WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Điều rất may của bên bại cuộc

Tôi bỏ ra nhiều thập niên để nghiên cứu về Vũ Trụ Học, Thiên Văn Học, Đại Dương Học, Địa Chất Học, và Nhân Chủng Học. Sau khi đã hoàn toàn thông thiên văn/ đạt địa lý, và hiểu thấu (hết trơn hết trọi) mọi lẽ cơ trời huyền diệu  – cuối đời –  thấy mình vẫn còn rảnh rỗi quá xá nên bèn tìm hiểu thêm (chút đỉnh) về tiểu sử của những vị lãnh tụ được sùng bái (nhất) trong khối cộng: Stalin, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Hồ Chí Minh.

Cả năm đều có một điểm này chung: khi họ chuyển qua từ trần thì dân chúng đều khóc lóc quá trời, quá đất – đến nỗi có nơi bị lụt lội, thiệt hại đến mùa màng vì dư … nước mắt!

Họ còn có một điểm chung nữa: không ai mang dép khi tiếp xúc với quần chúng, trừ ông Hồ Chí Minh. Cuộc đời của nhân vật huyền thoại này gắn liền với đôi dép như hình với bóng, ông lê la dép khắp mọi nơi – kể cả khi đi công du ở nước ngoài:

Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác.

Họ như phục sẵn từ rất lâu rồi, một số phóng viên còn cúi xuống dùng tay sờ, nắn đôi dép tỏ vẻ lạ lùng và trịnh trọng. Sau đó họ vội vàng ghi chép lại những gì mình vừa thấy. Từ những góc độ, cự ly khác nhau, các phóng viên thi nhau bấm máy, họ chen nhau để có được những vị trí thuận lợi.

Rồi tiếp theo đó là cảnh đám đông dân chúng kéo đến từ các ngả, ùa vào để được ngắm nghía đôi dép. Đó chỉ là một cảnh tượng tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác trong rất nhiều nơi Bác tới thăm.  (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013).

Cảnh tượng “tự hào và cảm động mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác” ở New Delhi, thực ra, chả là cái (đinh) gì nếu so với lòng sùng kính của đồng bào trong nước – nhất là đối với những người ở vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng:

 “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi “dép Bác Hồ” là thấy bụng không nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này ai cũng vậy. Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được nhà xây. Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép lạ “dép Bác Hồ” sao được thế? Có “dép Bác Hồ” là thắng tất!

Đinh Ngút cất lên một tràng cười sảng khoái. Ông nâng niu đôi dép mòn vẹt trên tay nói tiếp:

- Bông Rẫy bây giờ hãy còn gần hai chục người giữ được “dép Bác Hồ” năm sáu chín như mình. Năm ngoái huyện đội vào xin mấy đôi, nói để làm bảo tàng, dân làng mới cho. Phải để giáo dục bọn trẻ chứ. Mất “dép Bác Hồ” là giẫm phải vết chân kẻ xấu đấy. Mừng là lũ thanh niên bây giờ rất biết nghe lời người già. Chúng nó cũng học theo đi “dép Bác Hồ”. Nhất trí với nhau: Ngày thường không nói, có ngày lễ là phải đi “dép Bác Hồ”. Hôm học tập đạo đức, tư tưởng Bác mới đây, già trẻ ai cũng lấy “dép Bác Hồ” ra mang, y như là chuẩn bị lên đường hồi chiến tranh vậy…

(Lê Quang Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân đội Nhân dân 1-6-2009).

Đôi dép lốp của Bác, rõ ràng, không chỉ đã đi vào trái tim toàn thể nhân loại mà còn đi vào vũ trụ và (sẵn trớn) đi luôn vào lịch sử văn học nghệ thuật, và danh nhân của dân tộc Việt:

 “… vào năm 1970, một năm sau ngày Bác đi xa, nhà thơ Nam Yên đã viết một bài thơ lời lẽ dung dị nhưng rất mực thắm thiết, gợi lên cảm xúc thương mến Bác vô bờ. Bài thơ được nhạc sĩ Vân An phổ nhạc:

“Dép Bác, đôi dép cao su

Bác đi từ ở chiến khu Bác về

Phố phường trận địa

Nhà máy đồng quê

Đều in dấu dép Bác về, Bác ơi,

Dép này, Bác trải đường dài

Dép này, Bác mở tương lai nước nhà

Đường đi chiến đấu gần xa

Dấu dép cha già dẫn lối con đi.”

