WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Điều rất may của bên bại cuộc

Tôi bỏ ra nhiều thập niên để nghiên cứu về Vũ Trụ Học, Thiên Văn Học, Đại Dương Học, Địa Chất Học, và Nhân Chủng Học. Sau khi đã hoàn toàn thông thiên văn/ đạt địa lý, và hiểu thấu (hết trơn hết trọi) mọi lẽ cơ trời huyền diệu  – cuối đời –  thấy mình vẫn còn rảnh rỗi quá xá nên bèn tìm hiểu thêm (chút đỉnh) về tiểu sử của những vị lãnh tụ được sùng bái (nhất) trong khối cộng: Stalin, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Hồ Chí Minh.

Cả năm đều có một điểm này chung: khi họ chuyển qua từ trần thì dân chúng đều khóc lóc quá trời, quá đất – đến nỗi có nơi bị lụt lội, thiệt hại đến mùa màng vì dư … nước mắt!

Họ còn có một điểm chung nữa: không ai mang dép khi tiếp xúc với quần chúng, trừ ông Hồ Chí Minh. Cuộc đời của nhân vật huyền thoại này gắn liền với đôi dép như hình với bóng, ông lê la dép khắp mọi nơi – kể cả khi đi công du ở nước ngoài:

Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác.

Họ như phục sẵn từ rất lâu rồi, một số phóng viên còn cúi xuống dùng tay sờ, nắn đôi dép tỏ vẻ lạ lùng và trịnh trọng. Sau đó họ vội vàng ghi chép lại những gì mình vừa thấy. Từ những góc độ, cự ly khác nhau, các phóng viên thi nhau bấm máy, họ chen nhau để có được những vị trí thuận lợi.

Rồi tiếp theo đó là cảnh đám đông dân chúng kéo đến từ các ngả, ùa vào để được ngắm nghía đôi dép. Đó chỉ là một cảnh tượng tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác trong rất nhiều nơi Bác tới thăm.  (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013).

Cảnh tượng “tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác” ở New Delhi, thực ra, chả là cái (đinh) gì nếu so với lòng sùng kính của đồng bào trong nước – nhất là đối với những người ở vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng:

 “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi “dép Bác Hồ” là thấy bụng không nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này ai cũng vậy. Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được nhà xây. Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép lạ “dép Bác Hồ” sao được thế? Có “dép Bác Hồ” là thắng tất!

Đinh Ngút cất lên một tràng cười sảng khoái. Ông nâng niu đôi dép mòn vẹt trên tay nói tiếp:

- Bông Rẫy bây giờ hãy còn gần hai chục người giữ được “dép Bác Hồ” năm sáu chín như mình. Năm ngoái huyện đội vào xin mấy đôi, nói để làm bảo tàng, dân làng mới cho. Phải để giáo dục bọn trẻ chứ. Mất “dép Bác Hồ” là giẫm phải vết chân kẻ xấu đấy. Mừng là lũ thanh niên bây giờ rất biết nghe lời người già. Chúng nó cũng học theo đi “dép Bác Hồ”. Nhất trí với nhau: Ngày thường không nói, có ngày lễ là phải đi “dép Bác Hồ”. Hôm học tập đạo đức, tư tưởng Bác mới đây, già trẻ ai cũng lấy “dép Bác Hồ” ra mang, y như là chuẩn bị lên đường hồi chiến tranh vậy…

(Lê Quang Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân đội Nhân dân 1-6-2009).

Đôi dép lốp của Bác, rõ ràng, không chỉ đã đi vào trái tim toàn thể nhân loại mà còn đi vào vũ trụ và (sẵn trớn) đi luôn vào lịch sử văn học nghệ thuật, và danh nhân của dân tộc Việt:

 “… vào năm 1970, một năm sau ngày Bác đi xa, nhà thơ Nam Yên đã viết một bài thơ lời lẽ dung dị nhưng rất mực thắm thiết, gợi lên cảm xúc thương mến Bác vô bờ. Bài thơ được nhạc sĩ Vân An phổ nhạc:

“Dép Bác, đôi dép cao su

Bác đi từ ở chiến khu Bác về

Phố phường trận địa

Nhà máy đồng quê

Đều in dấu dép Bác về, Bác ơi,

Dép này, Bác trải đường dài

Dép này, Bác mở tương lai nước nhà

Đường đi chiến đấu gần xa

Dấu dép cha già dẫn lối con đi.”

