đến từ các ngả, ùa vào để được ngắm nghía đôi dép. Đó chỉ là một cảnh tượng tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác trong rất nhiều nơi Bác tới thăm.  (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013).

Cảnh tượng “tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác” ở New Delhi, thực ra, chả là cái (đinh) gì nếu so với lòng sùng kính của đồng bào trong nước – nhất là đối với những người ở vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng:

 “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi “dép Bác Hồ” là thấy bụng không nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này ai cũng vậy. Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được nhà xây. Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép lạ “dép Bác Hồ” sao được thế? Có “dép Bác Hồ” là thắng tất!

Đinh Ngút cất lên một tràng cười sảng khoái. Ông nâng niu đôi dép mòn vẹt trên tay nói tiếp:

- Bông Rẫy bây giờ hãy còn gần hai chục người giữ được “dép Bác Hồ” năm sáu chín như mình. Năm ngoái huyện đội vào xin mấy đôi, nói để làm bảo tàng, dân làng mới cho. Phải để giáo dục bọn trẻ chứ. Mất “dép Bác Hồ” là giẫm phải vết chân kẻ xấu đấy. Mừng là lũ thanh niên bây giờ rất biết nghe lời người già. Chúng nó cũng học theo đi “dép Bác Hồ”. Nhất trí với nhau: Ngày thường không nói, có ngày lễ là phải đi “dép Bác Hồ”. Hôm học tập đạo đức, tư tưởng Bác mới đây, già trẻ ai cũng lấy “dép Bác Hồ” ra mang, y như là chuẩn bị lên đường hồi chiến tranh vậy…

(Lê Quang Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân đội Nhân dân 1-6-2009).

Đôi dép lốp của Bác, rõ ràng, không chỉ đã đi vào trái tim toàn thể nhân loại mà còn đi vào vũ trụ và (sẵn trớn) đi luôn vào lịch sử văn học nghệ thuật, và danh nhân của dân tộc Việt:

 “… vào năm 1970, một năm sau ngày Bác đi xa, nhà thơ Nam Yên đã viết một bài thơ lời lẽ dung dị nhưng rất mực thắm thiết, gợi lên cảm xúc thương mến Bác vô bờ. Bài thơ được nhạc sĩ Vân An phổ nhạc:

“Dép Bác, đôi dép cao su

Bác đi từ ở chiến khu Bác về

Phố phường trận địa

Nhà máy đồng quê

Đều in dấu dép Bác về, Bác ơi,

Dép này, Bác trải đường dài

Dép này, Bác mở tương lai nước nhà

Đường đi chiến đấu gần xa

Dấu dép cha già dẫn lối con đi.”

Bác Hồ là biểu trưng của tất cả những gì dung dị, mang một bản sắc dân tộc Việt Nam nhuần nhị, sâu xa nhất. Ngay cả quần áo, đồ dùng tiện nghi của Bác cũng đơn sơ, mộc mạc trong đó đôi dép của Bác trở thành một hình tượng thân quen, thắm thiết đối với chúng ta… (Trung  Đức. “Đôi Dép Bác Hồ Đôi Dép Cao Su.” vietnamngayve 23-03-2013).

Hai chữ “chúng ta” trong câu văn thượng dẫn, tiếc thay, không bao gồm cái đám dân miền Nam – nơi vùng địch tạm chiếm. Ở đây, trong suốt chiều dài của cuộc chiến vừa qua không ai được mang dép như Bác, và người dân cũng thiếu vắng hình ảnh của của lãnh tụ kính yêu (cỡ Bác) để tôn thờ. Và có lẽ vì thế nên có người đã sinh ra lòng đố kỵ, ganh tị, rồi thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến Bác một cách rất nặng nề:

Nhưng người Hà Nội đến lạ! Họ biết Xã Hội Chủ Nghĩa là cái bánh vẽ cực kỳ thối tha mà cứ hớn hở ngồi vào lột lá bóc ăn và xơn xớt khen ngon khen ngọt đến nỗi người ngoài nhìn vào phát thèm. Họ biết Hồ Chí Minh gian manh xảo trá mà cứ ngoác miệng ngợi ca lúc ông ta còn sống và khóc khô nước mắt khi ông chết. (Vũ Biện Điền. Phiên Bản Tình Yêu, Volume II. Fall Church,Virginia: Tiếng Quê Hương, 2012.)

Nói thư thế là “vơ đũa cả nắm.” Ở đâu mà không có kẻ này, kẻ nọ. Ở Hà Nội, cũng có người ngắm đôi dép bác Hồ với đôi mắt ráo hoảnh:

 “Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày, 2nded. Fall Church, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2008).

Ồ thì ra Bác dùng dép để chưng! Thảo nào mà đôi dép râu đã được toàn ban Tuyên Giáo Trung Ương cầy cục, bằng mọi cách, để đặt nó lên … bàn thờ tổ quốc cho bằng được mới thôi!