Bác Hồ là biểu trưng của tất cả những gì dung dị, mang một bản sắc dân tộc Việt Nam nhuần nhị, sâu xa nhất. Ngay cả quần áo, đồ dùng tiện nghi của Bác cũng đơn sơ, mộc mạc trong đó đôi dép của Bác trở thành một hình tượng thân quen, thắm thiết đối với chúng ta… (Trung  Đức. “Đôi Dép Bác Hồ Đôi Dép Cao Su.” vietnamngayve 23-03-2013).

Hai chữ “chúng ta” trong câu văn thượng dẫn, tiếc thay, không bao gồm cái đám dân miền Nam – nơi vùng địch tạm chiếm. Ở đây, trong suốt chiều dài của cuộc chiến vừa qua không ai được mang dép như Bác, và người dân cũng thiếu vắng hình ảnh của của lãnh tụ kính yêu (cỡ Bác) để tôn thờ. Và có lẽ vì thế nên có người đã sinh ra lòng đố kỵ, ganh tị, rồi thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến Bác một cách rất nặng nề:

Nhưng người Hà Nội đến lạ! Họ biết Xã Hội Chủ Nghĩa là cái bánh vẽ cực kỳ thối tha mà cứ hớn hở ngồi vào lột lá bóc ăn và xơn xớt khen ngon khen ngọt đến nỗi người ngoài nhìn vào phát thèm. Họ biết Hồ Chí Minh gian manh xảo trá mà cứ ngoác miệng ngợi ca lúc ông ta còn sống và khóc khô nước mắt khi ông chết. (Vũ Biện Điền. Phiên Bản Tình Yêu, Volume II. Fall Church,Virginia: Tiếng Quê Hương, 2012.)

Nói thư thế là “vơ đũa cả nắm.” Ở đâu mà không có kẻ này, kẻ nọ. Ở Hà Nội, cũng có người ngắm đôi dép bác Hồ với đôi mắt ráo hoảnh:

 “Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày, 2nded. Fall Church, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2008).

Ồ thì ra Bác dùng dép để chưng! Thảo nào mà đôi dép râu đã được toàn ban Tuyên Giáo Trung Ương cầy cục, bằng mọi cách, để đặt nó lên … bàn thờ tổ quốc cho bằng được mới thôi!

Và thế mới biết là cái khái niệm “chính chủ” của (đương kim) Bộ Trưởng Đinh La Thăng không phải là hoàn toàn vô lý hay vô cớ. Cùng là đôi dép cao xu, sản xuất hàng loạt, nhìn thô kệch y hệt như nhau mà Bác thì xử dụng nó như  là vật trang sức cho cuộc đời hoạt động chính trị của mình, và cũng phần nào nhờ nó mà sự nghiệp cách mạng của Bác có lúc đã lên đến “đỉnh cao chói lọi,” còn đám thường dân (dấm dớ) mà buộc phải xỏ chân vào là đời kể như khốn nạn – nếu không bỏ mạng thì cũng bỏ mẹ như chơi. Coi nè:

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam
Tù binh Việt Cộng 15 tuổi… Ảnh và chú thích:chauxuannguyen.org

 

Hình ảnh này nếu dùng để minh hoạ cho bài thơ “Vay Tuổi” của Phùng Cung là (kể như) hết xẩy:

Con vừa mười sáu tuổi đời

Nửa đêm vay tuổi lấy người chiến tranh

Đèn con tiễn đến cổng đình

Quay về hụt bước ngỡ mình chiêm bao

Khe Sanh – Dốc miếu là đâu

Vắng con nhớ đến bạc đầu cô đơn

Máu chiều gội đỏ hoàng hôn

Nghĩa trang mồ giả, nắm xương không mồ

Dù cũng sinh ra trong thời chinh chiến nhưng vì sống bên này vỹ tuyến nên tôi may mắn hơn những người cùng tuổi với mình. Trong khi họ chân đi dép râu, vai đeo ba lô, tay ôm súng đạn vượt Trường Sơn thì  tôi vẫn được ngồi yên lành ở trường trung học công lập Trần Hưng Đạo – Đà Lạt.