Bác Hồ là biểu trưng của tất cả những gì dung dị, mang một bản sắc dân tộc Việt Nam nhuần nhị, sâu xa nhất. Ngay cả quần áo, đồ dùng tiện nghi của Bác cũng đơn sơ, mộc mạc trong đó đôi dép của Bác trở thành một hình tượng thân quen, thắm thiết đối với chúng ta… (Trung  Đức. “Đôi Dép Bác Hồ Đôi Dép Cao Su.” vietnamngayve 23-03-2013).

Hai chữ “chúng ta” trong câu văn thượng dẫn, tiếc thay, không bao gồm cái đám dân miền Nam – nơi vùng địch tạm chiếm. Ở đây, trong suốt chiều dài của cuộc chiến vừa qua không ai được mang dép như Bác, và người dân cũng thiếu vắng hình ảnh của của lãnh tụ kính yêu (cỡ Bác) để tôn thờ. Và có lẽ vì thế nên có người đã sinh ra lòng đố kỵ, ganh tị, rồi thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến Bác một cách rất nặng nề:

Nhưng người Hà Nội đến lạ! Họ biết Xã Hội Chủ Nghĩa là cái bánh vẽ cực kỳ thối tha mà cứ hớn hở ngồi vào lột lá bóc ăn và xơn xớt khen ngon khen ngọt đến nỗi người ngoài nhìn vào phát thèm. Họ biết Hồ Chí Minh gian manh xảo trá mà cứ ngoác miệng ngợi ca lúc ông ta còn sống và khóc khô nước mắt khi ông chết. (Vũ Biện Điền. Phiên Bản Tình Yêu, Volume II. Fall Church,Virginia: Tiếng Quê Hương, 2012.)

Nói thư thế là “vơ đũa cả nắm.” Ở đâu mà không có kẻ này, kẻ nọ. Ở Hà Nội, cũng có người ngắm đôi dép bác Hồ với đôi mắt ráo hoảnh:

 “Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày, 2nded. Fall Church, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2008).

Ồ thì ra Bác dùng dép để chưng! Thảo nào mà đôi dép râu đã được toàn ban Tuyên Giáo Trung Ương cầy cục, bằng mọi cách, để đặt nó lên … bàn thờ tổ quốc cho bằng được mới thôi!

Và thế mới biết là cái khái niệm “chính chủ” của (đương kim) Bộ Trưởng Đinh La Thăng không phải là hoàn toàn vô lý hay vô cớ. Cùng là đôi dép cao xu, sản xuất hàng loạt, nhìn thô kệch y hệt như nhau mà Bác thì xử dụng nó như  là vật trang sức cho cuộc đời hoạt động chính trị của mình, và cũng phần nào nhờ nó mà sự nghiệp cách mạng của Bác có lúc đã lên đến “đỉnh cao chói lọi,” còn đám thường dân (dấm dớ) mà buộc phải xỏ chân vào là đời kể như khốn nạn – nếu không bỏ mạng thì cũng bỏ mẹ như chơi. Coi nè:

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam
Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

 

Hình ảnh này nếu dùng để minh hoạ cho bài thơ “Vay Tuổi” của Phùng Cung là (kể như) hết xẩy:

Con vừa mười sáu tuổi đời

Nửa đêm vay tuổi lấy người chiến tranh

Đèn con tiễn đến cổng đình

Quay về hụt bước ngỡ mình chiêm bao

Khe Sanh – Dốc miếu là đâu

Vắng con nhớ đến bạc đầu cô đơn

Máu chiều gội đỏ hoàng hôn

Nghĩa trang mồ giả, nắm xương không mồ

Dù cũng sinh ra trong thời chinh chiến nhưng vì sống bên này vỹ tuyến nên tôi may mắn hơn những người cùng tuổi với mình. Trong khi họ chân đi dép râu, vai đeo ba lô, tay ôm súng đạn vượt Trường Sơn thì  tôi vẫn được ngồi yên lành ở trường trung học công lập Trần Hưng Đạo – Đà Lạt.

Dù vậy, rất ít khi tôi chịu ngồi yên trong lớp. Một tuần, ít nhất cũng có đến hai ba hôm tôi bỏ học. Tôi ra ngồi cà phê Tùng (Đà Lạt) để tập uống cà phê đen, hút thuốc lá Basto, nghe nhạc Beatles hay đọc Im Lặng Hố Thẳm và Hố Thẳm Tư Tưởng của Phạm Công Thịện  – nếu vào buổi sáng.