Và thế mới biết là cái khái niệm “chính chủ” của (đương kim) Bộ Trưởng Đinh La Thăng không phải là hoàn toàn vô lý hay vô cớ. Cùng là đôi dép cao xu, sản xuất hàng loạt, nhìn thô kệch y hệt như nhau mà Bác thì xử dụng nó như  là vật trang sức cho cuộc đời hoạt động chính trị của mình, và cũng phần nào nhờ nó mà sự nghiệp cách mạng của Bác có lúc đã lên đến “đỉnh cao chói lọi,” còn đám thường dân (dấm dớ) mà buộc phải xỏ chân vào là đời kể như khốn nạn – nếu không bỏ mạng thì cũng bỏ mẹ như chơi. Coi nè:

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam
Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

 

Hình ảnh này nếu dùng để minh hoạ cho bài thơ “Vay Tuổi” của Phùng Cung là (kể như) hết xẩy:

Con vừa mười sáu tuổi đời

Nửa đêm vay tuổi lấy người chiến tranh

Đèn con tiễn đến cổng đình

Quay về hụt bước ngỡ mình chiêm bao

Khe Sanh – Dốc miếu là đâu

Vắng con nhớ đến bạc đầu cô đơn

Máu chiều gội đỏ hoàng hôn

Nghĩa trang mồ giả, nắm xương không mồ

Dù cũng sinh ra trong thời chinh chiến nhưng vì sống bên này vỹ tuyến nên tôi may mắn hơn những người cùng tuổi với mình. Trong khi họ chân đi dép râu, vai đeo ba lô, tay ôm súng đạn vượt Trường Sơn thì  tôi vẫn được ngồi yên lành ở trường trung học công lập Trần Hưng Đạo – Đà Lạt.

Dù vậy, rất ít khi tôi chịu ngồi yên trong lớp. Một tuần, ít nhất cũng có đến hai ba hôm tôi bỏ học. Tôi ra ngồi cà phê Tùng (Đà Lạt) để tập uống cà phê đen, hút thuốc lá Basto, nghe nhạc Beatles hay đọc Im Lặng Hố Thẳm và Hố Thẳm Tư Tưởng của Phạm Công Thịện  – nếu vào buổi sáng.

Chiều, tôi đi lang thang quanh đồi Cù rồi ngồi dựa gốc thông hát nhạc vàng (Thu Vàng, Chiều Vàng) nho nhỏ chỉ đủ chính mình nghe:

-         Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương

-         Trên đồi xanh chiều đã xuống dần

Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng.

Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời

Lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn

Mãi cho đến sau Mùa Hè Đỏ Lửa, khi đã hai mươi tuổi, tôi mới nhận được giấy mời của Nha Động Viên đi trình diện nhập ngũ “để sát cánh cùng quân dân cán chính chống cộng sản xâm lược.”

-Ý Trời, cộng sản xâm lược hồi nào vậy cà?

- Sao hồi giờ không nghe ai nói gì hết trơn hết trọi về cái vụ này há?

- Mà họ xâm lược làm chi mới được chớ?  Why and for what?

Đến khi tôi tìm ra được giải đáp cho những câu hỏi trên thì mọi sự đã trở nên quá muộn, tôi đã trở thành một kẻ thuộc bên thua cuộc. Dù sao (nói có thánh thần làm chứng) tôi vẫn cảm ơn Trời là đã may mắn không sinh ra và lớn lên … ở Bên Thắng Cuộc, cái bên mà vô số thiếu niên hay thiếu nữ phải đi dép râu để cùng với Bác hành quân rồi trở thành “những đoá hoa bất tử nơi ngã ba Đồng Lộc” hay tù binh trên đường Trường Sơn. Hiếm hoạ mới có người vào đến được Sài Gòn để rồi trở về với con búp bê, hay cái khung xe đạp trên vai!

Nguồn ảnh: sacei07.org

Nguồn ảnh: sacei07.org

Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh. Bên nào thắng thì nhân dân cũng bại. Nhưng ở bên bại cuộc (chắc) đỡ bại hơn, chút xíu!

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

 

 

 

 

 

Bottom of Form

 

 

149 Phản hồi cho “Điều rất may của bên bại cuộc”

  1. Phỏng vấn Vanessa Kerry says:

    VOA: Cha bà từng chiến đấu tại Việt Nam, và sau đó trở thành người có tiếng nói phản chiến mạnh mẽ. Ông có kể với bà về những gì đã xảy ra với ông hay không?

    Bà Vanessa Kerry: Thật buồn cười, nhưng tôi không nghĩ cha tôi từng thực sự kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra với ông tại Việt Nam. Bản thân tôi thì nghĩ rằng chiến đấu trong một cuộc chiến là một trải nghiệm đầy bối rối và đau khổ.