Dù vậy, rất ít khi tôi chịu ngồi yên trong lớp. Một tuần, ít nhất cũng có đến hai ba hôm tôi bỏ học. Tôi ra ngồi cà phê Tùng (Đà Lạt) để tập uống cà phê đen, hút thuốc lá Basto, nghe nhạc Beatles hay đọc Im Lặng Hố Thẳm và Hố Thẳm Tư Tưởng của Phạm Công Thịện  – nếu vào buổi sáng.

Chiều, tôi đi lang thang quanh đồi Cù rồi ngồi dựa gốc thông hát nhạc vàng (Thu Vàng, Chiều Vàng) nho nhỏ chỉ đủ chính mình nghe:

-         Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương

-         Trên đồi xanh chiều đã xuống dần

Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng.

Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời

Lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn

Mãi cho đến sau Mùa Hè Đỏ Lửa, khi đã hai mươi tuổi, tôi mới nhận được giấy mời của Nha Động Viên đi trình diện nhập ngũ “để sát cánh cùng quân dân cán chính chống cộng sản xâm lược.”

-Ý Trời, cộng sản xâm lược hồi nào vậy cà?

- Sao hồi giờ không nghe ai nói gì hết trơn hết trọi về cái vụ này há?

- Mà họ xâm lược làm chi mới được chớ?  Why and for what?

Đến khi tôi tìm ra được giải đáp cho những câu hỏi trên thì mọi sự đã trở nên quá muộn, tôi đã trở thành một kẻ thuộc bên thua cuộc. Dù sao (nói có thánh thần làm chứng) tôi vẫn cảm ơn Trời là đã may mắn không sinh ra và lớn lên … ở Bên Thắng Cuộc, cái bên mà vô số thiếu niên hay thiếu nữ phải đi dép râu để cùng với Bác hành quân rồi trở thành “những đoá hoa bất tử nơi ngã ba Đồng Lộc” hay tù binh trên đường Trường Sơn. Hiếm hoạ mới có người vào đến được Sài Gòn để rồi trở về với con búp bê, hay cái khung xe đạp trên vai!

Nguồn ảnh: sacei07.org

Nguồn ảnh: sacei07.org

Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh. Bên nào thắng thì nhân dân cũng bại. Nhưng ở bên bại cuộc (chắc) đỡ bại hơn, chút xíu!

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

 

 

 

 

 

Bottom of Form

 

 

149 Phản hồi cho “Điều rất may của bên bại cuộc”

  1. Tỷ phú says:

    Điều rất may của bên bại cuộc là nhiều người đã được nước Mỹ và các nước đồng minh trong cuộc chiến cho trú nhờ cuộc sống còn lại của họ, để có một số trong những người này hàng ngày lên ĐCV chém gió!

    • nguyenlan says:

      Điều rất may cho bên thắng cuộc là nhờ đó mà những tên dư lợn viên được tuyển khiến cho số người lang thang vất vưởng không kiếm được việc làm có được ít cơm miếng thịt bỏ vào mồm sống qua ngày .

    • Bút Thép VN says:

      Điều rất may cho bên bại cuộc là chính nghĩa Dan chủ Tự do của họ ngày thêm sáng ngời, cờ vàng của họ tung bay khắp nơi và đã được nhân dân VN biết đến, khiến cho CSVN phải huy động cả đám DLV như Tỷ phú vào diễn đàn chém gío?

    • Tudo.com says:

      Điều rất may nhờ bên bại cuộc, mà bên thắng cuộc mới biết kiểu Cà phê cái nồi ngồi trên cái cốc, đồng Hồ 2 cửa sổ, không người lái, được cái Đạp, cái Đài, được TV tủ lạnh chạy đầy đường, được ăn Cà rem không hết còn phơi khô để giành cúng giổ Bác nữa. .
      Nhờ bển bại cuộc mà dân miền Nam thấy rỏ bản chất cách mạng là những tên Thực Dân Nội Địa. . . . Vào, Vô, Vét, Về. Được tha Hồ bốc, hốt chở về Bắc: chở ngày không đủ, tranh thủ chở vào ban đêm, chở thêm trong khi ngũ!
      Điều rất may nhờ bên bại cuộc gởi ” một chút quà cho quê hương ” nếu không, từ 75-85 gặm sắn với bobo chết mệ Bác Hồ luôn !
      Điều rất may ở trên chỉ là lẻ tẻ, không đáng kể.