Chiều, tôi đi lang thang quanh đồi Cù rồi ngồi dựa gốc thông hát nhạc vàng (Thu Vàng, Chiều Vàng) nho nhỏ chỉ đủ chính mình nghe:

-         Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương

-         Trên đồi xanh chiều đã xuống dần

Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng.

Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời

Lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn

Mãi cho đến sau Mùa Hè Đỏ Lửa, khi đã hai mươi tuổi, tôi mới nhận được giấy mời của Nha Động Viên đi trình diện nhập ngũ “để sát cánh cùng quân dân cán chính chống cộng sản xâm lược.”

-Ý Trời, cộng sản xâm lược hồi nào vậy cà?

- Sao hồi giờ không nghe ai nói gì hết trơn hết trọi về cái vụ này há?

- Mà họ xâm lược làm chi mới được chớ?  Why and for what?

Đến khi tôi tìm ra được giải đáp cho những câu hỏi trên thì mọi sự đã trở nên quá muộn, tôi đã trở thành một kẻ thuộc bên thua cuộc. Dù sao (nói có thánh thần làm chứng) tôi vẫn cảm ơn Trời là đã may mắn không sinh ra và lớn lên … ở Bên Thắng Cuộc, cái bên mà vô số thiếu niên hay thiếu nữ phải đi dép râu để cùng với Bác hành quân rồi trở thành “những đoá hoa bất tử nơi ngã ba Đồng Lộc” hay tù binh trên đường Trường Sơn. Hiếm hoạ mới có người vào đến được Sài Gòn để rồi trở về với con búp bê, hay cái khung xe đạp trên vai!

Nguồn ảnh: sacei07.org

Nguồn ảnh: sacei07.org

Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh. Bên nào thắng thì nhân dân cũng bại. Nhưng ở bên bại cuộc (chắc) đỡ bại hơn, chút xíu!

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

 

 

 

 

 

Bottom of Form

 

 

149 Phản hồi cho “Điều rất may của bên bại cuộc”

  1. Con cháu Vua Hùng says:

    NHảm nhí và nhạt nhẽo thật …thật đáng thương cho mấy suy nghĩ hèn mọn và nhỏ nhoi thật … cứ tưởng TN Tiến thế nào cơ … đất nước này ko tiếc / k mời gọi những người như này !!!

  2. noileo says:

    Lường gạt, xô đẩy, cưỡng bức trẻ em làm công cụ chiến tranh không phải là tội ác duy nhất của bọn cộng sản Hồ chí Minh, không phải là tội ác duy nhất của bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc Tàu, tàn phá, hủy hoại đất nước dân tộc VN suốt từ cuộc phản bội tháng 8-1945 đến nay.

    Nhưng chỉ với bài chủ này và những còm ở dưới, người ta cũng đã có thừa bằng chứng để thấy tính cách bịp bợm & xảo ngôn & ngoa ngữ của luận điệu:

    “ĐCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân.”

    Luận điệu trên của Lê Hiếu Đằng cũng tương tự như luận điệu kiểu “đảng cộng sản của tôi trước kia tốt lắm cơ, đâu có xấu xa như đảng cộng sản của chúng nó bây giờ” của mấy tay cộng sản, cựu cộng sản, của mấy tayb trí thức cộng sản, điển hình như Tiêu Dao bảo Cự, Đào Hiếu, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Trọng Vĩnh… thường rêu rao nhằm chữa ngượng cho bản thân vì một thời đi theo cộng sản làm ác.

    Lường gạt & xô đẩy & cưỡng bức trẻ em làm công cụ chiến tranh cầm súng đạn tàu cộng đi giết người miền nam , đó là “đấu tranh giải phóng dân tộc” hả? đó là “đảng cộng sản của tôi trước kia tốt lắm cơ” hả?

    Hả Lê Hiếu Đằng, Tiêu dao bảo Cự, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Trọng Vĩnh?

    Toàn một lũ trí thức cộng sản chuyên nghề làm chứng gian!

    *****

    Nghị quyết 1481 của Hội đồng châu Âu [lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài người], đuọc ký vào ngày 25 tháng 1 năm 2006.

    Nghĩa là để đạt đến nghị quyết ấy người ta đã căn cứ vào những hành vi tội ác của cộng sản khi chúng cầm quyền, sớm là từ 1917 khi cộng sản nắm chính quyền ở Nga, cho đến, chậm lắm, mới nhất cũng không thể muộn hơn ngày 24-1-2006.