    Tôi nghĩ ông chiến đấu cho nước Mỹ nên phải hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời ông cũng phải vật lộn với suy nghĩ về những gì xảy ra, về cách thức tiến hành cuộc chiến, cũng như ý nghĩa của nó đối với đất nước. Tôi nghĩ đó là lý do lớn khiến ông trở lại và biểu tình phản chiến. Tôi lớn lên với một truyền thống là phải nói lên suy nghĩ của mình và phải bảo vệ những gì mình cho là đúng đắn. Đó là điều hình thành từ cuộc biểu tình phản chiến của cha tôi.

    Tôi nghĩ ông chiến đấu cho nước Mỹ nên phải hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời ông cũng phải vật lộn với suy nghĩ về những gì xảy ra, về cách thức tiến hành cuộc chiến, cũng như ý nghĩa của nó đối với đất nước.
    Cô Vanessa Kerry nói.Việc ông đưa chúng tôi tới Việt Nam vì ông thấy được vẻ đẹp và niềm vui ở nước này. Đó là điều ông muốn chia sẻ với chúng tôi. Và tôi nghĩ ông cũng muốn chúng tôi thấy vết sẹo mà cuộc chiến gây ra cũng như những gì ông đã trải qua vì đó là một phần lớn của cuộc đời ông. Tôi nghĩ đôi khi thật khó để kể bằng lời về những gì đã xảy ra đến với mình, và điều đó khó hơn so với việc chứng kiến tận mắt.

    Khi chúng tôi đến năm 1991, Việt Nam rõ ràng là đã thanh bình hơn so với những năm 60 và 70. Nhưng vì lệnh cấm vận, tôi có thể cảm nhận được tác động lâu dài của cuộc chiến. Ông đưa chúng tôi tới một trại trẻ mồ côi mà ở đó trẻ em có mẹ Việt và bố là lính Mỹ. Chúng bị bỏ rơi vì điều đó, và thật đáng buồn khi phải chứng kiến di sản không tốt đẹp từ cuộc chiến. Tôi nghĩ đó cũng là một ví dụ cho thấy cách cha tôi muốn chúng tôi hiểu sự phức tạp của một trong những điều ông từng chứng kiến.

    • saovang says:

      Kerry sẽ nêu nhân quyền khi thăm VN?
      Cập nhật: 12:19 GMT – thứ năm, 12 tháng 12, 2013

      47 dân biểu Mỹ đã ký vào một lá thư thúc giục Ngoại trưởng John Kerry khuyến khích chính phủ Việt Nam cải thiện hồ sơ nhân quyền trong chuyến công du của ông tới Việt Nam bắt đầu từ ngày 15/12.

      Nhiều người trong số này là các dân biểu vốn từng lớn tiếng phản đối hồ sơ nhân quyền của Việt Nam như bà Loretta Sanchez, ông Chris Smith và Zoe Lofgren.

      Trong lá thư đề ngày 10/12, các dân biểu Mỹ bày tỏ “quan ngại sâu sắc về việc tăng cường quan hệ với chính phủ nước này” và đặc biệt lo ngại về hợp tác thương mại ngày càng tăng giữa hai nước, trong đó có các cuộc đàm phán TTP (Hiệp định Đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương )

      “Việc tăng thêm bất cứ mối quan hệ kinh tế nào, đặc biệt là thỏa thuận thương mại, cần phải tùy thuộc vào điều kiện nhân quyền tại Việt Nam,” lá thư đề cập.

      Lá thư cũng trích dẫn báo cáo gần đây của các tổ chức nhân quyền như Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ (USCIRF) và của tổ chức Human Rights Watch năm 2013 nhắc tới hồ sơ nhân quyền của Việt Nam “nói chung vẫn trong tình trạng yếu kém và thực trạng nhân quyền tiếp tục tồi tệ đi.

      Nghị định 72 về Quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ internet và thông tin trên mạng cũng được các dân biểu Mỹ nhắc tới trong thư như một ví dụ về việc chính phủ Việt Nam áp dụng một cách thái quá quyền lực của mình trong việc giới hạn tự do internet.

      “Đây là một chính thể độc tài dùng các luật lệ hà khắc và chế độ độc đảng để trấn áp công dân của mình”

      “Chúng tôi vô cùng quan ngại trước những nỗ lực tuyệt vọng của chính phủ Việt Nam nhằm bắt chính công dân của họ phải im tiếng và thiết lập kiểm soát đối với việc chia sẻ thông tin.

      “Chúng tôi mạnh mẽ thúc giục ngài hãy đặt nhân quyền lên trước hết trong chuyến viếng thăm Việt Nam của ngài. Bất chấp những nỗ lực của chính phủ Việt Nam thể hiện mình là một đối tác thương mại mẫu mực, đây là một chính thể độc tài dùng các luật lệ hà khắc và chế độ độc đảng để trấn áp công dân của mình,” thư đề nghị viết.