      Điều rất may của bên bại cuộc hiện nay là, tuy bại cuộc, nhưng hằng năm đã gửi về giúp thân nhân ở quê nhà trên 10,000,000,000.USD ( trong đó VC, CAM, DLV ăn ké rất nhiều ).

      Điều rất may của bên bại cuộc là nhờ thế giới tự do,mặc dù bị khủng hoảng và bệnh tật sau khi tù đày cải tạo vẩn cố gắng làm lại tất cả, đã đào tạo thế hệ thứ Hai trên 300,000 chuyên gia cao cấp mà VC đang thèm thuồng chiêu dụ nhưng chưa được. Rất may, chưa được, cũng sẻ không bao giờ được, bởi, thế hệ thứ Hai đặt câu hỏi:
      -Tại sao chúng ta có mặt ở đây ?
      - Tại vì chúng ta là bên bại cuộc.
      - Thế bên thắng cuộc là ai ?
      - Là CSVN được cả khối Cộng Sản quốc tế huấn luyện giết người một cách tinh vi chuyên nghiệp và cung cấp đầy đủ vũ khí độc hại.
      - Không ai giúp chúng ta ?
      - Có, người Mỹ, nhưng nữa đường đối ý bỏ rơi con chốt miền Nam để thắng CS trên ván cờ quốc tế.
      - Mỹ thắng ? Ai thua ?
      - Nhân dân Việt Nam thua !
      - Tại sao CSVN cứ tự xưng anh hùng thắng cuộc ?
      - Bởi họ là những con Chó thích sủa những bóng ma Tàu Lạ !
      - Vậy thế hệ thứ Hai làm gì ?
      - Hảy bắt tay thế hệ Trẻ trong nước khớp mõm những con Chó đó lại thì những bóng ma Tàu Lạ không có chi là Lạ !

  2. tonydo says:

    Gửi ngài nvtncs!
    Ngài có vẻ khinh thường và muốn chia rẽ giữa tôi và chiến hữu đàn anh Dâm Tiên?
    Thứ nhất, tôi không phải VIXI và đàn anh tôi không phải là người “Chống Cộng Lung Tung”, chúng tôi chỉ chống cái xấu và chống những hành động làm cản trở bước tiến của Dân Tộc. Trên hết chúng tôi muốn chia sẻ để tìm sự thật lịch sử, ngõ hầu làm sáng tỏ cho thế hệ mai sau lấy đó mà hành sử.
    Thứ hai, ngài phải hiểu rằng tất cả những gì hôm nay chúng ta biết và đang nói đã có từ ngàn xưa rồi chứ không phải đến bây giờ, một tay cự phách nào đó mới “phát minh ra”.
    Này nhá! trong một Tour du lịch TQ, anh dẫn đường nói câu: bạn đừng hỏi đất nước làm được gì cho bạn mà hãy hỏi bạn làm được gì cho tổ quốc, rồi gán câu đó vào miệng Mao chủ tịch. Một người trong đoàn la lên, câu đó của TT Kennedy và dẫn chứng:
    And so, my fellow Americans: ask not what your country can do for you — ask what you can do for your country.
    Chúng ta đang học lại người xưa và cũng đang học hỏi lẫn nhau.
    Vậy thì với thời gian nhiều năm ở Mỹ và Anh, ai dám qủa quyết rằng ông Hồ không làm việc cho CIA?
    Hãy trả lời một câu rất đơn giản, nếu không có cuộc chiến Việt Nam để đến nỗi nước Nga phải gồng minh bắt dân khốn khổ trợ giúp Bắc Việt thì chắc chắn khối Cộng Sản Đông Âu đã chẳng tan tành như mây khói vào thời điểm đó?
    Mỹ muốn vào VN, ông Hồ cho quân là dữ để Hoa Thịnh Đốn có lý?
    Mỹ muốn đưa máy bay ra Bắc thử nghiệm và làm tiêu tan nền kinh tế Nga La Tư và Mao xếnh Sáng, ông Hồ cho tấn công chiến hạm Ma Đốc để Nhà Trắng có lý mà binh?
    Ôi cái thời buổi vàng thau lẫn lộn này, nó rối như canh tơ vò, qúi ông nội nhà ta đoán thì có nhưng phán cho đúng thì chưa.
    Thôi vậy chắc cũng đủ với ngài rồi, phải không?
    Chào ngài.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      HAPPY NEW YEAR !