    Nghĩa là cộng sản đã phạm tội ác chống lại loài người trong khoảng thời gian liên tục từ 1917 cho đến 24 tháng 1 năm 2006.

    Vậy lúc nào là lúc “trước kia” của LHD & TDBC & BMQ… để nói là “trước kia”cs trước kia tốt lắm”?

    *****

    Mấy tay “trí thức” cộng sản cứ vờ vịt làm như không biết ách cai trị của cộng sản Hồ chí Minh, với hệ thống rắn rết từ trung ương Ba đình đến phường khóm xa xăm, theo hệ thống chỉ huy hàng dọc,

    từ thời cộng sản Hồ chí Minh có cộng sản Tàu Mao cộng sản chống lưng, công an cộng sản Hồ chí Minh có công an Tàu Mao cộng sản chống lưng, quân đội nhân dân VNDCCH cộng sản có quân đội Tàu Mao cộng sản chống lưng,

    cho đến thời cộng sản NGuyễn Phú Trọng 6 sao, cũng vẫn có Tàu cộng dẫn dắt & chống lưng, quân đội nhân dân cộng sản CHXHCNVN cũng vẫn có quân đội Tàu cộng chống lưng & dẫn dắt, công an cộng sản NGuyễn Phú Trọng cũng vẫn có công an Tàu cộng dẫn dắt & chống lưng,

    nhất nhất từ bấy đến nay, cộng sản vẫn chỉ có một “chính sách” bán nước cứu đảng, vẫn chỉ là phá hoại nền kinh tế quốc dân, vẫn chỉ là trấn lột dân nghèo mà kiếm ăn, vẫn chỉ là ăn bám vào tiền thuế của người dân, vẫn chỉ là lực cản cho sự phát triển của đất nước về mọi mặt chính trị, kinh tế, giáo dục, vẫn chỉ là đi ngược lại lợi ích dân tộc.

    *****

    Hỏi Lê Hiếu Đằng & TDBC & BMQ & NTV, và trí thức dù sao, trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà

    chứ “trước kia” với “bây giờ”, lúc nào có nhiều “Lộc Vàng” hơn lúc nào ?

    chứ “trước kia” với “bây giờ”, lúc nào thì con số người VN là nạn nhân của cộng sản, bị cộng sản tàn ác giết hại, bức tử, bịt miệng, bỏ đói, giam cầm không xét xử, biệt tăm biệt tích…, nhiều hơn lúc nào?

    chứ “trước kia” với “bây giờ”, lúc nào thì công an cộng sản tích cực học tập làm theo lời dạy của Hồ chí Minh: “Nếu muốn cho xác người chìm xuống thì các chú phải mổ bụng và bổ đôi cái bao tử thì cái xác mới chìm xuống được”, hơn lúc nào?

    chứ “trước kia” với “bây giờ”, lúc nào thì cộng sản giết người, kéo cầy qua đầu người bị chôn tới vai, dùng búa đập vỡ đầu nạn nhân, dùng liềm cắt cỏ nạn nhân, mổ bụng thả trôi sông, tàn nhẫn hơn lúc nào?

    *****

    Hỏi LHD & TDBC & NTV & BMQ, trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà,
    vào bất cứ thời điểm nào kể từ 1954, kể từ khi ách cai trị cộng sản Hồ chí Minh ập xuống đất nước dân tộc VN, có bao giờ LHD & TDBC & NTV & BMQ, trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà thấy ách cai trị cộng sản đem lại đuọc một nền giáo dục tốt đẹp hơn hoặc bằng nền giáo dục của các nước lân bang hoặc VNCH? có bao giờ LHD & TDBC & NTV & BMQ, trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà thấy ách cai trị cộng sản đem lại đuọc một điều gì tốt hơn hoặc bằng, giàu có hơn hoặc bằng, tử tế hơn hoặc bằng các nước lân bang hoặc VNCH, ở thời điểm ấy không?