      Các dân biểu kết thúc lá thư với nhận định “hồ sơ nhân quyền của Việt Nam đi ngược lại các giá trị của nước Mỹ” và họ hy vọng ông Kerry sẽ yêu cầu Việt Nam chấm dứt những bất công đó trong các cuộc thảo luận với chính phủ nước này.

    • Minh Đức says:

      Đừng hy vọng ông John Kerry sẽ nói chuyện nhân quyền với CSVN vì ông John Kerry không biết là tại Việt Nam nhân quyền bị vi phạm.

  2. vũ hà says:

    Đoc thì thấy đám bại trận thua chạy vãi cứt năm xưa vẫn còn cay cú.,nhưng mà lịch sử đã sang trang khác rồi,ngòi mà chửi láo thì làm bòi gì được cộng sản,?

    • DâM TiêN says:

      Viêt Nam Cộng Hòa nhường về quân sự để đạt về chính trị.
      Việt Nam Cộng Sản đạt về quân sự để nhường về chính trị.

      Mục đích chiến tranh đang hoàn thành theo Clausewitz :
      “Mục đích chiến tranh là buộc đối phương phải làm theo ý
      chí của mình — The goal of war aims at imposing one’s will
      over the enemy.” = Cộng Sản đang theo bước Cộng Hòa.

  3. Builan says:

    Đây cũng là điều” RẤTMAY ”

    ” Theo cáo buộc, ông Dũng, Phúc chỉ đạo phải “mua bằng được” với giá 9 triệu USD trong khi giá trị của “ụ nổi đã bị hư hỏng nặng này” do chủ sở hữu là công ty của Nga đưa ra chỉ dưới 5 triệu USD. Hậu quả, tổng tiền phê duyệt mua, vận chuyển, tổ chức sửa chữa ở Việt Nam được điều chỉnh lên tới 19,5 triệu USD.

    Hiện sau nhiều năm, tổng tiền đổ vào “đống sắt gỉ” 83M đã lên tới hơn 525 tỷ đồng (cả mua bán, và sửa chữa, bảo quản…), tương đương hơn 24 triệu USD, trong khi chưa một lần được đưa vào sử dụng. ( báo CS)

  4. Lamson72 says:

    Nhìn mấy tấm hình tù binh con nít tui nhớ lại những ngày xa xưa . Trong trận Kompong Trach mùa hè đỏ lửa . Sư đoàn 1 Mũi tên Thép CSBVXL bao vây một Chiến Đoàn Biệt Động Quân -Thiết Giáp tại Kompog Trach, Kampuchia. Đơn vị tui từ Hà Tiên đi mở một con đường máu cho Chiến Đoàn BDQ-TG rút lui về nước . Sư Đoàn 1 Mũi Tên Thép nghe tên kinh dzậy chứ toàn là con nít 15 , 16 tuổi . Tụi tôi đánh giặc mà cứ than thần trong bụng . Đánh với con nít , giết con nít trong bộ quân phục VC không có gì thích thú cả . Buồn lắm , nhưng biết sao hơn với chiến thuật biển người của VC . Kill or Be Killed . Một đống con nít sinh Bắc tử Nam theo bác hồ râu của chúng .

    Nhưng chưa hãi . Đầu năm 1973 đánh nhau với Trung Đoàn 207 CSBVXL mới khinh khủng . Chúng tôi không có Bộ Binh tùng thiết . Trung Đoàn 207 CSBVXL hạ quyết tâm xóa sổ đơn vị tôi . Mặc dù không Bộ Binh và chỉ có một Chi Đoàn Thiết Xa M113 nhưng trang bị 2 cây Minigun (6 nòng ) bắn bằng điện 800 viên /phút và 3 cây SKZ 106 ly bắn đạn chống biển người với 4000 mũi tên . Pháo binh và Không Quân không thể yểm trợ vì hai bên xáp lá cà .Với hỏa lực như thế Trung Đoàn 207 CSBVXL ôm hận đành phải ôm đầu máu chém vè qua bên Miên . Đặc biệt trong trận nầy bắt được hai tù binh tí hon đang nằm giả chết . Tui hỏi tù binh bao nhiêu tuổi được trả lời 1 thằng 12 , 1 thằng 13 . Trời đất . Hết biết . Lính tôi tuột quần hai thằng . No hairs man . Lính tôi cười quá ể thằng bẹo má, thằng véo đùi thằng bóp chim , bóp đít . Tui hỏi tù binh còn nhỏ tại sao không ở ngoài Bắc đi học mà vào Nam làm chi ? Câu trả lời khiến tui chới với không tin : Trúng tuyển nghĩa vụ quân sự mà trốn không đi thì cả gia đình đói . Không mua được gạo, nhu yếu phẩm … còn bị bắt bỏ tù . Lúc đó nghe thế tưởng tù binh nói láo . Có ngờ đâu là sự thật . Lấy Ration C cho ăn thịt ba lát , cho ăn chocolat nhân dừa xong làm mấy điếu PallMall phải anh là lính mời anh lên lầu . Đã điếu bèn xin đi lính cho tôi . Lại cười nữa . Khi trực thăng đến để giải tù binh đi , tụi nhóc bị bịt mắt trói tay khóc quá trời . Rất là tội nghiệp .
    Trước đây kể chuyện nầy chả ai tin còn cho là tuyên truyền . Bây giờ đảng ta đã xác nhận dùng con nít và phụ nữ để đặt mìn , ném lựu đạn , ám sát khủng bố . Bằng chứng có cái mộ liệt sĩ con nít và thủ lợn dũng 3X đi du kích lúc 12 tuổi .
    Một chế độ dã man tàn ác như thế mà vẫn có mấy con lừa vào đây nhỏng dít ca ca tụng tụng . Tức cười chết mẹ
    Cộng Sản là tội ác của nhân loại đang bị cả loài người trên thế giới khinh bỉ
    Khà khà khà