      Xin chào nhau với Tình Người
      Với lòng Yêu Nước _ Nụ Cười Lạc Quan

  3. nvtncs says:

    Ông Dâm Tiên viết:

    “À vaincre sans péril, on triomphe sans gloire = Ai chiến
    thắng mà chẵng từng chiến bại.

    Nay xin dịch lại: Chiến thắng mà không có nguy hiểm, là một chiến thắng không vinh quang.

    Một điều nữa với ông Dâm Tiên: ông luôn luôn tuyên bố, không có bằng chứng hoặc dựa theo bằng chứng tình huống ̣(circonstanciel), rằng ô. Hồ là tay sai của Mỹ. Đó là một điều sai lầm lớn.
    Thưa ông, ai cũng biết ông Hồ là một thành viên sáng lập đảng công sản Pháp, năm 1921, là một đại diện của đệ tam quốc tế làm việc cho Mikhail Borodin, tốt nghiệp trường toilers of the east.
    Ông Hồ có gặp OSS, nhưng Mỹ biết rất sớm ô. Hồ là một tay sai CS quốc tế, nên Mỹ viện trợ cho Pháp trong chiến tranh đông dương 1945-1954.

    Tôi không chỉ trích ông Dâm Tiên trong việc chống CSVN của ông, nhưng yêu cầu ông nói cho đúng với thực tế.

    Còn cái tên VIXI Tonydo ngo ngoe khoe chút Anh văn nên biết rằng câu Anh văn của y là câu dịch lại câu của Rodrigue, trong bản kịch Le Cid, của Pierre Corneille.

  4. Văn says:

    @nguyenmanhcuong: đồng ý với ông!

  5. Huu Nguyen says:

    41 năm trước, nghĩ lại cái thời đội mũ rơm trên nóc nhà bắn máy bay mỹ mà thấy khí thế thật.
    Hoang tàn, đổ nát.
    Đêm 22/12/1972, Bạch Mai bị ném bom.người dân hà Nội đầu trắng vành khăn tang nhưng những chị, những anh trên những mái nhà- pháo đài hồi ấy ai mất. ai còn?
    Họ đã đi vào lịch sử dân tộc như một trang chói lọi nhất
    Chẳng kẻ thù nào ngăn nổi bước ta đi
    “Lấy chính nghĩa thắng bạo tàn.” vẫn còn nguyên giá trị

    • Cù Lần Lửa says:

      Kết quả ?
      Nay Mỹ lại vào cứu đói,
      Không thì chết với thằng Tàu,
      sau khi thằng Liên Sô tan.

      Cuối cùng, lại thằng Mỹ là ân nhân.
      (Vì cụ Hồ là nằm vùng cho Mỹ).

    • Hồng Liên says:

      Nhớ lại 41 năm trước
      Khi còn chiến tranh chống mĩ
      Tất cả đều muốn hi sinh
      Lấy xác mình làm nền xây chủ nghĩa

      Chiến tranh chấm dứt đã 41 năm rồi
      Nay hỏi ai còn ai mất
      Chính nghĩa ngày ấy đâu
      Chỉ còn lại đảng cướp thế này?

      Chính nghĩa đâu? Chết cho ai và vì ai?

    • Tudo.com says:

      “Huu Nguyen says:”
      27/12/2013 at 01:31
      “41 năm trước, nghĩ lại cái thời đội mũ rơm trên nóc nhà bắn máy bay mỹ mà thấy khí thế thật.”

      Thật hết sức. . .cảm độn và hảnh riệng !

      Bởi vậy ngốc nghếch hy sinh đến độ:
      Một năm hai thước vải thô,
      Làm sao che đủ bác Hồ đảng ơi ?