    Nếu không, làm ơn câm đi cái luận điệu bìm bịp “đảng cộng sản của tôi trước kia tốt lắm cơ, chứ đâu có xấu xa như đảng cộng sản của chúng nó bây giờ”

  3. VD says:

    Lạy chúa! Nếu phải ra điều kiện nhân quyền,bắt Việt Nam phải thả mấy anh chị “Dân chủ giả cầy”,thì mới để Việt Nam gia nhập TPP như mấy ông bà”Dân chủ rựa mận” nói,thì Mỹ chẳng bao giờ là Mỹ! Việt Cộng mà tha cho các anh chị kia,thì cũng chẳng ai gọi là Việt Cộng cả. Hu hu… Mỹ bán cả đồng minh bạn bè,bán cả họ hàng thân thích ,thì sao nào! Bán ngược bán xuôi,bán đầu bán cổ…đứa nào trong chế độ”nhân bản nhất”,từ lớn chí bé dám hé miệng nói cho ra hồn,hay chỉ có kêu la? Kêu ca mãi quen miệng nói xằng!
    Cái chầy nó là cái chầy ,do con người đục đẽo mà thành hình,dù là “chầy vồ”! Nó là vật vô tri vô giác. Nó chỉ có tác dụng bởi bàn tay con người. Hay dở do con người điều khiển dở hay mà thôi!
    Thấy Ba Tàu xâm lấn biển đảo nước nhà ,nhiều ông bà vỗ tay hoan nghênh,coi ông bà họ có mắt,thay họ báo thù Việt Cộng. Thấy nước Mỹ từng bước quan hệ tốt với nhà cầm quyền trong nước,thì họ “tẩu hoả nhập ma” lúc nào cũng hậm hà hậm hực,dù biết tiếng nói của họ có sức nặng,nhưng cũng chẳng hơn sợi bông là nhiêu. Rõ xấu tính!

  4. T. says:

    Nhìn hình ” Teen North Vietnamese prisoners captureed on HCM trail ( 1968)” , đây có phải là chính sách ” 100 năm trồng người của ” bác” trong thời miên Bắc xâm lăng Nam Việt Nam hay không?

  5. saovang says:

    Tuổi trẻ hai miền Nam Bắc khốn khổ , kinh hoàng vì bè lũ Quỷ Đỏ Việt cộng : Ở Miền Bắc, bọn Quỷ Đỏ , cúi đầu phục vụ cho tham vọng bành trướng của bè lũ đế quốc Trung- Xô, xô đẩy học sinh ôm súng vác đạn vào chiến trường Miền Nam . Trong Nam, bọn Quỷ Đỏ khủng bố chặt tay, sả súng giết chóc thiếu nhi vô tội .

    Dưới đây là vài trích đoạn từ bài viết đã được Hubbell viết đăng trong tạp chí Reader’s Digest số tháng 11/1968 cùng với lời giới thiệu của trung tướng thuỷ quân lục chiến Lewis W. Walt phục vụ ở quân đoàn I :

    Tôi đã chứng kiến cảnh một em bé trai hai tay bị chặt đứt. Tôi đã nhìn thấy những chiếc đầu người bị bêu trên đầu cọc và những thân hĩnh bụng bị mổ toang ra. …Các sự khủng bố của Cộng sản trong bài viết này không phải là các biến cố tai nạn chiến tranh lẻ tẻ mà là do một chương trình tàn sát có chủ ý sẵn….
    ….
    Viên xã trưởng cùng với bà vợ như người điên cuồng. Một trong các đứa con của hai người , một bé trai mới 7 tuổi, đã bị mất tích từ bốn ngày qua. Quá sợ hãi, họ tìm đến trung tướng Lewis Walt để cầu cứu vì tin rằng đứa bé đã bị Việt Cộng băt cóc. Rồi thì đột nhiên, thằng bé thoát ra khỏi rừng, chạy về làng. Mẹ nó chạy ra, ôm lấy nó vào lòng. Cả hai bàn tay đứa nhỏ bị chặt đứt, và trên cổ đeo một cái bảng có ghi những dòng chữ cảnh cáo cho cha nó. Nếu ông ta hay bất kỳ người nào trong làng cả gan đi bỏ phiếu trong kỳ bầu cử tới, sẽ chịu những gì còn tệ hại hơn nữa cho những đứa con còn lại của ông ta.