    • saovang says:

      Trong bài “Tiền Và Máu “, nhà văn Huy Phương kể rằng hai người con trai của Giáp là Võ Điên Biên sinh năm 1954 và Võ Hồng Nam năm 1956 đều không phải ra chiến trường. Võ Ðiện Biên sinh năm 1954, nhưng xong trung học thì Giáp cho sang du học ở Liên xô .

      • Builan says:

        Làm ơn cho biết thêm tin tức về cô con gái cuả GIÁP !
        Giúp cho người anh em Dâm Loạn Vem sáng mắt ra !!

        Sau khi về tho tang cha
        VHP có nghe lời cha NGU TRUNG ở lại xây dưng đất nước “Xuống Hàng Chó Ngựa Vì Ngu” không ??

        Cảm ơn

      • saovang says:

        Tiểu thư Võ hồng Anh ( sinh năm 1939) được gửi sang học ở Tàu, rồi sau đó Liên xô . Suốt trong thời kỳ chiến tranh chống ” Mỹ – Ngụy ” , CCCC( con cháu các cụ) chẳng hề có một ngày phải tham gia bộ đội pháo cao xạ hay vác súng, tải đạn vượt Trường Sơn -như những cháu ngoan bác Hồ khác .

        Cho mãi đến năm 1983, sau khi đất nước đã qua khỏi thời kỳ ăn bo bo, cccc mới chịu mò về nước .

      • Lamson72 says:

        Quý vị nghe tin nầy sẽ bật ngửa há hốc mồm vì ngạc nhiên . Đảng ta dấu kỷ lắm . Võ “tiểu thư” tức Võ Hồng Anh là công dân Mỹ . Bà nầy từ Nga qua Mỹ tỵ nạn chính trị vì bố già Võ Banh Giáp đang bị thanh trừng . Các đàn em như lê trọng tấn, chu huy mân … bị đột tự Võ nguyên giáp sắp sư/a được cho uống xá xị như Dương Bạch Mai thì Lê Duẫn đổi ý nên chết gia nhục nhả . Bà nầy tuyên thệ vào công dân Mỹ trong khoảng thời gian 1987-1988

      • Nguyễn Phan says:

        Cảm ơn bạn Lamson72 đã cho biết tin này và cũng cảm ơn người phát minh ra computer.

      • saovang says:

        Võ “tiểu thư” tức Võ Hồng Anh là công dân Mỹ – Lamson72 says .

        Tìm những nơi an toàn mà chốn , tìm những đế quốc mà xin làm công dân :Đời bố đến đời con nhà Giáp an hưởng lương cao bổng hậu . Sướng nhẽ !

      • tèo says:

        Con gái lớn của vonguyêngiáp (con bà vợ đầu) qua Liên xoohojc ,đỏ tiến sĩ nguên tữ lực. Giáp và đồng bon (đồng chí đồng rận) bị 2 tên họ lê (lê duẩn và lê đức tho) “đì” quá (dọa nếu không làm theo ý chúng ,chúng cho con ở Nga đi tàu suốt (về với tổ sư lê nin),nên Giáp nhũn như con chi chi (ĐCV có đăng bài này) còn cô gái thì trốn qua Mỹ xin tỵ nạn.Vì có băng t/s nguyên tữ Nga nên Mỹ OK ,nghe nói cấp luôn quyên công dân không lâu sau đó.
        Còn thập niên 80 thì nhân Mỹ bỏ cấm vận ,con gái con bà sau) và chồng qua Mỹ lập hãng điên tữ.
        Còn thăng con út (?) vng thì có đi linh .Nhưng là lính cậu ,lính Ong. Ngày thi đấu bóng tròn (đá banh với Liên xô,hắn trốn về ngồi trên khán dài coi dá banh cũng chững ai làm gì hắn).(dcv cũng có đưa tin)
        Biết thì biết vậy,vi không chú ý tìm hiểu nên cũng chĩ biết vậyvậy thôi .
        Về thọ tang cha là hiếu đạo.Nhưng ở lại vn có lẻ
        có thể. Nhưng mọt chuyên gia về ngtlực ,công dân hoa kỳ,.liệu Mỹ có cho về không ?
        Có lẻ VC cũng không có việc cho chị ta làm…
        và trã lương như Mỹ.
        (t)