      Cũng nhắm mắt bóp cò cho tới khi mở mắt ra:
      Chị em Du Kích giỏi ghê,
      Bắn máy bay Mỹ rớt ngay. . .” cửa mình “.

  6. Nguyễn Mạnh Cường says:

    Mấy bài viết, tin tức của bọn tâm lý chiến ngày xưa, chính những tin tức kiểu này đã làm VNCH thua tụt quần chạy, nay mấy ông già lọm khọm lại lấy tin này đưa lên cho đỡ mất mặt vì cú thua chạy nhanh nhất thế giới của mình, có điều khác là các cụ lấy bài viết này vuốt mắt nhau trước khi về bên kia thế giới!

    • Bút Thép VN says:

      “Điều rất may của bên đại cuộc” là ngày càng được nhiều trí thức trong nước (XHCNVN) thấu hiểu, cảm thông và liên kết đấu tranh cho một Việt Nam không Cộng Sản (Dân Chủ), loại bỏ chế độc CSVN độc tài đảng trị!

      • DâM TiêN says:

        Sau Noel, xin thưa cho “rốt ráo chi li”:

        Một cách lấp lửng thông tin của Tình Báo, và thực tế mà nhìn :
        Ông Hồ Chí Minh đã bán linh hồn cho Tình Báo Mỹ từ 1941 bên
        Côn Minh. có bí danh bí số đàng hoàng, có tuyên thệ; vậy ông
        ta có chạy đàng trời cũng không qua khỏi mắt thần của OSS.

        Chỉ một mình ông Hồ ôm nặng tình sâu với Mỹ, nên hễ Mỹ muốn
        gì, thì ông Hồ cúc cung thực hiện, bất kể bao nhiêu xương màu
        VN, miễn hoàn thành được cái mộng Lập Danh của ông ta.

        Mấy chú Giáp hay TW đoảng không ngờ.Bộ đội hay Mặt trận cũng
        không ngờ. Chỉ một câu nói hớ hênh — hay chủ ý — của ông ta
        với một tu sĩ tại Phát Diệm là quá đủ:” Thưa cha, tôi đi theo Cộng
        Sản là để tiêu diệt Cộng Sản.” —Và thực tế đã đúng y boong !

        Ông Hồ mê cái Danh trên hết.Cái Danh như huyền thoại cho ông ý.
        Bản tin này sẽ gây shock cho đôi bên, Cộng Hòa cùng Cộng Sản.
        Bên Cộng Phỉ, các đồng chí chưng hửng, tẽn tò hay…hãnh diện?

    • ABC says:

      Tiến sĩ Trần công Trục,trưởng ban đàm phán về vấn đề biên giới của nước CHXHCNVN, viết về sự hy sinh cao cả của các chiến sĩ VNCH trong trận hải chiến bảo vệ Hoàng Sa,bài viết đăng trên tờ báo Giáo Dục trong nước.( có ý muốn giáo dục thêm cho những tên như Nguyễn mạnh Cường, để hiểu thế nào là lòng yêu nước và thế nào là bán nước !)

      http://giaoduc.net.vn/Xa-hoi/Phat-hien-TQ-chiem-Hoang-Sa-VNCH-chuan-bi-chien-dau-doi-lai-chu-quyen-post135947.gd

  7. tonydo says:

    Tiêu đề của bài này: Điều rất may cho bên bại cuộc! Sai! Phải nói là: Điều rất xui cho bên bại cuộc. Có vị trưởng thượng nào, kể cả chiến hữu quan năm Tiên..Dâm đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa?
    Sao vậy?
    Khi đá văng Tưởng Giới Thạch ra tận hòn đảo Đài Loan, bốn bề mây nước thì Đông Phương Hồng có Mao Trạch Đông lập tức tuyên bố: Ta không sợ bom đạn của kẻ thù nhưng ta phải cẩn thận vì những viên đạn bọc đường. Miền Bắc thì, một người làm việc bằng hai để cho chủ tịch có đài, có xe.v.v.
    Gần bốn chục năm dài đằng đẵng, con dân bên bại cuộc ta vẫn chưa có được một tổ chức ra hồn để đưa đảng Cộng Sản đi vào dĩ vẵng. Vì sao?
    Thưa vì Mỹ và Liên Hiệp Quốc của nó đưa chúng ta định cư vào toàn những nơi sung sướng như Mỹ, Úc, Pháp, Anh, Đức.v.v. Con dân ta hân hoan ra mặt, lâu lâu biểu tình chút đỉnh cho có lệ, buồn nhớ cố hương thì kẻ về trả thù dân tộc, người bày trận chửi vả lẫn nhau cho vui.
    Nếu thằng Mỹ nó thẩy chúng ta xuống Căm Pu Chia hay Thái Lan hoặc Phi Líp Pin chẳng hạn thì Việt Cộng tiêu tùng lâu rồi. Vì khổ quá, ta đâu có ngồi yên. Người người chắc chắn đã rủ nhau mò về Tây Nguyên lập khu chiến đánh du kích từ ngay sau ngày 30/4/75 và tất nhiên với lòng căm thù ngút trời như thế thì Việt Cộng không có lý do gì để tồn tại đến hôm nay.
    Mạng ta đang có bài họ sợ gì, tức là Việt Cộng sợ gì?
    Thưa cứ để yên cho họ sướng, đừng có làm họ run, sướng qúa hóa khùng, tự họ tiêu tùng.

    • DâM TiêN says:

      Xin phép nói tí tiếng Pha Lang Sa, may ra diễn tả được
      ” vụ việc ” về cái thua Oan cùa chánh quyền VNCH
      ( mà không phải của Quân lực VNCH ), nghĩa là VNCH
      phải (tam) thua về lý do chính trị.

      = À vaincre sans péril, on triomphe sans gloire = Ai chiến
      thắng mà chẵng từng chiến bại.

      = Rira bien qui rira le dernier = Kười người hôm trước,
      hôm sau người cười !

      ( mới có 38 năm thui, các em ui ! Các em Cộng phỉ
      đang theo gótViệt Nam Cộng Hìa, là mang ý nghĩa gì thế ?).

      • tonydo says:

        Kính chiến hữu đàn anh!
        To win without risk is to triumph without glory!
        Tố Hữu: Ai nên khôn mà chẳng dại một đôi lần.
        He who laughs last laughs longest!
        Lịch sử tái hồi, ai là người cuối cùng để cười?
        Ngày nay, tất cả mọi chuyện đều dính vào chính trị.
        Thôi ta chẳng cần luận thua được làm gì cho mệt.
        Kính đại ca.

  8. DâM TiêN says:

    Triết lý vụn, triết lý vặt, nhưng là triết lý THật :

    Mấy anh du kích tắc cù nơi đây, kể cả chiến hữu Tonydo,
    bôn tập mau mau về…hét vô tai Trọng Lú rằng thì và là mà :

    Tổng Bí và tàn đảng ta đều mắt…HÍ tất cả sao, mà không
    ngộ ra rằng : có khi nào Tư Bản nó nuôi béo Cộng Phỉ a?

    Năm 1975 là chuyển hướng sách lược từ Quân sự sang
    Chính Trị ,bao gồm kinh tế thị trường và văn hóa cộng hòa.

    Này nghe, tiền bạc, kỹ thuật do Mỹ và tư bản đổ vào
    Việt Nam — đặc biệt là Miền Nam — là sự chuận bị ” giao
    ban ” Việt Nam sang một chánh thể nhân bản cộng hòa.

    Ngày ấy không xa. Mời chiến hữu Tonydo và các học trò
    ngoan của Tonydo nơi này…xin mở mắt …hí ra, là vừa!
    Nhờ nằm lòng : Có khi nào Tư Bản nó nuôi béo CS hôn?

  9. Quan sát says:

    Vì VC đưa toàn lính con nít đi đánh nhau như trên hình, vì vậy binh sỹ của VNCH thấy thương quá bỏ hết cả súng, chạy tụt cả quần chứ đâu có thua, không nên gọi là bên bại trận là vì thế!