    Tại một xã khác không cách xa Đà Nẵng là bao, Việt Cộng cũng đưa ra những lời cảnh cáo tương tự. Tất cà những người dân bi. tập trung trước nhà viên xã trưởng, kể cả vợ ông ta đang bụng mang dạ chửa và bốn đứa con để chứng kiến cảnh khủng bố dã man của bọn chúng. Lưỡi ông xã trưởng bị cắt đứt, và hạ bộ của ông ta cũng bị thiến rời ra, đem nhét vào trong mồm trầy trụa máu rồi khâu lại. Sau khi ông ta chết, bọn Việt Cộng xoay ra hành hạ bà vợ bằng cách dùng dao rạch bụng bà ta ra. Đứa trẻ chín tuổi bị chúng dùng một que nhọn xuyên qua từ tai bên này sang tai bên kia. Hai đứa kia củng bị giết chết một cách tương tự. Chỉ còn đứa bé gái năm tuổi được bọn chúng cho thoát chết, để rồi nó chỉ còn biết cầm tay người mẹ đã chết mà gào khóc.

    Trung tướng Walt đã đến trụ sở một quận lỵ, một ngày sau khi quận này bị bọn Việt Cộng tràn ngập. Một số binh sĩ Việt Nam Cộng Hoà , không bị chết và bị bắt. Chúng trói những binh sĩ này lại rồi bắn vào gáy hay vào mồm họ. Vợ con của họ, có trẻ em mới hai hay ba tuổi, bị bọn chúng đưa đi diễn hành trên đường phố trần truồng trước khi bị bọn chúng đưa ra hành quyết. Có người cổ họng bị cắt đứt, có người bị chặt đầu hay bị mổ bụng. Xác họ bị đem bêu trên các hàng rào kẽm gai kẽm theo với những tấm bảng cảnh cáo dân làng, nếu vẫn tiếp tục ủng hộ chính quyền Saigon, cũng sẽ bị chung một số phận.
    ……
    …….
    Bác sĩ người Úc W. Wylie, phục vụ trong một bệnh viện tại vùng đồng bằng sông Cửu Long, đã kể lại những trường hợp như sau:

    Một xã trưởng đã bị Việt Cộng siết cổ cho đến chết trước mắt người vợ đang có mang. Sau đó, chúng quay snag hành hạ người vợ. Chúng chặt cụt hai chân bà ta đi khiến bà ta phải bị sanh non. Một đưa con trai ba tuổi bị bọn Việt Cộng dùng súng tiểu liên bắn chết.

    Tinh thần Việt Cộng bị xáo trộn khi thấy chính quyền miền Nam phát triển nhanh chóng hệ thống giáo dục học đường. Trong khoảng thời gian 1954 đến 1959, số trường học được gia tăng lên gấp ba và sỉ số học sinh tăng lên gấp bốn. Sự gia tăng này đã là mục tiêu cho sự phá hoại của Hồ chí Minh khiến cơ quan thế giới World Confederation of Organizations of the Teaching Profession, dưới quyền chủ tọa của Shri S. Natarajan, phải cử một phái đoàn tới để điều tra tại chỗ.

    Tai tỉnh An Xuyên ( Cà mau), ủy ban điều tra nhận thấy trong niên khóa 1954- 55, có 32 trường so với 3096 học sinh; tới cuối niên khóa 1960- 61, số học sinh gia tăng lên 27953 và trường học cũng được bành trướng thêm với 189 trường sở. Trước sự kiện trên, Cộng sản quyết ra tay phá hoại . Các phụ huynh học sinh được Việt Cộng khuyến cáo không để cho con em tới trường. Các giáo viên cũng được cảnh cáo chấm dứt việc giảng dạy các học sinh. Những giáo viên nào không tuân theo lời khuyến cáo, bị hạ sát bằng cách cắt cổ, chặt đầu với bản án ghim trước ngực là kẻ thù của nhân dân.

    Uỷ ban Natarajan cũng báo cáo rằng có lần Việt Cộng đã chận lại một xe chuyên chở học sinh và cấm các trẻ em không được tiếp tục đến trường nữa. Một tuần sau, khi thấy các em vẫn đến trường, Việt Cộng bèn chận xe chuyên chở lại, lựa chọn một em sáu tuổi, chặt đứt hai ngón tay của em, rồi nói với các em khác rằng nếu còn cứ tiếp tục tới trường sẽ phải chịu một hình phạt tương tư.

    Chỉ trong một năm, riêng tại An Xuyên, các sự khủng bổ của Việt Cộng đã khiến cho 150 trường phải đóng cửa, hơn 60 giáo viên, hoặc bị bắt cóc, hoặc bị giết chết. Do đó, sỉ số học sinh tại tỉnh An Xuyên cũng bị sút giảm đi tới 20000 học sinh.