      • saovang says:

        “…cô gái thì trốn qua Mỹ xin tỵ nạn …con gái con bà sau) và chồng qua Mỹ lập hãng điên tữ.” – tèo says .

        Và cho đến nay, “đế quốc tư bản ” Mỹ vẫn chưa giẫy chết , trái lại còn sống mạnh , tiến mạnh , còn thành trì Liên xô của thế giới “vô sản ” thì đã sụp , đại đồ tể Giáp đã ngoẻo , còn Nguyễn phú Trọng thì đã bạc đầu, và mới đây nước mắt nước mũi ràn rụa, than thở “Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”.

        Hóa cho nên sự đời không phải muốn là được , cho dù có dùng đến bạo lực “cắt ” mạng vô sản . Hic hic .

    • noileo says:

      “Một chế độ dã man tàn ác như thế mà vẫn có mấy con lừa vào đây nhỏng dít ca ca tụng tụng “

      Không chỉ mấy con lừa nào đó, mà ngay cả mấy con lừa “trí thức”, đã vào thế kỷ 21, trước những sự thật về tội ác cộng sản đã được bạch hóa khá đầy đủ, vẫn không ngừng những luận điệu trơ trẽn ca ngợi cộng sản hòng lừa bịp những con lừa kia, hòng lừa bịp lũ nhân dân con người mới xã hội chủ nghĩa, kiểu “đảng cộng sản của tôi trước kia tốt lắm cơ, không xấu xa như đảng cộng sản của chúng nó bây giờ” mà “trí thức” Bùi Minh Quốc & NGuyễn Trọng Vĩnh & Tiêu Dao bảo Cự… hằng rêu rao ,

      hoặc như “trí thức” Lê Hiếu Đằng mới đây bịp bợm:

      “ĐCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân.”

      Lừa gạt, cưỡng bức xô đẩy trẻ em làm công cụ bạo lực bành trướng chủ thuyét Mác Lê tội ác vào VN, áp đặt chế dộ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác lên người dân miền nam, đó là tội ác, mà đuọc trí thức xưng tụng là “tốt lắm, tốt hơn bây giờ”, mà đuọc LHD gọi là “đấu tranh giải phóng dân tộc” (ĐCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc)?

      Trí thức cộng sản toàn một bọn làm chứng gian!

  5. John Kerry - Việt Nam says:

    John Kerry: Hành trình trở lại Việt Nam
    Trở thành Ngoại trưởng Mỹ hồi tháng 2 năm nay, ông Kerry đã mơ ước quay trở lại Việt Nam, nơi ông có nhiều trải nghiệm thời chiến tranh và sau đó có nhiều đóng góp tiến tới bình thường hóa quan hệ hai nước.
    Ước mơ ấy đã thành hiện thực khi người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ chính thức thông báo kế hoạch thăm Việt Nam (và Philippines) của ông Kerry bắt đầu từ 11/12.

    Thời điểm đắc cử nhiệm kỳ hai, Tổng thống Mỹ Barack Obama đã quyết định đưa một thế hệ cựu binh chiến tranh Việt Nam vào những vị trí quan trọng hàng đầu trong nội các. Đó là Ngoại trưởng và Bộ trưởng Quốc phòng. Khi công bố quyết định đề cử ông Kerry vào vị trí Ngoại trưởng, Tổng thống Obama đã khẳng định: “Ông ấy hiểu rằng chúng ta có trách nhiệm trong việc sử dụng sức mạnh của Mỹ một cách khôn ngoan, đặc biệt là sức mạnh quân sự”.

    Rõ ràng những năm tháng ở chiến trường trong chiến tranh Việt Nam (kể từ 1966) với vai trò trung uý hải quân, chỉ huy tàu tuần tra hoạt động ở tiểu vùng Mekong đã dạy cho Kerry bài học đau thương không bao giờ quên; giúp ông đánh giá chính xác giá trị sinh mạng của con người, sự hy sinh vô nghĩa của lính Mỹ vì những quyết định sai lầm từ giới lãnh đạo Washington.

    Trở lại Mỹ đầu những năm 1970, Kerry trở thành biểu tượng phản chiến. Năm 1971, ông ra trước Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ để điều trần về chiến tranh Việt Nam. Câu chất vấn: “Làm sao có thể yêu cầu một con người phải chết cho một sai lầm?” của Kerry được trích dẫn nhiều nhất trong các bài viết về ông.