    • saovang says:

      Kinh tởm bè lũ Việt gian Hồ chí Minh, Võ nguyên Giáp phản quốc, khát máu, 200000 cán binh Việt cộng già, trẻ, lớn ,bé hưởng ứng Chiến Dịch Chiêu Hồi rủ nhau buông bỏ khí giới, bước sang hàng ngũ người Việt quốc gia :

      Năm Hồi chánh
      1963 11248
      1964 16665
      1965 27789
      1966 48031
      1967 75209
      1968 93380
      1969 140403
      1970 173064
      6/1970 176458
      1975 khoảng 200000

      Trong những người hồi chánh được biết đến nhiều là nhà văn Xuân Vũ, Thượng tá Tám Hà, Trung tá Phan văn Xưởng, Trung tá Huỳnh Cự; ca sĩ Bùi Thiện và Đoàn Chính, con trai nhạc sĩ Đoàn Chuẩn.

      1. Thượng tá Tám Hà Trần Văn Đắc;, chính ủy Sư Đoàn 5 .
      2. Trung tá Huỳnh Cự
      3. Trung tá Phan văn Xưởng và Trung Đoàn Cửu Long hồi chánh tập thể.
      4. Trung tá Lê Xuân Chuyên
      5. Bác sĩ Đặng Tân, trưởng ty y tế Pleiku
      6. Nhà văn Xuân Vũ Bùi Quang Triết
      7. Nhạc sĩ Phan Thế
      8. Diễn viên Cao Huynh
      9. Mai Văn Sổ (em song sinh của Mai Văn Bộ)
      10. Bùi công Tương – uỷ viên tuyên huấn tỉnh Bến Tre

    • VNCH chạy vãi kít says:

      He he he ….Lính VNCH thấy mấy chiến sĩ bộ đội “nô he” của kụ Hồ không sợ chết vì bác và đảng đã tuyên truyền rằng : các anh hùng QĐNDVN đã thấu triệt tư tưởng Mao Trạch Đông thì đạn của Ngụy không thể xâm phạm ….(cũng giống như lính Tầu nếu mang trong mình “Mao Tuyển” thì đạn, gươm bất phạm)

      Cho nên các “cháu” mới xung phong hết lớp này đến lớp khác., càng chết càng xung phong… khiến cho lính ngụy phải bắn đến nỗi đỏ cả nòng súng …súng cong nòng, băn không được, nên đánh hè nhau tụt quần mà chạy, xịt cả kít cả đái tùm lum….

      Cũng nhờ lính VNCH tụt quần chạy xịt cả kít cả đái….mà ngày nay các Dư nợn Viên mới có cái mà bỏ vào mồm đấy .

      Tóm lại, các anh ăn ngập mồm là nhờ lính VNCH chạy tụt cả quần, xịt cả kít .

      Hoan hô chiến sĩ Cộng Hòa đã “anh dũng” tụt quần mà chạy !

      • DâM TiêN says:

        Hoan hô chiến sĩ nhăn răng, sao mà khổ ải !

        Khi vô tới Sè goong, thấy cái bồn cầu nhà tớ,

        đồng chí bé tì bộ đội vục mặt vô mà múc uống!

        ( Sao mà lính bắc kỳ ngu si và khổ ải như rứa…
        Uýnh trận xong ,về nhà đi cấy, cho tụi Đoảng nó
        tiếp tục đục khoét…Ơi khổ cho lính nhăn răng)

    • Trung Kiên says:

      Chào bạn Quan sát

      Tôi không được chứng kiến tận mắt, nhưng trong thời kỳ chiến tranh tôi đã được nghe nhiều người lính VNCH kể lại, có những trận đánh rất khốc liệt. CSVN đã dùng các người lính (bộ dội sinh bắc tử nam) còn rất trẻ tấn công biển người, họ coi thường sinh mạng bộ đội, miễn sao đạt được mục đích khiến xác chết phơi như rạ, đến nỗi người lính VNCH buộc phải nổ súng mà nước mắt đầm đìa, không còn dám nhắm thẳng vào những “cột bia sống” nữa!

      Sau ngày 30.04.1975 tôi cũng được nghe một số bộ đội còn sống sót kể lại tương tự như thế!

      Còn chuyện thắng – bại khó thì rất khó bàn luận, vì VN chỉ là con “chốt” trên bàn cờ quốc tế mà thôi!

  10. Ủng hộ tonydo says:

    mấy chú em CC hãy ghi chép đầy đủ lời tonydo dạy và tẩy rửa não trạng cho đúng đi nhé, mấy hôm anh lại vòng lại xem mấy chú nói năng có tiến bộ ko đấy!

Leave a Reply to Văn