    Cho tới niên khóa 1961-62, tính ra có tới 636 trường học tại Nam Việt phải đóng cửa, và sỉ số cũng bị giảm xuống gần 80000 vì các hành động khủng bố của Việt Cộng.
    ………

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Càng đọc càng nổi nóng mà…!
      Chỉ Vì chủ nghĩa cuồng mà bọn Cộng Phỉ đem tình đồng loại ra đập cho nát
      Chiến thắng này nọ đổi bằng xác của dân đen , đàn bà con nít

      TẠI SAO CON GÁI RUỘT CỦA VỎ NGUYÊN GIÁP LẠI LÀ CÔNG DÂN MỸ?

      Ông Tía xây dựng thiên đường XHCN mà con ruột lại bỏ trốn là sao?

      Trả lời đi quân Cộng Phỉ!

      • saovang says:

        Bọn Ác Quỷ Việt cộng không những gây đau đớn tột cùng cho các em nhỏ vô tội này khi bị chúng chặt tay mà còn khiến các em bị tàn phế suốt cuộc đời .

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Quân Cộng Phỉ khốn kiếp , trả lời đi , bao nhiêu đứa trẻ tuổi đời chưa quá 15 đã bị chúng baY xua vào Nam bắn giết tình đồng loại ? !

      Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng , Lê Duẫn , Phạm Văn đồng , Đổ Mười , Nguyễn Văn Linh , Võ Văn kiệt , Lê Đức THọ , Nguyễn Thị Bình , Hồ láo, etc…chết thì xử theo chết , sống thì xử theo sống !

      Trốn thoát khỏi Công LÝ mà được !

      Mang tội chống lại quốc gia dân tộc , chống lại nhân loại , còn chối nữa hết hởi cộng phỉ mang tên Việt !

  6. TranDzanTieng says:

    Bên thua cuộc tui mừng thấy mồ hôm 30 tháng tư 1975 , vì từ nay sẽ không còn cảnh trẻ em đang học trong trường thì được gỉai phóng ngang xương bởi mấy trái đạn pháo kích của bác Hồ vĩ đại nhà ta . Tui nhớ hoài mỗi lần đến dịp sinh nhật ( giả hay thiệt thì tôi không biết, vì bác ta đâu phải người VN thường nên sẽ không có ai biết được ngày sinh thiệt sự của bác , mà có biết chắc củng hổng ai dám nói ,bí mật quốc gia mà lị ) ) của bác Hồ vĩ đại thì ôi thôi , dân thì không dám đi đâu xa sợ mấy ngài dũng sỉ diệt dân sẽ gài mìn , bắt cóc , thủ tiêu đám dân đen tụi tui để lập thành tích chào mừng dâng tin giết người miền Nam lên chúc mùng sinh nhật Bác, hoặc phải lo quét nhà nàm ngủ dưới đất cho chắc ăn nếu không muốn lấy thân mình làm mồi cho súng đạn của con cháu Bác .
    Từ nay lính của Bác giải phóng tụi dân thua trận xong rồi thì chắc sẽ không còn cảnh vừa đón xuân vừa sợ xón đái chạy giặc vì mấy đồng chí cứ lăm le tiến công giải phóng tụi dân tui hoài .
    Nhờ có giải phóng mà tụi tui mới thấm câu nói của ông Tổng Thống thua trận ” đừng tin những gì bác Hồ và đám con cháu bác nói , cứ nhìn kỷ bác Hồ làm ” . Bác nói con kiến còn phải chui ra khỏi hang để được bác cho gỉải phóng trong đống lửa , chứ nói gì mấy con cọp giấy Kery ,Jane Fonda ,… Có làm nạn nhân của Bác thì mới hiểu sự vĩ đại của Bác Ta . Bao nhiêu người Việt con cháu Bác, nạn nhân của cải cách ruộng đất vì muốn làm vui lòng nước lớn đã nhớ hình bác ta vừa khóc lóc vừa chùi tay máu dân để chụp hình ca tụng bác ta . Rồi giải phóng xong thì bác và đảng ta cái gì củng lên trên đỉnh cao hết trọi . Cho nên từ đầu tới đít của bác cái gì củng thuộc loại ” không gì quí hơn ” thuộc loại đạo cụ cho mấy kịch sĩ như :cái đôi dép râu,điếu thuốc đen Tam Đảo, …. đều phải được đem ra hít hà đem lên bàn thờ cao ráo trọi .
    Dân thua trận tui tự hỏi nay mai khi những đạo cụ hay những gì thuộc loại ” nhạy cảm trên mức tình cảm ” đã được các đ/c ta nhiệt tình thi đua đem thờ cúng hết rồi thì chỉ tội nghiệp cho các con cháu bác sanh sau đẻ muộn sau này không còn một cái tàn dư của Bác ta còn sót lại để đem ra thờ cúng nửa thì lấy cái gì để bốc thơm bác nửa đây . Xin can mấy cháu nhé , đừng có nhiệt tình cách mệnh quá độ mà vào lăng bác mò mẫm mấy sợi râu kín đáo của bác mà đem ra thổi lên mây nhé . Râu Bác Hồ củng thuộc loại nháy nháy , made in China đấy .