    Năm 1991, lần đầu tiên, Kerry đã trở lại Việt Nam trong vai trò dân sự.

    Để rồi 22 năm sau, lúc chào đón Chủ tịch nướcTrương Tấn Sang tới thăm Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tháng 7/2013, ông đã kể lại: “Tôi có thể cảm nhận sự năng động đáng kinh ngạc của người Việt Nam, chưa được khám phá, một cảm nhận về tinh thần sẵn sàng tham gia hội nhập với thế giới, và thế giới cũng rất sẵn sàng hội nhập với Việt Nam. Người Việt Nam đã học được từ chính lịch sử của họ rằng, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có tình bạn được gây dựng”.

    Từ 1991-1993, ông Kerry làm chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ, đặc trách việc tìm hiểu, gom góp dữ kiện về POW/MIA. Năm 1994, Thượng viện thông qua đề nghị của Kerry và John McCain gỡ bỏ cấm vận Việt Nam. Đây là một bước tiến quan trọng trong quá trình bình thường hóa Việt – Mỹ. Trước khi thành Ngoại trưởng, ông Kerry vẫn hợp tác chặt chẽ với thượng nghị sĩ John McCain để tìm kiếm hài cốt các binh sĩ mất tích tại Việt Nam.

    Giới ngoại giao đánh giá, John Kerry và John McCain chính là những nhịp cầu nối quan hệ Việt-Mỹ.

    Trong phát biểu chào đón Chủ tịch Việt Nam, ông Kerry đã bày tỏ: “… Tôi luôn biết ơn các nhà lãnh đạo Việt Nam, những người đã xây dựng mối quan hệ đối tác đặc biệt để giúp chúng ta ngày nay có thể ở nơi đây thế này. Họ đã giúp chúng tôi tìm kiếm hàng nghìn người con trai kể cả khi phần lớn số ấy mất tích. Họ tình nguyện đào xới những cánh đồng lúa của mình để giúp chúng tôi cố gắng trả lời các câu hỏi. Họ cho chúng tôi vào nhà của họ, cho chúng tôi tới những di tích lịch sử. Họ cho chúng tôi tới thăm các nhà tù mà không cần báo trước, phỏng vấn tù nhân. Và họ để cho trực thăng bay ở các thôn làng, để hỏi người dân, trả lời các câu hỏi chưa được trả lời trong nhiều năm”.

    Năm 2000, ông Kerry đã tháp tùng Tổng thống Clinton – vị Tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên đến Việt Nam và tận mắt chứng kiến thành quả bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ mà ông có nhiều đóng góp.

    Hơn một thập niên sau, ông lại chuẩn bị đến Việt Nam ở một tâm thế khác, một sứ mệnh khác. Theo người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ Jen Psaki, việc Ngoại trưởng John Kerry tới thăm Việt Nam, Philippines chứng tỏ cam kết lâu dài của Mỹ với khu vực. Bà cũng cho biết, chuyến thăm Việt Nam của ông Kerry nhằm nhấn mạnh sự chuyển biến sâu sắc trong quan hệ giữa hai nước trong những năm qua và mối quan hệ đối tác đang phát triển trên nhiều lĩnh vực.

    Người cựu binh chiến tranh Việt Nam xưa lại tiếp tục có những cơ hội mới để thúc đẩy quan hệ giữa Mỹ với Việt Nam – mảnh đất ông có nhiều duyên nợ.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Ngài John Kerry nghĩ gì khi Cộng Sản Việt Nam xua hàng vạn TRẺ EM vào chiến trường…?

      Chừng nào ngài Kerry đồng Ý kêu gọi cộng đồng Quốc Tế xét xử tội ác chống lại nhân loại của Cộng Sản Việt Nam…

      Biết hết đó mà tại còn kẹt …Trung Nam Hải nên cứ vờ vịt hoài…

  6. Trần Hoàng says:

    Hai hình ảnh trên nói lên tất cả nỗi đau thương của cả dân tộc.

  7. DâM TiêN says:

    Một sự hy sinh nhân đạo cao vời của Việt Nam Cộng Hòa, ngày 30 tháng Tư năm xưa…

    Quân lực VNCH từng áp đảo đối phương, giữ vững chiến trường,bỗng nhận lệnh di tản từ
    chính hai ông Vua bên mình. Ông Vua A cho bỏ rơi hai vùng chiến thuật, bỏ luôn tuyến
    chót Xuân Lộc, là gần xong cuộc. Ông Vua B mở cửa Dinh đón mời giặc vô làm hòa, làm
    hòa trong nước mắt. Và nước mất vô tay Rợ Hồ.