    • Lý Đảo Chính says:

      Như có Bác Hồ trong thùng phi đậy nắp.
      Vừa ló ra sợ súng bắn bể đầu.
      Ba mươi năm chiến tranh Hồ toàn là chui hang.
      Sau bao năm trận tàn Hồ mới ló đầu ra.
      Việtnam Hồ Chó Minh râu xanh! Râu xanh!
      Việt nam Hồ Chó Minh dâm ô! Dâm ô!

  7. saovang says:

    Người lính trẻ sư đoàn Sao Vàng này đã tỉnh ngộ hàng mấy chục năm trước những người phản tỉnh hiện nay:

    Trong cuốn “Mai Lĩnh Chiến” , tác giả Nguyễn Hùng Kiệt đăng lại bài thơ dưới đây của thiếu úy Nguyễn quốc Dũng thuộc sư đoản CSBV Sao Vàng – nguyên sinh Viên Đại Học Tổng hợp Hà Nội . Bài thơ này viết với ý định gửi cho người mẹ trước khi anh ta tử trận:

    “Từ buổi con lên đường xa mẹ
    Theo anh em sang Lào, rồi dấn bước vào Trung
    Non xanh nước biếc chập chùng
    Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ
    Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
    Vì hoà bình đâu có ngại gian nguy
    Mấy tháng trời đêm nghỉ ngày đi
    Giày vệt gót, áo sờn vai sớm lạnh
    Rừng Trường sơn núi đồi hiu quạnh
    Mẹ hiền ơi con nhớ đến quê mình
    Khói lam chiều giàn mướp lá lên xanh.
    Con bướm nhỏ, mái đình xưa, Ôi nhớ quá.
    Và nơi đây trong cảnh người đất lạ
    Nhưng một màu xanh vẫn một quê hương.
    Vẫn bóng dừa xanh, vẫn một con đường
    Con trâu về chuồng tăng thêm gợi nhớ
    Đã qua rồi phút xa đầu bở ngỡ
    Con nhìn ra, nào có giải phóng gì đâu?
    Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
    Mái chùa cong, buông hồi chuông tín mộ
    Lớp học tung tăng từng đàn trẻ nhỏ
    Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
    và bên này luống cải vườn hoa
    Đàn bướm nhỏ bảo nhau về hút mật
    Sao người ta bắt con đốt xóm phá cầu
    Phải gài mìn gây thương tác, thương đau
    Khi gài mìn đôi tay con run rẫy
    Rồi sau đó con thấy xác người trong máu đỏ chan hoà
    Máu của ai?Máu của đồng bào ta, của những người như mẹ
    Đêm hôm ấy mắt còn trào lệ.
    Ác mộng về trằn trọc thâu canh…”

  8. Minh Đức says:

    Trích: “Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh. Bên nào thắng thì nhân dân cũng bại”

    Nhân dân Anh, Pháp, Mỹ không bị bại khi nước họ thắng Đức Quốc Xã. Nhân dân Liên Xô luôn luôn là nhân dân bị bại, phải xếp hàng mua thức ăn, đời sống thiếu thốn dù cho các đảng CS trên thế giới được Liên Xô hào phóng giúp đỡ có thắng ở nước họ, dù cho phe XHCN có lan rộng thêm trên thế giới. Nhân dân ở nước Tần luôn luôn là nhân dân bị bại dù cho Tần Thủy Hoàng có thắng trận, gồm thâu được lục quốc, thống nhất Trung Hoa, đem quân đánh xuống miền Nam đến tận Giao Chỉ. Dù cho Tần Thủy Hoàng có thắng khắp nơi thì nhân dân Tần vẫn phải đi lao động làm đường, xây thành quách xây Vạn Lý Trường Thành… làm sai là bị giết, chẳng bao giờ được tự do, thảnh thơi.

Phản hồi