    Nếu cuộc chiến còn kéo dài, máu xương hai bên tiếp tục tuôn trào như ông Giáp từng lên gân :
    dù phải hy sinh hai, ba triệu sinh linh cũng mặc, điềm nhiên..,.thì còn gì là giống dòng dân tôc…

    DâM tôi cùng anh em giữ kháng tuyến, môt ngọn đồi xanh kia, trong ngày 15.4.75. Đợt xung
    phong của một đại đội trinh sát tinh nhuệ thuộc E.95B bị đốn ngã, chỉ còn bốn bộ đội tù binh.
    (DâM nghe đối phương báo cáo ,tưởng lấm bên Dâm là một B ( trung đội), nên họ hố to !)

    Nhưng trọn ngày, thêm bốn đợt xung phong tiếp, đều bị tan hàng… Đấy là các em lính chừng
    15, 16 tuổi mà Cộng phỉ Miền Bắc “thu vét” lần chót! Các em như chưa từng là lính, súng
    cầm tay, hàng ngang loạng choạng bước lên, tay kia đưa mía, chuối, khoai lượm được quanh
    vùng, mải mê chữa cơn đói bụng hơn là nhắm bắn… Chúng tôi giữ phần đất Miền Nam mình,
    không thể làm gì khác hơn là phải…tự vệ… Và cả một trung đoàn em bé 15, 16 tuổi rã tan…

    Nếu chinh chiến chưa tàn, thì dân số xã hội xã hội chủ nghẽ Miền Bắc đã ra sao, cà ? này hỡi
    vong linh chú Giáp bác Hố ơi…

    • Builan says:

      Gơỉ tặng anh DÂM -Tìm gặp bạn xưa (hoỉ thăm TC chợ Vòm)

      Bà con ai còn mơ “AÓ GẤM VỀ LÀNG” cũng cần xem cho biết _ Tránh mất tiên – mất công – mất thì giờ !!!

      http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/12/131210_entry_refusal_vietnamese.shtml

    • DâM TiêN says:

      Cảm ơn BUILAN. Đã đọc Link. Thấm thía.

      Cộng phỉ cũng mỗi thằng mỗi ý, nhưng khi đụng vô ” chén cơm ” là
      chúng nó đàn két ghê lắm để chó già giữ xương.

      Cứ đọc câu ‘ Đoảng Cộng phì an nam quang vênh muốn nằm” trên
      phòng hội cái Cuốc Hụi, thì biết chúng nó chỉ có đảng. Đảng mà tan
      thì chúng chết; nên chúng khư khư ôm lấy thân tàn ma dại là đảng…

      Dâm TiêN mất nước, thì còn cơ hội tìm về. Bọn cộng phỉ đã tan hàng
      là vĩnh viễn cu bơ. DâM thương chúng, nhủ rằng : Đầu hàng thì sống,
      chống lại, thì chỉ có chết ! chạy đàng trời,..chạy sang Cu Ba à à ơi ?

  8. Hồ Bác Cụ says:

    Kính gửi bác Tiến, “thà làm NGƯỜI bại trận, hơn làm SÚC VẬT thắng cuộc”. Thua mà được làm NGƯỜI, vẫn sướng hơn làm SÚC VẬT mang thẻ đảng huy chương thắng trận

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Cái đám Võ Nguyên Giáp , Nê Duẫn , Hồ chệt , Đồng , Tố Hữu , Đổ Mười , Trần Độ…etc… ĐẪY CON NÍT RA TRẬN , ĐÚNG LÀ MỘT LŨ BẠO ÁC VÔ NHÂN MÀ !

      Càng nhìn mấy bức hình , càng nổi nóng !

      Quân Cộng Sản khốn khiếp ! Đất nước tàn hại bấy lâu cũng vì Thãm họa Cộng Sản !

  9. Lão Ngoan Đồng says:

    Ai sao tõi khỏng biét,
    nhưng rieng tỏi tháy …
    thỏi kỏ nói nữa, buon cuoi quá

  10. BUILAN says:

    “ĐANG CỘNG SẢN là băng đảng cuả loàì SÚC SINH chuyên ăn thịt những đứa CON YE^U TINH cuả mình – Ăn thịt cả CHUÁ cuả chúng .
    Đảng VIÊN CỘNG SẢN là loãi giòi, bọ. sâu…- con sên, con sán, con sáo, con sùng, con sò, con sậu… (CS) chuyên ăn thịt dồng bọn – đồng chí cuả chúng..

    BẰNG CHỨNG mới nhứt, cụ thể nhất đang chờ đợi TRỌNG LÚ- Sang Hùng Dũng Nhanh thì sống – chậm thì CHẾT
    Dâm Loạn Vẹm rất nên xem cho biết thân phận cuả mình – Rồi sẽ ra sao !!!

    http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/chu-cua-kim-jong-un-bi-bat-ngay-giua-phien-hop-2921193.html

Phản hồi